Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54-55
Chapter 54 Chương 54: Kinh Khủng Chiến Đấu!
Kinh Khủng Chiến Đấu.
Thanh kiếm đâm thẳng lên trời, liền xuất hiện một hư ảnh mũi kiếm to lớn màu vàng, đâm thẳng trên cao.
Bành… Bành…
Mũi kiếm cùng đại chùy không ngừng va chạm, vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, dư chấn ngay lập tức càn quét chung quanh phương viên hai dặm.
Triệu Phong Sơn chống đỡ mũi kiếm, bản thân hắn cũng chịu oanh kích từ đại chùy này, máu tươi từ bên trong khóe miệng bắt đầu tràn ra ngoài.
Mà Huyết Tinh lại không bị làm sao, tiếp tục dùng sức nghiền ép Triệu Phong Sơn.
Tào Chu, Hoàng Bị chứng kiến một màn, trong lòng vô cùng rung động, đây chính là lực lượng Linh Tuyền cảnh sao? Quá kinh khủng!
Lý Thủy ngồi cách đó không xa băng bó vết thương, thuận tiện đem viên đan dược nhét vào miệng hai người Nguyên Nhân, Chu Chương, như vậy mới tạm thời cầm về lại tính mạng.
Nhìn trận chiến khi nãy, nội tâm hắn không ngừng kinh hãi, đây cũng là lần đầu tiên hắn được thấy sức mạnh thật sự của Linh Tuyền cảnh cao thủ.
Vũ Thuần Tử trốn thoát cách xa hai dặm, vẫn còn nghe được âm thanh chiến đấu từ phía sau, trong lòng không khỏi rung động, Linh Tuyền cảnh chiến đấu, quả thật là đáng sợ.
Phía sau hắn vang lên từng bước chân, Vũ Thuần Tử không có nhiều thời gian để suy nghĩ việc này, trước tiên chính là làm sao để thoát khỏi sự truy đuổi của hai tên này.
Hắn ôm lấy thương thế một đường chạy thẳng về phía đông, dù chẳng biết trước mặt là nơi nào, nhưng hắn cũng không thể dừng lại, cho dù chậm trễ một chút, cũng đủ khiến Vũ Thuần Tử nuốt hận.
"Đại trưởng lão nói Vũ Thuần Tử mang trọng thương, tại sao truy đuổi gần nữa giờ vẫn không bắt được hắn? Kỳ quái."
Tần Hạ Lưu đầu đầy dấu chấm hỏi, không nhịn được hỏi Hoàng Bị.
"Ta nghĩ chắc hắn cũng gần tới biên giới rồi, chúng ta chịu khó truy đuổi xem sao."
Hoàng Bị chợt nói, bước chân không có chậm lại chút nào.
Tần Hạ Lưu gật đầu, mặc kệ Vũ Thuần Tử như thế nào, bọn hắn vẫn phải mang tên này trở về cho bằng được.
Lúc này, Vũ Thuần Tử chạy thoát không được bao xa, đột nhiên phát hiện phía trước không còn đường nào để đi, trước mắt hắn liền xuất hiện một vực sâu thăm thẳm, bên dưới toàn là một màu đen, không có ánh sáng nào lọt qua.
"Chết tiệt!"
Hắn không khỏi nhíu mày.
Hiện tại đã đến ngõ cụt, muốn quay đầu đu là chuyện không thể nào, trước mặt là vực thẳm, sau lưng lại có cao thủ truy đuổi, lần này đúng là lâm vào tiến thoái lưỡng nan.
Nếu không phải bản thân đang trọng thương, có lẽ đã sớm chạy thoát khỏi truy sát cUả hai tên này.
Cùng lúc đó, hai người Tần Hạ Lưu cũng vừa đuổi tới, bọn hắn sững sờ trong giây lát, phát hiện Vũ Thuần Tử vậy mà không có chạy trốn, nhưng rất nhanh liền phát hiện, sau lưng Vũ Thuần Tử đang đứng, chính là vực thẳm sâu vạn trượng.
Hoàng Bị đột nhiên cười lớn, âm thanh mỉa mai vang lên.
