Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Chủ tịch thông báo, lãnh đạo mới lên phát biểu, ba vị phó chủ tịch chi nhánh lên đọc báo cáo, cuối cùng tổng giám đốc bộ phận nhân sự phát biểu tổng kết.
Sau buổi họp, Đồ Tiểu Ninh chỉ thấy lỗ tai lùng bùng, đầu óc mê man.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều vỗ tay, Đồ Tiểu Ninh cũng vỗ theo như một cái máy.
“Dục Hằng, từ giờ gánh nặng của Bộ phận phát triển thị trường, giao cho cậu đấy.” Chủ tịch tắt micro rồi nhìn Kỷ Dục Hằng.
“Cho tôi thêm một thời gian nữa, tôi sẽ cho anh một thành quả thỏa đáng.” Kỷ Dục Hằng tuy nói ngắn gọn mà rất rành mạch.
Chủ tịch nhìn anh với ánh mắt kì vọng, ông ấy vỗ vai anh, rồi cùng vài người khác đi về.
Lúc này, cả phòng họp rộng lớn chỉ còn lại một Bộ phận phát triển thị trường, Kỷ Dục Hằng đang ở cạnh bên, Đồ Tiểu Ninh chợt nhớ rằng trước đó họ cũng ở đây, cũng ngồi đối diện nhau, cách nhau một chiếc bàn, lúc đó anh vẫn còn là người của bên Cục quản lí ngân hàng, nhưng nháy mắt anh đã trở thành cấp trên của cô, mà lại còn là cấp trên trực tiếp.
Cô và đồng nghiệp khác ai nấy cũng im lặng, đứng ngồi không yên.
Kỷ Dục Hằng ngồi đối diện, nhìn kĩ từng người một. Lúc này, phòng họp yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng cây bút anh gõ nhẹ xuống bàn, “cộc…cộc…”, nhịp điệu đều đều.
Bỗng, nhịp điệu ấy im bặt, rồi anh đặt cây bút lên cuốn sổ.
Giọng anh rõ ràng mà khiêm tốn, “Lần đầu gặp mặt, chúng ta làm quen đi.” Anh lùi ghế ra sau một chút, rồi đổi một tư thế ngồi khác bớt trang trọng hơn, “Tôi tên Kỷ Dục Hằng, từ Kỷ trong kỷ niệm, từ Dục có bộ nhật đứng, Hằng trong từ kiên trì bền bỉ, lúc trước tôi làm bên Cục quản lí ngân hàng, có lẽ vài tháng qua tôi chỉ là một người lạ lẫm với mọi người trong DR, nhưng kể từ hôm nay, chúng ta sẽ sát cánh cùng nhau.”
Anh nhường lượt giới thiệu lại cho mọi người sau khi nói vỏn vẹn vài từ.
Vài nhân viên nam nhìn nhau với thái độ lãnh đạm, chỉ biết im lặng, chắc họ coi thường người lãnh đạo mới này trẻ tuổi hơn họ nhiều.
Nhiêu Tĩnh nói trước, “Tôi tên là Nhiêu Tĩnh. Vừa tốt nghiệp xong là tôi vào DR làm tới giờ. Tôi đã làm ở vị trí quản lí dịch vụ khách hàng của công ty này được 8 năm, và tôi cũng là trưởng phòng của Bộ phận phát triển thị trường.”
Kỷ Dục Hằng kiên nhẫn lắng nghe, Nhiêu Tĩnh lại nở nụ cười xinh xắn, “Chắc Kỷ tổng nhận ra tôi, đúng không?”
Ánh mắt Kỷ Dục Hằng vẫn khá bình tĩnh, coi như đó là một sự thừa nhận ngầm.
Nhiêu Tĩnh càng cười tươi hơn nữa, ánh mắt của Kỷ Dục Hằng nhìn thẳng những anh nhân viên nam, nên họ chỉ đành tự giới thiệu qua loa giống y hệt Nhiêu Tĩnh, cuối cùng cũng đến lượt Đồ Tiểu Ninh.
Đồ Tiểu Ninh tuy đang cúi đầu nhìn xuống nhưng cũng cảm thấy ánh mát của anh đang nhìn mình chằm chằm, “Tôi tên là Đồ Tiểu Ninh, tôi là trợ lý của quản lý dịch vụ khách hàng, tôi mới được chuyển từ bộ phận quản lý sảnh qua bộ phận này, hiện tôi đang học việc với chị Nhiêu.”
Vừa dứt lời cô đã nghe thấy giọng nói trầm trầm bình tĩnh của anh, “Ngoại trừ Đồ Tiểu Ninh, tất cả mọi người ngồi đây đều có hơn năm năm kinh nghiệm trong vị trí quản lí khách hàng. Cho dù tính về kinh nghiệm làm việc hay thời gian làm việc, thì mọi người đều là tiền bối của tôi, tôi mới đến, mong mọi người giúp đỡ.”
“Là Kỷ tổng giúp đỡ chúng tôi mới phải chứ.” Nhiêu Tĩnh nói, rồi những nhân viên nam hùa theo, “Không dám không dám, anh đừng nói vậy.”
Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy thái độ qua loa chiếu lệ của những nhân viên nam, như Nhiêu Tĩnh đã nói thì, bọn họ rất tinh quái, và tất nhiên họ rất bất mãn với một lãnh đạo từ trên trời rơi xuống, lại trẻ tuổi hơn hẳn mình như Kỷ Dục Hằng.
Bầu không khí có vẻ trầm lắng, Kỷ Dục Hằng giơ tay nhìn đồng hồ, rồi anh đóng sổ tay lại, “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, thôi chúng ta không bàn về công việc nữa, nếu như mọi người rảnh, thì tất cả chúng ta ăn cùng ăn bữa tối nhé.”
Vậy mà không một ai trả lời cả, sau một hồi im lặng, mấy nhân viên nam mạnh ai nấy đều nói mình bận, người thì tăng ca, người thì gia đình có việc, Nhiêu Tĩnh cũng khéo léo từ chối vì có cuộc hẹn với khách hàng.
Ngay cả Đồ Tiểu Ninh cũng cảm nhận được sự thờ ơ của đồng nghiệp, nhưng Kỷ Dục Hằng vẫn bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra, gật đầu cười, “Thế thì đành hẹn ngày khác vậy.” Anh đứng dậy cầm bút và sổ tay lên, “Lát nữa tôi sẽ kết bạn Wechat với mọi người, rồi thêm mọi người vào nhóm công việc của bộ phận chúng ta, mong mọi người để ý thông báo.”
Đồ Tiểu Ninh nhìn anh rời khỏi phòng, lúc anh đi cũng giống như lúc anh đến vậy, chỉ có điều bây giờ anh mang thêm một nỗi cô đơn, bởi vì đội ngũ làm việc mới của anh không chào đón anh.
Anh vừa bước ra khỏi phòng, các đồng nghiệp nam đã đập bàn và chế giễu.
“Bộ ngành này hết nhân sự rồi hả? Sao tìm đâu ra một đứa miệng còn hôi sữa lên làm tổng giám đốc vậy?”
Một anh đồng nghiệp khác ném bút lên bàn, “Quản lí ngân hàng hả, ôi tôi cười đau cả ruột, bọn họ ngoài điều tra nghiệp vụ thì còn biết làm gì nữa. Ôi giồi ôi, chẳng lẽ mỗi ngày anh ta đến đây lật qua lật lại mớ giấy tờ rồi phán một đống lý luận suông à? Nếu cứ thế, thì chẳng lẽ cứ lựa đại một người thuộc cơ quan quản lí ngân hàng là được lên làm lãnh đạo DR rồi. Hôm nay một tên quản lí ngân hàng tới, ngày mai lại thêm thằng nhân viên ngân hàng, không chừng ngày kia còn có thằng nhân viên tài chính mà muốn làm giám đốc bộ phận mình cho coi.”
“Nghe nói ngưỡng tuyển dụng đầu vào của DR cao lắm cơ mà. Sao tôi thấy ngường đầu vào chức lãnh đạo lại thấp thế, loại quản lý kiểu này chắc làm trong cơ quan quản lí ngân hàng quen rồi, nên tưởng vào đại ngân hàng nào đó cũng được làm lãnh đạo. Làm ơn coi lại bản thân mình coi, xem có đủ tư cách vào bộ phận kinh doanh hay chưa đã.”
“Đâu có ai muốn huyện của Chu Khải xảy ra, tự nhiên thằng nhãi nhép ở đâu ra mà lại được nhảy lên chức giám đốc, ngành này đó giờ làm gì có chuyện xấu hổ như vậy.”
Nói tới đây, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn sang Nhiêu Tĩnh, họ cười chế giễu, “Nhiêu Tĩnh, trước đó cô nói cô sẽ “gài” tên soái ca họ Kỷ này mà, bây giờ người ta cũng đến tận đây luôn rồi, cô đừng để bỏ lỡ cơ hội hiếm có này nha.”
“Đúng đó, theo tôi thấy thì vị Kỷ tổng này nếu bàn về bản lĩnh thì không biết sao, chứ bản lĩnh cậy đẹp trai tán gái thì có thừa, nói không chừng có một cô vợ của sếp nào đó lại đang khoái cái bản lĩnh này ấy chứ, còn anh ta thì không cần tốn công tiếp thị nhưng vẫn bán hàng ào ào.”
Các đồng nghiệp nam cười ha hả, họ buông lời nói hơi quá đáng, Đồ Tiểu Ninh nhíu mày khó chịu.
Không ngờ Nhiêu Tĩnh lại thấy bình thường, cô đứng dậy cầm tập vở của mình lên, “Các anh đúng là, không ăn được nho thì lại nói nho xanh.” Cô chỉ vào chiếc ghế mà Kỷ Dục Hằng vừa ngồi, “Nếu các anh giỏi thật, sao các anh không leo lên vị trí này nổi nhỉ? Mà chỉ ngồi đối diện vị trí này thôi.”
Một anh đồng nghiệp nam nheo mắt lại, hừ một tiếng, “Ý cô là sao?”
“Tôi chẳng có ý gì cả, tôi cũng đang ngồi chung với các anh đó thôi!” Cô cười, đưa tay chỉnh lại chiếc váy nhăn nheo do bị ngồi lên, “Cho nên, các đồng chí à, than vãn cũng chả có ích gì, chi bằng chỗ ai nấy ngồi, việc ai nấy làm đi nhé.”
Tiếng giày cao gót cô vang lên, Đồ Tiểu Ninh cũng cầm cuốn sổ lên đi theo cô, phía sau lưng cô vọng lại tiếng tức giận của các đồng nghiệp nam.
Đồ Tiểu Ninh vu vơ theo sau Nhiêu Tĩnh, mấy lần cô muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, cho đến khi Nhiêu Tĩnh chủ động bắt chuyện với mình
“Tiểu Đồ, em nghĩ sao?”
“Dạ?” Đồ Tiểu Ninh hoàn hồn lại.
Nhiêu Tĩnh quay lại, nhìn thấy dáng vẻ lơ đễnh của Tiểu Ninh, mặt cô ấy hơi chán nản, “Chị đang nói chuyện với em đó.”
Đồ Tiểu Ninh nắm quyển sổ, cô xoay bút, “Chị Nhiêu, chị nghĩ sao?”
“Em biết cách hỏi ngược lại chị rồi à?” Nhiêu Tĩnh nhìn cô rồi quay người đi tiếp, “DR không bao giờ thuê người lười biếng.”
Cô chỉ nói vỏn vẹn như thế, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy không hiểu nên hỏi lại: “Chị Nhiêu, chị cũng nghĩ anh ấy còn quá trẻ để làm tổng giám đốc sao?”
“Trẻ là một chuyện, còn năng lực lại là một chuyện khác. Một người còn trẻ tuổi như vậy mà ngồi lên được vị trí này, thì một là con ông cháu cha, hai là tâm địa khôn lường, mà cho dù là gì đi chăng nữa, thì cũng chẳng phải dạng vừa đâu.”
Đồ Tiểu Ninh hơi bất ngờ trước câu trả lời của Nhiêu Tĩnh, những gì mà Nhiêu Tĩnh nói không hề giống với một Kỷ Dục Hằng mà cô nghĩ, cô ngập ngừng hỏi: “Vậy ý của chị là?”
Tiếng giày cao gót của Nhiêu Tĩnh vang vọng trên hành lang. “Anh ta chắc chắn không phải một người tầm thường.”
Câu nói đó của Nhiêu Tĩnh khiến Đồ Tiểu Ninh hơi bất ngờ.
Quy trình tuyển chọn nhân sự của DR rất khắt khe và phức tạp, đơn vị của họ lại là chi nhánh cấp 1, nên việc ai là người đảm nhiệm chức tổng giám đốc bộ phận không thể quyết định trong một sớm một chiều, mà phải thông qua lãnh đạo cấp cao nhất của chi nhánh trước, tiếp theo lại phải thông qua quá trình xem xét của hội đồng giám đốc cũng như các lãnh đạo cấp cao của ngân hàng, phải trải qua nhiều lần phỏng vấn và đánh giá, mới ra được quyết định cuối cùng. Ít thì cũng phải mất một hoặc hai tháng, vậy cho nên vốn dĩ anh đã sớm có ý định vào đây làm rồi sao?
Hai người bước tới lối vào thang máy, Nhiêu Tĩnh nhấn nút rồi cô ấy đột nhiên thở dài, “Thật đáng tiếc.”
Đồ Tiểu Ninh ngơ ngác không hiểu ý.
“Trai đẹp mà làm sếp thì coi như xong.” Cô ấy từ tốn nói, rồi liếc nhìn Đồ Tiểu Ninh. “Em phải nhớ đó, giữa người với người phải giữ một khoảng cách của sự bí ẩn, một khi mà các anh “nam thần” này trở thành sếp của mình, thì tức là “game over”, bởi vì ngày nào chúng ta cũng làm việc chung với nhau, và rồi mọi ảo tưởng của chúng ta đều sẽ bị đập tan bởi đủ thứ loại công việc.”
Nhiêu Tĩnh mà cũng có ngày nói ra câu này khiến Đồ Tiểu Ninh hơi bất ngờ, vì cô cứ nghĩ Nhiêu Tĩnh là người ưa lợi dụng mối quan hệ yêu đương nam nữ.
“Đừng tưởng chị không biết em đang nghĩ gì nha.” Nhiêu Tĩnh vòng tay ôm rồi nhìn cô chằm chằm, Đồ Tiểu Ninh vội quay nhìn chỗ khác, rõ ràng khi nãy cô đâu có biểu cảm gì quá lắm đâu ta?
Nhiêu Tĩnh khịt mũi, “Nơi làm việc không bao giờ thiếu phụ nữ đẹp. Loại phụ nữ thích lợi dụng nhan sắc của mình cũng phải chia ra làm mấy loại nữa, mà chị thì không thích dính vào dăm ba mối tình công sở, tuy chị công nhận phải dựa vào đàn ông thì mới lên chức nhanh được, nhưng làm vậy thì thành công của mình đâu thể lâu dài? Trước đây những tin đồn nhảm giữa chị và Giang tổng cũng đầy ra đấy thôi, nhưng nếu chị thực sự có quan hệ mờ ám gì với anh ấy, thì lúc anh ấy bị đuổi khỏi công ty, chắc chắn chị cũng sẽ bị đuổi cùng. Nhưng kết quả là chị đã ở lại, mà còn giữ vững được phong độ. Đấy chính là thực lực của chị.” Cô ấy chìa tay chỉ vào chiếc đầu bé nhỏ của Đồ Tiểu Ninh, “Cho nên, cô gái nhỏ à, chỉ khi em dùng thực lực của chính mình mà nắm được một thứ gì đó trong tay, thì món đồ đó mới là thật, hiểu chưa?”
Lúc này thang máy cũng vừa tới, Nhiêu Tĩnh hất mái tóc dài đầy tự hào, đường đường chính chính bước thẳng vào thang máy.
Bất giác hình ảnh của cô bỗng trở nên cao lớn hơn trong lòng của Đồ Tiểu Ninh.
“Ủa em có vào không đó?” Nhiêu Tĩnh tròn mắt nhìn Đồ Tiểu Ninh đang đứng bất động.
“Có, có.”
“Ngốc quá.”
Buổi tối sau khi đi tắm xong, Đồ Tiểu Ninh thấy mình đã được thêm vào một nhóm chat của bộ phận.
Trước đó cô vốn định nhắn Wechat riêng cho Kỷ Dục Hằng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thôi không nhắn nữa, dù gì cô và anh cũng chỉ vì lí do riêng mà giả vờ làm người yêu của nhau thôi, đâu phải là thật, anh cũng đâu có nghĩa vụ phải báo cáo kế hoạch công việc cho cô biết, chỉ có điều cô và anh sau này sẽ là cấp trên và cấp dưới, quan hệ giữa bọn họ chỉ càng thêm khách sáo với nhau mà thôi, phải tìm cơ hội mau mau dứt khoát rõ ràng mối quan hệ này mới được.
[Ngày mai vào lúc 8 giờ 30, bộ phận chúng ta sẽ có cuộc họp đầu tiên.]
Đọc dòng tin nhắn mà anh gửi trong nhóm, Đồ Tiểu Ninh càng cảm thấy suy nghĩ khi nãy của mình là đúng.
