Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54 “Suy nghĩ thế nào rồi?”
*Chương có nội dung hình ảnh
“Ở trong lòng tôi, chỉ có người như cậu chủ Vạn mới được coi là đàn ông”.
Dứt lời, Liễu Thiên Thiên còn nhón chân hôn lên mặt Vạn Hoa Phong.
Tôn Hộc nhếch miệng cười, nói: “Nếu không phải em, nếu không phải năm đó em đã cứu anh một mạng thì anh cũng sẽ không vứt bỏ bản thân để yên phận ở bên cạnh em làm một thằng ở rể”.
“Anh bị điên à, tôi cứu anh lúc nào?”
Gương mặt Liễu Thiên Thiên đầy vẻ chán ghét.
Tôn Hộc sững sờ, lập tức nói: “Buổi tối năm năm trước, anh bị người ta chém bị thương ở trên đường Phong Lâm, trốn vào trong một ngõ hẻm”.
“Lúc ấy trời còn mưa, là em đã cứu anh, còn đưa anh đến bệnh viện, em đã quên rồi sao?”
“Lúc đó mặc dù anh bị mất nhiều máu nên hôn mê, không nhìn rõ dáng vẻ của em, nhưng sợi dây chuyền trên cổ em là thứ mà cả đời này anh không thể nào nhớ nhầm được”.
“Anh nói cái này sao?”
Liễu Thiên Thiên kéo ra một sợi dây chuyền, ném bừa xuống chân Tôn Hộc: “Đây là sợi dây chuyền mà tôi đã bỏ ra hai trăm tệ mua từ một cô gái, lúc đó cô ta trông có vẻ đang rất thiếu tiền”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tôn Hộc trắng bệch.
Tình cảm nhiều năm lại trao nhầm người, ân nhân thực sự lại vì thiếu tiền mà phải bán đồ tùy thân.
Khoảnh khắc này, tâm trạng của Tôn Hộc cực kỳ phức tạp.
Không cam tâm, tự trách, đau khổ, ân hận... tất cả đều dồn nén lại, khiến gương mặt anh ta trở nên dữ tợn, lớn tiếng gào thét!
“Giết hắn, có chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm!”
Vạn Hoa Phong nhíu mày, giọng điệu không vui quát tháo.
Đám vệ sĩ vạm vỡ không nói gì, nhưng ngón tay đã đặt trên cò súng, lúc nào cũng sẵn sàng để bóp cò.
Lâm Hữu Triết vẫn đang âm thầm ở bên cạnh xem kịch hay, anh liếc nhìn Long Diệu.
Long Diệu đứng sau hiểu ý, đang định ra tay thì Tôn Hộc lại nhanh hơn anh ta một bước.
Chỉ thấy Tôn Hộc bắt lấy cổ tay của tên vệ sĩ nhanh như chớp, bẻ sang một bên, một tiếng rắc truyền tới, cổ tay của tên vệ sĩ đã bị bẻ gãy.
Hắn kêu lên thảm thiết, Tôn Hộc lại cướp lấy súng của hắn, nhét vào trong miệng hắn.
“Nếu kêu thêm một tiếng thì sẽ chết”.
Giọng nói Tôn Hộc lạnh lùng vang lên.
Tên vệ sĩ lập tức im bặt, mồ hôi lạnh toát ra nhễ nhại.
Khóe miệng Lâm Hữu Triết nhếch lên, đây mới giống em trai của chiến tướng Lang Tập.
Bộ dạng dạ dạ vâng vâng, cẩn trọng từng tí trước kia thật sự khiến anh nghi ngờ Lang Tập và em trai của anh ta liệu có phải là anh em ruột.
“Người bên ngoài vào hết đây cho tao!”
Sự việc đột nhiên thay đổi, Vạn Hoa Phong bị dọa sợ, cũng tỉnh rượu được kha khá.
Đám vệ sĩ ở bên ngoài muốn chen vào trong nhưng bị Long Diệu nhảy lên trước, đánh một vài chiêu đã khiến đám vệ sĩ ngã sõng soài.
Vạn Hoa Phong sợ chết khiếp, mồ hôi toát ra như tắm.
Đến lúc này hắn mới nhận ra Long Diệu và Lâm Hữu Triết chính là người hôm đó hắn gặp trên núi Long Đằng.
“Sao... sao lại là hai người?”
Vạn Hoa Phong căng thẳng nói.
Lâm Hữu Triết khẽ cười: “Nhân vật chính hôm nay không phải chúng tôi, chuyện của các người thì tự mình giải quyết đi, chúng tôi đi trước đây”.
Dứt lời, Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ rời khỏi căn phòng, Long Diệu thu hết súng của đám vệ sĩ xong cũng rời đi theo.
Khoảnh khắc ba người đi ra khỏi phòng bao, bên trong truyền tới những âm thanh đánh nhau cùng tiếng kêu la thảm thiết.
Lâm Hữu Triết chờ ở dưới tầng vài phút, cuối cùng cả người Tôn Hộc be bét máu bước xuống.