"Đến đường cùng rồi sao? Ngoan ngoãn theo bọn ta đi, bằng không ngươi sẽ chết rất thảm."
"Có thể nói cho ta biết, là tông chủ sai khiến các ngươi đi bắt ta?"
Vũ Thuần Tử lông mày xiết chặt, hỏi.
"Nói ngươi nghe cũng không sao, tông chủ không gọi bọn ta đi bắt ngươi, mà là Diệp Vô Song."
Tần Hạ Lưu nói, trong lòng hắn cũng tò mò, rốt cuộc Diệp Vô Song muốn bắt Vũ Thuần Tử về làm cái gì? Chẳng lẽ trong người Vũ Thuần Tử có thứ hắn cần?
"Diệp Vô Song?"
Vốn tưởng tông chủ là người hạ lệnh, nhưng sau khi nghe Tần Hạ Lưu nói ra, Vũ Thuần Tử chợt lâm vào suy nghĩ, hắn nghĩ mãi vẫn không biết được người này là người nào, cùng hắn có thù oán gì, tại sao lại truy đuổi suốt dọc đường không buông.
Chẳng lẽ người này cùng Kim Bảo có quan hệ?
Rất nhanh, Vũ Thuần Tử liền mơ hồ đoán được một tia manh mối, trong Linh Bảo Tông người có thể khiến Vũ Thuần Tử hận đến thấu xương, chỉ có Kim Bảo cùng hai tên chấp pháp điện Nguyên Nhân, Chung Chương.
Hai người Nguyên Nhân cùng Kim Bảo không có bao nhiêu quan hệ mật thiết, tất nhiên không thể vì Kim Bảo mà lôi kéo nhiều cao thủ đến truy bắt hắn như vậy.
Hiện tại Nguyên Nhân Chung Chương bị đao pháp đánh trúng, sống chết còn chưa rõ, nếu là báo thù, bọn hắn đã sớm đem Vũ Thuần Tử giết chết, không cần chần chờ để Vũ Thuần Tử chạy thoát tới tận đây.
Ngay cả tam đại trưởng lão nội môn cũng kéo đến, có thể hạ lệnh bọn hắn, chỉ có Tông chủ hoặc trưởng lão cấp cao.
Vũ Thuần Tử suy ngẫm, trong cao tầng Linh Bảo Tông hắn cũng biết được khối người, lại chưa từng nghe đến Diệp Vô Song người này.
Chẳng lẽ là trưởng lão cao tầng vừa mới nhậm chức?
Trong đầu Vũ Thuần Tử tràn đầy mơ hồ, nhìn về hai người hỏi.
"Diệp Vô Song là người nào? Ta với hắn không có quen biết, tại sao lại truy bắt ta?"
"Ngươi không cần biết, chỉ cần biết bọn ta phụng mệnh, đến đưa ngươi trở lại Linh Bảo Tông!"
Hoàng Bị giọng nói có chút khó chịu, bước chân chậm rãi đi tới, linh khí trong đan điền phóng xuất ra.
"Mặc kệ là ai, muốn bắt được ta cũng không phải dễ."
Chapter 55 Chương 55: Rơi Vào Tuyệt Lộ
Rơi Vào Tuyệt Lộ!
Vũ Thuần Tử cười lạnh, hắn tin tưởng nếu đi theo hai người này trở lại, chắc chắn hắn sẽ không sống yên ổn, có khi chết thảm cũng không chừng.
Tần Hạ Lưu cùng Hoàng Bị khó hiểu nhìn nhau, không biết rốt cuộc Vũ Thuần Tử định làm gì.
Chỉ thấy Vũ Thuần Tử rút thanh đại đao sau lưng, dùng hết sức bình sinh còn lại dơ thẳng lên cao. Hai người thấy thế, sợ hãi lui về sau vài bước, ai nấy đều cẩn thận đề phòng nhìn chằm chằm vào Vũ Thuần Tử.
