Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-201
Chương 201: Dấu mốc của sự trưởng thành (4)
Editor: Waveliterature Vietnam
" Nước Cam ca ca! Nhanh lên, cứu em"
Sau khi thấy số điện thoại của thỏ trắng gọi đến, Thành Tử đã vội nhấc máy nhưng lại chỉ nghe được tiếng kêu cứu cùng những tiếng nấc dài, khóc thút thít.
Trịnh Thành Tử nhíu mày, nhanh chóng trả lời:
" Em làm sao vậy, em đang ở đâu, nói rõ anh nghe?"
Mặt Trịnh Thành Tử biến sắc, vẫn không thấy hồi âm từ đầu dây bên kia.
Trịnh Thành Tử ngồi trong lớp học mà không yên, trong đầu bây giờ chỉ nghĩ đến lời kêu cứu của thỏ trắng.
Thành Tử quay sang Đích Hạ Phong, chần chừ một lúc, cuối cùng cầm điện thoại lên, vội vã nói: "Tớ có việc gấp cần ra ngoài, lát nữa nếu thầy tới cậu giúp tớ nói với ông ấy một tiếng nhé." "Hả? Cậu đi ngay bây giờ sao?" Đích Hạ Phong sững sờ, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Trịnh Thành tử đã lao vội ra cửa sau của lớp học, rồi đi mất hút.
Bên ngoài hành lang tĩnh mịch, lúc này tất cả các lớp đều đang trong giờ học.
Trịnh Thành Tử cầm điện thoại, hốt hoảng chạy nhanh lại trong góc phía dưới cầu thang, cúi đầu vội vàng bấm số điện thoại gọi cho thỏ trắng.
Điện thoại đổ chuông hai lần thì đầu dây bên kia có người nhấc máy.
"Thỏ trắng??" Trịnh Thành Tử nhíu mày, gương mặt hiện lên vẻ lo lắng, khẩn trương hỏi lớn " Nói gì đi, em làm sao hả?"
" Hức hức…Nước Cam ca ca…" Bên kia đầu dây tiếng thỏ trắng thút thít khóc " Em hình như…hình như cái kia lại đến rồi…"
"Hả? Cái kia là cái gì, em đang nói gì vậy" Trịnh Thành Tử ngẩn người ra, nhất thời chưa thể hiểu được lời thỏ trắng nói." Em nói đến là đến cái gì cơ, anh thật sự không hiểu"" Chính là….chính là cái mà các nữ sinh đều đến ấy…" thỏ trắng xấu hổ, ngập ngừng nói tiếp: "Anh ơi, phải làm sao?"
Nghe đến đây, dường như đã hiểu ra vấn đề Trịnh Thành Tử lập tức phì cười: "Em đang hỏi anh về "
cái kia" ư?? Em hỏi một nam sinh về chuyện đó thì anh biết phải làm gì bây giờ?"
"Em..." Bên kia thỏ trắng mặt đã đỏ bừng lên, khóc không ra nước mắt, ấp úng nói tiếp: "Em biết là em phải làm gì ….nhưng không thể anh có hiểu không, bây giờ thực sự …em không phải biết xử lí như thế nào cả"?
" Sao, vậy là có chuyện gì, em giải thích rõ xem nào"
"Trong nhà em… trong nhà bây giờ không có "cái ấy"". thỏ trắng ngập ngừng nói nhỏ
" Cái ấy là cái gì mới được?" Trịnh Thành Tử ngạc nhiên, lớn tiếng hỏi.
"....."
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, cả hai bên đều im bặt.
Trịnh Thành Tử chỉ nghe thấy tiếng thở dài, ấp úng của thỏ trắng nên lên tiếng thúc giục: " Làm sao, không có cái gì, em nói rõ cho anh nghe."
" Em không có … băng vệ sinh…"cuối cùng điện thoại cũng vang lên giọng nói của thỏ trắng, cô bé hét lên như muốn bật khóc.
"..."
Nghe thỏ trắng nói vậy Trịnh Thành Ngôn đơ người mất vài giây.
" Trong nhà không có cái kia, nhà em không có và nhà của anh cũng vậy…" thỏ trắng buồn bực nói tiếp " Vấn đề là, em không thể tự ra ngoài và mua được, cái đấy chảy làm dơ hết váy của em, thật sự em không dám đi ra ngoài bây giờ….."
"..."
Tình thế lúc này thật dở khóc dở cười, nghe đến đấy, Trịnh Thành Tử nhẹ nhàng trả lời: "Anh biết rồi, em cứ ở yên trong nhà đó, đừng nhúc nhích, anh sẽ về liền"
" Nhưng mà không phải tối nay anh có buổi tự học trên lớp ư?" thỏ trắng chần chừ một lát, sau khi gọi điện để cầu cứu Thành Tử cô chợt nhận ra rằng anh ấy đang có giờ học trên lớp, và còn những 2 tiếng nữa mới hết buổi học đó…
" Đúng vậy" Trình Thành Tử phớt lờ câu hỏi của thỏ trắng, không giải thích gì nhiều, chỉ nói ngắn gọn một câu rồi cúp điện thoại: " Em ở yên đấy"
Quay trở lại phòng học, Trịnh Thành Tử nhanh chóng thu dọn đống sách vở trên bàn, bỏ hết vào cặp, nói vội với Địch Hạ Phong: "Tớ có việc phải về trước, cậu giúp tớ xin Lão Sư nghỉ nhé"
"Này…này??" Đích Hạ Phong chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Editor: Waveliterature Vietnam
" Nước Cam ca ca! Nhanh lên, cứu em"
Sau khi thấy số điện thoại của thỏ trắng gọi đến, Thành Tử đã vội nhấc máy nhưng lại chỉ nghe được tiếng kêu cứu cùng những tiếng nấc dài, khóc thút thít.
