-
Chương 61
Lúc Lam Diệu Dương thông suốt có được phỏng đoán này, rất nhiều mối nghi ngờ của bọn họ đã được giải đáp, hoặc có thể nói, những điểm nghi hoặc kia đã có lý do hợp lý để giải thích.
Tại sao Dương Hiểu Phương dự mưu hãm hại Bồ câu Hứa Văn Bách, nhưng ngày 5 tháng 4 lúc đi đến đường Hòa Bình lại không lưu lại hình ảnh của mình trên hệ thống camera thành phố? Rõ ràng như vậy khi báo án càng khiến người ta tin hơn, không để lại sơ hở.
Đó là bởi vì Liễu Vân muốn báo án.
Nếu như có thể tra ra được Dương Hiểu Phương trực tiếp từ camera, có thể thấy được dáng vẻ của Dương Hiểu Phương thì báo án và ủy thác của Liễu Vân không cách nào thành.
Lập tức có thể thấy rõ Dương Hiểu Phương không phải con gái bà ta, sau đó cũng không còn chuyện của Liễu Vân nữa.
Nhưng Dương Hiểu Phương cần Liễu Vân tiếp ứng, vì vậy Liễu Vân nhất định phải tham dự vào, bà ta phải là người chứng kiến Dương Hiểu Phương thoát ra khỏi hang ổ.
Mà Liễu Vân cũng nhất định phải trước đó tự làm quá lên tình cảm của mình với con gái và kích động lúc gặp phải u hồn đứa con, như thế bà ta quan tâm Dương Hiểu Phương, theo cô ta tới cục cảnh sát, tìm cơ hội tiếp cận với cô ta, như vậy mới hợp lý.
Cái ôm kia mới không khiến người ta hoài nghi.
Tại sao Dương Hiểu Phương bị giam cầm thời gian dài như vậy? Cũng như vì sao Liễu Vân muốn báo án, muốn tìm ủy thác.
Quá trình này cần thời gian.
Văn phòng thám tử Nhị Lam Thần cũng không phải là công ty ủy thác đầu tiên mà Liễu Vân tìm đến.
Liễu Vân báo cảnh sát, nhờ bạn bè, cũng tìm đến một công ty tư vấn thực tế là một văn phòng thám tử nhỏ nhưng cuối cùng chỉ có Nhị Lam Thần tiếp nhận vụ án của bà ta.
Toàn bộ quá trình nhờ giúp đỡ rất chân thực, tất cả đều có dấu vết để lần theo.
Trong quá trình Lam Diệu Dương và Âu Dương Duệ thảo luận có từng bác bỏ giả luận này, vì Liễu Vân và Dương Hiểu Phương thực sự làm vậy thì có phần tự chuốc phiền phức.
Tìm Nhị Lam Thần không khác gì dẫn lửa thiêu thân.
Nhưng Âu Dương Duệ lại khẳng định phỏng đoán lớn mật này của Lam Diệu Dương.
Không thể dùng kết quả biết được rồi suy diễn ngược, mà cần cân nhắc từ tình huống lúc đó.
Dương Hiểu Phương cần một người chứng kiến, Liễu Vân cũng vậy.
Liễu Vân cần một cái cớ để có thể tham gia sự tình này lại có thể kịp thời thoát thân.
Tìm kiếm linh hồn đứa con là một cái cớ hoang đường, nhưng con gái bà ta qua đời là thật, ít nhất theo điều tra hiện tại kết quả là thật.
Bà ta dựa vào cái cớ tìm kiến linh hồn con gái, điều động tất cả nhân viên liên quan một lần, những gì cần điều tra cũng đã điều tra rồi.
“Nếu có vấn đề gì thì đã phát hiện trong giai đoạn trước giai đoạn này rồi.
Không phát hiện gì nghĩa là bà ta an toàn.” Âu Dương Duệ nói.
“Mượn việc điều tra của hai người để xác nhận bà ta không lưu lại sơ hở nào, sau đó bà ta mới yên tâm giả làm người chứng kiến, tiếp ứng cho Dương Hiểu Phương.
Nhưng nếu điều tra ra tình huống gì, có lẽ bà ta sẽ hủy bỏ hành động.
Mà hai người không phải cảnh sát, không biết sau đó phát sinh vấn đề gì, sẽ không truy cứu tiếp.
Thế là nhiệm vụ ủy thác kết thúc, chuyện này liền kết thúc.
Cho nên việc ủy thác này không phải là ngu xuẩn, ngược lại là cẩn thận.”
“Nhưng bởi vì vậy, Liễu Vân đã an toàn, tình huống của bà ta đã bị điều tra, rất thật, không có ai hoài nghi bà ta.
Nhưng người bị hại Dương Hiểu Phương này đi báo án thì không thể không lộ sơ hở.”
Âu Dương Duệ nói: “Nếu sự thật là vậy, vậy có hai khả năng, một là trong mắt Kền kền, sự an toàn của Liễu Vân quan trọng hơn Dương Hiểu Phương.
