Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
van-luon-thich-em-63
Chương 63: Ngày quốc tế phụ nữ - 8/3 (5)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thỏ trắng ngước lên và nhìn Trịnh Thành Tử đang đứng trước mặt.
Thỏ trắng nhìn vào đôi mắt của Trịnh Thành Tử thì phản chiếu hình dáng nhỏ bé của cô. Cảm giác như cô là một hành tinh nhỏ trong vũ trụ vô biên, và Trịnh Thành Tử là người bảo vệ dịu dàng nhất của cô.
Ca ca nước cam của thỏ trắng thực sự là người dịu dàng nhất trên thế giới.
Thỏ trắng dang rộng đôi tay ngắn rồi quấn chặt quanh chân của Trịnh Thành Tử. Thỏ trắng nhõng nhẽo với cậu: “Anh phải đợi em đấy.”
“Ừ.”
Vào tháng 9, hoa lá bắt đầu nở rộ và mọi con đường xung quanh đều bao quanh bởi nhiều màu sắc.
Trịnh Thành Tử cuối cùng đã chính thức trở thành một học sinh trung học cơ sở, và thỏ trắng cũng bước vào lớp lớn.
Khi Trịnh Thành Tử còn học tiểu học, thì trường tiểu học sẽ bắt đầu từ lúc 8:00 sáng. Bây giờ, trường trung học cơ sở bắt buộc phải đến trường đúng vào lúc 7:00 sáng để bắt đầu lớp học sớm.
Mẹ của chú thỏ là một bác sĩ nên về cơ bản phải đến bệnh viện vào khoảng 6 0 mỗi sáng.
Vì vậy, vấn đề đưa thỏ trắng đến trường giờ lại là một vấn đề nan giải cho mọi người.
Thỏ trắng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhà Trịnh Thành Tử. Nhìn thấy mọi người đang ngồi xung quanh bàn tròn để bàn với nhau về vấn đề này. Cuối cùng, thỏ trắng cắn môi và nói: “Hay ... để con tự đi đến trường ...”
“Không được!” Trịnh Thành Tử và mẹ thỏ trắng ngay lập tức từ chối lời đề nghị của cô.
“Tại sao ạ?” Thỏ trắng nhìn mọi người với khuôn mặt khó hiểu. “Con thấy đường đi từ nhà mình đến trường cũng dễ đi mà. Mẹ, sang năm con sẽ tròn sáu tuổi và con sẽ đi học tiểu học ạ. Chẳng phải ca ca nước cam đã tự đi học khi đang học trường tiểu học ạ? “
“Dù thế nào đi nữa thì mẹ vẫn không yên tâm để con đi học một mình như vậy.” Mẹ thỏ trắng nhìn thỏ trắng với vẻ mặt lo lắng.
“...”
Có một khoảng im lặng trong phòng khách.
Một lúc sau, giọng nói của mẹ Trịnh Thành Tử bắt đầu vang lên: “Hay để chồng em đưa thỏ trắng đến trường cho ạ?
Mẹ thỏ trắng ngước lên và nhìn Chu A Di vừa mới bước ra khỏi bếp rồi ngập ngừng và nói: “Chẳng phải chú ấy đi làm ở xa mà sao có thể đưa thỏ trắng đi học chứ?”
“Anh ấy chuẩn bị chuyển nơi công tác trở về gần nhà hơn.” Chu A Di mỉm cười và nhìn thỏ trắng:
“Anh Chu Nguyệt sẽ đưa thỏ trắng đi học. Giờ vài ngày tới thì tạm thời em đưa thỏ trắng đi học cho ạ. Vài ngày trước, Chu Nguyệt gọi cho em và nói rằng anh ấy sẽ chuyển về gần trong một tháng nữa.
Anh ấy làm bên Phòng giáo dục nên anh ấy sẽ làm việc lúc 8 0 và anh ấy có thể đưa thỏ trắng đi học đúng giờ được. “
“Chú Chu sẽ trở về làm gần nhà ạ ?” Thỏ trắng nghe tin bố của Trịnh Thành Tử đang trở về, và đột nhiên mắt cô sáng lên. “Vậy chú ấy có nói rằng chú sẽ mang cho cháu một bữa ăn ngon không ??”
“Thỏ trắng “ Mẹ thỏ trắng nhìn bất lực với con gái mình.
“Có chứ, chắc chắn sẽ có quà cho con dâu của cô chứ, làm thế nào mà chú có thể quên được chứ.”
Mẹ Trịnh Thành Tử cười toe toét và nói: “Dì đã nói với chú ấy rằng nếu không mang quà về cho thỏ trắng thì đừng quay lại.”
“Vậy thì cháu thích chú Chu nhất.” Thỏ trắng đột nhiên mỉm cười và đôi mắt cô trở thành sáng hơn.
“Nếu vậy thì cháu thích chú Chu Nguyệt hay cháu vẫn thích ca ca nước cam nhất?” Mẹ của Trịnh Thành Tử đùa giỡn với thỏ trắng.
“Tất nhiên là ca ca nước cam của cháu rồi ạ, bởi vì cháu sẽ kết hôn với ca ca nước cam của cháu khi cháu lớn lên! Chú Chu Nguyệt ư? Chú ấy có vợ rồi nên không nằm trong sự cân nhắc của cháu đâu.”
