Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
van-luon-thich-em-34
Chương 34: Xin lỗi nhưng tớ không có tình cảm với cậu (5)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
May mắn thay, thỏ trắng thức dậy đúng lúc xe buýt vừa đến sở thú Thượng Hải. Trong suốt đường đi, thì thỏ trắng ngủ say giấc và hầu như không tỉnh dậy.
Thỏ trắng mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào nóc xe buýt một lúc. Một lúc sau thì thỏ trắng đảo mắt sang nhìn bố Chu, với giọng nói khàn khàn như không muốn tỉnh dậy: “Đây là đâu vậy ạ? “
“Chúng ta đang trên đường đến sở thú ...” Trịnh Thành Tử ngồi cạnh thỏ trắng và lặng lẽ trả lời.
Chu Nguyệt nhìn Trịnh Thành Tử, sau đó quay đầu lại và mỉm cười với thỏ trắng: “Thỏ trắng, con thức dậy rồi hả?”
“Chà ...” Thỏ trắng gật đầu bối rối và nhìn bố Chu rồi hỏi câu hỏi kỳ lạ: “Tại sao chúng ta lại đi sở thú vậy?”
“Hôm qua chẳng phải bố hứa với con là hôm nay dẫn con đi sở thú mà?” Chu Nguyệt mỉm cười với thỏ trắng.
“...” Thỏ trắng chớp mắt và nhìn vào xa xăm một lúc lâu rồi cuối cùng cũng nhớ ra chuyện hôm qua.
Trịnh Thành Tử không quá vui khi ngồi cạnh người bố của mình rồi thì thầm: “Bố thấy đấy, thỏ trắng thậm chí còn không nhớ rằng bố đã hứa với cô ấy..”
“Con thật không ngoan tí nào, con im lặng đi!” Chu Nguyệt dường như bất lực trước lời nói của con trai mình.
“Ca ca nước cam! Anh đi sở thú với em nhé!” Thỏ trắng thấy Trịnh Thành Tử ngồi cạnh cô liền phản xạ có điều kiện đẩy cả người về phía cậu.
Trịnh Thành Tử không có nơi nào để tránh nên cậu để thỏ trắng ôm trọn vào người cậu.
“Ồ ... tuyệt vời, đây là lần đầu tiên em được đi chơi với ca ca nước cam của mình.” Thỏ trắng đột nhiên trông rất vui vẻ.
Suốt nhiều năm qua, bố Trịnh Thành Tử không làm việc ở thành phố này. Mẹ thỏ trắng bận rộn làm việc ngoài giờ mỗi ngày. Mẹ Trịnh Thành Tử và mẹ thỏ trắng chỉ thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo bộ nên Trịnh Thành Tử và thỏ trắng khi muốn ra ngoài chơi thì cả hai cũng chỉ có thể đi gần xung quanh ở đó. Cũng lâu lắm rồi cả hai mới có dịp đi chơi xa như vậy.
“Chà ...” Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng vừa tỉnh dậy vừa trông hạnh phúc. Mặc dù, cậu không thể hiện bên ngoài nhưng dường như trong lòng Trịnh Thành Tử cũng vui vẻ phần nào.
Chiếc xe buýt lao về phía trước trên đường cao tốc, và thỏ trắng ngồi xổm bên cửa sổ, nhìn bầu trời xanh vô tận bên ngoài, và những hàng cây xanh rì rào lướt qua.
Cuối cùng cũng đến công viên động vật hoang dã Thượng Hải, Trịnh Thành Tử và thỏ trắng đứng đợi ở cổng ra vào, còn Chu Nguyệt chạy vào mua vé.
Sau khi mua vé vào cổng, thỏ trắng nắm lấy tay của Trịnh Thành Tử rồi đưa mắt nhìn về phía Tây.
Đối với thỏ trắng, mọi thứ ở đây đều lạ lẫm.
“Ca ca nước cam, nhìn kìa, nhìn kìa, có rất nhiều thiên nga đằng kia !!” Đôi mắt thỏ trắng chợt sáng hẳn lên khi thấy một vài con thiên nga nổi trên mặt hồ cách đó không xa.
Trịnh Thành Tử nhìn theo hướng ngón tay của thỏ trắng và không trả lời. Thỏ trắng chạy về phía thiên nga.
“Thỏ trắng chạy chậm lại, con cẩn thận đừng để ngã ...” Chu Nguyệt hét lên khi thấy thỏ trắng chạy thật nhanh về phía trước.
Khi đến hồ, thỏ trắng đứng yên ngắm nhìn những con thiên nga trong hồ một lúc, mỉm cười và ngước nhìn Trịnh Thành Tử: “Ca ca nước cam, có phải ngày xưa những con thiên nga ấy là những chú vịt con xấu xí không? Bởi vì chúng làm việc chăm chỉ nên giờ mới trở nên xinh đẹp như vậy, nhưng nếu em làm việc chăm chỉ thì em sẽ trở nên xinh đẹp như một con thiên nga trong tương lai không?
Trịnh Thành Tử vòng hai tay lên ngực, đứng sau thỏ trắng nhìn cô và thản nhiên nói: “Tại sao em lại nghĩ rằng vịt con xấu xí có thể trở thành một con thiên nga trắng vì nó làm việc chăm chỉ được chứ, nếu em xinh đẹp sẵn rồi thì bởi vì bố mẹ ban đầu là đã đều đẹp rồi...”
