-
Chương 61-63
Chapter 61 Chương 62: Tiến Vào Mê Vụ
Tiến Vào Mê Vụ.
Chỉ trong nén hương thời gian, trước mắt hắn xuất hiện một sườn núi dựng đứng theo góc năm mươi độ, bởi vì áp suất quá lớn, không hề có một cục đá hoặc ngọn cỏ nào sinh trưởng, cả sườn núi đều phủ đầy cát bụi.
Tại một nơi phương xa bên trong phạm vi Vực Trượng Thiên Nhai, Triệu Phong Sơn cùng mấy người đang lần lượt tiến vào, trước mặt bọn hắn xuất hiện một dãy sương mù dày đặc, kéo dài hai dặm đường, nó bao phủ hầu hết Vực Trượng Thiên Nhai.
Triệu Phong Sơn dừng bước chân, nhíu mày nhìn vào đám sương mù trước mặt, cẩn thận nhắc nhở.
"Mọi người chú ý, bên trong sương mù có quỷ dị."
"Vâng!"
Tào Chu mấy người gật đầu biểu thị.
"Tiến vào!"
Triệu Phong Sơn cất giọng nói, âm thanh vừa dứt, bản thân hắn liền nhanh chân bước vào đầu tiên.
Đám người Tào Chu đưa mắt nhìn nhau, tiếp đó cũng đồng loạt theo sau.
Bốn người Tần Hạ Lưu, Hoàng Bị, Tào Chu cùng Đốc Tháo, trước sau tiến vào bên trong sương vụ, quang cảnh xung quanh bỗng chốc thay đổi, mỗi người bọn hắn không cảm ứng được khí tức của đối phương, ngay lập tức lâm vào bất an.
Triệu Phong Sơn cũng như vậy, khi tiến vào trong huyễn vân vụ, hắn liền không cảm ứng được bốn người kia, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vã hô lớn.
"Tào Chu, Đốc Tháo! Hai ngươi ở đâu?"
"Tần Hạ Lưu, Hoàng Bị…"
Lớn giọng kêu mười mấy lần, phát hiện không có ai hồi âm lại, Triệu Phong Sơn có chút sốt ruột, dù sao đây cũng là thuộc hạ thân thích của hắn. Có bọn hắn ở sau, sau này địa vị sẽ không có ai lung lay được, nếu một trong mấy người đó chết, tông chủ Linh Bảo Tông tất nhiên sẽ điều tra ra, khi đó tội danh liền rơi trên đầu hắn, chức vị đại trưởng lão khó có thể giữ được.
"Hy vọng bọn hắn không sao."
Trong lòng Triệu Phong Sơn chỉ hy vọng, tuy vào sương vụ này, ngoại trừ huyễn cảnh ra thì cơ hồ không có nguy hiểm nào.
Nếu nói nguy hiểm, chỉ sợ bọn hắn sau khi thoát khỏi mê vụ, tiến nhập tại một nơi nào đó xa lạ, gặp phải yêu thú tập kích, lấy lực lượng bị giam cầm, chín phần mười không thể đánh giết được yêu thú.
Bởi vì yêu thú tại nơi đây, không có bị trận pháp phong ấn, bọn chúng có thể sử dụng kỹ năng lẫn linh khí.
Cũng vì thế mà Vực Trượng Thiên Nhai được coi là một trong ngũ đại bí cảnh nguy hiểm.
Đám người Triệu Phong Sơn rơi vào mê vụ, nửa ngày trời mất phương hướng, không biết khi nào thoát khỏi.
Triệu Phong Sơn, Tào Chu cùng Đốc Tháo, ba người đều có tu vi mạnh mẽ, tinh thần lực sớm đã trở nên cứng rắn, mê vụ không cách nào khiến bọn hắn lâm vào ảo giác. Nhưng vẫn một mực chìm bên trong sương vụ, không cách nào thoát ra được, tầm nhìn chung quanh bị hạn chế, dường như không cảm ứng được phía trước sẽ có cái gì phát sinh.
Về phần Tần Hạ Lưu và Hoàng Bị thì khác, bọn hắn giờ khắc này bị sương vụ mê hoặc, mỗi người chìm trong ảo mộng của chính mình, bên trong mộng, đều là những mong ước mà bọn hắn đặt mục tiêu, đối mặt với sự quyến rũ này, khó có thể thoát ra được huyễn cảnh.
Quay trở lại Vũ Thuần Tử, sau khi cố gắng dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng leo lên được ngọn đồi cao trước mặt, trọng lực nơi này nặng gấp trăm lần lúc mới bắt đầu.
Tương đương một ngọn núi lớn đè lên vai hắn, lực lượng này, trực tiếp làm Vũ Thuần Tử bị thương, chuyện này là chuyện không thể tránh khỏi, Liễu Giai Nhân khi xưa cũng trải qua một lần.
Từng mảng da quanh thân hắn dần dần nứt toạc ra, máu tươi từ bên trong không ngừng thấm đỏ.
Nhờ vào Phục Thiên Quyết trải qua hai lần tẩm bổ, bản thân mới không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Vũ Thuần Tử một thân một mình, gắng gượng đứng giữa đỉnh núi, phóng mắt nhìn chung quanh, hắn muốn tìm kiếm nơi mà Liễu Giai Nhân đã đánh dấu xuống bản đồ.
