Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
van-luon-thich-em-51
Chương 51: Bố của em là một người tốt (7)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thỏ trắng ôm chặt người Trịnh Thành Tử từ phía sau, rồi đan chặt hai bàn tay và mỉm cười với cậu:
“Ca ca nước cam, chúng ta thắng rồi kìa! Thật tuyệt vời !!”
“Ừ.” Trịnh Thành Tử lau những giọt mồ hôi trên trán và ngẩng đầu lên để lộ một nụ cười với thỏ trắng.
Thỏ trắng nhìn thấy Trịnh Thành Tử đang nhễ nhại mồ hôi trước mặt cô nhưng vẫn nở nụ cười tươi vui, thỏ trắng cảm nhận như thể đó là một mặt trời xuyên qua đám mây và chiếu thẳng vào tâm trí của cô.
“Thỏ trắng, thỏ trắng !!” Cô giáo chủ nhiệm với giọng nói vang gọi thỏ trắng. Cô nhìn vào khuôn mặt thỏ trắng và nói: “Cô thấy em và bạn trai của em đều nhỏ nhất trong chặng đua đó nhưng không ngờ hai đứa lại là người chiến thắng. Cô chúc mừng hai đứa nhé. “
“Dạ...” Thỏ trắng mỉm cười ngượng ngùng với cô giáo chủ nhiệm rồi vội lấy hộp bút chì màu mà cô đã trao, và quay sang đưa nó cho Trịnh Thành Tử như thể đưa kho báu.
Cô giáo chủ nhiệm thấy Trịnh Thành Tử cổng thỏ trắng trên lưng với thân hình mảnh khảnh như vậy thì cô không thể không mỉm cười và lắc đầu.
--------------
Tối hôm đó, mẹ của thỏ trắng phải ở lại tăng ca vào ban đêm nên thỏ trắng đến nhà Trịnh Thành Tử để ăn tối.
Điều đầu tiên mà bố Trịnh Thành Tử làm sau khi trở về nhà đó chính là mua kẹo bông cho thỏ trắng coi như chuộc lỗi chiều hôm ấy.
Thỏ trắng cầm chiếc kẹo bông với một nụ cười, rồi cô ranh mãnh quay qua Chu Nguyệt: “Chà, vì chiếc kẹo bông này nên con tha thứ cho bố đó.”
“Haha ...” Chu Nguyệt cũng thấy bất ngờ trước biểu cảm của thỏ trắng.
Khi mọi người đang dùng bữa tối thì Chu Nguyệt và Chu A Di đề cập đến hội thao vào buổi chiều, đột nhiên thỏ trắng kể lại với giọng nói hậm hực về chuyện các bạn cùng lớp nói thỏ trắng là không có bố, nhưng thỏ trắng không để yên vậy và cô đã hét lên “Tớ có một người bố” với các bạn cùng lớp.
Chu Nguyệt và Chu A Di nghe thỏ trắng nói vậy cũng không khỏi buồn trong lòng.
“Thỏ trắng, nếu lần sau các bạn còn nói vậy thì con cứ việc nói với bố Chu, bố sẽ cho các bạn ấy một bài học!” Chu Nguyệt cầm bát cơm và nhìn thỏ trắng với vẻ mặt nghiêm túc.
Thực ra , thỏ trắng không bị cười nhạo và bắt nạt như bố Chu nghĩ bởi các bạn trong lớp như vậy.
“À ??” Thỏ trắng nhìn lên vẻ bối rối và nhìn vào Chu Nguyệt. Cô nói lạ lùng: “Chẳng có ai bắt nạt con cả ...”
“Vậy tại sao các bạn lại nói con rằng không có bố như vậy chứ? Chẳng phải nói vậy là bắt nạt rồi à?”
Chu A Di cũng đang nhìn thỏ trắng với ánh mắt khó hiểu.
“Ồ, cái đó ...” Thỏ trắng nhìn bố và mẹ Chu rồi mỉm cười và nói: “Bởi vì mấy đứa bạn con rất phiền phức, các bạn ấy luôn muốn bố của các bạn ấy làm bố của con luôn. Nhưng con không thích bố của các bạn đó bởi vì không ai trong bố các bạn là đẹp trai cả !! “
“À ...” Chu Nguyệt và Chu A Di hơi choáng váng và mong điều này sẽ không xảy ra.
“Các chàng trai trong lớp của em thực sự đặc biệt.” Trịnh Thành Tử ngước lên và nhìn thỏ trắng với vẻ mặt yếu ớt. Có một cảm xúc trong giọng nói mà anh không thể nói ra sự thật: “Từ lúc em học lớp dưới cho đến giờ, cũng gần hai năm rồi.”
“À? Nhưng em không biết rõ lắm ...” Thỏ trắng nheo mắt và nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt bối rối: “Làm sao mà ca ca nước cam biết rằng bạn em đã thích em từ khi tụi em bắt đầu lớp học nhỏ ?”
“Vào lúc đó, chẳng phải các bạn em suốt ngày đòi tranh giành nhau và đòi kết hôn với em ư?” Trịnh Thành Tử cười toe toét..
