Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 266: Không nỡ
Sáng ra, cảnh tượng huy hoàng ở Diệp phủ là gì?
Chính là cảnh tượng các vị chủ quân nào đó đang quỳ ván giặt. Lý do chính là: phá nhà, làm bật gốc mất hai cây đào bốn trăm năm tuổi của Diệp Lạc Hy – chủ nhân của Diệp phủ.
“Địa vị của ta ở trong nhà còn không bằng một cái cây.” Đào Ngột làu bàu.
“Chủ thượng à, hai cây đào đó gọi là đào tứ quý, ban đêm nó còn có thể phát ra ánh hào quang từ những phiến hoa. Loại đào này chỉ có thể sống được ở nơi rừng thiêng nước độc, chủ nhân chúng ta đã phải lặn lội đến cái vùng đất chết ở Huyền Thiết đại lục, thậm chí chính nàng đã phải dùng đến mộc căn của mình để giữ cho hạt gống của loại hoa này không chết héo trên đường vận chuyển về đây. Khí hậu ở nơi loài hoa này sinh sống còn khô khan và khó khăn vô cùng, đột nhiên bị đưa đến nơi có nhiều linh khí nồng thuận như ở Thiên giới, đương nhiên nó sẽ khó sống vô cùng. Chủ nhân đã phải dùng linh lực của mình để nuôi chúng. Rốt cuộc thì trong hai mươi tám hạt giống chủ nhân đem về, chỉ có hai cái cây này sống sót mà thôi. Chủ quân, người biết không? Mỗi một loài cây sống từ hai trăm tuổi ở Diệp phủ này trở lên đều có linh tính và linh hồn cả đấy. Chủ nhân yêu quý chúng biết bao nhiêu chứ?” Ma Long giải thích tường tận lý do mà Diệp Lạc Hy giận.
Cho nên, đây không chỉ là một cái cây như Đào Ngột nói, mà còn là cả một tâm huyết và quá trình của Diệp Lạc Hy. Nàng giận như vậy là còn nhẹ chán rồi. Nàng chưa từ mặt bọn hắn là may rồi a.
Mà chính xác thì, Diệp Lạc Hy hiện tại đang ở trong không gian của mình để…..
“Chủ nhân, ta không đồng ý đâu!” Diệp Nam một mực phản đối.
“Ngươi lại phát cáu cái gì nữa?”Diệp Lạc Hy khó hiểu nhìn Diệp Nam – mộc tinh linh được chính nàng tạo ra từ một loại cây có tên gọi là thanh liên đăng thảo. Đoán chừng tiểu gia hỏa này có lẽ ghen tị chăng?
“Chủ nhân à, ngài biến hai người họ thành tinh linh thì còn được. Nhưng hà tất người lại đem cây cỏ ấy hóa thành thủ vệ? Người không biết làm như vậy, nó rất kỳ cục sao?” Diệp Nam rất nghi ngờ tính thẩm mĩ của chủ nhân nhà mình. Vốn dĩ, hai tiểu linh hồn của cây hoa ấy có thể trở thành hai hài nữ, dùng để làm mục đồng bên cạnh Diệp Lạc Hy thì đáng yêu biết bao nhiêu. Hà cớ gì Diệp Lạc Hy lại biến chúng thành hai cái cường tráng đại lực sĩ này cơ chứ?
Diệp Lạc Hy ngẫm ngẫm lại, hình như trong phủ nàng còn thiếu trẻ con nhỉ? Cho nên….
Rốt cuộc thì hai tiểu đáng yêu vừa được ra đời này lại rất biết ơn Diệp Nam khi chính hắn đã cứu vớt cái tạo hình khó coi gần chết của hai đứa nó. Diệp Lạc Hy gọi hai đứa này là Tiểu Đào và Tiểu Chúc, lại ban cho chúng tu vi và hai thanh kiếm sinh đôi. Hai thanh kiếm sinh đôi ấy được làm ra từ sừng của Mãnh Long (Là con ác thú mà Diệp Lạc Hy đã giết nó, đồng thời lấy sừng đưa cho Ô Tư Mãng rèn thành hai thanh kiếm sinh đôi.) Giống như hai đứa trẻ ấy, hai thanh kiếm sinh đôi kia có một sự liên kết vô cùng rõ ràng với nhau, giống như hai đứa bé mũm mĩm, đáng yêu song sinh này vậy.
