Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 284: Phá hủy (đăng lại)
Diệp Lạc Hy bị rút hết ma năng, linh lực thì cả người dường như cũng trở thành kẻ không có ý thức, bị trói đến gục đầu ở đó, dù là ai có gọi nàng, nàng cũng không thể nghe. Thần niệm của nàng cũng vô cùng yếu ớt.
Mà chính lúc này, Tiêu Nguyệt Dạ lại chỉ một lòng muốn phá hủy kết giới để kéo nàng ra ngoài. Đời trước là do hắn sai, là hắn không biết trân trọng, cho nên mới gây ra biết bao nhiêu chuyện nực cười. Hắn biết mình sai không thể quay đầu lại rồi. Chỉ là, hắn vẫn muốn cứu vớt tình thế. Chỉ cần có thể đưa nàng ra khỏi trận pháp này, nàng nhất định sẽ nhìn nhận lại hắn mà, đúng không?
Nhưng thật bất lực làm sao. Kẻ được mệnh danh là mạnh nhất Ma giới, lúc này lại bất lực trước cái kết giới trước mặt hắn này đây.
“Cường đại ma pháp.” Tiêu Nguyệt Dạ vừa nói.
“Ha, cho dù ngươi có dùng đến ma pháp lớn nhất, cũng không thể nào phá hủy được kết giới này đâu.” Một trong chín đạo hào quang nói, cười ngạo nghễ.
Tiêu Nguyệt Dạ nghe khích bác như vậy, liền nhìn đến sắc mặt của Diệp Lạc Hy càng ngày càng trắng. Xét đến tình hình hiện tại trước mặt, hắn không thể trở thành kẻ vô năng vô phế. Đại kiếm lớn xuất hiện ngay đằng sau hắn. Tiêu Nguyệt Dạ liền dùng một kích mạnh nhất của hắn phá vỡ kết giới này ra. Nhưng mà, kết giới này có tên là chín trụ diệt thế, về nguyên lí cơ bản thì chúng dùng đến mạng của chín vị huyễn vương để bày trận. Năm xưa, trận pháp này chỉ được dùng một lần và duy nhất. Đó chính là khi Tam Thiên cùng đứng lên chống lại ách thống trị của một trong Tứ Đại Nguyên Tổ: chính là Hống. Đương nhiên, chính hậu hoạn của trận pháp này đã tạo ra Vực Vạn Dặm – được xem là cánh cổng sinh ra những ác ma kinh khủng khiếp nhất trong lịch sử. Tứ Đại Hung Thú chính là ví dụ điển hình.
Nếu như hủy đi trận pháp này, lại có thể bảo toàn tất cả mà không tạo ra Vực Vạn dặm thứ hai, hơn nữa lại có thể cứu được Lạc Hy. Cho nên, hắn không suy nghĩ gì nhiều, liền dùng đến chiêu mạnh nhất trong đời trước hắn đã từng dùng. Gọi là hủy thiên diệt thế.
Ngay lập tức, đằng sau lưng hắn, đột nhiên xuất hiện bốn cầu lớn, toàn là những tia sét dồn nén lại thành khí, ngưng tụ lại, khiến bầu trời tối đen đột nhiên lại trở thành một mảng đỏ chói mắt.
“Chết tiệt! Tên đần đó!” Tiêu Nguyệt Hoa nghiến răng, muốn bay lên cản nhưng đã không kịp nữa rồi.
“Nguyệt Hoa cô cô, thứ đó….” Bạch Hiểu Hiểu cả kinh ngẩng đầu nhìn bốn quả cầu to khủng khiếp kia. Thứ đó mà nổ ra thì….
“Đó là ma pháp hủy thiên diệt thế, bí thuật do chính huynh trưởng tạo ra.” Tiêu Nguyệt Hoa nghiến răng: “Vốn dĩ Ma giới nể trọng huynh trưởng, xem hắn là ma tôn duy nhất của Ma giới là bởi thứ cường đại này trong tay hắn. Cho dù là ai cũng không thoát được.”
