-
Chương 4
Editor: Ling
---
7.
Đôi mắt của tôi và Tô Vũ khá giống nhau, A Từ và Trình Cảnh Từ đều thích đôi mắt đó.
Khi nhận được tin nhắn từ trợ lý của Trình Cảnh Từ, thợ trang điểm đang trang điểm mắt cho tôi.
“Trình tổng nhập viện.” Chỉ có bốn chữ đơn giản.
Ngày đó sau khi gặp Tô Vũ, tôi không vào thăm Trình Cảnh Từ, chỉ đứng ngoài cửa sổ nhìn, thấy Tô Vũ quen thuộc mà nói chuyện với hắn, nhất thời cảm thấy đau lòng.
Nếu như ngay cả tình cảm của A Từ cũng là giả, vậy tôi còn ở bên cạnh Trình Cảnh Từ chờ đợi một chút khả năng A Từ xuất hiện để làm gì chứ?
Tôi không trả lời tin nhắn.
Chiều hôm sau, tôi còn chưa kịp tẩy trang liền nhận được điện thoại của Trình Cảnh Từ, trong điện thoại, giọng nói của hắn vẫn mát lạnh, dễ nghe như mọi khi:
“Sao thế, biết anh nằm viện cũng không đến thăm anh?”
Khi tôi thu thập xong chạy đến bệnh viện, trời đã tối rồi, phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có một mình hắn đang dựa vào đầu giường xử lý tài liệu.
Lúc nhìn thấy tôi, hắn hơi nhíu mày, “Đoàn phim không cho em ăn cơm à? Sao lại gầy như vậy?”
“Em giảm cân.”
Hắn cười lạnh: “Giảm cân? Em định để anh buổi tối ôm một bộ xương đi ngủ sao?”
Tôi sững sờ ngẩng đầu nhìn hắn, trong nháy mắt đó, biểu cảm của hắn khi nói lời này gần như trùng khớp với A Từ, lời như vậy, A Từ cũng đã từng nói.
Khi đó, để giành được một vai diễn nhỏ, tôi liều mạng giảm cân, cho dù A Từ dụ dỗ thế nào, tôi cũng kiên quyết chỉ ăn rau.
Sau đó, anh tức giận đè tôi xuống giường, hung hăng nói: “Giang Oản Oản, em định để anh buổi tôi ôm một bộ xương đi ngủ sao?”
Rõ ràng A Từ đối xử với tôi tốt như vậy, tốt như vậy, chẳng lẽ đều là giả sao…
“Giang Oản.” Giọng nói của Trình Cảnh Từ đột nhiên kéo suy nghĩ của tôi quay lại, hắn nhìn vào mắt tôi hỏi: “Em đang nghĩ đến ai?”
Tôi im lặng không nói, cho đến khi cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Tô Vũ bước vào.
Tiếng giày cao gót đạp xuống đất rất dễ nghe.
Nhưng giọng nói Trình Cảnh Từ lại trở nên lạnh lùng, “Đi ra ngoài.”
Nước mắt vỗn dĩ đang không kìm được trực tiếp rơi xuống hai giọt, khi tôi xoay người định đi ra ngoài thì cổ tay đột nhiên bị Trình Cảnh Từ nắm lấy, “Không phải bảo em.”
“Cảnh Từ...” Nụ cười yếu ớt trên mặt Tô Vũ nhạt đi vài phần.
“Nghe không hiểu à? Tôi bảo cô đi ra ngoài, lần sau nhớ gõ của.”
Sau khi cô ta rời đi, Trình Cảnh Từ kéo tôi lại, buông tay tôi ra, nhàn nhạt nhìn tôi: “Nói cho anh nghe, cô ta nói với em những gì?”
Tôi giật mình, vừa định nói tôi chưa từng gặp Tô Vũ, hắn lại cười khẩy nói: “Em không lừa được anh đâu.”
8.
Tôi đem tất cả những chuyện Tô Vũ nói với tôi kể cho hắn, không thừa một câu, không thiếu một câu, bao gồm cả câu cuối cùng cô ta nói.
Trình Cảnh Từ nghe xong cười hỏi tôi: “Giang Oản, em dễ lừa như vậy sao?”
Sáng sớm hôm sau, tôi nhận được điện thoại từ trợ lý của hắn, giọng nói trong điện thoại đều đều, cực kỳ giống phong cách xử lý mọi chuyện máu lạnh của hắn.
