-
Chương 1
Editor: Ling
---
1.
Tô và Trình Cảnh Từ ở bên nhau, bởi vì tôi thực sự rất nhớ A Từ.
Nhưng hắn nói hắn không phải A Từ, không muốn từ trong miệng tôi nghe thấy cái tên này lần nữa, cũng đừng thông qua gương mặt của hắn để nhìn một người khác.
Để có thể ở bên cạnh hắn, tôi cố gắng từ bỏ thói quen nhìn vào gương mặt của hắn gọi hắn là “A Từ”, nhưng lúc tình yêu đang nồng nhiệt, tôi vẫn sẽ vô thức gọi “A Từ”, còn hắn sẽ cố ý khiến tôi mất kiểm soát, sau đó cắn tai tôi hỏi: “Giang Oản, anh là ai?”
“A Từ……………… Trình, Trình Cảnh Từ.”
Sau khi kết thúc, hắn không lưu luyến chút nào buông tôi ra, đi vào nhà vệ sinh.
Tôi nằm trên giường, trong lòng không khỏi chua xót.
Hắn rõ ràng chính là A Từ, trước ngực trái của hắn có một nốt ruồi nhỏ, A Từ cũng có.
Nhưng hắn lại không giống A Từ, A Từ sau mỗi lần kết thúc đều sẽ ôm tôi sau đó hôn một lúc mới buông tôi ra, mà hắn thì không.
A Từ là một tay đua trương dương bá đạo, Trình Cảnh Từ là một doanh nhân khôn khéo lạnh nhạt.
Trong bữa tiệc đó, tại giây phút tôi nghe thấy giọng nói của hắn liền lỡ tay làm đổ ly rượu, lúc người phục vụ chạy đến xử lý, tôi nhìn thấy hắn đang nói chuyện với mọi người ở cách đó không xa, trang nghiêm tao nhã.
Nhưng khi tôi gọi hắn là “A Từ, hỏi hắn đã đi đâu, hắn lại chỉ dùng ánh mắt vừa xa lạ vừa khinh bỉ để nhìn tôi, như thể tôi là một nghệ sĩ tuyến mười tám đang muốn trèo cao.
Tôi cho hắn xem những bức ảnh trong điện thoại, nói với hắn những chuyện chúng tôi đã làm trước đây, hắn hơi nhếch khóe môi, cười thản nhiên:
“Cô Giang, thủ đoạn vụng về của cô, đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy, với thân phận của tôi và cô, những chứng cứ ở bên nhau công khai như vậy, ngoại trừ di động của cô, còn chỗ nào có nữa không?”
Hắn nghĩ rằng những bức ảnh đó là giả, những chuyện tôi nói cũng là giả.
Mối tính bí mật đó, cả thế giờ trừ tôi và anh ra, không ai biết.
Hiện tại, anh cũng không biết.
Trình Cảnh Từ nói, từ nhỏ hắn đã ở nước ngoài, đây là lần đầu tiên về nước.
“Có phải anh bị mất trí nhớ không, vậy nên mới quên mất em?” Lúc tôi nói ra lời này, bàn tay siết chặt, trái tim cũng đập chậm lại mấy nhịp.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi một lúc rồi mới mở miệng: “Giang Oản, tôi là Trình Cảnh Từ.”
Phần giường phía sau hơi lún xuống, Trình Cảnh Từ nằm lên.
Không biết qua bao lâu, tôi trở mình đối diện với gương mặt đang ngủ say của hắn, giống y hệt gương mặt của A Từ, tôi không nhịn được giơ tay nhẹ nhàng viền theo đôi lông mày rậm của hắn.
“Rõ ràng chính là A Từ, ngay cả việc lúc ngủ hay nhíu mày lại cũng giống nhau.” Tôi nhẹ giọng nỉ non.
Người đáng lẽ đang ngủ say lại đột nhiên mở miệng: “Anh đã nói rồi, đừng để anh nghe thấy cái tên này, nếu còn lần nữa…”
Còn lần nữa thì sao, hắn không nói, nhưng tôi biết, nếu còn lần nữa, hắn sẽ khiến tôi rời đi.
Trình Cảnh Tự không giống như A Từ, người sẽ vì tôi mà không ngừng hạ thấp giới hạn cuối cùng.
2.
A Từ từng ôm tôi, hỏi tôi muốn kết hôn khi nào.