“Suy nghĩ thế nào rồi?”
“Ở trong lòng tôi, chỉ có người như cậu chủ Vạn mới được coi là đàn ông”.
Dứt lời, Liễu Thiên Thiên còn nhón chân hôn lên mặt Vạn Hoa Phong.
Tôn Hộc nhếch miệng cười, nói: “Nếu không phải em, nếu không phải năm đó em đã cứu anh một mạng thì anh cũng sẽ không vứt bỏ bản thân để yên phận ở bên cạnh em làm một thằng ở rể”.
“Anh bị điên à, tôi cứu anh lúc nào?”
Gương mặt Liễu Thiên Thiên đầy vẻ chán ghét.
Tôn Hộc sững sờ, lập tức nói: “Buổi tối năm năm trước, anh bị người ta chém bị thương ở trên đường Phong Lâm, trốn vào trong một ngõ hẻm”.
“Lúc ấy trời còn mưa, là em đã cứu anh, còn đưa anh đến bệnh viện, em đã quên rồi sao?”
“Lúc đó mặc dù anh bị mất nhiều máu nên hôn mê, không nhìn rõ dáng vẻ của em, nhưng sợi dây chuyền trên cổ em là thứ mà cả đời này anh không thể nào nhớ nhầm được”.
“Anh nói cái này sao?”
Liễu Thiên Thiên kéo ra một sợi dây chuyền, ném bừa xuống chân Tôn Hộc: “Đây là sợi dây chuyền mà tôi đã bỏ ra hai trăm tệ mua từ một cô gái, lúc đó cô ta trông có vẻ đang rất thiếu tiền”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tôn Hộc trắng bệch.
Tình cảm nhiều năm lại trao nhầm người, ân nhân thực sự lại vì thiếu tiền mà phải bán đồ tùy thân.
Khoảnh khắc này, tâm trạng của Tôn Hộc cực kỳ phức tạp.
Không cam tâm, tự trách, đau khổ, ân hận... tất cả đều dồn nén lại, khiến gương mặt anh ta trở nên dữ tợn, lớn tiếng gào thét!
“Giết hắn, có chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm!”
Vạn Hoa Phong nhíu mày, giọng điệu không vui quát tháo.
Đám vệ sĩ vạm vỡ không nói gì, nhưng ngón tay đã đặt trên cò súng, lúc nào cũng sẵn sàng để bóp cò.
Lâm Hữu Triết vẫn đang âm thầm ở bên cạnh xem kịch hay, anh liếc nhìn Long Diệu.
Long Diệu đứng sau hiểu ý, đang định ra tay thì Tôn Hộc lại nhanh hơn anh ta một bước.
Chỉ thấy Tôn Hộc bắt lấy cổ tay của tên vệ sĩ nhanh như chớp, bẻ sang một bên, một tiếng rắc truyền tới, cổ tay của tên vệ sĩ đã bị bẻ gãy.
Hắn kêu lên thảm thiết, Tôn Hộc lại cướp lấy súng của hắn, nhét vào trong miệng hắn.
“Nếu kêu thêm một tiếng thì sẽ chết”.
Giọng nói Tôn Hộc lạnh lùng vang lên.
Tên vệ sĩ lập tức im bặt, mồ hôi lạnh toát ra nhễ nhại.
Khóe miệng Lâm Hữu Triết nhếch lên, đây mới giống em trai của chiến tướng Lang Tập.
Bộ dạng dạ dạ vâng vâng, cẩn trọng từng tí trước kia thật sự khiến anh nghi ngờ Lang Tập và em trai của anh ta liệu có phải là anh em ruột.
“Người bên ngoài vào hết đây cho tao!”
Sự việc đột nhiên thay đổi, Vạn Hoa Phong bị dọa sợ, cũng tỉnh rượu được kha khá.
Đám vệ sĩ ở bên ngoài muốn chen vào trong nhưng bị Long Diệu nhảy lên trước, đánh một vài chiêu đã khiến đám vệ sĩ ngã sõng soài.
Vạn Hoa Phong sợ chết khiếp, mồ hôi toát ra như tắm.
Đến lúc này hắn mới nhận ra Long Diệu và Lâm Hữu Triết chính là người hôm đó hắn gặp trên núi Long Đằng.
“Sao... sao lại là hai người?”
Vạn Hoa Phong căng thẳng nói.
Lâm Hữu Triết khẽ cười: “Nhân vật chính hôm nay không phải chúng tôi, chuyện của các người thì tự mình giải quyết đi, chúng tôi đi trước đây”.
Dứt lời, Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ rời khỏi căn phòng, Long Diệu thu hết súng của đám vệ sĩ xong cũng rời đi theo.
Khoảnh khắc ba người đi ra khỏi phòng bao, bên trong truyền tới những âm thanh đánh nhau cùng tiếng kêu la thảm thiết.
Lâm Hữu Triết chờ ở dưới tầng vài phút, cuối cùng cả người Tôn Hộc be bét máu bước xuống.
“Suy nghĩ thế nào rồi?”