-
Chương 41
Chi viện Âu Dương Duệ sắp xếp cho Lôi Tinh Hà đã đến, người của hai tổ phối hợp, theo sát A Sinh, lại theo dõi sát chiếc xe kia của A Sinh.
Bọn họ theo dõi đến phía dưới một khu dân cư cũ.
Một tổ khác Âu Dương Duệ sắp xếp đến giám sát người của Kim Khổng Tước cũng đã đến.
Tin nhắn hai bên gửi đến đều là tạm thời không có gì.
Bên ngoài Kim Khổng Tước mọi thứ như bình thường, không có động tĩnh gì lớn.
Màn cửa phòng Tiểu Hồng kéo chặt, nhưng ánh đèn vẫn sáng.
A Sinh lên lầu xong thì không thấy xuống nữa.
Chiếc xe Santana màu đen dừng cách tòa nhà không xa, có người theo sau A Sinh lên lầu, nhưng xuống rất nhanh, tìm hiểu chung quanh một vòng rồi lên xe, sau đó không có ai xuống xe nữa.
Âu Dương Duệ theo sát tiến độ các bên, lúc liên lạc lại với Nghê Lam thì không gọi được cho cô, mà lại chuyển trực tiếp đến di động của Lam Diệu Dương.
“Lại làm cái quỷ gì nữa vậy?” Âu Dương Duệ hỏi.
“Tôi đang ở trước cửa nhà anh.” Lam Diệu Dương nói xong thì cúp điện thoại.
Âu Dương Duệ: “…”
Âu Dương Duệ để điện thoại xuống, đi ra mở cửa.
Lam Diệu Dương ôm một chiếc hộp nhỏ vừa đến, thấy Âu Dương Duệ mở cửa liền cười: “Hi.”
Âu Dương Duệ thực sự không biết nói gì: “Làm gì vậy?”
Lam Diệu Dương vào phòng, mở hộp ra, bên trong có một chai rượu vang cao cấp, bò bít tết đông lạnh nhập khẩu cùng một số nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ khác, một ít bia và đồ ăn vặt phổ thông như khoai tây chiên.
Lam Diệu Dương vừa nhét đồ vào tủ lạnh của Âu Dương Duệ vừa nói: “Nghê Lam lo lúc cô ấy không có mặt, tôi ở nhà gặp nguy hiểm, cho nên kêu tôi qua đây nương nhờ anh, đợi cô ấy xong việc sẽ đến đón tôi.
Tôi không phải đến tay không nha, anh mau ăn mấy cái này đi không người ta lại nói nhận hối lộ.”
Âu Dương Duệ: “…” Nhà anh trở thành nhà trẻ khi nào vậy?
Nhưng trọng điểm không phải cái này.
“Nghê Lam đi đâu rồi?” Âu Dương Duệ hỏi: “Kêu cô ấy liên lạc với Hàn Châu, đào sâu hơn, kết quả tìm hiểu là cô ấy ném anh qua đây?”
“Không phải cô ấy báo cáo với anh rồi sao?”
“Báo cáo của cô ấy là Hàn Châu quả thật có chút ý định, nhưng cô ấy cần thời gian theo vào.
Cô ấy nói dự tính thuyết phục Hàn Châu đừng dây dưa, tạm thời đưa điện thoại của Kim Thụ Bồi ra.
Nhưng sau đó thì cô ấy mất tích, còn anh chạy tới đây.”
Lam Diệu Dương rất mặt dày ngồi xuống ghế sofa nhà Âu Dương Duệ, anh nhìn căn phòng một chút: “Quan Phàn không ở đây à?”
“Thời gian này tôi bận, thời gian làm việc với nghỉ ngơi đều không ổn, sợ cô ấy cũng nghỉ ngơi không tốt, kêu cô ấy về nhà ở rồi.”
Lam Diệu Dương khẽ gật đầu, anh lấy ra máy tính bảng đặt trên bàn, ấn mở một app, rất nhanh app hiện ra hình ảnh.
Lam Diệu Dương nói: “Đây là hình ảnh camera Nghê Lam cài đặt.
Chúng ta có thể nghe thấy đối thoại và âm thanh xung quanh cô ấy.
Mấy cái này có lẽ sẽ trợ giúp các anh điều tra một chút.
Nhưng cô ấy hi vọng anh đừng quấy nhiễu hành động của cô ấy.”
Âu Dương Duệ không vui ngồi xuống ghế sofa, anh nhìn hình ảnh, Nghê Lam ngồi kế bên tài xế, xe đang chạy.
“Ai đang lái xe?”
“Chắc là Hàn Châu.” Lam Diệu Dương nói.