“Mà khoan đã, chủ nhân.” Diệp Nam nhìn Diệp Lạc Hy, lại hỏi: “Chúng là trai hay gái ấy?”
Tiểu Chúc và Tiểu Đào giống nhau như đúc, lại còn vô cùng xinh đẹp, khả ái và đáng yêu, nhưng đồng thời Diệp Nam cũng cảm thấy nó có gì đó hơi sai sai.
“Một trai một gái.” Diệp Lạc Hy mỉm cười khẳng định.
Diệp Nam đỡ trán. Trời ơi là trời. Rồi hai đứa nó giống nhau như đúc thế này, làm sao phân biệt được ai trai ai gái đây? Diệp Nam ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc là quyết định, chính hắn sẽ thiết kế lại y phục của hai đứa nhóc này. Tiểu Chúc – nam hài tử - y phục là sự kết hợp giữa cẩn du và tịch lam. Còn Tiểu Đào – nữ hài tử - y phục lại là sự kết hợp giữa tịch lam và bích xích. Về điểm này thì Diệp Lạc Hy có thể an tâm giao cho Diệp Nam làm. Dù sao, cũng là chuyên môn của hắn.
Rời khỏi không gian, Diệp Lạc Hy lại nhìn thấy hai cái bóng thấp thoáng của phụ mẫu mình. Nàng biết, bây giờ bọn họ chỉ là một phần tàn hồn, dù chỉ tồn tại như hai cái bóng ma bên cạnh nàng thì đó vẫn là phụ mẫu nàng.
“Lạc Hy, con đã suy nghĩ kỹ về đề nghị của gia gia con chưa?” Ngọc Tỷ hỏi nàng: “Nếu như con vẫn còn do dự, có thể suy nghĩ thêm.”
“Không. Con sẽ làm theo như những gì mà gia gia đã nói. Nếu như thật sự, ông ấy chỉ muốn như vậy, con vẫn có thể đáp ứng được. Thế còn tốt hơn là đời trước, đánh giết nhau hết bảy ngày bảy đêm, đến cả số binh sĩ và sinh linh vô tội thiệt mạng cho cuộc chiến cũng không thể quay lại làm người được trong ba kiếp liên tiếp.” Nàng ngồi xuống ghế, xoa xoa thái dương, mệt mỏi.
“Lạc Hy à, con đã lao tâm khổ tứ nhiều rồi.” Diệp Vân Kiệt cảm thấy hổ thẹn.
“Cha, người đừng nói như vậy. Tuy tuổi đời của con đã hơn người kha khá, nhưng dù sao con cũng là do người thân sinh. Không có hai người thì cũng sẽ không có con. Phụ mẫu yên tâm, Lạc Hy con sau khi giải quyết xong chuyện của gia gia, nhất định sẽ tìm cách đưa hai người trở lại.” Diệp Lạc Hy xoa xoa thái dương.
Nhật Luân Kiếm là thanh kiếm đã trung thành với nàng hai đời. Ma Thần Kiếm tuy là một thanh kiếm rất rất tốt, nhưng sử dụng chân thân của phụ mẫu, nàng thấy kỳ cục lắm. Thà rằng không biết thì thôi, biết rồi thì đôi lúc lại không dám cầm vào thanh kiếm ấy luôn.
“Lạc Hy.” Chiết Nhan xuất hiện ngay trong căn phòng của Diệp Lạc Hy.
“Chiết Nhan đại nhân, ngài đến thì báo trước một tiếng, đừng tự tiện xông vào phòng ta như vậy chứ?” Diệp Lạc Hy đỡ trán. Cũng may lúc nhận được khí tức của ông ta ở gần phụ mẫu nàng đã nhanh chóng trốn lại vào thần thức của nàng.
“Ngươi đã đến gặp Tà Thần?” Chiết Nhan dựa lưng vào thành ghế, nhìn Diệp Lạc Hy đang mệt đến bơ phờ.