Chu Sa và Dương Tiễn trợn mắt nghe Tiêu Nguyệt Hoa giải thích. Không lẽ tên điên đó muốn giết tất cả mọi người sao? Hắn ta điên thật rồi!
“Quận chúa, có cách nào để ngăn chặn thứ đó giết tất cả chúng ta không?” Dương Tiễn gấp gáp hỏi.
“Đương nhiên là có.” Đột nhiên, đằng sau bọn họ xuất hiện hai ánh hào quang nhẹ nhàng, lấp lánh. Hiện ra chính là hai nữ nhân đeu mặt nạ màu trắng.
Dương Tiễn có thể dễ dàng nhận ra một trong hai người họ. Một người chính là Dao Cơ tiên tử, còn người còn lại thì hắn không biết. Nhưng khí tức của nữ nhân kia, có đến năm phần giống hệt như chúa công của hắn.
Mà Chu Sa vừa nhìn thấy người này, đã vội nhìu mày, dường như chính nàng cũng không thể tin được khí tức quen thuộc đến nhớ nhung trước mặt. Tại sao?
“Sau trận chiến, ta sẽ nói với ngươi vài chuyện.” Nữ tử ấy nhìn Chu Sa, rồi lại quay sang Dương Tiễn và Tiêu Nguyệt Hoa, ra lệnh: “Mau bày ra kết giới, tất cả những kết giới mạnh nhất đều bày ra. Bất cứ ai có thể tạo ra kết giới bảo vệ, cao cảnh hay hạ cảnh đều phải làm. Có như vậy mới có đủ khả năng sống sót.”
“Mau lên! Dựng kết giới lên!” Dương Tiễn và Thiên Bồng đồng loạt hô lên.
Chẳng hiểu vì sao, Thiên Bồng cũng đã nhìn ra được thế cục, cho nên đã ở phía trên, thay Lâm Túc và Tiêu Nguyệt Dạ truyền lệnh xuống ngay lập tức.
Ngay lập tức, tất cả mọi người có mặt trên chiến trường, dù địch hay ta đều có ý thức rằng, nếu thứ kia mà đánh trúng mình thì sẽ chết thảm. Cho nên, đôi bên đã đồng lòng dựng lên kết giới dày đặc.
Mà chính lúc này, mười hai đồ đệ của Diệp lạc Hy đều nắm chặt lấy tay nhau, tạo thành một vòng tròn. Từ giữa mi tâm của mỗi người, đều xuất hiện một điểm sáng.
“Đám nhóc con này đang tính làm gì vậy?” Dương Tiễn nhíu mày nhìn mười hai đứa trẻ kia. Chúng đây là muốn bày ra kết giới gì a?
“Là kết giới đảo nghịch.” Một trong hai nữ tử đeo mặt nạ trắng lên tiếng.
“Ngươi bảo sao?”
Kết giới đảo nghịch, chính là một loại kết giới áp dụng quy tắc của ngũ hành và bát quái, để xoay chuyển tạo hóa, nghịch chuyển càng khôn. Nghĩa là, đám nhóc ấy muốn chống lại cái thứ trên trời kia sao?
“Không ổn rồi! Cảnh giới của chúng không đủ để thi triển cái thứ đó đâu!” Nữ tử còn lại đột nhiên phát hiện ra, vội nói: “Mau ngăn chúng lại!”
Nhưng bọn họ còn chưa kịp ngăn thì đột nhiên, có vài bóng người xuất hiện, đánh vào gáy của Lưu Nhất Thanh, khiến hắn bất tỉnh. Ngay lập tức, cả trận pháp chưa hoàn thành đã bị hủy toàn bộ.
“Chậc, đúng như lời của chủ nhân nói mà.”
“Thẩm Minh Hiên?” Tiêu Nguyệt Hoa, Dương Tiễn và cả Chu Sa đều ngạc nhiên. Tiểu tử này vậy mà xuất hiện thật đúng lúc.
“Chậc, tiểu chủ nói không sai. Đúng là không có ai quản giáo, đám nhóc ấy liền liều mạng ra mặt là thật.” Viêm Cơ lắc đầu đỡ trán, cảm thán không thành lời.