“Hàn Châu biết A Sinh chạy tới Kim Khổng Tước thì chửi thề, anh ta phủ nhận Tiểu Hồng không phải bạn gái anh ta, còn nói muốn tránh cảnh sát đến Kim Khổng Tước gặp A Sinh.
Nghê Lam đồng ý giúp anh ta, liền lái xe đi đón anh ta rồi.”
Bây giờ Âu Dương Duệ đã có chút hiểu ra vì sao Nghê Lam cứ động một chút lại bị người ta ‘xúi giục’ rồi: “Cho nên anh qua không phải nhờ bảo vệ, mà là muốn giám sát tôi không gây chuyện gì với Nghê Lam, đúng không?”
“Không không, quả thực Nghê Lam có nói một mình tôi ở nhà không yên lòng.”
“Vệ sĩ của anh đâu?”
“Ở dưới lầu.”
Âu Dương Duệ không nói lời nào, Tổng giám đốc Lam cũng mặt dày giống như Nghê Lam.
Anh dừng một chút, chuyển đề tài: “Cho nên phía sau hành động A Sinh tới Kim Khổng Tước có chút ý nghĩa?”
“Nghê Lam muốn sắp xếp lại quan hệ của bọn họ.” Lam Diệu Dương nói: “Chúng ta đều biết vì để giúp A Sinh kéo dài thời gian nên Hàn Châu có chút không phối hợp, kết quả tối nay A Sinh lại gây ra một trận như thế, thể hiện Hàn Châu đặc biệt ngu.
Hơn nữa anh ta quả thực cũng bực mình chuyện này.”
“Bọn họ muốn lách khỏi cảnh sát và người của Kim Khổng Tước cũng không khó.” Đây không phải là chuyện cứ chào hỏi một câu là xong nha.
“Nghê Lam muốn làm khó hơn chút, giải quyết những vấn đề anh phân tích trước đó.”
Âu Dương Duệ lập tức hiểu ra.
Nếu như Hàn Châu này thực sự là người như anh ta nói, vậy thì cực kỳ khó làm.
Anh ta không muốn lợi ích, không muốn báo đáp, không sợ sống chết, chỉ muốn bản thân được thoải mái.
Anh ta tín nhiệm dựa dẫm A Quang – một cảnh sát đã bị chú Bồi – người một tay che trời giết chết.
Bán rẻ, bất hòa, hãm hại lẫn nhau, trong thế giới của anh ta, không có gì là thật, có thể tin được.
Đừng nói tới sự cảnh giác đa nghi do cuộc sống mưu sinh từ nhỏ đến lớn, muốn có được sự liên kết về tâm lý chặt chẽ với người như vậy, không có sự đồng cảm và thời gian thì không thể làm được.
Tình cảm trai gái này nọ giữa nam nữ thì nhanh chóng phá vỡ được khoảng cách, nhưng cái này hiển nhiên không thích hợp cho Nghê Lam và Hàn Châu.
Đối với Hàn Châu, Nghê Lam chỉ có thể dùng phương thức giữa đàn ông với đàn ông để xử lý.
Cùng nhau đánh bạc, cùng nhau chơi gái, cùng nhau trải qua sống chết – ba kiểu tình cảnh cuối cùng cũng có một cái có khả năng.
Huống hồ cách biệt giữa mật mã Morse và ám ngữ đầu đường, khoe khoang thì hay, chỉ có thể để bọn lưu manh oắt con sùng bái.
Hàn Châu có bản năng của kẻ lưu manh, anh ta đối với A Quang, ngoài ngưỡng mộ hào quang cuộc sống ra, đương nhiên còn có năng lực trước đó A Quang thể hiện cũng như dũng cảm chịu chết phút cuối.
Muốn để Hàn Châu tâm phục khẩu phục, tối nay thật sự là một cơ hội tốt.
Hàn Châu mặc một bộ đồ đen, đội mũ và đeo khẩu trang, thuận lợi leo lên xe Nghê Lam ở đầu đường.
Nghê Lam cũng mặc một bộ như vậy, cô nhường lại vị trí ghế lái cho anh, còn mình ngồi qua ghế phụ.
Hàn Châu khởi động xe, Nghê Lam báo địa chỉ: “Cảnh sát vừa báo tin, bọn họ thấy A Sinh lên lầu, anh ta đi cầu thang nên không xác định được ở lầu mấy, không rõ luôn số phòng.
Người của Kim Khổng Tước cũng ở đó, bọn họ theo dõi nhanh rồi xuống, cảm giác giống như đi tìm hiểu số phòng, tạm thời không có hành động gì khác.”
“Tôi biết số phòng.” Hàn Châu nói.
Nghê Lam nhìn anh: “Là cứ điểm trước đây của hai người?”
“Hôm trước tôi mới rời khỏi đó.”
