Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 252: Cứu Dao Cơ (2)
Tầm thường mới lạ. Khóe miệng Diệp Lạc Hy giật giật. Cha chính là trái tim của Cửu Lâu Xà Tà Thần, bản lĩnh nghịch thiên, năm xưa đại náo thiên giới, ma giới thế nào, cũng đâu phải người ta mới biết ngày một ngày hai đâu, nhỉ? Chẳng hiểu sao bây giờ lại biến chất đến như vậy. Ngày ngày chỉ quanh quẩn trong thần thức của nàng, không phát cẩu lương thì cũng là giành a nương với nàng. Thật sự là hết nói nổi mà.
“Vậy, nên ngươi đã đồng ý với Dương Tiễn đến cứu ta?” Dao Cơ hỏi nàng: “Ngươi không sợ thiên phạt sao?”
Diệp Lạc Hy khẽ cười: “Ta cứu người, nhưng ta vẫn có cách của ta để tránh khỏi Thiên phạt.” Chứ thân phận của ta bây giờ mà lộ ra, sợ rằng không phải chỉ mỗi Cửu Trùng Thiên truy sát ta, mà là cả Tam Thiên cùng truy sát ta mất.
“Cách gì?” Dao Cơ khó hiểu, khẽ nhíu mày.
Diệp Lạc Hy mỉm cười, sau đó từ trong không gian của Diệp Lạc Hy, một ấu thú non của Độc Giác Thú xuất hiện, một hình hài của đứa trẻ ba tuổi.
“Chủ nhân.” Đứa trẻ này tên là Niệm. Vừa thức tỉnh liền có đến hai hạch ma trong người, giống như mẫu thân của nó vậy. Cho nên, nàng đã sớm cho nó tiếp nhận với tu luyện ngay khi vừa có ý thức. Chỉ cần đứa trẻ này mạnh lên, nó sẽ đạt được rất nhiều thành tựu, ắt cũng không thua gì nương thân và di nương của nó. Hơn nữa, ở đây còn có cả Bạch Thụ, một công đôi việc luôn.
“Ngươi định dùng đứa trẻ này thay thế cho ta sao? Ngươi… ngươi có chút lương tâm nào không thế?” Dao Cơ trợn cả mắt.
“Không sao. Đây chính là một trong những bài luyện tập mà ta dành cho nó.” Nàng khẽ cười: “Dù sao, ta cũng sẽ đến đây kiểm tra định kỳ, cho nên đứa bé sẽ không sao đâu."
Đoạn, nàng đặt tay về lên đầu của Niệm, nhắm mắt lại, một tay nàng chạm vào vách đá, một đạo hào quang ấn chú xuất hiện trên vách đá và ngay dưới chân của Dao Cơ. Diệp Lạc Hy mở mắt ra, ngay lập tức, cả người Niệm và Dao Cơ đều phát sáng. Hai người chỉ trong một cái tích tắc liền đổi chỗ cho nhau.
Niệm vừa thế chỗ Dao Cơ, liền trở thành hình dáng của Dao cơ, bị giam cầm như thế.
“Bài tập của ngươi rất đơn giản. Đột phá bản thân, phá xích, rời núi và trở về Quang Minh đỉnh gặp ta. Mỗi ngày Diệp Nam sẽ thay ta đến đây kiểm tra, hỗ trợ ngươi. Cứ yên tâm và thoải mái luyện tập đi. Dù sao, cũng chẳng gấp gì đâu.”
“Vâng, chủ nhân.” Niệm mỉm cười rồi bắt đầu quá trình tu luyện của mình.
Diệp Lạc Hy một tay ôm lấy Dao Cơ cả người mệt lả. Dao Cơ chỉ có thể vòng tay qua cổ ôm lấy Diệp Lạc Hy, để tránh cho cơ thể đổ rạp xuống mà thôi.
Diệp Lạc Hy quay sang nhìn Bạch Thụ há miệng, trợn mắt mà nhìn mình, giống như không thể nào tin nổi được. Thiếu chút nữa, Bạch Thụ trật cả quai hàm luôn.
“AAAAÂ!!!!!!!!” Cái thân già của lão bị Diệp Lạc Hy làm cho tức đến trở bệnh luôn. Lão chống gậy, mệt lả người, cả cái thân già mệt mỏi chống trên cây gậy già yếu, nhìn Diệp Lạc Hy khóc thành hai hàng nước mắt.
