Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58-62
Chapter 58 Chương 58: Y Sư Cùng Tứ Đại Nghề Nghiệp.
Y Sư cùng Tứ Đại Nghề Nghiệp.
Liễu Giai Nhân cười nhẹ, nụ cười này quả thật mê hoặc lòng người, âm thanh bình tĩnh nói.
"Tính ra mạng ngươi còn tốt, rơi từ trên cao vậy mà không chết, trùng hợp lại gặp phải ta đang đi ngang qua, nên tiện tay đem ngươi cứu trở lại, không thì ngươi đã táng thân dưới miệng núi lửa."
"Lần này nhờ có cô nương, đa tạ rất nhiều."
Trong lòng Vũ Thuần Tử hiện lên tia cảm kích, từ bên trong đáy lòng nói ra.
"Hiện tại xương cốt bên trong còn chưa lành lặn, ngươi tốt nhất đừng đi nhiều."
Liễu Giai Nhân mở miệng khuyên nhủ, sau đó tiến tới nâng Vũ Thuần Tử đặt lên giường.
Vũ Thuần Tử trong lòng xấu hổ, đây là lần đầu tiên được nữ nhân chăm sóc, không khỏi có chút bối rối.
"Không cần… Ta tự lên được!"
Liễu Giai Nhân không để ý đến hắn, chầm chậm dìu hắn đến bên giường, Vũ Thuần Tử ngửi được mùi thơm từ trên người nàng, mùi thơm này cùng mùi hương trong phòng giống nhau, dù không biết từ loài hoa gì, nhưng cảm giác rất dễ chịu.
"À, ngươi gọi Vũ Thuần Tử sao?"
Liễu Giai Nhân dường như nhớ ra cái gì chợt hỏi.
"Phải!"
Vũ Thuần Tử gật đầu đáp.
"Ta hiểu, dù không biết ngươi gặp phải chuyện gì, nhưng nơi này gọi là Vực Trượng Thiên Nhai, chỉ có vào được nhưng không thể ra được, dù là cao thủ trên Phá Đan cảnh cũng không thể."
Liễu Giai Nhân nhẹ cười, dường như đang nói một kiện sự tình đơn giản.
Vũ Thuần Tử nghe xong trực tiếp rơi vào im lặng.
Vực Trượng Thiên Nhai hắn cũng có nghe tới, truyền thuyết kể rằng, Vực Trượng Thiên Nhai hình thành từ mấy triệu năm về trước, do một người làm nên, người này pháp lực cao cường, tay không tấc sắc đem mặt đất chém nứt, biến thành một vùng u tối sâu vạn trượng.
Sau khi tạo nên vết nứt này, phía dưới vết nứt đột nhiên xuất hiện một bí cảnh kỳ lạ, bên trong còn tỏa ra yêu khí tà dị, chỉ cần ngửi nhẹ một hơi, cũng đủ khiến vô số nhân loại tu sĩ nhập ma.
Người kia thấy vậy, trực tiếp dùng tay đánh ra từng đạo trận pháp, đem yêu khí phong ấn hoàn toàn vào bên dưới.
Sau khi trận pháp hoàn thành, trên trời cao bỗng nhiên xuất hiện quang minh ánh sáng, một luồng ánh sáng mạnh mẽ lao thẳng xuống Vực Trượng Thiên Nhai. Trận pháp do người kia tạo nên bỗng chốc trở nên cứng rắn vô cùng, quanh thân trận pháp liền bị bao phủ ấn ký thiên đạo.
Kể từ đó trở đi, Vực Trượng Thiên Nhai cách biệt với thế giới bên ngoài, tu sĩ bước vào không thể huy động tu vi, toàn bộ tu vi cũng triệt để phong ấn, ngay cả linh khí thiên địa cũng bị ngăn cách bên ngoài trận pháp.
Nghĩ tới điểm này, Vũ Thuần Tử cũng đoán ra được, xem ra toàn bộ tu vi của chính mình, đã bị nơi này phong ấn, không thể phát huy ra lực lượng.
"Này, ngươi bị sao thế?"
Cảm giác Vũ Thuần Tử thất thần. Liễu Giai Nhân liền lên tiếng hỏi.
"Không có gì, ta đang suy nghĩ một chút."
Vũ Thuần Tử nhẹ nói.
"Được rồi, ngươi thương thế còn chưa lành, tốt nhất nên ở đây đừng đi ra ngoài."
Liễu Giai Nhân mở miệng nhắc nhở, nam nhân xa lạ ở trước mặt này, vốn không có bao nhiêu ý nghĩ xấu xa gì, chỉ đối với Vũ Thuần Tử quan tâm chút ít, ít ra nơi này, cũng có một người đồng chung cảnh ngộ với nàng. Liễu Giai Nhân không tiếp tục ở lại lâu, dặn dò hắn vài câu, sau đó rời đi ra ngoài tìm kiếm ít thảo dược.
Vũ Thuần Tử gật đầu, lặng yên nhìn bóng dáng thiếu nữ bước ra khỏi căn phòng, trong lòng bất giác hiện lên tia xúc động.
"Chẳng lẽ thật không thể thoát khỏi đây sao?"
Qua những lời Liễu Giai Nhân nói vừa nãy, Vũ Thuần Tử chợt rơi vào trầm tư, Vực Trượng Thiên Nhai vốn là nơi bí cảnh kỳ bí, chỉ có vào nhưng lại không thể đi ra.
Lần này coi như xui xẻo thật sự, Kinh Thiên Đao rơi vào dung nham, không biết còn nguyên vẹn hay không, ngay cả bản thân bây giờ cũng rơi vào tuyệt địa, khó có cơ hội trở ra.
"Tới đâu thì tới, trước tiên đem thương thế hồi phục rồi tính tiếp."
Qua một canh giờ, Liễu Giai Nhân cuối cùng trở lại, chỉ thấy sau lưng nàng mang một đống thảo dược kỳ lạ, mùi hương nồng nặc truyền vào trong mũi hắn.
"Nàng là y sư sao?"
Vũ Thuần Tử nhíu mày thầm nghĩ, y sư tuy không tính là nghề nghiệp lớn, nhưng cũng xem là một nghề đáng tôn vinh.
Y sư tại trong mắt tu sĩ, không có đáng lấy một đồng, nếu sinh sống tại nhân thường, tất nhiên sẽ được coi là thánh y cứu nhân độ thế, có khi tôn lên làm bồ tát cứu khổ cứu nạn.
Ngoại trừ y sư ra, còn có nhiều ngành nghề tiêu biểu, như Luyện Khí sư, Luyện Đan sư, Trận sư, Phù sư…
Mà Y sư chính là bước đầu tiên của cửa ngưỡng tiến vào Dược sư, qua Dược sư sẽ tới Đan sư, tu sĩ thường hay gọi là Luyện Đan sư.
Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, Trận sư, Phù sư là bốn ngành nghề nổi bật nhất, được cả đại lục tôn sùng, cũng là nghề có thể hái ra tiền, rất nhiều tu sĩ không dám mạo phạm đến bọn họ.
Chapter 59 Chương 59: Khôi Phục
Khôi Phục.
Mỗi một ngành nghề đều chia ra làm chín phẩm khác nhau, phẩm cấp càng cao tượng trưng cho địa vị càng lớn.
Nhìn qua khung cửa sổ, Liễu Giai Nhân đang lựa chọn từng loại thảo dược, phân bố ra khắp nơi trên sạp tre, Vũ Thuần Tử mơ hồ suy đoán, thiếu nữ này chắc hẳn đã có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề Y sư.
Điều làm hắn thắc mắc chính là, một mình sống trong Vực Trượng Thiên Nhai, rốt cuộc học từ ai mà có? Hay nàng đã có từ trước, sau đó giống như hắn, bị người truy đuổi liền rơi vào nơi này?
Quan sát cách ăn mặc lẫn bày bố chung quanh, Vũ Thuần Tử có thể đoán ra, trước kia Liễu Giai Nhân chắc chắn không ở tại đây, rất có thể gặp chuyện gì bất trắc nên mới đày vào Vực Trượng Thiên Nhai.
Qua một lúc lâu, Liễu Giai Nhân mang gói thuốc được nghiền nát đi vào bên trong phòng, nhìn vào Vũ Thuần Tử từ tốn nói.
"Nơi này có hai cân thuốc, chỉ cần mỗi ngày ngâm mình hai tiếng đồng hồ, qua năm lần như vậy, vết thương trong người sẽ nhanh chóng hồi phục."
"Đa tạ, có thể cho ta hỏi, ngươi tại sao lại ở đây không?"
Vũ Thuần Tử hiện lên cảm kích, sau đó hỏi.
Lúc này, bên trong ánh mắt Liễu Giai Nhân chợt ảm đạm thất sắc, sau đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là biểu cảm bình thản, trả lời một cách gượng gạo.
"Việc này không cần ngươi biết, ta rơi vào đây cũng là bất đắc dĩ."
"Vậy tại sao lại tự động cứu ta? Ngươi không sợ ta sau khi lành lại, đem ngươi hãm hại sao?"
Vũ Thuần Tử bất ngờ hỏi, câu hỏi này khiến Liễu Giai Nhân trầm lặng, đột nhiên nàng lại nói.
"Sợ… Đương nhiên rất sợ, nhưng ngươi cùng với ta rơi vào trong đây, tất cả đều là người bình thường, không thể phát huy lực lượng. Cho dù ngươi có mạnh mẽ, ta cũng có cách xử lý."
Đối với cái này, Liễu Giai Nhân tất nhiên cũng có chuẩn bị, tuy mang Vũ Thuần Tử trở về có lòng tốt điều trị, nhưng chỉ là điều trị mà thôi, đề phòng vẫn cần phải đề phòng.
Chẳng ai biết được người nào tốt, người nào xấu.
Vũ Thuần Tử cười lớn, đối với Liễu Giai Nhân có lòng tin như vậy, hắn cũng không muốn nói thêm, ít ra bản thân không có xấu như nàng nghĩ, muốn dùng lời nói, còn không bằng hành động, như vậy sẽ chứng minh bản thân tốt hơn.
Thời gian cứ như vậy thoi đưa, chớp mắt đã trải qua năm ngày, nhờ có thuốc đặc trị do Liễu Giai Nhân tìm về, vết thương của Vũ Thuần Tử mới có thể nhanh chóng hồi phục, đi lại vẫn không còn là vấn đề quá lớn.
Chỉ là mỗi đêm còn đau nhức khi đến giữa khuya, nhưng cơn đau này đối với hắn mà nói, tựa như gãi ngứa một dạng.
Kinh mạch lẫn xương cốt đã hoàn toàn nối lại, dù lấy tốc độ chậm chạp hồi phục, những như vậy cũng đủ rồi.
Liễu Giai Nhân cảm thấy ngoài ý muốn, theo như nàng suy đoán, chí ít phải mười ngày mới hoàn toàn bình phục, không ngờ chỉ dành năm ngày đã xong xuôi.
Vũ Thuần Tử đứng dậy, bước đi một cách chậm rãi, bản thân vẫn còn tê buốt vì nhiều ngày không hoạt động, sau một lúc di chuyển, máu cuối cùng đã tuần hoàn trở lại.
"Thật sự đa tạ cô nương, nếu không có ngươi không biết khi nào ta mới có thể hoạt động."
Vũ Thuần Tử tràn đầy cảm kích, nhìn Liễu Giai Nhân nói.
Liễu Giai Nhân ôn tồn đáp.
"Đối với việc cứu người, đây là chuyện đương nhiên thôi, không cần cảm ơn."
Vũ Thuần Tử khẽ gật đầu, bản thân biết, chính mình nợ Liễu Giai Nhân rất nhiều, nếu sau này có gặp nguy nan hoặc khó khăn gì, hắn sẽ đứng ra giúp đỡ.
Chính Liễu Giai Nhân cũng không biết, bởi vì sự gặp gỡ này, bọn họ sau này sẽ kết chung một thuyền.
Cách đó không xa năm mươi dặm, hướng về phía nam, đám người Triệu Phong Sơn đang tiến về Nga Mi Sơn, sắp sửa bước vào Vực Trượng Thiên Nhai. Lần này gặp mặt, không biết Vũ Thuần Tử sẽ ứng phó như thế nào, chắc chắn không thể nào thoát khỏi một hồi đại chiến.
Trải qua một ngày một đêm, vết thương rốt cuộc cũng chuyển biến tốt.
Đợi sau khi hồi phục hoàn toàn, hắn sẽ rời đi nơi này, tìm đường thoát ra Vực Trượng Thiên Nhai.
Đơn giản Vũ Thuần Tử không muốn cứ mãi sống ở nơi này, bởi vì trong đại não hắn, luôn xuất hiện cảm giác hối thúc lẫn bất an kỳ lạ. Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu, rốt cuộc có chuyện gì lại khiến hắn trở nên như vậy.
Liễu Giai Nhân mặc y phục màu xanh nhạt, nhẹ nhàng bước vào bên trong căn phòng, trên tay còn mang một chén thuốc.
Vũ Thuần Tử ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không khỏi hiện lên giấc mơ kỳ lạ, lúc rơi xuống Vực Trượng Thiên Nhai, không có để ý Liễu Giai Nhân đang bước vào.
"Ngươi đang nghĩ gì?"
Liễu Giai Nhân chợt lên tiếng hỏi.
"Ta đang suy nghĩ, làm cách nào để thoát khỏi Vực Trượng Thiên Nhai."
