-
Quyển 2 - Chương 13
Đoàn người của Nhiễm Phi Trạch vào Linh Lung trận đã được bốn ngày.
Vừa đi qua chiếc cầu sắt, bọn họ liền chia binh ra hai ngả. Một bên là Liễu Nhan Hương của Thần Khí môn, đệ tử đời thứ sáu của Huyền Thanh phái Đổng Thắng và hai đệ tử của Thất Sát trang, tất cả bốn người đi theo tuyến đường Cửu Linh Đạo chưởng vẽ. Một nhóm khác gồm mười một người còn lại bỏ qua chủ trận, chọn đi theo các tiểu trận đường nhánh ven núi, thăm dò xem có khả năng ra khỏi Linh Lung trận giữa đường hay không.
Bởi vì vào trận phiền phức lại, không dễ thăm dò đường, cho nên tiến triển của bọn Nhiễm Phi Trạch không lớn. Qua bốn ngày, họ vẫn chưa đi vào được quá sâu. Núi Linh Lung hiểm trở, càng đến gần phía vách núi thì các cơ quan càng hiểm hóc, hơn nữa bởi vì rất ít người đi đường này nên nhiều cơ quan chưa từng bị chạm qua, ám khí ngầm bố trí khắp nơi, rất khó phát hiện. Thỉnh thoảng còn bắt gặp xương trắng, cũng không biết là vị đại hiệp giang hồ nào sau khi vào trận đã mất tích không để lại dấu vết.
Hôm nay là ngày thứ tư, mọi người đi được nửa ngày, vòng vèo mấy vòng, đi qua mấy trạm chốt, đều chẳng thu hoạch được gì. Nhiễm Phi Trạch vừa đi vừa nói nếu đi thêm một ngày nữa mà không có phát hiện gì thì phải quay trở lại. Dựa theo thời gian tính toán, sau khi vào trận, muộn nhất là ngày thứ hai Cửu Linh Đạo chưởng đã ra khỏi trận, đến giờ bọn họ đi quá phạm vi thời gian hai ngày rồi. Nhiễm Phi Trạch nói lời này lập tức gặp phải sự phản đối mãnh liệt từ Phương Bình và Phó Ngân của Thất Sát trang. Bọn họ cho rằng Cửu Linh Đạo chưởng đã có chuẩn bị trước rồi mới đi vào, hành trình ắt là nhanh hơn bọn họ phải vừa đi vừa tìm đường. Ông ta chắc chắn đã thăm dò đường từ từ sớm, nên mới có thể vượt qua không chút sợ hãi, còn tưởng rằng hành tung ắt có thể che đậy được.
Nhiễm Phi Trạch cũng không tranh biện với bọn họ, chỉ nói rằng: “Phương đại hiệp, Phó đại hiệp biết rõ nội tình, vậy xin cứ dẫn đường đi.”
Một câu nói khiến hai người đó lập tức ngậm miệng.
Tào Hạ Đông Chưởng môn phái Thúy Sơn trong đội ngũ là người cao niên nhất, ông ta đưa theo một đệ tử vào trận, nhưng hôm qua khi đi qua một cơ quan, đệ tử của ông ta đã bị thương, trong mười một người, chỉ có đệ tử của ông ta là bị thương nên sắc mặt ông ta vẫn luôn đen sì từ lúc đó. Bây giờ nghe thấy hai bên ý kiến bất đồng, ông ta lập tức mượn cớ nổi giận. “Mới được có mấy ngày đã tìm mọi lý do thoái thác rồi, nếu có thể dễ dàng tìm thấy đường tắt như thế, vậy Cửu Linh Đạo Chưởng há chẳng phải không có đầu óc sao?”
Nhiễm Phi Trạch không đáp lời, chàng nhảy qua hai đoạn cọc cây, đi vào một trận pháp ở trong bụi cây kia bới tìm, sờ được một chỗ, dùng lực kéo mạnh, dưới đất đột nhiên bật lên một tấm lưới, lưới bị kéo lên đến ngọn cây, trên cây cũng không biết có đặt bẫy ẩn ở chỗ nào, đột nhiên bắn ra bùn đen sì vừa bẩn vừa thối.
Mọi người nhìn thấy, sắc mặt tái xanh, may là chỉ để tâm đấu khẩu, không đi quá nhanh. Nhưng trong lòng Tiêu Kỳ đã có đáp án, mấy ngày nay nhìn thấy những cạm bẫy buồn nôn lại không có lực sát thương loại này, mười cái có tới tám, chín cái chính là do Nhiễm Phi Trạch năm đó làm ra.
Nhiễm Phi Trạch ở phía trước vừa đi vừa kéo, cạm bẫy lưới rải rác trên một đoạn đường khá dài, có đến hơn chục chiếc, Tiêu Kỳ không kìm được nói: “Người làm ra cái bẫy này thật là vô vị quá!”
Nhiễm Phi Trạch trả lời: “Khi đó hẳn ta có hơi nhàn rỗi.” Lời này khiến mọi người đều chẳng thể nói gì nổi, tất cả im lặng.
Nhiễm Phi Trạch xua tay. “Đi thêm một đoạn nữa là tới vách đá rồi, mọi người ai muốn dò đường thì đi đi. Ta đây có làm gì cũng chẳng được ai thích, bị người ta nghi ngờ, vẫn nên trông giữ ở phía sau đợi tin tức của mọi người thì hơn.” Lời chàng nói là thực lòng, đúng là nếu chàng đi thăm dò rồi quay lại nói đường này không thông, chắc chắn sẽ có người hoài nghi, lại đòi đi thêm một lần nữa. Có điều tuy sự thực đúng là như vậy, nhưng chàng nói với khẩu khí này lại càng không được ưa thích. Đám người càng hung dữ lườm chàng một cái.
Sau đó, Trần Hiếu Sơn của Thần Khí môn, Đinh Minh của La Y môn, Ngụy Sam của Thiết Tụ sơn trang cùng đi đến bên vách núi dò đường. Phó Ngôn cũng đi cùng, trước khi đi còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Phương Bình, bảo ông ta lưu ý đến động tĩnh của Nhiễm Phi Trạch. Phương Bình gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ. Nhiễm Phi Trạch giả vời không nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, chàng tìm chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Những người khác theo lệ cũng quây thành nửa vòng tròn, cẩn thận đề phòng xung quanh.
Nhiễm Phi Trạch lười nhác đang định lấy túi ra uống, đột nhiên dỏng tai lên. “Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?”
Sắc mặt Phương Bình đột nhiên trở nên kỳ quái. “Tiếng chuông sao?”
Nhiễm Phi Trạch quét mắt nhìn ông ta một cái, nâng tay lên ngăn ông ta nói chuyện, cẩn thận lắng tai nghe. Mọi người bị chàng làm cho căng thẳng theo, tất cả đều cẩn thận nghe ngóng.
“Hình như có người đang nói chuyện?”
“Rất xa?”
Quý Gia Văn hoàn toàn không nghe thấy gì, nhỏ tiếng hỏi: “Nói điều gì?”
Tào Hạ Đông nói: “Không phải nói chuyện, là đang kêu gào, có điều âm thanh phập phù, hình như từ rất xa truyền lại.”
Quách Ân đệ tử của Tào Hạ Đông vỗ vỗ vào sau gáy, lông tơ đã dựng cả lên. “Không phải là trong núi này có quỷ chứ?”
Nhiễm Phi Trạch đột nhiên bật dậy, cất bước chạy lên núi.
“Huynh muốn đi đâu?” Tiêu Kỳ giật mình, hỏi.
“Ngươi muốn làm gì vậy?” Những người khác cũng đều kinh ngạc. Chỉ do dự nửa khắc, La Hoa của Nhật Nguyệt sơn trang, Phương Bình, Tiêu Kỳ và Tào Hạ Đông đều đuổi theo, chỉ còn lại Quý Gia Văn và Quách Ân ở nguyên tại chỗ trông chừng.
Nhiễm Phi Trạch điên cuồng chạy một quãng dài, nhưng không còn nghe thấy âm thanh kia nữa. Tim chàng đập thình thịch, chàng hoài nghi mình vừa có ảo giác, bởi vì chàng cảm thấy âm thanh phập phù không rõ kia đang gọi “tráng sĩ”, hoặc là “A Trạch”.
Chàng cũng không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng không nghe rõ, nhưng chàng lại cảm thấy giống với hai từ này.
Chàng đột nhiên nhớ đến lười Cửu Linh Đạo chưởng nói: “Trong nguy hiểm cứu được duyên”, đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp Tô Tiểu Bồi là lúc nàng bị kẹt trên cây trong rừng sâu rất kỳ quái. Những điều này dường như chẳng liên quan, đáng ra sự việc như thế tuyệt đối không có khả năng, nhưng đột nhiên chàng lại nghĩ vậy. Chàng dừng lại, cẩn thận lắng nghe, hy vọng lại có thể nghe thấy gì đó. Nhưng chẳng hề có âm thanh nào cả, ngoại trừ tiếng chim chóc kêu và tiếng lá cây rì rào trong rừng, chẳng hề có âm thanh nào khác nữa.
Bọn Tiêu Kỳ đuổi đến nơi, lớn tiếng hỏi: “Thế này là sao?”
Nhiễm Phi Trạch không đáp, chỉ chạy lên trên thêm một đoạn nữa, mọi người không hiểu, lại chạy theo chàng. Nhiễm Phi Trạch đột nhiên nhảy lên một cây đại thụ rất cao, đứng trên ngọn cây nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Mọi người cũng lần lượt nhảy lên cây theo chàng, đứng ở trên cây nhìn xuống, nhưng chẳng hề thấy động tĩnh gì.
Tào Hạ Đông không kìm được lên tiếng trách: “Nhiễm Phi Trạch, ngươi đừng cố giở trò huyễn hoặc.” Lời phía sau còn chưa nói xong, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh thấp thoáng, lần này đã nghe thấy rõ ràng hơn một chút.
Là giọng nữ, đang la hét “ác xà” hay gì đó?
Tiêu Kỳ nhíu mày, nhìn sang Nhiễm Phi Trạch, hỏi: “A Trạch?”
Nhiễm Phi Trạch đột ngột phất hai cánh tay, chân điểm một cái, giống như chim ưng lao vút đi, đến ngọn một cây khác lại nhún chân nhảy lên lao sang ngọn cây kế tiếp. Mọi người thầm chửi một tiếng, bất đắc dĩ phải chạy bám theo chàng, Phương Bình và La Hoa khinh công kém hơn, đuổi theo hơi tốn sức, Tào Hạ Đông và Tiêu Kỳ bám sát cả quãng đường, chẳng mấy chốc, bọn họ lại nghe thấy tiếng hét, lần này là đang gọi: “Tráng sĩ, cứu mạng!”
Tiêu Kỳ chỉ phương hướng. “Hình như là bên đó.”
Không đợi y nói xong, Nhiễm Phi Trạch đã chuyển hướng lao đi. Mọi người chạy một hồi vòng quanh, giọng nói kia lúc thì rõ ràng, lúc lại thấp thoáng, ngắt thành quãng lại có vẻ hơi khản đặc. Tào Hạ Đông lớn tiếng cảnh báo: “Kỳ trận trong núi này, vòng này nối vòng khác, mọi người phải thật cẩn thận.” Cả ngọn núi chính là một đại trận, lúc này mọi người nhảy di chuyển trên ngọn cây, nhưng vẫn chịu ảnh hưởng của trận hình, giống như đi vòng tròn. Giọng nói này lại vang lên rất cổ quái, không khỏi khiến người ta sinh nghi.
Nhiễm Phi Trạch chẳng buồn để ý đến ông ta, cũng không đáp lời, trong đầu chàng chỉ có giọng nói đó, đó là Tô Tiểu Bồi đang gọi chàng, chàng chắc chắn mình không nghe nhầm. Nàng gọi A Trạch, nàng kêu cứu mạng. Giọng nói đó mệt mỏi, căng thẳng, còn hơi khàn khàn, khiến người ta đau lòng.
Nhiễm Phi Trạch dẫn đầu phóng đi, lúc mới đầu còn bị trận pháp làm vướng chân, sau đó phát hiện ra quy luật, chàng vội đổi sang phép phá trận của Huyền Bộ Tam Ngũ Cửu, tìm được lỗ hổng, xông ra ngoài. Sau đó chàng nghe được tiếng hét gọi vô cùng rõ ràng: “A Trạch!”
Chàng ngẩng đầu nhìn, hướng sang phía phát ra giọng nói kia, lập tức trông thấy bóng dáng quen thuộc mà chàng nhớ nhung bao ngày đó.
Nàng đang ngồi trên một thân cây vô cùng cao, còn cao gấp đôi ngọn cây chàng đứng. Chàng không kịp suy nghĩ xem làm thế nào mà nàng lên trên đó được, cũng chẳng kịp nghĩ xem làm thế nào mà nàng lại xuất hiện trong Linh Lung trận, tràn ngập tâm trí chàng chỉ biết rằng nàng đang ở đây, còn sống ngay trước mắt chàng.
Nàng đang nhìn về phía chàng. Nàng đang nhìn chàng, giống như chàng đang nhìn nàng vậy.
Tô Tiểu Bồi ở vị trí trên cao, khi Nhiễm Phi Trạch nhảy qua nhảy lại trên các ngọn cây, cô đã nhìn thấy rồi. Ngọn cây um tùm, màu xanh rậm rạp, chỗ cao chỗ thấp, Nhiễm Phi Trạch di chuyển trong đó, khiến cô lúc nhìn thấy được, lúc lại không thấy đâu, giống như chàng ra khỏi biển cây xanh biếc kia rồi lại bị nhấn chìm xuống. Trong đầu Tô Tiểu Bồi nảy ra một câu: Lý ngư vượt Long môn, tráng sĩ nhảy biển cây.
Vào lúc này cô lại nghĩ ra câu nói không có chiều sâu và nội hàm như thế, quả thực là không nên lắm, nhưng khi nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch chạy về phía mình, tuy chàng rẽ nhầm phương hướng mấy lần và vẫn chưa nhìn thấy cô, nhưng cô biết, chàng đã nghe thấy tiếng cô rồi. Chàng đã đến, vì cô mà đến. Tâm trạng cô bỗng chốc được thả lỏng, khi thần kinh con người thả lỏng sẽ nghĩ đến vài chuyện linh tinh vớ vẩn cũng là lẽ thường tình.
“Tráng sĩ!” Khóe mắt cô cay cay, rưng rưng muốn khóc. Cô gắng sức gọi lớn, sợ rằng ở cự ly quá xa chàng không nghe thấy được, cô vẫy tay, mỉm cười với chàng.
“Cô nương!” Trông chàng như chỉ đang nói chuyện bình thường thôi, nhưng giọng nói lại vững vàng truyền đến tận chỗ cô, dường như chỉ ở ngay bên tai: “Chớ hoảng, ta đến rồi!”
Tô Tiểu Bồi không nói nên lời, chỉ cắn chặt môi, gắng sức gật đầu. Đúng vậy, có mặt tráng sĩ ở đây là cô yên tâm rồi.
Nhiễm Phi Trạch cẩn thận quan sát xung quanh vị trí của Tô Tiểu Bồi, vây quanh cái cây cao vọt lên đó là một vòng cây cối, trái phải trước sau đều nhau tăm tắp. Tuy chưa nhìn ra được điều gì nhưng trong lòng chàng bỗng nảy sinh cảnh giác, rừng cây mọc như thế này dường như không được bình thường cho lắm. Chàng nhảy xuống dưới, chạy về phía đó một đoạn, gần đến nơi, nhìn lại, nơi đó dường như lại có một hình dạng khác.
Tô Tiểu Bồi thấy Nhiễm Phi Trạch đi về phía cô, sau đó còn cách một đoạn nữa thì dừng lại. Cô thấy chàng đánh giá xung quanh, ngẫm nghĩ một lát, cô chợt hiểu ra, không kìm được hét lên: “Huynh cẩn thận nhé!”
Nhiễm Phi Trạch nghe thấy, ngẩng đầu, cười với cô.
Lúc này bọn Tào Hạ Đông, Tiêu Kỳ cũng đã phá xong trận và đuổi đến nơi, nhìn thấy trên cây có một nữ tử mặc đồ ngủ, chân trần, mái tóc ngắn, bộ dạng cổ quái, đều rất đỗi kinh ngạc. Tào Hạ Đông lớn tiếng hỏi: “Kẻ này là ai?”
Nhiễm Phi Trạch cười. “Tô Tiểu Bồi, Tô cô nương.” Ngữ khí khá là trịnh trọng, như thể đang giới thiệu một nhân vật lớn.
Tào Hạ Đông như cảm thấy mình lại bị Nhiễm Phi Trạch chế nhạo, tuy vấn đề là ông ta hỏi, nhưng ngữ khí trả lời của Nhiễm Phi Trạch lại khiến ông tha thấy rất khó chịu.
“Chào ngài.” Nữ tử cổ quái ở trên cây kia lại còn tiếp lời nữa, nghe thấy lời chào hỏi này, sắc mặt Tào Hạ Đông lập tức sa sầm.
Tô Tiểu Bồi nhìn Tào Hạ Đông, nhún vai với Nhiễm Phi Trạch, tỏ vẻ cô cũng có lễ giáo đấy, nhưng mà người này không dễ làm quen. Nhiễm Phi Trạch cười với cô, ra vẻ tán đồng. Hai ngươi cùng nhìn nhau cười.
Cười cái gì mà cười? Đám người bên cạnh cùng bày tỏ thái độ với Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch xua tay. “Chớ đến gần, đây là trận pháp.” Nếu không phải vì tiếng gọi của Tô Tiểu Bồi dẫn dắt chàng nhảy lên cây tìm đường thì thực sự không nhìn ra được bí ẩn ở chỗ này.
Mọi người nghe thấy vậy, cũng chẳng để ý tới Tô Tiểu Bồi nữa, nhanh chóng thăm dò tìm hiểu xung quanh, nhưng nhìn một vòng cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Tô Tiểu Bồi không nhìn người khác, chỉ chăm chú nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch đi một vòng, như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, liền ngẩng đầu cười. “Chớ sốt ruột!”
“Huynh cũng vậy.” Cô đáp lời chàng.
Hai người cùng cười cổ vũ nhau.
Lúc này không cần hỏi Tiêu Kỳ cũng đã biết cô nương này là ai. Anh ta không kìm được lườm Nhiễm Phi Trạch một cái, có cần phải thân mật thế này không? Nhiễm Phi Trạch lườm đáp trả anh ta, cảm thấy bị làm phiền, tỏ vẻ không vui.
Sau khi quan sát một vòng không nhìn ra được điều gì, Nhiễm Phi Trạch thử dò tiến sâu thêm mấy bước, Tô Tiểu Bồi căng thẳng quan sát chàng.
Không có động tĩnh gì, Nhiễm Phi Trạch lại tiến thêm một bước nữa, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng vút vút phát ra, âm thanh phá không phóng tới, vai Nhiễm Phi Trạch rung lên, vỏ thanh trường đao màu đen sau lưng xoay chuyển, mở ra giá đỡ cản ám khí. Chàng lùi lại hai bước, quay về chỗ an toàn, vừa quay người nhìn, trên mặt đất liền lật ra tấm ván có gai nhọn khổng lồ, bọn Tào Hạ Đông, Tiêu Kỳ đều hét lớn tránh né, từ đám cây cối xung quanh bỗng có ám khí đầu nhọn ba cạnh từ bốn phương tám hướng bắn ra. Cuộc tấn công nháy mắt đã xong, xung quanh mau chóng yên tĩnh trở lại.
Nhiễm Phi Trạch vội ngẩng đầu nhìn lên cây, Tô Tiểu Bồi đang trợn tròn mắt vẻ kinh hoảng, tay bịt chặt miệng, giống như sợ mình kinh hãi sẽ kêu lên thành tiếng làm rối bọn họ. Thấy chàng ngước đầu lên, cô vội thả tay ra, hét lên với chàng: “Ta không sao.”
Chàng gật đầu, nói: “Ta sẽ cẩn thận.” Còn nàng cũng đang nói: “Huynh phải cẩn thận.”
Hai người đồng thanh lên tiếng, ánh mắt chạm nhau, cùng khẽ gật đầu.
Phương Bình bị trúng ám khí ở vai, La Hoa đang bôi thuốc trị thương cho ông ta. Cánh tay Tào Hạ Đông cũng bị cắt một vết, lão giận dữ đùng đùng, quát Tô Tiểu Bồi: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ở đây hả?”
Cảm xúc kiểu này không có lợi cho việc phá giải cửa ải khó khăn trước mắt. Tô Tiểu Bồi nghiêm sắc mặt, nói với ông ta: “Chớ hoảng, bình tĩnh!”
Tào Hạ Đông lớn tiếng quát Tô Tiểu Bồi, Nhiễm Phi Trạch rất không vui, ông ta không thấy cô nương nhà chàng đang bị mắc kẹt trên cây sao? Nếu như nàng biết đây là chuyện gì thì chắc chắn đã nói cho chàng rồi, nàng chẳng biết gì cả, sao ông ta có thể quát tháo bừa bãi chứ. Chàng nhíu chặt mày, đáp lại một câu: “Chớ hoảng, bình tĩnh!”
Lời này nói ra cùng một lúc với lời của Tô Tiểu Bồi, như thể đã ngầm giao hẹn trước, điều này thật khiến người ta tức giận. Không, Tiêu Kỳ kịp thời cải chính ý nghĩ của mình, nên nói là khiến người ta phải ngước nhìn, giống như anh ta lúc này đây không kìm được mà phải nhìn hai người họ một cái.
Sắc mặt Tào Hạ Đông đen sì, bị hai kẻ này làm cho tắc nghẹn không thốt ra lời. Nếu còn nói gì nữa thì sẽ bị bọn họ coi ông ta đang hoảng sợ, thiếu bình tĩnh?
Tào Hạ Đông quay đầu sang hướng khác, ngồi xuống, bôi thuốc lên cánh tay mình, lạnh lùng nhìn xem Nhiễm Phi Trạch có thể làm gì.
Nhiễm Phi Trạch đang bế tắc, chàng không nghĩ ra được biện pháp gì, nếu là trước đây, chàng có thể xông vào khắp nơi thăm dò thử xem, nhưng vừa rồi bẫy ám tiễn đó đã khiến chàng lo sợ, Tô Tiểu Bồi vẫn ở trong trận, nếu chàng manh động, liệu có chạm phải cái bẫy nào đó khiến nàng bị thương không?
Chàng lại đi quanh quan sát một vòng nữa, ngẩng đầu, hỏi Tô Tiểu Bồi: “Nàng có phát hiện ra điều gì không?”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu. “Không nhìn thấy bất kỳ ai, xung quanh cũng không có bất cứ động tĩnh gì.”
Chàng lại hỏi: “Nàng ở đây từ khi nào?”
“Khi ta mở mắt ra, liền nhìn thấy mặt trời mọc.”
Vậy thì ít nhất cũng đã nửa ngày rồi.
“Cô nương lên cây bằng cách nào?” Tiêu Kỳ cuối cùng không kìm được hỏi.
“Khi ta tỉnh lại thì đã ở trên cây rồi, không biết làm thế nào lên được.” Tô Tiểu Bồi bình tĩnh trả lời, lời cô nói là sự thật.
“Cô nương bị người nào bắt cóc thế? Chắc cô biết được thân phận, diện mạo của hắn chứ?” Tiêu Kỳ cảm thấy kẻ chủ mưu phía sau mới là vấn đề then chốt, nếu thực sự là Thần Toán môn giở trò, vậy đặt cô nương này ở đây chắc chắn là có ý đồ.
“Không biết, ta không nhớ nữa.”
“Không nhớ nữa?” Tào Hạ Đông nhảy phắt dậy, rõ ràng không tin.
“Nàng đói không?” Đây là Nhiễm Phi Trạch hỏi. Nàng bị kẹt ở trên đó lâu như vậy, thật khiến người ta đau lòng.
