-
Chương 42
Ta quanh quẩn trong cung, đọc cái này, viết cái nọ, không có gì làm thì gọi Tiểu Kỳ nói đôi ba câu tán dóc chuyện. Đúng giờ thì ăn cơm, đúng khắc thì đi ngủ, ta không cho rằng việc không có hắn bên cạnh là buồn bã khổ sở.
Miệng Vu Thuần Hy nói không có việc gì nghiêm trọng, thế nhưng vừa về tới cung đã có hết lượt người này đến lượt người khác đòi tiếp kiến trong Ngự thư phòng, đến cả cơm nước cũng mang vào trong đó ăn. Hắn bận đến tối tăm mặt mũi, nhiều đêm về cung thì ta đã ngủ từ lúc nào, sáng sớm lúc ta tỉnh dậy thì đã không còn thấy hắn nữa.
Dưới mái ngói mát rượi, trong trưa hè yên ả, phẩy tay một cái là có người bưng trà rót nước, than mệt một tiếng là có người trải đệm buông màn. Cuộc sống thoải mái này kết quả đã biến ta trở thành một con heo đúng nghĩa, bụng rủng rỉnh mỡ, mới đi vài bước đã than mệt. Lúc ngồi trước gương chải đầu sáng nay, ta mới phát hiện ra hai bên má mình bây giờ đã chẳng khác nào hai cái bánh bao nhân thịt cỡ bự của ngự thiên phòng, lại còn là loại đặc biệt có cho thêm hai quả trứng gà vào bên trong nữa.
“Tiểu Kỳ, sáng nay ăn bánh bao nhé!” Ta nhìn vào hình ảnh của Tiểu Kỳ phản chiếu trong gương, thấy hai tay nàng ấy khựng lại.
“Tiểu thư!” Nàng ấy đột ngột gọi lớn làm ta giật cả mình, “Người nhìn lại mình xem, đã phát phì đến cỡ nào rồi. Người mà còn ăn nữa thì đến cả Hoàng thượng cũng phải sợ mà bỏ chạy cho xem.”
Tiểu Kỳ đúng là ngốc. Đời nào có chuyện Vu Thuần Hy bị ta dọa cho sợ, có mà hắn dọa ta cong mông thì đúng hơn.
Sau khi chỉ mới ăn được gần một nửa thì cái bánh trong tay bị Tiểu Kỳ đoạt lấy, nàng ấy nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, không để cho ta kịp trở tay gắp thêm một ít thịt viên trân châu.
“Tiểu thư, em nghe Hòa Trung Công công nói Hoàng thượng sắp bãi triều rồi. Hay là chúng ta tản bộ vừa tiêu thực nhân tiện ra đón Hoàng thượng luôn. Hoàng thượng nhìn thấy tiểu thư nhất định sẽ rất vui.”
Nàng ấy hỏi ý kiến nhưng lại chẳng thèm đợi ta trả lời, một mực nắm tay kéo ta ra khỏi cửa cung Hàm Long. Hai người bọn ta đi một vòng quanh Ngự hoa viên rồi thẳng đến chính điện thiết triều.
Buổi sáng đã bị cắt khẩu phần ăn, bây giờ lại hoạt động gấp ba gấp tư ngày bình thường, bụng ta tất nhiên là sẽ đánh trống biểu tình.
“Đợi lát nữa gặp Hoàng thượng, ta sẽ tố cáo em bạc đãi ta, bòn rút phần ăn lại còn để ta lao động khổ sai.”
Tiểu Kỳ ngược lại không hề sợ hãi, lại còn nhìn ta thách thức: “Em chẳng sợ.”
Thôi xong rồi, mới mấy ngày không gặp Hoàng thượng mà đến cả cung nữ cũng bắt nạt ta, thật là ủy khuất quá mà.
“Tiểu thư đừng diễn kịch nữa, người chắc là nhìn mình thế này giống như điệu bộ một người lao động khổ sai sao?”
“Diệp Hạ Vũ?” Có giọng ai xa lạ cất lên đằng sau lưng cắt ngang lời phản bác của ta.
Ta và Tiểu Kỳ đồng thời quay lại, nhìn về hướng sân cẩm thạch trước triều điện. Người từ đằng xa đi tới dáng cao hơi gầy, hắn vẫn còn đang mặc áo quan, ta đoán chắc là vừa bãi triều mới xong. Hắn bước đi vội vàng, trong ánh nắng buổi ban trưa, khuôn mặt kia rất lạ lẫm, duy chỉ có đôi mắt màu trà là khá quen.
Tiểu Kỳ đứng bên cạnh thảng thốt kêu lên: “Vi Đại nhân?”
Ta nhìn nàng ấy một cách kỳ lạ. Biết mình lỡ lời nàng ấy vội vàng cúi mặt định nắm tay ta kéo đi, thế nhưng vị Vi Đại nhân đó đã kịp bước lên ngăn cản.
“Đúng là Diệp cô nương rồi.”
Tiểu Kỳ dù sao cũng chỉ là một nô tỳ, theo quy cũ, thấy quan lại nhất định phải hành lễ, hắn đã lên tiếng nàng ấy nào dám bỏ đi.
Ta hơi mỉm cười chào lại: “Thì ra là Vi Đại nhân.” Trên vẻ mặt của hắn thoáng nét sững sờ, nhưng nhanh chóng lụi tắt khi nghe ta hỏi: “Ngài có quen biết ta?”
Hắn im lặng hồi lâu, ánh mắt nhìn ta vừa mông lung lại vừa ngần ngừ.
“Chắc là Đại nhân không biết, ta từng bất cẩn vấp ngã nên chút chuyện cũ trước kia đều quên hết.” Ta xấu hổ thừa nhận, đường đường thân to xác lớn thế này mà để ngã đến quên mặt phụ mẫu bằng hữu thì có gì đáng tự hào mà khoe khoang.
“Thì ra là thế… Cũng không có chuyện gì lớn, trước đây Vi mỗ từng gặp qua lệnh tôn, cũng có nói đôi ba câu với cô nương. Chỉ là lâu ngày gặp lại, chào hỏi một tiếng.”
(Lệnh tôn: cách gọi cha của người đối diện.)
