-
Chương 76
Hàn Châu đi theo Mẫn Lương, rẽ trái rẽ phải trong đám người, xuyên qua khu bán lẻ rau củ thịt náo nhiệt nhất trong chợ.
Xung quanh ồn ào hỗn loạn, người người nhốn nháo.
Trên màn hình lớn ở trung tâm chỉ huy, tín hiệu của Hàn Châu lóe lên.
Nhưng nhân viên ở hiện trường đều thót tim, quá nhiều người, rất dễ bị mất dấu anh.
Hàn Châu vừa đi vừa cẩn thận quan sát.
Mẫn Lương cũng vậy.
Hàn Châu quan sát biểu cảm của Mẫn Lương, cảm thấy xung quanh còn có đàn em của bọn họ đang canh chừng.
Sau đó Hàn Châu nhìn thấy Trâu Úy.
Trâu Úy mặc đồ bình thường, tóc buộc lỏng đuôi ngựa, trên vai đeo ba lô lệch một bên vai, tay cầm túi nhựa đựng đồ ăn, hoàn toàn là dáng vẻ một cô gái mua đồ ăn bình thường.
Tim Hàn Châu đập nhanh, máu nóng lên.
Là cảnh sát!
Từ lúc anh rời khỏi xe chỉ huy, anh cũng không biết cảnh sát đang làm gì.
Có phải bọn họ đang đi theo anh, bọn họ có biết anh bị đổi quần áo, bị mang đi, bọn họ có theo kịp chiếc xe đang bị cảnh sát theo sát xung quanh.
Bây giờ anh đã xác định được, bọn họ vẫn đang theo.
Đột nhiên Hàn Châu có cảm giác muốn cười, từ khi nào anh lại thấy vui vẻ khi nhìn thấy cảnh sát.
Trâu Úy quay đầu, chạm ánh mắt Hàn Châu, sau đó cô kéo chỉnh túi xách mình mấy lần, tay nắm chặt túi rồi lại buông ra.
Trong lòng bàn tay cô, có một thứ đồ chơi nhỏ tinh xảo bé hơn tiền xu một chút.
Máy định vị nghe lén.
Hàn Châu điềm nhiên như không có việc gì quay đầu đi, tiếp tục đi theo Mẫn Lương.
Trâu Úy lấy điện thoại di động ra vừa cúi xem vừa đi về phương hướng của bọn họ, lúc sượt qua Hàn Châu, máy nghe lén trong lòng bàn tay cô đưa vào tay Hàn Châu.
Mẫn Lương nhìn thoáng qua Trâu Úy, Trâu Úy bình tĩnh chuyển tới trước một gian hàng chọn trái cây.
“Tín hiệu bình thường, âm thanh bình thường.” Quan Phàn đang thông báo cùng mọi người trong trung tâm chỉ huy.
Âm thanh ồn ào trong chợ truyền ra từ máy nghe trộm, không ít tiếng người, nhưng nghe không rõ.
Viên Bằng Hải đứng một bên gọi điện thoại, Quan Phàn quay đầu nhìn một chút.
Cô nghe thấy Viên Bằng Hải nói: “Không, chúng tôi không cách nào truyền lại tin tức, quá phức tạp cho cậu ta, cậu ta đang bị người ta theo dõi sát.
Vừa rồi có thử truyền lại chiếc máy định vị…”
Viên Bằng Hải nói đến đây thì quay đầu nhìn Quan Phàn một chút, Quan Phàn khẽ gật đầu, nói: “Thành công rồi.”
“Cậu ta nhận được rồi, đưa được cho cậu ta rồi.
Nhưng tạm thời cũng chỉ làm được như thế.
Đối phương cực kỳ giảo hoạt, tính cảnh giác rất cao.” Viên Bằng Hải nói: “Chỉ có thể để một nhóm chuẩn bị ở đó, tìm cơ hội.”
Lúc này Quan Phàn báo cáo: “Bồ câu được đưa tới phòng trong chợ rồi.
Tàu ngầm số một và tàu ngầm số ba đều mất dấu.”
