Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 347: Lấy dây buộc mình
Nói xong, Lâm Lang Thiên duỗi ngón tay chỉ vào Lý Thần: “Ở Yến Kinh, đã rất lâu rồi chưa có ai dám giành với tôi, ông Ngô này quả thực không phải loại tốt đẹp gì, nhưng còn anh thì không xứng được đứng cùng hàng với tôi!”
Lý Thần bình thản nhìn Lâm Lang Thiên, nhẹ giọng nói: “Nếu như tôi cứ muốn giành đấy thì sao?”
Lâm Lang Thiên nghe xong bật cười, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm Lý Thần, nói: “Vậy thì anh đáng chết!”
“Nhà họ Lâm tôi không phải kiểu mà loại rác rưởi như nhà họ Ngô có thể so bì được, đắc tội với tôi, tôi sẽ khiến cho anh sống không bằng chết!”
Hoắc Hoàn Vũ cười khẩy một tiếng: “Ồ, người nào không biết còn tưởng Lâm Lang Thiên mày là ông trời đấy, ngạo mạn thế cơ à? Đừng chỉ nói mồm, muốn thế nào thì tới đi, sợ mày chắc?”
Lâm Lang Thiên hung hăn trợn mắt liếc Hoắc Hoàn Vũ một cái, sau đó đứng dậy nói: “Được thôi, tới thì tới, xem xem cuối cùng thằng nào chùn”.
Sắc mặt Hoắc Hoàn Vũ cũng không tốt lắm, nói: “Rất khó đối phó, thế lực của ông cụ nhà họ Lâm cũng không kém ông nội tôi mấy”.
“Có một câu hắn nói không sai, thế lực của nhà họ Hoắc tôi chủ yếu ở Hồng Kông, ở Yến Kinh này, nhà họ Lâm hắn có thể được coi là một gia tộc khá mạnh đấy”.
“Nhà họ Lâm bây giờ đã có ba đời. Tên Lâm Lang Thiên vừa rồi được coi là ưu tú nhất đời thứ ba. Bắt đầu từ đời thứ hai, họ đã kinh doanh, cũng chen chân vào chính trị, về cơ bản là dung hợp hóa hai con đường này”.
“Đặc biệt về nguồn vốn, thực lực của nhà họ Lâm rất hùng mạnh. Anh biết ngân hàng Pudong không, nhà họ chính là cổ đông lớn thứ hai đấy. Ngoài ra công ty truyền thông Rainbow, công ty truyền thông địa phương lớn nhất ở Yến Kinh cũng là của nhà họ Lâm, chủ yếu do Lâm Lang Thiên phụ trách”.
Nói đến đây, Hoắc Hoàn Vũ cau mày, nói: “Thực lực tổng thể của nhà bọn họ rất mạnh. Công ty truyền thông Rainbow này là công ty niêm yết, giá thị trường ít nhất cũng khoảng 2 tỷ”.
“Nhưng đều giao cho Lâm Lang Thiên quản lý hết. Một mặt vì hắn có năng lực, mặt khác cũng do nhà họ Lâm có nguồn vốn rất mạnh”.
Truyền thông Rainbow… Ngân hàng Pudong… Lý Thần khẽ cau mày. Một truyền thông Rainbow thì chưa là gì cả, nhưng cổ đông thứ hai của ngân hàng Pudong thì đúng là có tí vị rồi đấy.
Lý Thần cười nhẹ, nói: “Kể từ khi tôi ra thương trường đến giờ đã đắc tội với không ít người, thêm một người cũng không hơn không kém. Lâm Lang Thiên không phải người đầu tiên cũng chẳng phải người cuối cùng, càng không phải là kẻ mạnh nhất”.
“Ân oán giữa tôi và anh ta tôi tự có cách giải quyết, nhưng nhà họ Ngô các người thì xong đời rồi”.
Nói xong Lý Thần đứng dậy, xoay người rời đi.
Hoắc Hoàn Vũ cũng đứng dậy, sỉ vả ba bố con nhà họ Ngô sắc mặt đang khó coi vô cùng: “Thứ rác rưởi, IQ cũng di truyền sao? Chút trình độ đó mà cũng đòi chơi khăm người khác, tưởng mình là Gia Cát Lượng à? Nực cười, mấy người chờ chết đi!”