“Ồ ... có vẻ như em không nhớ rõ...” Thỏ trắng gãi đầu, và cô thực sự không nhớ nhiều về nó.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ca ca nước cam, chúng ta thắng rồi kìa! Thật tuyệt vời !!”
“Ừ.” Trịnh Thành Tử lau những giọt mồ hôi trên trán và ngẩng đầu lên để lộ một nụ cười với thỏ trắng.
Thỏ trắng nhìn thấy Trịnh Thành Tử đang nhễ nhại mồ hôi trước mặt cô nhưng vẫn nở nụ cười tươi vui, thỏ trắng cảm nhận như thể đó là một mặt trời xuyên qua đám mây và chiếu thẳng vào tâm trí của cô.
“Thỏ trắng, thỏ trắng !!” Cô giáo chủ nhiệm với giọng nói vang gọi thỏ trắng. Cô nhìn vào khuôn mặt thỏ trắng và nói: “Cô thấy em và bạn trai của em đều nhỏ nhất trong chặng đua đó nhưng không ngờ hai đứa lại là người chiến thắng. Cô chúc mừng hai đứa nhé. “
“Dạ...” Thỏ trắng mỉm cười ngượng ngùng với cô giáo chủ nhiệm rồi vội lấy hộp bút chì màu mà cô đã trao, và quay sang đưa nó cho Trịnh Thành Tử như thể đưa kho báu.
Cô giáo chủ nhiệm thấy Trịnh Thành Tử cổng thỏ trắng trên lưng với thân hình mảnh khảnh như vậy thì cô không thể không mỉm cười và lắc đầu.
--------------
Tối hôm đó, mẹ của thỏ trắng phải ở lại tăng ca vào ban đêm nên thỏ trắng đến nhà Trịnh Thành Tử để ăn tối.
Điều đầu tiên mà bố Trịnh Thành Tử làm sau khi trở về nhà đó chính là mua kẹo bông cho thỏ trắng coi như chuộc lỗi chiều hôm ấy.
Thỏ trắng cầm chiếc kẹo bông với một nụ cười, rồi cô ranh mãnh quay qua Chu Nguyệt: “Chà, vì chiếc kẹo bông này nên con tha thứ cho bố đó.”
“Haha ...” Chu Nguyệt cũng thấy bất ngờ trước biểu cảm của thỏ trắng.
Khi mọi người đang dùng bữa tối thì Chu Nguyệt và Chu A Di đề cập đến hội thao vào buổi chiều, đột nhiên thỏ trắng kể lại với giọng nói hậm hực về chuyện các bạn cùng lớp nói thỏ trắng là không có bố, nhưng thỏ trắng không để yên vậy và cô đã hét lên “Tớ có một người bố” với các bạn cùng lớp.
Chu Nguyệt và Chu A Di nghe thỏ trắng nói vậy cũng không khỏi buồn trong lòng.
“Thỏ trắng, nếu lần sau các bạn còn nói vậy thì con cứ việc nói với bố Chu, bố sẽ cho các bạn ấy một bài học!” Chu Nguyệt cầm bát cơm và nhìn thỏ trắng với vẻ mặt nghiêm túc.
Thực ra , thỏ trắng không bị cười nhạo và bắt nạt như bố Chu nghĩ bởi các bạn trong lớp như vậy.
“À ??” Thỏ trắng nhìn lên vẻ bối rối và nhìn vào Chu Nguyệt. Cô nói lạ lùng: “Chẳng có ai bắt nạt con cả ...”
“Vậy tại sao các bạn lại nói con rằng không có bố như vậy chứ? Chẳng phải nói vậy là bắt nạt rồi à?”
Chu A Di cũng đang nhìn thỏ trắng với ánh mắt khó hiểu.
“Ồ, cái đó ...” Thỏ trắng nhìn bố và mẹ Chu rồi mỉm cười và nói: “Bởi vì mấy đứa bạn con rất phiền phức, các bạn ấy luôn muốn bố của các bạn ấy làm bố của con luôn. Nhưng con không thích bố của các bạn đó bởi vì không ai trong bố các bạn là đẹp trai cả !! “
“À ...” Chu Nguyệt và Chu A Di hơi choáng váng và mong điều này sẽ không xảy ra.
“Các chàng trai trong lớp của em thực sự đặc biệt.” Trịnh Thành Tử ngước lên và nhìn thỏ trắng với vẻ mặt yếu ớt. Có một cảm xúc trong giọng nói mà anh không thể nói ra sự thật: “Từ lúc em học lớp dưới cho đến giờ, cũng gần hai năm rồi.”
“À? Nhưng em không biết rõ lắm ...” Thỏ trắng nheo mắt và nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt bối rối: “Làm sao mà ca ca nước cam biết rằng bạn em đã thích em từ khi tụi em bắt đầu lớp học nhỏ ?”
“Vào lúc đó, chẳng phải các bạn em suốt ngày đòi tranh giành nhau và đòi kết hôn với em ư?” Trịnh Thành Tử cười toe toét..
“Ồ ... có vẻ như em không nhớ rõ...” Thỏ trắng gãi đầu, và cô thực sự không nhớ nhiều về nó.