Bọn hắn sợ Vũ Thuần Tử lại tiếp tục đánh ra chiêu thức kia, nếu thật sự đánh ra, khả năng cao hai người bọn họ không chống đỡ nổi, ngay cả Nguyên Nhân, Chung Chương đều chịu kết cục bi thảm, huống chi hai người bọn hắn.
Động thái của hai người trước mặt, khiến Vũ Thuần Tử không nhịn được muốn cười lớn, nhưng vào lúc này cơn đau bắt đầu phát tác, hắn nghiến chặt răng, cố gắng đứng vững để không cho bản thân mình ngã xuống.
"Hửm?"
Hoàng Bị dường như phát hiện ra điều gì bất thường, nhíu mày nhìn vào Vũ Thuần Tử, hắn phát hiện, thân ảnh Vũ Thuần Tử vậy mà có chút lung lay.
"Hắn đang giả bộ!"
Hoàng Bị lâm vào ngốc trệ, sau đó sững sờ hét lớn.
Tần Hạ Lưu cũng ý thức được, liền đối với Vũ Thuần Tử cười lạnh.
"Tiểu tử, muốn hù dọa bọn ta?"
Sắc mặt Vũ Thuần Tử giờ khắc này vô cùng khó coi, rốt cuộc không thể hù dọa được bọn hắn.
"Mau bắt hắn!"
Hoàng Bị bỗng chốc lao tới, nắm đấm trực tiếp tấn công.
Tần Hạ Lưu đồng lượt xuất chiêu, chớp mắt hai người đã gần đến chỗ Vũ Thuần Tử.
Đối mặt với hai người này công kích, Vũ Thuần Tử cảm thấy khốn khổ, hai cánh tay bởi vì dùng quá sức mà trở nên mất cảm giác, đại đao trong tay không biết đã rơi xuống vực thẳm từ lúc nào không hay.
Nhìn hai người mang theo khí thế hùng hổ tấn công, hắn âm thầm làm ra quyết định, liền xoay người lựa chọn nhảy xuống vực.
"Ngăn hắn lại! Đừng để hắn nhảy xuống!"
Hoàng Bị kinh hãi kêu lớn, Tần Hạ Lưu cũng hoảng hốt không kém, bởi vì khoảng cách còn khá xa, chỉ đành trơ mắt nhìn Vũ Thuần Tử nhảy xuống vực.
Trước khi rơi xuống, Vũ Thuần Tử còn lưu lại một câu.
"Nếu ta không chết, ngày sau trở về, ta sẽ đem món nợ này đòi lại!"
Câu nói này khiến hai người Hoàng Bị lẫn Tần Hạ Lưu sợ hãi một phen.
"Khốn kiếp, vẫn là chậm một bước!"
Hoàng Bị tức giận nói.
"Giờ chúng ta phải làm gì?"
Đầu óc của Tần Hạ Lưu lúc này càng trở nên rối bời.
"Còn làm gì nữa, mau trở lại bẩm báo đại trưởng lão."
Giọng nói của Hoàng Bị có chút tức tối, lần này thì hay rồi, không bắt được Vũ Thuần Tử còn khiến hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng, ngay cả thi thể cũng không có.
"Ta nghĩ hắn nhảy xuống nơi đó, với độ cao như vậy, chắc chắn sẽ không sống nổi."
Tần Hạ Lưu suy ngẫm một lúc, nói.
"Mau trở lại đi, khi đó sẽ tìm cách giải quyết. Hiện tại chúng ta đều không thể nhảy xuống đó, có khi mạng cũng không còn."
Hoàng Bị trầm ngâm nói.
Tần Hạ Lưu âm thầm gật đầu, sau đó rời đi nơi này.
Ba người Triệu Phong Sơn bên kia, bọn hắn toàn thân ai nấy đều mang trọng thương, Huyết Tinh lực chiến đấu vô cùng mạnh, khó có thể lấy một chọi một, qua vài phút, sức mặt của Huyết Tinh mới trở nên suy yếu dần dần.
Vốn tưởng sẽ giết được Huyết Tinh dễ dàng, không ngờ hắn lại bộc phát lực lượng khủng bố, đánh ba người Triệu Phong Sơn lui về sau mấy chục bước, sau đó thừa cơ nhanh chân chạy trốn.