Vũ Thuần Tử có chút giật mình, khẽ nói.
"Điều này là không thể, ta sống nơi này mấy năm qua, đã tìm đủ mọi cách, vẫn không thể đi ra nơi này, toàn bộ phương viên Vực Trượng Thiên Nhai đều bao phủ dày đặc sương mù."
Liễu Giai Nhân kinh ngạc, sau đó nói ra những cái nàng gặp phải.
Chapter 60 Chương 60: Ý Định
Ý Định.
Ánh mắt Vũ Thuần Tử có chút ảm đạm, nhưng vẫn không bỏ cuộc, hắn muốn xem xem, có nơi nào để thoát ra hay không.
"Ngươi không tìm được, không có nghĩa là ta không tìm được, cho dù không có lối ra, ta cũng muốn thử một phen."
Vũ Thuần Tử kiên định nói ra.
Nghe hắn nói, Liễu Giai Nhân cũng không thể nói gì, chỉ đành để hắn đi tìm rồi mới biết, khi đó thất vọng sẽ giống như nàng lúc đầu.
Lần này ra ngoài, ngoại trừ tìm lối ra còn tìm lại thanh Kinh Thiên Đao, Vũ Thuần Tử tin tưởng, Kinh Thiên Đao không có biến mất, rất có thể nó chỉ nằm sâu bên dưới dung nham núi lửa mà thôi.
Vấn đề ở chỗ, làm sao lấy được nó ra khỏi nơi đó, đây là điều khiến hắn đau đầu nhất.
"Ngươi đã nói vậy, ta cũng không thể nói gì thêm, đây là tấm bản đồ do ta tự vẽ ra, trong đó có toàn bộ chi tiết lối đi, những dấu chéo chung quanh nơi này, đều là ngõ cụt ta đã đi qua."
Liễu Giai Nhân thở dài, sau đó móc trong người ra một tấm giấy, đem đưa cho Vũ Thuần Tử, nói.
Vũ Thuần Tử chợt kinh ngạc, liền nhận lấy, bên trong, hắn thấy rất nhiều đường đi ngã rẽ, ngay cả những nơi nguy hiểm cũng đánh dấu, tổng cộng có bảy tám điểm nguy hiểm, cùng với hai mươi điểm dấu chéo, hiển nhiên đây đều là ngõ cụt.
"Đây là do ngươi tự thân lịch trình rồi ghi chép lại?"
Vũ Thuần Tử tò mò hỏi.
"Phải! Theo ta ước tính, Vực Trượng Thiên Nhai rộng tới một ngàn dặm, muốn một mình đi hết toàn bộ tìm kiếm, yêu cầu phải mất một đến hai năm."
Liễu Giai Nhân gật đầu đáp.
"Thì ra là như vậy, đa tạ cô nương."
Nếu có thứ này trong tay, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, tuy không biết có ra ngoài được hay không, nhưng có còn hơn không, chí ít không để hắn lạc lối bên trong Vực Trượng Thiên Nhai.
Tiếp tục trôi qua thời gian hai ngày, vết thương đã hoàn toàn hồi phục.
Sau khi chuẩn bị một ít đồ đạc, liền tạm biệt Liễu Giai Nhân, một mình bước ra khỏi sơn cốc.
Liễu Giai Nhân nhìn thân ảnh Vũ Thuần Tử dần dần biến mất, trong lòng không hiểu có chút thất lạc, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.
Mấy năm nay, một mình nàng sống vẫn ổn, kể từ bây giờ trở đi cũng vậy, Vũ Thuần Tử cùng nàng chỉ là thuận nước qua đường mà thôi.
Đương nhiên, nàng cũng không hề để ý, dù gì Vũ Thuần Tử cũng sẽ quay trở lại, ngay cả bản thân nàng đều không tìm ra được lối đi, huống chi là một người chỉ vừa mới đến như hắn.
Rời đi sơn cốc kia, Vũ Thuần Tử bước thẳng về phía trước, nội tâm không hề có điểm gợn sóng, mục tiêu của hắn là muốn bước ra ngoài, tìm kiếm con đường tu luyện cảnh giới.
Theo bản đồ chỉ dẫn, lần này hắn đang tiến về phía nam, nơi này núi sơn trùng trùng, từng ngọn núi nhấp nhô ở đằng xa, dựa vào khoảng cách, chắc cũng tầm hai ba mươi dặm. (1 dặm = 1,609 km)
Lấy bản thân thể lực, muốn vượt qua đó cũng không phải chuyện dễ, nếu tu vi không bị phong ấn, chỉ trong vòng hơn nửa giờ là tới, đây là đã tính con đường gồ ghề chông chênh của sườn núi.
Hiện tại tu vi bị phong ấn, muốn vượt qua nơi đó, cũng mất khoảng một tiếng rưỡi thời gian.
Cho dù là vậy, Vũ Thuần Tử cũng không thể lùi lại, trầm ngâm nói.
"Liều mạng vậy, nếu không được đành trở lại."
Không biết trải qua bao lâu, Vũ Thuần Tử đã đi được một nửa đoạn đường, ban đầu tiến vào, không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi vượt qua được một ngọn đồi, áp suất nơi này bỗng nhiên thay đổi, cảm giác không khí trầm trọng lên hẳn, mới nhấc chân đi một trăm bước đã cảm giác hai chân đau nhức.
Hai cơ chuột không ngừng rung rung, thể lực hắn dần dần trở nên suy yếu.
Xem ra nơi này không phải địa phương tốt lành, hắn thật tò mò, tại đây có áp suất đè nén như vậy, Liễu Giai Nhân làm cách nào đi được vào sâu bên trong?
Mặc kệ là chuyện gì, nàng ta đi được, một nam nhân như hắn chẳng lẽ không đi được?
Vũ Thuần Tử nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó nhấc chân bước đi.
Cứ như vậy hắn bước đi được hai mươi mét, trong khoảng thời gian đó, Vũ Thuần Tử cũng phát hiện ra một việc, mỗi một trăm bước chân, áp suất không khí càng ngày càng đè nén thêm một chút. Ban đầu ngươi sẽ không cảm thấy gì, nhưng dần dần về sau, liền phát hiện bước chân trở nên nặng nề chưa từng có.
Trọng lực nơi đây, cực kỳ nặng nề!
Hắn nghiến chặt hai hàm răng, nhanh chóng bước đi từng bước.
Một bước… Hai bước… Hai mươi bước… ba mươi bước…
Bước chân chầm chậm đi, lúc này hắn đã đi được năm trăm bước, áp suất đè nén làm hắn như muốn ngạt thở, giống như một tảng đá to lớn đặt lên vai, còn lớn hơn lúc đầu Vũ Thuần Tử vác Kinh Thiên Đao.
Hắn tin chắc, phía trước áp suất còn đáng sợ hơn nơi này rất nhiều lần.