Đợi mọi người trả lời xong hết là [đã rõ], cô cũng gửi tin nhắn trả lời của mình rồi nằm ườn ra giường.
Trời đất bao la rộng lớn, một đứa ngốc như cô món gì không ăn mà lại ăn món tên Kỷ này. Bộ mày muốn chết, muốn chết hả.
Ngày hôm sau, Kỷ Dục Hằng đã ngồi trang nghiêm trong phòng họp của bộ phận từ rất sớm, nhưng chỉ có Nhiêu Tĩnh và Đồ Tiểu Ninh là đến đúng 8 0.
Đồ Tiểu Ninh trộm nhìn, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ, lần nào cũng như lần nấy, vẻ mặt anh vẫn cứ luôn thản nhiên như vậy.
Tầm mười phút sau, các đồng nghiệp nam mới lần lượt vào phòng, người nào cũng như người nấy, cũng cầm quyển sổ trên tay rồi thong thả đi vào phòng.
Kỷ Dục Hằng yên lặng nhìn bọn họ ngồi xuống, từng người chậm rãi mở sổ ghi chép ra, từ từ lấy bút ra, rồi làm điệu bộ như bắt đầu muốn lắng nghe.
Anh khẽ mím môi, rồi bỗng dưng anh đóng quyển sổ của mình lại.
“Cuộc họp kết thúc.” Anh chỉ nói vỏn vẹn vài chữ như thế rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng họp.
Còn đám đồng nghiệp thì nhìn nhau, Nhiêu Tĩnh không nói lời nào, đứng dậy và cũng đi ra khỏi phòng họp.
Đồ Tiểu Ninh cũng đi theo Nhiêu Tĩnh, cô còn thoáng nghe thấy tiếng chỉ trích của những anh đồng nghiệp nam phía sau, “Hừ, làm cái điệu bộ khỉ gió gì vậy, tôi xem anh ngang ngược được bao lâu.”
Kỷ Dục Hằng ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, ngày đầu tiên nhậm chức, anh chỉ yêu cầu Nhiêu Tĩnh đánh văn bản lại danh sách khách hàng cho anh. Ngoài ra cũng chẳng làm gì khác.
Dù sao thì đó giờ Đồ Tiểu Ninh cũng không hiểu nổi anh, nên cô vẫn làm việc như bình thường.
Tối hôm đó, cô lại nhận được tin nhắn thông báo trong nhóm làm việc, tin nhắn giống hệt như ngày hôm qua.
[Ngày mai vào lúc 8 giờ 30, bộ phận chúng ta sẽ có cuộc họp đầu tiên.]
Vẫn trả lời một câu [Đã rõ].
Đồ Tiểu Ninh cũng chờ cho mọi người đã trả lời hết mới nhíu mày bấm nút gửi, cô vẫn cảm thấy cho dù là ngày mai thì kết quả cũng sẽ không tốt hơn được.
Quả đúng như vậy, các đồng nghiệp nam vẫn đến muộn như hôm qua, rõ rằng là họ cố tình tỏ thái độ với người lãnh đạo mới này.
Kỷ Dục Hằng vẫn bình tĩnh thong thả, chỉ nói vỏn vẹn kết thúc cuộc họp.
Lúc mọi người chuẩn bị ra khỏi phòng, anh nói: “Từ ngày mai tôi sẽ đến đây sớm hơn nửa tiếng, còn thời gian dành cho các anh vẫn là 8 giờ 30.”
Các đồng nghiệp nam thầm chế giễu anh, rồi mỗi người đều đi ra ngoài làm việc riêng.
Đồ Tiểu Ninh khẽ nhìn anh lúc cô sắp đi ra khỏi phòng, đúng lúc đó cô bắt gặp anh cũng đang nhìn mình, dáng vẻ nhìn trộm của cô bị anh bắt gặp, nên cô giật mình vội chuồn đi mất.
Ngay cả cô cũng cảm thấy bầu không khí trong bộ phận lúc này rất là căng thẳng, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì một người làm lãnh đạo như anh có còn được mọi người tôn trọng nữa không?
Buổi họp lần thứ ba cũng đến, Kỷ Dục Hằng không ngồi xuống mà đợi nữa, anh đứng trước cửa sổ phòng họp nhìn thẳng xuống sảnh tầng dưới, một tay đút trong túi quần, tay kia cầm một cuộn giấy tờ, vỗ đều đều từng nhịp bên đùi.
Ánh mặt trời rọi qua lớp cửa kính rồi chiếu thẳng vào người anh, khiến toàn thân anh trông như được dát một lớp vàng, bóng hình anh cao lớn thẳng tắp, rõ ràng là người mình quen, nhưng sao lúc này Đồ Tiểu Ninh lại bỗng cảm thấy xa lạ.
Các đồng nghiệp nam càng đến muộn hơn nữa, lại nói: “Thật ngại quá Kỷ tổng.” Rồi họ ngồi xuống cạnh bọn cô.
Kỷ Dục Hằng nghe thấy câu nói đó bèn quay đầu lại, rồi anh chậm rãi bước lại gần.
Thân hình cao ráo của anh phản chiếu những tia nắng ban mai, như thể anh vừa được sinh ra và bước ra từ trong ánh nắng, sáng đến nỗi Đồ Tiểu Ninh không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, mà chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh.
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Anh càng đến gần, ánh mặt trời dần dần biến mất, Đồ Tiểu Ninh cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh.
Không có ai trả lời, Nhiêu Tĩnh hắng giọng nói, “Tám giờ năm mươi.”
“Giờ hành chính của DR là mấy giờ?”
Nhiêu Tĩnh: “8 giờ rưỡi.”
Anh đứng yên trước dãy bàn của bọn họ, ánh mắt anh nhìn thẳng những anh đồng nghiệp nam, “Các anh không thể tự giác đi làm đúng giờ phải không?”
Họ im lặng không biết nói gì.
“Nếu ai không đi làm đúng giờ được thì anh hãy nghỉ việc.”
Bọn họ ngước mắt nhìn và bắt gặp ngay ánh mắt nghiêm khắc của anh.
Một lát sau có người nói: “Kỷ tổng, nhà chúng tôi cách chỗ làm việc khá là xa. 8 giờ 30 đi làm mà phải bắt đầu họp ngay, Tôi chờ thang máy hay quét thẻ cũng mất thời gian lắm, hơn nữa tước đó…”
“Mỗi quốc gia sẽ có một người đứng đầu và người dân của chính nó, hiện giờ bộ phận này đã là bộ phận dưới quyền quản lý của tôi, thì phải tuân theo quy tắc do tôi đề ra.” Anh ngắt lời bọn họ, lời nói anh sắc bén, cô chưa từng chứng kiến cảnh tượng này bao giờ, tuy không có sự giận dữ, nhưng anh rất có uy quyền.
Những anh đồng nghiệp nam mặt mày tối sầm, không khí căng thẳng.
Đồ Tiểu Ninh lại nghe anh lên tiếng cảnh cáo thêm lần nữa, “Quá tam ba bận. Nếu qua ngày mai mà không họp được nữa, thì các anh khỏi tới đây làm việc nữa.”
Có người không nhịn được nữa, lên tiếng dè bỉu, “Anh có quyền gì mà làm vậy?”
Kỷ Dục Hằng nghiêm nghị nhìn anh ấy, anh nhướng mày, khiến anh ta bất giác cảm thấy sợ sệt, “Câu hỏi này hay đấy.” Sau đó, anh mạnh tay đặt mớ tài liệu trên tay đánh “bộp” ngay trước chiếc ghế lãnh đạo. Tuy tiếng “bộp” không lớn, nhưng khiến ai cũng phải sợ. “Đợi đến khi anh ngồi lên được vị trí này rồi, thì hãy tới hỏi tôi câu này.”
Cả phòng họp im lặng hồi lâu, cuối cùng người đồng nghiệp nam đó “hứ” một cái, anh ấy hùng hổ đứng dậy rồi đùng đùng bước ra khỏi phòng họp, tiếp theo lại có thêm một người nữa cũng đứng dậy đi theo anh ta.
Chớp mắt, chỉ còn lại ba nhân viên trong phòng họp, vẫn còn một đồng nghiệp nam đang nhìn trộm Kỷ Dục Hằng bằng một ánh mắt dò xét.
Kỷ Dục Hằng nhìn thẳng vào anh ta, anh ta vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.
Giọng anh lạnh lùng, “Còn ai cảm thấy không phục nữa thì cứ việc đi khỏi đây.”
Lúc này chẳng còn ai bước ra khỏi phòng nữa, cả ba người đều căng thẳng đến nín thở.
Kỷ Dục Hằng im lặng một hồi, anh đứng đối diện trước mặt ba bọn họ, “Tôi đã cho các người cơ hội rồi. Từ giờ tôi nói sao thì làm theo y vậy.” Anh xoay người bước tới ghế lãnh đạo và nói tiếp, “Bắt đầu họp.”
Anh lại nhặt lại đống tài liệu trên bàn, ngồi lại chiếc ghế của mình, ngón tay anh bắt đầu lật tờ giấy.
Đồ Tiểu Ninh chỉ có thể nhìn thấy một nửa bên mặt của anh, anh khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào đám số liệu chi chít.
“Tôi đã nắm được tình hình chung của bộ phận chúng ta. Lượng khách hàng hiện tại là 132 khách hàng, trong đó số lượng khách hàng là doanh nghiệp vừa và nhỏ chiếm 50%, khách hàng là doanh nghiệp vừa và lớn chiếm 40%, khách hàng chính phủ chiếm 10%, số tiền gửi phái sinh là 3 tỷ.” Nói đến đây, anh nhìn bọn họ, “Mục tiêu của tôi là phải làm cho con số này tăng trưởng thêm 70% trong quý đầu tiên của năm tới.”
Nhiêu Tĩnh và một đồng nghiệp nam còn lại giật mình ngước mắt nhìn anh.
Đồ Tiểu Ninh thì lại chả hiểu gì về những con số này, cô chỉ biết rằng đây chắc hẳn phải là con số rất kinh khủng thì mới khiến hai người đấy sửng sốt như vậy.
“Sau cuộc họp, mọi người tính toán và sắp xếp lại danh mục chi phí lãi vay của các khách hàng mà mình đang có trong tay, gom lại rồi báo cáo lại đầy đủ cho tôi, trong đó bao gồm khách hàng rủi ro thấp, khách hàng rủi ro cao và khách hàng ở mức báo động, tôi sẽ xem xét từng khách hàng một, và bắt đầu từ tuần sau, tôi sẽ đến ghé thăm từng khách hàng.” Anh quay sang nhìn Nhiêu Tĩnh, “Nhiêu Tĩnh, bắt đầu từ cô. “
“Vâng, thưa Kỷ tổng.” Nhiêu Tĩnh trả lời.
“Triệu Phương Cương.” Kỷ Dục Hằng lại lật tờ giấy sang một trang khác.
Lúc này chàng đồng nghiệp nam mặt mày ủ rũ, lập tức đáp lời, “Kỷ tổng.”
“Trong tay anh đang có 10 khách hàng, 6 khách hàng trong số đó là bên chính phủ, và 4 khách hàng là tư nhân.” Kỷ Dục Hằng gõ đầu ngón tay mình lên bàn, ánh mắt thâm trầm nhìn anh ta. “Tôi muốn nghe sơ về kế hoạch công việc của anh.”
Triệu Phương Cương sửng sốt, có lẽ anh ta cũng không ngờ mình sẽ bị hỏi câu này.
Anh ta nhìn Kỷ Dục Hằng, rồi nhìn Nhiêu Tĩnh, rồi chậm rãi nói: “Kế hoạch của tôi là có thể làm lớn mạnh hơn trong việc quản lý dịch vụ khách hàng.”
“Kế hoạch đó của anh chỉ cần phụ thuộc vào 10 vị khách hàng này của anh thôi sao?” Kế hoạch mà anh ta vừa nói ra lập tức bị Kỷ Dục Hằng phản biện lại.
Anh ta chết lặng.
“Anh có không ít khoản tiền được gửi dưới danh nghĩa của mình, đây là lợi nhuận mà doanh nghiệp chính phủ mang lại cho anh, nhưng những chính sách thì thay đổi xoành xoạch, còn các doanh nghiệp chính phủ thì chỉ mang lại an toàn tài chính tạm thời cho anh trong một thời gian ngắn, nhà nước đang hỗ trợ mạnh mẽ các doanh nghiệp tư nhân, và các ngân hàng thì đang tiến hành chuyển đổi, cứ cái đà này, nếu trong tay anh chỉ nắm được 4 khách hàng là doanh nghiệp tư nhân thì anh có cảm thấy hài lòng không? Chưa kể, một trong số đó còn thuộc loại khách hàng đang ở mức báo động.” Kỷ Dục Hằng lí luận một cách sắc bén.
Triệu Phương Cương tằng hắng, “Vâng, tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn, thưa Kỷ tổng.”
Kỷ Dục Hằng tiếp tục lật sang trang khác, “Từ “chăm chỉ” thì hãy tự mình nói cho bản thân mình nghe, còn tôi thì chỉ nhìn vào kết quả mà thôi. Mục tiêu công việc của anh chính là: mỗi tháng anh phải mang về một khách hàng là doanh nghiệp tư nhân, mục tiêu này có hiệu lực ngay lập tức.”
Triệu Phương Cương lại sững sờ thêm lần nữa, Kỷ Dục Hằng nhướng mày, “Mỗi tháng chỉ cần tìm thêm một khách hàng, yêu cầu này của tôi có cao quá không?”
“Dạ không, không cao ạ.” Anh ta lập tức xua tay lia lịa.
Lúc này phòng họp lại chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng lật giấy soàn soạt.
Trước đây, các cuộc họp của bộ phận cũng được tổ chức rất thường xuyên, lần nào Giang tổng cũng gạt thẳng Đồ Tiểu Ninh qua một bên, cô nghĩ lần này chắc cũng vậy thôi, ai ngờ cô lại là người tiếp theo bị gọi tên.
“Đồ Tiểu Ninh.”
Cô bỗng cứng đờ người, cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm, mãi cho đến khi cô nhìn thẳng vào ánh mắt của anh. “Cô đã vào bộ phận này được bao lâu rồi?” Anh lãnh đạm nói ngay mà không cho cô kịp phản ứng gì.
“Hai tháng.” Cô nói một cách cẩn thận vì đây là lần đầu tiên cô được lên tiếng.
“Hiện tại thì cô đã học được những gì rồi?”
“Chuẩn nhập doanh nghiệp, xếp hạng mức độ rủi ro của khách hàng, khoản vay, phiếu chuyển tiền ngân hàng, tín dụng nội địa và quy trình chiết khấu.”
“Cô đang nói về mảng nghiệp vụ à?”
Đồ Tiểu Ninh khựng lại, cô nhìn vào đôi mắt điềm tĩnh của anh.
Cái anh đang hỏi là về nghiệp vụ, còn cô lại đi trả lời về quy trình, ánh mắt của anh càng khiến cô cảm thấy ngày một áp lực hơn, ánh mắt ấy tạo cho con người ta một cái cảm giác áp bách vô hình.
Lúc này Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy đầu mình tê tê, tay cô cầm chặt cây bút vừa định mở miệng nói thêm gì đó, thì anh đã không cho cô cơ hội nói nữa.
“Trợ lý của quản lý dịch vụ khách hàng, là phải biết quản lý dịch vụ khách hàng trước, rồi mới làm trợ lý. Tôi cho cô thêm hai tháng nữa, để tìm hiểu lại hết tất cả nghiệp vụ và tự mình viết báo cáo cho tôi, bộ phận của tôi phải là những người có năng lực thật sự, chứ không phải chỉ biết chạy việc vặt như là đem giấy tờ đi đóng dấu. Những quy trình này là những cái rất cơ bản, tuyển đại một sinh viên đại học vào cũng biết làm. Nếu cô không thể làm được nhiệm vụ của một người quản lý dịch vụ khách hàng, thì tốt nhất cô nên quay lại với cái công việc làm nhân viên tiền sảnh của cô đi.” Câu nói của anh rất nhanh mà lại có chừng mực, đủ để khiến người nghe thấm thía từng lời.
Đồ Tiểu Ninh còn đang ngẩn ngơ, bởi vì người đàn ông trước mặt này bỗng khiến cô cảm thấy rất xa lạ.
Chợt dưới gầm bàn Nhiêu Tĩnh đá cô một phát, cô đã tỉnh lại ngay, “Vâng, thưa Kỷ tổng.”
“Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ tổ chức cuộc họp bộ phận định kỳ vào lúc 8h30 mỗi sáng thứ hai hàng tuần. Bắt đầu từ hôm nay, yêu cầu mọi người làm xong cho tôi “báo cáo công việc hàng ngày”, tôi muốn biết trong vòng một ngày thì mỗi người đã làm được những gì, và sẽ chuẩn bị làm gì tiếp theo trong ngày mai, Nhiêu Tĩnh chịu trách nhiệm báo cáo tổng quát rồi gửi qua email nội bộ của tôi đều đặn mỗi ngày trước khi tan làm, tôi đã chuẩn bị sẵn bản mẫu, lát nữa tôi sẽ đăng nó lên nhóm làm việc sau.” Tiếp theo anh ấy còn dặn dò thêm vài câu nữa, rồi anh đóng những tài liệu trên bàn lại, thông báo: “Tan họp, Nhiêu Tĩnh ở lại.”