Viên Bằng Hải nhăn mày.
Quan Phàn nói: “Sau khi bọn họ vào phòng thì có một chiếc xe kéo hàng bị đổ ngay cổng chợ, trái cây văng đầy đất, dẫn đến cảnh tụ tập hỗn loạn.”
“Bọn họ phát hiện rồi?”
“Đoán chừng là sách lược dự phòng.
Bây giờ máy nghe trộm còn thu âm bình thường, ít tạp âm.
Nghe thấy anh ta được đưa tới chỗ ít người rồi.
Tín hiệu định vị vẫn còn.” Quan Phàn nói: “Tín hiệu chip và máy nghe trộm đều giống nhau, hẳn là chưa bị phát hiện.”
Viên Bằng Hải nói với đầu điện thoại bên kia: “Bồ câu cách mục tiêu càng lúc càng gần.
Chúng ta không kịp truyền tin tức gì, phải dựa vào chính cậu ta.
Tìm được chứng cứ, Âu Dương, chỉ dựa vào phỏng đoán là không được.
Phải tìm được chứng cứ.”
Viên Bằng Hải cúp điện thoại, dặn dò Quan Phàn: “Thông báo với các đơn vị, Liễu Vân có hiềm nghi phạm tội lớn, rất có thể bà ta lên kế hoạch tất cả.
Nếu như phát hiện tung tích của bà ta cần cảnh giác cao độ.”
Hàn Châu rất cảnh giác đi theo Mẫn Lương xuyên qua các căn sạp trong chợ, đi vào khu làm việc của chợ.
Vừa rồi anh nhìn thấy cảnh xe hàng bị lật, anh trấn định, không nói gì.
Mẫn Lương cũng không nói gì, nhìn qua có vẻ hài lòng với sự im lặng của anh.
Hai người đi vào thang máy chở hàng, đi xuống hầm.
Tầng hầm là nhà kho của chợ đầu mối, Hàn Châu chưa từng tới nơi này, anh nhìn thấy từng chiếc xe chở hàng lớn, thùng xe, và không ít nhân công chuyển hàng tới lui.
Nơi này thật lớn, còn rất ồn ào.
Hàn Châu đi hồi lâu, càng đi sâu vào trong người càng ít.
Một người ăn mặc như nhân viên quản lý nhìn thấy Mẫn Lương, gật đầu với bọn họ một cái, đưa bọn họ đi thêm một đoạn, sau đó thì dừng bước trước một nhà kho.
Nhân viên quản lý đẩy cửa nhà kho, bên trong không có một ai, nhân viên quản lý nói với Hàn Châu: “Vào đây.”
Hàn Châu thoáng nhìn Mẫn Lương, Mẫn Lương khẽ đẩy anh một cái, Hàn Châu đi vào.
Nhóm cảnh sát nghe lén đều nhíu mày, mọi người mơ hồ nghe thấy một giọng nam nói ‘vào đây’, nhưng vào chỗ nào?
Từ Cương xem màn hình trên xe chỉ huy, tín hiệu chip cài trong người Hàn Châu đã biến mất, việc này chứng tỏ khoảng cách giữa anh và Nghê Lam cùng hai nhân viên cảnh sát khác đã rất xa.
Nhưng tín hiệu máy nghe lén vẫn còn, ở hướng tây nam khu chợ.
Nhưng khu chợ này có ba tầng, thêm tầng hầm nữa là bốn, bọn họ không thể xác định được vị trí chính xác của Hàn Châu.
“Có biết cụ thể anh ta đi vào chỗ nào không?” Từ Cương hỏi.
Kỹ thuật viên điều tra bên cạnh lấy bản đồ khu chợ ra, vị trí tây nam, hoàn cảnh yên tĩnh, đại khái ở tầng ba hoặc tầng hầm.
Phía tây nam tầng ba là chỗ quản lý chợ, phía tây nam tầng hầm là nhà kho, những khu vực này đều tương đối yên tĩnh.