Chapter 61 Chương 62: Tiến Vào Mê Vụ
Tiến Vào Mê Vụ.
Chỉ trong nén hương thời gian, trước mắt hắn xuất hiện một sườn núi dựng đứng theo góc năm mươi độ, bởi vì áp suất quá lớn, không hề có một cục đá hoặc ngọn cỏ nào sinh trưởng, cả sườn núi đều phủ đầy cát bụi.
Tại một nơi phương xa bên trong phạm vi Vực Trượng Thiên Nhai, Triệu Phong Sơn cùng mấy người đang lần lượt tiến vào, trước mặt bọn hắn xuất hiện một dãy sương mù dày đặc, kéo dài hai dặm đường, nó bao phủ hầu hết Vực Trượng Thiên Nhai.
Triệu Phong Sơn dừng bước chân, nhíu mày nhìn vào đám sương mù trước mặt, cẩn thận nhắc nhở.
"Mọi người chú ý, bên trong sương mù có quỷ dị."
"Vâng!"
Tào Chu mấy người gật đầu biểu thị.
"Tiến vào!"
Triệu Phong Sơn cất giọng nói, âm thanh vừa dứt, bản thân hắn liền nhanh chân bước vào đầu tiên.
Đám người Tào Chu đưa mắt nhìn nhau, tiếp đó cũng đồng loạt theo sau.
Bốn người Tần Hạ Lưu, Hoàng Bị, Tào Chu cùng Đốc Tháo, trước sau tiến vào bên trong sương vụ, quang cảnh xung quanh bỗng chốc thay đổi, mỗi người bọn hắn không cảm ứng được khí tức của đối phương, ngay lập tức lâm vào bất an.
Triệu Phong Sơn cũng như vậy, khi tiến vào trong huyễn vân vụ, hắn liền không cảm ứng được bốn người kia, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vã hô lớn.
"Tào Chu, Đốc Tháo! Hai ngươi ở đâu?"
"Tần Hạ Lưu, Hoàng Bị…"
Lớn giọng kêu mười mấy lần, phát hiện không có ai hồi âm lại, Triệu Phong Sơn có chút sốt ruột, dù sao đây cũng là thuộc hạ thân thích của hắn. Có bọn hắn ở sau, sau này địa vị sẽ không có ai lung lay được, nếu một trong mấy người đó chết, tông chủ Linh Bảo Tông tất nhiên sẽ điều tra ra, khi đó tội danh liền rơi trên đầu hắn, chức vị đại trưởng lão khó có thể giữ được.
"Hy vọng bọn hắn không sao."
Trong lòng Triệu Phong Sơn chỉ hy vọng, tuy vào sương vụ này, ngoại trừ huyễn cảnh ra thì cơ hồ không có nguy hiểm nào.
Nếu nói nguy hiểm, chỉ sợ bọn hắn sau khi thoát khỏi mê vụ, tiến nhập tại một nơi nào đó xa lạ, gặp phải yêu thú tập kích, lấy lực lượng bị giam cầm, chín phần mười không thể đánh giết được yêu thú.
Bởi vì yêu thú tại nơi đây, không có bị trận pháp phong ấn, bọn chúng có thể sử dụng kỹ năng lẫn linh khí.
Cũng vì thế mà Vực Trượng Thiên Nhai được coi là một trong ngũ đại bí cảnh nguy hiểm.
Đám người Triệu Phong Sơn rơi vào mê vụ, nửa ngày trời mất phương hướng, không biết khi nào thoát khỏi.
Triệu Phong Sơn, Tào Chu cùng Đốc Tháo, ba người đều có tu vi mạnh mẽ, tinh thần lực sớm đã trở nên cứng rắn, mê vụ không cách nào khiến bọn hắn lâm vào ảo giác. Nhưng vẫn một mực chìm bên trong sương vụ, không cách nào thoát ra được, tầm nhìn chung quanh bị hạn chế, dường như không cảm ứng được phía trước sẽ có cái gì phát sinh.
Về phần Tần Hạ Lưu và Hoàng Bị thì khác, bọn hắn giờ khắc này bị sương vụ mê hoặc, mỗi người chìm trong ảo mộng của chính mình, bên trong mộng, đều là những mong ước mà bọn hắn đặt mục tiêu, đối mặt với sự quyến rũ này, khó có thể thoát ra được huyễn cảnh.
Quay trở lại Vũ Thuần Tử, sau khi cố gắng dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng leo lên được ngọn đồi cao trước mặt, trọng lực nơi này nặng gấp trăm lần lúc mới bắt đầu.
Tương đương một ngọn núi lớn đè lên vai hắn, lực lượng này, trực tiếp làm Vũ Thuần Tử bị thương, chuyện này là chuyện không thể tránh khỏi, Liễu Giai Nhân khi xưa cũng trải qua một lần.
Từng mảng da quanh thân hắn dần dần nứt toạc ra, máu tươi từ bên trong không ngừng thấm đỏ.
Nhờ vào Phục Thiên Quyết trải qua hai lần tẩm bổ, bản thân mới không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Vũ Thuần Tử một thân một mình, gắng gượng đứng giữa đỉnh núi, phóng mắt nhìn chung quanh, hắn muốn tìm kiếm nơi mà Liễu Giai Nhân đã đánh dấu xuống bản đồ.
Hết nhìn đông đến nhìn tây, qua một vòng quan sát, phát hiện cách đó không xa, có một ngọn núi cao, gấp đôi với đỉnh núi hắn đang đứng, trên đỉnh núi này có chút mờ mờ ảo ảo mông lung.
Trên bản đồ cũng ghi rõ, nơi này dày đặc sương vụ, nhưng bên trong nó toàn là độc, cụ thể có nguy hiểm hay không thì hắn không biết, ngoại trừ ghi chép có độc ra thì Liễu Giai Nhân chưa bước vào.
Trong lòng hắn đột nhiên hiện lên ý nghĩ, nếu nơi này nguy hiểm như vậy, liệu có phải đây chính là lối ra?
Ngay cả Liễu Giai Nhân cũng không dám đi vào nơi đó, khả năng cao hẳn là lối ra, nhưng Vũ Thuần Tử có dám liều mạng đi vào? Điều này đương nhiên hắn không dám, tính mạng chỉ có một, không thể tùy tiện đem đi đùa.
Trước tiên cần quan sát rồi mới tính tiếp.
Ngao!!!
Đúng lúc này, hắn chợt nghe đâu đó ở phía xa, cách hai dặm đường, xuất hiện một âm thanh gào rống, Vũ Thuần Tử kinh ngạc lấy làm lạ, nhíu mày nhìn về phương hướng âm thanh phát ra.
Bỗng chốc, từ bên trong lùm cây chằng chịt, lao ra một bóng đen, tốc độ cực kỳ nhanh, sau lưng nó còn lưu lại tàn ảnh.