“Vẫn ổn.” Cô căng thẳng đến mức không còn cảm thấy đói.
“Khát không?”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, cảm giác khát lại rất rõ ràng.
Nhiễm Phi Trạch ngẫm nghĩ, cởi túi nước của mình ra. “Nàng ngồi cho vững, ta ném túi nước này vào lòng nàng. Nàng uống nước đi, chớ lo lắng, chắc chắn ta sẽ nghĩ ra cách cứu nàng xuống.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, ngồi thật vững, Nhiễm Phi Trạch ném túi nước lên, túi nước đó còn chưa kịp đến gần người Tô Tiểu Bồi, đột nhiên từ hàng cây lớn hai bên bất ngờ bắn ra hai hàng tên sắc nhọn, trong đó có hai mũi tên xuyên trúng túi nước, thân cây Tô Tiểu Bồi đang ngồi đột nhiên rung lên thật mạnh, Tô Tiểu Bồi giật mình thét lớn, bị chấn động mạnh làm cho trượt xuống.
Trong lúc hoảng loạn, cô duỗi tay khua khoắng, ôm lấy một cành cây khác mọc xiên ở phía trước.
Nhiễm Phi Trạch kinh hãi, đang định bất chấp tất cả phi thân lên trên, bỗng từ rừng cây phía sau thân cây lớn đó vun vút bắn ra ám tiễn dày đặc, phóng thẳng về phía mọi người.
Điều này nằm ngoài dự liệu của bọn họ, chẳng ai ngờ được vừa vứt túi nước lên lại có thể khởi động một cạm bẫy lớn như thế.
Ám tiễn dày đặc, vun vút bay đến. Bọn họ, người thì vội vàng nhảy lên, người lăn ra sau, vung binh khí trong tay để chặn lại. Nhưng ám tiễn bay ra vừa nhanh vừ nhiều, tránh né và ngăn cản cũng không hết được, chỉ nghe tháy mấy tiếng “hự” nặng nề, Phương Bình, La Hoa, Tào Hạ Đông đều đã trúng tiễn, chân của Tiêu Kỳ cũng bị một mũi tiễn sạt qua, mọi người chật vật cố gắng vừa tránh né vừa lùi đến sau thân cây để ẩn nấp, sau khi được thân cây che chắn, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhiễm Phi Trạch vốn đã vào thế chuẩn bị nhảy lên, đúng lúc ám tiến tấn công, chàng đã không kịp lùi, chỉ đàng phát lực, hướng thẳng lên trời, lần nhảy này chàng dùng hết toàn lực, phóng lên rất cao, gần ngang bằng với Tô Tiểu Bồi. Ám tiễn chi chít bay vun vút qua dưới chân chàng, chàng nhân khoảng trống nhanh chóng nhìn Tô Tiểu Bồi một cái, thấy nàng ôm thật chặt lấy cành cây, hai chân lủng lẳng, trận tiễn bắn phóng qua dưới chân không làm nàng bị thương.
“Cẩn thận!” Nàng còn hét lớn với chàng.
Nhiễm Phi Trạch không rảnh để trả lời nàng, thế lao lên của chàng đã hết, lập tức phải hạ xuống, ở giữa không trung, không có chỗ trợ lực, trận tiễn bên dưới vẫn bắn ra vun vút. Nhiễm Phi Trạch lắc vai một cái, hộp đao ở sau lưng chuyển sang trước người, chàng dùng lực đập, hộp đao mở ra, soạt soạt mấy tiếng, hợp thành hình dạng vuông vức giống như lá chắn. Nhiễm Phi Trạch rơi xuống, chàng lấy lá chắn bảo vệ trước thân, liền nghe thấy một chuỗi tiếng vang phập phập, hơn chục mũi tiễn cắm lên khiên chắn. Nhiễm Phi Trạch rơi xuống đất, thuận thế lăn đi, tránh vào sau gốc cây, chẳng mấy chốc, loạt tiễn đã dừng, bốn phía yên tĩnh trở lại.
Nhiễm Phi Trạch vội đứng dậy nhìn lên chỗ Tô Tiểu Bồi, cô vẫn bám chặt cành cây trên cao, thấy chàng đứng dậy vội lớn tiếng hét: “Ta không sao, vẫn có thể cầm cự, huynh phải cân thận.”
“Ta cũng không sao.” Nhiễm Phi Trạch lớn tiếng trả lời cô.
Bọn người Tiêu Kỳ cũng nhếch nhác đi ra khỏi chỗ nấp, trên người đầy bùn đất và máu, sắc mặt đều vô cùng khó coi. Ai cũng bị thương, hai người kia thì bình an thật không công bằng. Mọi người nhìn ngó xung quanh, không thấy gì dị thường, Tào Hạ Đông cảnh cáo Nhiễm Phi Trạch: “Trận pháp này cổ quái, ngươi chớ manh động nữa!”
Nhiễm Phi Trạch phớt lờ ông ta, chăm chú nhìn Tô Tiểu Bồi, chàng biết thể lực của nàng, bị treo thế này sẽ chẳng thể cầm cự được bao lâu. Tô Tiểu Bồi đương nhiên cũng tự biết sức mình, lúc này trận pháp đã dừng, cây cối hình như cũng không rung lắc nữa, nàng nhanh chóng cúi đầu tìm chỗ đặt chân. Phía dưới chẳng có cành nhánh nào có thể đặt chân. Chỉ dựa vào lực cánh tay của nàng cũng không thể bò lên được, trong tầm nhìn chẳng thấy được thứ gì, nàng đành duỗi chân ra giẫm lên thân cây.
Nhiễm Phi Trạch nhìn mà trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mấy người bên cạnh đồng thanh quát chàng: “Chớ manh động!”
Nhiễm Phi Trạch liếc mắt lườm họ một cái, con mắt nào nhìn thấy chàng manh động chứ, chàng rất cẩn thận mà. Chàng chăm chú nhìn Tô Tiểu Bồi, hét lên với nàng: “Lên trên một chút nữa, có mấu cây.”
Tô Tiểu Bồi không nhìn thấy, chỉ đành cắn răng duỗi chân thò lên trên, bộ dạng vụng về đó khiến mọi người toát mồ hôi lạnh, cùng nhau quát nàng: “Ra sau một chút, không đúng, phía trước, cao thêm chút nữa, cao hơn nữa.”
Nhiều lời thành loạn, Tô Tiểu Bồi nghe không rõ. Nhiễm Phi Trạch quay đầu lườm bọn họ. “Nhiều máu quá có phải không? Đi trị thương của mấy người đi!”
Lúc này Tô Tiểu Bồi cũng đã giẫm được vào mấu cây, thở phào một hơi. Chân có thể dùng lực, cánh tay lúc này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô cũng có thể quay đầu nhìn sang những chỗ khác, muốn tìm vị trí để ngồi tựa vào.
Vết thương của Phương Bình khá nặng, La Hoa cũng bị thương hai chỗ, Tào Hạ Đông và Tiêu Kỳ thương tích nhẹ hơn, lúc này mọi người vừa giúp nhau trị thương, vừa cẩn thận đề phòng xung quanh, còn phải phân thân xem động tĩnh của Tô Tiểu Bồi.
“Nàng ở yên đó là được, chớ manh động.”
“Được.” Tô Tiểu Bồi vừa trả lơi vừa đánh giá tình hình hiện tại một chút, cành cây lớn vừa rồi cô ngồi cách không xa nhưng góc độ không dễ leo, cô không có lòng tin rằng mình có thể trèo lên được. Nhưng thẳng phía trên còn có một nhánh cây khá lớn, cành và mấu cây phân bố xung quanh chắc là cô có thể leo lên đó ngồi được. Cô quay người, ôm lấy nhánh cây, mượn lực để đổi chân, sau đó vặn người, một tay bám lên một cành cây khác, chuẩn bị trèo lên.
“Đồng ý rồi tại sao vẫn cử động?” Nhiễm Phi Trạch hơi nổi nóng. “Nàng ở yên đó là được, đợi thêm chút nữa. Chớ manh động, để ta nghĩ cách.”
“Ta đổi sang chỗ khác ngồi sẽ vững hơn, huynh cứ nghĩ biện pháp của huynh đi.”
“Nàng không ngồi yên, ta chẳng tài nào nghĩ được.”
“Kiềm chế một chút.”
Nhiễm Phi Trạch lửa giận bốc cao ba trượng, rất muốn mắng nàng, nhưng thấy nàng đang gắng sức bò lên, chàng liền mím chặt miệng không dám lên tiếng làm phiền nàng nữa, nhưng sắc mặt thì hết sức khó coi. Tiêu Kỳ ở bên cạnh nói với chàng: “Chớ lo lắng, chắc cô nương sẽ tự có cách.” Trước đó hai người này còn ngọt ngào tình cảm, chỉ trong chốc lát đã đấu khẩu rồi.
Nhiễm Phi Trạch khó giấu được vẻ tức giận, chằm chằm nhìn Tô Tiểu Bồi, lá chắn trong tay đã chuẩn bị xong, nhanh chóng suy nghĩ, nếu như nàng ngã xuống thì chàng có thể xử trí thế nào nhanh nhất. May mắn là Tô Tiểu Bồi rất cố gắng không gây ra thêm phiền phức, tuy mất sức, tuy tư thế bất nhã, nhưng nàng đã leo lên được cành cây lớn hơn, ngồi chắc chắn trên đó.
Nàng thở hổn hển, nhìn sắc mặt khó coi của Nhiễm Phi Trạch ở dưới, làm thế tay hình chữ V với chàng.
Nhiễm Phi Trạch nhíu mày, không hiểu rõ nàng ra hiệu hai ngón tay là có ý gì, Tiêu Kỳ và Tào Hạ Đông cũng nhìn qua đó, hỏi: “Thế tay này của cô nương là có ý gì?”
“Không biết.” Nhiễm Phi Trạch thực sự không biết, nhưng ngữ khí hung dữ này lại khiến Tào Hạ Đông nghĩ ngơi, ông ta dùng mắt ra hiệu với Tiêu Kỳ, bảo y cẩn thận. Ông ta cảm thấy hai người này hơi cổ quái, thế tay ám ngữ này có lẽ có thâm ý khác.
Tô Tiểu Bồi ra hiệu xong cũng cảm thấy không ổn lắm, nhưng mấy người bên dưới đang rì rầm nói chuyện hình như không để ý, như thế cũng tốt, thứ nàng phải giải thích quá nhiều, nhớ không hết.
Tô Tiểu Bồi thè lưỡi, thu tay về, đợi Nhiễm Phi Trạch nghĩ cách cứu nàng. Kết quả Nhiễm Phi Trạch trừng mắt lườm nàng, xa như vậy mà nàng vẫn thấy được. Tô Tiểu Bồi không phục, trong tình huống này, nàng không tự cứu, lẽ nào phải để rơi xuống chết trước mặt bọn họ, sau đó lại bật dậy sống lại cho bọn họ xem sao? Bây giờ nàng ngồi vững rồi, chàng cũng có thêm thời gian từ từ nghĩ cách, như thế có phải tốt không.
Tô Tiểu Bồi lại thè lưỡi làm mặt quỷ với Nhiễm Phi Trạch. Chủ nghĩa nam quyền thật là không chịu được, tráng sĩ lần sau chớ như vậy nhé.
Lần này Nhiễm Phi Trạch phớt lờ nàng, chàng không vui, quay đầu đi. Tô Tiểu Bồi bĩu môi, dựa và thân cây nghỉ ngơi.
Nhiễm Phi Trạch vứt tay nải xuống đất, chỉ đeo hộp đựng đao, lại đi một vòng ở bên ngoài, sau đó nhảy lên ngọn cây đi một vòng, từ các phương hướng và độ cao khác nhau, kiểm tra một lượt tình hình ở bên trong. Phương Bình và La Hoa tránh đến chỗ xa ngồi thiền điều tức. Tào Hạ Đông và Tiêu Kỳ xử lý qua vết thương, cầm kiếm trông giữ ngoài trận.
Sau một lúc lâu, Nhiễm Phi Trạch quay lại, chăm chú nhìn lên không trung. Tô Tiểu Bồi cũng chăm chú nhìn theo, cô nghĩ không thông, thời cổ đại này người ta làm thế nào tại ra được một hệ thống bẫy mà hễ có vật bay qua không trung có thể khởi động, lẽ nào còn có hệ thống phòng trộm tia hồng ngoại phiên bản cổ đại?
Tiêu Kỳ và Tào Hạ Đông cũng đang suy ngẫm vấn đề này, giữa không trung không hề chạm phải bất cứ vật gì, lại khiến cho vạn tiễn cùng phóng ra, thực là chưa từng nghe nói. Hơn thế, cơ quan trong Linh Lung trận này trùng trùng, làm chết và bị thương vô số người, nhưng cũng chưa từng nghe nói đến chuyện này. Trận pháp này ở góc khuất trong núi, lại cách xa chủ trận, hai bên không có đường, chẳng trách chưa từng có ai xông vào, hoặc là, người vào đều không sống sót quay ra.
Lúc này Nhiễm Phi Trạch nhặt hai hòn đá, bóp thành bột mịn, giơ lên không trung, khẽ thổi, vung tay rải rắc, bột cát màu trắng bạc nhanh chóng bay tản ra, ngân quang nhỏ bé lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Mọi người vốn không hiểu gì, nín thở cẩn thận nhìn theo những sợi sáng này, cuối cùng nhìn ra được đầu mối. Ở giữa bọn họ và cái cây cực cao nơi Tô Tiểu Bồi ngồi kia, lại có những sợi tơ gần như trong suốt ngang dọc đan xen giăng kín mít. Những sợi tơ này cách cây của Tô Tiểu Bồi gần hơn một chút, bọn họ chưa đi đến phía trước, cho nên trước đó không hề phát hiện ra. Bột mịn đó nhanh chóng bay tản đi, những sợi tơ kia cũng liền không thấy đâu nữa.
“Thiên Ti Ngân Nhận trong truyền thuyết?” Tào Hạ Đông không hề che giấu vẻ kinh ngạc trên gương mặt. “Theo lời đồn, nó đã biến mất khỏi giang hồ từ sáu mươi năm trước.” Tương truyền, binh khí lợi hại nhất năm đó chính là Thiên Ti Ngân Nhận này. Thiên Ti công tử, đương nhiên, sau này biến thành Thiên Ti lão nhân, ông ta có thể tay không lấy đầu người, vết thương rất ngay ngắn, giống như bị chém đứt, người người kính sợ kinh ngạc, cuối cùng chân tướng được làm rõ, thứ được dùng là Thiên Ti Ngân Nhận mắt thường không nhìn thấy được.
“Hóa ra nó cũng được dùng trong Linh Lung trận này.” Nhiễm Phi Trạch đi theo phương hướng của sợi tơ, cẩn thận thổi mấy nắm bột cát đá nữa, thử quan sát bố cục thế đi của những sợi tơ này. Chàng từng nghe sư phụ nói, năm đó Thiên Ti Ngân Nhận bị sư tổ dùng Hồng Sắc Nhan Thủy rắc lên phá giải, lại bị thanh kiếm rồi tàn của sư tổ chém đứt, Thiên Ti Ngân Nhận liền mất tích trong giang hồ. Hẳn là sau đó mấy bị lão nhân ham chơi này đã đem những thứ tốt của mình tiêu phí toàn bộ vào trong Linh Lung trận.
“Mau uống đan giải độc.” Tào Hạ Đông lên tiếng. Tương truyền Thiên Ti công tử là bằng hữu tốt với Độc Lang, hai người cùng vào giang hồ, nếu trận pháp này có liên qua đến Thiên Ti công tử, chắc bên trong sẽ có vũ khí chứa độc, chưa biết chừng những ám tiêu đoản tiễn vừa rồi đã được tẩm độc.
Mọi người nhanh chóng móc đan giải độc của mình ra uống, La Hoa của Nhật Nguyệt sơn trang bắt mạch cho Phương Bình bị thương nặng nhất, nhíu mày, nói: “Đích thị có độc.”
Tô Tiểu Bồi ngồi ở trên cây, vừa mệt vừa khát, còn cảm thấy hơi đói nữa, nhìn xuống dưới mấy người này vẫn cẩn trọng dè chừng đi qua đi lại, còn rì rầm thương lượng, chẳng biết có nghĩ ra được cách gì hay không. Cô nhìn Nhiễm Phi Trạch, chàng đã đi vòng quanh chỗ này hai vòng rồi, lúc này đang ngồi xổm bên cạnh rừng cây, dùng đá vạch qua vạch lại trên nền đất, không biết đang viết vẽ cái gì, rồi lại nói với bốn người kia hồi lâu, mọi người chau mày nhăn nhó, xem ra sự tình khá rắc rối.
Sự tình quả thực rất rắc rối, Nhiễm Phi Trạch nhớ lại một lượt bố cục và các loại cạm bẫy của toàn bộ Linh Lung trận, ở góc khuất này lại thiết kế một đại trận lớn thế này thực sự có vẻ không hợp tình hợp lý lắm, trừ phi, đại trận này khống chế và liên quan đến rất nhiều thứ thì mới cần phải đại động can qua thế này.
“Chỗ này rất cổ quái, vẫn nên sớm phá trận thì hơn. Trước đó đã khởi động các cơ quan, ta lo lắng để lâu sẽ sinh biến, phía sau không biết còn xảy ra chuyện gì tiếp nữa, cần nhanh chóng cứu Tô cô nương ra ngoài mới được. Trước tiên là phóng tín hiệu, thông báo vị trí của chúng ta cho hai nhóm kia biết.” Đề nghị cuối cùng này của Nhiễm Phi Trạch được mọi người tán đồng, La Hoa lập tức lấy đạn khói tín hiệu ra, phóng lên không trung, một vệt khói mày đỏ dài lập tức xuất hiện.
Tào Hạ Đông nói: “Trận pháp này cực nguy hiểm, cơ quan kỳ quái, vị cô nương này làm thế nào mà vào trong được, đây thực sự là một câu đố, chuyện phá trận vẫn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, chỗ này sợ là có quỷ kế.”
Tiêu Kỳ cũng nói: “Người đưa cô nương kia vào trận pháp, ắt không phải là nhân vật bình thường, hắn có mục đích gì? Cửu Linh Đạo chưởng kiên trì muốn để huynh vào trận, có phải là có quan hệ đến điều này không? Để cô nương lên cây kêu cứu, rõ ràng là mồi câu. Phi Trạch, vẫn nên cân nhắc chu toàn rồi mới hành động, phải tính toán đường lui.”
“Đã là mồi nhử, chính là để khi chúng ta qua đó giải cứu không bị độc tiễn làm bị thương cũng bị Thiên Ti Ngân Nhận cắt thành nhiều mảnh, hoặc vạn tiễn xuyên tim mà chết. Đến giờ mấy người chúng ta đều đã bị bắn, cẩn thận ứng phó là phải. Chỉ có điều phải cứu cô nương xuống, mới có thể biết chuyện này rốt cuộc là do kẻ nào làm, làm với mục đích gì.” Nhiễm Phi Trạch một lòng một dạ muốn cứu người. Chàng nói cũng không phải không có lý, mọi người tuy nhíu mày nhưng cũng chẳng nói được gì.
Tào Hạ Đông chau mày, hỏi: “Nữ nhân này có đáng tin không?” Không phải là kẻ đồng mưu với Thần Toán môn hay là người nào khác chứ?
Nhiễm Phi Trạch lừ mắt nhìn qua. “Đáng tin giống ta vậy.”
Tào Hạ Đông càng nhíu mày chặt hơn.
Tiêu Kỳ vội nói: “Nói thì là thế, nhưng trận thế này phức tạp, Thiên Ti Ngân Nhận bủa vây rất chặt, cứ coi như không bị nói làm cho bị thương, nhưng chỉ khẽ chạm phải sẽ lại khởi động các cơ quan, huynh định phá giải thế nào?”
Nhiễm Phi Trạch nhặt viên đá lên, vẽ xuống đất bố cục địa thế của khoảng rừng này. Rừng cây hiện tại bọn họ đang đứng còn cách trận pháp một đoạn, là nơi khá an toàn. Trong trận bắn ra phi tiễn, chỉ cần tránh vào chỗ sâu trong rừng cây, có cây cối bảo vệ thì sẽ không bị thương. Dựa vào sự chuyển động của cây cối và cách bài bố của cơ quan xung quanh lúc vừa rồi, cho thấy các cơ quan trên mặt đất bên trong trận pháp e là sẽ kéo dài thẳng tới chỗ cái cây nơi Tô Tiểu Bồi ngồi kia. Trên mặt đất không thể đi được, mà Thiên Ti Ngân Nhận lại giăng giữa không trung, bọn họ cách cái cây của Tô Tiểu Bồi quá xa, chỉ lấy đà bật lên sợ là không nhảy tới đó được, giữa đường sẽ bị Thiên Ti Ngân Nhận làm bị thương và còn khỏi động các cơ quan ngầm, người ở giữa không trung, không có trợ lực, chắc chắn sẽ chết giữa đường.
Nhiễm Phi Trạch nói: “Duy có một cách là thử đi qua đó từ trên không. Chặt một cọc gỗ, vứt vào giữa không trung, khi nó chạm đến Thiên Ti Ngân Nhận, ta sẽ nhờ nó trợ lực, từ chỗ nó nhảy đến chỗ Tô cô nương.”
“Huynh chớ quên, túi nước đó trong chớp mắt đã bị bắn xuyên qua.”
“Động tác của ta chắc chắn sẽ nhanh hơn túi nước đó.”
Tiêu Kỳ nhíu chặt mày, cảm thấy quá mạo hiểm. “Nhưng cứ coi như lên được đó rồi, huynh làm thế nào quay lại được?” Trên mình cõng một người, làm sao có thể nhanh hơn túi nước được nữa.
“Ta không quay lại theo đường cũ.” Nhiễm Phi Trạch chỉ vào một phía khác của cái cây, lại vẽ xuống đất. “Đầu kia của trận pháp này là khe núi, chắc sẽ an toàn.”
“Huynh định từ trên cây nhảy xuống phía bên kia, chẳng phải là giống với nhảy xuống phía bên này sao? Cây này đứng ở trung tâm của trận pháp, e rằng xung quanh đều có các cơ quan, chớ nói cõng một người, cho dù chỉ một mình huynh cũng không nhảy qua được.”
“Ta không nhảy, các vị hãy toàn lực đánh gãy cái cây đó từ bên dưới, khi nó đổ xuống có thể đưa bọn ta ra xa được một đoạn, ta sẽ mượn lực này, đưa Tô cô nương qua phía bên kia, sau đó quay lại tìm mọi người.”
Tiêu Kỳ hơi sững sờ, cách nghĩ này khá là táo bạo, mỗi một bước đều cực kỳ nguy hiểm. Y nhìn Tào Hạ Đông, lại nhìn La Hoa và Phương Bình, sắc mặt mọi người đều trầm xuống, rõ ràng không có lòng tin đối với kế hoạch này.
Nhiễm Phi Trạch suy ngẫm lại một lượt cả quá trình kế hoạch, lần này cân nhắc đến hoàn cảnh của Tô Tiểu Bồi, khi bọn họ khởi động các cơ quan, liệu nàng có gặp nguy hiểm gì không? Nhỡ chàng vẫn chưa kịp đến nơi, nàng đã rơi xuống rồi thì sao? Chàng đi đến bìa rừng, ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Bồi đang ngồi trên cây.
Tô Tiểu Bồi thấy chàng nhìn lên, bèn vẫy tay với chàng, tỏ vẻ mình vẫn ổn. Nhiễm Phi Trạch gật đầu, hét lên với nàng: “Nàng đợi thêm chút nữa!” Tô Tiểu Bồi gật đầu, cười với chàng.