Hết nhìn đông đến nhìn tây, qua một vòng quan sát, phát hiện cách đó không xa, có một ngọn núi cao, gấp đôi với đỉnh núi hắn đang đứng, trên đỉnh núi này có chút mờ mờ ảo ảo mông lung.
Trên bản đồ cũng ghi rõ, nơi này dày đặc sương vụ, nhưng bên trong nó toàn là độc, cụ thể có nguy hiểm hay không thì hắn không biết, ngoại trừ ghi chép có độc ra thì Liễu Giai Nhân chưa bước vào.
Trong lòng hắn đột nhiên hiện lên ý nghĩ, nếu nơi này nguy hiểm như vậy, liệu có phải đây chính là lối ra?
Ngay cả Liễu Giai Nhân cũng không dám đi vào nơi đó, khả năng cao hẳn là lối ra, nhưng Vũ Thuần Tử có dám liều mạng đi vào? Điều này đương nhiên hắn không dám, tính mạng chỉ có một, không thể tùy tiện đem đi đùa.
Trước tiên cần quan sát rồi mới tính tiếp.
Ngao!!!
Đúng lúc này, hắn chợt nghe đâu đó ở phía xa, cách hai dặm đường, xuất hiện một âm thanh gào rống, Vũ Thuần Tử kinh ngạc lấy làm lạ, nhíu mày nhìn về phương hướng âm thanh phát ra.
Bỗng chốc, từ bên trong lùm cây chằng chịt, lao ra một bóng đen, tốc độ cực kỳ nhanh, sau lưng nó còn lưu lại tàn ảnh.
Chapter 62 Chương 62: Hắc Tinh Thú!
Hắc Tinh Thú!
Thần sắc Vũ Thuần Tử ngay lập tức căng thẳng, trong lòng xuất hiện một tia nguy hiểm.
"Cái quái gì vậy?"
Chưa đợi hắn thắc mắc, bóng đen này chỉ trong chớp mắt đã lao đến trước mặt. Móng vuốt sắc bén trực tiếp chém về phía hắn.
Vũ Thuần Tử tràn đầy kinh hãi, vô ý thức lui về phía sau né tránh.
Xoẹt!!!
Tốc độ Vũ Thuần Tử bị trọng lực đình trệ, tuy phản ứng nhanh, nhưng vẫn không thoát khỏi ma trảo.
Móng vuốt bỗng chốc cào lên ngực hắn, năm dấu móng vuốt in hằn lên trên, vết thương có thể thấy rõ xương bên trong, máu tươi không ngừng tràn ra ngoài.
Vũ Thuần Tử khó khăn lui ngược, nhìn vết thương trên ngực mình, kèm theo từng đợt đau nhói, nội tâm hắn tràn đầy kinh hãi.
Gừ… Gừ!
Lúc này Vũ Thuần Tử mới nhìn rõ được bóng hình trước mặt, toàn thân nó đều là màu đen, tứ chi to lực lưỡng, mỗi chi đều có móng vuốt sắc bén. Cặp mắt to dài cùng chiếc miệng rộng với vô số chiếc răng sắc nhọn, kèm theo chiếc lưỡi dài đến tận chân, sau lưng có một chiếc đuôi tựa như đuôi ngựa.
Yêu thú này đứng thẳng bằng hai chân, lưng khom xuống, cặp mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vũ Thuần Tử.
"Đây là yêu thú gì?"
Trong lòng hắn vô cùng sửng sốt, đối diện với hắn, dường như không thuộc loại yêu thú nào cả, tựa như một con ma thú kỳ lạ.
Nhìn yêu thú trước mặt di chuyển nhẹ nhàng, không giống như bị trọng lực nơi này ước thúc. Đây là điều khiến hắn kinh hãi nhất.
Thân hình to lớn cộng với tốc độ di chuyển của nó, lần này Vũ Thuần Tử cảm giác bản thân gặp phải rắc rối lớn.
Yêu thú nhe ra hàm răng sắc nhọn, chiếc lưỡi dài không ngừng uốn éo, cặp mắt sắc lạnh nhìn vào Vũ Thuần Tử, giống như đang cùng với hắn chơi mèo vờn chuột.
Hắn có thể đoán được, nếu chiếc lưỡi này đánh trúng vào người, bị thương cũng không hề nhẹ.
Vũ Thuần Tử vội vàng cầm máu, cẩn thận quan sát từng nhất cử nhất động con yêu thú.
Nếu có Liễu Giai Nhân ở đây, nàng tất nhiên sẽ nhận ra yêu thú trước mặt, đây chính là loài Hắc Tinh Thú, kết hợp giữa ma thú cùng yêu thú.
Sở trường của nó chính là sự nhanh nhẹn, cùng với lối tấn công không theo khuôn mẫu, Hắc Tinh Thú không có tu vi, dùng lực lượng thân thể để săn mồi.
Hắc Tinh Thú có hai điểm đặc biệt, một là, thân thể nó tựa như một chất dịch nhầy. Vừa cứng lại vừa mềm, không hề có xương sống, hai cánh tay có thể tùy ý biến thành nhiều bộ dạng khác nhau, giống như đao, thương, kiếm, lưỡi liềm… Cộng với khả năng chữa lành vết thương cực cao.