“Tiểu Đào, Tiểu Chúc.” Diệp Nam đột nhiên chẳng biết từ đâu xuất hiện, gọi tiểu oa oa đi cùng mà nói rằng: “Trị thương cho họ đi. Đừng để chủ nhân phát hiện ra là mấy tiểu chủ nhân này làm loạn. Bằng không sắp tới chủ nhân đem mấy tiểu chủ nhân đi trấn nước hết đấy.”
“Vâng!” Hai đứa tiểu oa oa kia đều đồng thanh, rồi chia nhau đi trị thương cho mười hai đứa đồ đệ của Diệp Lạc Hy.
Vốn dĩ là kết giới đảo nghịch này có thể biến cái thứ hủy thiên diệt thế kia của Tiêu Nguyệt Dạ trở thành điềm phúc lành. Nhưng mà Tiêu Nguyệt Dạ là ai? Là huyễn vương cường giả đấy. Đám nhóc con này có phải không cần đến mạng nữa hay không?
Viêm Cơ và Chu Sa nhìn nhau, chợt chỉ trong một khoảnh khắc, cả hai người họ đều nhận ra đối phương thì phải. Ngay lập tức, cả hai lườm nhau cháy mắt một cái, rồi nguýt dài, giận dỗi bỏ đi theo hai hướng khác nhau, không nói lời nào.
“Dương Tiễn!” Thiên Bồng từ trên trời nhảy xuống đất, đám đến trước mặt Dương Tiễn, nhìn thấy một đám người khác tụ tập ở đây, hình như là đang trị thương.
“Đồ đệ của Lạc Hy thượng thần bị thương sao?” Hắn nhìn đến đám tiểu tử, nha đầu trước mắt, khác ngạc nhiên. Làm gì mà hao tổn tinh thần ghê thế? Bộ muốn tự hủy theo sư phụ à?
Khác với thái độ dửng dưng và xem thường như ban đầu của hắn, dường như bốn chữ “Lạc Hy thượng thần” của Thiên Bồng lúc này lại có mấy phần tôn kính nhiều hơn là sự xem thường ban đầu.
“Mọi thứ đã được dựng xong rồi.” Dương Tiễn gật đầu, rồi lại nhìn lên phía trên cao kia.
Lúc này, Tiêu Nguyệt Dạ liền phóng xuất bốn quả cầu lớn ấy về phía kết giới.
Nhưng mà, nếu như xét đến vị trí của Diệp Lạc Hy và kết giới đang đứng đấy, nó không phải là gần với bầu trời nhất hay sao?
Diệp Lạc Hy từ trong cơn mơ màng. Trận pháp kia dường như đã trói buộc toàn bộ cơ thể của nàng, khiến nàng dường như còn chẳng cảm nhận được bất cứ thứ gì xung quanh. Đột nhiên, Diệp Lạc Hy nghe thấy từ sâu thẳm bên trong bản thân của mình như có tiếng ai đó đang gào thét gọi tên nàng. Là ai vậy?
Đột nhiên, có ánh sáng linh thể, giống như tinh linh, nhưng lại không phải là tinh linh. Nàng khẽ gượng gạo đưa mắt đến nhìn xem là kẻ nào đang đến nơi đây thì đột nhiên, xuất hiện trước mặt nàng chính là bốn linh thể. Bốn bề giống như lòng bể, lạnh lẽo và sâu thẳm. Tuy nàng không có cảm giác khó thở, nhưng cảm giác trôi nổi này, giống hệt như bản thân mình đang chìm vào chính biển tiềm thức của mình vậy. Thật khó chịu. Cả người nàng không thể cử động được.
Diệp Lạc Hy đưa đôi mắt nhìn đến bốn linh thể kia, lại thấy nụ cười đầy ôn hòa của những linh thể đó. Tuy nhiên, nàng lại không thể chạm đến họ. Ai vậy?
“Hy, mau tỉnh dậy. Đừng ngủ nữa, nhé. Ngủ nữa thì ta sẽ cưỡng hôn nàng đến khi nàng chịu gả cho ta thì thôi đó.” Linh thể đó đến trước nâng mặt nàng lên, khẽ hôn nàng một cái, lại nở nụ cười khanh khách trước vẻ mặt ngốc nghếch của nàng, giống như kinh ngạc.