Bọn họ biết rõ Dương Hiểu Phương có sơ hở, cho nên Hàn Châu nhận nhiệm vụ giết Dương Hiểu Phương là thật, kế hoạch của Kim Thụ Bồi là giết Dương Hiểu Phương diệt khẩu, mà không phải đơn thuần là thăm dò Hàn Châu.
Thứ hai, vốn dĩ sơ hở của Dương Hiểu Phương cũng không lớn như vậy.
Đáng ngờ có đáng ngờ, nhưng không tìm ra cái gì chứng minh thực tế được, cuối cùng chúng ta chỉ có thể thả Dương Hiểu Phương đi.
Nhưng Kền kền bọn họ không ngờ kế hoạch của họ lại có hai cái BUG.”
Lam Diệu Dương lập tức hiểu ra: “Cái BUG đầu tiên là Nghê Lam.
Thời gian Liễu Vân hẹn dì Hồng gặp mặt hỏi vụ án cùng lúc với thời gian Nghê Lam phải đi họp.
Liễu Vân biết việc này, dì Hồng đã nói với bà ta, nói lịch của Nghê Lam không tiện.
Bà ta nói không sao, có dì Hồng là tốt rồi.
Bà ta cố tình tránh Nghê Lam.
Nhưng vừa khéo hôm đó Nghê Lam gây nhau với phòng kỹ thuật không thoải mái, không họp thành, Nghê Lam rời khỏi công ty sớm.
Hơn nữa trùng hợp, lúc nhận được điện thoại của dì Hồng thì cô ấy đang ở gần, cho nên đuổi tới hiện trường, bắt được hai tên lâu la kia.”
Âu Dương Duệ kinh ngạc xen vào nói: “Nghê Lam lại có thể gây nhau với bộ phận kỹ thuật bên anh?”
Âu Dương Duệ lộ ra biểu cảm đồng tình với Lam Diệu Dương.
Tính cách bạn gái thế này, làm ông chủ cũng không dễ dàng phải không.
Lam Diệu Dương: “…”
“Được rồi.” Âu Dương Duệ quay lại chủ đề chính rất nhanh.
“Thực ra cái tôi muốn nói chính là cái này.
Hôm đó tôi nhớ Nghê Lam nói cô ấy vừa lúc ở gần nên chạy tới.
Cô ấy xuất hiện bất ngờ, bị người qua đường chụp hình cũng liên quan đến chuyện này, thế là Hàn Châu đang suy nghĩ làm sao ngăn cản lúc Dương Hiểu Phương được thả ra, liền nghĩ đến việc báo tin thông qua Nghê Lam.”
Điểm này Lam Diệu Dương cũng nghĩ đến: “Hàn Châu là cái BUG thứ hai.
Kền kền một lòng muốn tìm ra nội gián, lại không ngờ nội gián này lại gây áp lực cho Nghê Lam báo tin cho cảnh sát, kết quả làm Nghê Lam bực mình, đuổi tới hiện trường vụ nổ ở đường Vì Dân.
Thế là Nghê Lam biết tin Bồ câu chết, còn Hàn Châu trở về từ cõi chết.
Đây đều là việc ngoài ý muốn, chắc chắn đều vượt qua dự đoán của Kền kền.
Theo kế hoạch của hắn ta, hiện tại Dương Hiểu Phương đã chết, Hàn Châu cũng đã chết.
Tất cả những người hắn ta muốn diệt trừ đều đã chết.
Hắn ta mang theo đám thủ hạ lẩn trốn hoặc ẩn thân, cơ bản không biết những sự tình này.”
“Không sai.” Âu Dương Duệ nói: “Thi thể Bồ câu là chứng cứ có thể chứng thực Dương Hiểu Phương báo án giả.
Bây giờ chúng ta cần một chứng cứ chứng thực Liễu Vân là đồng phạm.”
Thế là lúc đó Âu Dương Duệ nói chuyện với Lam Diệu Dương xong, liền dùng ảnh của Liễu Vân cùng với ba người phụ nữ cùng tuổi khác gom thành một nhóm, giữ một bản cho mình, một bản gửi cho Lưu Tống.
Âu Dương Duệ lấy phần ảnh trong tay mình đưa cho Tiểu Hồng nhận diện, Tiểu Hồng nói không nhận ra ai.
Đưa cho Giang Tân nhận diện, Giang Tân cũng nói không nhận ra.
Trong đám người bắt được ở Kim Khổng Tước, không có ai thừa nhận biết Liễu Vân.
Âu Dương Duệ thả Tiểu Hồng ra, cược rằng cô sẽ có hành động, chính là ảnh chụp bọn họ cho Tiểu Hồng.
Hiện tại Tiểu Hồng đã biết, bọn họ đã hoài nghi Liễu Vân.