Hơn hết, Hắc Tinh Thú thuộc loài ký sinh trùng, một khi đã nhắm vào ai, người đó sẽ bị nó đánh hạ, đem thân thể khống chế hoàn toàn.
Toàn bộ ký ức nguyên chủ sẽ bị nó gặm nhấm, tiếp thu trở thành một phần ký ức bên trong đại não Hắc Tinh Thú.
Toàn bộ Vực Trượng Thiên Nhai không có bao nhiêu con Hắc Tinh Thú, tỉ lệ gặp nó chỉ nằm năm phần trăm, mà Vũ Thuần Tử thuộc năm phần trăm còn lại.
Không biết nên nói hắn xui xẻo hay là gặp may đây nữa.
Ngoại trừ đối với nhân loại nguy hiểm ra, thì tác dụng của nó vô cùng lớn. Bởi vì bên trong nhãn cầu của chúng, có chứa lượng lớn chất chữa lành vết thương. Chỉ cần đem nhãn cầu kia hấp thu, vết thương nghiêm trọng đến mấy cũng chữa khỏi trong chốc lát.
Chưa kể, toàn bộ thịt của nó cũng có công dụng, dường như là vĩnh viễn. Bên trong thịt Hắc Tinh Thú, toàn là linh khí thiên địa tạo thành, sau khi hấp thụ toàn bộ cơ thể chúng, bản thân sẽ nhận được một năng lực truyền thừa từ bản thể Hắc Tinh Thú. Nhưng cũng không phải con Hắc Tinh Thú nào cũng nhận được truyền thừa, yêu cầu phải trên một trăm năm tuổi, mới có thể lĩnh hội được.
Mà con Hắc Tinh Thú trước mặt, theo vóc dáng lẫn khí thế, còn chưa đạt tới tiêu chuẩn kia, chắc hẳn vừa tròn tám mươi.
Đương nhiên những thứ này, Vũ Thuần Tử không thể biết được, càng không biết đến công dụng thật sự của Hắc Tinh Thú.
Gừ…
Hắc Tinh Thú tràn đầy xem thường nhìn Vũ Thuần Tử, nhe hai hàm răng đầy dữ tợn, nước dãi không ngừng chảy xuống, nó gào rống một tiếng, tựa như là đang thị uy.
Vũ Thuần Tử ý thức được không ổn, ngay lập tức xoay người chạy xuống núi.
Thấy con mồi trước mặt bỏ chạy, Hắc Tinh Thú càng thêm phấn khích, rên rỉ gừ nhẹ một tiếng, hai cánh tay hóa thành hai thanh đao lưỡi liềm sắc bén, sau đó nhảy vút lên cao năm mét. Thân thể nặng nề đáp xuống mặt đất, chỉ nghe "bành" một tiếng thật to, Hắc Tinh Thú liền đem những thân cây cản đường trước mặt, từng nhát chém đứt.
Xoẹt xoẹt!!!
Rất nhiều cây cối ngã rạp xuống, Vũ Thuần Tử ở phía trước, cảm giác hơi thở Hắc Tinh Thú đang điên cuồng truy đuổi, nội tâm càng thêm lo lắng.
Ngay lúc Vũ Thuần Tử chạy xuống bên dưới núi, trọng lực cành lúc càng nhẹ dần đi, thân thể hắn cuối cùng cũng không còn áp lực như trước.
Chapter 63 Chương 63: Cắn Nuốt.
Cắn Nuốt Hắc Tinh Thú.
Mà Hắc Tinh Thú phía sau, tốc độ không hề giảm xuống, khoảng cách cùng Vũ Thuần Tử càng lúc càng kéo gần.
Mười mét, năm mét, ba mét…
Vũ Thuần Tử triệt để hỗn loạn, nếu cứ như vậy rất nhanh sẽ bị Hắc Tinh Thú đuổi kịp, khi đó hắn không còn cơ hội sống sót.
Vũ Thuần Tử cắn chặt răng, tiếp tục gia tốc thêm vào cánh chân, vết thương trong người vì vận động quá nhiều, cũng vì thế mà càng ngày càng thêm nặng, sắc mặt hắn sớm đã trở nên tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào.
Uỳnh!!!
Đột nhiên, Hắc Tinh Thú nhún người nhảy lên cao, ngay lập tức đáp xuống trước mặt Vũ Thuần Tử, hai cánh đao chém xoẹt qua cổ một đường.
Hắn một mực chạy về phía trước, bỗng nhiên một âm thanh vang dội vang lên. Sau đó là hai đường chém nhắm thẳng vào chính mình.
Vũ Thuần Tử cực kỳ chấn kinh, ý thức được tia nguy hiểm, vội vã lui về sau hai mươi bước, cũng vì vậy mà tránh thoát được một kiếp nạn, nếu không thân thể hắn đã bị chém thành ba mảnh.
Sau khi thoát khỏi sát chiêu, Vũ Thuần Tử không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Hắc Tinh Thú không có dừng lại, hai thanh đao lưỡi liềm không ngừng chém tới, những nơi nó đi qua toàn bộ cây cối đều bị chém thành hai nửa.