Nhiễm Phi Trạch quay lại rừng cây nơi bọn Tiêu Kỳ đang thương nghị, chàng lắng nghe một lát, thấy bọn họ thảo luận muốn đợi bọn Trần Hiếu của Thần Khí môn đến cùng bàn bạc rồi hãy phá trận, Nhiễm Phi Trạch liền nói: “Bên đó thăm dò đường vách núi còn không biết tình hình thế nào, từ đầu đó đến đây lại có trận pháp, vòng vèo loanh quanh, đợi bọn họ đến thì trời đã tối mất rồi còn gì.”
“Vậy cũng còn tốt hơn là mạo hiểm hành sự.”
Nhiễm Phi Trạch lắc đầu, lại nói: “Ta hơi đói rồi.”
Mọi người ngẩn ra, lúc khó khăn thế này mà vẫn kêu đói được, thời điểm quan trọng này, chẳng phải mọi người cũng chưa ăn gì sao. Tiêu Kỳ nhíu mày, đang muốn nói: “Đói thì gặm ít lương khô đi”, thì Nhiễm Phi Trạch lại nói: “Nàng ấy bị mắc kẹt trên đó lâu như vậy, chắc là còn đói hơn.”
Tiêu Kỳ sững người, không biết nên đáp lời thế nào mới phải.
Nhiễm Phi Trạch tiếp tục nói: “Trong ngọn núi này, đêm xuống sẽ rất lạnh.”
Mọi người đều trầm mặc, đích thực là như vậy. Tuy đang giữa tháng Tám, ban ngày trời còn rất nắng, nhưng ngọn núi này ở vào địa thế cao, đêm xuống, những tráng hán như bọn họ còn phải đốt lửa sưởi ấm, mặc thêm áo rét. Cô nương này chỉ mặc áo đơn, ở trên ngọn cây sẽ lạnh lắm.
Nhiễm Phi Trạch nhìn mọi người một vòng, nói: “Ta thông thạo Linh Lung trận, tuy trước mắt chưa từng gặp qua trận pháp này, nhưng ta tự tin là bản lĩnh của mình không kém hơn Thần Khí môn, cứ coi như Trần nhị Chưởng môn đến đây, cách ông ấy có thể nghĩ ra, chưa chắc đã tốt hơn của ta. Mạng của ta và mạng của Tô cô nương đến giờ đã được buộc với nhau, nếu không phải đã suy nghĩ kỹ càng thì ta cũng chẳng dám hành động bừa bãi. Để càng lâu, thể lực càng suy giảm, cơ hội vượt trận thành công sẽ càng thấp.”
Mọi người ngẫm nghĩ, điều này cũng có lý, bèn quay sang nhìn nhau.
Nhiễm Phi Trạch nói: “Thời gian không nhiều, nên nhanh chóng chuẩn bị, trước tiên phải chuẩn bị cọc gỗ.”
Tiêu Kỳ nhìn chàng, biết chàng có chủ ý, liền gật đầu đồng ý. Những người khác đương nhiên cũng không phản đối nữa, lấy mạng ra đánh cược là Nhiễm Phi Trạch, sống chết tự bản thân chàng chịu trách nhiệm. Thế là mọi người phân công nhau làm việc, Nhiễm Phi Trạch và Tiêu Kỳ chặt cây, Tào Hạ Đông đẽo cọc gỗ, La Hoa và Phương Bình bị thương thì chỉ phụ trách cảnh giới ở xung quanh.
Mọi người hợp lực, tiêu tốn gần một canh giờ mới chuẩn bị xong mọi thứ. Cọc gỗ xếp thành một bức tường bảo vệ ở bìa rừng cây, đề phòng cơ quan ám khí tấn công. Nhiễm Phi Trạch lại thổi bột đá mịn, xem xét bố cục của Thiên Ti Ngân Nhận. Cuối cùng sau khi xác định xong, Tào Hạ Đông vứt cọc gỗ mở đường, còn Tiêu Kỳ và La Hoa vận chưởng đánh gãy cái cây cao nơi Tô Tiểu Bồi ngồi kia.
Vì không biết lần này chạm phải các cơ quan sẽ còn xảy ra việc gì ngoài dự liệu, cho nên thời cơ đánh gãy thân cây cũng phải nắm chắc. Nhiễm Phi Trạch không sợ thứ khác, chỉ sợ Tô Tiểu Bồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đợi tất cả chuẩn bị ổn thỏa, mặt trời đã ngả về tây, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, người chưa ăn cơm thì nhanh chóng ăn chút đồ, giữ sức. Nhiễm Phi Trạch phải chuẩn bị cho mình tốt hơn, điều tức vận khí một lúc lâu. Sau đó chàng đứng dậy, đeo tay nải lên, khởi động cơ quan của hộp đao, để nó biến thành hình khiên chắn, rút thanh đại đao màu đen của chàng ra khỏi vỏ, rồi lại đút vào, kiểm tra xong, chuẩn bị ổn thỏa, chàng liền đi đến trước trận pháp, ngẩng đầu, nói với Tô Tiểu Bồi: “Ta lên đó đón nàng, nàng ngồi ôm cho chắc, chớ hoảng.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, ngồi trên cây hơn nửa ngày, cô sớm đã mệt lắm rồi, vừa đói vừa khát, lúc này nghe thấy Nhiễm Phi Trạch mạo hiểm lên đây, liền nhanh chóng xốc lại tinh thần.
Nhiễm Phi Trạch quay người nhảy lên ngọn cây phía sau, Tào Hạ Đông cũng nhảy lên, trên ngọn cây đã đặt hai chiếc cọc gỗ. Tiêu Kỳ, La Hoa nấp mình sau rừng cây bên dưới, chuẩn bị sẵn sàng. Phương Bình bị trọng thương, nên tránh ra xa hơn.
Mọi người xác nhận với nhau mọi sự đã chuẩn bị xong rồi, Tào Hạ Đông quát một tiếng “lên” rồi dùng sức quăng một cây cọc gỗ đi, Nhiễm Phi Trạch bật nhảy phi thân, bám theo sau cọc gỗ hướng vào trong trận pháp.
Trọng lượng cọc gỗ khá lớn, đánh vào Thiên Ti Ngân Nhận, giống như bị những lưỡi đao vô tình chém xuống, nghe mấy tiếng “phập phập”, sau đó cây cọc đã bị cắt rời thành mấy đoạn. Va chạm này đã lập tức khởi động cơ quan, đoản tiễn trong rừng cây đối diện bắn ra dày đặc, lao thẳng về phía Nhiễm Phi Trạch. Hai bên trái phải cũng có tên nhọn phóng ra. Nhiễm Phi Trạch đã chuẩn bị tâm lý với trận đoản tiễn này, nhưng sự cố của cọc gỗ thì vượt ngoài dự liệu của chàng, chàng lật tay rụt vai, tay phải cầm đao khua đi lưỡi tiễn ở bên phái, tay trái giữ khiên khẽ xoay, chỉ nghe thấy một tiếng “phập phập”, đoản tiễn cắm vào mặt khiên, mà trong khoảnh khắc cọc gỗ cũng sắp bị cắt rời. Nhiễm Phi Trạch không kịp sử dụng lực dưới chân, trực giác cho chàng biết cú nhảy này sẽ không phóng lên cao tới chỗ thân cây kia được, thế là chàng dứt khoát khua đao chém đứt Thiên Ti.
Cọc gỗ nặng nề đổ xuống đất, Nhiễm Phi Trạch mượn một lực này, dùng sức khẽ điểm chân, lại lao thẳng lên chỗ thân cây lớn mà Tô Tiểu Bồi đang ngồi. Đại đao trong tay vung cao, chém đi hết số Thiên Ti không nhìn thấy được ở phía trước. Lúc này cơ quan ở hai bên trái phải đã bị khởi động, độc tiễn loạt xoạt bay ra, Nhiễm Phi Trạch nhảy lên, tránh được một đợt tấn công này.
Nhưng chàng bỗng nhìn thấy thân cây nơi Tô Tiểu Bồi ngồi đang rung lắc, dưới gốc cây lại tràn ra khói đen, chẳng biết là thứ gì nữa. Có lẽ là vì lần này cơ quan bị khởi động quá lớn, thân cây đó lại di chuyển vị trí nên Tô Tiểu Bồi không ngồi vững được nữa, hai tay chỉ kịp tóm lấy cành cây treo lơ lửng bên trên.
“Tiêu Kỳ!” Nhiễm Phi Trạch quát lớn một tiếng. Cây có thể di chuyển vị trí, chắc chắn là có cơ quan chôn sâu dưới đất, sợ là cả khu vực này đều sẽ bị ảnh hưởng, khói đen mênh mang, cũng không biết là có độc không, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bắt buộc phải nhanh chóng rời đi.
Tiêu Kỳ và La Hoa vẫn luôn chăm chú theo dõi sát sao tình hình, thấy tình huống thế này cũng biết là không ổn, vội nhân khoảng trống của trận tiễn đó cùng xuất chưởng đánh về phía phần thân dưới của cây cao kia.
Thế lao lên của Nhiễm Phi Trạch nhanh và mạnh, chàng lớn tiếng nói với Tô Tiểu Bồi: “Cô nương, nhảy!” Chưởng lực mạnh mẽ, so với việc cô bị chấn động mà bay đi, thì thà thả tay ra để chàng đón lấy còn hơn.
Tô Tiểu Bồi đang cắn chặt môi, lo sợ tiếng hét của mình sẽ ảnh hưởng đến Nhiễm Phi Trạch, cái cây đột nhiên rung lắc dữ dội, trước mắt hỗn độn, cô cũng không định rõ được rốt cuộc điều gì đang xảy ra, bỗng nghe thấy Nhiễm Phi Trạch hô nhảy, cô chỉ do dự một thoáng rồi liền thả tay ra.
“Đùng” một tiếng, chưởng lực của Tiêu Kỳ và La Hoa từ xa tấn công đến thân cây, Nhiễm Phi Trạch lật tay nhét đao vào vỏ, hất bao đựng đao ra sau lưng, đưa tay đón, ôm lấy Tô Tiểu Bồi.
Thân cây chưa gãy, chàng mượn thế lao đến mạnh mẽ đạp một cú lên thân cây, cuối cùng đã đá gãy nó, cái cây phát ra tiếng “răng rắc” cực to, đổ nhào sang phía bên kia.
Tô Tiểu Bồi hoa mắt chóng mặt, cảm thấy xung quanh trời long đất lở, cô được Nhiễm Phi Trạch ôm rất chặt, cuối cùng không kìm được nữa mà hét lên.
Nhiễm Phi Trạch ôm lấy cô, men theo thân cây chạy nhanh về phía ngọn cây. Lợi dụng thế đổ của cây, nhảy vào trong rừng rậm ở đầu bên kia.
Tô Tiểu Bồi chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, mắt nhắm tịt, cất tiếng thét vang, ôm chặt lấy Nhiễm Phi Trạch theo bản năng.
Nhiễm Phi Trạch ôm chặt cô, sau lưng tiếng “ầm ầm” nổ vang trời, thân cây kia bị đánh gãy khiến mặt đất xung quanh rung chuyển, nứt toác và sụt xuống. Nhiễm Phi Trạch nghiến răng dốc sức, tìm chỗ trợ lực để đặt chân phóng đi, chạy ra được một đoạn khá xa, cuối cùng mới dừng lại.
Tô Tiểu Bồi cảm thấy đầu óc không còn quay cuồng nữa, dừng la hét mà mở mắt ra, cô thấy bọn họ đã rơi xuống một khoảng rừng, bên tai còn nghe thấy tiếng nước chảy, nhưng quay đầu nhìn quanh, ngoài cây cối và bùn đất ra thì chẳng nhìn thấy gì khác.
“Tai chắc bị điếc mất rồi.”
Tô Tiểu Bồi ngượng ngùng, vô thức giúp chàng xoa xoa tai. “Xin lỗi.”
“Phải nói ta thật có lỗi chứ.”
Tô Tiểu Bồi lén lút bĩu môi, chàng lại còn dạy cô nói chuyện nữa sao?
Nhiễm Phi Trạch chăm chú nhìn cô, khẽ cười.
“Cười cái gì?” Cô tưởng rằng chàng sắp nói gì đó, kết quả chàng cười xong lại chẳng nói gì.
“Chuyện gì đáng cười?” Chàng lại sửa lời cho cô.
Tô Tiểu Bồi lần này rõ ràng bĩu môi cho chàng nhìn, cô vừa quay về thời hiện đại một thời gian, cho nên cách nói chuyện đã khôi phục trạng thái bình thường, bây giờ vừa xuyên không về đây, chênh lệch thời gian còn chưa đảo lại, cô không thích ứng kịp cũng là chuyện bình thường phải không?
“Ta đã biết mà.” Nhiễm Phi Trạch đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Biết được chuyện gi?”
“Nàng chắc chắn sẽ bình an vô sự.”
Ngữ khí của chàng khi nói ra lời này khiến Tô Tiểu Bồi không thể dùng từ ngữ nào để hình dung, chỉ biết là mình rất cảm động, ở trong thế giới này, cô vốn chỉ là khách qua đường vội vã, nhưng lại có một hán tử tốt như thế này lo lắng cho sự an nguy của cô.
“Cảm ơn.” Cô nghĩ cả nửa ngày mà chẳng tìm được lời này hay để đáp lại, chỉ có thể nói ra hai chữ này. Tô Tiểu Bồi biết, hai chữ này không thể nào biểu đạt hết tâm tư của mình.
Nhiễm Phi Trạch đăm đăm nhìn khiến cô bỗng nhiên hơi đỏ mặt. Cô chuyển ánh mắt đi nơi khác, nhìn lại bản thân mình và chàng. Cô vẫn đang được chàng ôm ngang, còn chàng thì đeo tay nải và một hộp đao cực lớn, nhất định là chàng rất mệt. Tô Tiểu Bồi cất tiếng nói: “Ta có thể….” Cô muốn nói rằng cô có thể xuống đất được rồi, nhưng chưa nói hết lời, chàng đã chủ động đặt cô xuống, để đôi chân trần của cô giẫm lên mu bàn chân chàng.
Tô Tiểu Bồi cúi đầu nhìn, chân của chàng lớn hơn chân cô nhiều, mặt chiếc giày tuy cũng bẩn nhưng còn tốt hơn trăm lần so với cành gãy lá mục, đá vỡ bùn nhão trên mặt đất, cô không biết chàng định làm gì.
Tay phải Nhiễm Phi Trạch đỡ lấy eo cô, tay trái với ra sau vai, tháo hộp đao sau lưng ra, vứt xuống dưới đất, sau đó chàng ôm cô lên, đặt ngồi xuống hộp đao. Chàng đứng đó, từ trên cao nhìn xuống, cô ngước mặt lên nhìn chàng, lại muốn nói “cảm ơn” lần nữa.
“Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kẻ nào đã bắt cóc nàng?” Kết quả là Nhiễm Phi Trạch cất tiếng trước.
Tô Tiểu Bồi lắc đầu. “Ta cũng không biết.”
“Bao nhiêu ngày nay, nàng ở nơi nào?”
Tô Tiểu Bồi cắn môi, không biết nên đáp thế nào, hỏi ngược lại: “Đã qua bao lâu rồi?”
“Tính từ ngày nàng mất tích đã sáu mươi mốt ngày rồi.”
Tô Tiểu Bồi kinh ngạc, cô ở thời hiện đại là hơn ba tháng, bên này chỉ mới qua có hai tháng? Cô nghĩ lần trước mình rơi xuống nước xuyên không quay về mấy ngày, sau khi quay lại thì vẫn là thời gian khi rơi xuống nước, xem ra thời gian cô đến và đi trong hai thế giới không khớp nhau.
Nhiễm Phi Trạch thấy cô mãi không nói gì, đột nhiên ngồi xổm xuống, ngang bằng với tầm mắt cô. Tô Tiểu Bồi nhìn thấy trên mặt chàng có sự lo lắng và…. đau lòng ư? Cô có thể nghĩ là như vậy không?
“Nàng có phải chịu khổ không?” Chàng hỏi, đến thời gian trôi qua bao lâu, nàng cũng không biết, chàng không dám nghĩ xem nàng đã phải trải qua những gì.
“Ta không sao.” Tô Tiểu Bồi cảm thấy rất có lỗi, vô cùng có lỗi và áy náy với chàng. Cô không kìm dược duỗi cánh tay ra ôm lấy vai chàng. “Ta không sao, ta rất ổn, ta không phải chịu khổ chút nào. Ta chỉ là… chỉ là không nhớ được. Thời gian của ta, xảy ra một chút vấn đề.”
“Trong căn phòng đó toàn là máu.” Nàng có biết rằng thỉnh thoảng chàng nghĩ lại vẫn thấy sợ không.
“Ta không sao. Xin lỗi, khiến huynh lo lắng rồi.” Tô Tiểu Bồi cảm thấy khóe mắt cay cay.
“Đều trách ta không tốt, nếu như không phải ta bỏ nàng lại mà đi một mình, có lẽ nàng cũng sẽ không gặp nạn như vậy.”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay của chàng. “Tráng sĩ, có vài chuyện ta không cách nào giải thích được, cũng không giải thích rõ được, hoặc là nói, có nói ra cũng sẽ không ai tin.”
“Ta sẽ tin.” Vẻ mặt của Nhiễm Phi Trạch hết sức chân thành. “Điều nàng nói, ta đều tin.”
Tô Tiểu Bồi miễn cưỡng nở nụ cười, mắt càng cay hơn, cảm thấy rất muốn khóc. “Tráng sĩ, ta thấy mình rất may mắn vì đã gặp được tráng sĩ.”
“Ta thấy mình rất may mắn vì đã gặp được cô nương.” Chàng sắp ba mươi rồi, nam tử bình thường khác nếu thành thân sớm một chút, ở độ tuổi này cũng có thể sắp làm ông nội rồi. Còn chàng phiêu bạt bốn phương, tự cảm thấy thoải mái không vướng bận, cuộc đời vui vẻ, chàng đã từng gặp qua rất nhiều nữ tử, lương thiện có, xinh đẹp có, tính cách khác nhau, có người nguyện cùng chàng bốn bể là nhà, có người muốn mời chàng ở rể, nhưng chàng chưa từng cảm thấy chuyện lấy nương tử lập gia thất này có gì tốt cả. Trong giang hồ, rất nhiều hán tử thô lỗ cũng không thành thân, chàng nghĩ cuộc đời này mình cũng sẽ như vậy, thậm chí chàng còn cô đơn hơn một chút, đến chuyện sống chung tạm bợ chàng cũng không muốn có, chàng không cảm thấy ở cùng các cô nương thì có điểm gì tốt.
Nhưng kỳ duyên đã đến, hóa ra kỳ duyên là như vậy.
Thấy Tô Tiểu Bồi đột nhiên rơi lệ, chàng liền cười, đưa tay giúp nàng lau đi những giọt nước mắt. “Sao lại khóc rồi?”
“Tráng sĩ.”
“Ừm.”
“Có vài chuyện thực sự là ta không nói rõ được.”
“Chớ gấp, đợi khi nào có thể nói rõ thì nói, ta luôn sẵn sàng nghe.”
“Ta khiến tráng sĩ lo lắng rồi.”
“Cô nương không nơi nương tựa, nếu ta không để tâm, thì có ai để tâm nữa. Nếu như đến ta cũng không lo lắng thì cô nương mới nên khóc chứ.”
Tô Tiểu Bồi bị chàng trêu đùa cho bật cười, Nhiễm Phi Trạch giúp cô vuốt mái tóc ngắn, lại nói: “Tóc của cô nương đã dài hơn một chút rồi.”
Tô Tiểu Bồi hơi sững người, sờ mái tóc, cái này…. “Ta không phải là yêu quái.”
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, nhưng lại nói: “Nếu như cô nương là yêu quái thì tốt rồi.”
Tô Tiểu Bồi bĩu môi, nhíu mày, cô không phải mà.
“Nếu cô nương là yêu, trái lại ta có thể bớt lo lắng hơn. Cô nương khua tay, chum nước sẽ đầy, củi sẽ được chẻ, biến ra một bàn cơm canh, như vậy thật tốt.” Chàng lắc đầu, thở dài. “Thật đáng tiếc, cô nương không phải là yêu quái.”
Tô Tiểu Bồi lườm chàng, Nhiễm Phi Trạch bật cười khanh khách.
Nếu là yêu quái, người bình thường không thể làm nàng bị thương được, nàng không bị thương, không phải chịu khổ, vậy thì tốt rồi. Chàng ngừng cười, thực sư muốn ôm nàng vào lòng, nàng rất ổn, không hề bị thương và đang ở ngay trước mặt chàng. Chàng rất cảm động.
Có điều y phục của nàng không tề chỉnh, hai chân để trần, trông cổ quái y như lần đầu gặp.
“Nếu như cô nương là yêu quái, chắc chắn sẽ là thụ yêu.” Mỗi lần đều xuất hiện trong rừng già một cách kỳ lạ, treo ở trên cây.
“Nếu ta là thụ yêu, ta sẽ cõng tráng sĩ bay chạy, trốn ra khỏi rừng núi nhỏ bé chẳng thành vấn đề. Không đúng, nếu ta là thụ yêu, rừng núi là nhà ta, ta còn trốn gì mà trốn, khẽ khua tay, cây cũng sẽ rẽ ra, mở đường để tráng sĩ từ từ đi.”
Nhiễm Phi Trạch cười không ngừng, bất ngờ ngả người tới phía trước. “Vậy sao, chúng ta thử bản lĩnh của cô nương một chút.” Nói xong liền ôm eo Tô Tiểu Bồi, nâng tay tung cô lên trời.
Tô Tiểu Bồi hoàn toàn không ngờ chàng sẽ làm việc này, sợ quá cất tiếng hét lớn. Chỉ cảm thấy thân thể bay lên rất cao, sau đó đột nhiên lại rơi xuống, ngồi tàu lượn cũng không có cảm giác nguy hiểm thế này. Tay chân cô khua khoắng, kinh sợ vạn phần, lúc rơi xuống nửa chừng bỗng được Nhiễm Phi Trạch đón lấy. Chàng cười ha ha, cô đấm tay đá chân. “Sợ đến thót tim rồi.”
Chàng tiếp tục cười. “Bệnh gì?”
“Bệnh tim!”
Chàng lại cười lớn một trận nữa. “Với tư cách là thụ yêu, cô nương đúng là yếu đuối quá.”
Cô tức quá lại đấm chàng mấy cái. “Ta, không, phải, yêu, quái.”
“Ừm, điều này tự ta biết rõ.” Chàng ôm lấy cô, nhìn vào đôi mắt cô.
Biết rõ còn ném cô bừa bãi ư? Cô lại muốn đấm chàng rồi.
“Ta cố ý đó.” Dường như chàng có thể nghe thấy được ý nghĩ trong đầu cô, nói ra câu này xong liền đặt cô trở lại trên hộp đao. Rồi ném tay nải trên lưng vào lòng cô, quay đầu rời đi.
Còn dám nói cố ý? Nói xong rồi còn chạy nữa? Tô Tiểu Bồi ôm lấy tay nải của chàng, trừng mắt lườm bóng lưng chàng, mau quay lại để cô đá hai cái.
Cô đang thầm lầm bầm thì chàng quay đầu lại thật, có điều là quay đầu cười với cô một cái, nhướng mày. “Đợi một lát, ta lập tức quay lại ngay.”
Tô Tiểu Bồi ngẩn người, bị nụ cười của chàng làm cho lóa mắt, vội lắc đầu, nhìn bóng lưng chàng khuất dần sau rừng cây.
Chàng nói lập tức đúng là lập tức thật, cô không nhìn thấy chàng đâu, sau đó trong đầu còn chưa kịp nghĩ lại hết một lượt những lời đối thoại của bọn họ sau khi trùng phùng thì chàng đã quay về rồi. “Bên đó có khe núi, có nước, chúng ta di chuyển qua bên đó, lát nữa trời sẽ tối.”