Bất kể Liễu Vân có thân phận gì trong Tổ Ưng, chuyện bà ta bị hoài nghi, Tiểu Hồng nhất định sẽ thông báo ra ngoài.
Cô ta sẽ thông báo cho ai? Thông qua cách nào? Cô ta sẽ còn làm gì?
Âu Dương Duệ phái người theo dõi Tiểu Hồng, cũng phái người trông coi bên ngoài chỗ Liễu Vân.
Liễu Vân không có hành động gì bất thường.
Mà Tiểu Hồng lại sốt ruột đi tìm Hàn Châu.
Âu Dương Duệ không biết Tiểu Hồng thực sự gặp nguy hiểm hay là sốt ruột xử lý hiềm nghi của Liễu Vân.
Bây giờ không phải tìm chứng cứ xác thực hiềm nghi của Liễu Vân từ chỗ Tiểu Hồng, mà là chờ nhân chứng quan trọng bên Lưu Tống nhận diện người.
Nếu toàn bộ thân phận của Liễu Vân đều là giả, như vậy không cần chứng cứ khác, thân phận giả chính là điểm đột kích phá án và bắt giam.
Lam Diệu Dương nghe thấy có người làm chứng được việc này thì rất phấn chấn: “Đội trưởng Lưu đã tra được gì?”
Âu Dương Duệ nói đơn giản tình huống cho Lam Diệu Dương.
Vị Hám Nhiễm Ngọc đó gặp phải tình cảnh bi thảm, là một cái bóng không ai nhớ tên nhớ tuổi, bị bức làm việc ác, rơi vào cảnh ngộ bi kịch trở thành đồng lõa, tới giờ sống chết vẫn chưa biết thế nào.
Sau khi Lam Diệu Dương nghe xong thì im lặng hồi lâu, nói: “Con gái Liễu Vân họ Trần.
Đội trưởng Lưu tra ra được Triệu Hưng và Trần Giang, có lẽ chính là Trần Giang này.
Ông ta giống Kim Thụ Bồi, đã đổi tên.”
Âu Dương Duệ không chắc chắn, anh đang chờ kết quả tra hỏi của Tăng Vĩnh Ngôn với Tống Xương.
Âu Dương Duệ sắp xếp người, giám sát cuộc gặp mặt tám giờ tối nay của Hàn Châu với Tiểu Hồng.
Vì lý do an toàn, anh và Lam Diệu Dương thương lượng một địa điểm khác, anh còn cho người đến chỗ Nghê Lam, đưa cho Hàn Châu một bộ áo chống đạn.
Nghê Lam theo sát động tĩnh điện thoại của Hàn Châu và Khưu Tự, Âu Dương Duệ cũng có thể nhìn thấy.
Hai người này một người lướt Taobao, một người chơi game, đều có khả năng có thông tin riêng.
Âu Dương Duệ kêu Nghê Lam theo dõi sát động tĩnh của bọn họ, bên phía anh sắp xếp cảnh sát xin thủ tục hình sự, rồi xin hai thư ký ghi chép.
Việc xin thủ tục này tương đối rườm rà, nói chuyện với bên đơn vị cũng cần thời gian.
Phía bên Nghê Lam cũng giúp một tay, cô gọi Hàn Châu vào phòng, mở hộp thức ăn Âu Dương Duệ giả vờ cho người giao tới, lặng lẽ đưa áo chống đạn cho Hàn Châu: “Đừng để Khưu Tự biết, bằng không họ lại bắn thẳng vào đầu.”
Hàn Châu có chút bất ngờ, không ngờ bọn họ lại vẫn rất coi trọng cái mạng này của anh.
Anh nói cảm ơn, mặc áo chống đạn vào.
Nghê Lam lại nói: “Địa điểm trước đó Khưu Tự đã nghe được rồi, một hồi nữa sắp tới giờ, anh lại gọi cho Tiểu Hồng, yêu cầu đổi sang chỗ khác.”
Hàn Châu hiểu ý này, anh học thuộc địa chỉ mới.
Lúc này anh nhận được tin nhắn của Tiểu Hồng: ‘Em đã xuất phát rồi, anh xem thuận tiện thời gian thì đi.
Em sẽ ở đó chờ anh, lâu thế nào cũng chờ.’
Hàn Châu nhíu mày, lúc này mới hơn năm giờ, cô ta gấp cái gì? Cô ta biết cảnh sát sắp xếp rồi? Định báo sớm thời gian làm xáo trộn bố trí bên này để tiện ra tay.
Âu Dương Duệ cũng nhận được báo cáo của nhân viên theo dõi Tiểu Hồng, nói Tiểu Hồng đã xuất phát đi tới chỗ hẹn.
Âu Dương Duệ kêu nhân viên tiếp tục theo dõi.
Âu Dương Duệ đi thẩm vấn Giang Tân của Kim Khổng Tước, Giang Tân phủ nhận mình biết Triệu Hưng và Trần Giang, số điện thoại kia anh ta cũng nói không biết.