Bành… Bành… Bành!
Vũ Thuần Tử vất vả né tránh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi, trên vai, lưng, đùi, đã xuất hiện thêm vài đoạn vết thương. Tuy không ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng như vậy cũng làm tốc độ phản ứng của Vũ Thuần Tử càng ngày càng chậm.
Thân thể hắn bây giờ toàn là máu, đầu tóc trở nên bù xù xấu xí hơn bao giờ hết, tựa như đang chui ra từ chiến trường.
Hắc Tinh Thú không ngừng tấn công, khiến Vũ Thuần Tử càng thêm khổ sở.
"Chết tiệt!"
Vũ Thuần Tử không cam lòng rống giận, từng đợt cơn đau truyền tới, khiến hắn mất đi lý trí, đối với Hắc Tinh Thú triệt để phẫn nộ, trong lòng không còn ý nghĩ chạy trốn, hai mắt tràn đầy huyết sắc nhìn chằm chằm Hắc Tinh Thú.
Hắc Tinh Thú cảm giác Vũ Thuần Tử bất thường, nó chợt lâm vào sững sờ, động tác cũng ngưng lại một chút, sau đó gào rống một hơi dài, tiếp tục lao đến tấn công, cánh tay chớp mắt hóa thành một mũi kiếm sắc nhọn. Nhắm thẳng vào vị trí trái tim của Vũ Thuần Tử đâm tới.
Vũ Thuần Tử không có ý nghĩ né tránh, điên cuồng lao vào mũi kiếm, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, mũi kiếm ngay lập tức đâm xuyên qua vị trí trái tim hắn.
Cơn đau truyền đến khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt cánh tay của Hắc Tinh Thú đang ghim vào trong người mình.
Hắc Tinh Thú lộ ra biểu cảm thích ý, cánh tay còn lại liền tấn công, một đao này nhắm vào chiếc cổ của Vũ Thuần Tử, nó muốn dùng một đao kết liễu con mồi.
Vũ Thuần Tử không để cho nó toại nguyện, dùng một tay bắt lấy thanh đao kia.
Hậu quả làm lòng bàn tay của hắn bị chém sâu vào bên trong xương khớp, máu tươi ồ ạt chảy ra không ngừng.
Hắc Tinh Thú triệt để nổi giận, nó vùng vẫy muốn rút hai cánh tay thoát khỏi trói buộc, nhưng đáng tiếc đã bị Vũ Thuần Tử nắm chặt khó có thể thoát ra được.
Bành bành bành…
Lần này nó dùng chiếc đuôi dài, không ngừng quất đằng sau lưng hắn, Vũ Thuần Tử sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, liền nôn ra một ngụm máu tươi, cảm giác sinh cơ của mình đang dần dần trôi qua.
Nhìn Hắc Tinh Thú đang điên cuồng vùng vẫy, Vũ Thuần Tử cười gằn một tiếng, sau đó há cái miệng rộng, cắn mạnh lên cổ của nó, mạnh mẽ xé ra một miếng thịt.
Ngao!!!
Hắc Tinh Thú đau đớn gào thét, chiếc đuôi đánh vào lưng hắn càng ngày càng mạnh, làm xương cốt bên trong Vũ Thuần Tử hầu như vỡ vụn.
Dù đau đớn đến cắt da cắt thịt, nhưng Vũ Thuần Tử vẫn ngoan cường.
"Ngươi đánh ta một cái, ta sẽ cắn ngươi một cái."
Vũ Thuần Tử nghiến răng nghiến lợi, độc ác nghĩ, hắn không ngừng đem Hắc Tinh Thú cắn xé, Hắc Tinh Thú tru lên một tiếng thảm thiết.
Ngao!!!
Đúng lúc này, Vũ Thuần Tử đột nhiên phát hiện mùi vị của Hắc Tinh Thú khá tốt, cảm thấy thịt tươi của yêu thú này giống như một miếng thịt heo đã nướng chín béo bở, đặc biệt máu của nó cũng khá ngon.
Vũ Thuần Tử mặc kệ thương thế trên người, ngươi đã muốn giết ta, ta đương nhiên sẽ kéo ngươi xuống chung, tốt như vậy mùi vị, trước khi chết cũng phải thưởng thức một phen.
Nghĩ xong, hắn liền lao vào cắn xé, điên cuồng ăn thịt Hắc Tinh Thú.
Hắc Tinh Thú lúc này không còn khí thế như trước, trong mắt nó tràn ngập sợ hãi, cảm giác bản thân dần dần rơi vào trong bụng nhân loại này, khiến nó không thể nào chấp nhận nổi.
Vốn nghĩ bản thân nó chính là kẻ đi săn, Vũ Thuần Tử chỉ là con mồi, nhưng giờ khắc này nó mới hiểu được, nó mới là con mồi.
Từng miếng thịt không ngừng bị lấy xuống, dị năng hóa hình của nó cũng giảm dần, thân thể trở nên kiệt quệ đến thảm thương.
Mà bên phía Vũ Thuần Tử, khi đang thưởng thức mùi vị, vết thương của hắn cũng chậm rãi khép lại, xương cốt vỡ vụn cũng lấy tốc độ nhanh nhất hồi phục.
