Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Chương 10: Đúng thế
Người đàn ông ăn mặc thoải mái, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ Cartier nam, giá thành không hề rẻ.
Mà người phụ nữ bên cạnh đang quấn lấy hắn đòi mua chiếc vòng tay.
"Phong à, anh mua cho em đi mà, cũng có đắt lắm đâu, có mỗi hơn ba mươi ngàn tệ ý, chẳng bằng số lẻ một buổi ăn chơi của anh".
Vương Phong chả thèm để ý đến người phụ nữ bên cạnh hắn mà cứ dán mắt hắn vào người Tô Vãn Thanh.
"Tô Vãn Thanh?", Vương Phong cất tiếng gọi.
Đọc nhanh ở VietWriter
Vương Phong không ngờ sau khi tốt nghiệp cấp ba lại có thể gặp được người hắn ngày đêm mong nhớ ở đây.
Hắn và Tô Vãn Thanh là bạn cấp ba, lúc học cấp ba hắn đã từng điên cuồng theo đuổi Tô Vãn Thanh nhưng tiếc là cô chưa từng có cảm tình với hắn.
Sau đó lên đại học, Tô Vãn Thanh có thành tích tốt nên đã đến thủ đô học đại học, mặc dù nhà Vương Phong giàu thật nhưng cũng không có cách nào nhét hắn vào trường đại học kiểu thế nên chỉ có thể đưa hắn ra nước ngoài.
Nhiều năm không gặp, giờ Tô Vãn Thanh đã trở thành một đại mĩ nữ, tính cách ngây thơ trước kia đã thay bằng sự trưởng thành dịu dàng.
Trái tim của Vương Phong nhảy lên đập thình thịch, hận không thể lập tức có được cô.
Nhưng đối mặt với Vương Phong, Tô Vãn Thanh lại nhíu mày, sau đó nói một câu khiến Vương Phong tức anh ách.
"Cậu là?"
Khỏi nói cũng biết, Tô Vãn Thanh đã quên hắn từ lâu rồi.
Đọc nhanh ở VietWriter
"Tôi là Vương Phong, chúng ta là bạn cấp ba, lúc đó ngày nào tôi cũng viết thư tình tặng cậu đó thôi.
Vương Phong đi đến trước mặt Tô Vãn Thanh cười nói.
Nghe thấy cái tên này, Lý Thần cũng bước lên.
Lúc học cấp ba Vương Phong chính là hình tượng tiêu biểu của những cậu ấm nhà giàu, gia cảnh hắn giàu có, lúc lên đến đại học thì ra nước ngoài du học, từ đó đến nay chưa từng gặp lại.
Anh còn nhớ rõ hắn là vì ngày xưa học cấp ba tên này suốt ngày bắt nạt anh.
"Cậu là Vương Phong?"
Cuối cùng thì Tô Vãn Thanh cũng nhớ ra, sau đó khách sáo mỉm cười với hắn, cùng lúc đó cô cũng nhớ ra lúc học cấp ba Vương Phong đã bắt nạt Lý Thần không ít lần, lập tức nói: "Không ngờ lại gặp cậu ở đây.... nhưng hôm nay tôi bận lắm, hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp đi".
Nói xong, Tô Vãn Thanh kéo Lý Thần nói: "Thần à, chúng ta đi thôi, không cần mua quà cho tôi đâu, thật sự không cần...."
Lời nói và hành động của Tô Vãn Thanh với Lý Thần cực kỳ thân thiết, khiến Vương Phong lập tức đổ dồn sự chú ý lên người Lý Thần.
Càng nhìn Lý Thần hắn lại càng thấy quen mắt.
"Lý Thần!"
Vương Phong đột nhiên nhớ ra, vẻ mặt lập tức trở nên thích thú: "Đây không phải thằng nghèo hèn thời cấp ba hả, sao giờ hai người lại thân nhau thế?"
Câu sau Vương Phong hỏi giống như đang chất vấn.
Như thể Lý Thần đứng cạnh Tô Vãn Thanh làm vấy bẩn nữ thần của hắn.
Lúc này, cô bạn gái Mạnh Linh Linh của Vương Phong cũng bước đến.
"Anh Phong, đây là ai thế?", Mạnh Linh Linh hỏi.
"Bạn học cấp ba".