Ta còn tưởng hắn là người thân trong nhà không thì cũng là bằng hữu thân thiết, như vậy thì có thể hỏi hắn chút chuyện cũ rồi. Thế nhưng hóa ra chỉ là quen biết sơ qua, hắn còn nhớ mặt ta đã là tốt rồi.
“Vậy Vi mỗ xin cáo từ trước.” Hắn phất tay áo quay đi, không nói dư thừa lời nào.
“Đại nhân đi thong thả.” Vừa khuất tầm mắt của Vi Đại nhân kia, Tiểu Kỳ đã kéo ta theo hướng ngược lại, nàng ấy đi nhanh như bị ma đuổi vậy.
“Tiểu Kỳ, rốt cuộc em bị gì vậy? Hàng ngày vẫn mồm miệng với ta lắm mà, sao bây giờ vừa gặp Vi Đại nhân kia đã bối rối như nuốt mất lưỡi thế? Hay là...Tiểu Kỳ của chúng ta thầm mến mộ Vi Đại nhân?”
Tiểu Kỳ đột ngột dừng lại khiến ta suýt tí nữa thì đâm sầm vào nàng ấy: “Tiểu thư!”
Ta đáp lại nhưng cuối cùng nàng ấy lại không nói gì, hai chúng ta trầm lặng bước về cung Hàm Long, cũng quên mất chuyện đón Vu Thuần Hy
Hôm sau ta tỉnh dậy, Vu Thuần Hy vẫn như thường lệ đã đi rồi, ta gọi Tiểu Kỳ một tiếng nhưng lại có cung nữ khác đi vào.
“Tiểu Kỳ đâu, người là ai?”
“Bẩm tiểu thư, nô tỳ là Như Ý mới đến thay cho Tiểu Kỳ, cô ấy bị ốm.”
“Quái lạ, hôm qua không phải vẫn còn rất khỏe mạnh hay sao?”
Như Ý lắc đầu không biết rồi sau đó bưng nước chải đầu giống như Tiểu Kỳ vẫn làm. Cái cô Như Ý này kêu thì vâng dạ mà không gọi thì đứng cúi đầu chán ngắt, hơn nữa cả ngày cũng không rời ta nửa bước giống như là đang canh chừng ta vậy, cảm giác khó chịu vô cùng.
“Ta đi thăm Tiểu Kỳ, xem thử nàng ấy bệnh thế nào.”
“Tiểu thư, người thân phận tôn quý không nên đến những nơi của hạ nhân, Tiểu Kỳ cũng chỉ là bệnh nhẹ thôi.”
Ta cũng chẳng buồn đáp lại, bước chân dài rộng nhanh hơn, lát sau đã chuyển thành chạy, bỏ mặc Như Ý đuổi theo đằng sau miệng không ngừng gọi.
Để tiện chăm sóc ta, phòng của Tiểu Kỳ nằm ở hậu viện gian Tây thứ. Trước kia vì nàng ấy cứ hay bóc mẽ ta trước mặt Vu Thuần Hy, cho nên ta ghim thù ban đêm lén bắt thằn lằn và chuồn chuồn thả vào phòng dọa nàng ấy. Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, ta bị Vu Thuần Hy bắt về mắng một trận, nào là thân là nữ tử lại không có quy tắc, mắng đến hoa cả đầu.
Ta bật tung cửa, đứng sững người nhìn Tiểu Kỳ nằm trên giường, mặt mày trắng nhợt mồ hôi đầm đìa, nào còn dáng vẻ lanh lợi đanh đá thường ngày.
“Mau gọi Thái y! Tiểu Kỳ, em ốm nặng lắm à?”
“Tiểu thư, Thái y sẽ không khám bệnh cho nô tỳ đâu.” Như Ý cứ lải nhải bên tai làm ta phiền đến mức nổi giận.
“Người mà còn nói thêm lời dư thừa nào nữa thì ta sẽ bảo Hoàng thượng chém đầu ngươi vì tội vô lễ. Đi gọi Thái y ngay lập tức!” Ta cau mày quát lớn khiến Như Ý sợ hãi lập tức quay đầu rời đi.
Lát sau Thái y tới, khám một hồi thì chỉ bảo là ngoại thương, thoa thuốc sẽ hết, lúc này ta mới thở phào. Ta bảo Như Ý ra ngoài trước, một mình ở lại trong phòng với Tiểu Kỳ. Vết thương vừa đụng đến đã rỉ máu, màu máu đỏ tươi không hiểu sao lại khiến cổ họng ta gờn gợn muốn nôn khan nhưng cuối cùng cũng kiềm chế được, ta giặt khăn lau sơ qua rồi thoa thuốc băng bó lại.
“Sao lại thế này? Là Hoàng thượng phạt em à?” Cũng chỉ có một mình Vu Thuần Hy mới có thể phạt cung nữ của cung Hàm Long.
“Là lỗi của em, Hoàng thượng phạt là đúng, tiểu thư đừng tức giận với Ngài.” Sắc mặt Tiểu Kỳ đã bớt nhợt nhạt, có vẻ cơn đau đã dịu bớt.
Ta nhớ lại dáng vẻ hoảng hốt kỳ lạ của Tiểu Kỳ ngày hôm qua, hỏi nàng ấy: “Có phải vì Vi Đại nhân không?”
“Không phải, không phải.” Nàng ấy càng khẩn trương ta lại càng khẳng định chắc chắn là có liên quan.
“Ta biết mà, em cũng chỉ là một nữ nhân, việc có tình cảm với một nam nhân ưu tú như Vi Đại nhân là chuyện hết sức bình thường, đâu thể nào vị địa vị mà ép uổng em được.”
Tiểu Kỳ nắm lấy tay ta, ra sức lắc đầu, còn khẳng định chắc nịch rằng mình chẳng có tình cảm gì cả. Nghĩ lại cũng phải, chẳng qua chỉ là thầm mến thôi làm gì đến mức phải bị phạt trượng.
“Hay là do...cái kia...hậu cung không được xen vào việc triều chính?” Có lẽ Vu Thuần Hy tưởng ta và Vi Đại nhân nói chuyện quan trọng cho nên mới phạt Tiểu Kỳ vì tiếp tay cho ta.