Tiến Vào Mê Vụ.
Chỉ trong nén hương thời gian, trước mắt hắn xuất hiện một sườn núi dựng đứng theo góc năm mươi độ, bởi vì áp suất quá lớn, không hề có một cục đá hoặc ngọn cỏ nào sinh trưởng, cả sườn núi đều phủ đầy cát bụi.
Tại một nơi phương xa bên trong phạm vi Vực Trượng Thiên Nhai, Triệu Phong Sơn cùng mấy người đang lần lượt tiến vào, trước mặt bọn hắn xuất hiện một dãy sương mù dày đặc, kéo dài hai dặm đường, nó bao phủ hầu hết Vực Trượng Thiên Nhai.
Triệu Phong Sơn dừng bước chân, nhíu mày nhìn vào đám sương mù trước mặt, cẩn thận nhắc nhở.
"Mọi người chú ý, bên trong sương mù có quỷ dị."
"Vâng!"
Tào Chu mấy người gật đầu biểu thị.
"Tiến vào!"
Triệu Phong Sơn cất giọng nói, âm thanh vừa dứt, bản thân hắn liền nhanh chân bước vào đầu tiên.
Đám người Tào Chu đưa mắt nhìn nhau, tiếp đó cũng đồng loạt theo sau.
Bốn người Tần Hạ Lưu, Hoàng Bị, Tào Chu cùng Đốc Tháo, trước sau tiến vào bên trong sương vụ, quang cảnh xung quanh bỗng chốc thay đổi, mỗi người bọn hắn không cảm ứng được khí tức của đối phương, ngay lập tức lâm vào bất an.
Triệu Phong Sơn cũng như vậy, khi tiến vào trong huyễn vân vụ, hắn liền không cảm ứng được bốn người kia, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vã hô lớn.
"Tào Chu, Đốc Tháo! Hai ngươi ở đâu?"
"Tần Hạ Lưu, Hoàng Bị…"
Lớn giọng kêu mười mấy lần, phát hiện không có ai hồi âm lại, Triệu Phong Sơn có chút sốt ruột, dù sao đây cũng là thuộc hạ thân thích của hắn. Có bọn hắn ở sau, sau này địa vị sẽ không có ai lung lay được, nếu một trong mấy người đó chết, tông chủ Linh Bảo Tông tất nhiên sẽ điều tra ra, khi đó tội danh liền rơi trên đầu hắn, chức vị đại trưởng lão khó có thể giữ được.
"Hy vọng bọn hắn không sao."
Trong lòng Triệu Phong Sơn chỉ hy vọng, tuy vào sương vụ này, ngoại trừ huyễn cảnh ra thì cơ hồ không có nguy hiểm nào.
Nếu nói nguy hiểm, chỉ sợ bọn hắn sau khi thoát khỏi mê vụ, tiến nhập tại một nơi nào đó xa lạ, gặp phải yêu thú tập kích, lấy lực lượng bị giam cầm, chín phần mười không thể đánh giết được yêu thú.
Bởi vì yêu thú tại nơi đây, không có bị trận pháp phong ấn, bọn chúng có thể sử dụng kỹ năng lẫn linh khí.
Cũng vì thế mà Vực Trượng Thiên Nhai được coi là một trong ngũ đại bí cảnh nguy hiểm.
Đám người Triệu Phong Sơn rơi vào mê vụ, nửa ngày trời mất phương hướng, không biết khi nào thoát khỏi.
Triệu Phong Sơn, Tào Chu cùng Đốc Tháo, ba người đều có tu vi mạnh mẽ, tinh thần lực sớm đã trở nên cứng rắn, mê vụ không cách nào khiến bọn hắn lâm vào ảo giác. Nhưng vẫn một mực chìm bên trong sương vụ, không cách nào thoát ra được, tầm nhìn chung quanh bị hạn chế, dường như không cảm ứng được phía trước sẽ có cái gì phát sinh.
Về phần Tần Hạ Lưu và Hoàng Bị thì khác, bọn hắn giờ khắc này bị sương vụ mê hoặc, mỗi người chìm trong ảo mộng của chính mình, bên trong mộng, đều là những mong ước mà bọn hắn đặt mục tiêu, đối mặt với sự quyến rũ này, khó có thể thoát ra được huyễn cảnh.
Quay trở lại Vũ Thuần Tử, sau khi cố gắng dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng leo lên được ngọn đồi cao trước mặt, trọng lực nơi này nặng gấp trăm lần lúc mới bắt đầu.
Tương đương một ngọn núi lớn đè lên vai hắn, lực lượng này, trực tiếp làm Vũ Thuần Tử bị thương, chuyện này là chuyện không thể tránh khỏi, Liễu Giai Nhân khi xưa cũng trải qua một lần.
Từng mảng da quanh thân hắn dần dần nứt toạc ra, máu tươi từ bên trong không ngừng thấm đỏ.
Nhờ vào Phục Thiên Quyết trải qua hai lần tẩm bổ, bản thân mới không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Vũ Thuần Tử một thân một mình, gắng gượng đứng giữa đỉnh núi, phóng mắt nhìn chung quanh, hắn muốn tìm kiếm nơi mà Liễu Giai Nhân đã đánh dấu xuống bản đồ.