Trịnh Thành Tử nhíu mày, nhanh chóng trả lời:
" Em làm sao vậy, em đang ở đâu, nói rõ anh nghe?"
Mặt Trịnh Thành Tử biến sắc, vẫn không thấy hồi âm từ đầu dây bên kia.
Trịnh Thành Tử ngồi trong lớp học mà không yên, trong đầu bây giờ chỉ nghĩ đến lời kêu cứu của thỏ trắng.
Thành Tử quay sang Đích Hạ Phong, chần chừ một lúc, cuối cùng cầm điện thoại lên, vội vã nói: "Tớ có việc gấp cần ra ngoài, lát nữa nếu thầy tới cậu giúp tớ nói với ông ấy một tiếng nhé." "Hả? Cậu đi ngay bây giờ sao?" Đích Hạ Phong sững sờ, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Trịnh Thành tử đã lao vội ra cửa sau của lớp học, rồi đi mất hút.
Bên ngoài hành lang tĩnh mịch, lúc này tất cả các lớp đều đang trong giờ học.
Trịnh Thành Tử cầm điện thoại, hốt hoảng chạy nhanh lại trong góc phía dưới cầu thang, cúi đầu vội vàng bấm số điện thoại gọi cho thỏ trắng.
Điện thoại đổ chuông hai lần thì đầu dây bên kia có người nhấc máy.
"Thỏ trắng??" Trịnh Thành Tử nhíu mày, gương mặt hiện lên vẻ lo lắng, khẩn trương hỏi lớn " Nói gì đi, em làm sao hả?"
" Hức hức…Nước Cam ca ca…" Bên kia đầu dây tiếng thỏ trắng thút thít khóc " Em hình như…hình như cái kia lại đến rồi…"
"Hả? Cái kia là cái gì, em đang nói gì vậy" Trịnh Thành Tử ngẩn người ra, nhất thời chưa thể hiểu được lời thỏ trắng nói." Em nói đến là đến cái gì cơ, anh thật sự không hiểu"" Chính là….chính là cái mà các nữ sinh đều đến ấy…" thỏ trắng xấu hổ, ngập ngừng nói tiếp: "Anh ơi, phải làm sao?"
Nghe đến đây, dường như đã hiểu ra vấn đề Trịnh Thành Tử lập tức phì cười: "Em đang hỏi anh về "
cái kia" ư?? Em hỏi một nam sinh về chuyện đó thì anh biết phải làm gì bây giờ?"
"Em..." Bên kia thỏ trắng mặt đã đỏ bừng lên, khóc không ra nước mắt, ấp úng nói tiếp: "Em biết là em phải làm gì ….nhưng không thể anh có hiểu không, bây giờ thực sự …em không phải biết xử lí như thế nào cả"?
" Sao, vậy là có chuyện gì, em giải thích rõ xem nào"
"Trong nhà em… trong nhà bây giờ không có "cái ấy"". thỏ trắng ngập ngừng nói nhỏ
" Cái ấy là cái gì mới được?" Trịnh Thành Tử ngạc nhiên, lớn tiếng hỏi.
"....."
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, cả hai bên đều im bặt.
Trịnh Thành Tử chỉ nghe thấy tiếng thở dài, ấp úng của thỏ trắng nên lên tiếng thúc giục: " Làm sao, không có cái gì, em nói rõ cho anh nghe."
" Em không có … băng vệ sinh…"cuối cùng điện thoại cũng vang lên giọng nói của thỏ trắng, cô bé hét lên như muốn bật khóc.
"..."
Nghe thỏ trắng nói vậy Trịnh Thành Ngôn đơ người mất vài giây.
" Trong nhà không có cái kia, nhà em không có và nhà của anh cũng vậy…" thỏ trắng buồn bực nói tiếp " Vấn đề là, em không thể tự ra ngoài và mua được, cái đấy chảy làm dơ hết váy của em, thật sự em không dám đi ra ngoài bây giờ….."
"..."
Tình thế lúc này thật dở khóc dở cười, nghe đến đấy, Trịnh Thành Tử nhẹ nhàng trả lời: "Anh biết rồi, em cứ ở yên trong nhà đó, đừng nhúc nhích, anh sẽ về liền"
" Nhưng mà không phải tối nay anh có buổi tự học trên lớp ư?" thỏ trắng chần chừ một lát, sau khi gọi điện để cầu cứu Thành Tử cô chợt nhận ra rằng anh ấy đang có giờ học trên lớp, và còn những 2 tiếng nữa mới hết buổi học đó…
" Đúng vậy" Trình Thành Tử phớt lờ câu hỏi của thỏ trắng, không giải thích gì nhiều, chỉ nói ngắn gọn một câu rồi cúp điện thoại: " Em ở yên đấy"
Quay trở lại phòng học, Trịnh Thành Tử nhanh chóng thu dọn đống sách vở trên bàn, bỏ hết vào cặp, nói vội với Địch Hạ Phong: "Tớ có việc phải về trước, cậu giúp tớ xin Lão Sư nghỉ nhé"
"Này…này??" Đích Hạ Phong chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.