“Vừa rồi còn nghe tiếng còi xe, hẳn là bọn họ ở tầng hầm.” Quan Phàn bên phía trung tâm chỉ huy nhanh chóng khoanh vùng khả nghi, đưa ra phỏng đoán.
Hàn Châu đi vào nhà kho, nhân viên ăn mặc như quản lý kia cho đóng cửa kho lại, sau đó bắt đầu lục soát người Hàn Châu.
Mẫn Lương đứng bên cạnh nhìn, không nói gì.
Nhân viên quản lý kia lục soát rất cẩn thận, nhưng không yêu cầu Hàn Châu cởi quần áo.
Hắn sờ Hàn Châu từ trên xuống dưới một lượt, kiểm tra kỹ túi, cổ áo, dây lưng, giày, xem miệng, lỗ tai của Hàn Châu, lại kêu Hàn Châu gỡ mũ ra, kiểm tra mũ.
Hàn Châu nhìn thoáng qua Mẫn Lương, Mẫn Lương hơi nhún vai.
Hàn Châu cười lạnh.
Kiểm tra xong xuôi toàn bộ, Hàn Châu nói: “Không biết còn tưởng em đi gặp lãnh đạo quốc gia nữa.”
Nhóm cảnh sát lập tức vểnh tai nghe, đây là câu nói đầu tiên sau khi Hàn Châu lấy được máy nghe lén.
Anh lại bị kiểm tra.
Trước đó im lặng là phòng ngừa hoài nghi? Bây giờ đồng ý nói chuyện nghĩa là qua ải rồi?
“Kế tiếp chúng ta phải chờ sao?” Hàn Châu hỏi Mẫn Lương.
Mẫn Lương khẽ gật đầu với nhân viên quản lý, rất nhanh nhân viên quản lý đã đi ra.
Trên màn hình trung tâm chỉ huy, tín hiệu định vị chip bỗng nhiên lại xuất hiện.
Giọng Nghê Lam truyền đến: “Chim Đầu rìu vào chỗ.”
Từ Cương sững sờ: “Chim Đầu rìu trên thuyền nào?”
“Chim Đầu rìu bay một mình.” Nhân viên cảnh sát phụ trách Nghê Lam trước đó đáp.
Xe của bọn họ bị ngăn bên ngoài không vào được, Nghê Lam sốt ruột xuống xe.
Nhân viên cảnh sát cũng không biết kiểu minh tinh này mang nón đeo khẩu trang thì có thể lẫn vào chợ không bị người ta nhận ra hay không.
Từ Cương: “…” Nghê Lam này, lại nữa rồi.
Sao ở chỗ thế này lại tự tiện hành động.
Mặt người khác bại lộ đều vô sự, mặt của cô bị nhận ra thì hành động coi như xong rồi.
“Camera đã lắp xong.” Giọng Nghê Lam lại truyền tới: “Nhà kho số 32 khu Tây Nam B.”
Trung tâm chỉ huy và xe chỉ huy đồng thời nhận được tín hiệu.
Góc độ giống như từ xà nhà quay xuống.
Ở chỗ thế này mà có thể lắp được camera, Từ Cương cảm thấy Nghê Lam là con thạch sùng.
Camera chụp được cửa nhà kho nhưng không chụp được người bên trong.
Khu nhà kho này rất lớn, nhưng không có ai.
Nhân viên cảnh sát bên trung tâm chỉ huy liên hệ với bên quản lý chợ báo cáo: “Quản lý nói vị trí nhà kho đó vừa mới xây dựng thêm, cơ sở điện nước còn chưa kiểm tra đo lường hoàn tất, nên chưa sử dụng.”
Lúc này mọi người thấy hình ảnh theo dõi có một chiếc xe chở hàng đi vào nhà kho, đầu xe ở bên ngoài, thân xe tiến một nửa vào trong nhà kho.
Không nhìn thấy bên trong kho hàng, nhưng có thể nghe thấy giọng.
Hàn Châu kinh ngạc nhìn một chiếc xe chở hàng lớn vào, cửa thùng hàng mở ra, Tiền Ngọc Đức ngồi bên trong, trên ghế bên cạnh còn có một người.