Đây có lẽ là cuộc họp căng thẳng nhất mà từ trước đến giờ Đồ Tiểu Ninh từng tham gia kể từ khi gia nhập công ty.
Bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu mình nặng trĩu, cô nhìn Nhiêu Tĩnh đi về phía anh, cô nghĩ là họ cần nói chuyện công việc, nên lúc Đồ Tiểu Ninh đi ngang cửa phòng họp, cô theo quán tính đóng cửa lại.
Kỷ Dục Hằng như biết trước cô sắp làm gì.
“Không cần đóng cửa.” Anh nói.
“Ồ.” Đồ Tiểu Ninh trả lời lại, chỉ đành hậm hực rời đi.
Mãi đến khi về lại bàn làm việc của mình, cô mới cảm thấy không đúng cho lắm, ủa mình trả lời “ồ” lại làm gì? Làm thế thì chả khác gì tự nhận mình muốn đóng cửa sao?
Vừa đúng lúc bàn làm việc của Đồ Tiểu Ninh lại ở ngay cạnh phòng họp, không đóng cửa, nên cô có thể nghe thấy giọng nói của Kỷ Dục Hằng rõ mồn một.
“Cô là trưởng phòng, hiệu suất công việc của cô thì vượt trội hơn so với những người khác, nhưng tất cả chúng ta là chung một bộ phận. Sự tồn tại của cô không chỉ dừng lại ở việc chỉ biết vùi đầu vào công việc của chính mình, hay chỉ cần hướng dẫn chu đáo cho người của mình là thôi đâu. Nếu cô không quan tâm đến tình hình chung, thì vị trí trưởng phòng cũng chỉ là một cái tên mà thôi. Bộ phận chúng ta là một tổng thể, và sự đoàn kết mới là cốt lõi của sự phát triển. Điều này nếu dựa trên kinh nghiệm làm việc của cô, thì chắc chắn cô phải hiểu rõ hơn tôi.”
Nhiêu Tĩnh cũng là một người thông minh, nhưng đó giờ bộ phận phát triển kinh doanh luôn không đoàn kết với nhau, khi xưa lúc Giang tổng còn nắm quyền điều hành, thì những người nhân viên nam kia cứ nghĩ nguồn lực của họ mạnh lắm nên mạnh ai nấy làm, Giang tổng chỉ quan tâm đến thành tích chung của bộ phận, ngoài ra thì chỉ nhắm mắt làm ngơ. Xem ra thì anh sếp mới này đang muốn đảo ngược tình thế, rồi chỉnh đốn lại xu hướng xấu. Hôm nay anh đã khiến cho cô rất bất ngờ, bây giờ cô lại có thêm nhiều kỳ vọng mới.
“Tôi hiểu rồi, Kỷ tổng.” Cô ấy đáp lại một cách tôn trọng.
“Ngoài ra, đã là một đội với nhau thì phải có tinh thần đồng đội. Bộ phận của tôi không bao giờ cho phép sự tồn tại riêng rẽ từng nhóm nhỏ và cá nhân.”
Nhiêu Tĩnh gật đầu, “Tôi sẽ làm gương.”
Giọng nói nhỏ dần, Kỷ Dục Hằng bước ra khỏi phòng họp trước. Bước chân của anh vẫn vững chãi, mà dáng đi nhanh như gió, lúc anh đi ngang qua bàn làm việc của Đồ Tiểu Ninh, thì vài tờ giấy bị bay xuống.
Đồ Tiểu Ninh cúi người nhặt lên, cô nhìn thấy giày cao gót của Nhiêu Tĩnh, Nhiêu Tĩnh cầm cuốn vở gõ vào đầu cô, rồi cau mày ngoảnh mặt đi mất. Đồ Tiểu Ninh bị đánh thì giơ tay che đầu, cô đúng lúc nhìn thấy bóng lưng cao cao của Kỷ Dục Hằng đi vào phòng làm việc. Lúc này cô mới thực sự nhận ra rằng, thì ra đó giờ mình vẫn chưa hiểu gì về anh.
Hai người nhân viên nam khi nãy rời khỏi cuộc họp đã từ chức và rời khỏi DR. Nghe đồn rằng họ đã cùng nhau chuyển sang ngân hàng khác, lần này cả bộ phận chỉ còn lại ba nhân viên, không chỉ ít người hơn, mà ngay cả khách hàng và tiền gửi cũng giảm đi rất nhiều. Bộ phận phát triển thị trường bây giờ có vẻ ảm đạm và tiêu điều hơn cả lúc xảy ra chuyện của Chu Khải, và chuyện này cũng trở thành tâm điểm bàn tán của cả ngân hàng những lúc nghỉ trưa hay những buổi trà chiều. Rất nhiều người trong ngân hàng cũng đang chống mắt lên coi khi nào thì vị giám đốc mới, trẻ tuổi này bị đá ra khỏi đây.
Nhưng anh dường như không có thời gian quan tâm đến những dè bỉu ngoài kia, lần lượt đến thăm tất cả các khách hàng hiện có của bộ phận theo kế hoạch, và hầu hết các khách hàng đều không khỏi ngạc nhiên sao lại có vị tổng giám đốc mới mà còn trẻ tuổi như vậy.
Sau khi Triệu Phương Cương quyết định ở lại ngân hàng này, anh ta cũng bắt đầu đi sớm về muộn, tất bật đi tư vấn khách hàng, nói cho cùng thì anh ta vẫn còn vướng một mớ khách hàng thuộc diện rủi ro cao, anh ta không thể phủi tay cái “bộp” rồi bỏ đi như hai người kia được, mà chỉ đành chịu đựng, cố gắng giải quyết hết mớ hỗn độn này xong rồi mới tính tiếp.
Đồ Tiểu Ninh chính thức đi theo Nhiêu Tĩnh bắt đầu học nghiệp vụ, mặc dù ngày nào cô cũng bị mắng te tua, nhưng ít ra thì cô không còn cảm thấy mình là một tờ giấy trắng không biết gì về nghiệp vụ nữa.
Hôm nay lúc Nhiêu Tĩnh đang dạy Đồ Tiểu Ninh, thì bỗng nhiên có một người cầm một bó hoa đến gõ cửa văn phòng.
“Xin chào, xin hỏi đây có phải bộ phận phát triển kinh doanh không?”
Triệu Phương Cương ngồi ở vị trí đầu tiên, ngẩng đầu lên nhìn người đang cầm hoa: “Anh đến để giao hoa à?” Rồi anh ta chỉ vào chỗ ngồi của Nhiêu Tĩnh, “Nhiêu Tĩnh thường ngồi bên kia.”
Người nhân viên giao hoa lắc đầu, “Tôi tìm Đồ Tiểu Ninh.”
Đồ Tiểu Ninh ngồi cạnh Nhiêu Tĩnh, làm rơi cả cây bút đang cầm trong tay, Nhiêu Tĩnh quay sang nhìn cô vẻ khó hiểu.
Lúc này Kỷ Dục Hằng đang định đi ra ngoài, thì thấy cửa phòng làm việc bị chặn lại bởi một bó hoa hồng rất lớn, anh khẽ cau mày.
“Đồ Tiểu Ninh là ai?” Người giao hoa lại gọi tên lớn hơn nữa.
Đồ Tiểu Ninh xấu hổ chạy nhanh tới.
“Là tôi.”
Người đàn ông đưa hoa cho cô rồi đi.
Đồ Tiểu Ninh đuổi theo hỏi: “Ai tặng thế?”
“Chúng tôi nhận đơn đặt hàng này trên mạng, nên cũng không biết là của ai.”
Đồ Tiểu Ninh nhìn đóa hoa hồng đỏ tươi, màu hoa đỏ đến nỗi hơi chói mắt, cô đành ôm bó hoa quay trở lại văn phòng.
Ai dè vừa quay phắt lại thì cô suýt va vào người Kỷ Dục Hằng, anh cũng vừa mới bước ra khỏi cửa, anh liếc nhìn cô, cô nhanh tay nghiên bó hoa sang chỗ khác.
“Tôi…” Cô muốn giải thích, nhưng anh đã đi ngang qua.
Đồ Tiểu Ninh sững sờ, sau đó ôm hoa trở về chỗ ngồi.
“Ui, ghê thật nha, bó hoa hồng này mắc tiền lắm đấy.” Nhiêu Tĩnh đứng lên, nhíu mày, không biết cô đang nhìn mình hay là hoa.
Đồ Tiểu Ninh xấu hổ, đặt bó hoa to như vậy lên bàn, thậm chí còn choán cả chỗ làm việc.
Triệu Phương Cương cũng quay đầu lại để nhiều chuyện, “Thiệt là không ngờ nha Tiểu Đồ, em đang yêu hả?”
“Đâu có.” Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng phủ nhận.
Nhiêu Tĩnh liếc nhìn cô, “Có người theo đuổi mình thì tầm trung bình là đủ rồi. Đừng nghĩ mình còn trẻ tuổi mà kén cá chọn canh, kén mãi thì có ngày em sẽ như chị, đồ tốt bị người khác chọn hết rồi, chỉ còn cách đi lượm đồ thừa.”
Đồ Tiểu Ninh đau đầu, cô còn không biết bó hoa đến từ đâu, cô bèn cất hoa vào chỗ trống khác rồi tiếp tục đi làm.
Buổi tối tăng ca trễ một chút, cô là người cuối cùng ra về, vừa định tắt đèn thì Kỷ Dục Hằng đi vào.
Lúc này toàn bộ văn phòng chỉ còn hai người bọn họ, đây là lần đầu tiên cô và anh ở cùng một nơi kể từ khi anh vào nhậm chức ở bộ phận này.
Bầu không khí vừa im lặng lại ngượng ngùng, Đồ Tiểu Ninh nói: “Kỷ tổng, tôi xin phép về trước.”
Kỷ Dục Hằng ậm ừ và nói: “Về chung đi.”
Sau đó, Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy anh bước vào văn phòng, cầm áo khoác và cặp.
“Đi thôi.” Anh nói khi bước ra khỏi phòng, chợt anh quay đầu nhìn lại vì không thấy cô đi theo.
Lúc này Đồ Tiểu Ninh mới tắt đèn đi theo anh ra ngoài.
Một người đi trước, một người theo sau, mãi đến lúc này Đồ Tiểu Ninh mới nhận ra tại sao khi nãy mình lại đứng lại đợi anh ấy nhỉ?
Chắc đã quá giờ tan sở nên thang máy rất trống, Kỷ Dục Hằng bước vào thang máy nhấn tầng hầm 2, Đồ Tiểu Ninh vừa định nhấn nút thì các đồng nghiệp khác cũng tăng ca ở các phòng ban khác vội chen vào, chỉ để bắt cho kịp thang máy, họ đều lễ phép gọi “Kỷ tổng.” Bọn họ vừa lao tới đã dồn hai người bọn họ vào sát bên trong thang máy, Đồ Tiểu Ninh nghĩ chắc chắn cũng sẽ có người ấn lầu một nên không ấn thang máy nữa.
Dè đâu ai cũng lái xe đi làm cả, nên cả bọn họ người thì xuống tầng hầm 1 người thì xuống tầng hầm 2, Đồ Tiểu Ninh đành phải đợi thang máy đi xuống tầng hầm 2 rồi mới ấn lên lại tầng 1.
“Ngoài trời đang mưa.” Kỷ Dục Hằng bỗng nói với theo ở phía sau lưng cô khi đồng nghiệp đã đi ra khỏi thang máy hết.
Đồ Tiểu Ninh không mang ô, cô cũng không muốn đi xe của anh, dù sao thì bây giờ bọn họ cũng không còn là bạn học chung trường bình thường như trước nữa.
“Đi thôi.” Anh bước thêm vài bước rồi nhìn lại.
Chắc mấy nay làm nhân viên cấp dưới của anh nên nghe lời quen luôn rồi, ánh mắt anh như có ma lực khiến cô không tự chủ được mà bước đi theo anh, mãi cho đến khi cô hoàn hồn lại thì cô đã ngồi trên xe của anh mất rồi.
Cô vừa kéo dây an toàn, vừa lo lắng nhìn qua cửa kính xe.
Chắc không có ai nhìn thấy đâu nhỉ?
“Tôi làm phiền anh quá, Kỷ tổng.” Đợi anh nổ máy xe, cô ấy buộc miệng nói ra câu đó.
Có cảm giác như anh đang nhìn mình lần nữa, chiếc xe từ từ lái ra ngoài.
Ngoài trời đúng là đang mưa, anh bật gạt nước, con đường đang rất đông người tan sở, đường nhiều xe cộ nên khá tắc.
“Cô không lấy hoa về sao?” Giọng anh vang lên cùng với tiếng cần gạt nước, nên lúc này giọng nói của anh có vẻ mất đi phần nào sự nghiêm túc trong công việc.
Tưởng anh đang trách mình, cô tiếp tục giải thích những gì cô chưa nói hết trước đó, “Tôi không biết ai đã gửi bó hoa đó. Tôi thực sự không biết gì về bó hoa này cả. Sau này tôi sẽ chú ý hơn nữa, Kỷ tổng.”
Phía trước đường lại kẹt xe nữa, anh ấy cầm vô lăng bằng một tay, tay kia gác lên nó, anh gõ nhẹ bằng những đầu ngón tay mảnh mai của mình. Mấy ngày qua quan sát được, cô thấy anh thích gõ mọi thứ theo nhịp điệu, chắc đây là thói quen của anh nhỉ?
Chiếc xe phía sau muốn lao thẳng vào hàng, lợi dụng muốn chiếm chỗ của anh.
Đồ Tiểu Ninh sốt ruột, nhưng anh thì chẳng có ý định giành lại làm gì, tên kia thấy anh không có ý giành lại nên càng làm tới, đạp ga lao thẳng vào chỗ trống.
“Mình không nên nhường cho người đó.” Đồ Tiểu Ninh ghét nhất thứ người này, thật là vô văn hóa.
Kỷ Dục Hằng thì lại làm ngơ, anh nhìn thấy vẻ mặt đầy phẫn nộ của Đồ Tiểu Ninh trong gương chiếu hậu, anh hơi ngả người ra sau, nới lỏng cà vạt.
“Sau giờ làm việc thì không cần gọi Kỷ tổng nữa.”
Tự nhiên anh lại nói ra câu đó, Đồ Tiểu Ninh cũng không biết phải trả lời ra sao.
Giọng anh vẫn văng vẳng bên tai, “Bộ phận phát triển thị trường này có vấn đề từ rất lâu rồi. Bên bộ phận quản lí ngân hàng đến đây điều tra cũng vì có căn cứ cả. Việc Nhiêu Tĩnh làm mấy hồ sơ cho vay đáo nợ cũng chẳng là gì cả. Việc của Chu Khải cũng chỉ là chất xúc tác. Sở dĩ DR không trực tiếp sa thải Giang Phong, là để dành lại cho anh ta chút thể diện cuối cùng.”
Anh nói với cô chuyện này, cô nghe xong thì thật sự không thể tin nổi.
“Ý của anh là, bản thân Giang tổng có vấn đề?” Nghiền ngẫm hồi lâu, cô mới hỏi.
“Từ mấy tháng trước, tôi đã tham gia phỏng vấn vào tổng ngân hàng DR. Tôi đã ứng tuyển vào vị trí tổng giám đốc bộ phận phát triển thị trường của ngân hàng chi nhánh. Cho nên, cho dù có vụ của Chu Khải hay không, hay là Giang Phong có bỏ đi hay không, thì tôi cũng sẽ nhậm chức theo như lịch trình.”
Sau đó Đồ Tiểu Ninh mới hiểu ra, thì ra trước đó ngân hàng giáng chức của Giang tổng xuống, hóa ra là để dành vị trí này cho anh, chỉ là tình cờ mượn luôn lí do của Chu Khải thôi.
Nghĩ đến đây, bỗng dưng cô cảm thấy mình đã quá nhỏ bé và suy nghĩ quá đơn giản trong một môi trường phức tạp như thế này của ngân hàng.
“Thế tại sao anh lại nhảy từ Cục quản lí ngân hàng sang làm ở ngân hàng?” Sau một hồi im lặng, cô không nhịn được, bèn hỏi anh.
Anh nhìn về phía trước, “Vì tiền.”
Sự bình tĩnh của anh khiến cô không nói nên lời, nhưng những gì anh sắp nói đây lại càng khiến cô chẳng biết nói gì hơn.
“Chi phí chữa bệnh cho mẹ tôi là một khoản rất lớn, thu nhập từ công việc ở Cục quản lý ngân hàng của tôi không thể chi trả thêm được bao lâu nữa. Chỉ khi vàongân hàng, lại kiếm được mức lương cao bằng cách liên tục tạo thu nhập cho ngân hàng, thì mẹ tôi mới có thể tiếp tục được xạ trị và cứu sống.”
Đồ Tiểu Ninh cảm động, cô nhìn anh.
“Gần đây bác gái có khỏe không?” Cô hỏi sau một hồi im lặng.