“Xin lỗi nhé, dọa ngươi rồi.” Nàng muốn an ủi lão, lại bị lão lắc đầu, lấy từ trong tay ra một cuốn sổ khá dày. Mà cuốn sổ này, Diệp Lạc Hy thấy có chút quen quen.
“Hức!” Bạch Thụ bật khóc: “Tại sao người lại là nữ nhi cơ chứ?”
“Hể?”
“Ta hỏi, tại sao người lại là nữ nhi cơ chứ? Người có biết đây là cuốn sổ của Dương tiên sinh trước khi tạ thế đã giao lại cho ta không? Nó ghi lại toàn bộ tên họ, tuổi tác của những cô nương bị người làm cho tan nát cõi lòng đấy! Tại sao người lại là nữ nhi cơ chứ?! Thật bất công! Thật bất công!” Bạch Thụ muốn đổ gục luôn. Tại sao trên đời này lại có một nữ nhân như vậy chứ? À không, phải là tại sao vị Dạ Xoa mà lão tôn thờ như thánh ấy lại là một nữ nhân chứ?! Hơn nữa còn là một mĩ nhân vô cùng, vô cùng xinh đẹp luôn. A!!!! Nếu những mỹ nhân hồi ấy mà biết được Ưng Đạt Dạ Xoa là nữ, chắc sẽ có hàng loạt kẻ tức đến đội mồ sống dậy mất thôi!
“Được rồi mà, ta xin lỗi, là vì khi đó nữ nhân thì không được các ngươi xem trọng, cho nên ta chỉ đành làm như vậy thôi, còn không được hay sao?” Nàng gãi gãi má, cười gượng gạo, rồi lại nghiêm túc: “Bạch Thụ, ta có việc, cần thỉnh cầu ngươi giúp đỡ, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”
Bạch Thụ còn đang tính khóc đến kêu cha gọi mẹ, lại nghe nàng nói như vậy, liền hồi phục tinh thần chỉ như một cái chớp mắt, ra cái vẻ của một vị thổ địa ở nơi đây, cung kính hỏi nàng: “Đại nhân có gì sai bảo?”
Diệp Lạc Hy chỉ tay về phía Niệm đang ở bên trong, nói rằng: “Đứa trẻ đó, rất quan trọng với đồ nhi của ta. Hi vọng ngươi có thể thay ta quan sát nó. Nếu như nó làm bất cứ chuyện gì quá sức, hoặc không ai ở đó áp chế nó thì hãy ngay lập tức bóp bể thứ này, sẽ có người đến cứu nó ngay lập tức.” Nàng đưa cho lão một cái linh nang, bên trong có rất nhiều quả cầu nhỏ, nhìn như một viên được vậy.
“Không phải người nói sẽ có người đến kiểm tra mỗi ngày sao? Sao người còn phải giao thức này cho ta?” Bạch Thụ khó hiểu.
“Đúng là Diệp Nam sẽ thay ta đến đây kiểm tra y mỗi ngày, nhưng nó thường liều lĩnh quá mức. Hận ý trong người nó cũng rất sâu mà ta trừ không được. Cho nên, vẫn là phiền ngươi ở đây canh chừng giúp ta nhé.” Nàng vỗ vai y, khẽ cười.
“Xin lĩnh ý.” Bạch Thụ gật đầu, ôm quyền hướng Diệp Lạc Hy hạ lễ.
“Đa tạ.” nàng cười, rồi lấy ra một cái áo choàng bông, khoác lên người cho Dao Cơ và ôm nàng rời đi mất.
Bạch Thụ hãy còn nhìn theo bóng lưng của Diệp Lạc Hy, ngẩn ngơ. Ưng Đạt Dạ Xoa là Lạc Hy thượng thần. Lạc Hy thượng thần là nữ nhân. Càng nghĩ, càng cảm thấy phát hoảng. Năm đó, khi Bạch Thụ vẫn còn là một đứa trẻ, từng là hầu đồng của Dương Vi Định tiên sinh, lại chứng kiến một màn cả kinh. Chính là khi người ta biết Ưng Đạt Dạ Xoa đại nhân vừa đến tam tuần thì đã có rất nhiều, rất nhiều nữ nhân đến tìm hắn. Chính xác thì nữ nhân cả thành đấy đều đến tìm hắn, chỉ muốn xin hắn nạp thiếp. Nếu như không phải nhờ Ma Long đại nhân và Tam Lang đại nhân ngăn cản, sợ rằng hậu cung của hắn còn nhiều hơn cả vua chúa nữa.