“Thì?” Nàng còn chẳng thèm nhìn đến ông ta, trực tiếp rót ra hai tách trà.
Chiết Nhan cũng chẳng xa lạ gì, cầm luôn tách trà ở gần mình nhất, uống cạn.
“Người ta nói Thanh Trà ở Diệp phủ có phần đặc biệt hơn người. Quả đúng là đặc biệt.” Chiết Nhan gật gù, tấm tắc khen.
“E rằng sau này cũng sẽ chẳng có mà uống nữa đâu.” Diệp Lạc Hy chán nản, thở dài.
“Tại sao? Là chỗ đó không bán nữa, hay là bí quyết của ngươi thiếu hương liệu?” Chiết Nhan khó hiểu.
“Phải. Thiếu hương liệu đó.” Nàng gật đầu, lại chỉ tay về phía cổng chính nay đã trống vắng hơn rất nhiều: “Ngài còn nhớ, lần đầu ngài đến Diệp phủ của ta, đã từng khen trước cổng ta có trồng hai cây đào tứ quý bốn trăm năm tuổi hay không?”
Chiết Nhan gật đầu: “Đương nhiên là ta nhớ. Nhưng loại này khó sống, đi khắp Cửu Trùng Thiên cũng chỉ có mình ngươi trồng được, tâm huyết không ít…. A!”
Chiết Nhan đã nhận ra được điều khác thường ở đây rồi, liền vội vàng quay lại tóm cổ nàng, mặt hầm hầm, lửa giận đầy trời, nghiến răng ken két mà hỏi rằng: “Hai cái cây đó đâu rồi?!”
Diệp Lạc Hy thở dài, liếc mắt ra ngoài nhìn bốn tên nào đó đang quỳ ván giặt mà nói rằng: “Nhờ phúc của ai đó, hai cây đào lớn ấy đã trở thành hai tiểu đồng của ta rồi.”
Hả?
Hai tiểu đồng?
Ở Diệp phủ của hai cây hoa đào Tứ Qúy rất được Cửu Trùng Thiên ưa chuộng. Đời trước, khi Diệp Lạc Hy vừa rời khỏi Diệp phủ, không cẩn thận bị Dương Mẫu nương nương kia bứng mất hai cái cây ấy của nàng. Kết quả thì nó vừa được trồng xuống đất ở Thiên cung thì lập tức chết héo ngay tắp lự. Đời này, bị cướp còn chưa cướp, đã bị mấy lão chồng của nàng bứng cả gốc lẫn rễ lên như vậy. Hầy, đúng là nàng có khổ mà nói không được rồi.
“Chiết Nhan, hai cây đào ấy đã biến thành hai mộc tinh rồi. Cho nên ta không thể tiếp tục lấy thân hai đứa trẻ ấy pha trà được.” Diệp Lạc Hy giải thích.
Hai cây hoa đào ấy đến Dương Mẫu Nương Nương còn nhăm nhe. Hiện tại nàng muốn để yên cho bà ta, đợi ngày nàng dẹp yên thảm họa Tà Thần xong, nàng sẽ tính đến bà ta sau. Nhưng mà, nếu như bây giờ hai cây đào ấy biến mất không tiếng nói, sợ rằng bà ta sẽ gây khó dễ cho Diệp phủ về lâu về dài.
Cho nên, nàng mới buộc lòng biến hai cái cây được Diệp Nam bảo hộ chặt chẽ ấy thành mộc tinh.
“Ta còn tưởng là ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi, cho nên đã chặt mất hai cái cây đó rồi.” Chiết Nhan thở phào, nhẹ nhõm. Rồi lại hỏi: “Vậy, theo như đời trước, sau khi ngươi đi gặp ông ta về rồi, liệu Thánh Chiến bảy ngày đó có xảy đến hay không?”
Diệp Lạc Hy lắc đầu, nghĩ nghĩ một lúc, lại gật đầu.
“Có ý gì?” Chiết Nhan khó hiểu.