Giọng Kỷ Dục Hằng hơi trầm lắng, “Vẫn thế, mấy ngày trước bà còn hỏi khi nào sẽ gặp lại cô.”
“Ừ.” Đồ Tiểu Ninh khẽ trả lời, trong đầu cô chỉ nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của bà Kỷ, “Một lát nữa anh sẽ đi bệnh viện đúng không?”
“Ừ.”
“Thế thì mình đi chung đi.”
Lúc bọ họ sắp sửa bước vào phòng bệnh, Kỷ Dục Hằng bỗng dưng đứng khựng lại.
Suýt nữa thì Đồ Tiểu Ninh cũng tông phải anh, cô chỉ thấy anh đặt tay lên nắm cửa, rồi quay đầu lại nhìn cô.
“Mẹ tôi không biết tôi vừa chuyển công việc, cho nên…”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Đừng lo, tôi sẽ không nói.”
“Dục Hằng phải không con?” Có lẽ bà đã nghe thấy giọng của Kỷ Dục Hằng, nên bà Kỷ vọng hỏi.
Kỷ Dục Hằng mở cửa đi vào, Đồ Tiểu Ninh đi theo sau anh ấy.
“Cháu chào bác ạ.”
Khuôn mặt ủ rũ của bà Kỷ chợt dịu dàng hơn hẳn.
“Tiểu Ninh đến rồi à?”
Thấy bà định ngồi dậy, Đồ Tiểu Ninh vội vàng bước tới đỡ bà, bà Kỷ nắm chặt lấy tay cô.
“Bác nghe Dục Hẳng nói cháu đang làm việc ở ngân hàng, ôi công việc bận rộn quá mà còn làm phiền cháu phải đến đây nữa.”
Đồ Tiểu Ninh đỡ bà ngồi dậy, “Dạ đây là chuyện cháu nên làm ạ.” Cô lại ngước nhìn Kỷ Dục Hằng, “Cũng lâu rồi cháu chưa qua thăm bác.”
Bà Kỷ nắm lấy tay cô, để cô ngồi xuống mép giường “Công việc của cháu mới quan trọng hơn.”
Tay của bà Kỷ hơi lạnh, cô nhìn thấy những mũi kim dày đặc trên mu bàn tay và những mạch máu nằm trên cánh tay bà cũng nổi rõ rệt, trông xanh xao rất yếu ớt, bỗng tim cô thắt lại.
“Lần trước lúc gia đình hai bên gặp nhau, bác không đi tham gia được, thật là thất lễ quá, nhờ cháu chuyển lời xin lỗi đến cha mẹ cháu.” Tuy bị bệnh tật hành hạ nhưng bà Kỷ rất chỉn chu trong cách nói chuyện và phong thái. Nhìn vẻ ngoài của Kỷ Dục Hằng, thì chắc chắn là lúc còn trẻ bà cũng rất đẹp.
“Không sao đâu ạ, cha mẹ cháu và vợ chồng cô Ngô đều quen biết nhau cả, bây giờ sức khỏe của bác mới là quan trọng nhất.” Đồ Tiểu Ninh lắc đầu.
Đúng lúc một cô y tá mở cửa bước vào, tiêm thuốc vào chai nước đang truyền của bà. “Túi chườm đá tan hết rồi, anh phải mua thêm, chườm đá phải chườm liên tục.” Cô ấy nói với Kỷ Dục Hằng.
Đồ Tiểu Ninh vừa muốn nói để cô đi mua cho, nhưng đã nhìn thấy anh đã đi mất, “Con sẽ quay lại ngay.”
Cô đành gật đầu và ở lại trong phòng với bà Kỷ.
Bà Kỷ vẫn đang nhìn cô, khuôn mặt cô nóng bừng, muốn bà nhìn sang hướng khác, nên cô với tay lấy một quả táo trên bàn cạnh giường.
“Để cháu gọt táo cho bác nhé.”
Bà Kỷ đang định nói không ăn, nhưng thấy cô đã cầm dao gọt rồi, nên bà cũng không ngăn cản nữa.
Đồ Tiểu Ninh cúi đầu xuống, mái tóc dài xõa xuống trước trán, nửa khuôn mặt cô bị che mất, nhưng vẫn nhìn ra vẻ mặt nghiêm túc của cô, cô gọt hoa quả rất khéo, rất nhanh là đã gọt xong. Vỏ táo cũng không bị đứt đoạn.
Bà Kỷ hơi ngạc nhiên, “Cháu hay gọt táo phải không?” Bà biết giới trẻ hiện nay rất ít khi gọt hoa quả bằng dao.
“Khi cháu học đại học, ký túc xá hay bị mất dụng cụ gọt vỏ, nên cháu bắt đầu học cách dùng dao gọt, sau này bạn cùng phòng của cháu cũng quen nên cần gọt cái gì lại nhờ cháu gọt hộ.” Vừa nói cô vừa cắt nhỏ táo rồi mới đưa cho bà Kỷ.
Bà Kỷ cười rồi lắc đầu, “Cháu ăn đi.”
Đồ Tiểu Ninh nghĩ chắc là bà cảm thấy quả táo cứng quá. Thế là cô ấy đứng dậy đổ một chút nước nóng vào bát, nhíu mày nói: “Ngâm táo một lát thì lúc ăn sẽ vừa mềm mà vừa không quá lạnh.”
Bà Kỷ càng thích thú nhìn cô hơn, bà đặt tay lên tay của cô, bỗng nhiên hỏi: “Thường ngày tính cách Dục Hằng có buồn chán lắm không?”
Đồ Tiểu Ninh giả vờ cười, “Không ạ.”
“Dục Hằng từ nhỏ đã sống nội tâm, gặp phải chuyện gì cũng để hết trong lòng, không biết phải ứng xử thế nào với con gái, nếu nó đối xử không tốt với cháu, thì cứ nói cho bác nghe.”
“Anh ấy tốt với cháu lắm.” Càng ngày Đồ Tiểu Ninh càng nhận ra mình đã bắt đầu nói dối không chớp mắt rồi.
Anh mà không biết ứng xử với con gái sao? Anh ta đã đốn đổ trái tim của biết bao cô gái từ khi còn học trung học rồi.
“Cha của Dục Hằng mất sớm, từ nhỏ thằng bé đã rất hiểu chuyện, chưa bao giờ thằng bé để bác phải lo lắng cả. Cuối cùng thì thằng bé cũng tốt nghiệp rồi đi làm, nhưng bệnh tình của bác lại trở thành gánh nặng cho thằng bé.” Bà Kỷ nói đến đây mà lòng day dứt.
“Bác à, bác đừng nói thế, bổn phận của con cái là phải chăm lo cho cha mẹ. Chúng cháu cố gắng làm việc chăm chỉ cũng chỉ vì mong cha mẹ được khỏe mạnh, hạnh phúc, để chúng cháu còn có cơ hội hiếu thảo.”
Bà Kỷ thở dài, “Nhưng cái thân bệnh tật này của bác, cũng không biết là còn sống được bao lâu nữa.”
Lần này, Đồ Tiểu Ninh nắm chặt tay bà, “Bây giờ y học rất tiên tiến, chúng ta phải tin tưởng bác sĩ.”
Ánh mắt của bà Kỷ lại nhìn cô, ánh mắt bà trở nên ấm áp hơn, “Không biết bác còn có thể tận mắt nhìn thấy Dục Hằng kết hôn hay không.”
Khuôn mặt Đồ Tiểu Ninh đột nhiên đỏ bừng, tay cô vẫn đặt trong lòng bàn tay của bà Kỷ, bây giờ cô đang không biết trả lời ra sao.
May mắn là Kỷ Dục Hằng đã quay lại đúng lúc, vừa vào phòng anh thấy họ đang thắm thiết nắm chặt tay nhau.
Đồ Tiểu Ninh bèn nhanh nhảu đứng dậy để đón túi đá trong tay anh, “Anh về rồi?”
“Ừ.”
Tay Đồ Tiểu Ninh vừa mới chạm vào túi đá thì anh đã giành lại túi đá, anh nói, “Cái này lạnh lắm.”
Ngón tay Đồ Tiểu Ninh vẫn còn hơi lạnh, mà anh đã đến giường bệnh chườm đá cho mẹ mình rồi. Ngay lúc này cô mới bàng hoàng nhận ra, trên tĩnh mạch ở cả hai bàn chân của bà Kỷ có rất nhiều lỗ kim, mạch máu dường như bị cứng lại do truyền thuốc hóa trị lâu ngày, chứng kiến cảnh này, tim của cô chùng xuống hơn nữa.
“Cô giáo Ngô à, con trai cô thật là hiếu thảo.” Lúc này bệnh nhân giường bên khẽ nói.
Đồ Tiểu Ninh tưởng gia đình dì Ngô đến, cô còn ngóng nhìn về phía cửa, nhưng cô chợt nhớ ra bà Kỷ và dì Ngô là hai chị em gái, cho nên bà cũng mang họ Ngô, vậy là từ “cô giáo Ngô” này là đang gọi bà Kỷ sao?
Bà Kỷ quả thật đang nhìn sang người bên giường bệnh bên cạnh rồi lắc đầu, “Tôi thì không muốn Dục Hằng nó hiếu thảo vậy đâu, tôi toàn làm phiền thằng bé thôi.”
“Mẹ.” Kỷ Dục Hằng gọi bà, không đồng ý với lời nói của bà.
“Chẳng bù cho con trai tôi, cho dù sau giờ làm việc cũng không thấy bóng dáng nó đâu.” Người bệnh nhân ở giường bên cạnh khổ sở cười, rồi tỉ mỉ nhìn Đồ Tiểu Ninh, khi nãy cô cứ ngồi mãi nên bây giờ mới có dịp ngắm cô cho rõ, người đó không khỏi ghen tị, “Bà còn có cô con dâu cũng hiếu thảo không kém, khi nãy còn cắt táo cho bà ăn, con bé còn hiểu chuyện hơn con dâu của tôi.”
Kỷ Dục Hằng bỗng nhìn Đồ Tiểu Ninh, mặt cô đỏ bừng, suýt nữa thì cô giành lấy túi đá trên tay anh để che mặt luôn.
Thấy Đồ Tiểu Ninh ngượng ngùng, bà Kỷ nhanh chóng giải thích: “Còn chưa kết hôn cơ.”
Người hàng xóm giường bên nhìn đôi trẻ rồi cười, “Còn trẻ mà, chắc sẽ nhanh thôi.”
Trên đường về nhà, hai người càng im lặng hơn cả lúc đi bệnh viện.
Sau khi gặp lại bà Kỷ, Đồ Tiểu Ninh cứ cảm thấy buồn chán không vui, cô không còn cách nào để thẳng thắn nói việc cô muốn dứt khoát quan hệ này với anh nữa, nhưng bọn họ còn phải kéo dài được bao lâu? Nếu bệnh tình bà Kỷ không khá hơn, thì có phải là họ sẽ phải giả vờ kết hôn luôn hay không?
“Chờ đợt hóa trị này kết thúc.” Lúc này, Kỷ Dục Hằng đột nhiên nói một câu như thế.
Đồ Tiểu Ninh nhìn anh chằm chằm, lần nào anh nói chuyện cũng không rõ đầu đuôi như thế.
Anh vừa lái xe vừa nhắc lại lần nữa, “Khi nào mẹ tôi hóa trị xong, tôi sẽ nói rõ với gia đình tôi.”
Đồ Tiểu Ninh xấu hổ, không lẽ nãy giờ cô đã để lộ cái suy nghĩ này ra mặt rồi sao?
Để thể hiện là mình không quan tâm, cô giả vờ tỏ ra hờ hững nói: “À, không sao đâu, phải tìm cơ hội đã, chia tay nhanh quá bác gái sẽ sinh nghi.” Huống hồ nhà cô còn có bà Đồ cần phải đối phó nữa kìa, bà ấy cũng không có dễ bị lừa vậy đâu.
Cô lại do dự, “Bộ anh không cảm thấy gì sao? Bây giờ chúng ta làm việc cùng một bộ phận, rồi ngoài ngân hàng mình còn phải diễn cùng nhau, có hơi…” Cô vốn muốn nói từ “mệt mỏi”, nhưng cuối cùng cô lại nói “kỳ lạ.”
“Cuộc sống vốn là một thước phim dài, ngoài đời đã diễn, trong công việc cũng phải diễn, diễn thêm một chút cũng chẳng nhiều, mà bớt một chút cũng chẳng ít được bao nhiêu, cũng chẳng khác gì nhau.” Anh đánh đèn xi nhan, “Hơn nữa trước đó cô cũng diễn tốt lắm mà?”
Đồ Tiểu Ninh biết tỏng ý anh muốn nói việc cô giả vờ như không quen biết anh những lúc ở trong ngân hàng, nhưng lúc đó anh còn là người bên quản lí ngân hàng, đâu giống bây giờ?
Ngân hàng lúc nào cũng người qua kẻ lại, nếu bị đồng nghiệp phát hiện, thì cô sẽ bị nghĩ xấu là muốn quyến rũ sếp để leo lên, vướng vào cái tin đồn này thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.
“Cô đừng lo, những chuyện cô lo lắng sẽ không xảy ra đâu.” Giọng nói của anh cắt ngang dòng suy nghĩ lộn xộn của cô.
Cô lại cảm thấy không hiểu nổi, bèn hỏi, “Tôi lo gì?”
Kỷ Dục Hằng liếc nhìn cô, “Cô sợ có người trong ngân hàng nói rằng cô lên giường với tôi.”
Cô giật mình, anh đọc được suy nghĩ của người khác à? Cô giật mình, nhưng vẫn cố tình nói, “Tôi nghĩ vậy hồi nào?”
Anh ấy lại đánh đèn xi nhan, “Vậy là cô sợ bị người khác nói tôi dùng quy tắc ngầm với cô à?”
Cô chóng mặt quá, làm ơn để cô xuống xe ngay giùm.
Cổ lại thấy hơi ngứa ngáy, đúng lúc cô định mở miệng phản bác lại thì anh đã dừng xe, đã đến nhà cô rồi.
Anh ngồi dựa lưng vào ghế lái nhìn cô chằm chằm, “Bất kể là tin đồn thứ nhất hay tin đồn thứ hai, thì loại tin đồn kiểu này cũng không xảy ra ở DR.”
Đồ Tiểu Ninh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy, nghĩ cũng đúng, dù là vị trí hay năng lực, bởi vì khoảng cách giữa bọn họ, không ai nghĩ rằng bọn họ quen biết nhau, trước đây, bọn họ đã không cùng một thế giới, thì sau này lại càng không, vậy thì cô còn sợ gì nữa.
Cô im lặng một lúc, và tiếp tục giả vờ rằng mình bình tĩnh, “Nếu Kỷ tổng đã không quan tâm, thì tôi cũng đâu cần quan tâm làm gì.”
Dù sao thì họ cũng chẳng có gì mờ ám. Chờ mọi việc rõ ràng xong xuôi, thì đường ai nấy đi, ai làm cấp trên của cô mà chả được, dù là anh làm cấp trên của cô đi nữa thì cũng vậy thôi.
Kỷ Dục Hằng chợt cong môi cười, “Nhưng tôi cũng phải nói trước, nếu tôi làm cấp trên của cô, thì cô không còn dễ sống vậy đâu.”
Đồ Tiểu Ninh cười thầm, lại còn phải chờ anh nói chắc? Mấy ngày nay tôi có mắt cũng nhìn ra, đâu phải tôi không biết gì, hơn nữa, ngoài đời cũng đâu ai sống chung với anh được.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nói, “Vâng, Kỷ tổng.”
Anh lại nhắc, “Sau giờ làm việc đừng gọi Kỷ tổng nữa.” Đồ Tiểu Ninh xém trợn trắng mắt, ừ, anh cứ giả vờ đi.
Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên, là điện thoại của mẹ cô. Cũng về tới trước cửa nhà rồi, bà còn gọi làm gì nữa?
Cô vừa bắt điện thoại vừa bước ra khỏi xe, giọng nói oang oang của ‘cô Từ’ lớn đến nỗi không cần bắc loa cũng nghe thấy.
“Gọi tiểu Kỷ lên nhà ăn cơm đi.”
Đồ Tiểu Ninh giật mình nhìn lên trên bệ cửa sổ, thì thấy một tay mẹ cô đang cầm điện thoại di động, một tay thì đang vẫy vẫy cô.
Bất chợt cô cảm thấy mình như bị nhồi máu cơ tim, thì ra ngày nào cô tan làm mẹ cô cũng đứng canh cô bên bệ cửa sổ như thế sao?
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh lên!” Mẹ còn đang thúc giục cô.
Cô chỉ đành xoay người lại rồi làm trái lương tâm, cúi đầu gõ vào cửa kính ô tô của anh.
Anh đang định đạp ga, thì nhìn thấy cô chưa đi mấy bước đã quay đầu lại, bèn bấm cửa sổ ghế phụ xuống, rồi nghe thấy cô tằng hắng.
“Ờ thì, mẹ tôi bảo anh cùng lên ăn cơm.”
Đáp lại Đồ Tiểu Ninh là sự im lặng, tưởng anh định từ chối cô, thế là cô yên tâm rồi, ai ngờ anh nhìn quanh, rồi quay lại nhìn cô một cách đáng nghi.”
