Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-235
Chương 235: Chuyến du lịch của hai người (5)
Editor: Waveliterature Vietnam
"Ừ… …" Trịnh Thành Tử khẽ trả lời rồi cúi đầu, đưa tay kéo lấy hành lý hướng vào phía trong nhà.
"Cảm giác thật tuyệt, giống như ngôi nhà này là của riêng chúng ta vậy." Thỏ trắng hưng phấn, nãy giờ khóe miệng luôn nhếch lên, cười nói không ngừng.
Trịnh Thành Tử đang đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu xuống, nhìn thỏ trắng với ánh mắt trong veo và thì thầm nói với cô: "Tối hôm nay em ngủ một phòng, anh ngủ ở một phòng khác nhé, chúng ta không nên ngủ chung phòng."
"Tại sao vậy anh?"
Thỏ trắng hơi ngẩn người ra sau đó hỏi với vẻ mặt nghi ngờ: "Sao lại phải ngủ riêng cơ chứ??"
"Thì bởi vì… …" Trịnh Thành Tử chần chừ một lát, sau đó thản nhiên bịa đại một lý do rồi nói: "Thì nguyên cả căn nhà to bự này đều thuộc về chúng ta, trong nhà lại có nhiều phòng như vậy không dùng sẽ rất lãng phí, đúng không hả?"
" Ồ… …anh nói nghe có vẻ cũng hợp lý đấy chứ… …" Thỏ trắng suy nghĩ một lát, rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: "Cứ thống nhất vậy đi, nhưng mà phải cho em ngủ cạnh gian phòng của anh."
"Được thôi." Trịnh Thành Tử thở phào nhẹ nhõm vì thỏ trắng đồng ý với đề nghị của mình, nói xong anh quay người kéo hành lý và tiếp tục đi vào bên trong.
Khách sạn ở đây trông chả khác gì một ngôi nhà bình thường.
Tầng một là phòng khách, tầng hai là phòng bếp, còn tầng ba là phòng ngủ.
Trịnh Thành Tử dẫn thỏ trắng lên thẳng tầng 3 xem xét.
Hai người bọn họ được sắp xếp ở căn nhà này rất rộng rãi, tầng ba có hẳn 3 gian phòng.
Hai gian hướng ra phía nam, một gian hướng về phía bắc.
Trịnh Thành Tử quan sát một lúc lâu, rồi chỉ vào hai căn phòng ở hướng nam nói với thỏ trắng:
"Chúng ta hãy ngủ ở hai gian phòng đằng kia đi."
"Tại sao lại chọn hai phòng đó ạ?" Thỏ trắng cảm thấy khó hiểu liền quay qua hỏi Thành Tử: "Gian phòng ở phía bắc rõ ràng là lớn hơn rất nhiều mà."
"Anh biết là vậy, nhưng gian phòng đó hơi tách biệt, không phải em muốn ngủ bên cạnh phòng của anh sao?" Trịnh Thành Tử quay lại, kiên nhẫn giải thích cho thỏ trắng hiểu.
"Dạ… …" Thỏ trắng gật gật đầu, ngập ngừng nói với giọng yếu ớt: "Anh ơi, chúng ta không thể ngủ chung trong gian phòng rộng lớn đằng kia được sao, như vậy sẽ thích hơn nhiều."
"..."
Trịnh Thành Tử bị câu nói của thỏ trắng làm cho lúng túng.
"Được rồi, chúng ta sẽ ngủ ở hai phòng khác nhau, ở hai phòng cũng tốt mà… …" Thỏ trắng thấy vẻ mặt khó xử của Thành Tử đành bất đắc dĩ chấp nhận, mặc dù cô vẫn chưa hiểu tại sao cô và ca ca nước cam lại phải tách phòng để ngủ, họ đã từng ngủ chung nhiều rồi mà… …
Trời đã tối dần, xung quanh chỉ là màu đen kịt không thể nhìn thấy gì ở bên ngoài.