Hết nhìn đông đến nhìn tây, qua một vòng quan sát, phát hiện cách đó không xa, có một ngọn núi cao, gấp đôi với đỉnh núi hắn đang đứng, trên đỉnh núi này có chút mờ mờ ảo ảo mông lung.
Trên bản đồ cũng ghi rõ, nơi này dày đặc sương vụ, nhưng bên trong nó toàn là độc, cụ thể có nguy hiểm hay không thì hắn không biết, ngoại trừ ghi chép có độc ra thì Liễu Giai Nhân chưa bước vào.
Trong lòng hắn đột nhiên hiện lên ý nghĩ, nếu nơi này nguy hiểm như vậy, liệu có phải đây chính là lối ra?
Ngay cả Liễu Giai Nhân cũng không dám đi vào nơi đó, khả năng cao hẳn là lối ra, nhưng Vũ Thuần Tử có dám liều mạng đi vào? Điều này đương nhiên hắn không dám, tính mạng chỉ có một, không thể tùy tiện đem đi đùa.
Trước tiên cần quan sát rồi mới tính tiếp.
Ngao!!!
Đúng lúc này, hắn chợt nghe đâu đó ở phía xa, cách hai dặm đường, xuất hiện một âm thanh gào rống, Vũ Thuần Tử kinh ngạc lấy làm lạ, nhíu mày nhìn về phương hướng âm thanh phát ra.
Bỗng chốc, từ bên trong lùm cây chằng chịt, lao ra một bóng đen, tốc độ cực kỳ nhanh, sau lưng nó còn lưu lại tàn ảnh.
Chapter 62 Chương 62: Hắc Tinh Thú!
Hắc Tinh Thú!
Thần sắc Vũ Thuần Tử ngay lập tức căng thẳng, trong lòng xuất hiện một tia nguy hiểm.
"Cái quái gì vậy?"
Chưa đợi hắn thắc mắc, bóng đen này chỉ trong chớp mắt đã lao đến trước mặt. Móng vuốt sắc bén trực tiếp chém về phía hắn.
Vũ Thuần Tử tràn đầy kinh hãi, vô ý thức lui về phía sau né tránh.
Xoẹt!!!
Tốc độ Vũ Thuần Tử bị trọng lực đình trệ, tuy phản ứng nhanh, nhưng vẫn không thoát khỏi ma trảo.
Móng vuốt bỗng chốc cào lên ngực hắn, năm dấu móng vuốt in hằn lên trên, vết thương có thể thấy rõ xương bên trong, máu tươi không ngừng tràn ra ngoài.
Vũ Thuần Tử khó khăn lui ngược, nhìn vết thương trên ngực mình, kèm theo từng đợt đau nhói, nội tâm hắn tràn đầy kinh hãi.
Gừ… Gừ!
Lúc này Vũ Thuần Tử mới nhìn rõ được bóng hình trước mặt, toàn thân nó đều là màu đen, tứ chi to lực lưỡng, mỗi chi đều có móng vuốt sắc bén. Cặp mắt to dài cùng chiếc miệng rộng với vô số chiếc răng sắc nhọn, kèm theo chiếc lưỡi dài đến tận chân, sau lưng có một chiếc đuôi tựa như đuôi ngựa.
Yêu thú này đứng thẳng bằng hai chân, lưng khom xuống, cặp mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vũ Thuần Tử.
"Đây là yêu thú gì?"
Trong lòng hắn vô cùng sửng sốt, đối diện với hắn, dường như không thuộc loại yêu thú nào cả, tựa như một con ma thú kỳ lạ.
Nhìn yêu thú trước mặt di chuyển nhẹ nhàng, không giống như bị trọng lực nơi này ước thúc. Đây là điều khiến hắn kinh hãi nhất.
Thân hình to lớn cộng với tốc độ di chuyển của nó, lần này Vũ Thuần Tử cảm giác bản thân gặp phải rắc rối lớn.
Yêu thú nhe ra hàm răng sắc nhọn, chiếc lưỡi dài không ngừng uốn éo, cặp mắt sắc lạnh nhìn vào Vũ Thuần Tử, giống như đang cùng với hắn chơi mèo vờn chuột.
Hắn có thể đoán được, nếu chiếc lưỡi này đánh trúng vào người, bị thương cũng không hề nhẹ.
Vũ Thuần Tử vội vàng cầm máu, cẩn thận quan sát từng nhất cử nhất động con yêu thú.
Nếu có Liễu Giai Nhân ở đây, nàng tất nhiên sẽ nhận ra yêu thú trước mặt, đây chính là loài Hắc Tinh Thú, kết hợp giữa ma thú cùng yêu thú.
Sở trường của nó chính là sự nhanh nhẹn, cùng với lối tấn công không theo khuôn mẫu, Hắc Tinh Thú không có tu vi, dùng lực lượng thân thể để săn mồi.
Hắc Tinh Thú có hai điểm đặc biệt, một là, thân thể nó tựa như một chất dịch nhầy. Vừa cứng lại vừa mềm, không hề có xương sống, hai cánh tay có thể tùy ý biến thành nhiều bộ dạng khác nhau, giống như đao, thương, kiếm, lưỡi liềm… Cộng với khả năng chữa lành vết thương cực cao.