“À.” Nghê Lam mở máy tính lên: “Hiện tại chắc anh ta vẫn đang ở đó, tín hiệu điện thoại vẫn không thay đổi.
Tôi có số điện thoại của anh ta, anh có thể gọi trực tiếp anh ta.”
“Sao làm được?” Hàn Châu hỏi.
“Tôi tìm số điện thoại của chú Bồi trong điện thoại của A Sinh, anh lấy điện thoại của ông ta gọi cho Tiểu Hồng, cho nên tôi có số của Tiểu Hồng.
Tối nay anh ta đi gặp Tiểu Hồng, tôi liền tra thông tin lịch sử của Tiểu Hồng, lục số điện thoại trong máy cô ta so sánh định vị một chút, có một số ở ngay tại vị trí chỗ ở A Sinh cảnh sát báo, cho nên chính là A Sinh rồi.”
Hàn Châu im lặng một hồi: “Nghe qua tưởng như rất đơn giản.”
“Không khó.
Cũng dễ giống như tìm thấy camera các người lắp trong phòng Dương Hiểu Phương vậy.”
Lần này Hàn Châu im lặng lâu hơn.
Xe lái về hướng A Sinh, Nghê Lam tiếp tục nói: “Anh với anh ta có giao tình gì, có thể nói một chút không? Lần gặp mặt này cụ thể là vì gì? Tôi biết anh muốn làm gì, mới biết giúp anh như thế nào.
Không nói chuyện qua điện thoại được à? Tôi có thể mở một đầu mạng an toàn cho anh, không ai có thể truy vết số điện thoại của anh.”
“Phải đối mặt.” Hàn Châu nói: “Vì hiện tại tôi không chắc có thể tin anh ta được hay không?”
“Anh ta có chỗ nào làm anh thấy khả nghi vậy?”
“Ngày mốt anh ta có thể đi rồi, ngay cả tôi cũng không biết anh ta đi như thế nào, hơn nữa tôi đã nói với anh ta là Tiểu Hồng đáng nghi, tại sao anh ta còn đi tìm Tiểu Hồng?”
“Sao Tiểu Hồng lại đáng nghi?” Nghê Lam hỏi.
Hàn Châu không trả lời.
Âu Dương Duệ và Lam Diệu Dương mỗi người cầm một bịch khoai tây chiên ngồi nhìn máy tính bảng, nghe Nghê Lam và Hàn Châu nói chuyện.
Lam Diệu Dương nói: “Nghe thử đi, anh ta thừa nhận rồi, anh ta kéo dài thời gian là vì ngày mốt A Sinh có thể rời đi.”
“Chắc là căn cước.” Âu Dương Duệ vứt bịch khoai tây xuống cầm điện thoại lên, “A Sinh cũng bị truy nã rồi, anh ta bình tĩnh chờ tới ngày mốt chắc chắn là chờ căn cước giả.”
Âu Dương Duệ gửi tin tức cho tổ viên, thông báo manh mối làm căn cước giả này.
Lúc anh nói chuyện xong vẫn chưa nghe được câu trả lời của Hàn Châu là Tiểu Hồng khả nghi ở chỗ nào.
Bên Nghê Lam còn nói: “Cảnh sát thẩm tra Dương Hiểu Phương rồi, không hỏi được gì, nhưng phán đoán Dương Hiểu Phương có thể nắm giữ vị trí rất cao trong tổ chức.
Cô ta nghe lệnh trực tiếp từ một người nào đó.”
Hàn Châu cười: “Dương Hiểu Phương này, chú Bồi kêu chúng tôi đi giết cô ta rất nghiêm túc, tưởng là cô ta chết.
Nhưng chú Bồi lại chết trước rồi.”
Đầu óc Nghê Lam xoay chuyển: “Vậy là chú Bồi chết có thể vì hạ lệnh muốn giết Dương Hiểu Phương sao?”
“Không rõ lắm.” Hàn Châu nói: “Ít nhất chỗ của tôi không lộ chuyện này ra ngoài.
Lúc chú Bồi hạ lệnh chỉ có tôi, A Sinh với A Bình.
Lúc tòa nhà kia nổ, nếu như không có cô báo tin, mấy người chúng tôi chắc cũng chết ở đó.
Nhưng hôm nay cũng nghe nói chú Bồi với bang Hắc Hổ cũng không được tốt lắm, suốt ngày tính toán so đo.
Cho nên có thể là nội chiến, cũng có thể là bên Hắc Hổ hại.”
“Anh cảm thấy cái nào có tính khả thi hơn?” Nghê Lam hỏi.
“Tôi tính ngày mốt sẽ khởi động điện thoại của chú Bồi lên.