Người đó Hàn Châu biết.
Liễu Vân.
A Ngọc.
Liễu Vân nhắm chặt hai mắt, nghiêng đầu, dường như không có ý thức, cũng không biết sống hay chết.
Hàn Châu quá kinh ngạc, quan hệ giữa A Sinh và chú Tiền là thế nào? Tại sao người anh ta bắt cóc lại nằm trong tay chú Tiền?
Trong đầu Hàn Châu rối bời, anh cảm thấy trước đó A Sinh không quen biết chú Tiền, A Sinh cũng không đủ tư cách sai khiến chú Tiền.
Nhưng bây giờ Hàn Châu bỗng nhiên không thể xác định được, sự tình nằm ngoài dự liệu của anh.
“Xảy ra chuyện gì, A Sinh đâu? Không phải nói đối chất sao?”
Tiền Ngọc Đức nói: “Đổi phương thức đối chất.” Ông lấy ra một khẩu súng, đưa cho Hàn Châu.
Hàn Châu trừng mắt nhìn khẩu súng.
“A Sinh nói cậu là người của cảnh sát, bây giờ không dám giết người.
Nó nói đúng.
Cho nên, thay vì nghe hai người cãi nhau chỉ trích, không bằng đơn giản một chút.
Cậu giết bà ta, tôi sẽ tin cậu.” Tiền Ngọc Đức nói, “Chỉ cần cậu chứng minh cậu không bán rẻ tôi, tôi sẽ giúp cậu rời đi, hơn nữa tôi bảo đảm trên địa bàn của tôi, A Sinh và Kim Khổng Tước không thể làm hại cậu.”
Hàn Châu chuyển ánh mắt từ súng sang mặt Tiền Ngọc Đức.
Anh nhìn biểu cảm của Tiền Ngọc Đức.
Tiền Ngọc Đức lại nói: “Nếu như cậu chứng minh không được, cậu tự biết kết quả.”
Hàn Châu biết.
Với tình hình như thế, quy củ quả thực rất đơn giản.
Không phải bà ta chết thì anh chết.
Xung quanh ồn ào hỗn loạn, người người nhốn nháo.
Trên màn hình lớn ở trung tâm chỉ huy, tín hiệu của Hàn Châu lóe lên.
Nhưng nhân viên ở hiện trường đều thót tim, quá nhiều người, rất dễ bị mất dấu anh.
Hàn Châu vừa đi vừa cẩn thận quan sát.
Mẫn Lương cũng vậy.
Hàn Châu quan sát biểu cảm của Mẫn Lương, cảm thấy xung quanh còn có đàn em của bọn họ đang canh chừng.
Sau đó Hàn Châu nhìn thấy Trâu Úy.
Trâu Úy mặc đồ bình thường, tóc buộc lỏng đuôi ngựa, trên vai đeo ba lô lệch một bên vai, tay cầm túi nhựa đựng đồ ăn, hoàn toàn là dáng vẻ một cô gái mua đồ ăn bình thường.
Tim Hàn Châu đập nhanh, máu nóng lên.
Là cảnh sát!
Từ lúc anh rời khỏi xe chỉ huy, anh cũng không biết cảnh sát đang làm gì.
Có phải bọn họ đang đi theo anh, bọn họ có biết anh bị đổi quần áo, bị mang đi, bọn họ có theo kịp chiếc xe đang bị cảnh sát theo sát xung quanh.
Bây giờ anh đã xác định được, bọn họ vẫn đang theo.
Đột nhiên Hàn Châu có cảm giác muốn cười, từ khi nào anh lại thấy vui vẻ khi nhìn thấy cảnh sát.
Trâu Úy quay đầu, chạm ánh mắt Hàn Châu, sau đó cô kéo chỉnh túi xách mình mấy lần, tay nắm chặt túi rồi lại buông ra.
Trong lòng bàn tay cô, có một thứ đồ chơi nhỏ tinh xảo bé hơn tiền xu một chút.
Máy định vị nghe lén.