Mà, có ai ngờ được đâu, vị nam tử hán được nữ nhân cả thành săn lùng đó lại cũng chỉ là một nữ nhi cơ chứ. Thật trớ trêu quá đi mà.
Thở dài một tiếng, Bạch Thụ chỉ đành giúp đại nhân ấy ở đây trông chừng người thôi. Dù sao, được vị đại thần ấy nhờ vả, chính là một đại danh vô cùng vinh hạnh đấy a.
Diệp Lạc Hy nửa đêm đi cứu người, lại cũng lừa và qua mắt tai mắt của Thiên giới, an toàn trở về Quang Minh đỉnh. Vừa đáp đến nơi, nàng đã vội đưa Dao Quang vào phủ, sau đó cho Diệp Mi, Diệp Thanh giúp nàng tắm rửa, thay một bộ y phục mới cho Dao Quang, dễ chịu hơn, còn bản thân thì nhìn đến Diệp Nam ngay.
“Chủ nhân, có gì căn dặn?” Diệp Nam ôm quyền, cúi đầu hỏi nàng.
“Mỗi ngày, ngươi hãy đến Đào Sơn, kiểm tra xem Niệm tu luyện có gì bất trắc không.” Nàng dặn dò.
“Tuân lệnh.” Diệp Nam ôm quyền, gật đầu với nàng rồi biến mất.
Dao Cơ vừa tỉnh lại thì bản thân đã sạch sẽ, gọn gàng và nằm trên nệm ấm, giường êm để nghỉ ngơi rồi.
“Người, tỉnh rồi?” Diệp Lạc Hy cũng không còn một thân hắc y, cũng không còn mái tóc bạc nữa. Nàng trở về phong thái ung dung của một vị chiến thần hằng ngày. Đương nhiên, Dao Cơ vừa nhìn đã nhận ra được Diệp Lạc Hy.
“Đa tạ ngươi đã cứu ta ra ngoài.” Dao Cơ gật đầu, cảm tạ.
“Ta đã cho người đi mời Dương huynh và Dương cô nương đến đây. Chốc nữa họ sẽ….” Nàng còn chưa nói hết câu thì bên ngoài đã ầm ầm náo nhiệt rồi. Mà khủng khiếp hơn nữa thì, Dương Tiễn và Dương Thiềm đều chạy gấp tới độ phanh không kịp, xô gãy bản lề cửa, đồng loạt ngã đè lên nhau, Dương Tiễn ở trên, Dương Thiềm ở dưới, cả hai vừa cãi nhau chí chóe, vừa gọi lớn: “Nương!”
Diệp Lạc Hy cũng khóe miệng giật giật, rồi nói: “Gia đình đoàn tụ, ta không làm phiền nữa, xin cáo lui trước, rồi lủi nhanh ra ngoài.”
“Chủ nhân, cho nên hôm qua người nửa đêm nửa hôm leo tường ra ngoài là vì lý do này hả?” Diệp Tư đen mặt, hỏi nàng.
“Ầy, thói quen cũ thôi mà.” Nàng xua xua tay, cười khẽ.
“Chủ nhân, tháng trước ta mới lấp hết sáu cái lỗ chó. Lần này ngài biết trong phủ không còn lỗ chó nữa thì chuyển qua leo tường hả? Cửa chính chúng ta có mà. Diệp phủ là nhà của người mà. Người muốn thì cứ đường đường chính chính đi từ cửa chính đi ra. Hoặc không thích đi từ cửa chính thì bốn cửa phụ đông, tây, nam bắc đều có đủ, sao người không đi? Người muốn chọc ta tức chết mới chịu được sao?”
Diệp Tư đã không nổi giận thì thôi, còn nổi giận rồi thì không khác gì nương thân cả.
“Ai nha, ta đã từng tuổi này rồi, không cần thêm một người mẹ nữa đâu. Còn ngươi nữa, đừng có hở chút là nhíu mày, nhăn mặt như vậy chứ. Ngươi mau già thì không nói, sau này không lấy được vợ thì biết làm sao?” Nàng di di giữa trán hắn, cười xuề xòa.
"Chủ nhân, ta dặn, ngài có nghe không? Nếu người không nghe thì ta sẽ báo lại cho chủ quân biết chuyện. Đến lúc đó thì ngài đừng trách ta thêm dầu vào lửa.” Diệp Tư nghiến răng.