Bất kể là khả năng gì thì hung thủ đằng sau cũng sẽ liên lạc với chú Bồi.”
“Nhưng A Sinh lại không đợi được đến ngày mốt.”
“Ừm.” Hàn Châu kéo dài âm cuối.
Hàn Châu nhớ lại vụ nổ hôm ấy, anh đã chặn cho A Sinh.
Nếu như hôm đó anh không làm vậy, rốt cuộc A Sinh sẽ chết hay sẽ giống như A Lượng và A Cát, kịp thời đi ra ngoài?
“Chắc anh cũng nếm không ít thua thiệt với tình anh em chứ?” Nghê Lam lại hỏi, “Tôi nghe nói trong hành động Đá Lửa, chính anh báo tin giao dịch chợ đen, cảnh sát vốn có thể bắt được một tên đầu sỏ gọi là A Mãnh, là anh đơn thương độc mã vọt tới họng súng của cảnh sát cứu anh ta.”
“Không có dũng mãnh phi thường như vậy, tôi cược là cảnh sát muốn giữ người sống, thành công thôi.” Hàn Châu nói.
“Giờ A Mãnh đó sao rồi?”
“Bị tôi vu oan là nội gián, chú Bồi giết hắn ta rồi.” Trong giọng nói của Hàn Châu không có chút tình cảm nào.
Âu Dương Duệ: “…”
Anh nhìn thoáng qua Lam Diệu Dương, Lam Diệu Dương đang bỏ miếng khoai tây chiên vào miệng cũng ngừng lại.
Bọn họ nghe thấy Nghê Lam hỏi: “Tại sao liều mạng cứu anh ta rồi lại vu oan cho anh ta?”
“Hắn ta biết tôi có quan hệ tốt với A Quang, sau khi A Quang chết, hắn ta cứ chằm chằm theo dõi tôi.
Sau khi giao dịch kia thất bại, chú Bồi cảm thấy trong công ty vẫn còn nội gián.
Tôi cứu A Mãnh nhưng hắn ta cứ cắn tôi không buông.
Hắn ta chính là kiểu chó chết, cho ăn thế nào cũng không nghe lời.
Không vu oan cho hắn thì vu oan cho ai?”
Nghê Lam hỏi lại: “Vậy anh từng liều mạng cứu A Sinh sao?”
Hàn Châu im lặng hồi lâu, phun ra hai chữ: “Đã từng.”
Âu Dương Duệ hít một hơi, hỏi Lam Diệu Dương: “Anh có thể liên hệ với Nghê Lam nhắc nhở cô ấy cẩn thận, tính tình của Hàn Châu như thế nào, anh ta muốn đi gặp nói chuyện với A Sinh hay là tính giết chết anh ta vì dám lấy oán trả ơn? Chúng ta cần A Sinh tiếp tục sống, hơn nữa Nghê Lam tuyệt đối không được dính vào án mạng giết người, cô ấy cũng sẽ trở thành đồng phạm.”
Lam Diệu Dương khẩn trương đặt túi khoai tây chiên xuống, nhưng anh nói: “Nếu trong quá trình này bất luận Nghê Lam liên lạc với ai, tiếp theo đó cô ấy làm gì, đều sẽ khiến Hàn Châu nghi ngờ.
Lời nhắc nhở này chỉ làm tăng thêm nguy hiểm cho cô ấy.
Lúc cô ấy chủ động liên lạc với chúng ta, chúng ta ám chỉ cho cô ấy biết là được.”
Lúc này bọn họ lại nghe thấy Nghê Lam nói tiếp với Hàn Châu: “Anh bắt buộc phải nói cho tôi biết vì sao nghi ngờ Tiểu Hồng, vì cảnh sát đã để mắt tới cô ta rồi.
Bây giờ Kim Khổng Tước lại tranh A Sinh với cảnh sát, cho nên cảnh sát chắc chắn sẽ tìm Tiểu Hồng tra hỏi.
Cảnh sát chúng tôi có thể làm được, nhưng Kim Khổng Tước thì không, bọn họ sẽ là phiền toái lớn.”
“Nhanh.” Lam Diệu Dương nói với Âu Dương Duệ: “Cho người của anh đi tìm Tiểu Hồng, đánh cỏ động rắn một chút.
Để Kim Khổng Tước thấy nhất định phải đưa A Sinh đi.
Nghê Lam đang cần trợ giúp.”
Âu Dương Duệ: “…Anh chắc chắn?”
“Chắc chắn.
Cô ấy đã giao kèo ám ngữ với tôi.
Vừa rồi cô ấy đã nói mấy ý khẳng định.
Cô ấy nói cảnh sát nhất định sẽ tìm Tiểu Hồng tra hỏi, Kim Khổng Tước là phiền toái lớn.