Hàn Châu điềm nhiên như không có việc gì quay đầu đi, tiếp tục đi theo Mẫn Lương.
Trâu Úy lấy điện thoại di động ra vừa cúi xem vừa đi về phương hướng của bọn họ, lúc sượt qua Hàn Châu, máy nghe lén trong lòng bàn tay cô đưa vào tay Hàn Châu.
Mẫn Lương nhìn thoáng qua Trâu Úy, Trâu Úy bình tĩnh chuyển tới trước một gian hàng chọn trái cây.
“Tín hiệu bình thường, âm thanh bình thường.” Quan Phàn đang thông báo cùng mọi người trong trung tâm chỉ huy.
Âm thanh ồn ào trong chợ truyền ra từ máy nghe trộm, không ít tiếng người, nhưng nghe không rõ.
Viên Bằng Hải đứng một bên gọi điện thoại, Quan Phàn quay đầu nhìn một chút.
Cô nghe thấy Viên Bằng Hải nói: “Không, chúng tôi không cách nào truyền lại tin tức, quá phức tạp cho cậu ta, cậu ta đang bị người ta theo dõi sát.
Vừa rồi có thử truyền lại chiếc máy định vị…”
Viên Bằng Hải nói đến đây thì quay đầu nhìn Quan Phàn một chút, Quan Phàn khẽ gật đầu, nói: “Thành công rồi.”
“Cậu ta nhận được rồi, đưa được cho cậu ta rồi.
Nhưng tạm thời cũng chỉ làm được như thế.
Đối phương cực kỳ giảo hoạt, tính cảnh giác rất cao.” Viên Bằng Hải nói: “Chỉ có thể để một nhóm chuẩn bị ở đó, tìm cơ hội.”
Lúc này Quan Phàn báo cáo: “Bồ câu được đưa tới phòng trong chợ rồi.
Tàu ngầm số một và tàu ngầm số ba đều mất dấu.”
Viên Bằng Hải nhăn mày.
Quan Phàn nói: “Sau khi bọn họ vào phòng thì có một chiếc xe kéo hàng bị đổ ngay cổng chợ, trái cây văng đầy đất, dẫn đến cảnh tụ tập hỗn loạn.”
“Bọn họ phát hiện rồi?”
“Đoán chừng là sách lược dự phòng.
Bây giờ máy nghe trộm còn thu âm bình thường, ít tạp âm.
Nghe thấy anh ta được đưa tới chỗ ít người rồi.
Tín hiệu định vị vẫn còn.” Quan Phàn nói: “Tín hiệu chip và máy nghe trộm đều giống nhau, hẳn là chưa bị phát hiện.”
Viên Bằng Hải nói với đầu điện thoại bên kia: “Bồ câu cách mục tiêu càng lúc càng gần.
Chúng ta không kịp truyền tin tức gì, phải dựa vào chính cậu ta.
Tìm được chứng cứ, Âu Dương, chỉ dựa vào phỏng đoán là không được.
Phải tìm được chứng cứ.”
Viên Bằng Hải cúp điện thoại, dặn dò Quan Phàn: “Thông báo với các đơn vị, Liễu Vân có hiềm nghi phạm tội lớn, rất có thể bà ta lên kế hoạch tất cả.
Nếu như phát hiện tung tích của bà ta cần cảnh giác cao độ.”
Hàn Châu rất cảnh giác đi theo Mẫn Lương xuyên qua các căn sạp trong chợ, đi vào khu làm việc của chợ.
Vừa rồi anh nhìn thấy cảnh xe hàng bị lật, anh trấn định, không nói gì.
Mẫn Lương cũng không nói gì, nhìn qua có vẻ hài lòng với sự im lặng của anh.
Hai người đi vào thang máy chở hàng, đi xuống hầm.
Tầng hầm là nhà kho của chợ đầu mối, Hàn Châu chưa từng tới nơi này, anh nhìn thấy từng chiếc xe chở hàng lớn, thùng xe, và không ít nhân công chuyển hàng tới lui.