Lúc ấy tôi đùa nghịch những ngón tay thon dài của anh, cười nói: “Vậy còn phải xem anh muốn cầu hôn lúc nào, à đúng rồi, nhất định phải cầu hôn em ở biển hoa, em nhất định sẽ đồng ý.”
Vừa nói xong anh liền ôm mặt tôi hôn một cái, giọng nói hơi khàn: “Em nói rồi đấy, không được nuốt lời.”
“Không nuốt lời, ngoéo tay ngoéo tay.”
Anh thấy tôi đưa tay ra, trịnh trọng ngoắc lấy ngón út của tôi.
Lúc tỉnh lại, Trình Cảnh Từ đã rời đi, tôi nhìn khoảng trống bên người, buồn bã mất mát.
Lại mơ thấy A Từ...
Khi tôi chuyển chậu lan sang, Trình Cảnh Từ đang đứng trên ban công nghe điện thoại, ánh mắt lại vẫn rơi xuống chậu lan trong tay tôi.
Chậu lan này là quà sinh nhật A Từ tặng tôi, do tự tay anh trồng, tôi từng nói tôi không thích trang sức châu báu gì cả, chỉ thích hoa lá cỏ cây.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Trình Cảnh Từ, tìm một chỗ đặt chậu lan xuống, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng chơi đùa với nó.
Nghe điện thoại xong, hắn đút hai tay vào túi quần đi đến bên cạnh tôi, trịch thượng nhìn tôi: “Mua lan à?”
“Em tự trồng đấy, lợi hại không?” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn đắc ý cười.
Hắn trầm mặc một lát rồi quay người bỏ đi, chỉ ném lại một chữ: “Ừ.”
Nụ cười thoáng chốc biến mất, tôi dùng ngón tay chọc chọc một bông hoa lan, “Anh ấy không nhận ra mày.”
Cũng không nhận ra tao.
Một buổi sáng khi tôi thức dậy, nhìn thấy Trình Cảnh Từ đứng trước chậu lan, hoảng hốt gọi hắn: “Trình Cảnh Từ, anh đang làm gì vậy?”
Bóng lưng hắn khựng lại, quay người, lúc này tôi mới nhìn rõ thứ hắn cầm trong tay.
“Gần đây thời tiết có chút khô hạn, hoa lan của em sắp ch.ết rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy giọng điệu vừa rồi của mình quá hấp tấp xúc động, liền bước đến ôm lấy eo hắn, “Thật sự xin lỗi, em cứ nghĩ rằng…”
“Nghĩ rằng anh sẽ làm nó biến mất sao?” Hắn dừng một chút, giống như cười khẽ: “Giang Oản, em thật sự có thể trồng được hoa lan sao?”
Tôi vùi mặt vào ngực hắn, nắm lấy vạt áo hắn, không nói gì nữa.
Lúc A Từ còn ở bên cạnh, chậu lan này là do anh chăm sóc, anh từng véo má tôi nói: “Oản Oản, chậu lan này nếu không có anh, một ngày cũng không sống nổi.”
Tôi ghé sát vào trong ngực anh, cười tủm tỉm nhìn anh: “A Từ, sao anh lại tặng hoa lan cho em thế?”
Anh không nói, sau đó tôi vô tình đọc được ý nghĩa của hoa lan ở trên mạng, chỉ cảm thấy trái tim hơi trướng lên. (*)
(*) Theo tui tra trên Baidu thì ngôn ngữ hoa của hoa lan là e ấp, tao nhã, xinh đẹp, cao quý và đức hạnh. Còn trong tình yêu là một tình yêu giấu kín, bí mật.
Sau khi A Từ biến mất, chậu lan này cũng suýt ch.ết mấy lần, lần nào tôi cũng khóc nức nở ôm chậu hoa đi khắp nơi cầu cứu, bằng mọi giá phải làm nó sống sót.
Qua một lúc lâu, Trình Cảnh Từ vòng ra sau lưng tôi, để tôi đối diện với chậu lan kia, ở bên tai tôi nhẹ giọng hỏi: “Giang Oản, em có giống với hoa lan không?”
Vào giờ phút này, ý nghĩa của hoa lan đột nhiên hiện lên trong đầu tôi, ngón tay tôi khẽ run, nghiêng mặt sang, cong mắt nhìn hắn: “Anh đang khen em đẹp như hoa sao?”
Hắn nở một nụ cười nhạt nhẽo, liếc nhìn chậu lan rồi ôm lấy vai tôi đi về phía phòng khách.
“Em nói khen thì là khen.”