“Được.” Nghe chàng nói thếm bỗng chốc cô cũng cảm thấy vừa khát, vừa đói, lại vừa mệt.
“Nàng đeo tay nải, ta cõng nàng.” Nhiễm Phi Trạch nhanh chóng đưa ra sắp xếp.
“Còn cái này thì sao?” Tô Tiểu Bồi vỗ vỗ xuống hộp đao dưới mông.
“Cái này nàng không đeo được.”
Cô biết, cho nên mới hỏi làm thế nào.
“Như thế này, ta cũng thực sự là bị bức chẳng biết làm thế nào, cô nương chớ trách.” Chàng nói xong, lấy lại tay nải, vắt ra đeo sau lưng, rồi khom eo ôm cô lên, để cô ngồi trên cánh tay phải của chàng, sau đó đá vào hộp đao kia một cái, chiếc hộp bật lên, tay trái chàng đón lấy, hất ra sau lưng, đeo nốt nó lên, tiếp đó hai cánh tay ôm chắc Tô Tiểu Bồi, đi về hướng khe núi.
Tô Tiểu Bồi cũng không biết tại sao mình lại hơi đỏ mặt, rõ ràng như thế này giống lúc vừa rồi khi chàng cứu cô xuống, nhưng cô vẫn thấy mặt nóng bừng. Trong đầu cô vang lên ngữ khí câu “ta cố ý đó” mà chàng nói, cô cắn môi, lắc đầu, cảm thấy mình nghĩ ngợi thật lung tung, rõ ràng cô còn có việc nghiêm túc hơn cần suy nghĩ.
“Sao vậy?” Chàng đi rất vững, eo không còng, thờ không gấp, còn có thể cúi đầu nhìn cô.
“Tráng sĩ cứu ta hai lần rồi.” Tô Tiểu Bồi cuống quýt tìm lời để nói.
“Ba lần.” Nhiễm Phi Trạch kể công lao, mặt không hề đỏ.
“Ờ, đúng, ba lần.” Cô bỏ sót một lần chàng vớt cô từ dưới sông lên.
“Cô nương dự định báo đáp ta sao?”
“Ừm.” Cũng chẳng thể nói là không được.
“Cô nương chắc biết, ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp.” Khi chàng nói lời này ngữ khí mang theo ý cười, đôi mắt phát sáng lấp lánh.
“A Trạch à.” Tô Tiểu Bồi thở dài. “Chắc chắn huynh không phải là người tầm thường thế chứ?” Tính xấu thích đùa cợt của chàng lại phát tác rồi sao?
“Cũng phải.” Nhiễm Phi Trạch chớp chớp mắt, học theo ngữ khí của cô để nói chuyện. Nghe thấy cô gọi chàng là “A Trạch”, tâm trạng của chàng khá tốt. “Lấy thân báo đáp đích thị là tầm thường, vậy cũng chẳng có thành ý gì, nên dùng cả đời báo đáp mới có thể biểu hiện được sự thành tâm của cô nương.”
“A Trạch đến giờ thu được bao nhiêu cái trọn đời rồi?”
“Khụ khụ.” Nhiễm Phi Trạch ho mấy tiếng, nói: “Ta thực sự giữ mình trong sạch, thanh bạch mà.”
Tô Tiểu Bồi không nhịn được cười nữa.
“Chuyện gì mà buồn cười như vậy?” Nhiễm Phi Trạch nhướng mày lên.
“Rất buồn cười.” Cô thực sự cảm thấy buồn cười, từng này tuổi rồi nhưng cô chưa từng gặp người đàn ông nào, đừng nói là hán tử cao lớn giống như Nhiễm Phi Trạch đây, ngay đến nam giới nho nhã, cũng chưa có một ai ở trước mặt cô, nghiêm túc lại rụt rè nói rằng bản thân mình thanh bạch cả, biểu cảm còn giống như cô nương thẹn thùng nữa chứ.
Nhiễm Phi Trạch dừng bước, lườm cô, nhưng cô vẫn không kìm được, tiếp tục cười, thực sự rất buồn cười, biểu cảm giả bộ tức giận của chàng cũng buồn cười lắm đó.
Cô còn chưa dừng cười thì đã thấy chàng vứt hộp đao xuống dưới đất, sau đó cũng vứt luôn cả cô xuống. Cô phồng má lên, rất muốn xoa xoa cái mông bị đập hơi đau của mình, hóa ra tráng sĩ cũng nhỏ mọn thế. Đang nghĩ như vậy thì bụp một cái, tay nải của chàng lại bị quăng vào trong lòng cô, cô ôm lấy, bĩu môi nhìn ngó xung quanh, lúc này mới phát hiện bọn họ đã rẽ vào khe núi rồi.
Đây là một đầu khác của rừng cây, gần vách núi, có nước chảy, còn có cây cỏ, dây leo đếm không xuể. Tô Tiểu Bồi nhìn một vòng, ánh mắt chuyển về chỗ Nhiễm Phi Trạch, chàng đang quay lưng về phía cô, ngồi xổm bên suối chẳng biết làm gì nữa. Tô Tiểu Bồi nhìn bóng lưng của chàng, ngẫm nghĩ, có lẽ cô nên tìm cơ hội thích hợp, nói với chàng trên đời này có chuyện thần kỳ. Có cô nương bị Nguyệt Lão ném đến một thế giới khác để đi tìm kiếm người được gọi là định mệnh của cô, tìm được rồi, cô nương ấy cũng sẽ biến mất. Cô muốn nói cho chàng biết nếu như không thấy cô nương đó đâu nữa, chàng đừng buồn bã, cô ấy chắc chắn sẽ sống tốt, sẽ cố gắng nghiêm túc mà sống. Bất luận thế nào, cô ấy cũng sẽ nhớ từng có một tráng sĩ lương thiện lại đáng yêu, khi cô ấy bơ vơ lạc lõng nhất, chàng đã mang đến cho cô ấy cảm giác ấm áp nhất trên thế giới này.
Trong lòng Tô Tiểu Bồi đột nhiên trào dâng cảm giác buồn bã không cách gì khống chế được. Cô nhớ rõ chàng thì có tác dụng gì chứ, như thế nếu chàng cũng biến mất, không còn gặp lại nhau nữa, chàng nói chàng sẽ nhớ về cô giống như vậy, thế thì có tác dụng gì chứ, sẽ chỉ khiến người ta càng cảm thấy buồn bã mà thôi. Tô Tiểu Bồi hít thật sâu một hơi, đè nén cảm giác cay cay trong sống mũi. Cô đang bị sao vậy? Rõ ràng lúc ở thời hiện đại cũng không sa sút như thế này, đến giờ trùng phùng rồi, cô lại trở nên kỳ lạ chẳng hiểu nổi.
Lúc này, Nhiễm Phi Trạch đứng lên, quay người đi về phía cô. Cô vội vàng mỉm cười với chàng, cười xong, nhìn thấy trong tay chàng cầm một chiếc lá lớn, khum lại thành hình một chiếc cốc, cô chớp mắt, cảm thấy mắt lại bắt đầu cay cay. Cô cố gắng mỉm cười, không muốn để chàng nhìn thấy cảm xúc tiêu cực của mình.
“Này.” Chàng dùng chiếc lá lớn đựng nước, chàng còn nhớ lúc trường nàng đã nói mình khát.
Tô Tiểu Bồi đón lấy, uống một hớp lớn, không uống còn ổn, sau khi uống xong bỗng cảm thấy khát hơn. “Muốn nữa.” Cô đưa lại chiếc lá.
Nhiễm Phi Trạch cười, đón lấy, chàng rất thích cảm giác đươc cô ỷ lại thế này, bèn vui mừng hớn hở chạy đi múc thêm nước. Tô Tiểu Bồi uống một ngụm nữa, lúc này mới nhớ đến chuyện chính. “Đây là chỗ nào?”
“Núi Linh Lung, Linh Lung trận.”
“Cách thành Ninh Anh xa không?”
“Xa, chỗ này ở bên cạnh trấn Võ, trong thư ta đã nói qua với nàng rồi, còn nhớ không?”
Tô Tiểu Bồi gật đầu.
Nhiễm Phi Trạch nhìn nàng, không kìm được lại hỏi: “Nàng có phải chịu khổ không?” Đến mình ở chỗ nào nàng cũng không biết, nàng làm thế nào mà đến được đây? Trận pháp của Thiên Ti Ngân Nhận cổ quái thế, là người nào đưa nàng vào trong?
Nghe chàng hỏi, cô lại im lặng, nhìn vào mắt chàng, câu chuyện cô nương xuyên không đến tìm lang quân, cô cảm thấy dù thế nào cũng khó mà mở lời nổi.
Cô chỉ có thể lắc đầu, không biết nói gì hơn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Nhiễm Phi Trạch, cô thấy chột dạ, cúi đầu tránh né ánh mắt của chàng, cảm thấy mình giống như một kẻ lừa đảo. Cô không hề biết dáng vẻ hồ đồ đó của mình lọt vào mắt Nhiễm Phi Trạch lại có vẻ rất đáng thương, khổ sở. Một giây sau, Tô Tiểu Bồi được Nhiễm Phi trạch ôm vào lòng, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của chàng vang lên: “Ta sẽ không vứt bỏ nàng lại nữa, sẽ không để nàng cô đơn một mình nữa, sẽ không để người khác có cơ hội làm tổn thương nàng nữa.”
Cuối cùng, Tô Tiểu Bồi cũng không kìm được mà rơi lệ. Cô ôm lấy vai của Nhiễm Phi Trạch, vùi đầu vào hõm vai chàng.
Có một cô nương bỗng nhiên bị Nguyệt Lão ném đến một thế giới khác tìm lang quân, nhưng nàng không tìm được người đó, có điều lại rất may mắn, gặp được một vị tráng sĩ lương thiện, đáng yêu.
Hai người không nói gì, chỉ cùng im lặng dựa vào nhau, Tô Tiểu Bồi dần bình ổn tâm trạng, cảm thấy dễ chịu, thoải mái hơn.
Lúc này đột nhiên có âm thanh “ục ục cụ” truyền đến, Tô Tiểu Bồi ngẩng đầu lên, ngồi thẳng dậy. Nhiễm Phi Trạch cũng ngẩng đầu, nhìn sang cô, sau đó khóe miệng chầm chậm cong lên, cuối cùng bật cười ha hả.
Tô Tiểu Bồi nhướng mày. “Bụng đói rồi thì sẽ kêu mà, điều này có gì đáng cười chứ.”
Chàng lại vuốt mái tóc ngắn của Tô Tiểu Bồi, sau đó nói: “Trong tay nải của ta có một ít lương khô, nàng ăn tạm mấy miếng lót dạ trước, ta đi bắt vài con thú, buổi tối cho nàng ăn ít đồ nóng.”
“Vâng.” Tô Tiểu Bồi gật đầu. Cô thực sư rất đói, lương khô gì đó cô cũng không chê.
Nhiễm Phi Trạch mở tay nải ra, Tô Tiểu Bồi nhìn vào, tay nải của chàng được sắp xếp cực kỳ chỉnh tề, đồ đạc được phân loại riêng biệt rồi bọc lại, chàng lấy ra một gói nhỏ, mở gói vải ra, bên trong có bánh bao bọc trong giấy dầu, bên cạnh có hai chiếc bình nhỏ, còn có một túi nước. Nhiễm Phi Trạch lấy một miếng bánh ra đưa cho Tô Tiểu Bồi, nhìn thấy vẻ mặt hiếu kỳ của nàng, liền nói: “Trong bình này là muối và bột ớt, túi nước này là dùng để dự phòng.”
Tô Tiểu Bồi vừa gật đầu vừa cắn miếng bánh, tráng sĩ là người đáng tin cậy, đi cùng chàng chắc chắn không lo bị đói.
Nhiễm Phi Trạch thấy cô cứ cười mãi, liền búng tay vào trán cô: “Bộ dạng ngốc nghếch!”
Trong miệng Tô Tiểu Bồi đang nhét đầy bánh, chẳng có cách nào kháng nghị được, chỉ đành trừng mắt lên với chàng, xoa xoa chỗ đau trên trán. Cô đâu có ngốc chứ, cô chỉ hơi nhếch nhác, xui xẻo thôi.
Nhiễm Phi Trạch không để ý đến cái lườm của cô, chàng cầm túi nước nhỏ đi đến bên suối rửa qua, lại đựng đầy nước rồi mang về cho cô. Tô Tiểu Bồi nuốt gần nửa chiếc bánh xuống, đón lấy nước uống, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhiễm Phi Trạch nhìn đôi chân trần nhỏ bé của cô. “Ta đi kiếm chút gì ăn trước, lát nữa trời tối, nàng chớ xuống đất, đợi buổi tối nhàn rỗi, ta sẽ lại đi khâu tất cho nàng.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, nhớ lại lần đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, cô cũng đi chân đất, chàng đã cắt y phục của mình, khâu tất cho cô. Nếu như là khi đó, chắc chắn cô sẽ ngại ngùng khi đưa ra yêu cầu này, nhưng bây giờ khác rồi, Tô Tiểu Bồi rất giỏi thích ứng với độ mặt dày của mình, cô nói: “Còn phải mượn tráng sĩ một bộ y phục nữa.”
Nhiễm Phi Trạch hơi sững người, nhìn y phục trên người cô, liền gật đầu đồng ý. Sau đó, chàng cẩn thận đi kiểm tra một vòng xung quanh, dường như chắc chắn nơi này an toàn rồi mới quay lại, bảo Tô Tiểu Bồi chàng sẽ nhanh chóng trở về.
Nhiễm Phi Trạch đi được mấy bước, bỗng nghe thấy Tô Tiểu Bồi gọi, chàng dừng chân quay đầu lại. Tô Tiểu Bồi vỗ vỗ xuống hộp đao dưới người. “Tráng sĩ không mang theo binh khí sao?”
Nhiễm Phi Trạch thấy trong lòng ấm áp, vui mừng vì sự quan tâm của nàng, chàng lắc lắc đầu. “Cô nương cứ ngồi đi, mặt đất bẩn. Ta không đi xa, một lát là quay lại.”
“Ờ, được.” Tô Tiểu Bồi đáp lời.
Nhiễm Phi Trạch đi được một đoạn nữa, bỗng quay lại quay đầu, hỏi: “Cô nương ngồi cả ngày rồi, có cần tiểu tiện không?”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu. “Không cần.” Cô khát cả một ngày, lại căng thẳng cao độ, thực sự chưa cảm thấy muốn đi vệ sinh. Nhiễm Phi Trạch cười cười, lại nói: “Ta sẽ nhanh chóng quay về, nếu cô nương có việc thì cứ gọi ta. Ta không đi xa, có thể nghe thấy.”
“Được.” Tô Tiểu Bồi lại đồng ý. Lúc này Nhiễm Phi Trạch mới rời đi, được một đoạn nữa, lại quay đầu nhìn cô thêm một cái. Tô Tiểu Bồi vẫy vẫy tay với chàng, ra hiệu bảo chàng mau đi. Đợi Nhiễm Phi Trạch đi xa rồi, Tô Tiểu Bồi mới ngẫm nghĩ lại, da mặt cô thực sự dày đến mức này rồi sao, cùng một nam nhân nói về vấn đề đi tiểu tiện cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Tô Tiểu Bồi lại thở dài, ôm đầu gối ngồi đó, lúc này tuy chỉ có một mình nhưng cô không thấy hoảng sợ nữa. Gặp được Nhiễm Phi Trạch có nghĩa là cô đã có chỗ dựa dẫm, chắc chắn sẽ không bị đói, không bị lạnh chết. Nhưng tại sao lần này hệ thống dây tơ hồng lại đưa cô đến nơi kỳ quái thế này? Lẽ nào Trình Giang Dực cũng ở trong ngọn núi này? Hay là sợi dây tơ hồng chỉ là muốn để cô tìm được tráng sĩ, tiện thể để tráng sĩ giúp cô tiếp tục truy tìm Trình Giang Dực? Nhưng vì sao lại vứt cô lên ngọn cây cao nguy hiểm như vậy, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô có thể chết rồi lại quay về hiện đại mất. Chọn địa điểm đó là có thâm ý khác, hay vốn dĩ bọn họ chỉ nhắm mắt rồi ném bừa cô đi….
“Ai da! Sorry, vứt nhầm rồi.” Tô Tiểu Bồi tưởng tượng vẻ mặt của Nguyệt Lão tiên sinh số 2238 khi nói ra lời này, chỉ có thể bất lực thở than. Cô đúng là quá xui xẻo, các Nguyệt Lão tiên sinh lẽ nào không cần xác định rõ ý nguyện của cả nhân đương sự sao? Cô không hề trông mong gì đối với dây tơ hồng kia, nhân duyên hay Trình Giang Dực gì đó, thậm chí cô còn cảm thấy không kết hôn cũng chẳng có gì to tát cả, có điều cô… Tô Tiểu Bồi đột nhiên phát hiện đầu óc cô giờ trống rỗng, đáng lẽ lúc nào trong đầu cô cũng phải là ý nghĩ báo thù cho cha, một lòng muốn bắt được tên hung thủ đó, nhưng vừa rồi trong một thoáng thất thần, cô đã nghĩ đến…tráng sĩ.
Tô Tiểu Bồi chớp mắt, vòng tay ôm chặt lấy mình, cô nghĩ mình không thiếu nợ bất cứ ai, thậm chí dù không tìm được Trình Giang Dực, để anh ta ở lại thế giới này, cô cũng không cảm thấy thiếu nợ chính mình, cô đã rất nỗi lực, nghiêm túc sống. Nhưng cô thiếu nợ tráng sĩ. Cô cảm thấy bất luận cuối cùng kết quả như thế nào, cô cũng đều nợ tráng sĩ một lời giải thích.
Tô Tiểu Bồi đang thất thần, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, cô giật thót mình, quay đầu lại nhìn, là Nhiễm Phi Trạch đã trở về, chàng xách theo một con gà và một con thú nhỏ, cô không nhận ra nó là con gì.
“Nhanh như vậy huynh đã quay về rồi sao?” Tốc độ có phải là quá kinh người không?
Nhiễm Phi Trạch nghiêng đầu, nhướng mày rất không hài lòng, nhìn cô chằm chằm. “Cô nương, sắc trời tối rồi, nàng là đang chê trách ta đi nhanh quá hay sao?”
Tô Tiểu Bồi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên hoàng hôn đã sẫm màu. Cô ngồi nghĩ ngợi thẫn thờ lâu như vậy rồi sao?
“Dáng vẻ ngốc nghếch.” Chàng ném ra câu nói này rồi xách con thú đến bên suối.
Ngốc? Cô đâu có ngốc, cô chỉ hơi thất thần, buồn bã thôi mà.
Buổi tối, Nhiễm Phi Trạch cho Tô Tiểu Bồi biết được như thế nào gọi là thưởng thức mùi vị đồ nướng tươi ngon giữa rừng hoang, thịt nướng nóng hổi rắc muối và bột ớt lên thơm phưng phức. Tô Tiểu Bồi ăn no một bữa, cảm xúc sa sút bị quét sạch trơn, dù sao thì cũng chẳng phải là lần đầu tiên, đến đâu hay đến đó, nghĩ quá nhiều cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhiễm Phi Trạch còn tìm được một sơn động ở đầu kia dòng suối, nhưng chàng không đưa Tô Tiểu Bồi vào sơn động đó qua đêm. Chàng nói chỗ thoáng đãng nhiều đường lùi, an toàn hơn, nếu trời không đổ mưa, không cần phải tự nhốt mình vào sơn động. Chàng đốt mấy đống lửa quây thành vòng, rồi đưa Tô Tiểu Bồi ngồi vào giữa vòng tròn.
“Thế này dã thú không dám tấn công, những người khác muốn tìm chúng ta, cũng sẽ dễ dàng hơn.”
Lúc đêm xuống, Nhiễm Phi Trạch phóng một quả đạn khói tín hiệu. Đạn khói phát ra tiếng vang cao vút hướng thẳng lên trời, sau đó nổ tung giữa không trung. Nhiễm Phi Trạch giải thích đây là để báo tin cho những người khác biết bọn họ an toàn, cũng nói cho đối phương biết phương hướng vị trí của họ. Một lát sau, ở các hướng khác cũng lần lượt xuất hiện đạn khói tín hiệu, tổng cộng ba quả.
Nhiễm Phi Trạch nhìn, rồi nhíu mày lại. “Bọn họ lại không thể tụ hợp. Xem ra hôm nay hủy trận pháp Thiên Ti Ngân Nhận xong, trận pháp trong núi Linh Lung này cũng đã thay đổi theo.” Mọi người bị phân tán ở bốn chỗ khác nhau, tình hình rất không tốt.
Chẳng quay đầu nhìn Tô Tiểu Bồi, trên mặt cô lộ ra vẻ lo lắng, chàng cười, xoa đầu cô. “Chớ lo lắng, chúng ta nhất định sẽ bình an xuống núi.”
“Vâng.” Tô Tiểu Bồi gật đầu, cũng thực sự chẳng thể phiền lòng nổi, cô chẳng hiểu gì về trận pháp, đi đường núi cũng không giỏi, Nhiễm Phi Trạch nói làm thế nào thì cô sẽ làm như vậy.
Nhiễm Phi Trạch cười, lại xoa đầu cô. Tô Tiểu Bồi bĩu môi, lần này quay lại, tại sao cô cứ có cảm giác chàng coi cô như trẻ con vậy? Cứ luôn xoa đầu là sao chứ? Nam nữ thụ thụ bất thân, chàng quên mất chuyện này rồi sao?
Nhiễm Phi Trạch phớt lờ sắc mặt của Tô Tiểu Bồi, chàng bắt đầu bận rộn lo cho cô. Lần này tay nải của chàng mang nhỏ hơn nhiều, nhưng đồ đạc vẫn rất đầy đủ, có kéo và kim chỉ, chàng cắt một chiếc áo bẩn trước đó thay ra để làm tất dày cho Tô Tiểu Bồi, độ dày ở lớp dưới có thể so được với đế giày. Y phục chàng mang theo không nhiều, còn đem chiếc áo mới nhất sửa cho nhỏ đi, để Tô Tiểu Bồi mặc. Nhân có nước suối, chàng giặt luôn những bộ đồ đã thay ra trước đó, dùng cành cây chống lên, để gần đống lửa hong khô. Thậm chí chàng còn đem cả bàn chải đánh răng, thấy thế Tô Tiểu Bồi vạn phần ngưỡng mộ, có kem đánh răng để đáng rặng thật là quá hạnh phúc.
Nếu không phải Nhiễm Phi Trạch nói với cô núi Linh Lung – Linh Lung trận là nơi nào, mấy người bọn họ vì sao đến đây, Tô Tiểu Bồi suýt nữa còn cho rằng Nhiễm Phi Trạch đến đây để cắm trại, trang bị đầy đủ thế này thực là biết coi trọng chất lượng cuộc sống.
Nhiễm Phi Trạch thấy ánh mắt của Tô Tiểu Bồi nhìn bàn chải đánh răng của chàng đầy trông mong thì lại cười. “Đáng tiếc chỗ này không có cành liễu để cho cô nương dùng rồi. Quay về ta nhất định sẽ chuẩn bị vào cái bàn chải thật tốt cho cô nương.” Rõ ràng thân ở nơi hoang dã, xung quanh nguy hiểm, cô nương này lại quan tâm đến việc chải răng hơn, chàng nên khen nàng lòng dạ rộng rãi hay nên than là nàng cổ quái đây?
“Ở thành Ninh An có bán một loại nha dược có hương hoa, mùi vị rất được.” Kết quả Tô Tiểu Bồi lại thực sự nói ra điều này. Nhiễm Phi Trạch không kìm được nữa, bật cười. Cười đến mức Tô Tiểu Bồi phải nghiêm mặt nhìn chàng.
Cô nương à cô nương, trong đầu óc nàng rốt cuộc chứa thứ gì vậy?