“Haizz, hiện tại ta không thể nói được. Dù là ai ta cũng không thể nói. Chỉ là Chiết Nhan à, có cách nào để đưa hai linh hồn chết cùng nhau đầu thai lại bên cạnh ta không?” Diệp Lạc Hy đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Chiết Nhan là kẻ có kiến thức y thuật phong phú hơn bất cứ ai, cho nên, nếu như nói lão ta không biết, Diệp Lạc Hy cũng chẳng biết phải tìm đến ai nữa.
Chiết Nhan nghe nàng hỏi như vậy, xoa cằm một lúc rồi nói: “Có thì có. Nhưng nó chỉ có tác dụng với người bình phàm thôi. Còn nếu như đối phương đã trải qua tu luyện, hoặc là đạt đến một cảnh giới nào đó nhất định thì phải đánh đổi với một giá trị tương đương mới có thể đưa người đó trở về được.”
Diệp Lạc Hy xoa xoa thái dương. Xui xẻo thật đấy!
“Ngươi đang định tác hợp cho ai à?” Chiết Nhan nhìn Diệp Lạc Hy muộn phiền, rất ngạc nhiên.
“Cũng không hẳn là tác hợp. Chỉ là, ta không nỡ thôi.” Nàng xua xua tay. Suy cho cùng, cả hai người họ cũng đều là kẻ đáng thương hơn đáng hận rất nhiều.
Diệp Lạc Hy nói với Chiết Nhan: “Trận thánh chiến bảy ngày kia, Tam thiên cùng tham chiến. Thanh Khâu cũng không khỏi liên can. Tuy nhiên, thiệt hại của trận chiến này ta đã tính trước hết rồi, nhưng ta không chắc là Thanh Khâu sẽ cử ai đến cùng ứng phó. Nếu như cử nãi nãi ta đến, chuyện sẽ không có gì để bàn. Nhưng nếu cử ái nhân của ngươi tới, ta không dám đảm bảo rằng ta có thể bảo hộ y an toàn trở về.”
Chiết Nhan biết, chiến sự sắp tới vô cùng cẩn bách, cho dù là ai cũng không thể thoát được. Mà chính bản thân của Diệp Lạc Hy, cũng khó mà giữ được an toàn trở về. Cho nên, Chiết Nhan chỉ có thể gật đầu, lui ra.
Diệp Lạc Hy đã sắp xếp xong tam lệnh lục quân, an bài mọi thứ tốt đẹp hết rồi. Nhưng mà, sao nàng cứ có cảm giác như, bản thân sẽ mắc phải một sai lầm mà chính nàng sẽ phải hối hận ấy nhỉ?
Mà, đúng rồi, nàng hối hận rồi.
“Lạc Hy, nàng nói xem, chiến sự này có khả năng thắng hay không?” Tiêu Nguyệt Dạ vô liêm sỉ, ngồi vắt chéo chân trên một cái bệ gần đó, vừa nhìn nàng đang bàn nghị luận sự cho chiến sự sắp tới với các tướng lĩnh ba bên, vừa nhìn nàng, đầy trìu mến và yêu thương.
Diệp Lạc Hy: “…..” Tay nổi gân, một cái liền bẻ gãy luôn cái gậy để chỉ đường trong tay.
Dương Tiễn sáp lại chỗ nàng hỏi nhỏ: “Chúa công, có cần ta đá tên này về lại Ma giới không?”
Cần, rất cần, rất rất cần là đường khác.
Tiêu Nguyệt Hoa đen mặt, nàng bước đến, nắm đầu thằng anh mình xuống khỏi cái bệ đấy, bước ra ngoài. Trước khi bước ra còn không quên nói lại một câu: “Tỷ tỷ, tỷ cứ bàn cho ổn chiến thuật của chúng ta trước đi. Còn cái tên đầu óc tiêu biến này, tỷ cứ xếp cho hắn làm tiên phong, đánh mở đầu, đánh cản tử, cái gì cũng được a.”
Dương Tiễn khẽ giơ ngón tay cái về phía Tiêu Nguyệt Hoa: ngươi giỏi.
Tiêu Nguyệt Hoa nháy mắt với Dương Tiễn: ngươi yên tâm, ta sẽ quản tốt hắn.
Diệp Lạc Hy: “….”