Tiểu Kỳ nhìn ta khó xử, không biết phải trả lời thế nào.
“Thôi được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Em cứ nghỉ ngơi đi, nhớ phải nhanh chóng quay lại đấy!” Ta dịch ghế ngồi gần lại, thì thầm bên tai Tiểu Kỳ: “Cái cô Như Ý kia đúng là chán muốn chết, ngoại trừ vâng dạ, đến nửa câu tán dóc cũng keo kiệt không chịu nói.”
Tiểu Kỳ bật cười thành tiếng, ta cũng cười theo, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hẳn.
Ta định nói chuyện với Vu Thuần Hy một chút, năn nỉ hắn để Tiểu Kỳ về bên cạnh ta, nếu còn phải chịu Như Ý thêm một thời gian nữa chắc ta sẽ bức bối muốn nổ tung mất. Tuy nhiên Vu Thuần Hy đã hai ngày rồi vẫn chưa về cung, đến bóng dáng của Hòa Trung ta cũng chẳng thấy.
Cũng không thể trách hắn được, chỉ vì ta ham vui kéo hắn đi ra ngoài hơn nửa năm, bây giờ lại chỉ có một mình hắn cặm cụi xử lý việc còn tồn đọng. Ta từng tận mắt chứng kiến Hòa Trung khệ nệ bưng chồng tấu chương của một ngày mà đã cao ngang mũi, nếu là nửa năm có khi nào Vu Thuần Hy đã bị đống giấy tờ đó đè ngộp chết rồi. Đến cả thời gian đi đại tiện chắc cũng không có huống gì là chuyện ăn uống. Thế nhưng khi ta mang hộp bánh nếp hòe đến, Ngự thư phòng của hắn còn sạch sẽ hơn cả cái giường của ta, còn hắn áo quần chỉnh tề mặt mày sáng láng, hoàn toàn không giống người bận rộn một chút nào.
Ta bước được hai bước thì dứt khoát quay ra.
“Ai cho nàng đi?” Cũng khá lâu rồi ta mới nghe lại giọng của Vu Thuần Hy, đúng là lạnh như tiết Đại hàn khiến ta run cầm cập.
(Tiết Đại hàn: theo lịch cổ đại thì là tiết lạnh nhất trong năm, nằm ngay sau tiết Tiểu hàn.)
Ta nhìn hắn, giả bộ nghiêm mặt: “Thần đi trị tội kẻ khi quân, hắn dám nói Hoàng thượng bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.”
Tin của hắn là Hòa Trung báo cho ta, ta không tin khi không Hòa Trung lại rảnh rỗi lừa gạt ta. Cho nên chỉ có thể là tên nam nhân xấu bụng trước mặt kia, lúc nào cũng muốn ta áy náy trong lòng để hắn nói gì ta cũng tình nguyện làm theo. Để xem lần này hắn giải thích ra sao, thế nhưng hắn lại không ngần ngại thừa nhận.
“Nếu Trẫm không bận thì có đợi đến khô xương nàng cũng chẳng buồn để tâm.”
Ta chột dạ, hình như đúng là thế thật, nhưng đương nhiên là ta không thể thừa nhận rồi: “Ai bảo nào? Không phải thần mang bánh nếp đến cho Hoàng thượng đây sao.”
Ta cười giả lả, đặt hộp bánh lên trên bàn. Mắt liếc thấy hắn đang bước về phía mình, tay vỗ lên đầu ta một cái dù rất nhẹ nhưng lại khiến ta giật mình co rúm người lại.
Hắn bật cười: “Cuối cùng cũng biết sợ rồi à. Là ai vừa nãy muốn định tội Trẫm khi quân hả?”
Ta nhớ người nào đó đã từng nói với ta rằng: “Tiểu tử nhà người có biết thế nào là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt không? Nói đơn giản chính là người có thể giả ngu đúng lúc cần phải giả ngu.”
Ta kéo tay Vu Thuần Hy trưng ra bộ mặt ngây thơ: “Thần không biết chuyện gì cả, chỉ biết làm bánh nếp cho Hoàng thượng thôi. Ngoại trừ bánh nếp hoa hòe ra, Hoàng thượng còn thích món gì nữa không, thần nhất định sẽ cố gắng học làm.”
“Nàng.” Tên mặt dày vô lại này thật thích khiến ta nghẹn họng, thế nhưng ta vẫn triệt để áp dụng phương pháp cũ, giả ngu đến cùng.
“Thần không phải món ăn.”
“Nàng là món ăn, hơn nữa thế gian chỉ có mỗi mình ta được phép thưởng thức.”
Vừa dứt lời hắn đã cúi xuống hôn ta, rồi bình thản ngồi ăn bánh. Quả nhiên là Vu Thuần Hy, mấy ngày không gặp da mặt hắn cũng dày lên không kém mỡ bụng của ta, ta đã đánh giá thấp hắn rồi.
Ta nhìn hắn thong thả nhai bánh, nét mặt như cười như không vô cùng hài lòng, tự mình cho là thời cơ đã đến, hỏi hắn:
“Hoàng thượng cho thần đi chợ Đông chơi một chút nhé?” Ta nghe mọi người trong cung kể chợ Đông có rất nhiều món ngon phải thử một lần trong đời.
Nhung nếu ta có thể quay trở lại lúc đó, ta chắc chắn sẽ đánh chính mình một gậy rồi mắng: Hạ Vũ đồ đần, món ngon thì đã sao, Vu Thuần Hy vốn là kẻ nóng lạnh thất thường, chỉ thích được vuốt ve dỗ ngọt, chỉ thích ngươi dâng lợi ích lên cho hắn. Một ngày đẹp trời nào đó, hắn dễ chịu thì sẽ tìm ngươi cám ơn, còn nếu không thì có nằm mơ cũng đừng hòng lấy đi được của hắn một sợi tóc.
Tất nhiên hôm nay không phải là ngày đẹp trời đó rồi. Vu Thuần Hy đập đôi đũa đang cầm trong tay xuống bàn một cái rầm khiến chúng gãy đôi, hắnnghiêng người về phía trước, nắm chặt hay bên bả vai ta. Ta không cảm thấy đau nhưng giật mình ngơ ngác nhìn vào đôi đồng tử màu trà, lúc nãy chúng vẫn còn dịu dàng như hồ nước thu vậy mà giờ như muôn ngàn cơn sóng đang trỗi dậy.