Hỗn Độn? Lục Thần Vũ? Tên bạch liên hoa nhà chàng!
Nhưng nàng chỉ vừa mở miệng ra để mấp máy định mắng người ta thì đột nhiên, một linh thể khác lại chiếm đoạt bờ môi của nàng, không cho nàng nói một lời nào. Nụ hôn cũng chỉ thật dịu dàng lướt qua, giống như cánh bướm rũ thấp thoáng, nhẹ nhàng vậy. Chỉ thấy hắn cười, xoa đầu nàng, ôn hòa mà mắng rằng:
“Nàng còn ở đây ngủ thêm chút nữa sẽ thành heo đó. Lúc đó nàng lại không thể mặc hỉ phục đẹp được đâu.”
Ôn nhu như vậy, hắn là Cùng Kỳ, là Mục Bạch phải không?
Sau một người lại tiến một người. Người này cũng ôn hòa không kém người kia. Chỉ là, ngữ khí của hắn có chút đặc biệt.
“Hy, mau tỉnh dậy. Bọn ta đợi nàng.”
Nàng chuyển từ ngơ ngác sang khẽ cười. Hương bạc hà đậm như vậy, hắn chính là Thao Thiết, chính là Nhan Phong Trí của nàng rồi.
Người cuối cùng lại tặng cho nàng một nụ hôn ngọt ngào mùi vị kẹo đào. Hắn nhìn nàng, cười tinh nghịch, rất bán manh mà nói rằng: “Hy a, mau tỉnh dậy, phu quân nàng đang đợi nàng đó.”
Đào Ngột, tên bán manh vô liêm sỉ này, thật tình.
Nhưng cũng vì vậy mà nàng có thể cử động được rồi. Không phải là do thần niệm mạnh mẽ, khiến bản thân bị kẹt trong chính mình cử động được đâu, là do xấu hổ quá mức mà cử động đó. May mà đây chỉ là biển thần thức, chứ nếu nó là ở khu vực khác, nàng nhất định sẽ không cùng đám vô liêm sỉ này phát ân ái đâu.
Vùng vẫy một hồi, nàng cuối cùng cũng tỉnh táo hơn và bơi ngược lên trên – nơi có nhiều ánh sáng hơn.
Khoảnh khắc ánh sáng kia chiếu rọi cả người nàng, thì cũng chính là lúc nàng đột ngột có lại ý thức. Nhưng mà lúc này, ngoại từ kết giới dày đặc do Chín Trụ diệt thế mang lại thì bầu trời bên ngoài lúc này đã trở thành mtộ mảng đỏ chói khắp nơi. Phát động đại ma pháp phá hủy cực đại như thế này, với cự li này của vụ chấn động, bầu trời không sớm thì muộn cũng sẽ bị thứ này đánh nứt vỡ. Bầu trời nứt vỡ, thiên giới sẽ không còn chỗ trụ, đến lúc đó những tầng trời sẽ không còn chỗ chống đỡ, nhất định sẽ rơi xuống Lục Địa Thất Hải bên dưới, kéo theo sự mất cân bằng của Tam Thiên, để rồi thiên địa này bị hủy hết, tái tạo lại một lần nữa.
Vốn dĩ đời trước, đây chính là chủ ý của lão nhân gia nhà nàng, nhưng đời này lão ấy chỉ nhắm đến một mình Lâm Túc, làm sao có thể phát động loại ma pháp này? Nhưng khí tức của ma pháp này, rất quen thuộc.
“Ưng Đạt.” Bằng Di lúc này vẫn còn chút ý thức, nhưng dường như cũng đã bị vụ nổ ma pháp lớn kia làm cho bị thương không nhẹ, nhìn nàng mà thì thầm. Cho dù là khẩu hình miệng, Diệp Lạc Hy cũng có thể biết được lời Bằng Di muốn nói là gì: “Đại ma pháp phát động là do Ma Tôn.”