Rốt cuộc là hai vị thân nhau đến như vậy từ khi nào a?
Chính là cảnh tượng các vị chủ quân nào đó đang quỳ ván giặt. Lý do chính là: phá nhà, làm bật gốc mất hai cây đào bốn trăm năm tuổi của Diệp Lạc Hy – chủ nhân của Diệp phủ.
“Địa vị của ta ở trong nhà còn không bằng một cái cây.” Đào Ngột làu bàu.
“Chủ thượng à, hai cây đào đó gọi là đào tứ quý, ban đêm nó còn có thể phát ra ánh hào quang từ những phiến hoa. Loại đào này chỉ có thể sống được ở nơi rừng thiêng nước độc, chủ nhân chúng ta đã phải lặn lội đến cái vùng đất chết ở Huyền Thiết đại lục, thậm chí chính nàng đã phải dùng đến mộc căn của mình để giữ cho hạt gống của loại hoa này không chết héo trên đường vận chuyển về đây. Khí hậu ở nơi loài hoa này sinh sống còn khô khan và khó khăn vô cùng, đột nhiên bị đưa đến nơi có nhiều linh khí nồng thuận như ở Thiên giới, đương nhiên nó sẽ khó sống vô cùng. Chủ nhân đã phải dùng linh lực của mình để nuôi chúng. Rốt cuộc thì trong hai mươi tám hạt giống chủ nhân đem về, chỉ có hai cái cây này sống sót mà thôi. Chủ quân, người biết không? Mỗi một loài cây sống từ hai trăm tuổi ở Diệp phủ này trở lên đều có linh tính và linh hồn cả đấy. Chủ nhân yêu quý chúng biết bao nhiêu chứ?” Ma Long giải thích tường tận lý do mà Diệp Lạc Hy giận.
Cho nên, đây không chỉ là một cái cây như Đào Ngột nói, mà còn là cả một tâm huyết và quá trình của Diệp Lạc Hy. Nàng giận như vậy là còn nhẹ chán rồi. Nàng chưa từ mặt bọn hắn là may rồi a.
Mà chính xác thì, Diệp Lạc Hy hiện tại đang ở trong không gian của mình để…..
“Chủ nhân, ta không đồng ý đâu!” Diệp Nam một mực phản đối.
“Ngươi lại phát cáu cái gì nữa?”Diệp Lạc Hy khó hiểu nhìn Diệp Nam – mộc tinh linh được chính nàng tạo ra từ một loại cây có tên gọi là thanh liên đăng thảo. Đoán chừng tiểu gia hỏa này có lẽ ghen tị chăng?
“Chủ nhân à, ngài biến hai người họ thành tinh linh thì còn được. Nhưng hà tất người lại đem cây cỏ ấy hóa thành thủ vệ? Người không biết làm như vậy, nó rất kỳ cục sao?” Diệp Nam rất nghi ngờ tính thẩm mĩ của chủ nhân nhà mình. Vốn dĩ, hai tiểu linh hồn của cây hoa ấy có thể trở thành hai hài nữ, dùng để làm mục đồng bên cạnh Diệp Lạc Hy thì đáng yêu biết bao nhiêu. Hà cớ gì Diệp Lạc Hy lại biến chúng thành hai cái cường tráng đại lực sĩ này cơ chứ?
Diệp Lạc Hy ngẫm ngẫm lại, hình như trong phủ nàng còn thiếu trẻ con nhỉ? Cho nên….
Rốt cuộc thì hai tiểu đáng yêu vừa được ra đời này lại rất biết ơn Diệp Nam khi chính hắn đã cứu vớt cái tạo hình khó coi gần chết của hai đứa nó. Diệp Lạc Hy gọi hai đứa này là Tiểu Đào và Tiểu Chúc, lại ban cho chúng tu vi và hai thanh kiếm sinh đôi. Hai thanh kiếm sinh đôi ấy được làm ra từ sừng của Mãnh Long (Là con ác thú mà Diệp Lạc Hy đã giết nó, đồng thời lấy sừng đưa cho Ô Tư Mãng rèn thành hai thanh kiếm sinh đôi.) Giống như hai đứa trẻ ấy, hai thanh kiếm sinh đôi kia có một sự liên kết vô cùng rõ ràng với nhau, giống như hai đứa bé mũm mĩm, đáng yêu song sinh này vậy.