“Quanh khu nhà cô còn chỗ nào đỗ xe không?”
Sau buổi họp, Đồ Tiểu Ninh chỉ thấy lỗ tai lùng bùng, đầu óc mê man.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều vỗ tay, Đồ Tiểu Ninh cũng vỗ theo như một cái máy.
“Dục Hằng, từ giờ gánh nặng của Bộ phận phát triển thị trường, giao cho cậu đấy.” Chủ tịch tắt micro rồi nhìn Kỷ Dục Hằng.
“Cho tôi thêm một thời gian nữa, tôi sẽ cho anh một thành quả thỏa đáng.” Kỷ Dục Hằng tuy nói ngắn gọn mà rất rành mạch.
Chủ tịch nhìn anh với ánh mắt kì vọng, ông ấy vỗ vai anh, rồi cùng vài người khác đi về.
Lúc này, cả phòng họp rộng lớn chỉ còn lại một Bộ phận phát triển thị trường, Kỷ Dục Hằng đang ở cạnh bên, Đồ Tiểu Ninh chợt nhớ rằng trước đó họ cũng ở đây, cũng ngồi đối diện nhau, cách nhau một chiếc bàn, lúc đó anh vẫn còn là người của bên Cục quản lí ngân hàng, nhưng nháy mắt anh đã trở thành cấp trên của cô, mà lại còn là cấp trên trực tiếp.
Cô và đồng nghiệp khác ai nấy cũng im lặng, đứng ngồi không yên.
Kỷ Dục Hằng ngồi đối diện, nhìn kĩ từng người một. Lúc này, phòng họp yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng cây bút anh gõ nhẹ xuống bàn, “cộc…cộc…”, nhịp điệu đều đều.
Bỗng, nhịp điệu ấy im bặt, rồi anh đặt cây bút lên cuốn sổ.
Giọng anh rõ ràng mà khiêm tốn, “Lần đầu gặp mặt, chúng ta làm quen đi.” Anh lùi ghế ra sau một chút, rồi đổi một tư thế ngồi khác bớt trang trọng hơn, “Tôi tên Kỷ Dục Hằng, từ Kỷ trong kỷ niệm, từ Dục có bộ nhật đứng, Hằng trong từ kiên trì bền bỉ, lúc trước tôi làm bên Cục quản lí ngân hàng, có lẽ vài tháng qua tôi chỉ là một người lạ lẫm với mọi người trong DR, nhưng kể từ hôm nay, chúng ta sẽ sát cánh cùng nhau.”
Anh nhường lượt giới thiệu lại cho mọi người sau khi nói vỏn vẹn vài từ.
Vài nhân viên nam nhìn nhau với thái độ lãnh đạm, chỉ biết im lặng, chắc họ coi thường người lãnh đạo mới này trẻ tuổi hơn họ nhiều.
Nhiêu Tĩnh nói trước, “Tôi tên là Nhiêu Tĩnh. Vừa tốt nghiệp xong là tôi vào DR làm tới giờ. Tôi đã làm ở vị trí quản lí dịch vụ khách hàng của công ty này được 8 năm, và tôi cũng là trưởng phòng của Bộ phận phát triển thị trường.”
Kỷ Dục Hằng kiên nhẫn lắng nghe, Nhiêu Tĩnh lại nở nụ cười xinh xắn, “Chắc Kỷ tổng nhận ra tôi, đúng không?”
Ánh mắt Kỷ Dục Hằng vẫn khá bình tĩnh, coi như đó là một sự thừa nhận ngầm.
Nhiêu Tĩnh càng cười tươi hơn nữa, ánh mắt của Kỷ Dục Hằng nhìn thẳng những anh nhân viên nam, nên họ chỉ đành tự giới thiệu qua loa giống y hệt Nhiêu Tĩnh, cuối cùng cũng đến lượt Đồ Tiểu Ninh.
Đồ Tiểu Ninh tuy đang cúi đầu nhìn xuống nhưng cũng cảm thấy ánh mát của anh đang nhìn mình chằm chằm, “Tôi tên là Đồ Tiểu Ninh, tôi là trợ lý của quản lý dịch vụ khách hàng, tôi mới được chuyển từ bộ phận quản lý sảnh qua bộ phận này, hiện tôi đang học việc với chị Nhiêu.”
Vừa dứt lời cô đã nghe thấy giọng nói trầm trầm bình tĩnh của anh, “Ngoại trừ Đồ Tiểu Ninh, tất cả mọi người ngồi đây đều có hơn năm năm kinh nghiệm trong vị trí quản lí khách hàng. Cho dù tính về kinh nghiệm làm việc hay thời gian làm việc, thì mọi người đều là tiền bối của tôi, tôi mới đến, mong mọi người giúp đỡ.”
“Là Kỷ tổng giúp đỡ chúng tôi mới phải chứ.” Nhiêu Tĩnh nói, rồi những nhân viên nam hùa theo, “Không dám không dám, anh đừng nói vậy.”
Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy thái độ qua loa chiếu lệ của những nhân viên nam, như Nhiêu Tĩnh đã nói thì, bọn họ rất tinh quái, và tất nhiên họ rất bất mãn với một lãnh đạo từ trên trời rơi xuống, lại trẻ tuổi hơn hẳn mình như Kỷ Dục Hằng.
Bầu không khí có vẻ trầm lắng, Kỷ Dục Hằng giơ tay nhìn đồng hồ, rồi anh đóng sổ tay lại, “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, thôi chúng ta không bàn về công việc nữa, nếu như mọi người rảnh, thì tất cả chúng ta ăn cùng ăn bữa tối nhé.”
Vậy mà không một ai trả lời cả, sau một hồi im lặng, mấy nhân viên nam mạnh ai nấy đều nói mình bận, người thì tăng ca, người thì gia đình có việc, Nhiêu Tĩnh cũng khéo léo từ chối vì có cuộc hẹn với khách hàng.
Ngay cả Đồ Tiểu Ninh cũng cảm nhận được sự thờ ơ của đồng nghiệp, nhưng Kỷ Dục Hằng vẫn bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra, gật đầu cười, “Thế thì đành hẹn ngày khác vậy.” Anh đứng dậy cầm bút và sổ tay lên, “Lát nữa tôi sẽ kết bạn Wechat với mọi người, rồi thêm mọi người vào nhóm công việc của bộ phận chúng ta, mong mọi người để ý thông báo.”
Đồ Tiểu Ninh nhìn anh rời khỏi phòng, lúc anh đi cũng giống như lúc anh đến vậy, chỉ có điều bây giờ anh mang thêm một nỗi cô đơn, bởi vì đội ngũ làm việc mới của anh không chào đón anh.
Anh vừa bước ra khỏi phòng, các đồng nghiệp nam đã đập bàn và chế giễu.
“Bộ ngành này hết nhân sự rồi hả? Sao tìm đâu ra một đứa miệng còn hôi sữa lên làm tổng giám đốc vậy?”
Một anh đồng nghiệp khác ném bút lên bàn, “Quản lí ngân hàng hả, ôi tôi cười đau cả ruột, bọn họ ngoài điều tra nghiệp vụ thì còn biết làm gì nữa. Ôi giồi ôi, chẳng lẽ mỗi ngày anh ta đến đây lật qua lật lại mớ giấy tờ rồi phán một đống lý luận suông à? Nếu cứ thế, thì chẳng lẽ cứ lựa đại một người thuộc cơ quan quản lí ngân hàng là được lên làm lãnh đạo DR rồi. Hôm nay một tên quản lí ngân hàng tới, ngày mai lại thêm thằng nhân viên ngân hàng, không chừng ngày kia còn có thằng nhân viên tài chính mà muốn làm giám đốc bộ phận mình cho coi.”
“Nghe nói ngưỡng tuyển dụng đầu vào của DR cao lắm cơ mà. Sao tôi thấy ngường đầu vào chức lãnh đạo lại thấp thế, loại quản lý kiểu này chắc làm trong cơ quan quản lí ngân hàng quen rồi, nên tưởng vào đại ngân hàng nào đó cũng được làm lãnh đạo. Làm ơn coi lại bản thân mình coi, xem có đủ tư cách vào bộ phận kinh doanh hay chưa đã.”
“Đâu có ai muốn huyện của Chu Khải xảy ra, tự nhiên thằng nhãi nhép ở đâu ra mà lại được nhảy lên chức giám đốc, ngành này đó giờ làm gì có chuyện xấu hổ như vậy.”
Nói tới đây, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn sang Nhiêu Tĩnh, họ cười chế giễu, “Nhiêu Tĩnh, trước đó cô nói cô sẽ “gài” tên soái ca họ Kỷ này mà, bây giờ người ta cũng đến tận đây luôn rồi, cô đừng để bỏ lỡ cơ hội hiếm có này nha.”
“Đúng đó, theo tôi thấy thì vị Kỷ tổng này nếu bàn về bản lĩnh thì không biết sao, chứ bản lĩnh cậy đẹp trai tán gái thì có thừa, nói không chừng có một cô vợ của sếp nào đó lại đang khoái cái bản lĩnh này ấy chứ, còn anh ta thì không cần tốn công tiếp thị nhưng vẫn bán hàng ào ào.”
Các đồng nghiệp nam cười ha hả, họ buông lời nói hơi quá đáng, Đồ Tiểu Ninh nhíu mày khó chịu.
Không ngờ Nhiêu Tĩnh lại thấy bình thường, cô đứng dậy cầm tập vở của mình lên, “Các anh đúng là, không ăn được nho thì lại nói nho xanh.” Cô chỉ vào chiếc ghế mà Kỷ Dục Hằng vừa ngồi, “Nếu các anh giỏi thật, sao các anh không leo lên vị trí này nổi nhỉ? Mà chỉ ngồi đối diện vị trí này thôi.”
Một anh đồng nghiệp nam nheo mắt lại, hừ một tiếng, “Ý cô là sao?”
“Tôi chẳng có ý gì cả, tôi cũng đang ngồi chung với các anh đó thôi!” Cô cười, đưa tay chỉnh lại chiếc váy nhăn nheo do bị ngồi lên, “Cho nên, các đồng chí à, than vãn cũng chả có ích gì, chi bằng chỗ ai nấy ngồi, việc ai nấy làm đi nhé.”
Tiếng giày cao gót cô vang lên, Đồ Tiểu Ninh cũng cầm cuốn sổ lên đi theo cô, phía sau lưng cô vọng lại tiếng tức giận của các đồng nghiệp nam.
Đồ Tiểu Ninh vu vơ theo sau Nhiêu Tĩnh, mấy lần cô muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, cho đến khi Nhiêu Tĩnh chủ động bắt chuyện với mình
“Tiểu Đồ, em nghĩ sao?”
“Dạ?” Đồ Tiểu Ninh hoàn hồn lại.
Nhiêu Tĩnh quay lại, nhìn thấy dáng vẻ lơ đễnh của Tiểu Ninh, mặt cô ấy hơi chán nản, “Chị đang nói chuyện với em đó.”
Đồ Tiểu Ninh nắm quyển sổ, cô xoay bút, “Chị Nhiêu, chị nghĩ sao?”
“Em biết cách hỏi ngược lại chị rồi à?” Nhiêu Tĩnh nhìn cô rồi quay người đi tiếp, “DR không bao giờ thuê người lười biếng.”
Cô chỉ nói vỏn vẹn như thế, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy không hiểu nên hỏi lại: “Chị Nhiêu, chị cũng nghĩ anh ấy còn quá trẻ để làm tổng giám đốc sao?”
“Trẻ là một chuyện, còn năng lực lại là một chuyện khác. Một người còn trẻ tuổi như vậy mà ngồi lên được vị trí này, thì một là con ông cháu cha, hai là tâm địa khôn lường, mà cho dù là gì đi chăng nữa, thì cũng chẳng phải dạng vừa đâu.”
Đồ Tiểu Ninh hơi bất ngờ trước câu trả lời của Nhiêu Tĩnh, những gì mà Nhiêu Tĩnh nói không hề giống với một Kỷ Dục Hằng mà cô nghĩ, cô ngập ngừng hỏi: “Vậy ý của chị là?”
Tiếng giày cao gót của Nhiêu Tĩnh vang vọng trên hành lang. “Anh ta chắc chắn không phải một người tầm thường.”
Câu nói đó của Nhiêu Tĩnh khiến Đồ Tiểu Ninh hơi bất ngờ.
Quy trình tuyển chọn nhân sự của DR rất khắt khe và phức tạp, đơn vị của họ lại là chi nhánh cấp 1, nên việc ai là người đảm nhiệm chức tổng giám đốc bộ phận không thể quyết định trong một sớm một chiều, mà phải thông qua lãnh đạo cấp cao nhất của chi nhánh trước, tiếp theo lại phải thông qua quá trình xem xét của hội đồng giám đốc cũng như các lãnh đạo cấp cao của ngân hàng, phải trải qua nhiều lần phỏng vấn và đánh giá, mới ra được quyết định cuối cùng. Ít thì cũng phải mất một hoặc hai tháng, vậy cho nên vốn dĩ anh đã sớm có ý định vào đây làm rồi sao?
Hai người bước tới lối vào thang máy, Nhiêu Tĩnh nhấn nút rồi cô ấy đột nhiên thở dài, “Thật đáng tiếc.”
Đồ Tiểu Ninh ngơ ngác không hiểu ý.
“Trai đẹp mà làm sếp thì coi như xong.” Cô ấy từ tốn nói, rồi liếc nhìn Đồ Tiểu Ninh. “Em phải nhớ đó, giữa người với người phải giữ một khoảng cách của sự bí ẩn, một khi mà các anh “nam thần” này trở thành sếp của mình, thì tức là “game over”, bởi vì ngày nào chúng ta cũng làm việc chung với nhau, và rồi mọi ảo tưởng của chúng ta đều sẽ bị đập tan bởi đủ thứ loại công việc.”
Nhiêu Tĩnh mà cũng có ngày nói ra câu này khiến Đồ Tiểu Ninh hơi bất ngờ, vì cô cứ nghĩ Nhiêu Tĩnh là người ưa lợi dụng mối quan hệ yêu đương nam nữ.
“Đừng tưởng chị không biết em đang nghĩ gì nha.” Nhiêu Tĩnh vòng tay ôm rồi nhìn cô chằm chằm, Đồ Tiểu Ninh vội quay nhìn chỗ khác, rõ ràng khi nãy cô đâu có biểu cảm gì quá lắm đâu ta?
Nhiêu Tĩnh khịt mũi, “Nơi làm việc không bao giờ thiếu phụ nữ đẹp. Loại phụ nữ thích lợi dụng nhan sắc của mình cũng phải chia ra làm mấy loại nữa, mà chị thì không thích dính vào dăm ba mối tình công sở, tuy chị công nhận phải dựa vào đàn ông thì mới lên chức nhanh được, nhưng làm vậy thì thành công của mình đâu thể lâu dài? Trước đây những tin đồn nhảm giữa chị và Giang tổng cũng đầy ra đấy thôi, nhưng nếu chị thực sự có quan hệ mờ ám gì với anh ấy, thì lúc anh ấy bị đuổi khỏi công ty, chắc chắn chị cũng sẽ bị đuổi cùng. Nhưng kết quả là chị đã ở lại, mà còn giữ vững được phong độ. Đấy chính là thực lực của chị.” Cô ấy chìa tay chỉ vào chiếc đầu bé nhỏ của Đồ Tiểu Ninh, “Cho nên, cô gái nhỏ à, chỉ khi em dùng thực lực của chính mình mà nắm được một thứ gì đó trong tay, thì món đồ đó mới là thật, hiểu chưa?”
Lúc này thang máy cũng vừa tới, Nhiêu Tĩnh hất mái tóc dài đầy tự hào, đường đường chính chính bước thẳng vào thang máy.
Bất giác hình ảnh của cô bỗng trở nên cao lớn hơn trong lòng của Đồ Tiểu Ninh.
“Ủa em có vào không đó?” Nhiêu Tĩnh tròn mắt nhìn Đồ Tiểu Ninh đang đứng bất động.
“Có, có.”
“Ngốc quá.”
Buổi tối sau khi đi tắm xong, Đồ Tiểu Ninh thấy mình đã được thêm vào một nhóm chat của bộ phận.
Trước đó cô vốn định nhắn Wechat riêng cho Kỷ Dục Hằng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thôi không nhắn nữa, dù gì cô và anh cũng chỉ vì lí do riêng mà giả vờ làm người yêu của nhau thôi, đâu phải là thật, anh cũng đâu có nghĩa vụ phải báo cáo kế hoạch công việc cho cô biết, chỉ có điều cô và anh sau này sẽ là cấp trên và cấp dưới, quan hệ giữa bọn họ chỉ càng thêm khách sáo với nhau mà thôi, phải tìm cơ hội mau mau dứt khoát rõ ràng mối quan hệ này mới được.
[Ngày mai vào lúc 8 giờ 30, bộ phận chúng ta sẽ có cuộc họp đầu tiên.]
Đọc dòng tin nhắn mà anh gửi trong nhóm, Đồ Tiểu Ninh càng cảm thấy suy nghĩ khi nãy của mình là đúng.