Diệp Lạc Hy chỉ đành buông tay đầu hàng, nói: “Được rồi, ta biết rồi. Lần sau ta không dám nữa đâu.”
“Còn có lần sau?” Diệp Tư trợn cả mắt ra, xém chút là tức nổ phổi luôn.
“Ách. Không có, không có đâu.” Rồi lủi mất về Cửu Trùng Thiên.
“Vậy, nên ngươi đã đồng ý với Dương Tiễn đến cứu ta?” Dao Cơ hỏi nàng: “Ngươi không sợ thiên phạt sao?”
Diệp Lạc Hy khẽ cười: “Ta cứu người, nhưng ta vẫn có cách của ta để tránh khỏi Thiên phạt.” Chứ thân phận của ta bây giờ mà lộ ra, sợ rằng không phải chỉ mỗi Cửu Trùng Thiên truy sát ta, mà là cả Tam Thiên cùng truy sát ta mất.
“Cách gì?” Dao Cơ khó hiểu, khẽ nhíu mày.
Diệp Lạc Hy mỉm cười, sau đó từ trong không gian của Diệp Lạc Hy, một ấu thú non của Độc Giác Thú xuất hiện, một hình hài của đứa trẻ ba tuổi.
“Chủ nhân.” Đứa trẻ này tên là Niệm. Vừa thức tỉnh liền có đến hai hạch ma trong người, giống như mẫu thân của nó vậy. Cho nên, nàng đã sớm cho nó tiếp nhận với tu luyện ngay khi vừa có ý thức. Chỉ cần đứa trẻ này mạnh lên, nó sẽ đạt được rất nhiều thành tựu, ắt cũng không thua gì nương thân và di nương của nó. Hơn nữa, ở đây còn có cả Bạch Thụ, một công đôi việc luôn.
“Ngươi định dùng đứa trẻ này thay thế cho ta sao? Ngươi… ngươi có chút lương tâm nào không thế?” Dao Cơ trợn cả mắt.
“Không sao. Đây chính là một trong những bài luyện tập mà ta dành cho nó.” Nàng khẽ cười: “Dù sao, ta cũng sẽ đến đây kiểm tra định kỳ, cho nên đứa bé sẽ không sao đâu."
Đoạn, nàng đặt tay về lên đầu của Niệm, nhắm mắt lại, một tay nàng chạm vào vách đá, một đạo hào quang ấn chú xuất hiện trên vách đá và ngay dưới chân của Dao Cơ. Diệp Lạc Hy mở mắt ra, ngay lập tức, cả người Niệm và Dao Cơ đều phát sáng. Hai người chỉ trong một cái tích tắc liền đổi chỗ cho nhau.
Niệm vừa thế chỗ Dao Cơ, liền trở thành hình dáng của Dao cơ, bị giam cầm như thế.
“Bài tập của ngươi rất đơn giản. Đột phá bản thân, phá xích, rời núi và trở về Quang Minh đỉnh gặp ta. Mỗi ngày Diệp Nam sẽ thay ta đến đây kiểm tra, hỗ trợ ngươi. Cứ yên tâm và thoải mái luyện tập đi. Dù sao, cũng chẳng gấp gì đâu.”
“Vâng, chủ nhân.” Niệm mỉm cười rồi bắt đầu quá trình tu luyện của mình.
Diệp Lạc Hy một tay ôm lấy Dao Cơ cả người mệt lả. Dao Cơ chỉ có thể vòng tay qua cổ ôm lấy Diệp Lạc Hy, để tránh cho cơ thể đổ rạp xuống mà thôi.
Diệp Lạc Hy quay sang nhìn Bạch Thụ há miệng, trợn mắt mà nhìn mình, giống như không thể nào tin nổi được. Thiếu chút nữa, Bạch Thụ trật cả quai hàm luôn.
“AAAAÂ!!!!!!!!” Cái thân già của lão bị Diệp Lạc Hy làm cho tức đến trở bệnh luôn. Lão chống gậy, mệt lả người, cả cái thân già mệt mỏi chống trên cây gậy già yếu, nhìn Diệp Lạc Hy khóc thành hai hàng nước mắt.
“Xin lỗi nhé, dọa ngươi rồi.” Nàng muốn an ủi lão, lại bị lão lắc đầu, lấy từ trong tay ra một cuốn sổ khá dày. Mà cuốn sổ này, Diệp Lạc Hy thấy có chút quen quen.
“Hức!” Bạch Thụ bật khóc: “Tại sao người lại là nữ nhi cơ chứ?”