“Rốt cuộc Vi Tử Khải đã nói gì với nàng, nàng muốn ra khỏi nơi đây sau đó bỏ chạy với hắn có đúng không? Nàng nhớ lại được gì rồi, nói đi!” Hắn gầm lên.
Vi Tử Khải? Có phải là cái vị Vi Đại nhân ta từng gặp qua không? Ta bỗng dưng nhớ ra vết thương máu thịt lẫn lộn của Tiểu Kỳ, cũng là liên quan đến người kia.
“Gặp Vi Đại nhân là lỗi của thần sao?” Ta thực sự không hiểu hắn rốt cuộc là tức giận điều gì.
Thế nhưng hắn không đáp, ảnh mắt giận dữ cũng biến thành hoang mang giống như ta. Hắn buông vai ta ra, đưa tay lên xoa thái dương, quay lưng lại với ta. Rất lâu sau đó, trong không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên.
“Ta còn bận việc, nàng về trước đi.”
Đêm đó hắn thật sự không trở về, một mình ta trằn trọc trên chiếc giường rộng lớn.
Vu Thuần Hy trước giờ vẫn luôn cẩn thận nâng niu ta trong tay, chúng ta chưa cãi nhau to tiếng bao giờ. Trí nhớ trống rỗng chưa bao giờ khiến ta hoang mang sợ hãi là bởi vì ở đó có hình ảnh của hắn, đối với ta cũng giống như là hình ảnh của ngôi nhà, vững chãi và ấm áp. Vi Tử Khải đó là ai mà có thể khiến hắn mất bình tĩnh như thế, chẳng phải chỉ là một người quen của cha ta thôi sao, thậm chí còn chẳng thân thiết lắm.
Bây giờ ta mới để ý, lúc đó biểu cảm của Tiểu Kỳ ba phần kinh ngạc bảy phần sợ hãi, hoàn toàn không thể chỉ đơn giản là không muốn ta tham gia vào triều chính được, trực giác mách bảo ta rằng bọn họ sợ ta gặp Vi Tử Khải rồi sẽ biết được điều gì đó, đã vậy ta càng phải gặp hắn cho bằng được.
Sự tò mò đã xâm chiếm lấy trí óc ta, nó buộc ta phải làm điều gì đó dù là có khiến Vu Thuần Hy giận dữ, bởi vì ta không thể cứ sống với một ký ức mơ hồ thế này mãi được.
Ta nằm im chờ đến khi gác canh điểm giờ Mão, lúc này ắt hẳn Vu Thuần Hy đã thay hoàng bảo chuẩn bị lên thiết triều sớm. Buổi thiết triều vẫn thường kéo dài khoảng nửa canh giờ, trong lúc đó ta sẽ có đủ thời gian để tìm lệnh bài xuất cung sau đó trốn ra ngoài. Như Ý đã quen ta vẫn thường thức dậy tầm giờ Tỵ, từ giờ cho đến lúc đó chắc chắn cô ta sẽ không vào phòng làm phiền ta.
Ta nhẹ nhàng leo ra ngoài theo đường cửa sổ, nhanh chóng tìm một bộ đồ cung nữ trong phòng tạp dịch như vậy dù ra ngoài cũng sẽ không khiến người khác để ý. Nhân lúc đội thị vệ bên ngoài Ngự thư phòng đổi gác, ta lẻn vào một cách thuận lợi.
Trời mùa đông sáng muộn, trong phòng chỉ có chút ánh sáng mờ mờ nhưng ta không dám thắp nến, chỉ có thể vừa mò đông mò tây vừa cố nhớ lại hình dáng của lệnh bài. Nửa năm trước, lúc thẫn thờ đi dạo loanh quanh rồi lạc đến cửa cung, ta vô tình trông thấy Hòa Trung đưa cho lính gác một tấm thẻ gỗ hình chữ nhật sau đó mới được phép ra ngoài. Thế nhưng tìm hoài tìm mãi cũng không thấy, nhìn trời thì đã gần đến lúc Vu Thuần Hy bãi triều quay về, ta khẩn trương đến mức tim đập liên hồi mồ hôi lấm tấm đầy trán.
Trong lúc kéo hộc tủ một cách vô vọng ta vô tình làm rơi một quyển sách, may mà nhanh tay chụp được, giật mình đến độ tưởng như tim ta đã vọt ra khỏi lồng ngực rồi. Định đặt quyển sách về lại chỗ cũ rồi chuồn về thì đột nhiên từ giữa những trang sách rơi ra một tờ giấy, không hiểu vì sao lúc đó ta lại giấu nó vào trong ngực áo rồi mới quay người nhảy ra ngoài.
Khi đã yên vị trên giường trong cung Hàm Long, ta thở phào nhẹ nhõm vì vẫn chưa thấy bóng dáng Như Ý tiến vào. Bên cạnh cửa sổ, nương theo ánh mặt trời đang lên phía sau mái ngói lưu ly cao vút, ta chậm rãi mở tờ giấy lấy từ Ngự thư phòng ra.
Một bài thơ, là Thượng da trong Hán não ca nhưng đã bị thay đổi đôi chỗ hơn nữa nét chữ còn rất quen mắt, làm sao có thể không quen mắt được khi đó chính là chữ của ta.
Thượng da,
Ngã dục dữ quân vi ký,
Trường mệnh vĩnh tuyệt suy.
Sơn bình lăng,
Giang thủy vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân duyệt.
Hỡi trời,
Ta nguyện vây kín ký ức,
Mãi mãi cùng chàng ly biệt.
Bao giờ núi đất bằng,
Bao giờ sông cạn kiệt,
Mùa đông sấm dậy,
Mùa hạ tuyết bay,
Bao giờ trời đất hợp thành,
Thì ta mới nguyện cùng người vui vẻ.
(Bài gốc của Thượng da:
Thượng da,
Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thủy vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt.
Dịch nghĩa:
Hỡi trời,
Ta nguyệt được cùng chàng yêu nhau,
Duyên tình mãi mãi không dứt.