Tráng sĩ à tráng sĩ, dây thần kinh cười của huynh đã xảy ra vấn đề gì sao?
Vừa đi qua chiếc cầu sắt, bọn họ liền chia binh ra hai ngả. Một bên là Liễu Nhan Hương của Thần Khí môn, đệ tử đời thứ sáu của Huyền Thanh phái Đổng Thắng và hai đệ tử của Thất Sát trang, tất cả bốn người đi theo tuyến đường Cửu Linh Đạo chưởng vẽ. Một nhóm khác gồm mười một người còn lại bỏ qua chủ trận, chọn đi theo các tiểu trận đường nhánh ven núi, thăm dò xem có khả năng ra khỏi Linh Lung trận giữa đường hay không.
Bởi vì vào trận phiền phức lại, không dễ thăm dò đường, cho nên tiến triển của bọn Nhiễm Phi Trạch không lớn. Qua bốn ngày, họ vẫn chưa đi vào được quá sâu. Núi Linh Lung hiểm trở, càng đến gần phía vách núi thì các cơ quan càng hiểm hóc, hơn nữa bởi vì rất ít người đi đường này nên nhiều cơ quan chưa từng bị chạm qua, ám khí ngầm bố trí khắp nơi, rất khó phát hiện. Thỉnh thoảng còn bắt gặp xương trắng, cũng không biết là vị đại hiệp giang hồ nào sau khi vào trận đã mất tích không để lại dấu vết.
Hôm nay là ngày thứ tư, mọi người đi được nửa ngày, vòng vèo mấy vòng, đi qua mấy trạm chốt, đều chẳng thu hoạch được gì. Nhiễm Phi Trạch vừa đi vừa nói nếu đi thêm một ngày nữa mà không có phát hiện gì thì phải quay trở lại. Dựa theo thời gian tính toán, sau khi vào trận, muộn nhất là ngày thứ hai Cửu Linh Đạo chưởng đã ra khỏi trận, đến giờ bọn họ đi quá phạm vi thời gian hai ngày rồi. Nhiễm Phi Trạch nói lời này lập tức gặp phải sự phản đối mãnh liệt từ Phương Bình và Phó Ngân của Thất Sát trang. Bọn họ cho rằng Cửu Linh Đạo chưởng đã có chuẩn bị trước rồi mới đi vào, hành trình ắt là nhanh hơn bọn họ phải vừa đi vừa tìm đường. Ông ta chắc chắn đã thăm dò đường từ từ sớm, nên mới có thể vượt qua không chút sợ hãi, còn tưởng rằng hành tung ắt có thể che đậy được.
Nhiễm Phi Trạch cũng không tranh biện với bọn họ, chỉ nói rằng: “Phương đại hiệp, Phó đại hiệp biết rõ nội tình, vậy xin cứ dẫn đường đi.”
Một câu nói khiến hai người đó lập tức ngậm miệng.
Tào Hạ Đông Chưởng môn phái Thúy Sơn trong đội ngũ là người cao niên nhất, ông ta đưa theo một đệ tử vào trận, nhưng hôm qua khi đi qua một cơ quan, đệ tử của ông ta đã bị thương, trong mười một người, chỉ có đệ tử của ông ta là bị thương nên sắc mặt ông ta vẫn luôn đen sì từ lúc đó. Bây giờ nghe thấy hai bên ý kiến bất đồng, ông ta lập tức mượn cớ nổi giận. “Mới được có mấy ngày đã tìm mọi lý do thoái thác rồi, nếu có thể dễ dàng tìm thấy đường tắt như thế, vậy Cửu Linh Đạo Chưởng há chẳng phải không có đầu óc sao?”
Nhiễm Phi Trạch không đáp lời, chàng nhảy qua hai đoạn cọc cây, đi vào một trận pháp ở trong bụi cây kia bới tìm, sờ được một chỗ, dùng lực kéo mạnh, dưới đất đột nhiên bật lên một tấm lưới, lưới bị kéo lên đến ngọn cây, trên cây cũng không biết có đặt bẫy ẩn ở chỗ nào, đột nhiên bắn ra bùn đen sì vừa bẩn vừa thối.
Mọi người nhìn thấy, sắc mặt tái xanh, may là chỉ để tâm đấu khẩu, không đi quá nhanh. Nhưng trong lòng Tiêu Kỳ đã có đáp án, mấy ngày nay nhìn thấy những cạm bẫy buồn nôn lại không có lực sát thương loại này, mười cái có tới tám, chín cái chính là do Nhiễm Phi Trạch năm đó làm ra.
Nhiễm Phi Trạch ở phía trước vừa đi vừa kéo, cạm bẫy lưới rải rác trên một đoạn đường khá dài, có đến hơn chục chiếc, Tiêu Kỳ không kìm được nói: “Người làm ra cái bẫy này thật là vô vị quá!”
Nhiễm Phi Trạch trả lời: “Khi đó hẳn ta có hơi nhàn rỗi.” Lời này khiến mọi người đều chẳng thể nói gì nổi, tất cả im lặng.
Nhiễm Phi Trạch xua tay. “Đi thêm một đoạn nữa là tới vách đá rồi, mọi người ai muốn dò đường thì đi đi. Ta đây có làm gì cũng chẳng được ai thích, bị người ta nghi ngờ, vẫn nên trông giữ ở phía sau đợi tin tức của mọi người thì hơn.” Lời chàng nói là thực lòng, đúng là nếu chàng đi thăm dò rồi quay lại nói đường này không thông, chắc chắn sẽ có người hoài nghi, lại đòi đi thêm một lần nữa. Có điều tuy sự thực đúng là như vậy, nhưng chàng nói với khẩu khí này lại càng không được ưa thích. Đám người càng hung dữ lườm chàng một cái.
Sau đó, Trần Hiếu Sơn của Thần Khí môn, Đinh Minh của La Y môn, Ngụy Sam của Thiết Tụ sơn trang cùng đi đến bên vách núi dò đường. Phó Ngôn cũng đi cùng, trước khi đi còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Phương Bình, bảo ông ta lưu ý đến động tĩnh của Nhiễm Phi Trạch. Phương Bình gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ. Nhiễm Phi Trạch giả vời không nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, chàng tìm chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Những người khác theo lệ cũng quây thành nửa vòng tròn, cẩn thận đề phòng xung quanh.
Nhiễm Phi Trạch lười nhác đang định lấy túi ra uống, đột nhiên dỏng tai lên. “Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?”
Sắc mặt Phương Bình đột nhiên trở nên kỳ quái. “Tiếng chuông sao?”
Nhiễm Phi Trạch quét mắt nhìn ông ta một cái, nâng tay lên ngăn ông ta nói chuyện, cẩn thận lắng tai nghe. Mọi người bị chàng làm cho căng thẳng theo, tất cả đều cẩn thận nghe ngóng.
“Hình như có người đang nói chuyện?”
“Rất xa?”
Quý Gia Văn hoàn toàn không nghe thấy gì, nhỏ tiếng hỏi: “Nói điều gì?”
Tào Hạ Đông nói: “Không phải nói chuyện, là đang kêu gào, có điều âm thanh phập phù, hình như từ rất xa truyền lại.”
Quách Ân đệ tử của Tào Hạ Đông vỗ vỗ vào sau gáy, lông tơ đã dựng cả lên. “Không phải là trong núi này có quỷ chứ?”
Nhiễm Phi Trạch đột nhiên bật dậy, cất bước chạy lên núi.
“Huynh muốn đi đâu?” Tiêu Kỳ giật mình, hỏi.
“Ngươi muốn làm gì vậy?” Những người khác cũng đều kinh ngạc. Chỉ do dự nửa khắc, La Hoa của Nhật Nguyệt sơn trang, Phương Bình, Tiêu Kỳ và Tào Hạ Đông đều đuổi theo, chỉ còn lại Quý Gia Văn và Quách Ân ở nguyên tại chỗ trông chừng.
Nhiễm Phi Trạch điên cuồng chạy một quãng dài, nhưng không còn nghe thấy âm thanh kia nữa. Tim chàng đập thình thịch, chàng hoài nghi mình vừa có ảo giác, bởi vì chàng cảm thấy âm thanh phập phù không rõ kia đang gọi “tráng sĩ”, hoặc là “A Trạch”.
Chàng cũng không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng không nghe rõ, nhưng chàng lại cảm thấy giống với hai từ này.
Chàng đột nhiên nhớ đến lười Cửu Linh Đạo chưởng nói: “Trong nguy hiểm cứu được duyên”, đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp Tô Tiểu Bồi là lúc nàng bị kẹt trên cây trong rừng sâu rất kỳ quái. Những điều này dường như chẳng liên quan, đáng ra sự việc như thế tuyệt đối không có khả năng, nhưng đột nhiên chàng lại nghĩ vậy. Chàng dừng lại, cẩn thận lắng nghe, hy vọng lại có thể nghe thấy gì đó. Nhưng chẳng hề có âm thanh nào cả, ngoại trừ tiếng chim chóc kêu và tiếng lá cây rì rào trong rừng, chẳng hề có âm thanh nào khác nữa.
Bọn Tiêu Kỳ đuổi đến nơi, lớn tiếng hỏi: “Thế này là sao?”
Nhiễm Phi Trạch không đáp, chỉ chạy lên trên thêm một đoạn nữa, mọi người không hiểu, lại chạy theo chàng. Nhiễm Phi Trạch đột nhiên nhảy lên một cây đại thụ rất cao, đứng trên ngọn cây nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Mọi người cũng lần lượt nhảy lên cây theo chàng, đứng ở trên cây nhìn xuống, nhưng chẳng hề thấy động tĩnh gì.
Tào Hạ Đông không kìm được lên tiếng trách: “Nhiễm Phi Trạch, ngươi đừng cố giở trò huyễn hoặc.” Lời phía sau còn chưa nói xong, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh thấp thoáng, lần này đã nghe thấy rõ ràng hơn một chút.
Là giọng nữ, đang la hét “ác xà” hay gì đó?
Tiêu Kỳ nhíu mày, nhìn sang Nhiễm Phi Trạch, hỏi: “A Trạch?”
Nhiễm Phi Trạch đột ngột phất hai cánh tay, chân điểm một cái, giống như chim ưng lao vút đi, đến ngọn một cây khác lại nhún chân nhảy lên lao sang ngọn cây kế tiếp. Mọi người thầm chửi một tiếng, bất đắc dĩ phải chạy bám theo chàng, Phương Bình và La Hoa khinh công kém hơn, đuổi theo hơi tốn sức, Tào Hạ Đông và Tiêu Kỳ bám sát cả quãng đường, chẳng mấy chốc, bọn họ lại nghe thấy tiếng hét, lần này là đang gọi: “Tráng sĩ, cứu mạng!”
Tiêu Kỳ chỉ phương hướng. “Hình như là bên đó.”
Không đợi y nói xong, Nhiễm Phi Trạch đã chuyển hướng lao đi. Mọi người chạy một hồi vòng quanh, giọng nói kia lúc thì rõ ràng, lúc lại thấp thoáng, ngắt thành quãng lại có vẻ hơi khản đặc. Tào Hạ Đông lớn tiếng cảnh báo: “Kỳ trận trong núi này, vòng này nối vòng khác, mọi người phải thật cẩn thận.” Cả ngọn núi chính là một đại trận, lúc này mọi người nhảy di chuyển trên ngọn cây, nhưng vẫn chịu ảnh hưởng của trận hình, giống như đi vòng tròn. Giọng nói này lại vang lên rất cổ quái, không khỏi khiến người ta sinh nghi.
Nhiễm Phi Trạch chẳng buồn để ý đến ông ta, cũng không đáp lời, trong đầu chàng chỉ có giọng nói đó, đó là Tô Tiểu Bồi đang gọi chàng, chàng chắc chắn mình không nghe nhầm. Nàng gọi A Trạch, nàng kêu cứu mạng. Giọng nói đó mệt mỏi, căng thẳng, còn hơi khàn khàn, khiến người ta đau lòng.
Nhiễm Phi Trạch dẫn đầu phóng đi, lúc mới đầu còn bị trận pháp làm vướng chân, sau đó phát hiện ra quy luật, chàng vội đổi sang phép phá trận của Huyền Bộ Tam Ngũ Cửu, tìm được lỗ hổng, xông ra ngoài. Sau đó chàng nghe được tiếng hét gọi vô cùng rõ ràng: “A Trạch!”
Chàng ngẩng đầu nhìn, hướng sang phía phát ra giọng nói kia, lập tức trông thấy bóng dáng quen thuộc mà chàng nhớ nhung bao ngày đó.
Nàng đang ngồi trên một thân cây vô cùng cao, còn cao gấp đôi ngọn cây chàng đứng. Chàng không kịp suy nghĩ xem làm thế nào mà nàng lên trên đó được, cũng chẳng kịp nghĩ xem làm thế nào mà nàng lại xuất hiện trong Linh Lung trận, tràn ngập tâm trí chàng chỉ biết rằng nàng đang ở đây, còn sống ngay trước mắt chàng.
Nàng đang nhìn về phía chàng. Nàng đang nhìn chàng, giống như chàng đang nhìn nàng vậy.
Tô Tiểu Bồi ở vị trí trên cao, khi Nhiễm Phi Trạch nhảy qua nhảy lại trên các ngọn cây, cô đã nhìn thấy rồi. Ngọn cây um tùm, màu xanh rậm rạp, chỗ cao chỗ thấp, Nhiễm Phi Trạch di chuyển trong đó, khiến cô lúc nhìn thấy được, lúc lại không thấy đâu, giống như chàng ra khỏi biển cây xanh biếc kia rồi lại bị nhấn chìm xuống. Trong đầu Tô Tiểu Bồi nảy ra một câu: Lý ngư vượt Long môn, tráng sĩ nhảy biển cây.
Vào lúc này cô lại nghĩ ra câu nói không có chiều sâu và nội hàm như thế, quả thực là không nên lắm, nhưng khi nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch chạy về phía mình, tuy chàng rẽ nhầm phương hướng mấy lần và vẫn chưa nhìn thấy cô, nhưng cô biết, chàng đã nghe thấy tiếng cô rồi. Chàng đã đến, vì cô mà đến. Tâm trạng cô bỗng chốc được thả lỏng, khi thần kinh con người thả lỏng sẽ nghĩ đến vài chuyện linh tinh vớ vẩn cũng là lẽ thường tình.
“Tráng sĩ!” Khóe mắt cô cay cay, rưng rưng muốn khóc. Cô gắng sức gọi lớn, sợ rằng ở cự ly quá xa chàng không nghe thấy được, cô vẫy tay, mỉm cười với chàng.
“Cô nương!” Trông chàng như chỉ đang nói chuyện bình thường thôi, nhưng giọng nói lại vững vàng truyền đến tận chỗ cô, dường như chỉ ở ngay bên tai: “Chớ hoảng, ta đến rồi!”
Tô Tiểu Bồi không nói nên lời, chỉ cắn chặt môi, gắng sức gật đầu. Đúng vậy, có mặt tráng sĩ ở đây là cô yên tâm rồi.
Nhiễm Phi Trạch cẩn thận quan sát xung quanh vị trí của Tô Tiểu Bồi, vây quanh cái cây cao vọt lên đó là một vòng cây cối, trái phải trước sau đều nhau tăm tắp. Tuy chưa nhìn ra được điều gì nhưng trong lòng chàng bỗng nảy sinh cảnh giác, rừng cây mọc như thế này dường như không được bình thường cho lắm. Chàng nhảy xuống dưới, chạy về phía đó một đoạn, gần đến nơi, nhìn lại, nơi đó dường như lại có một hình dạng khác.
Tô Tiểu Bồi thấy Nhiễm Phi Trạch đi về phía cô, sau đó còn cách một đoạn nữa thì dừng lại. Cô thấy chàng đánh giá xung quanh, ngẫm nghĩ một lát, cô chợt hiểu ra, không kìm được hét lên: “Huynh cẩn thận nhé!”
Nhiễm Phi Trạch nghe thấy, ngẩng đầu, cười với cô.
Lúc này bọn Tào Hạ Đông, Tiêu Kỳ cũng đã phá xong trận và đuổi đến nơi, nhìn thấy trên cây có một nữ tử mặc đồ ngủ, chân trần, mái tóc ngắn, bộ dạng cổ quái, đều rất đỗi kinh ngạc. Tào Hạ Đông lớn tiếng hỏi: “Kẻ này là ai?”
Nhiễm Phi Trạch cười. “Tô Tiểu Bồi, Tô cô nương.” Ngữ khí khá là trịnh trọng, như thể đang giới thiệu một nhân vật lớn.
Tào Hạ Đông như cảm thấy mình lại bị Nhiễm Phi Trạch chế nhạo, tuy vấn đề là ông ta hỏi, nhưng ngữ khí trả lời của Nhiễm Phi Trạch lại khiến ông tha thấy rất khó chịu.
“Chào ngài.” Nữ tử cổ quái ở trên cây kia lại còn tiếp lời nữa, nghe thấy lời chào hỏi này, sắc mặt Tào Hạ Đông lập tức sa sầm.
Tô Tiểu Bồi nhìn Tào Hạ Đông, nhún vai với Nhiễm Phi Trạch, tỏ vẻ cô cũng có lễ giáo đấy, nhưng mà người này không dễ làm quen. Nhiễm Phi Trạch cười với cô, ra vẻ tán đồng. Hai ngươi cùng nhìn nhau cười.
Cười cái gì mà cười? Đám người bên cạnh cùng bày tỏ thái độ với Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch xua tay. “Chớ đến gần, đây là trận pháp.” Nếu không phải vì tiếng gọi của Tô Tiểu Bồi dẫn dắt chàng nhảy lên cây tìm đường thì thực sự không nhìn ra được bí ẩn ở chỗ này.
Mọi người nghe thấy vậy, cũng chẳng để ý tới Tô Tiểu Bồi nữa, nhanh chóng thăm dò tìm hiểu xung quanh, nhưng nhìn một vòng cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Tô Tiểu Bồi không nhìn người khác, chỉ chăm chú nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch đi một vòng, như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, liền ngẩng đầu cười. “Chớ sốt ruột!”
“Huynh cũng vậy.” Cô đáp lời chàng.
Hai người cùng cười cổ vũ nhau.
Lúc này không cần hỏi Tiêu Kỳ cũng đã biết cô nương này là ai. Anh ta không kìm được lườm Nhiễm Phi Trạch một cái, có cần phải thân mật thế này không? Nhiễm Phi Trạch lườm đáp trả anh ta, cảm thấy bị làm phiền, tỏ vẻ không vui.
Sau khi quan sát một vòng không nhìn ra được điều gì, Nhiễm Phi Trạch thử dò tiến sâu thêm mấy bước, Tô Tiểu Bồi căng thẳng quan sát chàng.
Không có động tĩnh gì, Nhiễm Phi Trạch lại tiến thêm một bước nữa, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng vút vút phát ra, âm thanh phá không phóng tới, vai Nhiễm Phi Trạch rung lên, vỏ thanh trường đao màu đen sau lưng xoay chuyển, mở ra giá đỡ cản ám khí. Chàng lùi lại hai bước, quay về chỗ an toàn, vừa quay người nhìn, trên mặt đất liền lật ra tấm ván có gai nhọn khổng lồ, bọn Tào Hạ Đông, Tiêu Kỳ đều hét lớn tránh né, từ đám cây cối xung quanh bỗng có ám khí đầu nhọn ba cạnh từ bốn phương tám hướng bắn ra. Cuộc tấn công nháy mắt đã xong, xung quanh mau chóng yên tĩnh trở lại.
Nhiễm Phi Trạch vội ngẩng đầu nhìn lên cây, Tô Tiểu Bồi đang trợn tròn mắt vẻ kinh hoảng, tay bịt chặt miệng, giống như sợ mình kinh hãi sẽ kêu lên thành tiếng làm rối bọn họ. Thấy chàng ngước đầu lên, cô vội thả tay ra, hét lên với chàng: “Ta không sao.”
Chàng gật đầu, nói: “Ta sẽ cẩn thận.” Còn nàng cũng đang nói: “Huynh phải cẩn thận.”
Hai người đồng thanh lên tiếng, ánh mắt chạm nhau, cùng khẽ gật đầu.
Phương Bình bị trúng ám khí ở vai, La Hoa đang bôi thuốc trị thương cho ông ta. Cánh tay Tào Hạ Đông cũng bị cắt một vết, lão giận dữ đùng đùng, quát Tô Tiểu Bồi: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ở đây hả?”
Cảm xúc kiểu này không có lợi cho việc phá giải cửa ải khó khăn trước mắt. Tô Tiểu Bồi nghiêm sắc mặt, nói với ông ta: “Chớ hoảng, bình tĩnh!”
Tào Hạ Đông lớn tiếng quát Tô Tiểu Bồi, Nhiễm Phi Trạch rất không vui, ông ta không thấy cô nương nhà chàng đang bị mắc kẹt trên cây sao? Nếu như nàng biết đây là chuyện gì thì chắc chắn đã nói cho chàng rồi, nàng chẳng biết gì cả, sao ông ta có thể quát tháo bừa bãi chứ. Chàng nhíu chặt mày, đáp lại một câu: “Chớ hoảng, bình tĩnh!”
Lời này nói ra cùng một lúc với lời của Tô Tiểu Bồi, như thể đã ngầm giao hẹn trước, điều này thật khiến người ta tức giận. Không, Tiêu Kỳ kịp thời cải chính ý nghĩ của mình, nên nói là khiến người ta phải ngước nhìn, giống như anh ta lúc này đây không kìm được mà phải nhìn hai người họ một cái.
Sắc mặt Tào Hạ Đông đen sì, bị hai kẻ này làm cho tắc nghẹn không thốt ra lời. Nếu còn nói gì nữa thì sẽ bị bọn họ coi ông ta đang hoảng sợ, thiếu bình tĩnh?
Tào Hạ Đông quay đầu sang hướng khác, ngồi xuống, bôi thuốc lên cánh tay mình, lạnh lùng nhìn xem Nhiễm Phi Trạch có thể làm gì.
Nhiễm Phi Trạch đang bế tắc, chàng không nghĩ ra được biện pháp gì, nếu là trước đây, chàng có thể xông vào khắp nơi thăm dò thử xem, nhưng vừa rồi bẫy ám tiễn đó đã khiến chàng lo sợ, Tô Tiểu Bồi vẫn ở trong trận, nếu chàng manh động, liệu có chạm phải cái bẫy nào đó khiến nàng bị thương không?
Chàng lại đi quanh quan sát một vòng nữa, ngẩng đầu, hỏi Tô Tiểu Bồi: “Nàng có phát hiện ra điều gì không?”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu. “Không nhìn thấy bất kỳ ai, xung quanh cũng không có bất cứ động tĩnh gì.”
Chàng lại hỏi: “Nàng ở đây từ khi nào?”
“Khi ta mở mắt ra, liền nhìn thấy mặt trời mọc.”
Vậy thì ít nhất cũng đã nửa ngày rồi.
“Cô nương lên cây bằng cách nào?” Tiêu Kỳ cuối cùng không kìm được hỏi.
“Khi ta tỉnh lại thì đã ở trên cây rồi, không biết làm thế nào lên được.” Tô Tiểu Bồi bình tĩnh trả lời, lời cô nói là sự thật.
“Cô nương bị người nào bắt cóc thế? Chắc cô biết được thân phận, diện mạo của hắn chứ?” Tiêu Kỳ cảm thấy kẻ chủ mưu phía sau mới là vấn đề then chốt, nếu thực sự là Thần Toán môn giở trò, vậy đặt cô nương này ở đây chắc chắn là có ý đồ.
“Không biết, ta không nhớ nữa.”
“Không nhớ nữa?” Tào Hạ Đông nhảy phắt dậy, rõ ràng không tin.
“Nàng đói không?” Đây là Nhiễm Phi Trạch hỏi. Nàng bị kẹt ở trên đó lâu như vậy, thật khiến người ta đau lòng.