Âu Dương Duệ quả thực cũng không tìm ra số này trong điện thoại của Giang Tân, anh cảnh cáo Giang Tân, cho dù có xóa lịch sử trò chuyện, bọn họ cũng có thể điều tra ra.
Lần này Giang Tân không phản bác gì, anh ta hỏi lại Âu Dương Duệ, Nghê Lam xâm nhập hộp đêm của anh ta phi pháp là tội lớn, hay là anh ta phân tán ảnh chụp của Nghê Lam cho khách là tội lớn? Anh ta không biết khách nào lại phát ảnh ra ngoài, anh ta cũng không biết sẽ có người lợi dụng việc này để gây chuyện.
Âu Dương Duệ không cạy được miệng Giang Tân, nhưng anh nhận được tin tức của Tăng Vĩnh Ngôn.
Tống Xương nhận ra người rồi, không phải Trần Giang.
Tống Xương nhận ra Lưu Hồng Giang kia là Triệu Hưng của thôn Đại Hà năm đó.
Mà số điện thoại Nghê Lam cung cấp, cũng có trong điện thoại của Tống Xương, là số Lưu Hồng Giang dùng trước nay.
Âu Dương Duệ báo tin tức này cho Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương đoán sai rồi, không phải họ Trần.
Không phải cùng họ với con gái Liễu Vân.
Lam Diệu Dương có phần thất vọng, Lam thần phán đoán lại có thể sai.
Lúc Lam Diệu Dương và Âu Dương Duệ trao đổi điện thoại, Hàn Châu nhận được tin nhắn của Tiểu Hồng.
‘Em đến rồi.
Em ở quán trà bên cạnh cao ốc Hưng Hối ăn cơm chiều, anh đến thì cho em biết.
Em sẽ chờ anh.’
Hàn Châu khó nói được cảm giác kỳ quái trong lòng là gì, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Tôi thấy bây giờ tôi nên đi.” Hàn Châu bỗng nhiên nói.
“Tại sao?” Nghê Lam hỏi.
“Đi xem rốt cuộc cô ta xảy ra chyện gì.
Chúng ta có thể không xuống xe, cứ ở bên cạnh quan sát trước.
Tới lúc đó mới quyết định.” Trực giác của Hàn Châu đã cứu anh rất nhiều lần, đã cứu anh em của anh.
“Bây giờ tôi muốn đi ngay.”
Nghê Lam gõ cửa Lam Diệu Dương, nói với anh việc này, Lam Diệu Dương vội vàng chào Âu Dương Duệ một tiếng, sau đó ba người vội vã rời đi.
“Anh ngoan ngoãn ở đây, chờ chúng tôi quay lại.” Lúc Nghê Lam đi ra nói với Khưu Tự như vậy.
Khưu Tự đồng ý.
Trần Châu lái xe, chở Nghê Lam, Lam Diệu Dương và Hàn Châu chạy về hướng cao ốc Hối Hưng.
Âu Dương Duệ ở bên kia cũng điều động cảnh sát chi viện.
Một lát sau, Trâu Úy gọi điện thoại tới, Khưu Tự ra ngoài rồi, cô cùng hai cảnh sát dưới lầu đang theo dõi.
Khưu Tự đi bộ, tạm thời chưa phát hiện ra gì bất thường.
Nghê Lam cúp điện thoại, hỏi Hàn Châu: “Anh thấy rốt cuộc anh ta đang làm gì?”
“Không cần cảm thấy, đi theo nó chẳng phải sẽ biết thôi sao.” Hàn Châu vẫn cái giọng điệu chọc tức người ta.
Cả đoạn đường đi Lam Diệu Dương không nói lời nào, giống như đang tự hỏi.
Lúc sắp tới cao ốc Hối Hưng anh đột nhiên hỏi Hàn Châu: “Anh nói Tiểu Hồng nhận ra Dương Hiểu Phương, có căn cứ gì không?”
Hàn Châu nói: “Tôi cố ý xem video ngày Dương Hiểu Phương được cứu trước mặt cô ta, chính là cái video có Nghê Lam, lúc cô ta nhìn thấy Dương Hiểu Phương rõ ràng có phản ứng, chính là kiểu phản ứng nhìn thấy người quen.
Tôi hỏi cô ta biết hay không, cô ta nói không biết.
Cô ta đang nói láo.”
“Cho nên từ đó trở đi anh luôn không tin tưởng cô ta?”
“Một trong những nguyên nhân.”
Lam Diệu Dương cau mày: “Nếu như cô ta thật sự không nhận ra Dương Hiểu Phương thì sao?”
Hàn Châu nhìn anh.
Lam Diệu Dương nói: “Lỡ như người cô ấy quen là một người rất giống khác, lúc nhìn thấy giống, cũng sẽ có phản ứng…”
“Mẹ nó.” Nghê Lam được nhắc tỉnh ra, cô bỗng nhiên kêu to: “Nhanh, gọi điện cho Tiểu Hồng kêu cô ta rời khỏi đó.”