Cô ấy cũng lo lắng Hàn Châu sẽ giết người, cô ấy cần chút hỗn loạn để yểm trợ.”
Bọn họ theo dõi đến phía dưới một khu dân cư cũ.
Một tổ khác Âu Dương Duệ sắp xếp đến giám sát người của Kim Khổng Tước cũng đã đến.
Tin nhắn hai bên gửi đến đều là tạm thời không có gì.
Bên ngoài Kim Khổng Tước mọi thứ như bình thường, không có động tĩnh gì lớn.
Màn cửa phòng Tiểu Hồng kéo chặt, nhưng ánh đèn vẫn sáng.
A Sinh lên lầu xong thì không thấy xuống nữa.
Chiếc xe Santana màu đen dừng cách tòa nhà không xa, có người theo sau A Sinh lên lầu, nhưng xuống rất nhanh, tìm hiểu chung quanh một vòng rồi lên xe, sau đó không có ai xuống xe nữa.
Âu Dương Duệ theo sát tiến độ các bên, lúc liên lạc lại với Nghê Lam thì không gọi được cho cô, mà lại chuyển trực tiếp đến di động của Lam Diệu Dương.
“Lại làm cái quỷ gì nữa vậy?” Âu Dương Duệ hỏi.
“Tôi đang ở trước cửa nhà anh.” Lam Diệu Dương nói xong thì cúp điện thoại.
Âu Dương Duệ: “…”
Âu Dương Duệ để điện thoại xuống, đi ra mở cửa.
Lam Diệu Dương ôm một chiếc hộp nhỏ vừa đến, thấy Âu Dương Duệ mở cửa liền cười: “Hi.”
Âu Dương Duệ thực sự không biết nói gì: “Làm gì vậy?”
Lam Diệu Dương vào phòng, mở hộp ra, bên trong có một chai rượu vang cao cấp, bò bít tết đông lạnh nhập khẩu cùng một số nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ khác, một ít bia và đồ ăn vặt phổ thông như khoai tây chiên.
Lam Diệu Dương vừa nhét đồ vào tủ lạnh của Âu Dương Duệ vừa nói: “Nghê Lam lo lúc cô ấy không có mặt, tôi ở nhà gặp nguy hiểm, cho nên kêu tôi qua đây nương nhờ anh, đợi cô ấy xong việc sẽ đến đón tôi.
Tôi không phải đến tay không nha, anh mau ăn mấy cái này đi không người ta lại nói nhận hối lộ.”
Âu Dương Duệ: “…” Nhà anh trở thành nhà trẻ khi nào vậy?
Nhưng trọng điểm không phải cái này.
“Nghê Lam đi đâu rồi?” Âu Dương Duệ hỏi: “Kêu cô ấy liên lạc với Hàn Châu, đào sâu hơn, kết quả tìm hiểu là cô ấy ném anh qua đây?”
“Không phải cô ấy báo cáo với anh rồi sao?”
“Báo cáo của cô ấy là Hàn Châu quả thật có chút ý định, nhưng cô ấy cần thời gian theo vào.
Cô ấy nói dự tính thuyết phục Hàn Châu đừng dây dưa, tạm thời đưa điện thoại của Kim Thụ Bồi ra.
Nhưng sau đó thì cô ấy mất tích, còn anh chạy tới đây.”
Lam Diệu Dương rất mặt dày ngồi xuống ghế sofa nhà Âu Dương Duệ, anh nhìn căn phòng một chút: “Quan Phàn không ở đây à?”
“Thời gian này tôi bận, thời gian làm việc với nghỉ ngơi đều không ổn, sợ cô ấy cũng nghỉ ngơi không tốt, kêu cô ấy về nhà ở rồi.”
Lam Diệu Dương khẽ gật đầu, anh lấy ra máy tính bảng đặt trên bàn, ấn mở một app, rất nhanh app hiện ra hình ảnh.
Lam Diệu Dương nói: “Đây là hình ảnh camera Nghê Lam cài đặt.
Chúng ta có thể nghe thấy đối thoại và âm thanh xung quanh cô ấy.
Mấy cái này có lẽ sẽ trợ giúp các anh điều tra một chút.
Nhưng cô ấy hi vọng anh đừng quấy nhiễu hành động của cô ấy.”
Âu Dương Duệ không vui ngồi xuống ghế sofa, anh nhìn hình ảnh, Nghê Lam ngồi kế bên tài xế, xe đang chạy.
“Ai đang lái xe?”
“Chắc là Hàn Châu.” Lam Diệu Dương nói.
“Hàn Châu biết A Sinh chạy tới Kim Khổng Tước thì chửi thề, anh ta phủ nhận Tiểu Hồng không phải bạn gái anh ta, còn nói muốn tránh cảnh sát đến Kim Khổng Tước gặp A Sinh.