Sau khi ra khỏi Thiển Thảo Đường, Lý Thần nhìn Hoắc Hoàn Vũ với vẻ mặt thâm thúy, nói: “Anh biết gì về nhà họ Lâm này?”
Sắc mặt Hoắc Hoàn Vũ cũng không tốt lắm, nói: “Rất khó đối phó, thế lực của ông cụ nhà họ Lâm cũng không kém ông nội tôi mấy”.
“Có một câu hắn nói không sai, thế lực của nhà họ Hoắc tôi chủ yếu ở Hồng Kông, ở Yến Kinh này, nhà họ Lâm hắn có thể được coi là một gia tộc khá mạnh đấy”.
“Nhà họ Lâm bây giờ đã có ba đời. Tên Lâm Lang Thiên vừa rồi được coi là ưu tú nhất đời thứ ba. Bắt đầu từ đời thứ hai, họ đã kinh doanh, cũng chen chân vào chính trị, về cơ bản là dung hợp hóa hai con đường này”.
“Đặc biệt về nguồn vốn, thực lực của nhà họ Lâm rất hùng mạnh. Anh biết ngân hàng Pudong không, nhà họ chính là cổ đông lớn thứ hai đấy. Ngoài ra công ty truyền thông Rainbow, công ty truyền thông địa phương lớn nhất ở Yến Kinh cũng là của nhà họ Lâm, chủ yếu do Lâm Lang Thiên phụ trách”.
Nói đến đây, Hoắc Hoàn Vũ cau mày, nói: “Thực lực tổng thể của nhà bọn họ rất mạnh. Công ty truyền thông Rainbow này là công ty niêm yết, giá thị trường ít nhất cũng khoảng 2 tỷ”.
“Nhưng đều giao cho Lâm Lang Thiên quản lý hết. Một mặt vì hắn có năng lực, mặt khác cũng do nhà họ Lâm có nguồn vốn rất mạnh”.
Truyền thông Rainbow… Ngân hàng Pudong… Lý Thần khẽ cau mày. Một truyền thông Rainbow thì chưa là gì cả, nhưng cổ đông thứ hai của ngân hàng Pudong thì đúng là có tí vị rồi đấy.
Lý Thần bình thản nhìn Lâm Lang Thiên, nhẹ giọng nói: “Nếu như tôi cứ muốn giành đấy thì sao?”
Lâm Lang Thiên nghe xong bật cười, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm Lý Thần, nói: “Vậy thì anh đáng chết!”
“Nhà họ Lâm tôi không phải kiểu mà loại rác rưởi như nhà họ Ngô có thể so bì được, đắc tội với tôi, tôi sẽ khiến cho anh sống không bằng chết!”
Hoắc Hoàn Vũ cười khẩy một tiếng: “Ồ, người nào không biết còn tưởng Lâm Lang Thiên mày là ông trời đấy, ngạo mạn thế cơ à? Đừng chỉ nói mồm, muốn thế nào thì tới đi, sợ mày chắc?”
Lâm Lang Thiên hung hăn trợn mắt liếc Hoắc Hoàn Vũ một cái, sau đó đứng dậy nói: “Được thôi, tới thì tới, xem xem cuối cùng thằng nào chùn”.
Sắc mặt Hoắc Hoàn Vũ cũng không tốt lắm, nói: “Rất khó đối phó, thế lực của ông cụ nhà họ Lâm cũng không kém ông nội tôi mấy”.
“Có một câu hắn nói không sai, thế lực của nhà họ Hoắc tôi chủ yếu ở Hồng Kông, ở Yến Kinh này, nhà họ Lâm hắn có thể được coi là một gia tộc khá mạnh đấy”.
“Nhà họ Lâm bây giờ đã có ba đời. Tên Lâm Lang Thiên vừa rồi được coi là ưu tú nhất đời thứ ba. Bắt đầu từ đời thứ hai, họ đã kinh doanh, cũng chen chân vào chính trị, về cơ bản là dung hợp hóa hai con đường này”.