Đợi mọi người trả lời xong hết là [đã rõ], cô cũng gửi tin nhắn trả lời của mình rồi nằm ườn ra giường.
Trời đất bao la rộng lớn, một đứa ngốc như cô món gì không ăn mà lại ăn món tên Kỷ này. Bộ mày muốn chết, muốn chết hả.
Ngày hôm sau, Kỷ Dục Hằng đã ngồi trang nghiêm trong phòng họp của bộ phận từ rất sớm, nhưng chỉ có Nhiêu Tĩnh và Đồ Tiểu Ninh là đến đúng 8
Đồ Tiểu Ninh trộm nhìn, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ, lần nào cũng như lần nấy, vẻ mặt anh vẫn cứ luôn thản nhiên như vậy.
Tầm mười phút sau, các đồng nghiệp nam mới lần lượt vào phòng, người nào cũng như người nấy, cũng cầm quyển sổ trên tay rồi thong thả đi vào phòng.
Kỷ Dục Hằng yên lặng nhìn bọn họ ngồi xuống, từng người chậm rãi mở sổ ghi chép ra, từ từ lấy bút ra, rồi làm điệu bộ như bắt đầu muốn lắng nghe.
Anh khẽ mím môi, rồi bỗng dưng anh đóng quyển sổ của mình lại.
“Cuộc họp kết thúc.” Anh chỉ nói vỏn vẹn vài chữ như thế rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng họp.
Còn đám đồng nghiệp thì nhìn nhau, Nhiêu Tĩnh không nói lời nào, đứng dậy và cũng đi ra khỏi phòng họp.
Đồ Tiểu Ninh cũng đi theo Nhiêu Tĩnh, cô còn thoáng nghe thấy tiếng chỉ trích của những anh đồng nghiệp nam phía sau, “Hừ, làm cái điệu bộ khỉ gió gì vậy, tôi xem anh ngang ngược được bao lâu.”
Kỷ Dục Hằng ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, ngày đầu tiên nhậm chức, anh chỉ yêu cầu Nhiêu Tĩnh đánh văn bản lại danh sách khách hàng cho anh. Ngoài ra cũng chẳng làm gì khác.
Dù sao thì đó giờ Đồ Tiểu Ninh cũng không hiểu nổi anh, nên cô vẫn làm việc như bình thường.
Tối hôm đó, cô lại nhận được tin nhắn thông báo trong nhóm làm việc, tin nhắn giống hệt như ngày hôm qua.
[Ngày mai vào lúc 8 giờ 30, bộ phận chúng ta sẽ có cuộc họp đầu tiên.]
Vẫn trả lời một câu [Đã rõ].
Đồ Tiểu Ninh cũng chờ cho mọi người đã trả lời hết mới nhíu mày bấm nút gửi, cô vẫn cảm thấy cho dù là ngày mai thì kết quả cũng sẽ không tốt hơn được.
Quả đúng như vậy, các đồng nghiệp nam vẫn đến muộn như hôm qua, rõ rằng là họ cố tình tỏ thái độ với người lãnh đạo mới này.
Kỷ Dục Hằng vẫn bình tĩnh thong thả, chỉ nói vỏn vẹn kết thúc cuộc họp.
Lúc mọi người chuẩn bị ra khỏi phòng, anh nói: “Từ ngày mai tôi sẽ đến đây sớm hơn nửa tiếng, còn thời gian dành cho các anh vẫn là 8 giờ 30.”
Các đồng nghiệp nam thầm chế giễu anh, rồi mỗi người đều đi ra ngoài làm việc riêng.
Đồ Tiểu Ninh khẽ nhìn anh lúc cô sắp đi ra khỏi phòng, đúng lúc đó cô bắt gặp anh cũng đang nhìn mình, dáng vẻ nhìn trộm của cô bị anh bắt gặp, nên cô giật mình vội chuồn đi mất.
Ngay cả cô cũng cảm thấy bầu không khí trong bộ phận lúc này rất là căng thẳng, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì một người làm lãnh đạo như anh có còn được mọi người tôn trọng nữa không?
Buổi họp lần thứ ba cũng đến, Kỷ Dục Hằng không ngồi xuống mà đợi nữa, anh đứng trước cửa sổ phòng họp nhìn thẳng xuống sảnh tầng dưới, một tay đút trong túi quần, tay kia cầm một cuộn giấy tờ, vỗ đều đều từng nhịp bên đùi.
Ánh mặt trời rọi qua lớp cửa kính rồi chiếu thẳng vào người anh, khiến toàn thân anh trông như được dát một lớp vàng, bóng hình anh cao lớn thẳng tắp, rõ ràng là người mình quen, nhưng sao lúc này Đồ Tiểu Ninh lại bỗng cảm thấy xa lạ.
Các đồng nghiệp nam càng đến muộn hơn nữa, lại nói: “Thật ngại quá Kỷ tổng.” Rồi họ ngồi xuống cạnh bọn cô.
Kỷ Dục Hằng nghe thấy câu nói đó bèn quay đầu lại, rồi anh chậm rãi bước lại gần.
Thân hình cao ráo của anh phản chiếu những tia nắng ban mai, như thể anh vừa được sinh ra và bước ra từ trong ánh nắng, sáng đến nỗi Đồ Tiểu Ninh không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, mà chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh.
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Anh càng đến gần, ánh mặt trời dần dần biến mất, Đồ Tiểu Ninh cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh.
Không có ai trả lời, Nhiêu Tĩnh hắng giọng nói, “Tám giờ năm mươi.”
“Giờ hành chính của DR là mấy giờ?”
Nhiêu Tĩnh: “8 giờ rưỡi.”
Anh đứng yên trước dãy bàn của bọn họ, ánh mắt anh nhìn thẳng những anh đồng nghiệp nam, “Các anh không thể tự giác đi làm đúng giờ phải không?”
Họ im lặng không biết nói gì.
“Nếu ai không đi làm đúng giờ được thì anh hãy nghỉ việc.”
Bọn họ ngước mắt nhìn và bắt gặp ngay ánh mắt nghiêm khắc của anh.
Một lát sau có người nói: “Kỷ tổng, nhà chúng tôi cách chỗ làm việc khá là xa. 8 giờ 30 đi làm mà phải bắt đầu họp ngay, Tôi chờ thang máy hay quét thẻ cũng mất thời gian lắm, hơn nữa tước đó…”
“Mỗi quốc gia sẽ có một người đứng đầu và người dân của chính nó, hiện giờ bộ phận này đã là bộ phận dưới quyền quản lý của tôi, thì phải tuân theo quy tắc do tôi đề ra.” Anh ngắt lời bọn họ, lời nói anh sắc bén, cô chưa từng chứng kiến cảnh tượng này bao giờ, tuy không có sự giận dữ, nhưng anh rất có uy quyền.
Những anh đồng nghiệp nam mặt mày tối sầm, không khí căng thẳng.
Đồ Tiểu Ninh lại nghe anh lên tiếng cảnh cáo thêm lần nữa, “Quá tam ba bận. Nếu qua ngày mai mà không họp được nữa, thì các anh khỏi tới đây làm việc nữa.”
Có người không nhịn được nữa, lên tiếng dè bỉu, “Anh có quyền gì mà làm vậy?”
Kỷ Dục Hằng nghiêm nghị nhìn anh ấy, anh nhướng mày, khiến anh ta bất giác cảm thấy sợ sệt, “Câu hỏi này hay đấy.” Sau đó, anh mạnh tay đặt mớ tài liệu trên tay đánh “bộp” ngay trước chiếc ghế lãnh đạo. Tuy tiếng “bộp” không lớn, nhưng khiến ai cũng phải sợ. “Đợi đến khi anh ngồi lên được vị trí này rồi, thì hãy tới hỏi tôi câu này.”
Cả phòng họp im lặng hồi lâu, cuối cùng người đồng nghiệp nam đó “hứ” một cái, anh ấy hùng hổ đứng dậy rồi đùng đùng bước ra khỏi phòng họp, tiếp theo lại có thêm một người nữa cũng đứng dậy đi theo anh ta.
Chớp mắt, chỉ còn lại ba nhân viên trong phòng họp, vẫn còn một đồng nghiệp nam đang nhìn trộm Kỷ Dục Hằng bằng một ánh mắt dò xét.
Kỷ Dục Hằng nhìn thẳng vào anh ta, anh ta vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.
Giọng anh lạnh lùng, “Còn ai cảm thấy không phục nữa thì cứ việc đi khỏi đây.”
Lúc này chẳng còn ai bước ra khỏi phòng nữa, cả ba người đều căng thẳng đến nín thở.
Kỷ Dục Hằng im lặng một hồi, anh đứng đối diện trước mặt ba bọn họ, “Tôi đã cho các người cơ hội rồi. Từ giờ tôi nói sao thì làm theo y vậy.” Anh xoay người bước tới ghế lãnh đạo và nói tiếp, “Bắt đầu họp.”
Anh lại nhặt lại đống tài liệu trên bàn, ngồi lại chiếc ghế của mình, ngón tay anh bắt đầu lật tờ giấy.
Đồ Tiểu Ninh chỉ có thể nhìn thấy một nửa bên mặt của anh, anh khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào đám số liệu chi chít.
“Tôi đã nắm được tình hình chung của bộ phận chúng ta. Lượng khách hàng hiện tại là 132 khách hàng, trong đó số lượng khách hàng là doanh nghiệp vừa và nhỏ chiếm 50%, khách hàng là doanh nghiệp vừa và lớn chiếm 40%, khách hàng chính phủ chiếm 10%, số tiền gửi phái sinh là 3 tỷ.” Nói đến đây, anh nhìn bọn họ, “Mục tiêu của tôi là phải làm cho con số này tăng trưởng thêm 70% trong quý đầu tiên của năm tới.”
Nhiêu Tĩnh và một đồng nghiệp nam còn lại giật mình ngước mắt nhìn anh.
Đồ Tiểu Ninh thì lại chả hiểu gì về những con số này, cô chỉ biết rằng đây chắc hẳn phải là con số rất kinh khủng thì mới khiến hai người đấy sửng sốt như vậy.
“Sau cuộc họp, mọi người tính toán và sắp xếp lại danh mục chi phí lãi vay của các khách hàng mà mình đang có trong tay, gom lại rồi báo cáo lại đầy đủ cho tôi, trong đó bao gồm khách hàng rủi ro thấp, khách hàng rủi ro cao và khách hàng ở mức báo động, tôi sẽ xem xét từng khách hàng một, và bắt đầu từ tuần sau, tôi sẽ đến ghé thăm từng khách hàng.” Anh quay sang nhìn Nhiêu Tĩnh, “Nhiêu Tĩnh, bắt đầu từ cô. “
“Vâng, thưa Kỷ tổng.” Nhiêu Tĩnh trả lời.
“Triệu Phương Cương.” Kỷ Dục Hằng lại lật tờ giấy sang một trang khác.
Lúc này chàng đồng nghiệp nam mặt mày ủ rũ, lập tức đáp lời, “Kỷ tổng.”
“Trong tay anh đang có 10 khách hàng, 6 khách hàng trong số đó là bên chính phủ, và 4 khách hàng là tư nhân.” Kỷ Dục Hằng gõ đầu ngón tay mình lên bàn, ánh mắt thâm trầm nhìn anh ta. “Tôi muốn nghe sơ về kế hoạch công việc của anh.”
Triệu Phương Cương sửng sốt, có lẽ anh ta cũng không ngờ mình sẽ bị hỏi câu này.
Anh ta nhìn Kỷ Dục Hằng, rồi nhìn Nhiêu Tĩnh, rồi chậm rãi nói: “Kế hoạch của tôi là có thể làm lớn mạnh hơn trong việc quản lý dịch vụ khách hàng.”
“Kế hoạch đó của anh chỉ cần phụ thuộc vào 10 vị khách hàng này của anh thôi sao?” Kế hoạch mà anh ta vừa nói ra lập tức bị Kỷ Dục Hằng phản biện lại.
Anh ta chết lặng.
“Anh có không ít khoản tiền được gửi dưới danh nghĩa của mình, đây là lợi nhuận mà doanh nghiệp chính phủ mang lại cho anh, nhưng những chính sách thì thay đổi xoành xoạch, còn các doanh nghiệp chính phủ thì chỉ mang lại an toàn tài chính tạm thời cho anh trong một thời gian ngắn, nhà nước đang hỗ trợ mạnh mẽ các doanh nghiệp tư nhân, và các ngân hàng thì đang tiến hành chuyển đổi, cứ cái đà này, nếu trong tay anh chỉ nắm được 4 khách hàng là doanh nghiệp tư nhân thì anh có cảm thấy hài lòng không? Chưa kể, một trong số đó còn thuộc loại khách hàng đang ở mức báo động.” Kỷ Dục Hằng lí luận một cách sắc bén.
Triệu Phương Cương tằng hắng, “Vâng, tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn, thưa Kỷ tổng.”
Kỷ Dục Hằng tiếp tục lật sang trang khác, “Từ “chăm chỉ” thì hãy tự mình nói cho bản thân mình nghe, còn tôi thì chỉ nhìn vào kết quả mà thôi. Mục tiêu công việc của anh chính là: mỗi tháng anh phải mang về một khách hàng là doanh nghiệp tư nhân, mục tiêu này có hiệu lực ngay lập tức.”
Triệu Phương Cương lại sững sờ thêm lần nữa, Kỷ Dục Hằng nhướng mày, “Mỗi tháng chỉ cần tìm thêm một khách hàng, yêu cầu này của tôi có cao quá không?”
“Dạ không, không cao ạ.” Anh ta lập tức xua tay lia lịa.
Lúc này phòng họp lại chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng lật giấy soàn soạt.
Trước đây, các cuộc họp của bộ phận cũng được tổ chức rất thường xuyên, lần nào Giang tổng cũng gạt thẳng Đồ Tiểu Ninh qua một bên, cô nghĩ lần này chắc cũng vậy thôi, ai ngờ cô lại là người tiếp theo bị gọi tên.
“Đồ Tiểu Ninh.”
Cô bỗng cứng đờ người, cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm, mãi cho đến khi cô nhìn thẳng vào ánh mắt của anh. “Cô đã vào bộ phận này được bao lâu rồi?” Anh lãnh đạm nói ngay mà không cho cô kịp phản ứng gì.
“Hai tháng.” Cô nói một cách cẩn thận vì đây là lần đầu tiên cô được lên tiếng.
“Hiện tại thì cô đã học được những gì rồi?”
“Chuẩn nhập doanh nghiệp, xếp hạng mức độ rủi ro của khách hàng, khoản vay, phiếu chuyển tiền ngân hàng, tín dụng nội địa và quy trình chiết khấu.”
“Cô đang nói về mảng nghiệp vụ à?”
Đồ Tiểu Ninh khựng lại, cô nhìn vào đôi mắt điềm tĩnh của anh.
Cái anh đang hỏi là về nghiệp vụ, còn cô lại đi trả lời về quy trình, ánh mắt của anh càng khiến cô cảm thấy ngày một áp lực hơn, ánh mắt ấy tạo cho con người ta một cái cảm giác áp bách vô hình.
Lúc này Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy đầu mình tê tê, tay cô cầm chặt cây bút vừa định mở miệng nói thêm gì đó, thì anh đã không cho cô cơ hội nói nữa.
“Trợ lý của quản lý dịch vụ khách hàng, là phải biết quản lý dịch vụ khách hàng trước, rồi mới làm trợ lý. Tôi cho cô thêm hai tháng nữa, để tìm hiểu lại hết tất cả nghiệp vụ và tự mình viết báo cáo cho tôi, bộ phận của tôi phải là những người có năng lực thật sự, chứ không phải chỉ biết chạy việc vặt như là đem giấy tờ đi đóng dấu. Những quy trình này là những cái rất cơ bản, tuyển đại một sinh viên đại học vào cũng biết làm. Nếu cô không thể làm được nhiệm vụ của một người quản lý dịch vụ khách hàng, thì tốt nhất cô nên quay lại với cái công việc làm nhân viên tiền sảnh của cô đi.” Câu nói của anh rất nhanh mà lại có chừng mực, đủ để khiến người nghe thấm thía từng lời.
Đồ Tiểu Ninh còn đang ngẩn ngơ, bởi vì người đàn ông trước mặt này bỗng khiến cô cảm thấy rất xa lạ.
Chợt dưới gầm bàn Nhiêu Tĩnh đá cô một phát, cô đã tỉnh lại ngay, “Vâng, thưa Kỷ tổng.”
“Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ tổ chức cuộc họp bộ phận định kỳ vào lúc 8h30 mỗi sáng thứ hai hàng tuần. Bắt đầu từ hôm nay, yêu cầu mọi người làm xong cho tôi “báo cáo công việc hàng ngày”, tôi muốn biết trong vòng một ngày thì mỗi người đã làm được những gì, và sẽ chuẩn bị làm gì tiếp theo trong ngày mai, Nhiêu Tĩnh chịu trách nhiệm báo cáo tổng quát rồi gửi qua email nội bộ của tôi đều đặn mỗi ngày trước khi tan làm, tôi đã chuẩn bị sẵn bản mẫu, lát nữa tôi sẽ đăng nó lên nhóm làm việc sau.” Tiếp theo anh ấy còn dặn dò thêm vài câu nữa, rồi anh đóng những tài liệu trên bàn lại, thông báo: “Tan họp, Nhiêu Tĩnh ở lại.”