Nghê Lam đồng ý giúp anh ta, liền lái xe đi đón anh ta rồi.”
Bây giờ Âu Dương Duệ đã có chút hiểu ra vì sao Nghê Lam cứ động một chút lại bị người ta ‘xúi giục’ rồi: “Cho nên anh qua không phải nhờ bảo vệ, mà là muốn giám sát tôi không gây chuyện gì với Nghê Lam, đúng không?”
“Không không, quả thực Nghê Lam có nói một mình tôi ở nhà không yên lòng.”
“Vệ sĩ của anh đâu?”
“Ở dưới lầu.”
Âu Dương Duệ không nói lời nào, Tổng giám đốc Lam cũng mặt dày giống như Nghê Lam.
Anh dừng một chút, chuyển đề tài: “Cho nên phía sau hành động A Sinh tới Kim Khổng Tước có chút ý nghĩa?”
“Nghê Lam muốn sắp xếp lại quan hệ của bọn họ.” Lam Diệu Dương nói: “Chúng ta đều biết vì để giúp A Sinh kéo dài thời gian nên Hàn Châu có chút không phối hợp, kết quả tối nay A Sinh lại gây ra một trận như thế, thể hiện Hàn Châu đặc biệt ngu.
Hơn nữa anh ta quả thực cũng bực mình chuyện này.”
“Bọn họ muốn lách khỏi cảnh sát và người của Kim Khổng Tước cũng không khó.” Đây không phải là chuyện cứ chào hỏi một câu là xong nha.
“Nghê Lam muốn làm khó hơn chút, giải quyết những vấn đề anh phân tích trước đó.”
Âu Dương Duệ lập tức hiểu ra.
Nếu như Hàn Châu này thực sự là người như anh ta nói, vậy thì cực kỳ khó làm.
Anh ta không muốn lợi ích, không muốn báo đáp, không sợ sống chết, chỉ muốn bản thân được thoải mái.
Anh ta tín nhiệm dựa dẫm A Quang – một cảnh sát đã bị chú Bồi – người một tay che trời giết chết.
Bán rẻ, bất hòa, hãm hại lẫn nhau, trong thế giới của anh ta, không có gì là thật, có thể tin được.
Đừng nói tới sự cảnh giác đa nghi do cuộc sống mưu sinh từ nhỏ đến lớn, muốn có được sự liên kết về tâm lý chặt chẽ với người như vậy, không có sự đồng cảm và thời gian thì không thể làm được.
Tình cảm trai gái này nọ giữa nam nữ thì nhanh chóng phá vỡ được khoảng cách, nhưng cái này hiển nhiên không thích hợp cho Nghê Lam và Hàn Châu.
Đối với Hàn Châu, Nghê Lam chỉ có thể dùng phương thức giữa đàn ông với đàn ông để xử lý.
Cùng nhau đánh bạc, cùng nhau chơi gái, cùng nhau trải qua sống chết – ba kiểu tình cảnh cuối cùng cũng có một cái có khả năng.
Huống hồ cách biệt giữa mật mã Morse và ám ngữ đầu đường, khoe khoang thì hay, chỉ có thể để bọn lưu manh oắt con sùng bái.
Hàn Châu có bản năng của kẻ lưu manh, anh ta đối với A Quang, ngoài ngưỡng mộ hào quang cuộc sống ra, đương nhiên còn có năng lực trước đó A Quang thể hiện cũng như dũng cảm chịu chết phút cuối.
Muốn để Hàn Châu tâm phục khẩu phục, tối nay thật sự là một cơ hội tốt.
Hàn Châu mặc một bộ đồ đen, đội mũ và đeo khẩu trang, thuận lợi leo lên xe Nghê Lam ở đầu đường.
Nghê Lam cũng mặc một bộ như vậy, cô nhường lại vị trí ghế lái cho anh, còn mình ngồi qua ghế phụ.
Hàn Châu khởi động xe, Nghê Lam báo địa chỉ: “Cảnh sát vừa báo tin, bọn họ thấy A Sinh lên lầu, anh ta đi cầu thang nên không xác định được ở lầu mấy, không rõ luôn số phòng.
Người của Kim Khổng Tước cũng ở đó, bọn họ theo dõi nhanh rồi xuống, cảm giác giống như đi tìm hiểu số phòng, tạm thời không có hành động gì khác.”
“Tôi biết số phòng.” Hàn Châu nói.
Nghê Lam nhìn anh: “Là cứ điểm trước đây của hai người?”
“Hôm trước tôi mới rời khỏi đó.”
“À.” Nghê Lam mở máy tính lên: “Hiện tại chắc anh ta vẫn đang ở đó, tín hiệu điện thoại vẫn không thay đổi.