“Vẫn ổn.” Cô căng thẳng đến mức không còn cảm thấy đói.
“Khát không?”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, cảm giác khát lại rất rõ ràng.
Nhiễm Phi Trạch ngẫm nghĩ, cởi túi nước của mình ra. “Nàng ngồi cho vững, ta ném túi nước này vào lòng nàng. Nàng uống nước đi, chớ lo lắng, chắc chắn ta sẽ nghĩ ra cách cứu nàng xuống.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, ngồi thật vững, Nhiễm Phi Trạch ném túi nước lên, túi nước đó còn chưa kịp đến gần người Tô Tiểu Bồi, đột nhiên từ hàng cây lớn hai bên bất ngờ bắn ra hai hàng tên sắc nhọn, trong đó có hai mũi tên xuyên trúng túi nước, thân cây Tô Tiểu Bồi đang ngồi đột nhiên rung lên thật mạnh, Tô Tiểu Bồi giật mình thét lớn, bị chấn động mạnh làm cho trượt xuống.
Trong lúc hoảng loạn, cô duỗi tay khua khoắng, ôm lấy một cành cây khác mọc xiên ở phía trước.
Nhiễm Phi Trạch kinh hãi, đang định bất chấp tất cả phi thân lên trên, bỗng từ rừng cây phía sau thân cây lớn đó vun vút bắn ra ám tiễn dày đặc, phóng thẳng về phía mọi người.
Điều này nằm ngoài dự liệu của bọn họ, chẳng ai ngờ được vừa vứt túi nước lên lại có thể khởi động một cạm bẫy lớn như thế.
Ám tiễn dày đặc, vun vút bay đến. Bọn họ, người thì vội vàng nhảy lên, người lăn ra sau, vung binh khí trong tay để chặn lại. Nhưng ám tiễn bay ra vừa nhanh vừ nhiều, tránh né và ngăn cản cũng không hết được, chỉ nghe tháy mấy tiếng “hự” nặng nề, Phương Bình, La Hoa, Tào Hạ Đông đều đã trúng tiễn, chân của Tiêu Kỳ cũng bị một mũi tiễn sạt qua, mọi người chật vật cố gắng vừa tránh né vừa lùi đến sau thân cây để ẩn nấp, sau khi được thân cây che chắn, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhiễm Phi Trạch vốn đã vào thế chuẩn bị nhảy lên, đúng lúc ám tiến tấn công, chàng đã không kịp lùi, chỉ đàng phát lực, hướng thẳng lên trời, lần nhảy này chàng dùng hết toàn lực, phóng lên rất cao, gần ngang bằng với Tô Tiểu Bồi. Ám tiễn chi chít bay vun vút qua dưới chân chàng, chàng nhân khoảng trống nhanh chóng nhìn Tô Tiểu Bồi một cái, thấy nàng ôm thật chặt lấy cành cây, hai chân lủng lẳng, trận tiễn bắn phóng qua dưới chân không làm nàng bị thương.
“Cẩn thận!” Nàng còn hét lớn với chàng.
Nhiễm Phi Trạch không rảnh để trả lời nàng, thế lao lên của chàng đã hết, lập tức phải hạ xuống, ở giữa không trung, không có chỗ trợ lực, trận tiễn bên dưới vẫn bắn ra vun vút. Nhiễm Phi Trạch lắc vai một cái, hộp đao ở sau lưng chuyển sang trước người, chàng dùng lực đập, hộp đao mở ra, soạt soạt mấy tiếng, hợp thành hình dạng vuông vức giống như lá chắn. Nhiễm Phi Trạch rơi xuống, chàng lấy lá chắn bảo vệ trước thân, liền nghe thấy một chuỗi tiếng vang phập phập, hơn chục mũi tiễn cắm lên khiên chắn. Nhiễm Phi Trạch rơi xuống đất, thuận thế lăn đi, tránh vào sau gốc cây, chẳng mấy chốc, loạt tiễn đã dừng, bốn phía yên tĩnh trở lại.
Nhiễm Phi Trạch vội đứng dậy nhìn lên chỗ Tô Tiểu Bồi, cô vẫn bám chặt cành cây trên cao, thấy chàng đứng dậy vội lớn tiếng hét: “Ta không sao, vẫn có thể cầm cự, huynh phải cân thận.”
“Ta cũng không sao.” Nhiễm Phi Trạch lớn tiếng trả lời cô.
Bọn người Tiêu Kỳ cũng nhếch nhác đi ra khỏi chỗ nấp, trên người đầy bùn đất và máu, sắc mặt đều vô cùng khó coi. Ai cũng bị thương, hai người kia thì bình an thật không công bằng. Mọi người nhìn ngó xung quanh, không thấy gì dị thường, Tào Hạ Đông cảnh cáo Nhiễm Phi Trạch: “Trận pháp này cổ quái, ngươi chớ manh động nữa!”
Nhiễm Phi Trạch phớt lờ ông ta, chăm chú nhìn Tô Tiểu Bồi, chàng biết thể lực của nàng, bị treo thế này sẽ chẳng thể cầm cự được bao lâu. Tô Tiểu Bồi đương nhiên cũng tự biết sức mình, lúc này trận pháp đã dừng, cây cối hình như cũng không rung lắc nữa, nàng nhanh chóng cúi đầu tìm chỗ đặt chân. Phía dưới chẳng có cành nhánh nào có thể đặt chân. Chỉ dựa vào lực cánh tay của nàng cũng không thể bò lên được, trong tầm nhìn chẳng thấy được thứ gì, nàng đành duỗi chân ra giẫm lên thân cây.
Nhiễm Phi Trạch nhìn mà trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mấy người bên cạnh đồng thanh quát chàng: “Chớ manh động!”
Nhiễm Phi Trạch liếc mắt lườm họ một cái, con mắt nào nhìn thấy chàng manh động chứ, chàng rất cẩn thận mà. Chàng chăm chú nhìn Tô Tiểu Bồi, hét lên với nàng: “Lên trên một chút nữa, có mấu cây.”
Tô Tiểu Bồi không nhìn thấy, chỉ đành cắn răng duỗi chân thò lên trên, bộ dạng vụng về đó khiến mọi người toát mồ hôi lạnh, cùng nhau quát nàng: “Ra sau một chút, không đúng, phía trước, cao thêm chút nữa, cao hơn nữa.”
Nhiều lời thành loạn, Tô Tiểu Bồi nghe không rõ. Nhiễm Phi Trạch quay đầu lườm bọn họ. “Nhiều máu quá có phải không? Đi trị thương của mấy người đi!”
Lúc này Tô Tiểu Bồi cũng đã giẫm được vào mấu cây, thở phào một hơi. Chân có thể dùng lực, cánh tay lúc này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô cũng có thể quay đầu nhìn sang những chỗ khác, muốn tìm vị trí để ngồi tựa vào.
Vết thương của Phương Bình khá nặng, La Hoa cũng bị thương hai chỗ, Tào Hạ Đông và Tiêu Kỳ thương tích nhẹ hơn, lúc này mọi người vừa giúp nhau trị thương, vừa cẩn thận đề phòng xung quanh, còn phải phân thân xem động tĩnh của Tô Tiểu Bồi.
“Nàng ở yên đó là được, chớ manh động.”
“Được.” Tô Tiểu Bồi vừa trả lơi vừa đánh giá tình hình hiện tại một chút, cành cây lớn vừa rồi cô ngồi cách không xa nhưng góc độ không dễ leo, cô không có lòng tin rằng mình có thể trèo lên được. Nhưng thẳng phía trên còn có một nhánh cây khá lớn, cành và mấu cây phân bố xung quanh chắc là cô có thể leo lên đó ngồi được. Cô quay người, ôm lấy nhánh cây, mượn lực để đổi chân, sau đó vặn người, một tay bám lên một cành cây khác, chuẩn bị trèo lên.
“Đồng ý rồi tại sao vẫn cử động?” Nhiễm Phi Trạch hơi nổi nóng. “Nàng ở yên đó là được, đợi thêm chút nữa. Chớ manh động, để ta nghĩ cách.”
“Ta đổi sang chỗ khác ngồi sẽ vững hơn, huynh cứ nghĩ biện pháp của huynh đi.”
“Nàng không ngồi yên, ta chẳng tài nào nghĩ được.”
“Kiềm chế một chút.”
Nhiễm Phi Trạch lửa giận bốc cao ba trượng, rất muốn mắng nàng, nhưng thấy nàng đang gắng sức bò lên, chàng liền mím chặt miệng không dám lên tiếng làm phiền nàng nữa, nhưng sắc mặt thì hết sức khó coi. Tiêu Kỳ ở bên cạnh nói với chàng: “Chớ lo lắng, chắc cô nương sẽ tự có cách.” Trước đó hai người này còn ngọt ngào tình cảm, chỉ trong chốc lát đã đấu khẩu rồi.
Nhiễm Phi Trạch khó giấu được vẻ tức giận, chằm chằm nhìn Tô Tiểu Bồi, lá chắn trong tay đã chuẩn bị xong, nhanh chóng suy nghĩ, nếu như nàng ngã xuống thì chàng có thể xử trí thế nào nhanh nhất. May mắn là Tô Tiểu Bồi rất cố gắng không gây ra thêm phiền phức, tuy mất sức, tuy tư thế bất nhã, nhưng nàng đã leo lên được cành cây lớn hơn, ngồi chắc chắn trên đó.
Nàng thở hổn hển, nhìn sắc mặt khó coi của Nhiễm Phi Trạch ở dưới, làm thế tay hình chữ V với chàng.
Nhiễm Phi Trạch nhíu mày, không hiểu rõ nàng ra hiệu hai ngón tay là có ý gì, Tiêu Kỳ và Tào Hạ Đông cũng nhìn qua đó, hỏi: “Thế tay này của cô nương là có ý gì?”
“Không biết.” Nhiễm Phi Trạch thực sự không biết, nhưng ngữ khí hung dữ này lại khiến Tào Hạ Đông nghĩ ngơi, ông ta dùng mắt ra hiệu với Tiêu Kỳ, bảo y cẩn thận. Ông ta cảm thấy hai người này hơi cổ quái, thế tay ám ngữ này có lẽ có thâm ý khác.
Tô Tiểu Bồi ra hiệu xong cũng cảm thấy không ổn lắm, nhưng mấy người bên dưới đang rì rầm nói chuyện hình như không để ý, như thế cũng tốt, thứ nàng phải giải thích quá nhiều, nhớ không hết.
Tô Tiểu Bồi thè lưỡi, thu tay về, đợi Nhiễm Phi Trạch nghĩ cách cứu nàng. Kết quả Nhiễm Phi Trạch trừng mắt lườm nàng, xa như vậy mà nàng vẫn thấy được. Tô Tiểu Bồi không phục, trong tình huống này, nàng không tự cứu, lẽ nào phải để rơi xuống chết trước mặt bọn họ, sau đó lại bật dậy sống lại cho bọn họ xem sao? Bây giờ nàng ngồi vững rồi, chàng cũng có thêm thời gian từ từ nghĩ cách, như thế có phải tốt không.
Tô Tiểu Bồi lại thè lưỡi làm mặt quỷ với Nhiễm Phi Trạch. Chủ nghĩa nam quyền thật là không chịu được, tráng sĩ lần sau chớ như vậy nhé.
Lần này Nhiễm Phi Trạch phớt lờ nàng, chàng không vui, quay đầu đi. Tô Tiểu Bồi bĩu môi, dựa và thân cây nghỉ ngơi.
Nhiễm Phi Trạch vứt tay nải xuống đất, chỉ đeo hộp đựng đao, lại đi một vòng ở bên ngoài, sau đó nhảy lên ngọn cây đi một vòng, từ các phương hướng và độ cao khác nhau, kiểm tra một lượt tình hình ở bên trong. Phương Bình và La Hoa tránh đến chỗ xa ngồi thiền điều tức. Tào Hạ Đông và Tiêu Kỳ xử lý qua vết thương, cầm kiếm trông giữ ngoài trận.
Sau một lúc lâu, Nhiễm Phi Trạch quay lại, chăm chú nhìn lên không trung. Tô Tiểu Bồi cũng chăm chú nhìn theo, cô nghĩ không thông, thời cổ đại này người ta làm thế nào tại ra được một hệ thống bẫy mà hễ có vật bay qua không trung có thể khởi động, lẽ nào còn có hệ thống phòng trộm tia hồng ngoại phiên bản cổ đại?
Tiêu Kỳ và Tào Hạ Đông cũng đang suy ngẫm vấn đề này, giữa không trung không hề chạm phải bất cứ vật gì, lại khiến cho vạn tiễn cùng phóng ra, thực là chưa từng nghe nói. Hơn thế, cơ quan trong Linh Lung trận này trùng trùng, làm chết và bị thương vô số người, nhưng cũng chưa từng nghe nói đến chuyện này. Trận pháp này ở góc khuất trong núi, lại cách xa chủ trận, hai bên không có đường, chẳng trách chưa từng có ai xông vào, hoặc là, người vào đều không sống sót quay ra.
Lúc này Nhiễm Phi Trạch nhặt hai hòn đá, bóp thành bột mịn, giơ lên không trung, khẽ thổi, vung tay rải rắc, bột cát màu trắng bạc nhanh chóng bay tản ra, ngân quang nhỏ bé lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Mọi người vốn không hiểu gì, nín thở cẩn thận nhìn theo những sợi sáng này, cuối cùng nhìn ra được đầu mối. Ở giữa bọn họ và cái cây cực cao nơi Tô Tiểu Bồi ngồi kia, lại có những sợi tơ gần như trong suốt ngang dọc đan xen giăng kín mít. Những sợi tơ này cách cây của Tô Tiểu Bồi gần hơn một chút, bọn họ chưa đi đến phía trước, cho nên trước đó không hề phát hiện ra. Bột mịn đó nhanh chóng bay tản đi, những sợi tơ kia cũng liền không thấy đâu nữa.
“Thiên Ti Ngân Nhận trong truyền thuyết?” Tào Hạ Đông không hề che giấu vẻ kinh ngạc trên gương mặt. “Theo lời đồn, nó đã biến mất khỏi giang hồ từ sáu mươi năm trước.” Tương truyền, binh khí lợi hại nhất năm đó chính là Thiên Ti Ngân Nhận này. Thiên Ti công tử, đương nhiên, sau này biến thành Thiên Ti lão nhân, ông ta có thể tay không lấy đầu người, vết thương rất ngay ngắn, giống như bị chém đứt, người người kính sợ kinh ngạc, cuối cùng chân tướng được làm rõ, thứ được dùng là Thiên Ti Ngân Nhận mắt thường không nhìn thấy được.
“Hóa ra nó cũng được dùng trong Linh Lung trận này.” Nhiễm Phi Trạch đi theo phương hướng của sợi tơ, cẩn thận thổi mấy nắm bột cát đá nữa, thử quan sát bố cục thế đi của những sợi tơ này. Chàng từng nghe sư phụ nói, năm đó Thiên Ti Ngân Nhận bị sư tổ dùng Hồng Sắc Nhan Thủy rắc lên phá giải, lại bị thanh kiếm rồi tàn của sư tổ chém đứt, Thiên Ti Ngân Nhận liền mất tích trong giang hồ. Hẳn là sau đó mấy bị lão nhân ham chơi này đã đem những thứ tốt của mình tiêu phí toàn bộ vào trong Linh Lung trận.
“Mau uống đan giải độc.” Tào Hạ Đông lên tiếng. Tương truyền Thiên Ti công tử là bằng hữu tốt với Độc Lang, hai người cùng vào giang hồ, nếu trận pháp này có liên qua đến Thiên Ti công tử, chắc bên trong sẽ có vũ khí chứa độc, chưa biết chừng những ám tiêu đoản tiễn vừa rồi đã được tẩm độc.
Mọi người nhanh chóng móc đan giải độc của mình ra uống, La Hoa của Nhật Nguyệt sơn trang bắt mạch cho Phương Bình bị thương nặng nhất, nhíu mày, nói: “Đích thị có độc.”
Tô Tiểu Bồi ngồi ở trên cây, vừa mệt vừa khát, còn cảm thấy hơi đói nữa, nhìn xuống dưới mấy người này vẫn cẩn trọng dè chừng đi qua đi lại, còn rì rầm thương lượng, chẳng biết có nghĩ ra được cách gì hay không. Cô nhìn Nhiễm Phi Trạch, chàng đã đi vòng quanh chỗ này hai vòng rồi, lúc này đang ngồi xổm bên cạnh rừng cây, dùng đá vạch qua vạch lại trên nền đất, không biết đang viết vẽ cái gì, rồi lại nói với bốn người kia hồi lâu, mọi người chau mày nhăn nhó, xem ra sự tình khá rắc rối.
Sự tình quả thực rất rắc rối, Nhiễm Phi Trạch nhớ lại một lượt bố cục và các loại cạm bẫy của toàn bộ Linh Lung trận, ở góc khuất này lại thiết kế một đại trận lớn thế này thực sự có vẻ không hợp tình hợp lý lắm, trừ phi, đại trận này khống chế và liên quan đến rất nhiều thứ thì mới cần phải đại động can qua thế này.
“Chỗ này rất cổ quái, vẫn nên sớm phá trận thì hơn. Trước đó đã khởi động các cơ quan, ta lo lắng để lâu sẽ sinh biến, phía sau không biết còn xảy ra chuyện gì tiếp nữa, cần nhanh chóng cứu Tô cô nương ra ngoài mới được. Trước tiên là phóng tín hiệu, thông báo vị trí của chúng ta cho hai nhóm kia biết.” Đề nghị cuối cùng này của Nhiễm Phi Trạch được mọi người tán đồng, La Hoa lập tức lấy đạn khói tín hiệu ra, phóng lên không trung, một vệt khói mày đỏ dài lập tức xuất hiện.
Tào Hạ Đông nói: “Trận pháp này cực nguy hiểm, cơ quan kỳ quái, vị cô nương này làm thế nào mà vào trong được, đây thực sự là một câu đố, chuyện phá trận vẫn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, chỗ này sợ là có quỷ kế.”
Tiêu Kỳ cũng nói: “Người đưa cô nương kia vào trận pháp, ắt không phải là nhân vật bình thường, hắn có mục đích gì? Cửu Linh Đạo chưởng kiên trì muốn để huynh vào trận, có phải là có quan hệ đến điều này không? Để cô nương lên cây kêu cứu, rõ ràng là mồi câu. Phi Trạch, vẫn nên cân nhắc chu toàn rồi mới hành động, phải tính toán đường lui.”
“Đã là mồi nhử, chính là để khi chúng ta qua đó giải cứu không bị độc tiễn làm bị thương cũng bị Thiên Ti Ngân Nhận cắt thành nhiều mảnh, hoặc vạn tiễn xuyên tim mà chết. Đến giờ mấy người chúng ta đều đã bị bắn, cẩn thận ứng phó là phải. Chỉ có điều phải cứu cô nương xuống, mới có thể biết chuyện này rốt cuộc là do kẻ nào làm, làm với mục đích gì.” Nhiễm Phi Trạch một lòng một dạ muốn cứu người. Chàng nói cũng không phải không có lý, mọi người tuy nhíu mày nhưng cũng chẳng nói được gì.
Tào Hạ Đông chau mày, hỏi: “Nữ nhân này có đáng tin không?” Không phải là kẻ đồng mưu với Thần Toán môn hay là người nào khác chứ?
Nhiễm Phi Trạch lừ mắt nhìn qua. “Đáng tin giống ta vậy.”
Tào Hạ Đông càng nhíu mày chặt hơn.
Tiêu Kỳ vội nói: “Nói thì là thế, nhưng trận thế này phức tạp, Thiên Ti Ngân Nhận bủa vây rất chặt, cứ coi như không bị nói làm cho bị thương, nhưng chỉ khẽ chạm phải sẽ lại khởi động các cơ quan, huynh định phá giải thế nào?”
Nhiễm Phi Trạch nhặt viên đá lên, vẽ xuống đất bố cục địa thế của khoảng rừng này. Rừng cây hiện tại bọn họ đang đứng còn cách trận pháp một đoạn, là nơi khá an toàn. Trong trận bắn ra phi tiễn, chỉ cần tránh vào chỗ sâu trong rừng cây, có cây cối bảo vệ thì sẽ không bị thương. Dựa vào sự chuyển động của cây cối và cách bài bố của cơ quan xung quanh lúc vừa rồi, cho thấy các cơ quan trên mặt đất bên trong trận pháp e là sẽ kéo dài thẳng tới chỗ cái cây nơi Tô Tiểu Bồi ngồi kia. Trên mặt đất không thể đi được, mà Thiên Ti Ngân Nhận lại giăng giữa không trung, bọn họ cách cái cây của Tô Tiểu Bồi quá xa, chỉ lấy đà bật lên sợ là không nhảy tới đó được, giữa đường sẽ bị Thiên Ti Ngân Nhận làm bị thương và còn khỏi động các cơ quan ngầm, người ở giữa không trung, không có trợ lực, chắc chắn sẽ chết giữa đường.
Nhiễm Phi Trạch nói: “Duy có một cách là thử đi qua đó từ trên không. Chặt một cọc gỗ, vứt vào giữa không trung, khi nó chạm đến Thiên Ti Ngân Nhận, ta sẽ nhờ nó trợ lực, từ chỗ nó nhảy đến chỗ Tô cô nương.”
“Huynh chớ quên, túi nước đó trong chớp mắt đã bị bắn xuyên qua.”
“Động tác của ta chắc chắn sẽ nhanh hơn túi nước đó.”
Tiêu Kỳ nhíu chặt mày, cảm thấy quá mạo hiểm. “Nhưng cứ coi như lên được đó rồi, huynh làm thế nào quay lại được?” Trên mình cõng một người, làm sao có thể nhanh hơn túi nước được nữa.
“Ta không quay lại theo đường cũ.” Nhiễm Phi Trạch chỉ vào một phía khác của cái cây, lại vẽ xuống đất. “Đầu kia của trận pháp này là khe núi, chắc sẽ an toàn.”
“Huynh định từ trên cây nhảy xuống phía bên kia, chẳng phải là giống với nhảy xuống phía bên này sao? Cây này đứng ở trung tâm của trận pháp, e rằng xung quanh đều có các cơ quan, chớ nói cõng một người, cho dù chỉ một mình huynh cũng không nhảy qua được.”
“Ta không nhảy, các vị hãy toàn lực đánh gãy cái cây đó từ bên dưới, khi nó đổ xuống có thể đưa bọn ta ra xa được một đoạn, ta sẽ mượn lực này, đưa Tô cô nương qua phía bên kia, sau đó quay lại tìm mọi người.”
Tiêu Kỳ hơi sững sờ, cách nghĩ này khá là táo bạo, mỗi một bước đều cực kỳ nguy hiểm. Y nhìn Tào Hạ Đông, lại nhìn La Hoa và Phương Bình, sắc mặt mọi người đều trầm xuống, rõ ràng không có lòng tin đối với kế hoạch này.
Nhiễm Phi Trạch suy ngẫm lại một lượt cả quá trình kế hoạch, lần này cân nhắc đến hoàn cảnh của Tô Tiểu Bồi, khi bọn họ khởi động các cơ quan, liệu nàng có gặp nguy hiểm gì không? Nhỡ chàng vẫn chưa kịp đến nơi, nàng đã rơi xuống rồi thì sao? Chàng đi đến bìa rừng, ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Bồi đang ngồi trên cây.
Tô Tiểu Bồi thấy chàng nhìn lên, bèn vẫy tay với chàng, tỏ vẻ mình vẫn ổn. Nhiễm Phi Trạch gật đầu, hét lên với nàng: “Nàng đợi thêm chút nữa!” Tô Tiểu Bồi gật đầu, cười với chàng.