Đôi đồng tử của Diệp Lạc Hy co lại. Nàng quay đầu nhìn về phía bầu trời kia. Từ trên đó, các vết nứt lớn bắt đầu xuất hiện, chạy dọc, ngang khắp cả bầu trời phía trên.
Mà chính lúc này, Tiêu Nguyệt Dạ lại chỉ một lòng muốn phá hủy kết giới để kéo nàng ra ngoài. Đời trước là do hắn sai, là hắn không biết trân trọng, cho nên mới gây ra biết bao nhiêu chuyện nực cười. Hắn biết mình sai không thể quay đầu lại rồi. Chỉ là, hắn vẫn muốn cứu vớt tình thế. Chỉ cần có thể đưa nàng ra khỏi trận pháp này, nàng nhất định sẽ nhìn nhận lại hắn mà, đúng không?
Nhưng thật bất lực làm sao. Kẻ được mệnh danh là mạnh nhất Ma giới, lúc này lại bất lực trước cái kết giới trước mặt hắn này đây.
“Cường đại ma pháp.” Tiêu Nguyệt Dạ vừa nói.
“Ha, cho dù ngươi có dùng đến ma pháp lớn nhất, cũng không thể nào phá hủy được kết giới này đâu.” Một trong chín đạo hào quang nói, cười ngạo nghễ.
Tiêu Nguyệt Dạ nghe khích bác như vậy, liền nhìn đến sắc mặt của Diệp Lạc Hy càng ngày càng trắng. Xét đến tình hình hiện tại trước mặt, hắn không thể trở thành kẻ vô năng vô phế. Đại kiếm lớn xuất hiện ngay đằng sau hắn. Tiêu Nguyệt Dạ liền dùng một kích mạnh nhất của hắn phá vỡ kết giới này ra. Nhưng mà, kết giới này có tên là chín trụ diệt thế, về nguyên lí cơ bản thì chúng dùng đến mạng của chín vị huyễn vương để bày trận. Năm xưa, trận pháp này chỉ được dùng một lần và duy nhất. Đó chính là khi Tam Thiên cùng đứng lên chống lại ách thống trị của một trong Tứ Đại Nguyên Tổ: chính là Hống. Đương nhiên, chính hậu hoạn của trận pháp này đã tạo ra Vực Vạn Dặm – được xem là cánh cổng sinh ra những ác ma kinh khủng khiếp nhất trong lịch sử. Tứ Đại Hung Thú chính là ví dụ điển hình.
Nếu như hủy đi trận pháp này, lại có thể bảo toàn tất cả mà không tạo ra Vực Vạn dặm thứ hai, hơn nữa lại có thể cứu được Lạc Hy. Cho nên, hắn không suy nghĩ gì nhiều, liền dùng đến chiêu mạnh nhất trong đời trước hắn đã từng dùng. Gọi là hủy thiên diệt thế.
Ngay lập tức, đằng sau lưng hắn, đột nhiên xuất hiện bốn cầu lớn, toàn là những tia sét dồn nén lại thành khí, ngưng tụ lại, khiến bầu trời tối đen đột nhiên lại trở thành một mảng đỏ chói mắt.
“Chết tiệt! Tên đần đó!” Tiêu Nguyệt Hoa nghiến răng, muốn bay lên cản nhưng đã không kịp nữa rồi.
“Nguyệt Hoa cô cô, thứ đó….” Bạch Hiểu Hiểu cả kinh ngẩng đầu nhìn bốn quả cầu to khủng khiếp kia. Thứ đó mà nổ ra thì….
“Đó là ma pháp hủy thiên diệt thế, bí thuật do chính huynh trưởng tạo ra.” Tiêu Nguyệt Hoa nghiến răng: “Vốn dĩ Ma giới nể trọng huynh trưởng, xem hắn là ma tôn duy nhất của Ma giới là bởi thứ cường đại này trong tay hắn. Cho dù là ai cũng không thoát được.”
Chu Sa và Dương Tiễn trợn mắt nghe Tiêu Nguyệt Hoa giải thích. Không lẽ tên điên đó muốn giết tất cả mọi người sao? Hắn ta điên thật rồi!