“Mà khoan đã, chủ nhân.” Diệp Nam nhìn Diệp Lạc Hy, lại hỏi: “Chúng là trai hay gái ấy?”
Tiểu Chúc và Tiểu Đào giống nhau như đúc, lại còn vô cùng xinh đẹp, khả ái và đáng yêu, nhưng đồng thời Diệp Nam cũng cảm thấy nó có gì đó hơi sai sai.
“Một trai một gái.” Diệp Lạc Hy mỉm cười khẳng định.
Diệp Nam đỡ trán. Trời ơi là trời. Rồi hai đứa nó giống nhau như đúc thế này, làm sao phân biệt được ai trai ai gái đây? Diệp Nam ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc là quyết định, chính hắn sẽ thiết kế lại y phục của hai đứa nhóc này. Tiểu Chúc – nam hài tử - y phục là sự kết hợp giữa cẩn du và tịch lam. Còn Tiểu Đào – nữ hài tử - y phục lại là sự kết hợp giữa tịch lam và bích xích. Về điểm này thì Diệp Lạc Hy có thể an tâm giao cho Diệp Nam làm. Dù sao, cũng là chuyên môn của hắn.
Rời khỏi không gian, Diệp Lạc Hy lại nhìn thấy hai cái bóng thấp thoáng của phụ mẫu mình. Nàng biết, bây giờ bọn họ chỉ là một phần tàn hồn, dù chỉ tồn tại như hai cái bóng ma bên cạnh nàng thì đó vẫn là phụ mẫu nàng.
“Lạc Hy, con đã suy nghĩ kỹ về đề nghị của gia gia con chưa?” Ngọc Tỷ hỏi nàng: “Nếu như con vẫn còn do dự, có thể suy nghĩ thêm.”
“Không. Con sẽ làm theo như những gì mà gia gia đã nói. Nếu như thật sự, ông ấy chỉ muốn như vậy, con vẫn có thể đáp ứng được. Thế còn tốt hơn là đời trước, đánh giết nhau hết bảy ngày bảy đêm, đến cả số binh sĩ và sinh linh vô tội thiệt mạng cho cuộc chiến cũng không thể quay lại làm người được trong ba kiếp liên tiếp.” Nàng ngồi xuống ghế, xoa xoa thái dương, mệt mỏi.
“Lạc Hy à, con đã lao tâm khổ tứ nhiều rồi.” Diệp Vân Kiệt cảm thấy hổ thẹn.
“Cha, người đừng nói như vậy. Tuy tuổi đời của con đã hơn người kha khá, nhưng dù sao con cũng là do người thân sinh. Không có hai người thì cũng sẽ không có con. Phụ mẫu yên tâm, Lạc Hy con sau khi giải quyết xong chuyện của gia gia, nhất định sẽ tìm cách đưa hai người trở lại.” Diệp Lạc Hy xoa xoa thái dương.
Nhật Luân Kiếm là thanh kiếm đã trung thành với nàng hai đời. Ma Thần Kiếm tuy là một thanh kiếm rất rất tốt, nhưng sử dụng chân thân của phụ mẫu, nàng thấy kỳ cục lắm. Thà rằng không biết thì thôi, biết rồi thì đôi lúc lại không dám cầm vào thanh kiếm ấy luôn.
“Lạc Hy.” Chiết Nhan xuất hiện ngay trong căn phòng của Diệp Lạc Hy.
“Chiết Nhan đại nhân, ngài đến thì báo trước một tiếng, đừng tự tiện xông vào phòng ta như vậy chứ?” Diệp Lạc Hy đỡ trán. Cũng may lúc nhận được khí tức của ông ta ở gần phụ mẫu nàng đã nhanh chóng trốn lại vào thần thức của nàng.
“Ngươi đã đến gặp Tà Thần?” Chiết Nhan dựa lưng vào thành ghế, nhìn Diệp Lạc Hy đang mệt đến bơ phờ.