Tôi có số điện thoại của anh ta, anh có thể gọi trực tiếp anh ta.”
“Sao làm được?” Hàn Châu hỏi.
“Tôi tìm số điện thoại của chú Bồi trong điện thoại của A Sinh, anh lấy điện thoại của ông ta gọi cho Tiểu Hồng, cho nên tôi có số của Tiểu Hồng.
Tối nay anh ta đi gặp Tiểu Hồng, tôi liền tra thông tin lịch sử của Tiểu Hồng, lục số điện thoại trong máy cô ta so sánh định vị một chút, có một số ở ngay tại vị trí chỗ ở A Sinh cảnh sát báo, cho nên chính là A Sinh rồi.”
Hàn Châu im lặng một hồi: “Nghe qua tưởng như rất đơn giản.”
“Không khó.
Cũng dễ giống như tìm thấy camera các người lắp trong phòng Dương Hiểu Phương vậy.”
Lần này Hàn Châu im lặng lâu hơn.
Xe lái về hướng A Sinh, Nghê Lam tiếp tục nói: “Anh với anh ta có giao tình gì, có thể nói một chút không? Lần gặp mặt này cụ thể là vì gì? Tôi biết anh muốn làm gì, mới biết giúp anh như thế nào.
Không nói chuyện qua điện thoại được à? Tôi có thể mở một đầu mạng an toàn cho anh, không ai có thể truy vết số điện thoại của anh.”
“Phải đối mặt.” Hàn Châu nói: “Vì hiện tại tôi không chắc có thể tin anh ta được hay không?”
“Anh ta có chỗ nào làm anh thấy khả nghi vậy?”
“Ngày mốt anh ta có thể đi rồi, ngay cả tôi cũng không biết anh ta đi như thế nào, hơn nữa tôi đã nói với anh ta là Tiểu Hồng đáng nghi, tại sao anh ta còn đi tìm Tiểu Hồng?”
“Sao Tiểu Hồng lại đáng nghi?” Nghê Lam hỏi.
Hàn Châu không trả lời.
Âu Dương Duệ và Lam Diệu Dương mỗi người cầm một bịch khoai tây chiên ngồi nhìn máy tính bảng, nghe Nghê Lam và Hàn Châu nói chuyện.
Lam Diệu Dương nói: “Nghe thử đi, anh ta thừa nhận rồi, anh ta kéo dài thời gian là vì ngày mốt A Sinh có thể rời đi.”
“Chắc là căn cước.” Âu Dương Duệ vứt bịch khoai tây xuống cầm điện thoại lên, “A Sinh cũng bị truy nã rồi, anh ta bình tĩnh chờ tới ngày mốt chắc chắn là chờ căn cước giả.”
Âu Dương Duệ gửi tin tức cho tổ viên, thông báo manh mối làm căn cước giả này.
Lúc anh nói chuyện xong vẫn chưa nghe được câu trả lời của Hàn Châu là Tiểu Hồng khả nghi ở chỗ nào.
Bên Nghê Lam còn nói: “Cảnh sát thẩm tra Dương Hiểu Phương rồi, không hỏi được gì, nhưng phán đoán Dương Hiểu Phương có thể nắm giữ vị trí rất cao trong tổ chức.
Cô ta nghe lệnh trực tiếp từ một người nào đó.”
Hàn Châu cười: “Dương Hiểu Phương này, chú Bồi kêu chúng tôi đi giết cô ta rất nghiêm túc, tưởng là cô ta chết.
Nhưng chú Bồi lại chết trước rồi.”
Đầu óc Nghê Lam xoay chuyển: “Vậy là chú Bồi chết có thể vì hạ lệnh muốn giết Dương Hiểu Phương sao?”
“Không rõ lắm.” Hàn Châu nói: “Ít nhất chỗ của tôi không lộ chuyện này ra ngoài.
Lúc chú Bồi hạ lệnh chỉ có tôi, A Sinh với A Bình.
Lúc tòa nhà kia nổ, nếu như không có cô báo tin, mấy người chúng tôi chắc cũng chết ở đó.
Nhưng hôm nay cũng nghe nói chú Bồi với bang Hắc Hổ cũng không được tốt lắm, suốt ngày tính toán so đo.
Cho nên có thể là nội chiến, cũng có thể là bên Hắc Hổ hại.”
“Anh cảm thấy cái nào có tính khả thi hơn?” Nghê Lam hỏi.
“Tôi tính ngày mốt sẽ khởi động điện thoại của chú Bồi lên.
Bất kể là khả năng gì thì hung thủ đằng sau cũng sẽ liên lạc với chú Bồi.”
“Nhưng A Sinh lại không đợi được đến ngày mốt.”