Tại sao Dương Hiểu Phương dự mưu hãm hại Bồ câu Hứa Văn Bách, nhưng ngày 5 tháng 4 lúc đi đến đường Hòa Bình lại không lưu lại hình ảnh của mình trên hệ thống camera thành phố? Rõ ràng như vậy khi báo án càng khiến người ta tin hơn, không để lại sơ hở.
Đó là bởi vì Liễu Vân muốn báo án.
Nếu như có thể tra ra được Dương Hiểu Phương trực tiếp từ camera, có thể thấy được dáng vẻ của Dương Hiểu Phương thì báo án và ủy thác của Liễu Vân không cách nào thành.
Lập tức có thể thấy rõ Dương Hiểu Phương không phải con gái bà ta, sau đó cũng không còn chuyện của Liễu Vân nữa.
Nhưng Dương Hiểu Phương cần Liễu Vân tiếp ứng, vì vậy Liễu Vân nhất định phải tham dự vào, bà ta phải là người chứng kiến Dương Hiểu Phương thoát ra khỏi hang ổ.
Mà Liễu Vân cũng nhất định phải trước đó tự làm quá lên tình cảm của mình với con gái và kích động lúc gặp phải u hồn đứa con, như thế bà ta quan tâm Dương Hiểu Phương, theo cô ta tới cục cảnh sát, tìm cơ hội tiếp cận với cô ta, như vậy mới hợp lý.
Cái ôm kia mới không khiến người ta hoài nghi.
Tại sao Dương Hiểu Phương bị giam cầm thời gian dài như vậy? Cũng như vì sao Liễu Vân muốn báo án, muốn tìm ủy thác.
Quá trình này cần thời gian.
Văn phòng thám tử Nhị Lam Thần cũng không phải là công ty ủy thác đầu tiên mà Liễu Vân tìm đến.
Liễu Vân báo cảnh sát, nhờ bạn bè, cũng tìm đến một công ty tư vấn thực tế là một văn phòng thám tử nhỏ nhưng cuối cùng chỉ có Nhị Lam Thần tiếp nhận vụ án của bà ta.
Toàn bộ quá trình nhờ giúp đỡ rất chân thực, tất cả đều có dấu vết để lần theo.
Trong quá trình Lam Diệu Dương và Âu Dương Duệ thảo luận có từng bác bỏ giả luận này, vì Liễu Vân và Dương Hiểu Phương thực sự làm vậy thì có phần tự chuốc phiền phức.
Tìm Nhị Lam Thần không khác gì dẫn lửa thiêu thân.
Nhưng Âu Dương Duệ lại khẳng định phỏng đoán lớn mật này của Lam Diệu Dương.
Không thể dùng kết quả biết được rồi suy diễn ngược, mà cần cân nhắc từ tình huống lúc đó.
Dương Hiểu Phương cần một người chứng kiến, Liễu Vân cũng vậy.
Liễu Vân cần một cái cớ để có thể tham gia sự tình này lại có thể kịp thời thoát thân.
Tìm kiếm linh hồn đứa con là một cái cớ hoang đường, nhưng con gái bà ta qua đời là thật, ít nhất theo điều tra hiện tại kết quả là thật.
Bà ta dựa vào cái cớ tìm kiến linh hồn con gái, điều động tất cả nhân viên liên quan một lần, những gì cần điều tra cũng đã điều tra rồi.
“Nếu có vấn đề gì thì đã phát hiện trong giai đoạn trước giai đoạn này rồi.
Không phát hiện gì nghĩa là bà ta an toàn.” Âu Dương Duệ nói.
“Mượn việc điều tra của hai người để xác nhận bà ta không lưu lại sơ hở nào, sau đó bà ta mới yên tâm giả làm người chứng kiến, tiếp ứng cho Dương Hiểu Phương.
Nhưng nếu điều tra ra tình huống gì, có lẽ bà ta sẽ hủy bỏ hành động.
Mà hai người không phải cảnh sát, không biết sau đó phát sinh vấn đề gì, sẽ không truy cứu tiếp.
Thế là nhiệm vụ ủy thác kết thúc, chuyện này liền kết thúc.
Cho nên việc ủy thác này không phải là ngu xuẩn, ngược lại là cẩn thận.”
“Nhưng bởi vì vậy, Liễu Vân đã an toàn, tình huống của bà ta đã bị điều tra, rất thật, không có ai hoài nghi bà ta.
Nhưng người bị hại Dương Hiểu Phương này đi báo án thì không thể không lộ sơ hở.”
Âu Dương Duệ nói: “Nếu sự thật là vậy, vậy có hai khả năng, một là trong mắt Kền kền, sự an toàn của Liễu Vân quan trọng hơn Dương Hiểu Phương.