Y Sư cùng Tứ Đại Nghề Nghiệp.
Liễu Giai Nhân cười nhẹ, nụ cười này quả thật mê hoặc lòng người, âm thanh bình tĩnh nói.
"Tính ra mạng ngươi còn tốt, rơi từ trên cao vậy mà không chết, trùng hợp lại gặp phải ta đang đi ngang qua, nên tiện tay đem ngươi cứu trở lại, không thì ngươi đã táng thân dưới miệng núi lửa."
"Lần này nhờ có cô nương, đa tạ rất nhiều."
Trong lòng Vũ Thuần Tử hiện lên tia cảm kích, từ bên trong đáy lòng nói ra.
"Hiện tại xương cốt bên trong còn chưa lành lặn, ngươi tốt nhất đừng đi nhiều."
Liễu Giai Nhân mở miệng khuyên nhủ, sau đó tiến tới nâng Vũ Thuần Tử đặt lên giường.
Vũ Thuần Tử trong lòng xấu hổ, đây là lần đầu tiên được nữ nhân chăm sóc, không khỏi có chút bối rối.
"Không cần… Ta tự lên được!"
Liễu Giai Nhân không để ý đến hắn, chầm chậm dìu hắn đến bên giường, Vũ Thuần Tử ngửi được mùi thơm từ trên người nàng, mùi thơm này cùng mùi hương trong phòng giống nhau, dù không biết từ loài hoa gì, nhưng cảm giác rất dễ chịu.
"À, ngươi gọi Vũ Thuần Tử sao?"
Liễu Giai Nhân dường như nhớ ra cái gì chợt hỏi.
"Phải!"
Vũ Thuần Tử gật đầu đáp.
"Ta hiểu, dù không biết ngươi gặp phải chuyện gì, nhưng nơi này gọi là Vực Trượng Thiên Nhai, chỉ có vào được nhưng không thể ra được, dù là cao thủ trên Phá Đan cảnh cũng không thể."
Liễu Giai Nhân nhẹ cười, dường như đang nói một kiện sự tình đơn giản.
Vũ Thuần Tử nghe xong trực tiếp rơi vào im lặng.
Vực Trượng Thiên Nhai hắn cũng có nghe tới, truyền thuyết kể rằng, Vực Trượng Thiên Nhai hình thành từ mấy triệu năm về trước, do một người làm nên, người này pháp lực cao cường, tay không tấc sắc đem mặt đất chém nứt, biến thành một vùng u tối sâu vạn trượng.
Sau khi tạo nên vết nứt này, phía dưới vết nứt đột nhiên xuất hiện một bí cảnh kỳ lạ, bên trong còn tỏa ra yêu khí tà dị, chỉ cần ngửi nhẹ một hơi, cũng đủ khiến vô số nhân loại tu sĩ nhập ma.
Người kia thấy vậy, trực tiếp dùng tay đánh ra từng đạo trận pháp, đem yêu khí phong ấn hoàn toàn vào bên dưới.
Sau khi trận pháp hoàn thành, trên trời cao bỗng nhiên xuất hiện quang minh ánh sáng, một luồng ánh sáng mạnh mẽ lao thẳng xuống Vực Trượng Thiên Nhai. Trận pháp do người kia tạo nên bỗng chốc trở nên cứng rắn vô cùng, quanh thân trận pháp liền bị bao phủ ấn ký thiên đạo.
Kể từ đó trở đi, Vực Trượng Thiên Nhai cách biệt với thế giới bên ngoài, tu sĩ bước vào không thể huy động tu vi, toàn bộ tu vi cũng triệt để phong ấn, ngay cả linh khí thiên địa cũng bị ngăn cách bên ngoài trận pháp.
Nghĩ tới điểm này, Vũ Thuần Tử cũng đoán ra được, xem ra toàn bộ tu vi của chính mình, đã bị nơi này phong ấn, không thể phát huy ra lực lượng.
"Này, ngươi bị sao thế?"
Cảm giác Vũ Thuần Tử thất thần. Liễu Giai Nhân liền lên tiếng hỏi.
"Không có gì, ta đang suy nghĩ một chút."
Vũ Thuần Tử nhẹ nói.
"Được rồi, ngươi thương thế còn chưa lành, tốt nhất nên ở đây đừng đi ra ngoài."
Liễu Giai Nhân mở miệng nhắc nhở, nam nhân xa lạ ở trước mặt này, vốn không có bao nhiêu ý nghĩ xấu xa gì, chỉ đối với Vũ Thuần Tử quan tâm chút ít, ít ra nơi này, cũng có một người đồng chung cảnh ngộ với nàng. Liễu Giai Nhân không tiếp tục ở lại lâu, dặn dò hắn vài câu, sau đó rời đi ra ngoài tìm kiếm ít thảo dược.
Vũ Thuần Tử gật đầu, lặng yên nhìn bóng dáng thiếu nữ bước ra khỏi căn phòng, trong lòng bất giác hiện lên tia xúc động.
"Chẳng lẽ thật không thể thoát khỏi đây sao?"
Qua những lời Liễu Giai Nhân nói vừa nãy, Vũ Thuần Tử chợt rơi vào trầm tư, Vực Trượng Thiên Nhai vốn là nơi bí cảnh kỳ bí, chỉ có vào nhưng lại không thể đi ra.
Lần này coi như xui xẻo thật sự, Kinh Thiên Đao rơi vào dung nham, không biết còn nguyên vẹn hay không, ngay cả bản thân bây giờ cũng rơi vào tuyệt địa, khó có cơ hội trở ra.
"Tới đâu thì tới, trước tiên đem thương thế hồi phục rồi tính tiếp."
Qua một canh giờ, Liễu Giai Nhân cuối cùng trở lại, chỉ thấy sau lưng nàng mang một đống thảo dược kỳ lạ, mùi hương nồng nặc truyền vào trong mũi hắn.
"Nàng là y sư sao?"
Vũ Thuần Tử nhíu mày thầm nghĩ, y sư tuy không tính là nghề nghiệp lớn, nhưng cũng xem là một nghề đáng tôn vinh.
Y sư tại trong mắt tu sĩ, không có đáng lấy một đồng, nếu sinh sống tại nhân thường, tất nhiên sẽ được coi là thánh y cứu nhân độ thế, có khi tôn lên làm bồ tát cứu khổ cứu nạn.
Ngoại trừ y sư ra, còn có nhiều ngành nghề tiêu biểu, như Luyện Khí sư, Luyện Đan sư, Trận sư, Phù sư…
Mà Y sư chính là bước đầu tiên của cửa ngưỡng tiến vào Dược sư, qua Dược sư sẽ tới Đan sư, tu sĩ thường hay gọi là Luyện Đan sư.
Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, Trận sư, Phù sư là bốn ngành nghề nổi bật nhất, được cả đại lục tôn sùng, cũng là nghề có thể hái ra tiền, rất nhiều tu sĩ không dám mạo phạm đến bọn họ.
Chapter 59 Chương 59: Khôi Phục
Khôi Phục.
Mỗi một ngành nghề đều chia ra làm chín phẩm khác nhau, phẩm cấp càng cao tượng trưng cho địa vị càng lớn.
Nhìn qua khung cửa sổ, Liễu Giai Nhân đang lựa chọn từng loại thảo dược, phân bố ra khắp nơi trên sạp tre, Vũ Thuần Tử mơ hồ suy đoán, thiếu nữ này chắc hẳn đã có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề Y sư.
Điều làm hắn thắc mắc chính là, một mình sống trong Vực Trượng Thiên Nhai, rốt cuộc học từ ai mà có? Hay nàng đã có từ trước, sau đó giống như hắn, bị người truy đuổi liền rơi vào nơi này?
Quan sát cách ăn mặc lẫn bày bố chung quanh, Vũ Thuần Tử có thể đoán ra, trước kia Liễu Giai Nhân chắc chắn không ở tại đây, rất có thể gặp chuyện gì bất trắc nên mới đày vào Vực Trượng Thiên Nhai.
Qua một lúc lâu, Liễu Giai Nhân mang gói thuốc được nghiền nát đi vào bên trong phòng, nhìn vào Vũ Thuần Tử từ tốn nói.
"Nơi này có hai cân thuốc, chỉ cần mỗi ngày ngâm mình hai tiếng đồng hồ, qua năm lần như vậy, vết thương trong người sẽ nhanh chóng hồi phục."
"Đa tạ, có thể cho ta hỏi, ngươi tại sao lại ở đây không?"
Vũ Thuần Tử hiện lên cảm kích, sau đó hỏi.
Lúc này, bên trong ánh mắt Liễu Giai Nhân chợt ảm đạm thất sắc, sau đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là biểu cảm bình thản, trả lời một cách gượng gạo.
"Việc này không cần ngươi biết, ta rơi vào đây cũng là bất đắc dĩ."
"Vậy tại sao lại tự động cứu ta? Ngươi không sợ ta sau khi lành lại, đem ngươi hãm hại sao?"
Vũ Thuần Tử bất ngờ hỏi, câu hỏi này khiến Liễu Giai Nhân trầm lặng, đột nhiên nàng lại nói.
"Sợ… Đương nhiên rất sợ, nhưng ngươi cùng với ta rơi vào trong đây, tất cả đều là người bình thường, không thể phát huy lực lượng. Cho dù ngươi có mạnh mẽ, ta cũng có cách xử lý."
Đối với cái này, Liễu Giai Nhân tất nhiên cũng có chuẩn bị, tuy mang Vũ Thuần Tử trở về có lòng tốt điều trị, nhưng chỉ là điều trị mà thôi, đề phòng vẫn cần phải đề phòng.
Chẳng ai biết được người nào tốt, người nào xấu.
Vũ Thuần Tử cười lớn, đối với Liễu Giai Nhân có lòng tin như vậy, hắn cũng không muốn nói thêm, ít ra bản thân không có xấu như nàng nghĩ, muốn dùng lời nói, còn không bằng hành động, như vậy sẽ chứng minh bản thân tốt hơn.
Thời gian cứ như vậy thoi đưa, chớp mắt đã trải qua năm ngày, nhờ có thuốc đặc trị do Liễu Giai Nhân tìm về, vết thương của Vũ Thuần Tử mới có thể nhanh chóng hồi phục, đi lại vẫn không còn là vấn đề quá lớn.
Chỉ là mỗi đêm còn đau nhức khi đến giữa khuya, nhưng cơn đau này đối với hắn mà nói, tựa như gãi ngứa một dạng.
Kinh mạch lẫn xương cốt đã hoàn toàn nối lại, dù lấy tốc độ chậm chạp hồi phục, những như vậy cũng đủ rồi.
Liễu Giai Nhân cảm thấy ngoài ý muốn, theo như nàng suy đoán, chí ít phải mười ngày mới hoàn toàn bình phục, không ngờ chỉ dành năm ngày đã xong xuôi.
Vũ Thuần Tử đứng dậy, bước đi một cách chậm rãi, bản thân vẫn còn tê buốt vì nhiều ngày không hoạt động, sau một lúc di chuyển, máu cuối cùng đã tuần hoàn trở lại.
"Thật sự đa tạ cô nương, nếu không có ngươi không biết khi nào ta mới có thể hoạt động."
Vũ Thuần Tử tràn đầy cảm kích, nhìn Liễu Giai Nhân nói.
Liễu Giai Nhân ôn tồn đáp.
"Đối với việc cứu người, đây là chuyện đương nhiên thôi, không cần cảm ơn."
Vũ Thuần Tử khẽ gật đầu, bản thân biết, chính mình nợ Liễu Giai Nhân rất nhiều, nếu sau này có gặp nguy nan hoặc khó khăn gì, hắn sẽ đứng ra giúp đỡ.
Chính Liễu Giai Nhân cũng không biết, bởi vì sự gặp gỡ này, bọn họ sau này sẽ kết chung một thuyền.
Cách đó không xa năm mươi dặm, hướng về phía nam, đám người Triệu Phong Sơn đang tiến về Nga Mi Sơn, sắp sửa bước vào Vực Trượng Thiên Nhai. Lần này gặp mặt, không biết Vũ Thuần Tử sẽ ứng phó như thế nào, chắc chắn không thể nào thoát khỏi một hồi đại chiến.
Trải qua một ngày một đêm, vết thương rốt cuộc cũng chuyển biến tốt.
Đợi sau khi hồi phục hoàn toàn, hắn sẽ rời đi nơi này, tìm đường thoát ra Vực Trượng Thiên Nhai.
Đơn giản Vũ Thuần Tử không muốn cứ mãi sống ở nơi này, bởi vì trong đại não hắn, luôn xuất hiện cảm giác hối thúc lẫn bất an kỳ lạ. Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu, rốt cuộc có chuyện gì lại khiến hắn trở nên như vậy.
Liễu Giai Nhân mặc y phục màu xanh nhạt, nhẹ nhàng bước vào bên trong căn phòng, trên tay còn mang một chén thuốc.
Vũ Thuần Tử ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không khỏi hiện lên giấc mơ kỳ lạ, lúc rơi xuống Vực Trượng Thiên Nhai, không có để ý Liễu Giai Nhân đang bước vào.
"Ngươi đang nghĩ gì?"
Liễu Giai Nhân chợt lên tiếng hỏi.
"Ta đang suy nghĩ, làm cách nào để thoát khỏi Vực Trượng Thiên Nhai."
Vũ Thuần Tử có chút giật mình, khẽ nói.