“Ừm.” Hàn Châu kéo dài âm cuối.
Hàn Châu nhớ lại vụ nổ hôm ấy, anh đã chặn cho A Sinh.
Nếu như hôm đó anh không làm vậy, rốt cuộc A Sinh sẽ chết hay sẽ giống như A Lượng và A Cát, kịp thời đi ra ngoài?
“Chắc anh cũng nếm không ít thua thiệt với tình anh em chứ?” Nghê Lam lại hỏi, “Tôi nghe nói trong hành động Đá Lửa, chính anh báo tin giao dịch chợ đen, cảnh sát vốn có thể bắt được một tên đầu sỏ gọi là A Mãnh, là anh đơn thương độc mã vọt tới họng súng của cảnh sát cứu anh ta.”
“Không có dũng mãnh phi thường như vậy, tôi cược là cảnh sát muốn giữ người sống, thành công thôi.” Hàn Châu nói.
“Giờ A Mãnh đó sao rồi?”
“Bị tôi vu oan là nội gián, chú Bồi giết hắn ta rồi.” Trong giọng nói của Hàn Châu không có chút tình cảm nào.
Âu Dương Duệ: “…”
Anh nhìn thoáng qua Lam Diệu Dương, Lam Diệu Dương đang bỏ miếng khoai tây chiên vào miệng cũng ngừng lại.
Bọn họ nghe thấy Nghê Lam hỏi: “Tại sao liều mạng cứu anh ta rồi lại vu oan cho anh ta?”
“Hắn ta biết tôi có quan hệ tốt với A Quang, sau khi A Quang chết, hắn ta cứ chằm chằm theo dõi tôi.
Sau khi giao dịch kia thất bại, chú Bồi cảm thấy trong công ty vẫn còn nội gián.
Tôi cứu A Mãnh nhưng hắn ta cứ cắn tôi không buông.
Hắn ta chính là kiểu chó chết, cho ăn thế nào cũng không nghe lời.
Không vu oan cho hắn thì vu oan cho ai?”
Nghê Lam hỏi lại: “Vậy anh từng liều mạng cứu A Sinh sao?”
Hàn Châu im lặng hồi lâu, phun ra hai chữ: “Đã từng.”
Âu Dương Duệ hít một hơi, hỏi Lam Diệu Dương: “Anh có thể liên hệ với Nghê Lam nhắc nhở cô ấy cẩn thận, tính tình của Hàn Châu như thế nào, anh ta muốn đi gặp nói chuyện với A Sinh hay là tính giết chết anh ta vì dám lấy oán trả ơn? Chúng ta cần A Sinh tiếp tục sống, hơn nữa Nghê Lam tuyệt đối không được dính vào án mạng giết người, cô ấy cũng sẽ trở thành đồng phạm.”
Lam Diệu Dương khẩn trương đặt túi khoai tây chiên xuống, nhưng anh nói: “Nếu trong quá trình này bất luận Nghê Lam liên lạc với ai, tiếp theo đó cô ấy làm gì, đều sẽ khiến Hàn Châu nghi ngờ.
Lời nhắc nhở này chỉ làm tăng thêm nguy hiểm cho cô ấy.
Lúc cô ấy chủ động liên lạc với chúng ta, chúng ta ám chỉ cho cô ấy biết là được.”
Lúc này bọn họ lại nghe thấy Nghê Lam nói tiếp với Hàn Châu: “Anh bắt buộc phải nói cho tôi biết vì sao nghi ngờ Tiểu Hồng, vì cảnh sát đã để mắt tới cô ta rồi.
Bây giờ Kim Khổng Tước lại tranh A Sinh với cảnh sát, cho nên cảnh sát chắc chắn sẽ tìm Tiểu Hồng tra hỏi.
Cảnh sát chúng tôi có thể làm được, nhưng Kim Khổng Tước thì không, bọn họ sẽ là phiền toái lớn.”
“Nhanh.” Lam Diệu Dương nói với Âu Dương Duệ: “Cho người của anh đi tìm Tiểu Hồng, đánh cỏ động rắn một chút.
Để Kim Khổng Tước thấy nhất định phải đưa A Sinh đi.
Nghê Lam đang cần trợ giúp.”
Âu Dương Duệ: “…Anh chắc chắn?”
“Chắc chắn.
Cô ấy đã giao kèo ám ngữ với tôi.
Vừa rồi cô ấy đã nói mấy ý khẳng định.
Cô ấy nói cảnh sát nhất định sẽ tìm Tiểu Hồng tra hỏi, Kim Khổng Tước là phiền toái lớn.
Cô ấy cũng lo lắng Hàn Châu sẽ giết người, cô ấy cần chút hỗn loạn để yểm trợ.”