“Ba của Trình tổng và ba của cô Tô là bằng hữu lâu năm, Trình tổng và cô Tô không có bất kỳ quan hệ gì.”
Giải thích rất ngắn gọn và súc tích.
Sau khi cúp điện thoại một lúc lâu, tôi mới nhận ra, đây là lời giải thích của Trình Cảnh Từ.
Vì vậy, buổi tối hôm đó, tôi lại đến bệnh viện, nhưng đến nơi mới biết hắn đã xuất viện hai tiếng trước.
Từ góc độ của tôi, A Từ và Trình Cảnh Từ đều giống nhau, chưa bao giờ lừa dối tôi, cho nên khi nghe lời giải thích của trợ lý, tôi gần như không chút do dự lựa chọn tin tưởng hắn.
Nhưng sự xuất hiện của Tô Vũ đã giúp tôi nhận ra một sự thật quan trọng là cô ta và Trình Cảnh Từ mới là người ở cùng một thế giới.
Cho dù A Từ không biến mất, thân phận của anh cũng là thứ tôi không thế với được, sao anh có thể cưới tôi chứ?
Có lẽ, chúng tôi thực sự chỉ là một sự ngoài ý muốn trong cuộc đời của đối phương, sự tình cờ nào rồi cũng sẽ qua đi, rồi chúng tôi cũng sẽ phải chia tay thôi.
Tôi nhìn dòng xe tấp nập qua lại, hít một hơi thật sâu, có chút khổ sở, cho dù không cưới tôi, cho dù phải chia tay, liệu có thể, có thể để cho tôi gặp lại một lần được không?
A Từ…
“Bíp bíp—” Ánh đèn xuất hiện sau lừng cũng với hai tiếng còi.
Thân xe vững vàng dừng lại ở bên cạnh tôi, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, gò má của Trình Cảnh Từ hiện ra dưới ánh đèn lập lòe càng thêm tinh xảo.
“Lên xe.”
Đèn đường lướt nhanh qua kính xe, tôi suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Trình Cảnh Từ, chúng ta chia tay đi.”
Hắn đột ngột đạp phanh xe, bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.
“Hừ~ chia tay? Giảng Oản, em rốt cuộc nhận ra anh không phải là anh ta sao?” Hắn quay mặt sang nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười vô cùng nhạt nhẽo, sự chiếm hữu không chút nào che giấu trong mắt.
A Từ...
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, phát hiện hắn và A Từ càng ngày càng giống nhau.
“Đúng, anh không phải A Từ, A Từ biết dùng nước hoa em tặng, còn anh thì không.” Tôi đón ánh mắt của hắn, gằn từng chữ nói.
Đêm hôm đó, sau khi Trình Cảnh Từ đưa tôi về, không nói một lời lái xe rời đi, một tháng sau chúng tôi cũng chưa liên lạc lại, cho đến khi tôi quay xong cảnh phim cuối cùng, dầm mưa, bị cảm.
Tôi mơ màng nằm trên giường, trong lúc nửa tỉnh nửa mê dường như mơ thấy A Từ, cũng giống như trước đây khi tôi bị sốt do cảm lạnh, anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi, dùng chăn bọc tôi lại ôm vào trong ngực.
“A Từ... A Từ...” Tôi nhỏ giọng gọi, ở trong ngực anh cọ một cái.
Giọng nói của A Từ vang lên bên tai, anh nói: “Giang Oản, anh là Trình Cảnh Từ.”
Trái tim tôi đập thình thịch, tôi từ từ mở mắt ra, nhìn rõ gương mặt của Trình Cảnh Từ.
Hắn thở dài: “Em không thể quên anh ta được sao?”
Nghe hắn nói câu đó xong, nước mắt tôi lập tức rơi xuống, tôi đẩy hắn ra, muốn cách hắn xa một chút, nhưng gần như không thể cử động, cố chấp nhìn hắn vừa khóc vừa nói:
“Nếu như ngay cả em cũng quên A Từ, vậy thì ai sẽ nhớ anh ấy đây?”
Hắn lau nước mắt cho tôi, đột nhiên đè tôi hôn xuống, tôi không chịu được giãy giụa, nhưng không thể tránh thoát, chỉ có thể chịu đựng.
Một lúc sau, hắn mới buông tôi ta, gục xuống bên tai tôi, trầm giọng thở hổn hển, giọng nói hơi khàn:
“Nếu như trong lòng em cứ mãi nhớ thương A Từ, vậy Trình Cảnh Từ nên ở nơi nào?”