Tới khi núi không còn đất,
Tới khi nước sông thì cạn,
Mùa đông sấm chớp,
Mùa hè tuyết rơi,
Trời đất hợp làm một,
Mới dám cùng chàng chia lìa.)
Miệng Vu Thuần Hy nói không có việc gì nghiêm trọng, thế nhưng vừa về tới cung đã có hết lượt người này đến lượt người khác đòi tiếp kiến trong Ngự thư phòng, đến cả cơm nước cũng mang vào trong đó ăn. Hắn bận đến tối tăm mặt mũi, nhiều đêm về cung thì ta đã ngủ từ lúc nào, sáng sớm lúc ta tỉnh dậy thì đã không còn thấy hắn nữa.
Dưới mái ngói mát rượi, trong trưa hè yên ả, phẩy tay một cái là có người bưng trà rót nước, than mệt một tiếng là có người trải đệm buông màn. Cuộc sống thoải mái này kết quả đã biến ta trở thành một con heo đúng nghĩa, bụng rủng rỉnh mỡ, mới đi vài bước đã than mệt. Lúc ngồi trước gương chải đầu sáng nay, ta mới phát hiện ra hai bên má mình bây giờ đã chẳng khác nào hai cái bánh bao nhân thịt cỡ bự của ngự thiên phòng, lại còn là loại đặc biệt có cho thêm hai quả trứng gà vào bên trong nữa.
“Tiểu Kỳ, sáng nay ăn bánh bao nhé!” Ta nhìn vào hình ảnh của Tiểu Kỳ phản chiếu trong gương, thấy hai tay nàng ấy khựng lại.
“Tiểu thư!” Nàng ấy đột ngột gọi lớn làm ta giật cả mình, “Người nhìn lại mình xem, đã phát phì đến cỡ nào rồi. Người mà còn ăn nữa thì đến cả Hoàng thượng cũng phải sợ mà bỏ chạy cho xem.”
Tiểu Kỳ đúng là ngốc. Đời nào có chuyện Vu Thuần Hy bị ta dọa cho sợ, có mà hắn dọa ta cong mông thì đúng hơn.
Sau khi chỉ mới ăn được gần một nửa thì cái bánh trong tay bị Tiểu Kỳ đoạt lấy, nàng ấy nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, không để cho ta kịp trở tay gắp thêm một ít thịt viên trân châu.
“Tiểu thư, em nghe Hòa Trung Công công nói Hoàng thượng sắp bãi triều rồi. Hay là chúng ta tản bộ vừa tiêu thực nhân tiện ra đón Hoàng thượng luôn. Hoàng thượng nhìn thấy tiểu thư nhất định sẽ rất vui.”
Nàng ấy hỏi ý kiến nhưng lại chẳng thèm đợi ta trả lời, một mực nắm tay kéo ta ra khỏi cửa cung Hàm Long. Hai người bọn ta đi một vòng quanh Ngự hoa viên rồi thẳng đến chính điện thiết triều.
Buổi sáng đã bị cắt khẩu phần ăn, bây giờ lại hoạt động gấp ba gấp tư ngày bình thường, bụng ta tất nhiên là sẽ đánh trống biểu tình.
“Đợi lát nữa gặp Hoàng thượng, ta sẽ tố cáo em bạc đãi ta, bòn rút phần ăn lại còn để ta lao động khổ sai.”
Tiểu Kỳ ngược lại không hề sợ hãi, lại còn nhìn ta thách thức: “Em chẳng sợ.”
Thôi xong rồi, mới mấy ngày không gặp Hoàng thượng mà đến cả cung nữ cũng bắt nạt ta, thật là ủy khuất quá mà.
“Tiểu thư đừng diễn kịch nữa, người chắc là nhìn mình thế này giống như điệu bộ một người lao động khổ sai sao?”
“Diệp Hạ Vũ?” Có giọng ai xa lạ cất lên đằng sau lưng cắt ngang lời phản bác của ta.
Ta và Tiểu Kỳ đồng thời quay lại, nhìn về hướng sân cẩm thạch trước triều điện. Người từ đằng xa đi tới dáng cao hơi gầy, hắn vẫn còn đang mặc áo quan, ta đoán chắc là vừa bãi triều mới xong. Hắn bước đi vội vàng, trong ánh nắng buổi ban trưa, khuôn mặt kia rất lạ lẫm, duy chỉ có đôi mắt màu trà là khá quen.
Tiểu Kỳ đứng bên cạnh thảng thốt kêu lên: “Vi Đại nhân?”
Ta nhìn nàng ấy một cách kỳ lạ. Biết mình lỡ lời nàng ấy vội vàng cúi mặt định nắm tay ta kéo đi, thế nhưng vị Vi Đại nhân đó đã kịp bước lên ngăn cản.
“Đúng là Diệp cô nương rồi.”
Tiểu Kỳ dù sao cũng chỉ là một nô tỳ, theo quy cũ, thấy quan lại nhất định phải hành lễ, hắn đã lên tiếng nàng ấy nào dám bỏ đi.
Ta hơi mỉm cười chào lại: “Thì ra là Vi Đại nhân.” Trên vẻ mặt của hắn thoáng nét sững sờ, nhưng nhanh chóng lụi tắt khi nghe ta hỏi: “Ngài có quen biết ta?”
Hắn im lặng hồi lâu, ánh mắt nhìn ta vừa mông lung lại vừa ngần ngừ.
“Chắc là Đại nhân không biết, ta từng bất cẩn vấp ngã nên chút chuyện cũ trước kia đều quên hết.” Ta xấu hổ thừa nhận, đường đường thân to xác lớn thế này mà để ngã đến quên mặt phụ mẫu bằng hữu thì có gì đáng tự hào mà khoe khoang.
“Thì ra là thế… Cũng không có chuyện gì lớn, trước đây Vi mỗ từng gặp qua lệnh tôn, cũng có nói đôi ba câu với cô nương. Chỉ là lâu ngày gặp lại, chào hỏi một tiếng.”
(Lệnh tôn: cách gọi cha của người đối diện.)
Ta còn tưởng hắn là người thân trong nhà không thì cũng là bằng hữu thân thiết, như vậy thì có thể hỏi hắn chút chuyện cũ rồi. Thế nhưng hóa ra chỉ là quen biết sơ qua, hắn còn nhớ mặt ta đã là tốt rồi.