Đây có lẽ là cuộc họp căng thẳng nhất mà từ trước đến giờ Đồ Tiểu Ninh từng tham gia kể từ khi gia nhập công ty.
Bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu mình nặng trĩu, cô nhìn Nhiêu Tĩnh đi về phía anh, cô nghĩ là họ cần nói chuyện công việc, nên lúc Đồ Tiểu Ninh đi ngang cửa phòng họp, cô theo quán tính đóng cửa lại.
Kỷ Dục Hằng như biết trước cô sắp làm gì.
“Không cần đóng cửa.” Anh nói.
“Ồ.” Đồ Tiểu Ninh trả lời lại, chỉ đành hậm hực rời đi.
Mãi đến khi về lại bàn làm việc của mình, cô mới cảm thấy không đúng cho lắm, ủa mình trả lời “ồ” lại làm gì? Làm thế thì chả khác gì tự nhận mình muốn đóng cửa sao?
Vừa đúng lúc bàn làm việc của Đồ Tiểu Ninh lại ở ngay cạnh phòng họp, không đóng cửa, nên cô có thể nghe thấy giọng nói của Kỷ Dục Hằng rõ mồn một.
“Cô là trưởng phòng, hiệu suất công việc của cô thì vượt trội hơn so với những người khác, nhưng tất cả chúng ta là chung một bộ phận. Sự tồn tại của cô không chỉ dừng lại ở việc chỉ biết vùi đầu vào công việc của chính mình, hay chỉ cần hướng dẫn chu đáo cho người của mình là thôi đâu. Nếu cô không quan tâm đến tình hình chung, thì vị trí trưởng phòng cũng chỉ là một cái tên mà thôi. Bộ phận chúng ta là một tổng thể, và sự đoàn kết mới là cốt lõi của sự phát triển. Điều này nếu dựa trên kinh nghiệm làm việc của cô, thì chắc chắn cô phải hiểu rõ hơn tôi.”
Nhiêu Tĩnh cũng là một người thông minh, nhưng đó giờ bộ phận phát triển kinh doanh luôn không đoàn kết với nhau, khi xưa lúc Giang tổng còn nắm quyền điều hành, thì những người nhân viên nam kia cứ nghĩ nguồn lực của họ mạnh lắm nên mạnh ai nấy làm, Giang tổng chỉ quan tâm đến thành tích chung của bộ phận, ngoài ra thì chỉ nhắm mắt làm ngơ. Xem ra thì anh sếp mới này đang muốn đảo ngược tình thế, rồi chỉnh đốn lại xu hướng xấu. Hôm nay anh đã khiến cho cô rất bất ngờ, bây giờ cô lại có thêm nhiều kỳ vọng mới.
“Tôi hiểu rồi, Kỷ tổng.” Cô ấy đáp lại một cách tôn trọng.
“Ngoài ra, đã là một đội với nhau thì phải có tinh thần đồng đội. Bộ phận của tôi không bao giờ cho phép sự tồn tại riêng rẽ từng nhóm nhỏ và cá nhân.”
Nhiêu Tĩnh gật đầu, “Tôi sẽ làm gương.”
Giọng nói nhỏ dần, Kỷ Dục Hằng bước ra khỏi phòng họp trước. Bước chân của anh vẫn vững chãi, mà dáng đi nhanh như gió, lúc anh đi ngang qua bàn làm việc của Đồ Tiểu Ninh, thì vài tờ giấy bị bay xuống.
Đồ Tiểu Ninh cúi người nhặt lên, cô nhìn thấy giày cao gót của Nhiêu Tĩnh, Nhiêu Tĩnh cầm cuốn vở gõ vào đầu cô, rồi cau mày ngoảnh mặt đi mất. Đồ Tiểu Ninh bị đánh thì giơ tay che đầu, cô đúng lúc nhìn thấy bóng lưng cao cao của Kỷ Dục Hằng đi vào phòng làm việc. Lúc này cô mới thực sự nhận ra rằng, thì ra đó giờ mình vẫn chưa hiểu gì về anh.
Hai người nhân viên nam khi nãy rời khỏi cuộc họp đã từ chức và rời khỏi DR. Nghe đồn rằng họ đã cùng nhau chuyển sang ngân hàng khác, lần này cả bộ phận chỉ còn lại ba nhân viên, không chỉ ít người hơn, mà ngay cả khách hàng và tiền gửi cũng giảm đi rất nhiều. Bộ phận phát triển thị trường bây giờ có vẻ ảm đạm và tiêu điều hơn cả lúc xảy ra chuyện của Chu Khải, và chuyện này cũng trở thành tâm điểm bàn tán của cả ngân hàng những lúc nghỉ trưa hay những buổi trà chiều. Rất nhiều người trong ngân hàng cũng đang chống mắt lên coi khi nào thì vị giám đốc mới, trẻ tuổi này bị đá ra khỏi đây.
Nhưng anh dường như không có thời gian quan tâm đến những dè bỉu ngoài kia, lần lượt đến thăm tất cả các khách hàng hiện có của bộ phận theo kế hoạch, và hầu hết các khách hàng đều không khỏi ngạc nhiên sao lại có vị tổng giám đốc mới mà còn trẻ tuổi như vậy.
Sau khi Triệu Phương Cương quyết định ở lại ngân hàng này, anh ta cũng bắt đầu đi sớm về muộn, tất bật đi tư vấn khách hàng, nói cho cùng thì anh ta vẫn còn vướng một mớ khách hàng thuộc diện rủi ro cao, anh ta không thể phủi tay cái “bộp” rồi bỏ đi như hai người kia được, mà chỉ đành chịu đựng, cố gắng giải quyết hết mớ hỗn độn này xong rồi mới tính tiếp.
Đồ Tiểu Ninh chính thức đi theo Nhiêu Tĩnh bắt đầu học nghiệp vụ, mặc dù ngày nào cô cũng bị mắng te tua, nhưng ít ra thì cô không còn cảm thấy mình là một tờ giấy trắng không biết gì về nghiệp vụ nữa.
Hôm nay lúc Nhiêu Tĩnh đang dạy Đồ Tiểu Ninh, thì bỗng nhiên có một người cầm một bó hoa đến gõ cửa văn phòng.
“Xin chào, xin hỏi đây có phải bộ phận phát triển kinh doanh không?”
Triệu Phương Cương ngồi ở vị trí đầu tiên, ngẩng đầu lên nhìn người đang cầm hoa: “Anh đến để giao hoa à?” Rồi anh ta chỉ vào chỗ ngồi của Nhiêu Tĩnh, “Nhiêu Tĩnh thường ngồi bên kia.”
Người nhân viên giao hoa lắc đầu, “Tôi tìm Đồ Tiểu Ninh.”
Đồ Tiểu Ninh ngồi cạnh Nhiêu Tĩnh, làm rơi cả cây bút đang cầm trong tay, Nhiêu Tĩnh quay sang nhìn cô vẻ khó hiểu.
Lúc này Kỷ Dục Hằng đang định đi ra ngoài, thì thấy cửa phòng làm việc bị chặn lại bởi một bó hoa hồng rất lớn, anh khẽ cau mày.
“Đồ Tiểu Ninh là ai?” Người giao hoa lại gọi tên lớn hơn nữa.
Đồ Tiểu Ninh xấu hổ chạy nhanh tới.
“Là tôi.”
Người đàn ông đưa hoa cho cô rồi đi.
Đồ Tiểu Ninh đuổi theo hỏi: “Ai tặng thế?”
“Chúng tôi nhận đơn đặt hàng này trên mạng, nên cũng không biết là của ai.”
Đồ Tiểu Ninh nhìn đóa hoa hồng đỏ tươi, màu hoa đỏ đến nỗi hơi chói mắt, cô đành ôm bó hoa quay trở lại văn phòng.
Ai dè vừa quay phắt lại thì cô suýt va vào người Kỷ Dục Hằng, anh cũng vừa mới bước ra khỏi cửa, anh liếc nhìn cô, cô nhanh tay nghiên bó hoa sang chỗ khác.
“Tôi…” Cô muốn giải thích, nhưng anh đã đi ngang qua.
Đồ Tiểu Ninh sững sờ, sau đó ôm hoa trở về chỗ ngồi.
“Ui, ghê thật nha, bó hoa hồng này mắc tiền lắm đấy.” Nhiêu Tĩnh đứng lên, nhíu mày, không biết cô đang nhìn mình hay là hoa.
Đồ Tiểu Ninh xấu hổ, đặt bó hoa to như vậy lên bàn, thậm chí còn choán cả chỗ làm việc.
Triệu Phương Cương cũng quay đầu lại để nhiều chuyện, “Thiệt là không ngờ nha Tiểu Đồ, em đang yêu hả?”
“Đâu có.” Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng phủ nhận.
Nhiêu Tĩnh liếc nhìn cô, “Có người theo đuổi mình thì tầm trung bình là đủ rồi. Đừng nghĩ mình còn trẻ tuổi mà kén cá chọn canh, kén mãi thì có ngày em sẽ như chị, đồ tốt bị người khác chọn hết rồi, chỉ còn cách đi lượm đồ thừa.”
Đồ Tiểu Ninh đau đầu, cô còn không biết bó hoa đến từ đâu, cô bèn cất hoa vào chỗ trống khác rồi tiếp tục đi làm.
Buổi tối tăng ca trễ một chút, cô là người cuối cùng ra về, vừa định tắt đèn thì Kỷ Dục Hằng đi vào.
Lúc này toàn bộ văn phòng chỉ còn hai người bọn họ, đây là lần đầu tiên cô và anh ở cùng một nơi kể từ khi anh vào nhậm chức ở bộ phận này.
Bầu không khí vừa im lặng lại ngượng ngùng, Đồ Tiểu Ninh nói: “Kỷ tổng, tôi xin phép về trước.”
Kỷ Dục Hằng ậm ừ và nói: “Về chung đi.”
Sau đó, Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy anh bước vào văn phòng, cầm áo khoác và cặp.
“Đi thôi.” Anh nói khi bước ra khỏi phòng, chợt anh quay đầu nhìn lại vì không thấy cô đi theo.
Lúc này Đồ Tiểu Ninh mới tắt đèn đi theo anh ra ngoài.
Một người đi trước, một người theo sau, mãi đến lúc này Đồ Tiểu Ninh mới nhận ra tại sao khi nãy mình lại đứng lại đợi anh ấy nhỉ?
Chắc đã quá giờ tan sở nên thang máy rất trống, Kỷ Dục Hằng bước vào thang máy nhấn tầng hầm 2, Đồ Tiểu Ninh vừa định nhấn nút thì các đồng nghiệp khác cũng tăng ca ở các phòng ban khác vội chen vào, chỉ để bắt cho kịp thang máy, họ đều lễ phép gọi “Kỷ tổng.” Bọn họ vừa lao tới đã dồn hai người bọn họ vào sát bên trong thang máy, Đồ Tiểu Ninh nghĩ chắc chắn cũng sẽ có người ấn lầu một nên không ấn thang máy nữa.
Dè đâu ai cũng lái xe đi làm cả, nên cả bọn họ người thì xuống tầng hầm 1 người thì xuống tầng hầm 2, Đồ Tiểu Ninh đành phải đợi thang máy đi xuống tầng hầm 2 rồi mới ấn lên lại tầng 1.
“Ngoài trời đang mưa.” Kỷ Dục Hằng bỗng nói với theo ở phía sau lưng cô khi đồng nghiệp đã đi ra khỏi thang máy hết.
Đồ Tiểu Ninh không mang ô, cô cũng không muốn đi xe của anh, dù sao thì bây giờ bọn họ cũng không còn là bạn học chung trường bình thường như trước nữa.
“Đi thôi.” Anh bước thêm vài bước rồi nhìn lại.
Chắc mấy nay làm nhân viên cấp dưới của anh nên nghe lời quen luôn rồi, ánh mắt anh như có ma lực khiến cô không tự chủ được mà bước đi theo anh, mãi cho đến khi cô hoàn hồn lại thì cô đã ngồi trên xe của anh mất rồi.
Cô vừa kéo dây an toàn, vừa lo lắng nhìn qua cửa kính xe.
Chắc không có ai nhìn thấy đâu nhỉ?
“Tôi làm phiền anh quá, Kỷ tổng.” Đợi anh nổ máy xe, cô ấy buộc miệng nói ra câu đó.
Có cảm giác như anh đang nhìn mình lần nữa, chiếc xe từ từ lái ra ngoài.
Ngoài trời đúng là đang mưa, anh bật gạt nước, con đường đang rất đông người tan sở, đường nhiều xe cộ nên khá tắc.
“Cô không lấy hoa về sao?” Giọng anh vang lên cùng với tiếng cần gạt nước, nên lúc này giọng nói của anh có vẻ mất đi phần nào sự nghiêm túc trong công việc.
Tưởng anh đang trách mình, cô tiếp tục giải thích những gì cô chưa nói hết trước đó, “Tôi không biết ai đã gửi bó hoa đó. Tôi thực sự không biết gì về bó hoa này cả. Sau này tôi sẽ chú ý hơn nữa, Kỷ tổng.”
Phía trước đường lại kẹt xe nữa, anh ấy cầm vô lăng bằng một tay, tay kia gác lên nó, anh gõ nhẹ bằng những đầu ngón tay mảnh mai của mình. Mấy ngày qua quan sát được, cô thấy anh thích gõ mọi thứ theo nhịp điệu, chắc đây là thói quen của anh nhỉ?
Chiếc xe phía sau muốn lao thẳng vào hàng, lợi dụng muốn chiếm chỗ của anh.
Đồ Tiểu Ninh sốt ruột, nhưng anh thì chẳng có ý định giành lại làm gì, tên kia thấy anh không có ý giành lại nên càng làm tới, đạp ga lao thẳng vào chỗ trống.
“Mình không nên nhường cho người đó.” Đồ Tiểu Ninh ghét nhất thứ người này, thật là vô văn hóa.
Kỷ Dục Hằng thì lại làm ngơ, anh nhìn thấy vẻ mặt đầy phẫn nộ của Đồ Tiểu Ninh trong gương chiếu hậu, anh hơi ngả người ra sau, nới lỏng cà vạt.
“Sau giờ làm việc thì không cần gọi Kỷ tổng nữa.”
Tự nhiên anh lại nói ra câu đó, Đồ Tiểu Ninh cũng không biết phải trả lời ra sao.
Giọng anh vẫn văng vẳng bên tai, “Bộ phận phát triển thị trường này có vấn đề từ rất lâu rồi. Bên bộ phận quản lí ngân hàng đến đây điều tra cũng vì có căn cứ cả. Việc Nhiêu Tĩnh làm mấy hồ sơ cho vay đáo nợ cũng chẳng là gì cả. Việc của Chu Khải cũng chỉ là chất xúc tác. Sở dĩ DR không trực tiếp sa thải Giang Phong, là để dành lại cho anh ta chút thể diện cuối cùng.”
Anh nói với cô chuyện này, cô nghe xong thì thật sự không thể tin nổi.
“Ý của anh là, bản thân Giang tổng có vấn đề?” Nghiền ngẫm hồi lâu, cô mới hỏi.
“Từ mấy tháng trước, tôi đã tham gia phỏng vấn vào tổng ngân hàng DR. Tôi đã ứng tuyển vào vị trí tổng giám đốc bộ phận phát triển thị trường của ngân hàng chi nhánh. Cho nên, cho dù có vụ của Chu Khải hay không, hay là Giang Phong có bỏ đi hay không, thì tôi cũng sẽ nhậm chức theo như lịch trình.”
Sau đó Đồ Tiểu Ninh mới hiểu ra, thì ra trước đó ngân hàng giáng chức của Giang tổng xuống, hóa ra là để dành vị trí này cho anh, chỉ là tình cờ mượn luôn lí do của Chu Khải thôi.
Nghĩ đến đây, bỗng dưng cô cảm thấy mình đã quá nhỏ bé và suy nghĩ quá đơn giản trong một môi trường phức tạp như thế này của ngân hàng.
“Thế tại sao anh lại nhảy từ Cục quản lí ngân hàng sang làm ở ngân hàng?” Sau một hồi im lặng, cô không nhịn được, bèn hỏi anh.
Anh nhìn về phía trước, “Vì tiền.”
Sự bình tĩnh của anh khiến cô không nói nên lời, nhưng những gì anh sắp nói đây lại càng khiến cô chẳng biết nói gì hơn.
“Chi phí chữa bệnh cho mẹ tôi là một khoản rất lớn, thu nhập từ công việc ở Cục quản lý ngân hàng của tôi không thể chi trả thêm được bao lâu nữa. Chỉ khi vàongân hàng, lại kiếm được mức lương cao bằng cách liên tục tạo thu nhập cho ngân hàng, thì mẹ tôi mới có thể tiếp tục được xạ trị và cứu sống.”
Đồ Tiểu Ninh cảm động, cô nhìn anh.
“Gần đây bác gái có khỏe không?” Cô hỏi sau một hồi im lặng.
Giọng Kỷ Dục Hằng hơi trầm lắng, “Vẫn thế, mấy ngày trước bà còn hỏi khi nào sẽ gặp lại cô.”