Triệu Phong Sơn nét mặt cực kỳ tức giận.
Ngay lúc này, hai người Tần Hạ Lưu vừa quay trở lại, sau đó nói ra toàn bộ mọi chuyện vừa rồi.
Triệu Phong Sơn nghe vậy, sắc mặt già nua đột nhiên trầm xuống, sau đó hỏi.
"Ngươi tận mắt thấy hắn rơi xuống vực?"
"Vâng, thuộc hạ thấy rõ ràng."
Hoàng Bị lẫn Tần Hạ Lưu đồng loạt gật đầu.
"Theo như các ngươi kể, hẳn là Vực Trượng Thiên Nhai, độ cao cũng lên tới mười ngàn mét, bên dưới nó là một bí cảnh đặc biệt, có thể nói… Chính là nơi bí địa u ám, nơi đó dường như có trận pháp ngăn cách tu vi, tu sĩ có cao cỡ nào, một khi đã đi xuống dưới, ngay lập tức biến thành một người bình thường."
Triệu Phong Sơn bắt đầu phân tích ra, lại nói.
"Nhưng mà với độ sâu như vậy, cho dù cao thủ Phá Đan cảnh rơi xuống, cũng không có khả năng sống sót được."
"Vậy Vũ Thuần Tử chắc chắn đã chết?"
Hoàng Bị bất ngờ hỏi.
"Có thể!"
Triệu Phong Sơn gật đầu đáp, lại nói.
"Chúng ta tạm thời không trở về Linh Bảo Tông báo cáo, trước tiên cùng ta đi xuống phía dưới xem xét tình hình, phải tìm cho được thi thể Vũ Thuần Tử, mới trở về bàn giao."
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tò mò, rốt cuộc làm sao để đi xuống bên dưới?
Triệu Phong Sơn dường như đoán được ý nghĩ của bọn hắn, liền giải đáp thắc mắc.
"Hai mươi dặm về phía tây, có một thung lũng, gọi là Nga Mi Sơn, cũng thuộc Nga Mi phái."
Kinh Khủng Chiến Đấu.
Thanh kiếm đâm thẳng lên trời, liền xuất hiện một hư ảnh mũi kiếm to lớn màu vàng, đâm thẳng trên cao.
Bành… Bành…
Mũi kiếm cùng đại chùy không ngừng va chạm, vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, dư chấn ngay lập tức càn quét chung quanh phương viên hai dặm.
Triệu Phong Sơn chống đỡ mũi kiếm, bản thân hắn cũng chịu oanh kích từ đại chùy này, máu tươi từ bên trong khóe miệng bắt đầu tràn ra ngoài.
Mà Huyết Tinh lại không bị làm sao, tiếp tục dùng sức nghiền ép Triệu Phong Sơn.
Tào Chu, Hoàng Bị chứng kiến một màn, trong lòng vô cùng rung động, đây chính là lực lượng Linh Tuyền cảnh sao? Quá kinh khủng!
Lý Thủy ngồi cách đó không xa băng bó vết thương, thuận tiện đem viên đan dược nhét vào miệng hai người Nguyên Nhân, Chu Chương, như vậy mới tạm thời cầm về lại tính mạng.
Nhìn trận chiến khi nãy, nội tâm hắn không ngừng kinh hãi, đây cũng là lần đầu tiên hắn được thấy sức mạnh thật sự của Linh Tuyền cảnh cao thủ.
Vũ Thuần Tử trốn thoát cách xa hai dặm, vẫn còn nghe được âm thanh chiến đấu từ phía sau, trong lòng không khỏi rung động, Linh Tuyền cảnh chiến đấu, quả thật là đáng sợ.
Phía sau hắn vang lên từng bước chân, Vũ Thuần Tử không có nhiều thời gian để suy nghĩ việc này, trước tiên chính là làm sao để thoát khỏi sự truy đuổi của hai tên này.
Hắn ôm lấy thương thế một đường chạy thẳng về phía đông, dù chẳng biết trước mặt là nơi nào, nhưng hắn cũng không thể dừng lại, cho dù chậm trễ một chút, cũng đủ khiến Vũ Thuần Tử nuốt hận.