“Hể?”
“Ta hỏi, tại sao người lại là nữ nhi cơ chứ? Người có biết đây là cuốn sổ của Dương tiên sinh trước khi tạ thế đã giao lại cho ta không? Nó ghi lại toàn bộ tên họ, tuổi tác của những cô nương bị người làm cho tan nát cõi lòng đấy! Tại sao người lại là nữ nhi cơ chứ?! Thật bất công! Thật bất công!” Bạch Thụ muốn đổ gục luôn. Tại sao trên đời này lại có một nữ nhân như vậy chứ? À không, phải là tại sao vị Dạ Xoa mà lão tôn thờ như thánh ấy lại là một nữ nhân chứ?! Hơn nữa còn là một mĩ nhân vô cùng, vô cùng xinh đẹp luôn. A!!!! Nếu những mỹ nhân hồi ấy mà biết được Ưng Đạt Dạ Xoa là nữ, chắc sẽ có hàng loạt kẻ tức đến đội mồ sống dậy mất thôi!
“Được rồi mà, ta xin lỗi, là vì khi đó nữ nhân thì không được các ngươi xem trọng, cho nên ta chỉ đành làm như vậy thôi, còn không được hay sao?” Nàng gãi gãi má, cười gượng gạo, rồi lại nghiêm túc: “Bạch Thụ, ta có việc, cần thỉnh cầu ngươi giúp đỡ, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”
Bạch Thụ còn đang tính khóc đến kêu cha gọi mẹ, lại nghe nàng nói như vậy, liền hồi phục tinh thần chỉ như một cái chớp mắt, ra cái vẻ của một vị thổ địa ở nơi đây, cung kính hỏi nàng: “Đại nhân có gì sai bảo?”
Diệp Lạc Hy chỉ tay về phía Niệm đang ở bên trong, nói rằng: “Đứa trẻ đó, rất quan trọng với đồ nhi của ta. Hi vọng ngươi có thể thay ta quan sát nó. Nếu như nó làm bất cứ chuyện gì quá sức, hoặc không ai ở đó áp chế nó thì hãy ngay lập tức bóp bể thứ này, sẽ có người đến cứu nó ngay lập tức.” Nàng đưa cho lão một cái linh nang, bên trong có rất nhiều quả cầu nhỏ, nhìn như một viên được vậy.
“Không phải người nói sẽ có người đến kiểm tra mỗi ngày sao? Sao người còn phải giao thức này cho ta?” Bạch Thụ khó hiểu.
“Đúng là Diệp Nam sẽ thay ta đến đây kiểm tra y mỗi ngày, nhưng nó thường liều lĩnh quá mức. Hận ý trong người nó cũng rất sâu mà ta trừ không được. Cho nên, vẫn là phiền ngươi ở đây canh chừng giúp ta nhé.” Nàng vỗ vai y, khẽ cười.
“Xin lĩnh ý.” Bạch Thụ gật đầu, ôm quyền hướng Diệp Lạc Hy hạ lễ.
“Đa tạ.” nàng cười, rồi lấy ra một cái áo choàng bông, khoác lên người cho Dao Cơ và ôm nàng rời đi mất.
Bạch Thụ hãy còn nhìn theo bóng lưng của Diệp Lạc Hy, ngẩn ngơ. Ưng Đạt Dạ Xoa là Lạc Hy thượng thần. Lạc Hy thượng thần là nữ nhân. Càng nghĩ, càng cảm thấy phát hoảng. Năm đó, khi Bạch Thụ vẫn còn là một đứa trẻ, từng là hầu đồng của Dương Vi Định tiên sinh, lại chứng kiến một màn cả kinh. Chính là khi người ta biết Ưng Đạt Dạ Xoa đại nhân vừa đến tam tuần thì đã có rất nhiều, rất nhiều nữ nhân đến tìm hắn. Chính xác thì nữ nhân cả thành đấy đều đến tìm hắn, chỉ muốn xin hắn nạp thiếp. Nếu như không phải nhờ Ma Long đại nhân và Tam Lang đại nhân ngăn cản, sợ rằng hậu cung của hắn còn nhiều hơn cả vua chúa nữa.
Mà, có ai ngờ được đâu, vị nam tử hán được nữ nhân cả thành săn lùng đó lại cũng chỉ là một nữ nhi cơ chứ. Thật trớ trêu quá đi mà.