“Thì?” Nàng còn chẳng thèm nhìn đến ông ta, trực tiếp rót ra hai tách trà.
Chiết Nhan cũng chẳng xa lạ gì, cầm luôn tách trà ở gần mình nhất, uống cạn.
“Người ta nói Thanh Trà ở Diệp phủ có phần đặc biệt hơn người. Quả đúng là đặc biệt.” Chiết Nhan gật gù, tấm tắc khen.
“E rằng sau này cũng sẽ chẳng có mà uống nữa đâu.” Diệp Lạc Hy chán nản, thở dài.
“Tại sao? Là chỗ đó không bán nữa, hay là bí quyết của ngươi thiếu hương liệu?” Chiết Nhan khó hiểu.
“Phải. Thiếu hương liệu đó.” Nàng gật đầu, lại chỉ tay về phía cổng chính nay đã trống vắng hơn rất nhiều: “Ngài còn nhớ, lần đầu ngài đến Diệp phủ của ta, đã từng khen trước cổng ta có trồng hai cây đào tứ quý bốn trăm năm tuổi hay không?”
Chiết Nhan gật đầu: “Đương nhiên là ta nhớ. Nhưng loại này khó sống, đi khắp Cửu Trùng Thiên cũng chỉ có mình ngươi trồng được, tâm huyết không ít…. A!”
Chiết Nhan đã nhận ra được điều khác thường ở đây rồi, liền vội vàng quay lại tóm cổ nàng, mặt hầm hầm, lửa giận đầy trời, nghiến răng ken két mà hỏi rằng: “Hai cái cây đó đâu rồi?!”
Diệp Lạc Hy thở dài, liếc mắt ra ngoài nhìn bốn tên nào đó đang quỳ ván giặt mà nói rằng: “Nhờ phúc của ai đó, hai cây đào lớn ấy đã trở thành hai tiểu đồng của ta rồi.”
Hả?
Hai tiểu đồng?
Ở Diệp phủ của hai cây hoa đào Tứ Qúy rất được Cửu Trùng Thiên ưa chuộng. Đời trước, khi Diệp Lạc Hy vừa rời khỏi Diệp phủ, không cẩn thận bị Dương Mẫu nương nương kia bứng mất hai cái cây ấy của nàng. Kết quả thì nó vừa được trồng xuống đất ở Thiên cung thì lập tức chết héo ngay tắp lự. Đời này, bị cướp còn chưa cướp, đã bị mấy lão chồng của nàng bứng cả gốc lẫn rễ lên như vậy. Hầy, đúng là nàng có khổ mà nói không được rồi.
“Chiết Nhan, hai cây đào ấy đã biến thành hai mộc tinh rồi. Cho nên ta không thể tiếp tục lấy thân hai đứa trẻ ấy pha trà được.” Diệp Lạc Hy giải thích.
Hai cây hoa đào ấy đến Dương Mẫu Nương Nương còn nhăm nhe. Hiện tại nàng muốn để yên cho bà ta, đợi ngày nàng dẹp yên thảm họa Tà Thần xong, nàng sẽ tính đến bà ta sau. Nhưng mà, nếu như bây giờ hai cây đào ấy biến mất không tiếng nói, sợ rằng bà ta sẽ gây khó dễ cho Diệp phủ về lâu về dài.
Cho nên, nàng mới buộc lòng biến hai cái cây được Diệp Nam bảo hộ chặt chẽ ấy thành mộc tinh.
“Ta còn tưởng là ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi, cho nên đã chặt mất hai cái cây đó rồi.” Chiết Nhan thở phào, nhẹ nhõm. Rồi lại hỏi: “Vậy, theo như đời trước, sau khi ngươi đi gặp ông ta về rồi, liệu Thánh Chiến bảy ngày đó có xảy đến hay không?”
Diệp Lạc Hy lắc đầu, nghĩ nghĩ một lúc, lại gật đầu.
“Có ý gì?” Chiết Nhan khó hiểu.