Bọn họ biết rõ Dương Hiểu Phương có sơ hở, cho nên Hàn Châu nhận nhiệm vụ giết Dương Hiểu Phương là thật, kế hoạch của Kim Thụ Bồi là giết Dương Hiểu Phương diệt khẩu, mà không phải đơn thuần là thăm dò Hàn Châu.
Thứ hai, vốn dĩ sơ hở của Dương Hiểu Phương cũng không lớn như vậy.
Đáng ngờ có đáng ngờ, nhưng không tìm ra cái gì chứng minh thực tế được, cuối cùng chúng ta chỉ có thể thả Dương Hiểu Phương đi.
Nhưng Kền kền bọn họ không ngờ kế hoạch của họ lại có hai cái BUG.”
Lam Diệu Dương lập tức hiểu ra: “Cái BUG đầu tiên là Nghê Lam.
Thời gian Liễu Vân hẹn dì Hồng gặp mặt hỏi vụ án cùng lúc với thời gian Nghê Lam phải đi họp.
Liễu Vân biết việc này, dì Hồng đã nói với bà ta, nói lịch của Nghê Lam không tiện.
Bà ta nói không sao, có dì Hồng là tốt rồi.
Bà ta cố tình tránh Nghê Lam.
Nhưng vừa khéo hôm đó Nghê Lam gây nhau với phòng kỹ thuật không thoải mái, không họp thành, Nghê Lam rời khỏi công ty sớm.
Hơn nữa trùng hợp, lúc nhận được điện thoại của dì Hồng thì cô ấy đang ở gần, cho nên đuổi tới hiện trường, bắt được hai tên lâu la kia.”
Âu Dương Duệ kinh ngạc xen vào nói: “Nghê Lam lại có thể gây nhau với bộ phận kỹ thuật bên anh?”
Âu Dương Duệ lộ ra biểu cảm đồng tình với Lam Diệu Dương.
Tính cách bạn gái thế này, làm ông chủ cũng không dễ dàng phải không.
Lam Diệu Dương: “…”
“Được rồi.” Âu Dương Duệ quay lại chủ đề chính rất nhanh.
“Thực ra cái tôi muốn nói chính là cái này.
Hôm đó tôi nhớ Nghê Lam nói cô ấy vừa lúc ở gần nên chạy tới.
Cô ấy xuất hiện bất ngờ, bị người qua đường chụp hình cũng liên quan đến chuyện này, thế là Hàn Châu đang suy nghĩ làm sao ngăn cản lúc Dương Hiểu Phương được thả ra, liền nghĩ đến việc báo tin thông qua Nghê Lam.”
Điểm này Lam Diệu Dương cũng nghĩ đến: “Hàn Châu là cái BUG thứ hai.
Kền kền một lòng muốn tìm ra nội gián, lại không ngờ nội gián này lại gây áp lực cho Nghê Lam báo tin cho cảnh sát, kết quả làm Nghê Lam bực mình, đuổi tới hiện trường vụ nổ ở đường Vì Dân.
Thế là Nghê Lam biết tin Bồ câu chết, còn Hàn Châu trở về từ cõi chết.
Đây đều là việc ngoài ý muốn, chắc chắn đều vượt qua dự đoán của Kền kền.
Theo kế hoạch của hắn ta, hiện tại Dương Hiểu Phương đã chết, Hàn Châu cũng đã chết.
Tất cả những người hắn ta muốn diệt trừ đều đã chết.
Hắn ta mang theo đám thủ hạ lẩn trốn hoặc ẩn thân, cơ bản không biết những sự tình này.”
“Không sai.” Âu Dương Duệ nói: “Thi thể Bồ câu là chứng cứ có thể chứng thực Dương Hiểu Phương báo án giả.
Bây giờ chúng ta cần một chứng cứ chứng thực Liễu Vân là đồng phạm.”
Thế là lúc đó Âu Dương Duệ nói chuyện với Lam Diệu Dương xong, liền dùng ảnh của Liễu Vân cùng với ba người phụ nữ cùng tuổi khác gom thành một nhóm, giữ một bản cho mình, một bản gửi cho Lưu Tống.
Âu Dương Duệ lấy phần ảnh trong tay mình đưa cho Tiểu Hồng nhận diện, Tiểu Hồng nói không nhận ra ai.
Đưa cho Giang Tân nhận diện, Giang Tân cũng nói không nhận ra.
Trong đám người bắt được ở Kim Khổng Tước, không có ai thừa nhận biết Liễu Vân.
Âu Dương Duệ thả Tiểu Hồng ra, cược rằng cô sẽ có hành động, chính là ảnh chụp bọn họ cho Tiểu Hồng.
Hiện tại Tiểu Hồng đã biết, bọn họ đã hoài nghi Liễu Vân.
Bất kể Liễu Vân có thân phận gì trong Tổ Ưng, chuyện bà ta bị hoài nghi, Tiểu Hồng nhất định sẽ thông báo ra ngoài.