"Đại trưởng lão nói Vũ Thuần Tử mang trọng thương, tại sao truy đuổi gần nữa giờ vẫn không bắt được hắn? Kỳ quái."
Tần Hạ Lưu đầu đầy dấu chấm hỏi, không nhịn được hỏi Hoàng Bị.
"Ta nghĩ chắc hắn cũng gần tới biên giới rồi, chúng ta chịu khó truy đuổi xem sao."
Hoàng Bị chợt nói, bước chân không có chậm lại chút nào.
Tần Hạ Lưu gật đầu, mặc kệ Vũ Thuần Tử như thế nào, bọn hắn vẫn phải mang tên này trở về cho bằng được.
Lúc này, Vũ Thuần Tử chạy thoát không được bao xa, đột nhiên phát hiện phía trước không còn đường nào để đi, trước mắt hắn liền xuất hiện một vực sâu thăm thẳm, bên dưới toàn là một màu đen, không có ánh sáng nào lọt qua.
"Chết tiệt!"
Hắn không khỏi nhíu mày.
Hiện tại đã đến ngõ cụt, muốn quay đầu đu là chuyện không thể nào, trước mặt là vực thẳm, sau lưng lại có cao thủ truy đuổi, lần này đúng là lâm vào tiến thoái lưỡng nan.
Nếu không phải bản thân đang trọng thương, có lẽ đã sớm chạy thoát khỏi truy sát cUả hai tên này.
Cùng lúc đó, hai người Tần Hạ Lưu cũng vừa đuổi tới, bọn hắn sững sờ trong giây lát, phát hiện Vũ Thuần Tử vậy mà không có chạy trốn, nhưng rất nhanh liền phát hiện, sau lưng Vũ Thuần Tử đang đứng, chính là vực thẳm sâu vạn trượng.
Hoàng Bị đột nhiên cười lớn, âm thanh mỉa mai vang lên.
"Đến đường cùng rồi sao? Ngoan ngoãn theo bọn ta đi, bằng không ngươi sẽ chết rất thảm."
"Có thể nói cho ta biết, là tông chủ sai khiến các ngươi đi bắt ta?"
Vũ Thuần Tử lông mày xiết chặt, hỏi.
"Nói ngươi nghe cũng không sao, tông chủ không gọi bọn ta đi bắt ngươi, mà là Diệp Vô Song."
Tần Hạ Lưu nói, trong lòng hắn cũng tò mò, rốt cuộc Diệp Vô Song muốn bắt Vũ Thuần Tử về làm cái gì? Chẳng lẽ trong người Vũ Thuần Tử có thứ hắn cần?
"Diệp Vô Song?"
Vốn tưởng tông chủ là người hạ lệnh, nhưng sau khi nghe Tần Hạ Lưu nói ra, Vũ Thuần Tử chợt lâm vào suy nghĩ, hắn nghĩ mãi vẫn không biết được người này là người nào, cùng hắn có thù oán gì, tại sao lại truy đuổi suốt dọc đường không buông.
Chẳng lẽ người này cùng Kim Bảo có quan hệ?
Rất nhanh, Vũ Thuần Tử liền mơ hồ đoán được một tia manh mối, trong Linh Bảo Tông người có thể khiến Vũ Thuần Tử hận đến thấu xương, chỉ có Kim Bảo cùng hai tên chấp pháp điện Nguyên Nhân, Chung Chương.
Hai người Nguyên Nhân cùng Kim Bảo không có bao nhiêu quan hệ mật thiết, tất nhiên không thể vì Kim Bảo mà lôi kéo nhiều cao thủ đến truy bắt hắn như vậy.
Hiện tại Nguyên Nhân Chung Chương bị đao pháp đánh trúng, sống chết còn chưa rõ, nếu là báo thù, bọn hắn đã sớm đem Vũ Thuần Tử giết chết, không cần chần chờ để Vũ Thuần Tử chạy thoát tới tận đây.