Thở dài một tiếng, Bạch Thụ chỉ đành giúp đại nhân ấy ở đây trông chừng người thôi. Dù sao, được vị đại thần ấy nhờ vả, chính là một đại danh vô cùng vinh hạnh đấy a.
Diệp Lạc Hy nửa đêm đi cứu người, lại cũng lừa và qua mắt tai mắt của Thiên giới, an toàn trở về Quang Minh đỉnh. Vừa đáp đến nơi, nàng đã vội đưa Dao Quang vào phủ, sau đó cho Diệp Mi, Diệp Thanh giúp nàng tắm rửa, thay một bộ y phục mới cho Dao Quang, dễ chịu hơn, còn bản thân thì nhìn đến Diệp Nam ngay.
“Chủ nhân, có gì căn dặn?” Diệp Nam ôm quyền, cúi đầu hỏi nàng.
“Mỗi ngày, ngươi hãy đến Đào Sơn, kiểm tra xem Niệm tu luyện có gì bất trắc không.” Nàng dặn dò.
“Tuân lệnh.” Diệp Nam ôm quyền, gật đầu với nàng rồi biến mất.
Dao Cơ vừa tỉnh lại thì bản thân đã sạch sẽ, gọn gàng và nằm trên nệm ấm, giường êm để nghỉ ngơi rồi.
“Người, tỉnh rồi?” Diệp Lạc Hy cũng không còn một thân hắc y, cũng không còn mái tóc bạc nữa. Nàng trở về phong thái ung dung của một vị chiến thần hằng ngày. Đương nhiên, Dao Cơ vừa nhìn đã nhận ra được Diệp Lạc Hy.
“Đa tạ ngươi đã cứu ta ra ngoài.” Dao Cơ gật đầu, cảm tạ.
“Ta đã cho người đi mời Dương huynh và Dương cô nương đến đây. Chốc nữa họ sẽ….” Nàng còn chưa nói hết câu thì bên ngoài đã ầm ầm náo nhiệt rồi. Mà khủng khiếp hơn nữa thì, Dương Tiễn và Dương Thiềm đều chạy gấp tới độ phanh không kịp, xô gãy bản lề cửa, đồng loạt ngã đè lên nhau, Dương Tiễn ở trên, Dương Thiềm ở dưới, cả hai vừa cãi nhau chí chóe, vừa gọi lớn: “Nương!”
Diệp Lạc Hy cũng khóe miệng giật giật, rồi nói: “Gia đình đoàn tụ, ta không làm phiền nữa, xin cáo lui trước, rồi lủi nhanh ra ngoài.”
“Chủ nhân, cho nên hôm qua người nửa đêm nửa hôm leo tường ra ngoài là vì lý do này hả?” Diệp Tư đen mặt, hỏi nàng.
“Ầy, thói quen cũ thôi mà.” Nàng xua xua tay, cười khẽ.
“Chủ nhân, tháng trước ta mới lấp hết sáu cái lỗ chó. Lần này ngài biết trong phủ không còn lỗ chó nữa thì chuyển qua leo tường hả? Cửa chính chúng ta có mà. Diệp phủ là nhà của người mà. Người muốn thì cứ đường đường chính chính đi từ cửa chính đi ra. Hoặc không thích đi từ cửa chính thì bốn cửa phụ đông, tây, nam bắc đều có đủ, sao người không đi? Người muốn chọc ta tức chết mới chịu được sao?”
Diệp Tư đã không nổi giận thì thôi, còn nổi giận rồi thì không khác gì nương thân cả.
“Ai nha, ta đã từng tuổi này rồi, không cần thêm một người mẹ nữa đâu. Còn ngươi nữa, đừng có hở chút là nhíu mày, nhăn mặt như vậy chứ. Ngươi mau già thì không nói, sau này không lấy được vợ thì biết làm sao?” Nàng di di giữa trán hắn, cười xuề xòa.
"Chủ nhân, ta dặn, ngài có nghe không? Nếu người không nghe thì ta sẽ báo lại cho chủ quân biết chuyện. Đến lúc đó thì ngài đừng trách ta thêm dầu vào lửa.” Diệp Tư nghiến răng.
Diệp Lạc Hy chỉ đành buông tay đầu hàng, nói: “Được rồi, ta biết rồi. Lần sau ta không dám nữa đâu.”
“Còn có lần sau?” Diệp Tư trợn cả mắt ra, xém chút là tức nổ phổi luôn.
“Ách. Không có, không có đâu.” Rồi lủi mất về Cửu Trùng Thiên.