Cô ta sẽ thông báo cho ai? Thông qua cách nào? Cô ta sẽ còn làm gì?
Âu Dương Duệ phái người theo dõi Tiểu Hồng, cũng phái người trông coi bên ngoài chỗ Liễu Vân.
Liễu Vân không có hành động gì bất thường.
Mà Tiểu Hồng lại sốt ruột đi tìm Hàn Châu.
Âu Dương Duệ không biết Tiểu Hồng thực sự gặp nguy hiểm hay là sốt ruột xử lý hiềm nghi của Liễu Vân.
Bây giờ không phải tìm chứng cứ xác thực hiềm nghi của Liễu Vân từ chỗ Tiểu Hồng, mà là chờ nhân chứng quan trọng bên Lưu Tống nhận diện người.
Nếu toàn bộ thân phận của Liễu Vân đều là giả, như vậy không cần chứng cứ khác, thân phận giả chính là điểm đột kích phá án và bắt giam.
Lam Diệu Dương nghe thấy có người làm chứng được việc này thì rất phấn chấn: “Đội trưởng Lưu đã tra được gì?”
Âu Dương Duệ nói đơn giản tình huống cho Lam Diệu Dương.
Vị Hám Nhiễm Ngọc đó gặp phải tình cảnh bi thảm, là một cái bóng không ai nhớ tên nhớ tuổi, bị bức làm việc ác, rơi vào cảnh ngộ bi kịch trở thành đồng lõa, tới giờ sống chết vẫn chưa biết thế nào.
Sau khi Lam Diệu Dương nghe xong thì im lặng hồi lâu, nói: “Con gái Liễu Vân họ Trần.
Đội trưởng Lưu tra ra được Triệu Hưng và Trần Giang, có lẽ chính là Trần Giang này.
Ông ta giống Kim Thụ Bồi, đã đổi tên.”
Âu Dương Duệ không chắc chắn, anh đang chờ kết quả tra hỏi của Tăng Vĩnh Ngôn với Tống Xương.
Âu Dương Duệ sắp xếp người, giám sát cuộc gặp mặt tám giờ tối nay của Hàn Châu với Tiểu Hồng.
Vì lý do an toàn, anh và Lam Diệu Dương thương lượng một địa điểm khác, anh còn cho người đến chỗ Nghê Lam, đưa cho Hàn Châu một bộ áo chống đạn.
Nghê Lam theo sát động tĩnh điện thoại của Hàn Châu và Khưu Tự, Âu Dương Duệ cũng có thể nhìn thấy.
Hai người này một người lướt Taobao, một người chơi game, đều có khả năng có thông tin riêng.
Âu Dương Duệ kêu Nghê Lam theo dõi sát động tĩnh của bọn họ, bên phía anh sắp xếp cảnh sát xin thủ tục hình sự, rồi xin hai thư ký ghi chép.
Việc xin thủ tục này tương đối rườm rà, nói chuyện với bên đơn vị cũng cần thời gian.
Phía bên Nghê Lam cũng giúp một tay, cô gọi Hàn Châu vào phòng, mở hộp thức ăn Âu Dương Duệ giả vờ cho người giao tới, lặng lẽ đưa áo chống đạn cho Hàn Châu: “Đừng để Khưu Tự biết, bằng không họ lại bắn thẳng vào đầu.”
Hàn Châu có chút bất ngờ, không ngờ bọn họ lại vẫn rất coi trọng cái mạng này của anh.
Anh nói cảm ơn, mặc áo chống đạn vào.
Nghê Lam lại nói: “Địa điểm trước đó Khưu Tự đã nghe được rồi, một hồi nữa sắp tới giờ, anh lại gọi cho Tiểu Hồng, yêu cầu đổi sang chỗ khác.”
Hàn Châu hiểu ý này, anh học thuộc địa chỉ mới.
Lúc này anh nhận được tin nhắn của Tiểu Hồng: ‘Em đã xuất phát rồi, anh xem thuận tiện thời gian thì đi.
Em sẽ ở đó chờ anh, lâu thế nào cũng chờ.’
Hàn Châu nhíu mày, lúc này mới hơn năm giờ, cô ta gấp cái gì? Cô ta biết cảnh sát sắp xếp rồi? Định báo sớm thời gian làm xáo trộn bố trí bên này để tiện ra tay.
Âu Dương Duệ cũng nhận được báo cáo của nhân viên theo dõi Tiểu Hồng, nói Tiểu Hồng đã xuất phát đi tới chỗ hẹn.
Âu Dương Duệ kêu nhân viên tiếp tục theo dõi.
Âu Dương Duệ đi thẩm vấn Giang Tân của Kim Khổng Tước, Giang Tân phủ nhận mình biết Triệu Hưng và Trần Giang, số điện thoại kia anh ta cũng nói không biết.