Nơi đây cách xa thành phố nên không có ánh sáng của đèn đường, cũng không có âm thanh của xe cộ tấp nập, chỉ có bầu trời đêm đầy sao tĩnh mịch, những làn gió mang theo hơi lạnh cùng tiếng dế kêu, thỏ trắng đứng trên ban công, hướng ánh mắt ra ngoài vươn vai hít một hơi dài.
Hmm… …Cuộc hành trình vào ngày mai rất đáng để mong chờ… …
"Thỏ trắng." Trịnh Thành Tử đứng trước cửa phòng của thỏ trắng, nhẹ nhàng gõ cửa rồi gọi lớn tên cô ấy.
"Em tới đây, em tới đây!" Thỏ trắng chạy như bay ra mở cửa, cô như đang mong chờ một điều gì đó, nhìn Thành Tử và cười tươi hỏi: "Ca ca nước cam có phải anh đã suy nghĩ lại không, anh muốn ngủ chung phòng với em chứ gì??"
Trịnh Thành Tử bật cười, bất lực nhìn thỏ trắng rồi đưa cho cô ấy bộ đồ ngủ đang giữ trong tay: "Em suy nghĩ nhiều quá rồi đó… …anh chỉ là qua đây đem cho em một bộ đồ ngủ thô… …."
"À… …" lúc này nụ cười trên gương mặt thỏ trắng chợt vụt mất, thỏ trắng xị mặt, bĩu môi tỏ vẻ hờn dỗi.
"Em còn không mau đi tắm rửa đi, đứng đó làm gì nữa?" Trịnh Thành Tử nhìn khuôn mặt thất vọng của thỏ trắng, liền cau mày hướng về phía cô hỏi.
"Được rồi, em biết rồi… …nãy giờ em đứng ngoài ban công hóng gió, cảm giác thật thoải mái." Thỏ trắng gật gật đầu, đón lấy áo ngủ trong tay Thành Tử, quay người đặt bộ đồ xuống giường, sau đó chạy nhanh ra ban công đưa tay vẫy vẫy Trịnh Thành Tử: "Ca ca nước cam, anh nhanh qua đây đi!!"
Editor: Waveliterature Vietnam
"Ừ… …" Trịnh Thành Tử khẽ trả lời rồi cúi đầu, đưa tay kéo lấy hành lý hướng vào phía trong nhà.
"Cảm giác thật tuyệt, giống như ngôi nhà này là của riêng chúng ta vậy." Thỏ trắng hưng phấn, nãy giờ khóe miệng luôn nhếch lên, cười nói không ngừng.
Trịnh Thành Tử đang đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu xuống, nhìn thỏ trắng với ánh mắt trong veo và thì thầm nói với cô: "Tối hôm nay em ngủ một phòng, anh ngủ ở một phòng khác nhé, chúng ta không nên ngủ chung phòng."
"Tại sao vậy anh?"
Thỏ trắng hơi ngẩn người ra sau đó hỏi với vẻ mặt nghi ngờ: "Sao lại phải ngủ riêng cơ chứ??"
"Thì bởi vì… …" Trịnh Thành Tử chần chừ một lát, sau đó thản nhiên bịa đại một lý do rồi nói: "Thì nguyên cả căn nhà to bự này đều thuộc về chúng ta, trong nhà lại có nhiều phòng như vậy không dùng sẽ rất lãng phí, đúng không hả?"
" Ồ… …anh nói nghe có vẻ cũng hợp lý đấy chứ… …" Thỏ trắng suy nghĩ một lát, rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: "Cứ thống nhất vậy đi, nhưng mà phải cho em ngủ cạnh gian phòng của anh."
"Được thôi." Trịnh Thành Tử thở phào nhẹ nhõm vì thỏ trắng đồng ý với đề nghị của mình, nói xong anh quay người kéo hành lý và tiếp tục đi vào bên trong.
Khách sạn ở đây trông chả khác gì một ngôi nhà bình thường.
Tầng một là phòng khách, tầng hai là phòng bếp, còn tầng ba là phòng ngủ.
Trịnh Thành Tử dẫn thỏ trắng lên thẳng tầng 3 xem xét.