“Vậy Vi mỗ xin cáo từ trước.” Hắn phất tay áo quay đi, không nói dư thừa lời nào.
“Đại nhân đi thong thả.” Vừa khuất tầm mắt của Vi Đại nhân kia, Tiểu Kỳ đã kéo ta theo hướng ngược lại, nàng ấy đi nhanh như bị ma đuổi vậy.
“Tiểu Kỳ, rốt cuộc em bị gì vậy? Hàng ngày vẫn mồm miệng với ta lắm mà, sao bây giờ vừa gặp Vi Đại nhân kia đã bối rối như nuốt mất lưỡi thế? Hay là...Tiểu Kỳ của chúng ta thầm mến mộ Vi Đại nhân?”
Tiểu Kỳ đột ngột dừng lại khiến ta suýt tí nữa thì đâm sầm vào nàng ấy: “Tiểu thư!”
Ta đáp lại nhưng cuối cùng nàng ấy lại không nói gì, hai chúng ta trầm lặng bước về cung Hàm Long, cũng quên mất chuyện đón Vu Thuần Hy
Hôm sau ta tỉnh dậy, Vu Thuần Hy vẫn như thường lệ đã đi rồi, ta gọi Tiểu Kỳ một tiếng nhưng lại có cung nữ khác đi vào.
“Tiểu Kỳ đâu, người là ai?”
“Bẩm tiểu thư, nô tỳ là Như Ý mới đến thay cho Tiểu Kỳ, cô ấy bị ốm.”
“Quái lạ, hôm qua không phải vẫn còn rất khỏe mạnh hay sao?”
Như Ý lắc đầu không biết rồi sau đó bưng nước chải đầu giống như Tiểu Kỳ vẫn làm. Cái cô Như Ý này kêu thì vâng dạ mà không gọi thì đứng cúi đầu chán ngắt, hơn nữa cả ngày cũng không rời ta nửa bước giống như là đang canh chừng ta vậy, cảm giác khó chịu vô cùng.
“Ta đi thăm Tiểu Kỳ, xem thử nàng ấy bệnh thế nào.”
“Tiểu thư, người thân phận tôn quý không nên đến những nơi của hạ nhân, Tiểu Kỳ cũng chỉ là bệnh nhẹ thôi.”
Ta cũng chẳng buồn đáp lại, bước chân dài rộng nhanh hơn, lát sau đã chuyển thành chạy, bỏ mặc Như Ý đuổi theo đằng sau miệng không ngừng gọi.
Để tiện chăm sóc ta, phòng của Tiểu Kỳ nằm ở hậu viện gian Tây thứ. Trước kia vì nàng ấy cứ hay bóc mẽ ta trước mặt Vu Thuần Hy, cho nên ta ghim thù ban đêm lén bắt thằn lằn và chuồn chuồn thả vào phòng dọa nàng ấy. Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, ta bị Vu Thuần Hy bắt về mắng một trận, nào là thân là nữ tử lại không có quy tắc, mắng đến hoa cả đầu.
Ta bật tung cửa, đứng sững người nhìn Tiểu Kỳ nằm trên giường, mặt mày trắng nhợt mồ hôi đầm đìa, nào còn dáng vẻ lanh lợi đanh đá thường ngày.
“Mau gọi Thái y! Tiểu Kỳ, em ốm nặng lắm à?”
“Tiểu thư, Thái y sẽ không khám bệnh cho nô tỳ đâu.” Như Ý cứ lải nhải bên tai làm ta phiền đến mức nổi giận.
“Người mà còn nói thêm lời dư thừa nào nữa thì ta sẽ bảo Hoàng thượng chém đầu ngươi vì tội vô lễ. Đi gọi Thái y ngay lập tức!” Ta cau mày quát lớn khiến Như Ý sợ hãi lập tức quay đầu rời đi.
Lát sau Thái y tới, khám một hồi thì chỉ bảo là ngoại thương, thoa thuốc sẽ hết, lúc này ta mới thở phào. Ta bảo Như Ý ra ngoài trước, một mình ở lại trong phòng với Tiểu Kỳ. Vết thương vừa đụng đến đã rỉ máu, màu máu đỏ tươi không hiểu sao lại khiến cổ họng ta gờn gợn muốn nôn khan nhưng cuối cùng cũng kiềm chế được, ta giặt khăn lau sơ qua rồi thoa thuốc băng bó lại.
“Sao lại thế này? Là Hoàng thượng phạt em à?” Cũng chỉ có một mình Vu Thuần Hy mới có thể phạt cung nữ của cung Hàm Long.
“Là lỗi của em, Hoàng thượng phạt là đúng, tiểu thư đừng tức giận với Ngài.” Sắc mặt Tiểu Kỳ đã bớt nhợt nhạt, có vẻ cơn đau đã dịu bớt.
Ta nhớ lại dáng vẻ hoảng hốt kỳ lạ của Tiểu Kỳ ngày hôm qua, hỏi nàng ấy: “Có phải vì Vi Đại nhân không?”
“Không phải, không phải.” Nàng ấy càng khẩn trương ta lại càng khẳng định chắc chắn là có liên quan.
“Ta biết mà, em cũng chỉ là một nữ nhân, việc có tình cảm với một nam nhân ưu tú như Vi Đại nhân là chuyện hết sức bình thường, đâu thể nào vị địa vị mà ép uổng em được.”
Tiểu Kỳ nắm lấy tay ta, ra sức lắc đầu, còn khẳng định chắc nịch rằng mình chẳng có tình cảm gì cả. Nghĩ lại cũng phải, chẳng qua chỉ là thầm mến thôi làm gì đến mức phải bị phạt trượng.
“Hay là do...cái kia...hậu cung không được xen vào việc triều chính?” Có lẽ Vu Thuần Hy tưởng ta và Vi Đại nhân nói chuyện quan trọng cho nên mới phạt Tiểu Kỳ vì tiếp tay cho ta.
Tiểu Kỳ nhìn ta khó xử, không biết phải trả lời thế nào.