Thỏ trắng lắc đầu với khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng lại già dặn trả lời với mẹ của Trịnh Thành Tử .
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thỏ trắng nhìn vào đôi mắt của Trịnh Thành Tử thì phản chiếu hình dáng nhỏ bé của cô. Cảm giác như cô là một hành tinh nhỏ trong vũ trụ vô biên, và Trịnh Thành Tử là người bảo vệ dịu dàng nhất của cô.
Ca ca nước cam của thỏ trắng thực sự là người dịu dàng nhất trên thế giới.
Thỏ trắng dang rộng đôi tay ngắn rồi quấn chặt quanh chân của Trịnh Thành Tử. Thỏ trắng nhõng nhẽo với cậu: “Anh phải đợi em đấy.”
“Ừ.”
Vào tháng 9, hoa lá bắt đầu nở rộ và mọi con đường xung quanh đều bao quanh bởi nhiều màu sắc.
Trịnh Thành Tử cuối cùng đã chính thức trở thành một học sinh trung học cơ sở, và thỏ trắng cũng bước vào lớp lớn.
Khi Trịnh Thành Tử còn học tiểu học, thì trường tiểu học sẽ bắt đầu từ lúc 8:00 sáng. Bây giờ, trường trung học cơ sở bắt buộc phải đến trường đúng vào lúc 7:00 sáng để bắt đầu lớp học sớm.
Mẹ của chú thỏ là một bác sĩ nên về cơ bản phải đến bệnh viện vào khoảng 6
Vì vậy, vấn đề đưa thỏ trắng đến trường giờ lại là một vấn đề nan giải cho mọi người.
Thỏ trắng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhà Trịnh Thành Tử. Nhìn thấy mọi người đang ngồi xung quanh bàn tròn để bàn với nhau về vấn đề này. Cuối cùng, thỏ trắng cắn môi và nói: “Hay ... để con tự đi đến trường ...”
“Không được!” Trịnh Thành Tử và mẹ thỏ trắng ngay lập tức từ chối lời đề nghị của cô.
“Tại sao ạ?” Thỏ trắng nhìn mọi người với khuôn mặt khó hiểu. “Con thấy đường đi từ nhà mình đến trường cũng dễ đi mà. Mẹ, sang năm con sẽ tròn sáu tuổi và con sẽ đi học tiểu học ạ. Chẳng phải ca ca nước cam đã tự đi học khi đang học trường tiểu học ạ? “
“Dù thế nào đi nữa thì mẹ vẫn không yên tâm để con đi học một mình như vậy.” Mẹ thỏ trắng nhìn thỏ trắng với vẻ mặt lo lắng.
“...”
Có một khoảng im lặng trong phòng khách.
Một lúc sau, giọng nói của mẹ Trịnh Thành Tử bắt đầu vang lên: “Hay để chồng em đưa thỏ trắng đến trường cho ạ?
Mẹ thỏ trắng ngước lên và nhìn Chu A Di vừa mới bước ra khỏi bếp rồi ngập ngừng và nói: “Chẳng phải chú ấy đi làm ở xa mà sao có thể đưa thỏ trắng đi học chứ?”
“Anh ấy chuẩn bị chuyển nơi công tác trở về gần nhà hơn.” Chu A Di mỉm cười và nhìn thỏ trắng:
“Anh Chu Nguyệt sẽ đưa thỏ trắng đi học. Giờ vài ngày tới thì tạm thời em đưa thỏ trắng đi học cho ạ. Vài ngày trước, Chu Nguyệt gọi cho em và nói rằng anh ấy sẽ chuyển về gần trong một tháng nữa.
Anh ấy làm bên Phòng giáo dục nên anh ấy sẽ làm việc lúc 8
“Chú Chu sẽ trở về làm gần nhà ạ ?” Thỏ trắng nghe tin bố của Trịnh Thành Tử đang trở về, và đột nhiên mắt cô sáng lên. “Vậy chú ấy có nói rằng chú sẽ mang cho cháu một bữa ăn ngon không ??”
“Thỏ trắng “ Mẹ thỏ trắng nhìn bất lực với con gái mình.
“Có chứ, chắc chắn sẽ có quà cho con dâu của cô chứ, làm thế nào mà chú có thể quên được chứ.”
Mẹ Trịnh Thành Tử cười toe toét và nói: “Dì đã nói với chú ấy rằng nếu không mang quà về cho thỏ trắng thì đừng quay lại.”
“Vậy thì cháu thích chú Chu nhất.” Thỏ trắng đột nhiên mỉm cười và đôi mắt cô trở thành sáng hơn.
“Nếu vậy thì cháu thích chú Chu Nguyệt hay cháu vẫn thích ca ca nước cam nhất?” Mẹ của Trịnh Thành Tử đùa giỡn với thỏ trắng.
“Tất nhiên là ca ca nước cam của cháu rồi ạ, bởi vì cháu sẽ kết hôn với ca ca nước cam của cháu khi cháu lớn lên! Chú Chu Nguyệt ư? Chú ấy có vợ rồi nên không nằm trong sự cân nhắc của cháu đâu.”
Thỏ trắng lắc đầu với khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng lại già dặn trả lời với mẹ của Trịnh Thành Tử .