Hơn hết, Hắc Tinh Thú thuộc loài ký sinh trùng, một khi đã nhắm vào ai, người đó sẽ bị nó đánh hạ, đem thân thể khống chế hoàn toàn.
Toàn bộ ký ức nguyên chủ sẽ bị nó gặm nhấm, tiếp thu trở thành một phần ký ức bên trong đại não Hắc Tinh Thú.
Toàn bộ Vực Trượng Thiên Nhai không có bao nhiêu con Hắc Tinh Thú, tỉ lệ gặp nó chỉ nằm năm phần trăm, mà Vũ Thuần Tử thuộc năm phần trăm còn lại.
Không biết nên nói hắn xui xẻo hay là gặp may đây nữa.
Ngoại trừ đối với nhân loại nguy hiểm ra, thì tác dụng của nó vô cùng lớn. Bởi vì bên trong nhãn cầu của chúng, có chứa lượng lớn chất chữa lành vết thương. Chỉ cần đem nhãn cầu kia hấp thu, vết thương nghiêm trọng đến mấy cũng chữa khỏi trong chốc lát.
Chưa kể, toàn bộ thịt của nó cũng có công dụng, dường như là vĩnh viễn. Bên trong thịt Hắc Tinh Thú, toàn là linh khí thiên địa tạo thành, sau khi hấp thụ toàn bộ cơ thể chúng, bản thân sẽ nhận được một năng lực truyền thừa từ bản thể Hắc Tinh Thú. Nhưng cũng không phải con Hắc Tinh Thú nào cũng nhận được truyền thừa, yêu cầu phải trên một trăm năm tuổi, mới có thể lĩnh hội được.
Mà con Hắc Tinh Thú trước mặt, theo vóc dáng lẫn khí thế, còn chưa đạt tới tiêu chuẩn kia, chắc hẳn vừa tròn tám mươi.
Đương nhiên những thứ này, Vũ Thuần Tử không thể biết được, càng không biết đến công dụng thật sự của Hắc Tinh Thú.
Gừ…
Hắc Tinh Thú tràn đầy xem thường nhìn Vũ Thuần Tử, nhe hai hàm răng đầy dữ tợn, nước dãi không ngừng chảy xuống, nó gào rống một tiếng, tựa như là đang thị uy.
Vũ Thuần Tử ý thức được không ổn, ngay lập tức xoay người chạy xuống núi.
Thấy con mồi trước mặt bỏ chạy, Hắc Tinh Thú càng thêm phấn khích, rên rỉ gừ nhẹ một tiếng, hai cánh tay hóa thành hai thanh đao lưỡi liềm sắc bén, sau đó nhảy vút lên cao năm mét. Thân thể nặng nề đáp xuống mặt đất, chỉ nghe "bành" một tiếng thật to, Hắc Tinh Thú liền đem những thân cây cản đường trước mặt, từng nhát chém đứt.
Xoẹt xoẹt!!!
Rất nhiều cây cối ngã rạp xuống, Vũ Thuần Tử ở phía trước, cảm giác hơi thở Hắc Tinh Thú đang điên cuồng truy đuổi, nội tâm càng thêm lo lắng.
Ngay lúc Vũ Thuần Tử chạy xuống bên dưới núi, trọng lực cành lúc càng nhẹ dần đi, thân thể hắn cuối cùng cũng không còn áp lực như trước.
Chapter 63 Chương 63: Cắn Nuốt.
Cắn Nuốt Hắc Tinh Thú.
Mà Hắc Tinh Thú phía sau, tốc độ không hề giảm xuống, khoảng cách cùng Vũ Thuần Tử càng lúc càng kéo gần.
Mười mét, năm mét, ba mét…
Vũ Thuần Tử triệt để hỗn loạn, nếu cứ như vậy rất nhanh sẽ bị Hắc Tinh Thú đuổi kịp, khi đó hắn không còn cơ hội sống sót.
Vũ Thuần Tử cắn chặt răng, tiếp tục gia tốc thêm vào cánh chân, vết thương trong người vì vận động quá nhiều, cũng vì thế mà càng ngày càng thêm nặng, sắc mặt hắn sớm đã trở nên tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào.
Uỳnh!!!
Đột nhiên, Hắc Tinh Thú nhún người nhảy lên cao, ngay lập tức đáp xuống trước mặt Vũ Thuần Tử, hai cánh đao chém xoẹt qua cổ một đường.
Hắn một mực chạy về phía trước, bỗng nhiên một âm thanh vang dội vang lên. Sau đó là hai đường chém nhắm thẳng vào chính mình.
Vũ Thuần Tử cực kỳ chấn kinh, ý thức được tia nguy hiểm, vội vã lui về sau hai mươi bước, cũng vì vậy mà tránh thoát được một kiếp nạn, nếu không thân thể hắn đã bị chém thành ba mảnh.
Sau khi thoát khỏi sát chiêu, Vũ Thuần Tử không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Hắc Tinh Thú không có dừng lại, hai thanh đao lưỡi liềm không ngừng chém tới, những nơi nó đi qua toàn bộ cây cối đều bị chém thành hai nửa.