Vương Phong cười khẩy, vẻ mặt khinh thường nói: "Hồi học cấp ba cậu ta là thằng nghèo nhất, ngày nào cũng mặc đồng phục, một ngày ăn hai bữa cơm, toàn là màn thầu với dưa muối, không ít người bắt nạt cậu ta, anh thấy cậu ta đáng thương nên thỉnh thoảng để cậu ta làm chân sai vặt kiếm mấy đồng ấy mà".
Nói xong, Vương Phong vui sướng nhìn Lý Thần, trong mắt lộ rõ vẻ ta đây, tiếp tục hạ thấp Lý Thần trước mặt Tô Vãn Thanh: "Lý Thần, tôi nói đúng không?"
"Nói đúng lắm!"
Sự bình tĩnh của Lý Thần nằm ngoài dự đoán của Vương Phong: "Nhà tôi rất nghèo nên thời đi học cũng không có nhiều tiền tiêu vặt, có cơm mà ăn là tốt lắm rồi, thế nên tôi rất biết ơn bố mẹ đã vất vả nuôi nấng tôi".
Đối với Lý Thần thì nghèo không có lỗi, càng không phải chuyện gì mất mặt, chính vì nghèo nên mới cần chịu khó kiếm tiền, vừa hay những người thành công đa số đều bắt đầu từ những điều tầm thường nhất.
Mà sự thản nhiên rộng lượng của Lý Thần khiến Tô Vãn Thanh càng đánh giá cao anh hơn, không nhịn được liếc mắt nhìn anh.
Cảnh này lại khiến Vương Phong tức điên lên.
Vương Phong cười gằn, châm chọc nói: "Mấy năm không gặp, cái đứa tự ti miệng câm như hến năm xưa giờ cũng khéo ăn khéo nói rồi đấy nhỉ, mà còn chém gió rất giỏi nữa, vừa nãy tôi nghe thấy cậu đòi xem dây chuyền Ánh Sao? Cái dây chuyền đó tôi cũng biết, giá thành không hề nhỏ, cậu mua nổi không?"
Nói xong, Vương Phong lắc lắc cổ tay mình nói: "Nhìn thấy cái đồng hồ này chưa, mua ở đây đấy, hai trăm nghìn, cả đời này chắc cậu chưa từng thấy nhiều tiền như thế đâu nhỉ? Tôi còn không chắc mình có mua nổi cái vòng cổ kia không nữa là cậu?"
"Vãn Thanh, tuy cậu ta là bạn học cũ của chúng ta nhưng cậu phải nhìn cho rõ, ở cùng cái thằng kiết xác này thì làm gì có tương lai, cậu ta chỉ làm liên lụy cậu mà thôi, dựa vào năng lực và vẻ ngoài của cậu thì tìm bừa một người đàn ông cũng hơn đứt cậu ta".
Thái độ của Vương Phong với Tô Vãn Thanh khiến Mạnh Linh Linh có thái độ thù địch sâu sắc với cô.
Lúc này cô ta lập tức khoe khoang: "Đúng đấy, phụ nữ ý, mắt tìm bạn trai phải tốt một chút, cô nhìn tôi này, tôi với Phong yêu nhau biết bao".
"Mấy hôm trước anh ấy còn tặng tôi một cái túi LV đấy, những hơn mười nghìn tệ, hôm nay lại mua vòng tay Cartier cho tôi, chứ cái loại kiết xác này thì mua cho cô được thứ gì chứ? Mua bánh bao có khi còn không nỡ mua loại nhân thịt ý chứ?"
Tô Vãn Thanh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn Mạnh Linh Linh.
Tô Vãn Thanh thấy một người phụ nữ đến nông nỗi phải khoe ra những thứ mình dựa vào đàn ông để có được là một chuyện cực kỳ đáng thương.
Sợi dây chuyền này vừa được lấy ra, đến Tô Vãn Thanh đã quá quen thuộc trang sức cũng phải khen ngợi, nói gì đến Mạnh Linh Linh, hai mắt cô ta dán chặt vào sợi dây chuyền.
So với cái lắc tay mà cô ta vừa mới quấn quýt đòi Vương Phong mua cho thì chiếc lắc tay đấy chả khác nào túi rác bên đường cả.
Mà cái lắc tay rác rưởi kia Vương Phong còn không nỡ mua cho cô ta.
"Lấy ra rồi đấy, đứa kiết xác như cậu liệu có mua nổi không?", Mạnh Linh Linh cười khẩy.
Vương Phong cười nhạo nói: "Xem có mất tiền đâu, có khi cái thằng khố rách áo ôm này quen thói xem chùa rồi, chẳng qua là giờ gặp phải chúng ta, đẹp mặt rồi".