Hai người bọn họ được sắp xếp ở căn nhà này rất rộng rãi, tầng ba có hẳn 3 gian phòng.
Hai gian hướng ra phía nam, một gian hướng về phía bắc.
Trịnh Thành Tử quan sát một lúc lâu, rồi chỉ vào hai căn phòng ở hướng nam nói với thỏ trắng:
"Chúng ta hãy ngủ ở hai gian phòng đằng kia đi."
"Tại sao lại chọn hai phòng đó ạ?" Thỏ trắng cảm thấy khó hiểu liền quay qua hỏi Thành Tử: "Gian phòng ở phía bắc rõ ràng là lớn hơn rất nhiều mà."
"Anh biết là vậy, nhưng gian phòng đó hơi tách biệt, không phải em muốn ngủ bên cạnh phòng của anh sao?" Trịnh Thành Tử quay lại, kiên nhẫn giải thích cho thỏ trắng hiểu.
"Dạ… …" Thỏ trắng gật gật đầu, ngập ngừng nói với giọng yếu ớt: "Anh ơi, chúng ta không thể ngủ chung trong gian phòng rộng lớn đằng kia được sao, như vậy sẽ thích hơn nhiều."
"..."
Trịnh Thành Tử bị câu nói của thỏ trắng làm cho lúng túng.
"Được rồi, chúng ta sẽ ngủ ở hai phòng khác nhau, ở hai phòng cũng tốt mà… …" Thỏ trắng thấy vẻ mặt khó xử của Thành Tử đành bất đắc dĩ chấp nhận, mặc dù cô vẫn chưa hiểu tại sao cô và ca ca nước cam lại phải tách phòng để ngủ, họ đã từng ngủ chung nhiều rồi mà… …
Trời đã tối dần, xung quanh chỉ là màu đen kịt không thể nhìn thấy gì ở bên ngoài.
Nơi đây cách xa thành phố nên không có ánh sáng của đèn đường, cũng không có âm thanh của xe cộ tấp nập, chỉ có bầu trời đêm đầy sao tĩnh mịch, những làn gió mang theo hơi lạnh cùng tiếng dế kêu, thỏ trắng đứng trên ban công, hướng ánh mắt ra ngoài vươn vai hít một hơi dài.
Hmm… …Cuộc hành trình vào ngày mai rất đáng để mong chờ… …
"Thỏ trắng." Trịnh Thành Tử đứng trước cửa phòng của thỏ trắng, nhẹ nhàng gõ cửa rồi gọi lớn tên cô ấy.
"Em tới đây, em tới đây!" Thỏ trắng chạy như bay ra mở cửa, cô như đang mong chờ một điều gì đó, nhìn Thành Tử và cười tươi hỏi: "Ca ca nước cam có phải anh đã suy nghĩ lại không, anh muốn ngủ chung phòng với em chứ gì??"
Trịnh Thành Tử bật cười, bất lực nhìn thỏ trắng rồi đưa cho cô ấy bộ đồ ngủ đang giữ trong tay: "Em suy nghĩ nhiều quá rồi đó… …anh chỉ là qua đây đem cho em một bộ đồ ngủ thô… …."
"À… …" lúc này nụ cười trên gương mặt thỏ trắng chợt vụt mất, thỏ trắng xị mặt, bĩu môi tỏ vẻ hờn dỗi.
"Em còn không mau đi tắm rửa đi, đứng đó làm gì nữa?" Trịnh Thành Tử nhìn khuôn mặt thất vọng của thỏ trắng, liền cau mày hướng về phía cô hỏi.
"Được rồi, em biết rồi… …nãy giờ em đứng ngoài ban công hóng gió, cảm giác thật thoải mái." Thỏ trắng gật gật đầu, đón lấy áo ngủ trong tay Thành Tử, quay người đặt bộ đồ xuống giường, sau đó chạy nhanh ra ban công đưa tay vẫy vẫy Trịnh Thành Tử: "Ca ca nước cam, anh nhanh qua đây đi!!"