Bành… Bành… Bành!
Vũ Thuần Tử vất vả né tránh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi, trên vai, lưng, đùi, đã xuất hiện thêm vài đoạn vết thương. Tuy không ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng như vậy cũng làm tốc độ phản ứng của Vũ Thuần Tử càng ngày càng chậm.
Thân thể hắn bây giờ toàn là máu, đầu tóc trở nên bù xù xấu xí hơn bao giờ hết, tựa như đang chui ra từ chiến trường.
Hắc Tinh Thú không ngừng tấn công, khiến Vũ Thuần Tử càng thêm khổ sở.
"Chết tiệt!"
Vũ Thuần Tử không cam lòng rống giận, từng đợt cơn đau truyền tới, khiến hắn mất đi lý trí, đối với Hắc Tinh Thú triệt để phẫn nộ, trong lòng không còn ý nghĩ chạy trốn, hai mắt tràn đầy huyết sắc nhìn chằm chằm Hắc Tinh Thú.
Hắc Tinh Thú cảm giác Vũ Thuần Tử bất thường, nó chợt lâm vào sững sờ, động tác cũng ngưng lại một chút, sau đó gào rống một hơi dài, tiếp tục lao đến tấn công, cánh tay chớp mắt hóa thành một mũi kiếm sắc nhọn. Nhắm thẳng vào vị trí trái tim của Vũ Thuần Tử đâm tới.
Vũ Thuần Tử không có ý nghĩ né tránh, điên cuồng lao vào mũi kiếm, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, mũi kiếm ngay lập tức đâm xuyên qua vị trí trái tim hắn.
Cơn đau truyền đến khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt cánh tay của Hắc Tinh Thú đang ghim vào trong người mình.
Hắc Tinh Thú lộ ra biểu cảm thích ý, cánh tay còn lại liền tấn công, một đao này nhắm vào chiếc cổ của Vũ Thuần Tử, nó muốn dùng một đao kết liễu con mồi.
Vũ Thuần Tử không để cho nó toại nguyện, dùng một tay bắt lấy thanh đao kia.
Hậu quả làm lòng bàn tay của hắn bị chém sâu vào bên trong xương khớp, máu tươi ồ ạt chảy ra không ngừng.
Hắc Tinh Thú triệt để nổi giận, nó vùng vẫy muốn rút hai cánh tay thoát khỏi trói buộc, nhưng đáng tiếc đã bị Vũ Thuần Tử nắm chặt khó có thể thoát ra được.
Bành bành bành…
Lần này nó dùng chiếc đuôi dài, không ngừng quất đằng sau lưng hắn, Vũ Thuần Tử sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, liền nôn ra một ngụm máu tươi, cảm giác sinh cơ của mình đang dần dần trôi qua.
Nhìn Hắc Tinh Thú đang điên cuồng vùng vẫy, Vũ Thuần Tử cười gằn một tiếng, sau đó há cái miệng rộng, cắn mạnh lên cổ của nó, mạnh mẽ xé ra một miếng thịt.
Ngao!!!
Hắc Tinh Thú đau đớn gào thét, chiếc đuôi đánh vào lưng hắn càng ngày càng mạnh, làm xương cốt bên trong Vũ Thuần Tử hầu như vỡ vụn.
Dù đau đớn đến cắt da cắt thịt, nhưng Vũ Thuần Tử vẫn ngoan cường.
"Ngươi đánh ta một cái, ta sẽ cắn ngươi một cái."
Vũ Thuần Tử nghiến răng nghiến lợi, độc ác nghĩ, hắn không ngừng đem Hắc Tinh Thú cắn xé, Hắc Tinh Thú tru lên một tiếng thảm thiết.
Ngao!!!
Đúng lúc này, Vũ Thuần Tử đột nhiên phát hiện mùi vị của Hắc Tinh Thú khá tốt, cảm thấy thịt tươi của yêu thú này giống như một miếng thịt heo đã nướng chín béo bở, đặc biệt máu của nó cũng khá ngon.
Vũ Thuần Tử mặc kệ thương thế trên người, ngươi đã muốn giết ta, ta đương nhiên sẽ kéo ngươi xuống chung, tốt như vậy mùi vị, trước khi chết cũng phải thưởng thức một phen.
Nghĩ xong, hắn liền lao vào cắn xé, điên cuồng ăn thịt Hắc Tinh Thú.
Hắc Tinh Thú lúc này không còn khí thế như trước, trong mắt nó tràn ngập sợ hãi, cảm giác bản thân dần dần rơi vào trong bụng nhân loại này, khiến nó không thể nào chấp nhận nổi.
Vốn nghĩ bản thân nó chính là kẻ đi săn, Vũ Thuần Tử chỉ là con mồi, nhưng giờ khắc này nó mới hiểu được, nó mới là con mồi.
Từng miếng thịt không ngừng bị lấy xuống, dị năng hóa hình của nó cũng giảm dần, thân thể trở nên kiệt quệ đến thảm thương.
Mà bên phía Vũ Thuần Tử, khi đang thưởng thức mùi vị, vết thương của hắn cũng chậm rãi khép lại, xương cốt vỡ vụn cũng lấy tốc độ nhanh nhất hồi phục.