Nhiễm Phi Trạch quay lại rừng cây nơi bọn Tiêu Kỳ đang thương nghị, chàng lắng nghe một lát, thấy bọn họ thảo luận muốn đợi bọn Trần Hiếu của Thần Khí môn đến cùng bàn bạc rồi hãy phá trận, Nhiễm Phi Trạch liền nói: “Bên đó thăm dò đường vách núi còn không biết tình hình thế nào, từ đầu đó đến đây lại có trận pháp, vòng vèo loanh quanh, đợi bọn họ đến thì trời đã tối mất rồi còn gì.”
“Vậy cũng còn tốt hơn là mạo hiểm hành sự.”
Nhiễm Phi Trạch lắc đầu, lại nói: “Ta hơi đói rồi.”
Mọi người ngẩn ra, lúc khó khăn thế này mà vẫn kêu đói được, thời điểm quan trọng này, chẳng phải mọi người cũng chưa ăn gì sao. Tiêu Kỳ nhíu mày, đang muốn nói: “Đói thì gặm ít lương khô đi”, thì Nhiễm Phi Trạch lại nói: “Nàng ấy bị mắc kẹt trên đó lâu như vậy, chắc là còn đói hơn.”
Tiêu Kỳ sững người, không biết nên đáp lời thế nào mới phải.
Nhiễm Phi Trạch tiếp tục nói: “Trong ngọn núi này, đêm xuống sẽ rất lạnh.”
Mọi người đều trầm mặc, đích thực là như vậy. Tuy đang giữa tháng Tám, ban ngày trời còn rất nắng, nhưng ngọn núi này ở vào địa thế cao, đêm xuống, những tráng hán như bọn họ còn phải đốt lửa sưởi ấm, mặc thêm áo rét. Cô nương này chỉ mặc áo đơn, ở trên ngọn cây sẽ lạnh lắm.
Nhiễm Phi Trạch nhìn mọi người một vòng, nói: “Ta thông thạo Linh Lung trận, tuy trước mắt chưa từng gặp qua trận pháp này, nhưng ta tự tin là bản lĩnh của mình không kém hơn Thần Khí môn, cứ coi như Trần nhị Chưởng môn đến đây, cách ông ấy có thể nghĩ ra, chưa chắc đã tốt hơn của ta. Mạng của ta và mạng của Tô cô nương đến giờ đã được buộc với nhau, nếu không phải đã suy nghĩ kỹ càng thì ta cũng chẳng dám hành động bừa bãi. Để càng lâu, thể lực càng suy giảm, cơ hội vượt trận thành công sẽ càng thấp.”
Mọi người ngẫm nghĩ, điều này cũng có lý, bèn quay sang nhìn nhau.
Nhiễm Phi Trạch nói: “Thời gian không nhiều, nên nhanh chóng chuẩn bị, trước tiên phải chuẩn bị cọc gỗ.”
Tiêu Kỳ nhìn chàng, biết chàng có chủ ý, liền gật đầu đồng ý. Những người khác đương nhiên cũng không phản đối nữa, lấy mạng ra đánh cược là Nhiễm Phi Trạch, sống chết tự bản thân chàng chịu trách nhiệm. Thế là mọi người phân công nhau làm việc, Nhiễm Phi Trạch và Tiêu Kỳ chặt cây, Tào Hạ Đông đẽo cọc gỗ, La Hoa và Phương Bình bị thương thì chỉ phụ trách cảnh giới ở xung quanh.
Mọi người hợp lực, tiêu tốn gần một canh giờ mới chuẩn bị xong mọi thứ. Cọc gỗ xếp thành một bức tường bảo vệ ở bìa rừng cây, đề phòng cơ quan ám khí tấn công. Nhiễm Phi Trạch lại thổi bột đá mịn, xem xét bố cục của Thiên Ti Ngân Nhận. Cuối cùng sau khi xác định xong, Tào Hạ Đông vứt cọc gỗ mở đường, còn Tiêu Kỳ và La Hoa vận chưởng đánh gãy cái cây cao nơi Tô Tiểu Bồi ngồi kia.
Vì không biết lần này chạm phải các cơ quan sẽ còn xảy ra việc gì ngoài dự liệu, cho nên thời cơ đánh gãy thân cây cũng phải nắm chắc. Nhiễm Phi Trạch không sợ thứ khác, chỉ sợ Tô Tiểu Bồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đợi tất cả chuẩn bị ổn thỏa, mặt trời đã ngả về tây, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, người chưa ăn cơm thì nhanh chóng ăn chút đồ, giữ sức. Nhiễm Phi Trạch phải chuẩn bị cho mình tốt hơn, điều tức vận khí một lúc lâu. Sau đó chàng đứng dậy, đeo tay nải lên, khởi động cơ quan của hộp đao, để nó biến thành hình khiên chắn, rút thanh đại đao màu đen của chàng ra khỏi vỏ, rồi lại đút vào, kiểm tra xong, chuẩn bị ổn thỏa, chàng liền đi đến trước trận pháp, ngẩng đầu, nói với Tô Tiểu Bồi: “Ta lên đó đón nàng, nàng ngồi ôm cho chắc, chớ hoảng.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, ngồi trên cây hơn nửa ngày, cô sớm đã mệt lắm rồi, vừa đói vừa khát, lúc này nghe thấy Nhiễm Phi Trạch mạo hiểm lên đây, liền nhanh chóng xốc lại tinh thần.
Nhiễm Phi Trạch quay người nhảy lên ngọn cây phía sau, Tào Hạ Đông cũng nhảy lên, trên ngọn cây đã đặt hai chiếc cọc gỗ. Tiêu Kỳ, La Hoa nấp mình sau rừng cây bên dưới, chuẩn bị sẵn sàng. Phương Bình bị trọng thương, nên tránh ra xa hơn.
Mọi người xác nhận với nhau mọi sự đã chuẩn bị xong rồi, Tào Hạ Đông quát một tiếng “lên” rồi dùng sức quăng một cây cọc gỗ đi, Nhiễm Phi Trạch bật nhảy phi thân, bám theo sau cọc gỗ hướng vào trong trận pháp.
Trọng lượng cọc gỗ khá lớn, đánh vào Thiên Ti Ngân Nhận, giống như bị những lưỡi đao vô tình chém xuống, nghe mấy tiếng “phập phập”, sau đó cây cọc đã bị cắt rời thành mấy đoạn. Va chạm này đã lập tức khởi động cơ quan, đoản tiễn trong rừng cây đối diện bắn ra dày đặc, lao thẳng về phía Nhiễm Phi Trạch. Hai bên trái phải cũng có tên nhọn phóng ra. Nhiễm Phi Trạch đã chuẩn bị tâm lý với trận đoản tiễn này, nhưng sự cố của cọc gỗ thì vượt ngoài dự liệu của chàng, chàng lật tay rụt vai, tay phải cầm đao khua đi lưỡi tiễn ở bên phái, tay trái giữ khiên khẽ xoay, chỉ nghe thấy một tiếng “phập phập”, đoản tiễn cắm vào mặt khiên, mà trong khoảnh khắc cọc gỗ cũng sắp bị cắt rời. Nhiễm Phi Trạch không kịp sử dụng lực dưới chân, trực giác cho chàng biết cú nhảy này sẽ không phóng lên cao tới chỗ thân cây kia được, thế là chàng dứt khoát khua đao chém đứt Thiên Ti.
Cọc gỗ nặng nề đổ xuống đất, Nhiễm Phi Trạch mượn một lực này, dùng sức khẽ điểm chân, lại lao thẳng lên chỗ thân cây lớn mà Tô Tiểu Bồi đang ngồi. Đại đao trong tay vung cao, chém đi hết số Thiên Ti không nhìn thấy được ở phía trước. Lúc này cơ quan ở hai bên trái phải đã bị khởi động, độc tiễn loạt xoạt bay ra, Nhiễm Phi Trạch nhảy lên, tránh được một đợt tấn công này.
Nhưng chàng bỗng nhìn thấy thân cây nơi Tô Tiểu Bồi ngồi đang rung lắc, dưới gốc cây lại tràn ra khói đen, chẳng biết là thứ gì nữa. Có lẽ là vì lần này cơ quan bị khởi động quá lớn, thân cây đó lại di chuyển vị trí nên Tô Tiểu Bồi không ngồi vững được nữa, hai tay chỉ kịp tóm lấy cành cây treo lơ lửng bên trên.
“Tiêu Kỳ!” Nhiễm Phi Trạch quát lớn một tiếng. Cây có thể di chuyển vị trí, chắc chắn là có cơ quan chôn sâu dưới đất, sợ là cả khu vực này đều sẽ bị ảnh hưởng, khói đen mênh mang, cũng không biết là có độc không, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bắt buộc phải nhanh chóng rời đi.
Tiêu Kỳ và La Hoa vẫn luôn chăm chú theo dõi sát sao tình hình, thấy tình huống thế này cũng biết là không ổn, vội nhân khoảng trống của trận tiễn đó cùng xuất chưởng đánh về phía phần thân dưới của cây cao kia.
Thế lao lên của Nhiễm Phi Trạch nhanh và mạnh, chàng lớn tiếng nói với Tô Tiểu Bồi: “Cô nương, nhảy!” Chưởng lực mạnh mẽ, so với việc cô bị chấn động mà bay đi, thì thà thả tay ra để chàng đón lấy còn hơn.
Tô Tiểu Bồi đang cắn chặt môi, lo sợ tiếng hét của mình sẽ ảnh hưởng đến Nhiễm Phi Trạch, cái cây đột nhiên rung lắc dữ dội, trước mắt hỗn độn, cô cũng không định rõ được rốt cuộc điều gì đang xảy ra, bỗng nghe thấy Nhiễm Phi Trạch hô nhảy, cô chỉ do dự một thoáng rồi liền thả tay ra.
“Đùng” một tiếng, chưởng lực của Tiêu Kỳ và La Hoa từ xa tấn công đến thân cây, Nhiễm Phi Trạch lật tay nhét đao vào vỏ, hất bao đựng đao ra sau lưng, đưa tay đón, ôm lấy Tô Tiểu Bồi.
Thân cây chưa gãy, chàng mượn thế lao đến mạnh mẽ đạp một cú lên thân cây, cuối cùng đã đá gãy nó, cái cây phát ra tiếng “răng rắc” cực to, đổ nhào sang phía bên kia.
Tô Tiểu Bồi hoa mắt chóng mặt, cảm thấy xung quanh trời long đất lở, cô được Nhiễm Phi Trạch ôm rất chặt, cuối cùng không kìm được nữa mà hét lên.
Nhiễm Phi Trạch ôm lấy cô, men theo thân cây chạy nhanh về phía ngọn cây. Lợi dụng thế đổ của cây, nhảy vào trong rừng rậm ở đầu bên kia.
Tô Tiểu Bồi chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, mắt nhắm tịt, cất tiếng thét vang, ôm chặt lấy Nhiễm Phi Trạch theo bản năng.
Nhiễm Phi Trạch ôm chặt cô, sau lưng tiếng “ầm ầm” nổ vang trời, thân cây kia bị đánh gãy khiến mặt đất xung quanh rung chuyển, nứt toác và sụt xuống. Nhiễm Phi Trạch nghiến răng dốc sức, tìm chỗ trợ lực để đặt chân phóng đi, chạy ra được một đoạn khá xa, cuối cùng mới dừng lại.
Tô Tiểu Bồi cảm thấy đầu óc không còn quay cuồng nữa, dừng la hét mà mở mắt ra, cô thấy bọn họ đã rơi xuống một khoảng rừng, bên tai còn nghe thấy tiếng nước chảy, nhưng quay đầu nhìn quanh, ngoài cây cối và bùn đất ra thì chẳng nhìn thấy gì khác.
“Tai chắc bị điếc mất rồi.”
Tô Tiểu Bồi ngượng ngùng, vô thức giúp chàng xoa xoa tai. “Xin lỗi.”
“Phải nói ta thật có lỗi chứ.”
Tô Tiểu Bồi lén lút bĩu môi, chàng lại còn dạy cô nói chuyện nữa sao?
Nhiễm Phi Trạch chăm chú nhìn cô, khẽ cười.
“Cười cái gì?” Cô tưởng rằng chàng sắp nói gì đó, kết quả chàng cười xong lại chẳng nói gì.
“Chuyện gì đáng cười?” Chàng lại sửa lời cho cô.
Tô Tiểu Bồi lần này rõ ràng bĩu môi cho chàng nhìn, cô vừa quay về thời hiện đại một thời gian, cho nên cách nói chuyện đã khôi phục trạng thái bình thường, bây giờ vừa xuyên không về đây, chênh lệch thời gian còn chưa đảo lại, cô không thích ứng kịp cũng là chuyện bình thường phải không?
“Ta đã biết mà.” Nhiễm Phi Trạch đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Biết được chuyện gi?”
“Nàng chắc chắn sẽ bình an vô sự.”
Ngữ khí của chàng khi nói ra lời này khiến Tô Tiểu Bồi không thể dùng từ ngữ nào để hình dung, chỉ biết là mình rất cảm động, ở trong thế giới này, cô vốn chỉ là khách qua đường vội vã, nhưng lại có một hán tử tốt như thế này lo lắng cho sự an nguy của cô.
“Cảm ơn.” Cô nghĩ cả nửa ngày mà chẳng tìm được lời này hay để đáp lại, chỉ có thể nói ra hai chữ này. Tô Tiểu Bồi biết, hai chữ này không thể nào biểu đạt hết tâm tư của mình.
Nhiễm Phi Trạch đăm đăm nhìn khiến cô bỗng nhiên hơi đỏ mặt. Cô chuyển ánh mắt đi nơi khác, nhìn lại bản thân mình và chàng. Cô vẫn đang được chàng ôm ngang, còn chàng thì đeo tay nải và một hộp đao cực lớn, nhất định là chàng rất mệt. Tô Tiểu Bồi cất tiếng nói: “Ta có thể….” Cô muốn nói rằng cô có thể xuống đất được rồi, nhưng chưa nói hết lời, chàng đã chủ động đặt cô xuống, để đôi chân trần của cô giẫm lên mu bàn chân chàng.
Tô Tiểu Bồi cúi đầu nhìn, chân của chàng lớn hơn chân cô nhiều, mặt chiếc giày tuy cũng bẩn nhưng còn tốt hơn trăm lần so với cành gãy lá mục, đá vỡ bùn nhão trên mặt đất, cô không biết chàng định làm gì.
Tay phải Nhiễm Phi Trạch đỡ lấy eo cô, tay trái với ra sau vai, tháo hộp đao sau lưng ra, vứt xuống dưới đất, sau đó chàng ôm cô lên, đặt ngồi xuống hộp đao. Chàng đứng đó, từ trên cao nhìn xuống, cô ngước mặt lên nhìn chàng, lại muốn nói “cảm ơn” lần nữa.
“Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kẻ nào đã bắt cóc nàng?” Kết quả là Nhiễm Phi Trạch cất tiếng trước.
Tô Tiểu Bồi lắc đầu. “Ta cũng không biết.”
“Bao nhiêu ngày nay, nàng ở nơi nào?”
Tô Tiểu Bồi cắn môi, không biết nên đáp thế nào, hỏi ngược lại: “Đã qua bao lâu rồi?”
“Tính từ ngày nàng mất tích đã sáu mươi mốt ngày rồi.”
Tô Tiểu Bồi kinh ngạc, cô ở thời hiện đại là hơn ba tháng, bên này chỉ mới qua có hai tháng? Cô nghĩ lần trước mình rơi xuống nước xuyên không quay về mấy ngày, sau khi quay lại thì vẫn là thời gian khi rơi xuống nước, xem ra thời gian cô đến và đi trong hai thế giới không khớp nhau.
Nhiễm Phi Trạch thấy cô mãi không nói gì, đột nhiên ngồi xổm xuống, ngang bằng với tầm mắt cô. Tô Tiểu Bồi nhìn thấy trên mặt chàng có sự lo lắng và…. đau lòng ư? Cô có thể nghĩ là như vậy không?
“Nàng có phải chịu khổ không?” Chàng hỏi, đến thời gian trôi qua bao lâu, nàng cũng không biết, chàng không dám nghĩ xem nàng đã phải trải qua những gì.
“Ta không sao.” Tô Tiểu Bồi cảm thấy rất có lỗi, vô cùng có lỗi và áy náy với chàng. Cô không kìm dược duỗi cánh tay ra ôm lấy vai chàng. “Ta không sao, ta rất ổn, ta không phải chịu khổ chút nào. Ta chỉ là… chỉ là không nhớ được. Thời gian của ta, xảy ra một chút vấn đề.”
“Trong căn phòng đó toàn là máu.” Nàng có biết rằng thỉnh thoảng chàng nghĩ lại vẫn thấy sợ không.
“Ta không sao. Xin lỗi, khiến huynh lo lắng rồi.” Tô Tiểu Bồi cảm thấy khóe mắt cay cay.
“Đều trách ta không tốt, nếu như không phải ta bỏ nàng lại mà đi một mình, có lẽ nàng cũng sẽ không gặp nạn như vậy.”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay của chàng. “Tráng sĩ, có vài chuyện ta không cách nào giải thích được, cũng không giải thích rõ được, hoặc là nói, có nói ra cũng sẽ không ai tin.”
“Ta sẽ tin.” Vẻ mặt của Nhiễm Phi Trạch hết sức chân thành. “Điều nàng nói, ta đều tin.”
Tô Tiểu Bồi miễn cưỡng nở nụ cười, mắt càng cay hơn, cảm thấy rất muốn khóc. “Tráng sĩ, ta thấy mình rất may mắn vì đã gặp được tráng sĩ.”
“Ta thấy mình rất may mắn vì đã gặp được cô nương.” Chàng sắp ba mươi rồi, nam tử bình thường khác nếu thành thân sớm một chút, ở độ tuổi này cũng có thể sắp làm ông nội rồi. Còn chàng phiêu bạt bốn phương, tự cảm thấy thoải mái không vướng bận, cuộc đời vui vẻ, chàng đã từng gặp qua rất nhiều nữ tử, lương thiện có, xinh đẹp có, tính cách khác nhau, có người nguyện cùng chàng bốn bể là nhà, có người muốn mời chàng ở rể, nhưng chàng chưa từng cảm thấy chuyện lấy nương tử lập gia thất này có gì tốt cả. Trong giang hồ, rất nhiều hán tử thô lỗ cũng không thành thân, chàng nghĩ cuộc đời này mình cũng sẽ như vậy, thậm chí chàng còn cô đơn hơn một chút, đến chuyện sống chung tạm bợ chàng cũng không muốn có, chàng không cảm thấy ở cùng các cô nương thì có điểm gì tốt.
Nhưng kỳ duyên đã đến, hóa ra kỳ duyên là như vậy.
Thấy Tô Tiểu Bồi đột nhiên rơi lệ, chàng liền cười, đưa tay giúp nàng lau đi những giọt nước mắt. “Sao lại khóc rồi?”
“Tráng sĩ.”
“Ừm.”
“Có vài chuyện thực sự là ta không nói rõ được.”
“Chớ gấp, đợi khi nào có thể nói rõ thì nói, ta luôn sẵn sàng nghe.”
“Ta khiến tráng sĩ lo lắng rồi.”
“Cô nương không nơi nương tựa, nếu ta không để tâm, thì có ai để tâm nữa. Nếu như đến ta cũng không lo lắng thì cô nương mới nên khóc chứ.”
Tô Tiểu Bồi bị chàng trêu đùa cho bật cười, Nhiễm Phi Trạch giúp cô vuốt mái tóc ngắn, lại nói: “Tóc của cô nương đã dài hơn một chút rồi.”
Tô Tiểu Bồi hơi sững người, sờ mái tóc, cái này…. “Ta không phải là yêu quái.”
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, nhưng lại nói: “Nếu như cô nương là yêu quái thì tốt rồi.”
Tô Tiểu Bồi bĩu môi, nhíu mày, cô không phải mà.
“Nếu cô nương là yêu, trái lại ta có thể bớt lo lắng hơn. Cô nương khua tay, chum nước sẽ đầy, củi sẽ được chẻ, biến ra một bàn cơm canh, như vậy thật tốt.” Chàng lắc đầu, thở dài. “Thật đáng tiếc, cô nương không phải là yêu quái.”
Tô Tiểu Bồi lườm chàng, Nhiễm Phi Trạch bật cười khanh khách.
Nếu là yêu quái, người bình thường không thể làm nàng bị thương được, nàng không bị thương, không phải chịu khổ, vậy thì tốt rồi. Chàng ngừng cười, thực sư muốn ôm nàng vào lòng, nàng rất ổn, không hề bị thương và đang ở ngay trước mặt chàng. Chàng rất cảm động.
Có điều y phục của nàng không tề chỉnh, hai chân để trần, trông cổ quái y như lần đầu gặp.
“Nếu như cô nương là yêu quái, chắc chắn sẽ là thụ yêu.” Mỗi lần đều xuất hiện trong rừng già một cách kỳ lạ, treo ở trên cây.
“Nếu ta là thụ yêu, ta sẽ cõng tráng sĩ bay chạy, trốn ra khỏi rừng núi nhỏ bé chẳng thành vấn đề. Không đúng, nếu ta là thụ yêu, rừng núi là nhà ta, ta còn trốn gì mà trốn, khẽ khua tay, cây cũng sẽ rẽ ra, mở đường để tráng sĩ từ từ đi.”
Nhiễm Phi Trạch cười không ngừng, bất ngờ ngả người tới phía trước. “Vậy sao, chúng ta thử bản lĩnh của cô nương một chút.” Nói xong liền ôm eo Tô Tiểu Bồi, nâng tay tung cô lên trời.
Tô Tiểu Bồi hoàn toàn không ngờ chàng sẽ làm việc này, sợ quá cất tiếng hét lớn. Chỉ cảm thấy thân thể bay lên rất cao, sau đó đột nhiên lại rơi xuống, ngồi tàu lượn cũng không có cảm giác nguy hiểm thế này. Tay chân cô khua khoắng, kinh sợ vạn phần, lúc rơi xuống nửa chừng bỗng được Nhiễm Phi Trạch đón lấy. Chàng cười ha ha, cô đấm tay đá chân. “Sợ đến thót tim rồi.”
Chàng tiếp tục cười. “Bệnh gì?”
“Bệnh tim!”
Chàng lại cười lớn một trận nữa. “Với tư cách là thụ yêu, cô nương đúng là yếu đuối quá.”
Cô tức quá lại đấm chàng mấy cái. “Ta, không, phải, yêu, quái.”
“Ừm, điều này tự ta biết rõ.” Chàng ôm lấy cô, nhìn vào đôi mắt cô.
Biết rõ còn ném cô bừa bãi ư? Cô lại muốn đấm chàng rồi.
“Ta cố ý đó.” Dường như chàng có thể nghe thấy được ý nghĩ trong đầu cô, nói ra câu này xong liền đặt cô trở lại trên hộp đao. Rồi ném tay nải trên lưng vào lòng cô, quay đầu rời đi.
Còn dám nói cố ý? Nói xong rồi còn chạy nữa? Tô Tiểu Bồi ôm lấy tay nải của chàng, trừng mắt lườm bóng lưng chàng, mau quay lại để cô đá hai cái.
Cô đang thầm lầm bầm thì chàng quay đầu lại thật, có điều là quay đầu cười với cô một cái, nhướng mày. “Đợi một lát, ta lập tức quay lại ngay.”
Tô Tiểu Bồi ngẩn người, bị nụ cười của chàng làm cho lóa mắt, vội lắc đầu, nhìn bóng lưng chàng khuất dần sau rừng cây.
Chàng nói lập tức đúng là lập tức thật, cô không nhìn thấy chàng đâu, sau đó trong đầu còn chưa kịp nghĩ lại hết một lượt những lời đối thoại của bọn họ sau khi trùng phùng thì chàng đã quay về rồi. “Bên đó có khe núi, có nước, chúng ta di chuyển qua bên đó, lát nữa trời sẽ tối.”
“Được.” Nghe chàng nói thếm bỗng chốc cô cũng cảm thấy vừa khát, vừa đói, lại vừa mệt.