Ngay cả tam đại trưởng lão nội môn cũng kéo đến, có thể hạ lệnh bọn hắn, chỉ có Tông chủ hoặc trưởng lão cấp cao.
Vũ Thuần Tử suy ngẫm, trong cao tầng Linh Bảo Tông hắn cũng biết được khối người, lại chưa từng nghe đến Diệp Vô Song người này.
Chẳng lẽ là trưởng lão cao tầng vừa mới nhậm chức?
Trong đầu Vũ Thuần Tử tràn đầy mơ hồ, nhìn về hai người hỏi.
"Diệp Vô Song là người nào? Ta với hắn không có quen biết, tại sao lại truy bắt ta?"
"Ngươi không cần biết, chỉ cần biết bọn ta phụng mệnh, đến đưa ngươi trở lại Linh Bảo Tông!"
Hoàng Bị giọng nói có chút khó chịu, bước chân chậm rãi đi tới, linh khí trong đan điền phóng xuất ra.
"Mặc kệ là ai, muốn bắt được ta cũng không phải dễ."
Chapter 55 Chương 55: Rơi Vào Tuyệt Lộ
Rơi Vào Tuyệt Lộ!
Vũ Thuần Tử cười lạnh, hắn tin tưởng nếu đi theo hai người này trở lại, chắc chắn hắn sẽ không sống yên ổn, có khi chết thảm cũng không chừng.
Tần Hạ Lưu cùng Hoàng Bị khó hiểu nhìn nhau, không biết rốt cuộc Vũ Thuần Tử định làm gì.
Chỉ thấy Vũ Thuần Tử rút thanh đại đao sau lưng, dùng hết sức bình sinh còn lại dơ thẳng lên cao. Hai người thấy thế, sợ hãi lui về sau vài bước, ai nấy đều cẩn thận đề phòng nhìn chằm chằm vào Vũ Thuần Tử.
Bọn hắn sợ Vũ Thuần Tử lại tiếp tục đánh ra chiêu thức kia, nếu thật sự đánh ra, khả năng cao hai người bọn họ không chống đỡ nổi, ngay cả Nguyên Nhân, Chung Chương đều chịu kết cục bi thảm, huống chi hai người bọn hắn.
Động thái của hai người trước mặt, khiến Vũ Thuần Tử không nhịn được muốn cười lớn, nhưng vào lúc này cơn đau bắt đầu phát tác, hắn nghiến chặt răng, cố gắng đứng vững để không cho bản thân mình ngã xuống.
"Hửm?"
Hoàng Bị dường như phát hiện ra điều gì bất thường, nhíu mày nhìn vào Vũ Thuần Tử, hắn phát hiện, thân ảnh Vũ Thuần Tử vậy mà có chút lung lay.
"Hắn đang giả bộ!"
Hoàng Bị lâm vào ngốc trệ, sau đó sững sờ hét lớn.
Tần Hạ Lưu cũng ý thức được, liền đối với Vũ Thuần Tử cười lạnh.
"Tiểu tử, muốn hù dọa bọn ta?"
Sắc mặt Vũ Thuần Tử giờ khắc này vô cùng khó coi, rốt cuộc không thể hù dọa được bọn hắn.
"Mau bắt hắn!"
Hoàng Bị bỗng chốc lao tới, nắm đấm trực tiếp tấn công.
Tần Hạ Lưu đồng lượt xuất chiêu, chớp mắt hai người đã gần đến chỗ Vũ Thuần Tử.
Đối mặt với hai người này công kích, Vũ Thuần Tử cảm thấy khốn khổ, hai cánh tay bởi vì dùng quá sức mà trở nên mất cảm giác, đại đao trong tay không biết đã rơi xuống vực thẳm từ lúc nào không hay.
Nhìn hai người mang theo khí thế hùng hổ tấn công, hắn âm thầm làm ra quyết định, liền xoay người lựa chọn nhảy xuống vực.
"Ngăn hắn lại! Đừng để hắn nhảy xuống!"