Âu Dương Duệ quả thực cũng không tìm ra số này trong điện thoại của Giang Tân, anh cảnh cáo Giang Tân, cho dù có xóa lịch sử trò chuyện, bọn họ cũng có thể điều tra ra.
Lần này Giang Tân không phản bác gì, anh ta hỏi lại Âu Dương Duệ, Nghê Lam xâm nhập hộp đêm của anh ta phi pháp là tội lớn, hay là anh ta phân tán ảnh chụp của Nghê Lam cho khách là tội lớn? Anh ta không biết khách nào lại phát ảnh ra ngoài, anh ta cũng không biết sẽ có người lợi dụng việc này để gây chuyện.
Âu Dương Duệ không cạy được miệng Giang Tân, nhưng anh nhận được tin tức của Tăng Vĩnh Ngôn.
Tống Xương nhận ra người rồi, không phải Trần Giang.
Tống Xương nhận ra Lưu Hồng Giang kia là Triệu Hưng của thôn Đại Hà năm đó.
Mà số điện thoại Nghê Lam cung cấp, cũng có trong điện thoại của Tống Xương, là số Lưu Hồng Giang dùng trước nay.
Âu Dương Duệ báo tin tức này cho Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương đoán sai rồi, không phải họ Trần.
Không phải cùng họ với con gái Liễu Vân.
Lam Diệu Dương có phần thất vọng, Lam thần phán đoán lại có thể sai.
Lúc Lam Diệu Dương và Âu Dương Duệ trao đổi điện thoại, Hàn Châu nhận được tin nhắn của Tiểu Hồng.
‘Em đến rồi.
Em ở quán trà bên cạnh cao ốc Hưng Hối ăn cơm chiều, anh đến thì cho em biết.
Em sẽ chờ anh.’
Hàn Châu khó nói được cảm giác kỳ quái trong lòng là gì, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Tôi thấy bây giờ tôi nên đi.” Hàn Châu bỗng nhiên nói.
“Tại sao?” Nghê Lam hỏi.
“Đi xem rốt cuộc cô ta xảy ra chyện gì.
Chúng ta có thể không xuống xe, cứ ở bên cạnh quan sát trước.
Tới lúc đó mới quyết định.” Trực giác của Hàn Châu đã cứu anh rất nhiều lần, đã cứu anh em của anh.
“Bây giờ tôi muốn đi ngay.”
Nghê Lam gõ cửa Lam Diệu Dương, nói với anh việc này, Lam Diệu Dương vội vàng chào Âu Dương Duệ một tiếng, sau đó ba người vội vã rời đi.
“Anh ngoan ngoãn ở đây, chờ chúng tôi quay lại.” Lúc Nghê Lam đi ra nói với Khưu Tự như vậy.
Khưu Tự đồng ý.
Trần Châu lái xe, chở Nghê Lam, Lam Diệu Dương và Hàn Châu chạy về hướng cao ốc Hối Hưng.
Âu Dương Duệ ở bên kia cũng điều động cảnh sát chi viện.
Một lát sau, Trâu Úy gọi điện thoại tới, Khưu Tự ra ngoài rồi, cô cùng hai cảnh sát dưới lầu đang theo dõi.
Khưu Tự đi bộ, tạm thời chưa phát hiện ra gì bất thường.
Nghê Lam cúp điện thoại, hỏi Hàn Châu: “Anh thấy rốt cuộc anh ta đang làm gì?”
“Không cần cảm thấy, đi theo nó chẳng phải sẽ biết thôi sao.” Hàn Châu vẫn cái giọng điệu chọc tức người ta.
Cả đoạn đường đi Lam Diệu Dương không nói lời nào, giống như đang tự hỏi.
Lúc sắp tới cao ốc Hối Hưng anh đột nhiên hỏi Hàn Châu: “Anh nói Tiểu Hồng nhận ra Dương Hiểu Phương, có căn cứ gì không?”
Hàn Châu nói: “Tôi cố ý xem video ngày Dương Hiểu Phương được cứu trước mặt cô ta, chính là cái video có Nghê Lam, lúc cô ta nhìn thấy Dương Hiểu Phương rõ ràng có phản ứng, chính là kiểu phản ứng nhìn thấy người quen.
Tôi hỏi cô ta biết hay không, cô ta nói không biết.
Cô ta đang nói láo.”
“Cho nên từ đó trở đi anh luôn không tin tưởng cô ta?”
“Một trong những nguyên nhân.”
Lam Diệu Dương cau mày: “Nếu như cô ta thật sự không nhận ra Dương Hiểu Phương thì sao?”
Hàn Châu nhìn anh.
Lam Diệu Dương nói: “Lỡ như người cô ấy quen là một người rất giống khác, lúc nhìn thấy giống, cũng sẽ có phản ứng…”
“Mẹ nó.” Nghê Lam được nhắc tỉnh ra, cô bỗng nhiên kêu to: “Nhanh, gọi điện cho Tiểu Hồng kêu cô ta rời khỏi đó.”