“Ah ??” Thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử không thể giải thích được.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thỏ trắng mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào nóc xe buýt một lúc. Một lúc sau thì thỏ trắng đảo mắt sang nhìn bố Chu, với giọng nói khàn khàn như không muốn tỉnh dậy: “Đây là đâu vậy ạ? “
“Chúng ta đang trên đường đến sở thú ...” Trịnh Thành Tử ngồi cạnh thỏ trắng và lặng lẽ trả lời.
Chu Nguyệt nhìn Trịnh Thành Tử, sau đó quay đầu lại và mỉm cười với thỏ trắng: “Thỏ trắng, con thức dậy rồi hả?”
“Chà ...” Thỏ trắng gật đầu bối rối và nhìn bố Chu rồi hỏi câu hỏi kỳ lạ: “Tại sao chúng ta lại đi sở thú vậy?”
“Hôm qua chẳng phải bố hứa với con là hôm nay dẫn con đi sở thú mà?” Chu Nguyệt mỉm cười với thỏ trắng.
“...” Thỏ trắng chớp mắt và nhìn vào xa xăm một lúc lâu rồi cuối cùng cũng nhớ ra chuyện hôm qua.
Trịnh Thành Tử không quá vui khi ngồi cạnh người bố của mình rồi thì thầm: “Bố thấy đấy, thỏ trắng thậm chí còn không nhớ rằng bố đã hứa với cô ấy..”
“Con thật không ngoan tí nào, con im lặng đi!” Chu Nguyệt dường như bất lực trước lời nói của con trai mình.
“Ca ca nước cam! Anh đi sở thú với em nhé!” Thỏ trắng thấy Trịnh Thành Tử ngồi cạnh cô liền phản xạ có điều kiện đẩy cả người về phía cậu.
Trịnh Thành Tử không có nơi nào để tránh nên cậu để thỏ trắng ôm trọn vào người cậu.
“Ồ ... tuyệt vời, đây là lần đầu tiên em được đi chơi với ca ca nước cam của mình.” Thỏ trắng đột nhiên trông rất vui vẻ.
Suốt nhiều năm qua, bố Trịnh Thành Tử không làm việc ở thành phố này. Mẹ thỏ trắng bận rộn làm việc ngoài giờ mỗi ngày. Mẹ Trịnh Thành Tử và mẹ thỏ trắng chỉ thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo bộ nên Trịnh Thành Tử và thỏ trắng khi muốn ra ngoài chơi thì cả hai cũng chỉ có thể đi gần xung quanh ở đó. Cũng lâu lắm rồi cả hai mới có dịp đi chơi xa như vậy.
“Chà ...” Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng vừa tỉnh dậy vừa trông hạnh phúc. Mặc dù, cậu không thể hiện bên ngoài nhưng dường như trong lòng Trịnh Thành Tử cũng vui vẻ phần nào.
Chiếc xe buýt lao về phía trước trên đường cao tốc, và thỏ trắng ngồi xổm bên cửa sổ, nhìn bầu trời xanh vô tận bên ngoài, và những hàng cây xanh rì rào lướt qua.
Cuối cùng cũng đến công viên động vật hoang dã Thượng Hải, Trịnh Thành Tử và thỏ trắng đứng đợi ở cổng ra vào, còn Chu Nguyệt chạy vào mua vé.
Sau khi mua vé vào cổng, thỏ trắng nắm lấy tay của Trịnh Thành Tử rồi đưa mắt nhìn về phía Tây.
Đối với thỏ trắng, mọi thứ ở đây đều lạ lẫm.
“Ca ca nước cam, nhìn kìa, nhìn kìa, có rất nhiều thiên nga đằng kia !!” Đôi mắt thỏ trắng chợt sáng hẳn lên khi thấy một vài con thiên nga nổi trên mặt hồ cách đó không xa.
Trịnh Thành Tử nhìn theo hướng ngón tay của thỏ trắng và không trả lời. Thỏ trắng chạy về phía thiên nga.
“Thỏ trắng chạy chậm lại, con cẩn thận đừng để ngã ...” Chu Nguyệt hét lên khi thấy thỏ trắng chạy thật nhanh về phía trước.
Khi đến hồ, thỏ trắng đứng yên ngắm nhìn những con thiên nga trong hồ một lúc, mỉm cười và ngước nhìn Trịnh Thành Tử: “Ca ca nước cam, có phải ngày xưa những con thiên nga ấy là những chú vịt con xấu xí không? Bởi vì chúng làm việc chăm chỉ nên giờ mới trở nên xinh đẹp như vậy, nhưng nếu em làm việc chăm chỉ thì em sẽ trở nên xinh đẹp như một con thiên nga trong tương lai không?
Trịnh Thành Tử vòng hai tay lên ngực, đứng sau thỏ trắng nhìn cô và thản nhiên nói: “Tại sao em lại nghĩ rằng vịt con xấu xí có thể trở thành một con thiên nga trắng vì nó làm việc chăm chỉ được chứ, nếu em xinh đẹp sẵn rồi thì bởi vì bố mẹ ban đầu là đã đều đẹp rồi...”
“Ah ??” Thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử không thể giải thích được.