Hoàng Bị kinh hãi kêu lớn, Tần Hạ Lưu cũng hoảng hốt không kém, bởi vì khoảng cách còn khá xa, chỉ đành trơ mắt nhìn Vũ Thuần Tử nhảy xuống vực.
Trước khi rơi xuống, Vũ Thuần Tử còn lưu lại một câu.
"Nếu ta không chết, ngày sau trở về, ta sẽ đem món nợ này đòi lại!"
Câu nói này khiến hai người Hoàng Bị lẫn Tần Hạ Lưu sợ hãi một phen.
"Khốn kiếp, vẫn là chậm một bước!"
Hoàng Bị tức giận nói.
"Giờ chúng ta phải làm gì?"
Đầu óc của Tần Hạ Lưu lúc này càng trở nên rối bời.
"Còn làm gì nữa, mau trở lại bẩm báo đại trưởng lão."
Giọng nói của Hoàng Bị có chút tức tối, lần này thì hay rồi, không bắt được Vũ Thuần Tử còn khiến hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng, ngay cả thi thể cũng không có.
"Ta nghĩ hắn nhảy xuống nơi đó, với độ cao như vậy, chắc chắn sẽ không sống nổi."
Tần Hạ Lưu suy ngẫm một lúc, nói.
"Mau trở lại đi, khi đó sẽ tìm cách giải quyết. Hiện tại chúng ta đều không thể nhảy xuống đó, có khi mạng cũng không còn."
Hoàng Bị trầm ngâm nói.
Tần Hạ Lưu âm thầm gật đầu, sau đó rời đi nơi này.
Ba người Triệu Phong Sơn bên kia, bọn hắn toàn thân ai nấy đều mang trọng thương, Huyết Tinh lực chiến đấu vô cùng mạnh, khó có thể lấy một chọi một, qua vài phút, sức mặt của Huyết Tinh mới trở nên suy yếu dần dần.
Vốn tưởng sẽ giết được Huyết Tinh dễ dàng, không ngờ hắn lại bộc phát lực lượng khủng bố, đánh ba người Triệu Phong Sơn lui về sau mấy chục bước, sau đó thừa cơ nhanh chân chạy trốn.
Triệu Phong Sơn nét mặt cực kỳ tức giận.
Ngay lúc này, hai người Tần Hạ Lưu vừa quay trở lại, sau đó nói ra toàn bộ mọi chuyện vừa rồi.
Triệu Phong Sơn nghe vậy, sắc mặt già nua đột nhiên trầm xuống, sau đó hỏi.
"Ngươi tận mắt thấy hắn rơi xuống vực?"
"Vâng, thuộc hạ thấy rõ ràng."
Hoàng Bị lẫn Tần Hạ Lưu đồng loạt gật đầu.
"Theo như các ngươi kể, hẳn là Vực Trượng Thiên Nhai, độ cao cũng lên tới mười ngàn mét, bên dưới nó là một bí cảnh đặc biệt, có thể nói… Chính là nơi bí địa u ám, nơi đó dường như có trận pháp ngăn cách tu vi, tu sĩ có cao cỡ nào, một khi đã đi xuống dưới, ngay lập tức biến thành một người bình thường."
Triệu Phong Sơn bắt đầu phân tích ra, lại nói.
"Nhưng mà với độ sâu như vậy, cho dù cao thủ Phá Đan cảnh rơi xuống, cũng không có khả năng sống sót được."
"Vậy Vũ Thuần Tử chắc chắn đã chết?"
Hoàng Bị bất ngờ hỏi.
"Có thể!"
Triệu Phong Sơn gật đầu đáp, lại nói.
"Chúng ta tạm thời không trở về Linh Bảo Tông báo cáo, trước tiên cùng ta đi xuống phía dưới xem xét tình hình, phải tìm cho được thi thể Vũ Thuần Tử, mới trở về bàn giao."
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tò mò, rốt cuộc làm sao để đi xuống bên dưới?
Triệu Phong Sơn dường như đoán được ý nghĩ của bọn hắn, liền giải đáp thắc mắc.
"Hai mươi dặm về phía tây, có một thung lũng, gọi là Nga Mi Sơn, cũng thuộc Nga Mi phái."