“Thôi được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Em cứ nghỉ ngơi đi, nhớ phải nhanh chóng quay lại đấy!” Ta dịch ghế ngồi gần lại, thì thầm bên tai Tiểu Kỳ: “Cái cô Như Ý kia đúng là chán muốn chết, ngoại trừ vâng dạ, đến nửa câu tán dóc cũng keo kiệt không chịu nói.”
Tiểu Kỳ bật cười thành tiếng, ta cũng cười theo, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hẳn.
Ta định nói chuyện với Vu Thuần Hy một chút, năn nỉ hắn để Tiểu Kỳ về bên cạnh ta, nếu còn phải chịu Như Ý thêm một thời gian nữa chắc ta sẽ bức bối muốn nổ tung mất. Tuy nhiên Vu Thuần Hy đã hai ngày rồi vẫn chưa về cung, đến bóng dáng của Hòa Trung ta cũng chẳng thấy.
Cũng không thể trách hắn được, chỉ vì ta ham vui kéo hắn đi ra ngoài hơn nửa năm, bây giờ lại chỉ có một mình hắn cặm cụi xử lý việc còn tồn đọng. Ta từng tận mắt chứng kiến Hòa Trung khệ nệ bưng chồng tấu chương của một ngày mà đã cao ngang mũi, nếu là nửa năm có khi nào Vu Thuần Hy đã bị đống giấy tờ đó đè ngộp chết rồi. Đến cả thời gian đi đại tiện chắc cũng không có huống gì là chuyện ăn uống. Thế nhưng khi ta mang hộp bánh nếp hòe đến, Ngự thư phòng của hắn còn sạch sẽ hơn cả cái giường của ta, còn hắn áo quần chỉnh tề mặt mày sáng láng, hoàn toàn không giống người bận rộn một chút nào.
Ta bước được hai bước thì dứt khoát quay ra.
“Ai cho nàng đi?” Cũng khá lâu rồi ta mới nghe lại giọng của Vu Thuần Hy, đúng là lạnh như tiết Đại hàn khiến ta run cầm cập.
(Tiết Đại hàn: theo lịch cổ đại thì là tiết lạnh nhất trong năm, nằm ngay sau tiết Tiểu hàn.)
Ta nhìn hắn, giả bộ nghiêm mặt: “Thần đi trị tội kẻ khi quân, hắn dám nói Hoàng thượng bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.”
Tin của hắn là Hòa Trung báo cho ta, ta không tin khi không Hòa Trung lại rảnh rỗi lừa gạt ta. Cho nên chỉ có thể là tên nam nhân xấu bụng trước mặt kia, lúc nào cũng muốn ta áy náy trong lòng để hắn nói gì ta cũng tình nguyện làm theo. Để xem lần này hắn giải thích ra sao, thế nhưng hắn lại không ngần ngại thừa nhận.
“Nếu Trẫm không bận thì có đợi đến khô xương nàng cũng chẳng buồn để tâm.”
Ta chột dạ, hình như đúng là thế thật, nhưng đương nhiên là ta không thể thừa nhận rồi: “Ai bảo nào? Không phải thần mang bánh nếp đến cho Hoàng thượng đây sao.”
Ta cười giả lả, đặt hộp bánh lên trên bàn. Mắt liếc thấy hắn đang bước về phía mình, tay vỗ lên đầu ta một cái dù rất nhẹ nhưng lại khiến ta giật mình co rúm người lại.
Hắn bật cười: “Cuối cùng cũng biết sợ rồi à. Là ai vừa nãy muốn định tội Trẫm khi quân hả?”
Ta nhớ người nào đó đã từng nói với ta rằng: “Tiểu tử nhà người có biết thế nào là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt không? Nói đơn giản chính là người có thể giả ngu đúng lúc cần phải giả ngu.”
Ta kéo tay Vu Thuần Hy trưng ra bộ mặt ngây thơ: “Thần không biết chuyện gì cả, chỉ biết làm bánh nếp cho Hoàng thượng thôi. Ngoại trừ bánh nếp hoa hòe ra, Hoàng thượng còn thích món gì nữa không, thần nhất định sẽ cố gắng học làm.”
“Nàng.” Tên mặt dày vô lại này thật thích khiến ta nghẹn họng, thế nhưng ta vẫn triệt để áp dụng phương pháp cũ, giả ngu đến cùng.
“Thần không phải món ăn.”
“Nàng là món ăn, hơn nữa thế gian chỉ có mỗi mình ta được phép thưởng thức.”
Vừa dứt lời hắn đã cúi xuống hôn ta, rồi bình thản ngồi ăn bánh. Quả nhiên là Vu Thuần Hy, mấy ngày không gặp da mặt hắn cũng dày lên không kém mỡ bụng của ta, ta đã đánh giá thấp hắn rồi.
Ta nhìn hắn thong thả nhai bánh, nét mặt như cười như không vô cùng hài lòng, tự mình cho là thời cơ đã đến, hỏi hắn:
“Hoàng thượng cho thần đi chợ Đông chơi một chút nhé?” Ta nghe mọi người trong cung kể chợ Đông có rất nhiều món ngon phải thử một lần trong đời.
Nhung nếu ta có thể quay trở lại lúc đó, ta chắc chắn sẽ đánh chính mình một gậy rồi mắng: Hạ Vũ đồ đần, món ngon thì đã sao, Vu Thuần Hy vốn là kẻ nóng lạnh thất thường, chỉ thích được vuốt ve dỗ ngọt, chỉ thích ngươi dâng lợi ích lên cho hắn. Một ngày đẹp trời nào đó, hắn dễ chịu thì sẽ tìm ngươi cám ơn, còn nếu không thì có nằm mơ cũng đừng hòng lấy đi được của hắn một sợi tóc.
Tất nhiên hôm nay không phải là ngày đẹp trời đó rồi. Vu Thuần Hy đập đôi đũa đang cầm trong tay xuống bàn một cái rầm khiến chúng gãy đôi, hắnnghiêng người về phía trước, nắm chặt hay bên bả vai ta. Ta không cảm thấy đau nhưng giật mình ngơ ngác nhìn vào đôi đồng tử màu trà, lúc nãy chúng vẫn còn dịu dàng như hồ nước thu vậy mà giờ như muôn ngàn cơn sóng đang trỗi dậy.