“Đặc biệt về nguồn vốn, thực lực của nhà họ Lâm rất hùng mạnh. Anh biết ngân hàng Pudong không, nhà họ chính là cổ đông lớn thứ hai đấy. Ngoài ra công ty truyền thông Rainbow, công ty truyền thông địa phương lớn nhất ở Yến Kinh cũng là của nhà họ Lâm, chủ yếu do Lâm Lang Thiên phụ trách”.
Nói đến đây, Hoắc Hoàn Vũ cau mày, nói: “Thực lực tổng thể của nhà bọn họ rất mạnh. Công ty truyền thông Rainbow này là công ty niêm yết, giá thị trường ít nhất cũng khoảng 2 tỷ”.
“Nhưng đều giao cho Lâm Lang Thiên quản lý hết. Một mặt vì hắn có năng lực, mặt khác cũng do nhà họ Lâm có nguồn vốn rất mạnh”.
Truyền thông Rainbow… Ngân hàng Pudong… Lý Thần khẽ cau mày. Một truyền thông Rainbow thì chưa là gì cả, nhưng cổ đông thứ hai của ngân hàng Pudong thì đúng là có tí vị rồi đấy.
Lý Thần cười nhẹ, nói: “Kể từ khi tôi ra thương trường đến giờ đã đắc tội với không ít người, thêm một người cũng không hơn không kém. Lâm Lang Thiên không phải người đầu tiên cũng chẳng phải người cuối cùng, càng không phải là kẻ mạnh nhất”.
“Ân oán giữa tôi và anh ta tôi tự có cách giải quyết, nhưng nhà họ Ngô các người thì xong đời rồi”.
Nói xong Lý Thần đứng dậy, xoay người rời đi.
Hoắc Hoàn Vũ cũng đứng dậy, sỉ vả ba bố con nhà họ Ngô sắc mặt đang khó coi vô cùng: “Thứ rác rưởi, IQ cũng di truyền sao? Chút trình độ đó mà cũng đòi chơi khăm người khác, tưởng mình là Gia Cát Lượng à? Nực cười, mấy người chờ chết đi!”
Sau khi ra khỏi Thiển Thảo Đường, Lý Thần nhìn Hoắc Hoàn Vũ với vẻ mặt thâm thúy, nói: “Anh biết gì về nhà họ Lâm này?”
Sắc mặt Hoắc Hoàn Vũ cũng không tốt lắm, nói: “Rất khó đối phó, thế lực của ông cụ nhà họ Lâm cũng không kém ông nội tôi mấy”.
“Có một câu hắn nói không sai, thế lực của nhà họ Hoắc tôi chủ yếu ở Hồng Kông, ở Yến Kinh này, nhà họ Lâm hắn có thể được coi là một gia tộc khá mạnh đấy”.
“Nhà họ Lâm bây giờ đã có ba đời. Tên Lâm Lang Thiên vừa rồi được coi là ưu tú nhất đời thứ ba. Bắt đầu từ đời thứ hai, họ đã kinh doanh, cũng chen chân vào chính trị, về cơ bản là dung hợp hóa hai con đường này”.
“Đặc biệt về nguồn vốn, thực lực của nhà họ Lâm rất hùng mạnh. Anh biết ngân hàng Pudong không, nhà họ chính là cổ đông lớn thứ hai đấy. Ngoài ra công ty truyền thông Rainbow, công ty truyền thông địa phương lớn nhất ở Yến Kinh cũng là của nhà họ Lâm, chủ yếu do Lâm Lang Thiên phụ trách”.
Nói đến đây, Hoắc Hoàn Vũ cau mày, nói: “Thực lực tổng thể của nhà bọn họ rất mạnh. Công ty truyền thông Rainbow này là công ty niêm yết, giá thị trường ít nhất cũng khoảng 2 tỷ”.
“Nhưng đều giao cho Lâm Lang Thiên quản lý hết. Một mặt vì hắn có năng lực, mặt khác cũng do nhà họ Lâm có nguồn vốn rất mạnh”.
Truyền thông Rainbow… Ngân hàng Pudong… Lý Thần khẽ cau mày. Một truyền thông Rainbow thì chưa là gì cả, nhưng cổ đông thứ hai của ngân hàng Pudong thì đúng là có tí vị rồi đấy.