Người đàn ông ăn mặc thoải mái, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ Cartier nam, giá thành không hề rẻ.
Mà người phụ nữ bên cạnh đang quấn lấy hắn đòi mua chiếc vòng tay.
"Phong à, anh mua cho em đi mà, cũng có đắt lắm đâu, có mỗi hơn ba mươi ngàn tệ ý, chẳng bằng số lẻ một buổi ăn chơi của anh".
Vương Phong chả thèm để ý đến người phụ nữ bên cạnh hắn mà cứ dán mắt hắn vào người Tô Vãn Thanh.
"Tô Vãn Thanh?", Vương Phong cất tiếng gọi.
Đọc nhanh ở VietWriter
Vương Phong không ngờ sau khi tốt nghiệp cấp ba lại có thể gặp được người hắn ngày đêm mong nhớ ở đây.
Hắn và Tô Vãn Thanh là bạn cấp ba, lúc học cấp ba hắn đã từng điên cuồng theo đuổi Tô Vãn Thanh nhưng tiếc là cô chưa từng có cảm tình với hắn.
Sau đó lên đại học, Tô Vãn Thanh có thành tích tốt nên đã đến thủ đô học đại học, mặc dù nhà Vương Phong giàu thật nhưng cũng không có cách nào nhét hắn vào trường đại học kiểu thế nên chỉ có thể đưa hắn ra nước ngoài.
Nhiều năm không gặp, giờ Tô Vãn Thanh đã trở thành một đại mĩ nữ, tính cách ngây thơ trước kia đã thay bằng sự trưởng thành dịu dàng.
Trái tim của Vương Phong nhảy lên đập thình thịch, hận không thể lập tức có được cô.
Nhưng đối mặt với Vương Phong, Tô Vãn Thanh lại nhíu mày, sau đó nói một câu khiến Vương Phong tức anh ách.
"Cậu là?"
Khỏi nói cũng biết, Tô Vãn Thanh đã quên hắn từ lâu rồi.
Đọc nhanh ở VietWriter
"Tôi là Vương Phong, chúng ta là bạn cấp ba, lúc đó ngày nào tôi cũng viết thư tình tặng cậu đó thôi.
Vương Phong đi đến trước mặt Tô Vãn Thanh cười nói.
Nghe thấy cái tên này, Lý Thần cũng bước lên.
Lúc học cấp ba Vương Phong chính là hình tượng tiêu biểu của những cậu ấm nhà giàu, gia cảnh hắn giàu có, lúc lên đến đại học thì ra nước ngoài du học, từ đó đến nay chưa từng gặp lại.
Anh còn nhớ rõ hắn là vì ngày xưa học cấp ba tên này suốt ngày bắt nạt anh.
"Cậu là Vương Phong?"
Cuối cùng thì Tô Vãn Thanh cũng nhớ ra, sau đó khách sáo mỉm cười với hắn, cùng lúc đó cô cũng nhớ ra lúc học cấp ba Vương Phong đã bắt nạt Lý Thần không ít lần, lập tức nói: "Không ngờ lại gặp cậu ở đây.... nhưng hôm nay tôi bận lắm, hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp đi".
Nói xong, Tô Vãn Thanh kéo Lý Thần nói: "Thần à, chúng ta đi thôi, không cần mua quà cho tôi đâu, thật sự không cần...."
Lời nói và hành động của Tô Vãn Thanh với Lý Thần cực kỳ thân thiết, khiến Vương Phong lập tức đổ dồn sự chú ý lên người Lý Thần.
Càng nhìn Lý Thần hắn lại càng thấy quen mắt.
"Lý Thần!"
Vương Phong đột nhiên nhớ ra, vẻ mặt lập tức trở nên thích thú: "Đây không phải thằng nghèo hèn thời cấp ba hả, sao giờ hai người lại thân nhau thế?"
Câu sau Vương Phong hỏi giống như đang chất vấn.
Như thể Lý Thần đứng cạnh Tô Vãn Thanh làm vấy bẩn nữ thần của hắn.
Lúc này, cô bạn gái Mạnh Linh Linh của Vương Phong cũng bước đến.
"Anh Phong, đây là ai thế?", Mạnh Linh Linh hỏi.
"Bạn học cấp ba".
Vương Phong cười khẩy, vẻ mặt khinh thường nói: "Hồi học cấp ba cậu ta là thằng nghèo nhất, ngày nào cũng mặc đồng phục, một ngày ăn hai bữa cơm, toàn là màn thầu với dưa muối, không ít người bắt nạt cậu ta, anh thấy cậu ta đáng thương nên thỉnh thoảng để cậu ta làm chân sai vặt kiếm mấy đồng ấy mà".