Nơi này thật lớn, còn rất ồn ào.
Hàn Châu đi hồi lâu, càng đi sâu vào trong người càng ít.
Một người ăn mặc như nhân viên quản lý nhìn thấy Mẫn Lương, gật đầu với bọn họ một cái, đưa bọn họ đi thêm một đoạn, sau đó thì dừng bước trước một nhà kho.
Nhân viên quản lý đẩy cửa nhà kho, bên trong không có một ai, nhân viên quản lý nói với Hàn Châu: “Vào đây.”
Hàn Châu thoáng nhìn Mẫn Lương, Mẫn Lương khẽ đẩy anh một cái, Hàn Châu đi vào.
Nhóm cảnh sát nghe lén đều nhíu mày, mọi người mơ hồ nghe thấy một giọng nam nói ‘vào đây’, nhưng vào chỗ nào?
Từ Cương xem màn hình trên xe chỉ huy, tín hiệu chip cài trong người Hàn Châu đã biến mất, việc này chứng tỏ khoảng cách giữa anh và Nghê Lam cùng hai nhân viên cảnh sát khác đã rất xa.
Nhưng tín hiệu máy nghe lén vẫn còn, ở hướng tây nam khu chợ.
Nhưng khu chợ này có ba tầng, thêm tầng hầm nữa là bốn, bọn họ không thể xác định được vị trí chính xác của Hàn Châu.
“Có biết cụ thể anh ta đi vào chỗ nào không?” Từ Cương hỏi.
Kỹ thuật viên điều tra bên cạnh lấy bản đồ khu chợ ra, vị trí tây nam, hoàn cảnh yên tĩnh, đại khái ở tầng ba hoặc tầng hầm.
Phía tây nam tầng ba là chỗ quản lý chợ, phía tây nam tầng hầm là nhà kho, những khu vực này đều tương đối yên tĩnh.
“Vừa rồi còn nghe tiếng còi xe, hẳn là bọn họ ở tầng hầm.” Quan Phàn bên phía trung tâm chỉ huy nhanh chóng khoanh vùng khả nghi, đưa ra phỏng đoán.
Hàn Châu đi vào nhà kho, nhân viên ăn mặc như quản lý kia cho đóng cửa kho lại, sau đó bắt đầu lục soát người Hàn Châu.
Mẫn Lương đứng bên cạnh nhìn, không nói gì.
Nhân viên quản lý kia lục soát rất cẩn thận, nhưng không yêu cầu Hàn Châu cởi quần áo.
Hắn sờ Hàn Châu từ trên xuống dưới một lượt, kiểm tra kỹ túi, cổ áo, dây lưng, giày, xem miệng, lỗ tai của Hàn Châu, lại kêu Hàn Châu gỡ mũ ra, kiểm tra mũ.
Hàn Châu nhìn thoáng qua Mẫn Lương, Mẫn Lương hơi nhún vai.
Hàn Châu cười lạnh.
Kiểm tra xong xuôi toàn bộ, Hàn Châu nói: “Không biết còn tưởng em đi gặp lãnh đạo quốc gia nữa.”
Nhóm cảnh sát lập tức vểnh tai nghe, đây là câu nói đầu tiên sau khi Hàn Châu lấy được máy nghe lén.
Anh lại bị kiểm tra.
Trước đó im lặng là phòng ngừa hoài nghi? Bây giờ đồng ý nói chuyện nghĩa là qua ải rồi?
“Kế tiếp chúng ta phải chờ sao?” Hàn Châu hỏi Mẫn Lương.
Mẫn Lương khẽ gật đầu với nhân viên quản lý, rất nhanh nhân viên quản lý đã đi ra.
Trên màn hình trung tâm chỉ huy, tín hiệu định vị chip bỗng nhiên lại xuất hiện.
Giọng Nghê Lam truyền đến: “Chim Đầu rìu vào chỗ.”
Từ Cương sững sờ: “Chim Đầu rìu trên thuyền nào?”
“Chim Đầu rìu bay một mình.” Nhân viên cảnh sát phụ trách Nghê Lam trước đó đáp.