“Ừ.” Đồ Tiểu Ninh khẽ trả lời, trong đầu cô chỉ nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của bà Kỷ, “Một lát nữa anh sẽ đi bệnh viện đúng không?”
“Ừ.”
“Thế thì mình đi chung đi.”
Lúc bọ họ sắp sửa bước vào phòng bệnh, Kỷ Dục Hằng bỗng dưng đứng khựng lại.
Suýt nữa thì Đồ Tiểu Ninh cũng tông phải anh, cô chỉ thấy anh đặt tay lên nắm cửa, rồi quay đầu lại nhìn cô.
“Mẹ tôi không biết tôi vừa chuyển công việc, cho nên…”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Đừng lo, tôi sẽ không nói.”
“Dục Hằng phải không con?” Có lẽ bà đã nghe thấy giọng của Kỷ Dục Hằng, nên bà Kỷ vọng hỏi.
Kỷ Dục Hằng mở cửa đi vào, Đồ Tiểu Ninh đi theo sau anh ấy.
“Cháu chào bác ạ.”
Khuôn mặt ủ rũ của bà Kỷ chợt dịu dàng hơn hẳn.
“Tiểu Ninh đến rồi à?”
Thấy bà định ngồi dậy, Đồ Tiểu Ninh vội vàng bước tới đỡ bà, bà Kỷ nắm chặt lấy tay cô.
“Bác nghe Dục Hẳng nói cháu đang làm việc ở ngân hàng, ôi công việc bận rộn quá mà còn làm phiền cháu phải đến đây nữa.”
Đồ Tiểu Ninh đỡ bà ngồi dậy, “Dạ đây là chuyện cháu nên làm ạ.” Cô lại ngước nhìn Kỷ Dục Hằng, “Cũng lâu rồi cháu chưa qua thăm bác.”
Bà Kỷ nắm lấy tay cô, để cô ngồi xuống mép giường “Công việc của cháu mới quan trọng hơn.”
Tay của bà Kỷ hơi lạnh, cô nhìn thấy những mũi kim dày đặc trên mu bàn tay và những mạch máu nằm trên cánh tay bà cũng nổi rõ rệt, trông xanh xao rất yếu ớt, bỗng tim cô thắt lại.
“Lần trước lúc gia đình hai bên gặp nhau, bác không đi tham gia được, thật là thất lễ quá, nhờ cháu chuyển lời xin lỗi đến cha mẹ cháu.” Tuy bị bệnh tật hành hạ nhưng bà Kỷ rất chỉn chu trong cách nói chuyện và phong thái. Nhìn vẻ ngoài của Kỷ Dục Hằng, thì chắc chắn là lúc còn trẻ bà cũng rất đẹp.
“Không sao đâu ạ, cha mẹ cháu và vợ chồng cô Ngô đều quen biết nhau cả, bây giờ sức khỏe của bác mới là quan trọng nhất.” Đồ Tiểu Ninh lắc đầu.
Đúng lúc một cô y tá mở cửa bước vào, tiêm thuốc vào chai nước đang truyền của bà. “Túi chườm đá tan hết rồi, anh phải mua thêm, chườm đá phải chườm liên tục.” Cô ấy nói với Kỷ Dục Hằng.
Đồ Tiểu Ninh vừa muốn nói để cô đi mua cho, nhưng đã nhìn thấy anh đã đi mất, “Con sẽ quay lại ngay.”
Cô đành gật đầu và ở lại trong phòng với bà Kỷ.
Bà Kỷ vẫn đang nhìn cô, khuôn mặt cô nóng bừng, muốn bà nhìn sang hướng khác, nên cô với tay lấy một quả táo trên bàn cạnh giường.
“Để cháu gọt táo cho bác nhé.”
Bà Kỷ đang định nói không ăn, nhưng thấy cô đã cầm dao gọt rồi, nên bà cũng không ngăn cản nữa.
Đồ Tiểu Ninh cúi đầu xuống, mái tóc dài xõa xuống trước trán, nửa khuôn mặt cô bị che mất, nhưng vẫn nhìn ra vẻ mặt nghiêm túc của cô, cô gọt hoa quả rất khéo, rất nhanh là đã gọt xong. Vỏ táo cũng không bị đứt đoạn.
Bà Kỷ hơi ngạc nhiên, “Cháu hay gọt táo phải không?” Bà biết giới trẻ hiện nay rất ít khi gọt hoa quả bằng dao.
“Khi cháu học đại học, ký túc xá hay bị mất dụng cụ gọt vỏ, nên cháu bắt đầu học cách dùng dao gọt, sau này bạn cùng phòng của cháu cũng quen nên cần gọt cái gì lại nhờ cháu gọt hộ.” Vừa nói cô vừa cắt nhỏ táo rồi mới đưa cho bà Kỷ.
Bà Kỷ cười rồi lắc đầu, “Cháu ăn đi.”
Đồ Tiểu Ninh nghĩ chắc là bà cảm thấy quả táo cứng quá. Thế là cô ấy đứng dậy đổ một chút nước nóng vào bát, nhíu mày nói: “Ngâm táo một lát thì lúc ăn sẽ vừa mềm mà vừa không quá lạnh.”
Bà Kỷ càng thích thú nhìn cô hơn, bà đặt tay lên tay của cô, bỗng nhiên hỏi: “Thường ngày tính cách Dục Hằng có buồn chán lắm không?”
Đồ Tiểu Ninh giả vờ cười, “Không ạ.”
“Dục Hằng từ nhỏ đã sống nội tâm, gặp phải chuyện gì cũng để hết trong lòng, không biết phải ứng xử thế nào với con gái, nếu nó đối xử không tốt với cháu, thì cứ nói cho bác nghe.”
“Anh ấy tốt với cháu lắm.” Càng ngày Đồ Tiểu Ninh càng nhận ra mình đã bắt đầu nói dối không chớp mắt rồi.
Anh mà không biết ứng xử với con gái sao? Anh ta đã đốn đổ trái tim của biết bao cô gái từ khi còn học trung học rồi.
“Cha của Dục Hằng mất sớm, từ nhỏ thằng bé đã rất hiểu chuyện, chưa bao giờ thằng bé để bác phải lo lắng cả. Cuối cùng thì thằng bé cũng tốt nghiệp rồi đi làm, nhưng bệnh tình của bác lại trở thành gánh nặng cho thằng bé.” Bà Kỷ nói đến đây mà lòng day dứt.
“Bác à, bác đừng nói thế, bổn phận của con cái là phải chăm lo cho cha mẹ. Chúng cháu cố gắng làm việc chăm chỉ cũng chỉ vì mong cha mẹ được khỏe mạnh, hạnh phúc, để chúng cháu còn có cơ hội hiếu thảo.”
Bà Kỷ thở dài, “Nhưng cái thân bệnh tật này của bác, cũng không biết là còn sống được bao lâu nữa.”
Lần này, Đồ Tiểu Ninh nắm chặt tay bà, “Bây giờ y học rất tiên tiến, chúng ta phải tin tưởng bác sĩ.”
Ánh mắt của bà Kỷ lại nhìn cô, ánh mắt bà trở nên ấm áp hơn, “Không biết bác còn có thể tận mắt nhìn thấy Dục Hằng kết hôn hay không.”
Khuôn mặt Đồ Tiểu Ninh đột nhiên đỏ bừng, tay cô vẫn đặt trong lòng bàn tay của bà Kỷ, bây giờ cô đang không biết trả lời ra sao.
May mắn là Kỷ Dục Hằng đã quay lại đúng lúc, vừa vào phòng anh thấy họ đang thắm thiết nắm chặt tay nhau.
Đồ Tiểu Ninh bèn nhanh nhảu đứng dậy để đón túi đá trong tay anh, “Anh về rồi?”
“Ừ.”
Tay Đồ Tiểu Ninh vừa mới chạm vào túi đá thì anh đã giành lại túi đá, anh nói, “Cái này lạnh lắm.”
Ngón tay Đồ Tiểu Ninh vẫn còn hơi lạnh, mà anh đã đến giường bệnh chườm đá cho mẹ mình rồi. Ngay lúc này cô mới bàng hoàng nhận ra, trên tĩnh mạch ở cả hai bàn chân của bà Kỷ có rất nhiều lỗ kim, mạch máu dường như bị cứng lại do truyền thuốc hóa trị lâu ngày, chứng kiến cảnh này, tim của cô chùng xuống hơn nữa.
“Cô giáo Ngô à, con trai cô thật là hiếu thảo.” Lúc này bệnh nhân giường bên khẽ nói.
Đồ Tiểu Ninh tưởng gia đình dì Ngô đến, cô còn ngóng nhìn về phía cửa, nhưng cô chợt nhớ ra bà Kỷ và dì Ngô là hai chị em gái, cho nên bà cũng mang họ Ngô, vậy là từ “cô giáo Ngô” này là đang gọi bà Kỷ sao?
Bà Kỷ quả thật đang nhìn sang người bên giường bệnh bên cạnh rồi lắc đầu, “Tôi thì không muốn Dục Hằng nó hiếu thảo vậy đâu, tôi toàn làm phiền thằng bé thôi.”
“Mẹ.” Kỷ Dục Hằng gọi bà, không đồng ý với lời nói của bà.
“Chẳng bù cho con trai tôi, cho dù sau giờ làm việc cũng không thấy bóng dáng nó đâu.” Người bệnh nhân ở giường bên cạnh khổ sở cười, rồi tỉ mỉ nhìn Đồ Tiểu Ninh, khi nãy cô cứ ngồi mãi nên bây giờ mới có dịp ngắm cô cho rõ, người đó không khỏi ghen tị, “Bà còn có cô con dâu cũng hiếu thảo không kém, khi nãy còn cắt táo cho bà ăn, con bé còn hiểu chuyện hơn con dâu của tôi.”
Kỷ Dục Hằng bỗng nhìn Đồ Tiểu Ninh, mặt cô đỏ bừng, suýt nữa thì cô giành lấy túi đá trên tay anh để che mặt luôn.
Thấy Đồ Tiểu Ninh ngượng ngùng, bà Kỷ nhanh chóng giải thích: “Còn chưa kết hôn cơ.”
Người hàng xóm giường bên nhìn đôi trẻ rồi cười, “Còn trẻ mà, chắc sẽ nhanh thôi.”
Trên đường về nhà, hai người càng im lặng hơn cả lúc đi bệnh viện.
Sau khi gặp lại bà Kỷ, Đồ Tiểu Ninh cứ cảm thấy buồn chán không vui, cô không còn cách nào để thẳng thắn nói việc cô muốn dứt khoát quan hệ này với anh nữa, nhưng bọn họ còn phải kéo dài được bao lâu? Nếu bệnh tình bà Kỷ không khá hơn, thì có phải là họ sẽ phải giả vờ kết hôn luôn hay không?
“Chờ đợt hóa trị này kết thúc.” Lúc này, Kỷ Dục Hằng đột nhiên nói một câu như thế.
Đồ Tiểu Ninh nhìn anh chằm chằm, lần nào anh nói chuyện cũng không rõ đầu đuôi như thế.
Anh vừa lái xe vừa nhắc lại lần nữa, “Khi nào mẹ tôi hóa trị xong, tôi sẽ nói rõ với gia đình tôi.”
Đồ Tiểu Ninh xấu hổ, không lẽ nãy giờ cô đã để lộ cái suy nghĩ này ra mặt rồi sao?
Để thể hiện là mình không quan tâm, cô giả vờ tỏ ra hờ hững nói: “À, không sao đâu, phải tìm cơ hội đã, chia tay nhanh quá bác gái sẽ sinh nghi.” Huống hồ nhà cô còn có bà Đồ cần phải đối phó nữa kìa, bà ấy cũng không có dễ bị lừa vậy đâu.
Cô lại do dự, “Bộ anh không cảm thấy gì sao? Bây giờ chúng ta làm việc cùng một bộ phận, rồi ngoài ngân hàng mình còn phải diễn cùng nhau, có hơi…” Cô vốn muốn nói từ “mệt mỏi”, nhưng cuối cùng cô lại nói “kỳ lạ.”
“Cuộc sống vốn là một thước phim dài, ngoài đời đã diễn, trong công việc cũng phải diễn, diễn thêm một chút cũng chẳng nhiều, mà bớt một chút cũng chẳng ít được bao nhiêu, cũng chẳng khác gì nhau.” Anh đánh đèn xi nhan, “Hơn nữa trước đó cô cũng diễn tốt lắm mà?”
Đồ Tiểu Ninh biết tỏng ý anh muốn nói việc cô giả vờ như không quen biết anh những lúc ở trong ngân hàng, nhưng lúc đó anh còn là người bên quản lí ngân hàng, đâu giống bây giờ?
Ngân hàng lúc nào cũng người qua kẻ lại, nếu bị đồng nghiệp phát hiện, thì cô sẽ bị nghĩ xấu là muốn quyến rũ sếp để leo lên, vướng vào cái tin đồn này thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.
“Cô đừng lo, những chuyện cô lo lắng sẽ không xảy ra đâu.” Giọng nói của anh cắt ngang dòng suy nghĩ lộn xộn của cô.
Cô lại cảm thấy không hiểu nổi, bèn hỏi, “Tôi lo gì?”
Kỷ Dục Hằng liếc nhìn cô, “Cô sợ có người trong ngân hàng nói rằng cô lên giường với tôi.”
Cô giật mình, anh đọc được suy nghĩ của người khác à? Cô giật mình, nhưng vẫn cố tình nói, “Tôi nghĩ vậy hồi nào?”
Anh ấy lại đánh đèn xi nhan, “Vậy là cô sợ bị người khác nói tôi dùng quy tắc ngầm với cô à?”
Cô chóng mặt quá, làm ơn để cô xuống xe ngay giùm.
Cổ lại thấy hơi ngứa ngáy, đúng lúc cô định mở miệng phản bác lại thì anh đã dừng xe, đã đến nhà cô rồi.
Anh ngồi dựa lưng vào ghế lái nhìn cô chằm chằm, “Bất kể là tin đồn thứ nhất hay tin đồn thứ hai, thì loại tin đồn kiểu này cũng không xảy ra ở DR.”
Đồ Tiểu Ninh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy, nghĩ cũng đúng, dù là vị trí hay năng lực, bởi vì khoảng cách giữa bọn họ, không ai nghĩ rằng bọn họ quen biết nhau, trước đây, bọn họ đã không cùng một thế giới, thì sau này lại càng không, vậy thì cô còn sợ gì nữa.
Cô im lặng một lúc, và tiếp tục giả vờ rằng mình bình tĩnh, “Nếu Kỷ tổng đã không quan tâm, thì tôi cũng đâu cần quan tâm làm gì.”
Dù sao thì họ cũng chẳng có gì mờ ám. Chờ mọi việc rõ ràng xong xuôi, thì đường ai nấy đi, ai làm cấp trên của cô mà chả được, dù là anh làm cấp trên của cô đi nữa thì cũng vậy thôi.
Kỷ Dục Hằng chợt cong môi cười, “Nhưng tôi cũng phải nói trước, nếu tôi làm cấp trên của cô, thì cô không còn dễ sống vậy đâu.”
Đồ Tiểu Ninh cười thầm, lại còn phải chờ anh nói chắc? Mấy ngày nay tôi có mắt cũng nhìn ra, đâu phải tôi không biết gì, hơn nữa, ngoài đời cũng đâu ai sống chung với anh được.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nói, “Vâng, Kỷ tổng.”
Anh lại nhắc, “Sau giờ làm việc đừng gọi Kỷ tổng nữa.” Đồ Tiểu Ninh xém trợn trắng mắt, ừ, anh cứ giả vờ đi.
Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên, là điện thoại của mẹ cô. Cũng về tới trước cửa nhà rồi, bà còn gọi làm gì nữa?
Cô vừa bắt điện thoại vừa bước ra khỏi xe, giọng nói oang oang của ‘cô Từ’ lớn đến nỗi không cần bắc loa cũng nghe thấy.
“Gọi tiểu Kỷ lên nhà ăn cơm đi.”
Đồ Tiểu Ninh giật mình nhìn lên trên bệ cửa sổ, thì thấy một tay mẹ cô đang cầm điện thoại di động, một tay thì đang vẫy vẫy cô.
Bất chợt cô cảm thấy mình như bị nhồi máu cơ tim, thì ra ngày nào cô tan làm mẹ cô cũng đứng canh cô bên bệ cửa sổ như thế sao?
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh lên!” Mẹ còn đang thúc giục cô.
Cô chỉ đành xoay người lại rồi làm trái lương tâm, cúi đầu gõ vào cửa kính ô tô của anh.
Anh đang định đạp ga, thì nhìn thấy cô chưa đi mấy bước đã quay đầu lại, bèn bấm cửa sổ ghế phụ xuống, rồi nghe thấy cô tằng hắng.
“Ờ thì, mẹ tôi bảo anh cùng lên ăn cơm.”
Đáp lại Đồ Tiểu Ninh là sự im lặng, tưởng anh định từ chối cô, thế là cô yên tâm rồi, ai ngờ anh nhìn quanh, rồi quay lại nhìn cô một cách đáng nghi.”
“Quanh khu nhà cô còn chỗ nào đỗ xe không?”