“Rốt cuộc Vi Tử Khải đã nói gì với nàng, nàng muốn ra khỏi nơi đây sau đó bỏ chạy với hắn có đúng không? Nàng nhớ lại được gì rồi, nói đi!” Hắn gầm lên.
Vi Tử Khải? Có phải là cái vị Vi Đại nhân ta từng gặp qua không? Ta bỗng dưng nhớ ra vết thương máu thịt lẫn lộn của Tiểu Kỳ, cũng là liên quan đến người kia.
“Gặp Vi Đại nhân là lỗi của thần sao?” Ta thực sự không hiểu hắn rốt cuộc là tức giận điều gì.
Thế nhưng hắn không đáp, ảnh mắt giận dữ cũng biến thành hoang mang giống như ta. Hắn buông vai ta ra, đưa tay lên xoa thái dương, quay lưng lại với ta. Rất lâu sau đó, trong không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên.
“Ta còn bận việc, nàng về trước đi.”
Đêm đó hắn thật sự không trở về, một mình ta trằn trọc trên chiếc giường rộng lớn.
Vu Thuần Hy trước giờ vẫn luôn cẩn thận nâng niu ta trong tay, chúng ta chưa cãi nhau to tiếng bao giờ. Trí nhớ trống rỗng chưa bao giờ khiến ta hoang mang sợ hãi là bởi vì ở đó có hình ảnh của hắn, đối với ta cũng giống như là hình ảnh của ngôi nhà, vững chãi và ấm áp. Vi Tử Khải đó là ai mà có thể khiến hắn mất bình tĩnh như thế, chẳng phải chỉ là một người quen của cha ta thôi sao, thậm chí còn chẳng thân thiết lắm.
Bây giờ ta mới để ý, lúc đó biểu cảm của Tiểu Kỳ ba phần kinh ngạc bảy phần sợ hãi, hoàn toàn không thể chỉ đơn giản là không muốn ta tham gia vào triều chính được, trực giác mách bảo ta rằng bọn họ sợ ta gặp Vi Tử Khải rồi sẽ biết được điều gì đó, đã vậy ta càng phải gặp hắn cho bằng được.
Sự tò mò đã xâm chiếm lấy trí óc ta, nó buộc ta phải làm điều gì đó dù là có khiến Vu Thuần Hy giận dữ, bởi vì ta không thể cứ sống với một ký ức mơ hồ thế này mãi được.
Ta nằm im chờ đến khi gác canh điểm giờ Mão, lúc này ắt hẳn Vu Thuần Hy đã thay hoàng bảo chuẩn bị lên thiết triều sớm. Buổi thiết triều vẫn thường kéo dài khoảng nửa canh giờ, trong lúc đó ta sẽ có đủ thời gian để tìm lệnh bài xuất cung sau đó trốn ra ngoài. Như Ý đã quen ta vẫn thường thức dậy tầm giờ Tỵ, từ giờ cho đến lúc đó chắc chắn cô ta sẽ không vào phòng làm phiền ta.
Ta nhẹ nhàng leo ra ngoài theo đường cửa sổ, nhanh chóng tìm một bộ đồ cung nữ trong phòng tạp dịch như vậy dù ra ngoài cũng sẽ không khiến người khác để ý. Nhân lúc đội thị vệ bên ngoài Ngự thư phòng đổi gác, ta lẻn vào một cách thuận lợi.
Trời mùa đông sáng muộn, trong phòng chỉ có chút ánh sáng mờ mờ nhưng ta không dám thắp nến, chỉ có thể vừa mò đông mò tây vừa cố nhớ lại hình dáng của lệnh bài. Nửa năm trước, lúc thẫn thờ đi dạo loanh quanh rồi lạc đến cửa cung, ta vô tình trông thấy Hòa Trung đưa cho lính gác một tấm thẻ gỗ hình chữ nhật sau đó mới được phép ra ngoài. Thế nhưng tìm hoài tìm mãi cũng không thấy, nhìn trời thì đã gần đến lúc Vu Thuần Hy bãi triều quay về, ta khẩn trương đến mức tim đập liên hồi mồ hôi lấm tấm đầy trán.
Trong lúc kéo hộc tủ một cách vô vọng ta vô tình làm rơi một quyển sách, may mà nhanh tay chụp được, giật mình đến độ tưởng như tim ta đã vọt ra khỏi lồng ngực rồi. Định đặt quyển sách về lại chỗ cũ rồi chuồn về thì đột nhiên từ giữa những trang sách rơi ra một tờ giấy, không hiểu vì sao lúc đó ta lại giấu nó vào trong ngực áo rồi mới quay người nhảy ra ngoài.
Khi đã yên vị trên giường trong cung Hàm Long, ta thở phào nhẹ nhõm vì vẫn chưa thấy bóng dáng Như Ý tiến vào. Bên cạnh cửa sổ, nương theo ánh mặt trời đang lên phía sau mái ngói lưu ly cao vút, ta chậm rãi mở tờ giấy lấy từ Ngự thư phòng ra.
Một bài thơ, là Thượng da trong Hán não ca nhưng đã bị thay đổi đôi chỗ hơn nữa nét chữ còn rất quen mắt, làm sao có thể không quen mắt được khi đó chính là chữ của ta.
Thượng da,
Ngã dục dữ quân vi ký,
Trường mệnh vĩnh tuyệt suy.
Sơn bình lăng,
Giang thủy vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân duyệt.
Hỡi trời,
Ta nguyện vây kín ký ức,
Mãi mãi cùng chàng ly biệt.
Bao giờ núi đất bằng,
Bao giờ sông cạn kiệt,
Mùa đông sấm dậy,
Mùa hạ tuyết bay,
Bao giờ trời đất hợp thành,
Thì ta mới nguyện cùng người vui vẻ.
(Bài gốc của Thượng da:
Thượng da,
Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thủy vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt.
Dịch nghĩa:
Hỡi trời,
Ta nguyệt được cùng chàng yêu nhau,
Duyên tình mãi mãi không dứt.
Tới khi núi không còn đất,
Tới khi nước sông thì cạn,
Mùa đông sấm chớp,
Mùa hè tuyết rơi,
Trời đất hợp làm một,
Mới dám cùng chàng chia lìa.)