“Quận chúa, có cách nào để ngăn chặn thứ đó giết tất cả chúng ta không?” Dương Tiễn gấp gáp hỏi.
“Đương nhiên là có.” Đột nhiên, đằng sau bọn họ xuất hiện hai ánh hào quang nhẹ nhàng, lấp lánh. Hiện ra chính là hai nữ nhân đeu mặt nạ màu trắng.
Dương Tiễn có thể dễ dàng nhận ra một trong hai người họ. Một người chính là Dao Cơ tiên tử, còn người còn lại thì hắn không biết. Nhưng khí tức của nữ nhân kia, có đến năm phần giống hệt như chúa công của hắn.
Mà Chu Sa vừa nhìn thấy người này, đã vội nhìu mày, dường như chính nàng cũng không thể tin được khí tức quen thuộc đến nhớ nhung trước mặt. Tại sao?
“Sau trận chiến, ta sẽ nói với ngươi vài chuyện.” Nữ tử ấy nhìn Chu Sa, rồi lại quay sang Dương Tiễn và Tiêu Nguyệt Hoa, ra lệnh: “Mau bày ra kết giới, tất cả những kết giới mạnh nhất đều bày ra. Bất cứ ai có thể tạo ra kết giới bảo vệ, cao cảnh hay hạ cảnh đều phải làm. Có như vậy mới có đủ khả năng sống sót.”
“Mau lên! Dựng kết giới lên!” Dương Tiễn và Thiên Bồng đồng loạt hô lên.
Chẳng hiểu vì sao, Thiên Bồng cũng đã nhìn ra được thế cục, cho nên đã ở phía trên, thay Lâm Túc và Tiêu Nguyệt Dạ truyền lệnh xuống ngay lập tức.
Ngay lập tức, tất cả mọi người có mặt trên chiến trường, dù địch hay ta đều có ý thức rằng, nếu thứ kia mà đánh trúng mình thì sẽ chết thảm. Cho nên, đôi bên đã đồng lòng dựng lên kết giới dày đặc.
Mà chính lúc này, mười hai đồ đệ của Diệp lạc Hy đều nắm chặt lấy tay nhau, tạo thành một vòng tròn. Từ giữa mi tâm của mỗi người, đều xuất hiện một điểm sáng.
“Đám nhóc con này đang tính làm gì vậy?” Dương Tiễn nhíu mày nhìn mười hai đứa trẻ kia. Chúng đây là muốn bày ra kết giới gì a?
“Là kết giới đảo nghịch.” Một trong hai nữ tử đeo mặt nạ trắng lên tiếng.
“Ngươi bảo sao?”
Kết giới đảo nghịch, chính là một loại kết giới áp dụng quy tắc của ngũ hành và bát quái, để xoay chuyển tạo hóa, nghịch chuyển càng khôn. Nghĩa là, đám nhóc ấy muốn chống lại cái thứ trên trời kia sao?
“Không ổn rồi! Cảnh giới của chúng không đủ để thi triển cái thứ đó đâu!” Nữ tử còn lại đột nhiên phát hiện ra, vội nói: “Mau ngăn chúng lại!”
Nhưng bọn họ còn chưa kịp ngăn thì đột nhiên, có vài bóng người xuất hiện, đánh vào gáy của Lưu Nhất Thanh, khiến hắn bất tỉnh. Ngay lập tức, cả trận pháp chưa hoàn thành đã bị hủy toàn bộ.
“Chậc, đúng như lời của chủ nhân nói mà.”
“Thẩm Minh Hiên?” Tiêu Nguyệt Hoa, Dương Tiễn và cả Chu Sa đều ngạc nhiên. Tiểu tử này vậy mà xuất hiện thật đúng lúc.
“Chậc, tiểu chủ nói không sai. Đúng là không có ai quản giáo, đám nhóc ấy liền liều mạng ra mặt là thật.” Viêm Cơ lắc đầu đỡ trán, cảm thán không thành lời.
“Tiểu Đào, Tiểu Chúc.” Diệp Nam đột nhiên chẳng biết từ đâu xuất hiện, gọi tiểu oa oa đi cùng mà nói rằng: “Trị thương cho họ đi. Đừng để chủ nhân phát hiện ra là mấy tiểu chủ nhân này làm loạn. Bằng không sắp tới chủ nhân đem mấy tiểu chủ nhân đi trấn nước hết đấy.”