"Điều này là không thể, ta sống nơi này mấy năm qua, đã tìm đủ mọi cách, vẫn không thể đi ra nơi này, toàn bộ phương viên Vực Trượng Thiên Nhai đều bao phủ dày đặc sương mù."
Liễu Giai Nhân kinh ngạc, sau đó nói ra những cái nàng gặp phải.
Chapter 60 Chương 60: Ý Định
Ý Định.
Ánh mắt Vũ Thuần Tử có chút ảm đạm, nhưng vẫn không bỏ cuộc, hắn muốn xem xem, có nơi nào để thoát ra hay không.
"Ngươi không tìm được, không có nghĩa là ta không tìm được, cho dù không có lối ra, ta cũng muốn thử một phen."
Vũ Thuần Tử kiên định nói ra.
Nghe hắn nói, Liễu Giai Nhân cũng không thể nói gì, chỉ đành để hắn đi tìm rồi mới biết, khi đó thất vọng sẽ giống như nàng lúc đầu.
Lần này ra ngoài, ngoại trừ tìm lối ra còn tìm lại thanh Kinh Thiên Đao, Vũ Thuần Tử tin tưởng, Kinh Thiên Đao không có biến mất, rất có thể nó chỉ nằm sâu bên dưới dung nham núi lửa mà thôi.
Vấn đề ở chỗ, làm sao lấy được nó ra khỏi nơi đó, đây là điều khiến hắn đau đầu nhất.
"Ngươi đã nói vậy, ta cũng không thể nói gì thêm, đây là tấm bản đồ do ta tự vẽ ra, trong đó có toàn bộ chi tiết lối đi, những dấu chéo chung quanh nơi này, đều là ngõ cụt ta đã đi qua."
Liễu Giai Nhân thở dài, sau đó móc trong người ra một tấm giấy, đem đưa cho Vũ Thuần Tử, nói.
Vũ Thuần Tử chợt kinh ngạc, liền nhận lấy, bên trong, hắn thấy rất nhiều đường đi ngã rẽ, ngay cả những nơi nguy hiểm cũng đánh dấu, tổng cộng có bảy tám điểm nguy hiểm, cùng với hai mươi điểm dấu chéo, hiển nhiên đây đều là ngõ cụt.
"Đây là do ngươi tự thân lịch trình rồi ghi chép lại?"
Vũ Thuần Tử tò mò hỏi.
"Phải! Theo ta ước tính, Vực Trượng Thiên Nhai rộng tới một ngàn dặm, muốn một mình đi hết toàn bộ tìm kiếm, yêu cầu phải mất một đến hai năm."
Liễu Giai Nhân gật đầu đáp.
"Thì ra là như vậy, đa tạ cô nương."
Nếu có thứ này trong tay, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, tuy không biết có ra ngoài được hay không, nhưng có còn hơn không, chí ít không để hắn lạc lối bên trong Vực Trượng Thiên Nhai.
Tiếp tục trôi qua thời gian hai ngày, vết thương đã hoàn toàn hồi phục.
Sau khi chuẩn bị một ít đồ đạc, liền tạm biệt Liễu Giai Nhân, một mình bước ra khỏi sơn cốc.
Liễu Giai Nhân nhìn thân ảnh Vũ Thuần Tử dần dần biến mất, trong lòng không hiểu có chút thất lạc, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.
Mấy năm nay, một mình nàng sống vẫn ổn, kể từ bây giờ trở đi cũng vậy, Vũ Thuần Tử cùng nàng chỉ là thuận nước qua đường mà thôi.
Đương nhiên, nàng cũng không hề để ý, dù gì Vũ Thuần Tử cũng sẽ quay trở lại, ngay cả bản thân nàng đều không tìm ra được lối đi, huống chi là một người chỉ vừa mới đến như hắn.
Rời đi sơn cốc kia, Vũ Thuần Tử bước thẳng về phía trước, nội tâm không hề có điểm gợn sóng, mục tiêu của hắn là muốn bước ra ngoài, tìm kiếm con đường tu luyện cảnh giới.
Theo bản đồ chỉ dẫn, lần này hắn đang tiến về phía nam, nơi này núi sơn trùng trùng, từng ngọn núi nhấp nhô ở đằng xa, dựa vào khoảng cách, chắc cũng tầm hai ba mươi dặm. (1 dặm = 1,609 km)
Lấy bản thân thể lực, muốn vượt qua đó cũng không phải chuyện dễ, nếu tu vi không bị phong ấn, chỉ trong vòng hơn nửa giờ là tới, đây là đã tính con đường gồ ghề chông chênh của sườn núi.
Hiện tại tu vi bị phong ấn, muốn vượt qua nơi đó, cũng mất khoảng một tiếng rưỡi thời gian.
Cho dù là vậy, Vũ Thuần Tử cũng không thể lùi lại, trầm ngâm nói.
"Liều mạng vậy, nếu không được đành trở lại."
Không biết trải qua bao lâu, Vũ Thuần Tử đã đi được một nửa đoạn đường, ban đầu tiến vào, không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi vượt qua được một ngọn đồi, áp suất nơi này bỗng nhiên thay đổi, cảm giác không khí trầm trọng lên hẳn, mới nhấc chân đi một trăm bước đã cảm giác hai chân đau nhức.
Hai cơ chuột không ngừng rung rung, thể lực hắn dần dần trở nên suy yếu.
Xem ra nơi này không phải địa phương tốt lành, hắn thật tò mò, tại đây có áp suất đè nén như vậy, Liễu Giai Nhân làm cách nào đi được vào sâu bên trong?
Mặc kệ là chuyện gì, nàng ta đi được, một nam nhân như hắn chẳng lẽ không đi được?
Vũ Thuần Tử nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó nhấc chân bước đi.
Cứ như vậy hắn bước đi được hai mươi mét, trong khoảng thời gian đó, Vũ Thuần Tử cũng phát hiện ra một việc, mỗi một trăm bước chân, áp suất không khí càng ngày càng đè nén thêm một chút. Ban đầu ngươi sẽ không cảm thấy gì, nhưng dần dần về sau, liền phát hiện bước chân trở nên nặng nề chưa từng có.
Trọng lực nơi đây, cực kỳ nặng nề!
Hắn nghiến chặt hai hàm răng, nhanh chóng bước đi từng bước.
Một bước… Hai bước… Hai mươi bước… ba mươi bước…
Bước chân chầm chậm đi, lúc này hắn đã đi được năm trăm bước, áp suất đè nén làm hắn như muốn ngạt thở, giống như một tảng đá to lớn đặt lên vai, còn lớn hơn lúc đầu Vũ Thuần Tử vác Kinh Thiên Đao.
Hắn tin chắc, phía trước áp suất còn đáng sợ hơn nơi này rất nhiều lần.