Nói xong, Vương Phong vui sướng nhìn Lý Thần, trong mắt lộ rõ vẻ ta đây, tiếp tục hạ thấp Lý Thần trước mặt Tô Vãn Thanh: "Lý Thần, tôi nói đúng không?"
"Nói đúng lắm!"
Sự bình tĩnh của Lý Thần nằm ngoài dự đoán của Vương Phong: "Nhà tôi rất nghèo nên thời đi học cũng không có nhiều tiền tiêu vặt, có cơm mà ăn là tốt lắm rồi, thế nên tôi rất biết ơn bố mẹ đã vất vả nuôi nấng tôi".
Đối với Lý Thần thì nghèo không có lỗi, càng không phải chuyện gì mất mặt, chính vì nghèo nên mới cần chịu khó kiếm tiền, vừa hay những người thành công đa số đều bắt đầu từ những điều tầm thường nhất.
Mà sự thản nhiên rộng lượng của Lý Thần khiến Tô Vãn Thanh càng đánh giá cao anh hơn, không nhịn được liếc mắt nhìn anh.
Cảnh này lại khiến Vương Phong tức điên lên.
Vương Phong cười gằn, châm chọc nói: "Mấy năm không gặp, cái đứa tự ti miệng câm như hến năm xưa giờ cũng khéo ăn khéo nói rồi đấy nhỉ, mà còn chém gió rất giỏi nữa, vừa nãy tôi nghe thấy cậu đòi xem dây chuyền Ánh Sao? Cái dây chuyền đó tôi cũng biết, giá thành không hề nhỏ, cậu mua nổi không?"
Nói xong, Vương Phong lắc lắc cổ tay mình nói: "Nhìn thấy cái đồng hồ này chưa, mua ở đây đấy, hai trăm nghìn, cả đời này chắc cậu chưa từng thấy nhiều tiền như thế đâu nhỉ? Tôi còn không chắc mình có mua nổi cái vòng cổ kia không nữa là cậu?"
"Vãn Thanh, tuy cậu ta là bạn học cũ của chúng ta nhưng cậu phải nhìn cho rõ, ở cùng cái thằng kiết xác này thì làm gì có tương lai, cậu ta chỉ làm liên lụy cậu mà thôi, dựa vào năng lực và vẻ ngoài của cậu thì tìm bừa một người đàn ông cũng hơn đứt cậu ta".
Thái độ của Vương Phong với Tô Vãn Thanh khiến Mạnh Linh Linh có thái độ thù địch sâu sắc với cô.
Lúc này cô ta lập tức khoe khoang: "Đúng đấy, phụ nữ ý, mắt tìm bạn trai phải tốt một chút, cô nhìn tôi này, tôi với Phong yêu nhau biết bao".
"Mấy hôm trước anh ấy còn tặng tôi một cái túi LV đấy, những hơn mười nghìn tệ, hôm nay lại mua vòng tay Cartier cho tôi, chứ cái loại kiết xác này thì mua cho cô được thứ gì chứ? Mua bánh bao có khi còn không nỡ mua loại nhân thịt ý chứ?"
Tô Vãn Thanh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn Mạnh Linh Linh.
Tô Vãn Thanh thấy một người phụ nữ đến nông nỗi phải khoe ra những thứ mình dựa vào đàn ông để có được là một chuyện cực kỳ đáng thương.
Sợi dây chuyền này vừa được lấy ra, đến Tô Vãn Thanh đã quá quen thuộc trang sức cũng phải khen ngợi, nói gì đến Mạnh Linh Linh, hai mắt cô ta dán chặt vào sợi dây chuyền.
So với cái lắc tay mà cô ta vừa mới quấn quýt đòi Vương Phong mua cho thì chiếc lắc tay đấy chả khác nào túi rác bên đường cả.
Mà cái lắc tay rác rưởi kia Vương Phong còn không nỡ mua cho cô ta.
"Lấy ra rồi đấy, đứa kiết xác như cậu liệu có mua nổi không?", Mạnh Linh Linh cười khẩy.
Vương Phong cười nhạo nói: "Xem có mất tiền đâu, có khi cái thằng khố rách áo ôm này quen thói xem chùa rồi, chẳng qua là giờ gặp phải chúng ta, đẹp mặt rồi".