“Haizz, hiện tại ta không thể nói được. Dù là ai ta cũng không thể nói. Chỉ là Chiết Nhan à, có cách nào để đưa hai linh hồn chết cùng nhau đầu thai lại bên cạnh ta không?” Diệp Lạc Hy đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Chiết Nhan là kẻ có kiến thức y thuật phong phú hơn bất cứ ai, cho nên, nếu như nói lão ta không biết, Diệp Lạc Hy cũng chẳng biết phải tìm đến ai nữa.
Chiết Nhan nghe nàng hỏi như vậy, xoa cằm một lúc rồi nói: “Có thì có. Nhưng nó chỉ có tác dụng với người bình phàm thôi. Còn nếu như đối phương đã trải qua tu luyện, hoặc là đạt đến một cảnh giới nào đó nhất định thì phải đánh đổi với một giá trị tương đương mới có thể đưa người đó trở về được.”
Diệp Lạc Hy xoa xoa thái dương. Xui xẻo thật đấy!
“Ngươi đang định tác hợp cho ai à?” Chiết Nhan nhìn Diệp Lạc Hy muộn phiền, rất ngạc nhiên.
“Cũng không hẳn là tác hợp. Chỉ là, ta không nỡ thôi.” Nàng xua xua tay. Suy cho cùng, cả hai người họ cũng đều là kẻ đáng thương hơn đáng hận rất nhiều.
Diệp Lạc Hy nói với Chiết Nhan: “Trận thánh chiến bảy ngày kia, Tam thiên cùng tham chiến. Thanh Khâu cũng không khỏi liên can. Tuy nhiên, thiệt hại của trận chiến này ta đã tính trước hết rồi, nhưng ta không chắc là Thanh Khâu sẽ cử ai đến cùng ứng phó. Nếu như cử nãi nãi ta đến, chuyện sẽ không có gì để bàn. Nhưng nếu cử ái nhân của ngươi tới, ta không dám đảm bảo rằng ta có thể bảo hộ y an toàn trở về.”
Chiết Nhan biết, chiến sự sắp tới vô cùng cẩn bách, cho dù là ai cũng không thể thoát được. Mà chính bản thân của Diệp Lạc Hy, cũng khó mà giữ được an toàn trở về. Cho nên, Chiết Nhan chỉ có thể gật đầu, lui ra.
Diệp Lạc Hy đã sắp xếp xong tam lệnh lục quân, an bài mọi thứ tốt đẹp hết rồi. Nhưng mà, sao nàng cứ có cảm giác như, bản thân sẽ mắc phải một sai lầm mà chính nàng sẽ phải hối hận ấy nhỉ?
Mà, đúng rồi, nàng hối hận rồi.
“Lạc Hy, nàng nói xem, chiến sự này có khả năng thắng hay không?” Tiêu Nguyệt Dạ vô liêm sỉ, ngồi vắt chéo chân trên một cái bệ gần đó, vừa nhìn nàng đang bàn nghị luận sự cho chiến sự sắp tới với các tướng lĩnh ba bên, vừa nhìn nàng, đầy trìu mến và yêu thương.
Diệp Lạc Hy: “…..” Tay nổi gân, một cái liền bẻ gãy luôn cái gậy để chỉ đường trong tay.
Dương Tiễn sáp lại chỗ nàng hỏi nhỏ: “Chúa công, có cần ta đá tên này về lại Ma giới không?”
Cần, rất cần, rất rất cần là đường khác.
Tiêu Nguyệt Hoa đen mặt, nàng bước đến, nắm đầu thằng anh mình xuống khỏi cái bệ đấy, bước ra ngoài. Trước khi bước ra còn không quên nói lại một câu: “Tỷ tỷ, tỷ cứ bàn cho ổn chiến thuật của chúng ta trước đi. Còn cái tên đầu óc tiêu biến này, tỷ cứ xếp cho hắn làm tiên phong, đánh mở đầu, đánh cản tử, cái gì cũng được a.”
Dương Tiễn khẽ giơ ngón tay cái về phía Tiêu Nguyệt Hoa: ngươi giỏi.
Tiêu Nguyệt Hoa nháy mắt với Dương Tiễn: ngươi yên tâm, ta sẽ quản tốt hắn.
Diệp Lạc Hy: “….”
Rốt cuộc là hai vị thân nhau đến như vậy từ khi nào a?