“Nàng đeo tay nải, ta cõng nàng.” Nhiễm Phi Trạch nhanh chóng đưa ra sắp xếp.
“Còn cái này thì sao?” Tô Tiểu Bồi vỗ vỗ xuống hộp đao dưới mông.
“Cái này nàng không đeo được.”
Cô biết, cho nên mới hỏi làm thế nào.
“Như thế này, ta cũng thực sự là bị bức chẳng biết làm thế nào, cô nương chớ trách.” Chàng nói xong, lấy lại tay nải, vắt ra đeo sau lưng, rồi khom eo ôm cô lên, để cô ngồi trên cánh tay phải của chàng, sau đó đá vào hộp đao kia một cái, chiếc hộp bật lên, tay trái chàng đón lấy, hất ra sau lưng, đeo nốt nó lên, tiếp đó hai cánh tay ôm chắc Tô Tiểu Bồi, đi về hướng khe núi.
Tô Tiểu Bồi cũng không biết tại sao mình lại hơi đỏ mặt, rõ ràng như thế này giống lúc vừa rồi khi chàng cứu cô xuống, nhưng cô vẫn thấy mặt nóng bừng. Trong đầu cô vang lên ngữ khí câu “ta cố ý đó” mà chàng nói, cô cắn môi, lắc đầu, cảm thấy mình nghĩ ngợi thật lung tung, rõ ràng cô còn có việc nghiêm túc hơn cần suy nghĩ.
“Sao vậy?” Chàng đi rất vững, eo không còng, thờ không gấp, còn có thể cúi đầu nhìn cô.
“Tráng sĩ cứu ta hai lần rồi.” Tô Tiểu Bồi cuống quýt tìm lời để nói.
“Ba lần.” Nhiễm Phi Trạch kể công lao, mặt không hề đỏ.
“Ờ, đúng, ba lần.” Cô bỏ sót một lần chàng vớt cô từ dưới sông lên.
“Cô nương dự định báo đáp ta sao?”
“Ừm.” Cũng chẳng thể nói là không được.
“Cô nương chắc biết, ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp.” Khi chàng nói lời này ngữ khí mang theo ý cười, đôi mắt phát sáng lấp lánh.
“A Trạch à.” Tô Tiểu Bồi thở dài. “Chắc chắn huynh không phải là người tầm thường thế chứ?” Tính xấu thích đùa cợt của chàng lại phát tác rồi sao?
“Cũng phải.” Nhiễm Phi Trạch chớp chớp mắt, học theo ngữ khí của cô để nói chuyện. Nghe thấy cô gọi chàng là “A Trạch”, tâm trạng của chàng khá tốt. “Lấy thân báo đáp đích thị là tầm thường, vậy cũng chẳng có thành ý gì, nên dùng cả đời báo đáp mới có thể biểu hiện được sự thành tâm của cô nương.”
“A Trạch đến giờ thu được bao nhiêu cái trọn đời rồi?”
“Khụ khụ.” Nhiễm Phi Trạch ho mấy tiếng, nói: “Ta thực sự giữ mình trong sạch, thanh bạch mà.”
Tô Tiểu Bồi không nhịn được cười nữa.
“Chuyện gì mà buồn cười như vậy?” Nhiễm Phi Trạch nhướng mày lên.
“Rất buồn cười.” Cô thực sự cảm thấy buồn cười, từng này tuổi rồi nhưng cô chưa từng gặp người đàn ông nào, đừng nói là hán tử cao lớn giống như Nhiễm Phi Trạch đây, ngay đến nam giới nho nhã, cũng chưa có một ai ở trước mặt cô, nghiêm túc lại rụt rè nói rằng bản thân mình thanh bạch cả, biểu cảm còn giống như cô nương thẹn thùng nữa chứ.
Nhiễm Phi Trạch dừng bước, lườm cô, nhưng cô vẫn không kìm được, tiếp tục cười, thực sự rất buồn cười, biểu cảm giả bộ tức giận của chàng cũng buồn cười lắm đó.
Cô còn chưa dừng cười thì đã thấy chàng vứt hộp đao xuống dưới đất, sau đó cũng vứt luôn cả cô xuống. Cô phồng má lên, rất muốn xoa xoa cái mông bị đập hơi đau của mình, hóa ra tráng sĩ cũng nhỏ mọn thế. Đang nghĩ như vậy thì bụp một cái, tay nải của chàng lại bị quăng vào trong lòng cô, cô ôm lấy, bĩu môi nhìn ngó xung quanh, lúc này mới phát hiện bọn họ đã rẽ vào khe núi rồi.
Đây là một đầu khác của rừng cây, gần vách núi, có nước chảy, còn có cây cỏ, dây leo đếm không xuể. Tô Tiểu Bồi nhìn một vòng, ánh mắt chuyển về chỗ Nhiễm Phi Trạch, chàng đang quay lưng về phía cô, ngồi xổm bên suối chẳng biết làm gì nữa. Tô Tiểu Bồi nhìn bóng lưng của chàng, ngẫm nghĩ, có lẽ cô nên tìm cơ hội thích hợp, nói với chàng trên đời này có chuyện thần kỳ. Có cô nương bị Nguyệt Lão ném đến một thế giới khác để đi tìm kiếm người được gọi là định mệnh của cô, tìm được rồi, cô nương ấy cũng sẽ biến mất. Cô muốn nói cho chàng biết nếu như không thấy cô nương đó đâu nữa, chàng đừng buồn bã, cô ấy chắc chắn sẽ sống tốt, sẽ cố gắng nghiêm túc mà sống. Bất luận thế nào, cô ấy cũng sẽ nhớ từng có một tráng sĩ lương thiện lại đáng yêu, khi cô ấy bơ vơ lạc lõng nhất, chàng đã mang đến cho cô ấy cảm giác ấm áp nhất trên thế giới này.
Trong lòng Tô Tiểu Bồi đột nhiên trào dâng cảm giác buồn bã không cách gì khống chế được. Cô nhớ rõ chàng thì có tác dụng gì chứ, như thế nếu chàng cũng biến mất, không còn gặp lại nhau nữa, chàng nói chàng sẽ nhớ về cô giống như vậy, thế thì có tác dụng gì chứ, sẽ chỉ khiến người ta càng cảm thấy buồn bã mà thôi. Tô Tiểu Bồi hít thật sâu một hơi, đè nén cảm giác cay cay trong sống mũi. Cô đang bị sao vậy? Rõ ràng lúc ở thời hiện đại cũng không sa sút như thế này, đến giờ trùng phùng rồi, cô lại trở nên kỳ lạ chẳng hiểu nổi.
Lúc này, Nhiễm Phi Trạch đứng lên, quay người đi về phía cô. Cô vội vàng mỉm cười với chàng, cười xong, nhìn thấy trong tay chàng cầm một chiếc lá lớn, khum lại thành hình một chiếc cốc, cô chớp mắt, cảm thấy mắt lại bắt đầu cay cay. Cô cố gắng mỉm cười, không muốn để chàng nhìn thấy cảm xúc tiêu cực của mình.
“Này.” Chàng dùng chiếc lá lớn đựng nước, chàng còn nhớ lúc trường nàng đã nói mình khát.
Tô Tiểu Bồi đón lấy, uống một hớp lớn, không uống còn ổn, sau khi uống xong bỗng cảm thấy khát hơn. “Muốn nữa.” Cô đưa lại chiếc lá.
Nhiễm Phi Trạch cười, đón lấy, chàng rất thích cảm giác đươc cô ỷ lại thế này, bèn vui mừng hớn hở chạy đi múc thêm nước. Tô Tiểu Bồi uống một ngụm nữa, lúc này mới nhớ đến chuyện chính. “Đây là chỗ nào?”
“Núi Linh Lung, Linh Lung trận.”
“Cách thành Ninh Anh xa không?”
“Xa, chỗ này ở bên cạnh trấn Võ, trong thư ta đã nói qua với nàng rồi, còn nhớ không?”
Tô Tiểu Bồi gật đầu.
Nhiễm Phi Trạch nhìn nàng, không kìm được lại hỏi: “Nàng có phải chịu khổ không?” Đến mình ở chỗ nào nàng cũng không biết, nàng làm thế nào mà đến được đây? Trận pháp của Thiên Ti Ngân Nhận cổ quái thế, là người nào đưa nàng vào trong?
Nghe chàng hỏi, cô lại im lặng, nhìn vào mắt chàng, câu chuyện cô nương xuyên không đến tìm lang quân, cô cảm thấy dù thế nào cũng khó mà mở lời nổi.
Cô chỉ có thể lắc đầu, không biết nói gì hơn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Nhiễm Phi Trạch, cô thấy chột dạ, cúi đầu tránh né ánh mắt của chàng, cảm thấy mình giống như một kẻ lừa đảo. Cô không hề biết dáng vẻ hồ đồ đó của mình lọt vào mắt Nhiễm Phi Trạch lại có vẻ rất đáng thương, khổ sở. Một giây sau, Tô Tiểu Bồi được Nhiễm Phi trạch ôm vào lòng, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của chàng vang lên: “Ta sẽ không vứt bỏ nàng lại nữa, sẽ không để nàng cô đơn một mình nữa, sẽ không để người khác có cơ hội làm tổn thương nàng nữa.”
Cuối cùng, Tô Tiểu Bồi cũng không kìm được mà rơi lệ. Cô ôm lấy vai của Nhiễm Phi Trạch, vùi đầu vào hõm vai chàng.
Có một cô nương bỗng nhiên bị Nguyệt Lão ném đến một thế giới khác tìm lang quân, nhưng nàng không tìm được người đó, có điều lại rất may mắn, gặp được một vị tráng sĩ lương thiện, đáng yêu.
Hai người không nói gì, chỉ cùng im lặng dựa vào nhau, Tô Tiểu Bồi dần bình ổn tâm trạng, cảm thấy dễ chịu, thoải mái hơn.
Lúc này đột nhiên có âm thanh “ục ục cụ” truyền đến, Tô Tiểu Bồi ngẩng đầu lên, ngồi thẳng dậy. Nhiễm Phi Trạch cũng ngẩng đầu, nhìn sang cô, sau đó khóe miệng chầm chậm cong lên, cuối cùng bật cười ha hả.
Tô Tiểu Bồi nhướng mày. “Bụng đói rồi thì sẽ kêu mà, điều này có gì đáng cười chứ.”
Chàng lại vuốt mái tóc ngắn của Tô Tiểu Bồi, sau đó nói: “Trong tay nải của ta có một ít lương khô, nàng ăn tạm mấy miếng lót dạ trước, ta đi bắt vài con thú, buổi tối cho nàng ăn ít đồ nóng.”
“Vâng.” Tô Tiểu Bồi gật đầu. Cô thực sư rất đói, lương khô gì đó cô cũng không chê.
Nhiễm Phi Trạch mở tay nải ra, Tô Tiểu Bồi nhìn vào, tay nải của chàng được sắp xếp cực kỳ chỉnh tề, đồ đạc được phân loại riêng biệt rồi bọc lại, chàng lấy ra một gói nhỏ, mở gói vải ra, bên trong có bánh bao bọc trong giấy dầu, bên cạnh có hai chiếc bình nhỏ, còn có một túi nước. Nhiễm Phi Trạch lấy một miếng bánh ra đưa cho Tô Tiểu Bồi, nhìn thấy vẻ mặt hiếu kỳ của nàng, liền nói: “Trong bình này là muối và bột ớt, túi nước này là dùng để dự phòng.”
Tô Tiểu Bồi vừa gật đầu vừa cắn miếng bánh, tráng sĩ là người đáng tin cậy, đi cùng chàng chắc chắn không lo bị đói.
Nhiễm Phi Trạch thấy cô cứ cười mãi, liền búng tay vào trán cô: “Bộ dạng ngốc nghếch!”
Trong miệng Tô Tiểu Bồi đang nhét đầy bánh, chẳng có cách nào kháng nghị được, chỉ đành trừng mắt lên với chàng, xoa xoa chỗ đau trên trán. Cô đâu có ngốc chứ, cô chỉ hơi nhếch nhác, xui xẻo thôi.
Nhiễm Phi Trạch không để ý đến cái lườm của cô, chàng cầm túi nước nhỏ đi đến bên suối rửa qua, lại đựng đầy nước rồi mang về cho cô. Tô Tiểu Bồi nuốt gần nửa chiếc bánh xuống, đón lấy nước uống, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhiễm Phi Trạch nhìn đôi chân trần nhỏ bé của cô. “Ta đi kiếm chút gì ăn trước, lát nữa trời tối, nàng chớ xuống đất, đợi buổi tối nhàn rỗi, ta sẽ lại đi khâu tất cho nàng.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, nhớ lại lần đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, cô cũng đi chân đất, chàng đã cắt y phục của mình, khâu tất cho cô. Nếu như là khi đó, chắc chắn cô sẽ ngại ngùng khi đưa ra yêu cầu này, nhưng bây giờ khác rồi, Tô Tiểu Bồi rất giỏi thích ứng với độ mặt dày của mình, cô nói: “Còn phải mượn tráng sĩ một bộ y phục nữa.”
Nhiễm Phi Trạch hơi sững người, nhìn y phục trên người cô, liền gật đầu đồng ý. Sau đó, chàng cẩn thận đi kiểm tra một vòng xung quanh, dường như chắc chắn nơi này an toàn rồi mới quay lại, bảo Tô Tiểu Bồi chàng sẽ nhanh chóng trở về.
Nhiễm Phi Trạch đi được mấy bước, bỗng nghe thấy Tô Tiểu Bồi gọi, chàng dừng chân quay đầu lại. Tô Tiểu Bồi vỗ vỗ xuống hộp đao dưới người. “Tráng sĩ không mang theo binh khí sao?”
Nhiễm Phi Trạch thấy trong lòng ấm áp, vui mừng vì sự quan tâm của nàng, chàng lắc lắc đầu. “Cô nương cứ ngồi đi, mặt đất bẩn. Ta không đi xa, một lát là quay lại.”
“Ờ, được.” Tô Tiểu Bồi đáp lời.
Nhiễm Phi Trạch đi được một đoạn nữa, bỗng quay lại quay đầu, hỏi: “Cô nương ngồi cả ngày rồi, có cần tiểu tiện không?”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu. “Không cần.” Cô khát cả một ngày, lại căng thẳng cao độ, thực sự chưa cảm thấy muốn đi vệ sinh. Nhiễm Phi Trạch cười cười, lại nói: “Ta sẽ nhanh chóng quay về, nếu cô nương có việc thì cứ gọi ta. Ta không đi xa, có thể nghe thấy.”
“Được.” Tô Tiểu Bồi lại đồng ý. Lúc này Nhiễm Phi Trạch mới rời đi, được một đoạn nữa, lại quay đầu nhìn cô thêm một cái. Tô Tiểu Bồi vẫy vẫy tay với chàng, ra hiệu bảo chàng mau đi. Đợi Nhiễm Phi Trạch đi xa rồi, Tô Tiểu Bồi mới ngẫm nghĩ lại, da mặt cô thực sự dày đến mức này rồi sao, cùng một nam nhân nói về vấn đề đi tiểu tiện cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Tô Tiểu Bồi lại thở dài, ôm đầu gối ngồi đó, lúc này tuy chỉ có một mình nhưng cô không thấy hoảng sợ nữa. Gặp được Nhiễm Phi Trạch có nghĩa là cô đã có chỗ dựa dẫm, chắc chắn sẽ không bị đói, không bị lạnh chết. Nhưng tại sao lần này hệ thống dây tơ hồng lại đưa cô đến nơi kỳ quái thế này? Lẽ nào Trình Giang Dực cũng ở trong ngọn núi này? Hay là sợi dây tơ hồng chỉ là muốn để cô tìm được tráng sĩ, tiện thể để tráng sĩ giúp cô tiếp tục truy tìm Trình Giang Dực? Nhưng vì sao lại vứt cô lên ngọn cây cao nguy hiểm như vậy, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô có thể chết rồi lại quay về hiện đại mất. Chọn địa điểm đó là có thâm ý khác, hay vốn dĩ bọn họ chỉ nhắm mắt rồi ném bừa cô đi….
“Ai da! Sorry, vứt nhầm rồi.” Tô Tiểu Bồi tưởng tượng vẻ mặt của Nguyệt Lão tiên sinh số 2238 khi nói ra lời này, chỉ có thể bất lực thở than. Cô đúng là quá xui xẻo, các Nguyệt Lão tiên sinh lẽ nào không cần xác định rõ ý nguyện của cả nhân đương sự sao? Cô không hề trông mong gì đối với dây tơ hồng kia, nhân duyên hay Trình Giang Dực gì đó, thậm chí cô còn cảm thấy không kết hôn cũng chẳng có gì to tát cả, có điều cô… Tô Tiểu Bồi đột nhiên phát hiện đầu óc cô giờ trống rỗng, đáng lẽ lúc nào trong đầu cô cũng phải là ý nghĩ báo thù cho cha, một lòng muốn bắt được tên hung thủ đó, nhưng vừa rồi trong một thoáng thất thần, cô đã nghĩ đến…tráng sĩ.
Tô Tiểu Bồi chớp mắt, vòng tay ôm chặt lấy mình, cô nghĩ mình không thiếu nợ bất cứ ai, thậm chí dù không tìm được Trình Giang Dực, để anh ta ở lại thế giới này, cô cũng không cảm thấy thiếu nợ chính mình, cô đã rất nỗi lực, nghiêm túc sống. Nhưng cô thiếu nợ tráng sĩ. Cô cảm thấy bất luận cuối cùng kết quả như thế nào, cô cũng đều nợ tráng sĩ một lời giải thích.
Tô Tiểu Bồi đang thất thần, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, cô giật thót mình, quay đầu lại nhìn, là Nhiễm Phi Trạch đã trở về, chàng xách theo một con gà và một con thú nhỏ, cô không nhận ra nó là con gì.
“Nhanh như vậy huynh đã quay về rồi sao?” Tốc độ có phải là quá kinh người không?
Nhiễm Phi Trạch nghiêng đầu, nhướng mày rất không hài lòng, nhìn cô chằm chằm. “Cô nương, sắc trời tối rồi, nàng là đang chê trách ta đi nhanh quá hay sao?”
Tô Tiểu Bồi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên hoàng hôn đã sẫm màu. Cô ngồi nghĩ ngợi thẫn thờ lâu như vậy rồi sao?
“Dáng vẻ ngốc nghếch.” Chàng ném ra câu nói này rồi xách con thú đến bên suối.
Ngốc? Cô đâu có ngốc, cô chỉ hơi thất thần, buồn bã thôi mà.
Buổi tối, Nhiễm Phi Trạch cho Tô Tiểu Bồi biết được như thế nào gọi là thưởng thức mùi vị đồ nướng tươi ngon giữa rừng hoang, thịt nướng nóng hổi rắc muối và bột ớt lên thơm phưng phức. Tô Tiểu Bồi ăn no một bữa, cảm xúc sa sút bị quét sạch trơn, dù sao thì cũng chẳng phải là lần đầu tiên, đến đâu hay đến đó, nghĩ quá nhiều cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhiễm Phi Trạch còn tìm được một sơn động ở đầu kia dòng suối, nhưng chàng không đưa Tô Tiểu Bồi vào sơn động đó qua đêm. Chàng nói chỗ thoáng đãng nhiều đường lùi, an toàn hơn, nếu trời không đổ mưa, không cần phải tự nhốt mình vào sơn động. Chàng đốt mấy đống lửa quây thành vòng, rồi đưa Tô Tiểu Bồi ngồi vào giữa vòng tròn.
“Thế này dã thú không dám tấn công, những người khác muốn tìm chúng ta, cũng sẽ dễ dàng hơn.”
Lúc đêm xuống, Nhiễm Phi Trạch phóng một quả đạn khói tín hiệu. Đạn khói phát ra tiếng vang cao vút hướng thẳng lên trời, sau đó nổ tung giữa không trung. Nhiễm Phi Trạch giải thích đây là để báo tin cho những người khác biết bọn họ an toàn, cũng nói cho đối phương biết phương hướng vị trí của họ. Một lát sau, ở các hướng khác cũng lần lượt xuất hiện đạn khói tín hiệu, tổng cộng ba quả.
Nhiễm Phi Trạch nhìn, rồi nhíu mày lại. “Bọn họ lại không thể tụ hợp. Xem ra hôm nay hủy trận pháp Thiên Ti Ngân Nhận xong, trận pháp trong núi Linh Lung này cũng đã thay đổi theo.” Mọi người bị phân tán ở bốn chỗ khác nhau, tình hình rất không tốt.
Chẳng quay đầu nhìn Tô Tiểu Bồi, trên mặt cô lộ ra vẻ lo lắng, chàng cười, xoa đầu cô. “Chớ lo lắng, chúng ta nhất định sẽ bình an xuống núi.”
“Vâng.” Tô Tiểu Bồi gật đầu, cũng thực sự chẳng thể phiền lòng nổi, cô chẳng hiểu gì về trận pháp, đi đường núi cũng không giỏi, Nhiễm Phi Trạch nói làm thế nào thì cô sẽ làm như vậy.
Nhiễm Phi Trạch cười, lại xoa đầu cô. Tô Tiểu Bồi bĩu môi, lần này quay lại, tại sao cô cứ có cảm giác chàng coi cô như trẻ con vậy? Cứ luôn xoa đầu là sao chứ? Nam nữ thụ thụ bất thân, chàng quên mất chuyện này rồi sao?
Nhiễm Phi Trạch phớt lờ sắc mặt của Tô Tiểu Bồi, chàng bắt đầu bận rộn lo cho cô. Lần này tay nải của chàng mang nhỏ hơn nhiều, nhưng đồ đạc vẫn rất đầy đủ, có kéo và kim chỉ, chàng cắt một chiếc áo bẩn trước đó thay ra để làm tất dày cho Tô Tiểu Bồi, độ dày ở lớp dưới có thể so được với đế giày. Y phục chàng mang theo không nhiều, còn đem chiếc áo mới nhất sửa cho nhỏ đi, để Tô Tiểu Bồi mặc. Nhân có nước suối, chàng giặt luôn những bộ đồ đã thay ra trước đó, dùng cành cây chống lên, để gần đống lửa hong khô. Thậm chí chàng còn đem cả bàn chải đánh răng, thấy thế Tô Tiểu Bồi vạn phần ngưỡng mộ, có kem đánh răng để đáng rặng thật là quá hạnh phúc.
Nếu không phải Nhiễm Phi Trạch nói với cô núi Linh Lung – Linh Lung trận là nơi nào, mấy người bọn họ vì sao đến đây, Tô Tiểu Bồi suýt nữa còn cho rằng Nhiễm Phi Trạch đến đây để cắm trại, trang bị đầy đủ thế này thực là biết coi trọng chất lượng cuộc sống.
Nhiễm Phi Trạch thấy ánh mắt của Tô Tiểu Bồi nhìn bàn chải đánh răng của chàng đầy trông mong thì lại cười. “Đáng tiếc chỗ này không có cành liễu để cho cô nương dùng rồi. Quay về ta nhất định sẽ chuẩn bị vào cái bàn chải thật tốt cho cô nương.” Rõ ràng thân ở nơi hoang dã, xung quanh nguy hiểm, cô nương này lại quan tâm đến việc chải răng hơn, chàng nên khen nàng lòng dạ rộng rãi hay nên than là nàng cổ quái đây?
“Ở thành Ninh An có bán một loại nha dược có hương hoa, mùi vị rất được.” Kết quả Tô Tiểu Bồi lại thực sự nói ra điều này. Nhiễm Phi Trạch không kìm được nữa, bật cười. Cười đến mức Tô Tiểu Bồi phải nghiêm mặt nhìn chàng.
Cô nương à cô nương, trong đầu óc nàng rốt cuộc chứa thứ gì vậy?
Tráng sĩ à tráng sĩ, dây thần kinh cười của huynh đã xảy ra vấn đề gì sao?