Chapter 61 Chương 62: Tiến Vào Mê Vụ
Tiến Vào Mê Vụ.
Chỉ trong nén hương thời gian, trước mắt hắn xuất hiện một sườn núi dựng đứng theo góc năm mươi độ, bởi vì áp suất quá lớn, không hề có một cục đá hoặc ngọn cỏ nào sinh trưởng, cả sườn núi đều phủ đầy cát bụi.
Tại một nơi phương xa bên trong phạm vi Vực Trượng Thiên Nhai, Triệu Phong Sơn cùng mấy người đang lần lượt tiến vào, trước mặt bọn hắn xuất hiện một dãy sương mù dày đặc, kéo dài hai dặm đường, nó bao phủ hầu hết Vực Trượng Thiên Nhai.
Triệu Phong Sơn dừng bước chân, nhíu mày nhìn vào đám sương mù trước mặt, cẩn thận nhắc nhở.
"Mọi người chú ý, bên trong sương mù có quỷ dị."
"Vâng!"
Tào Chu mấy người gật đầu biểu thị.
"Tiến vào!"
Triệu Phong Sơn cất giọng nói, âm thanh vừa dứt, bản thân hắn liền nhanh chân bước vào đầu tiên.
Đám người Tào Chu đưa mắt nhìn nhau, tiếp đó cũng đồng loạt theo sau.
Bốn người Tần Hạ Lưu, Hoàng Bị, Tào Chu cùng Đốc Tháo, trước sau tiến vào bên trong sương vụ, quang cảnh xung quanh bỗng chốc thay đổi, mỗi người bọn hắn không cảm ứng được khí tức của đối phương, ngay lập tức lâm vào bất an.
Triệu Phong Sơn cũng như vậy, khi tiến vào trong huyễn vân vụ, hắn liền không cảm ứng được bốn người kia, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vã hô lớn.
"Tào Chu, Đốc Tháo! Hai ngươi ở đâu?"
"Tần Hạ Lưu, Hoàng Bị…"
Lớn giọng kêu mười mấy lần, phát hiện không có ai hồi âm lại, Triệu Phong Sơn có chút sốt ruột, dù sao đây cũng là thuộc hạ thân thích của hắn. Có bọn hắn ở sau, sau này địa vị sẽ không có ai lung lay được, nếu một trong mấy người đó chết, tông chủ Linh Bảo Tông tất nhiên sẽ điều tra ra, khi đó tội danh liền rơi trên đầu hắn, chức vị đại trưởng lão khó có thể giữ được.
"Hy vọng bọn hắn không sao."
Trong lòng Triệu Phong Sơn chỉ hy vọng, tuy vào sương vụ này, ngoại trừ huyễn cảnh ra thì cơ hồ không có nguy hiểm nào.
Nếu nói nguy hiểm, chỉ sợ bọn hắn sau khi thoát khỏi mê vụ, tiến nhập tại một nơi nào đó xa lạ, gặp phải yêu thú tập kích, lấy lực lượng bị giam cầm, chín phần mười không thể đánh giết được yêu thú.
Bởi vì yêu thú tại nơi đây, không có bị trận pháp phong ấn, bọn chúng có thể sử dụng kỹ năng lẫn linh khí.
Cũng vì thế mà Vực Trượng Thiên Nhai được coi là một trong ngũ đại bí cảnh nguy hiểm.
Đám người Triệu Phong Sơn rơi vào mê vụ, nửa ngày trời mất phương hướng, không biết khi nào thoát khỏi.
Triệu Phong Sơn, Tào Chu cùng Đốc Tháo, ba người đều có tu vi mạnh mẽ, tinh thần lực sớm đã trở nên cứng rắn, mê vụ không cách nào khiến bọn hắn lâm vào ảo giác. Nhưng vẫn một mực chìm bên trong sương vụ, không cách nào thoát ra được, tầm nhìn chung quanh bị hạn chế, dường như không cảm ứng được phía trước sẽ có cái gì phát sinh.
Về phần Tần Hạ Lưu và Hoàng Bị thì khác, bọn hắn giờ khắc này bị sương vụ mê hoặc, mỗi người chìm trong ảo mộng của chính mình, bên trong mộng, đều là những mong ước mà bọn hắn đặt mục tiêu, đối mặt với sự quyến rũ này, khó có thể thoát ra được huyễn cảnh.
Quay trở lại Vũ Thuần Tử, sau khi cố gắng dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng leo lên được ngọn đồi cao trước mặt, trọng lực nơi này nặng gấp trăm lần lúc mới bắt đầu.
Tương đương một ngọn núi lớn đè lên vai hắn, lực lượng này, trực tiếp làm Vũ Thuần Tử bị thương, chuyện này là chuyện không thể tránh khỏi, Liễu Giai Nhân khi xưa cũng trải qua một lần.
Từng mảng da quanh thân hắn dần dần nứt toạc ra, máu tươi từ bên trong không ngừng thấm đỏ.
Nhờ vào Phục Thiên Quyết trải qua hai lần tẩm bổ, bản thân mới không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Vũ Thuần Tử một thân một mình, gắng gượng đứng giữa đỉnh núi, phóng mắt nhìn chung quanh, hắn muốn tìm kiếm nơi mà Liễu Giai Nhân đã đánh dấu xuống bản đồ.
Hết nhìn đông đến nhìn tây, qua một vòng quan sát, phát hiện cách đó không xa, có một ngọn núi cao, gấp đôi với đỉnh núi hắn đang đứng, trên đỉnh núi này có chút mờ mờ ảo ảo mông lung.
Trên bản đồ cũng ghi rõ, nơi này dày đặc sương vụ, nhưng bên trong nó toàn là độc, cụ thể có nguy hiểm hay không thì hắn không biết, ngoại trừ ghi chép có độc ra thì Liễu Giai Nhân chưa bước vào.
Trong lòng hắn đột nhiên hiện lên ý nghĩ, nếu nơi này nguy hiểm như vậy, liệu có phải đây chính là lối ra?
Ngay cả Liễu Giai Nhân cũng không dám đi vào nơi đó, khả năng cao hẳn là lối ra, nhưng Vũ Thuần Tử có dám liều mạng đi vào? Điều này đương nhiên hắn không dám, tính mạng chỉ có một, không thể tùy tiện đem đi đùa.
Trước tiên cần quan sát rồi mới tính tiếp.
Ngao!!!
Đúng lúc này, hắn chợt nghe đâu đó ở phía xa, cách hai dặm đường, xuất hiện một âm thanh gào rống, Vũ Thuần Tử kinh ngạc lấy làm lạ, nhíu mày nhìn về phương hướng âm thanh phát ra.
Bỗng chốc, từ bên trong lùm cây chằng chịt, lao ra một bóng đen, tốc độ cực kỳ nhanh, sau lưng nó còn lưu lại tàn ảnh.