“Vâng!” Hai đứa tiểu oa oa kia đều đồng thanh, rồi chia nhau đi trị thương cho mười hai đứa đồ đệ của Diệp Lạc Hy.
Vốn dĩ là kết giới đảo nghịch này có thể biến cái thứ hủy thiên diệt thế kia của Tiêu Nguyệt Dạ trở thành điềm phúc lành. Nhưng mà Tiêu Nguyệt Dạ là ai? Là huyễn vương cường giả đấy. Đám nhóc con này có phải không cần đến mạng nữa hay không?
Viêm Cơ và Chu Sa nhìn nhau, chợt chỉ trong một khoảnh khắc, cả hai người họ đều nhận ra đối phương thì phải. Ngay lập tức, cả hai lườm nhau cháy mắt một cái, rồi nguýt dài, giận dỗi bỏ đi theo hai hướng khác nhau, không nói lời nào.
“Dương Tiễn!” Thiên Bồng từ trên trời nhảy xuống đất, đám đến trước mặt Dương Tiễn, nhìn thấy một đám người khác tụ tập ở đây, hình như là đang trị thương.
“Đồ đệ của Lạc Hy thượng thần bị thương sao?” Hắn nhìn đến đám tiểu tử, nha đầu trước mắt, khác ngạc nhiên. Làm gì mà hao tổn tinh thần ghê thế? Bộ muốn tự hủy theo sư phụ à?
Khác với thái độ dửng dưng và xem thường như ban đầu của hắn, dường như bốn chữ “Lạc Hy thượng thần” của Thiên Bồng lúc này lại có mấy phần tôn kính nhiều hơn là sự xem thường ban đầu.
“Mọi thứ đã được dựng xong rồi.” Dương Tiễn gật đầu, rồi lại nhìn lên phía trên cao kia.
Lúc này, Tiêu Nguyệt Dạ liền phóng xuất bốn quả cầu lớn ấy về phía kết giới.
Nhưng mà, nếu như xét đến vị trí của Diệp Lạc Hy và kết giới đang đứng đấy, nó không phải là gần với bầu trời nhất hay sao?
Diệp Lạc Hy từ trong cơn mơ màng. Trận pháp kia dường như đã trói buộc toàn bộ cơ thể của nàng, khiến nàng dường như còn chẳng cảm nhận được bất cứ thứ gì xung quanh. Đột nhiên, Diệp Lạc Hy nghe thấy từ sâu thẳm bên trong bản thân của mình như có tiếng ai đó đang gào thét gọi tên nàng. Là ai vậy?
Đột nhiên, có ánh sáng linh thể, giống như tinh linh, nhưng lại không phải là tinh linh. Nàng khẽ gượng gạo đưa mắt đến nhìn xem là kẻ nào đang đến nơi đây thì đột nhiên, xuất hiện trước mặt nàng chính là bốn linh thể. Bốn bề giống như lòng bể, lạnh lẽo và sâu thẳm. Tuy nàng không có cảm giác khó thở, nhưng cảm giác trôi nổi này, giống hệt như bản thân mình đang chìm vào chính biển tiềm thức của mình vậy. Thật khó chịu. Cả người nàng không thể cử động được.
Diệp Lạc Hy đưa đôi mắt nhìn đến bốn linh thể kia, lại thấy nụ cười đầy ôn hòa của những linh thể đó. Tuy nhiên, nàng lại không thể chạm đến họ. Ai vậy?
“Hy, mau tỉnh dậy. Đừng ngủ nữa, nhé. Ngủ nữa thì ta sẽ cưỡng hôn nàng đến khi nàng chịu gả cho ta thì thôi đó.” Linh thể đó đến trước nâng mặt nàng lên, khẽ hôn nàng một cái, lại nở nụ cười khanh khách trước vẻ mặt ngốc nghếch của nàng, giống như kinh ngạc.