Xe của bọn họ bị ngăn bên ngoài không vào được, Nghê Lam sốt ruột xuống xe.
Nhân viên cảnh sát cũng không biết kiểu minh tinh này mang nón đeo khẩu trang thì có thể lẫn vào chợ không bị người ta nhận ra hay không.
Từ Cương: “…” Nghê Lam này, lại nữa rồi.
Sao ở chỗ thế này lại tự tiện hành động.
Mặt người khác bại lộ đều vô sự, mặt của cô bị nhận ra thì hành động coi như xong rồi.
“Camera đã lắp xong.” Giọng Nghê Lam lại truyền tới: “Nhà kho số 32 khu Tây Nam B.”
Trung tâm chỉ huy và xe chỉ huy đồng thời nhận được tín hiệu.
Góc độ giống như từ xà nhà quay xuống.
Ở chỗ thế này mà có thể lắp được camera, Từ Cương cảm thấy Nghê Lam là con thạch sùng.
Camera chụp được cửa nhà kho nhưng không chụp được người bên trong.
Khu nhà kho này rất lớn, nhưng không có ai.
Nhân viên cảnh sát bên trung tâm chỉ huy liên hệ với bên quản lý chợ báo cáo: “Quản lý nói vị trí nhà kho đó vừa mới xây dựng thêm, cơ sở điện nước còn chưa kiểm tra đo lường hoàn tất, nên chưa sử dụng.”
Lúc này mọi người thấy hình ảnh theo dõi có một chiếc xe chở hàng đi vào nhà kho, đầu xe ở bên ngoài, thân xe tiến một nửa vào trong nhà kho.
Không nhìn thấy bên trong kho hàng, nhưng có thể nghe thấy giọng.
Hàn Châu kinh ngạc nhìn một chiếc xe chở hàng lớn vào, cửa thùng hàng mở ra, Tiền Ngọc Đức ngồi bên trong, trên ghế bên cạnh còn có một người.
Người đó Hàn Châu biết.
Liễu Vân.
A Ngọc.
Liễu Vân nhắm chặt hai mắt, nghiêng đầu, dường như không có ý thức, cũng không biết sống hay chết.
Hàn Châu quá kinh ngạc, quan hệ giữa A Sinh và chú Tiền là thế nào? Tại sao người anh ta bắt cóc lại nằm trong tay chú Tiền?
Trong đầu Hàn Châu rối bời, anh cảm thấy trước đó A Sinh không quen biết chú Tiền, A Sinh cũng không đủ tư cách sai khiến chú Tiền.
Nhưng bây giờ Hàn Châu bỗng nhiên không thể xác định được, sự tình nằm ngoài dự liệu của anh.
“Xảy ra chuyện gì, A Sinh đâu? Không phải nói đối chất sao?”
Tiền Ngọc Đức nói: “Đổi phương thức đối chất.” Ông lấy ra một khẩu súng, đưa cho Hàn Châu.
Hàn Châu trừng mắt nhìn khẩu súng.
“A Sinh nói cậu là người của cảnh sát, bây giờ không dám giết người.
Nó nói đúng.
Cho nên, thay vì nghe hai người cãi nhau chỉ trích, không bằng đơn giản một chút.
Cậu giết bà ta, tôi sẽ tin cậu.” Tiền Ngọc Đức nói, “Chỉ cần cậu chứng minh cậu không bán rẻ tôi, tôi sẽ giúp cậu rời đi, hơn nữa tôi bảo đảm trên địa bàn của tôi, A Sinh và Kim Khổng Tước không thể làm hại cậu.”
Hàn Châu chuyển ánh mắt từ súng sang mặt Tiền Ngọc Đức.
Anh nhìn biểu cảm của Tiền Ngọc Đức.
Tiền Ngọc Đức lại nói: “Nếu như cậu chứng minh không được, cậu tự biết kết quả.”
Hàn Châu biết.
Với tình hình như thế, quy củ quả thực rất đơn giản.
Không phải bà ta chết thì anh chết.