Hỗn Độn? Lục Thần Vũ? Tên bạch liên hoa nhà chàng!
Nhưng nàng chỉ vừa mở miệng ra để mấp máy định mắng người ta thì đột nhiên, một linh thể khác lại chiếm đoạt bờ môi của nàng, không cho nàng nói một lời nào. Nụ hôn cũng chỉ thật dịu dàng lướt qua, giống như cánh bướm rũ thấp thoáng, nhẹ nhàng vậy. Chỉ thấy hắn cười, xoa đầu nàng, ôn hòa mà mắng rằng:
“Nàng còn ở đây ngủ thêm chút nữa sẽ thành heo đó. Lúc đó nàng lại không thể mặc hỉ phục đẹp được đâu.”
Ôn nhu như vậy, hắn là Cùng Kỳ, là Mục Bạch phải không?
Sau một người lại tiến một người. Người này cũng ôn hòa không kém người kia. Chỉ là, ngữ khí của hắn có chút đặc biệt.
“Hy, mau tỉnh dậy. Bọn ta đợi nàng.”
Nàng chuyển từ ngơ ngác sang khẽ cười. Hương bạc hà đậm như vậy, hắn chính là Thao Thiết, chính là Nhan Phong Trí của nàng rồi.
Người cuối cùng lại tặng cho nàng một nụ hôn ngọt ngào mùi vị kẹo đào. Hắn nhìn nàng, cười tinh nghịch, rất bán manh mà nói rằng: “Hy a, mau tỉnh dậy, phu quân nàng đang đợi nàng đó.”
Đào Ngột, tên bán manh vô liêm sỉ này, thật tình.
Nhưng cũng vì vậy mà nàng có thể cử động được rồi. Không phải là do thần niệm mạnh mẽ, khiến bản thân bị kẹt trong chính mình cử động được đâu, là do xấu hổ quá mức mà cử động đó. May mà đây chỉ là biển thần thức, chứ nếu nó là ở khu vực khác, nàng nhất định sẽ không cùng đám vô liêm sỉ này phát ân ái đâu.
Vùng vẫy một hồi, nàng cuối cùng cũng tỉnh táo hơn và bơi ngược lên trên – nơi có nhiều ánh sáng hơn.
Khoảnh khắc ánh sáng kia chiếu rọi cả người nàng, thì cũng chính là lúc nàng đột ngột có lại ý thức. Nhưng mà lúc này, ngoại từ kết giới dày đặc do Chín Trụ diệt thế mang lại thì bầu trời bên ngoài lúc này đã trở thành mtộ mảng đỏ chói khắp nơi. Phát động đại ma pháp phá hủy cực đại như thế này, với cự li này của vụ chấn động, bầu trời không sớm thì muộn cũng sẽ bị thứ này đánh nứt vỡ. Bầu trời nứt vỡ, thiên giới sẽ không còn chỗ trụ, đến lúc đó những tầng trời sẽ không còn chỗ chống đỡ, nhất định sẽ rơi xuống Lục Địa Thất Hải bên dưới, kéo theo sự mất cân bằng của Tam Thiên, để rồi thiên địa này bị hủy hết, tái tạo lại một lần nữa.
Vốn dĩ đời trước, đây chính là chủ ý của lão nhân gia nhà nàng, nhưng đời này lão ấy chỉ nhắm đến một mình Lâm Túc, làm sao có thể phát động loại ma pháp này? Nhưng khí tức của ma pháp này, rất quen thuộc.
“Ưng Đạt.” Bằng Di lúc này vẫn còn chút ý thức, nhưng dường như cũng đã bị vụ nổ ma pháp lớn kia làm cho bị thương không nhẹ, nhìn nàng mà thì thầm. Cho dù là khẩu hình miệng, Diệp Lạc Hy cũng có thể biết được lời Bằng Di muốn nói là gì: “Đại ma pháp phát động là do Ma Tôn.”
Đôi đồng tử của Diệp Lạc Hy co lại. Nàng quay đầu nhìn về phía bầu trời kia. Từ trên đó, các vết nứt lớn bắt đầu xuất hiện, chạy dọc, ngang khắp cả bầu trời phía trên.