Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-969
Chương 969 : Chương 969THỎA MÃN
Chương 969THỎA MÃN
Hai ngày sau, mưa vẫn tuôn xối xả, Uông Ấn và Diệp Tuy đã chuyển sang một nơi ở khác, đây là một căn nhà có địa thế cao hơn.
Diệp Tuy lẳng lặng nhìn mưa giăng đầy trời, trong lòng dâng tràn bi thương.
Mưa lớn như vậy vào thời điểm này khiến trong lòng nàng hiểu, lũ lụt đạo Giang Nam sẽ xuất hiện giống như kiếp trước... Hiện tại, nàng chỉ hy vọng hệ thống thủy lợi bắt đầu tu sửa từ đầu năm sẽ vững chắc đôi chút, thóc lúa dự trữ trong kho lương thực có thể đầy đủ để ứng đối với tình hình.
Không để nơi này trở thành vùng đất xương chất thành núi, cũng không đến mức vạn dặm không một hơi thở của sự sống.
Từ những tin tức tình báo do đề kỵ trình lên, có thể thấy tình hình khá hơn kiếp trước một chút. Không, phải nói là tốt hơn rất nhiều.
Mưa lớn trút xuống sông Tiền Đường, rất nhiều người chết đuối, nhưng bởi vì có thị lang Công Bộ là Thẩm Túy Sơn có kinh nghiệm phong phú, biết cách xoay sở thỏa đáng ở đây, cho nên mặc dù những đường sông khác của đạo Giang Nam gặp lũ lụt nguy hiểm, nhưng vẫn không hề sụp đổ. Điều này mang đến cho nhân dân đạo Giang Nam một tia hy vọng.
Đồng thời, bởi vì có thị lang Hộ Bộ Hà Giới, cho nên kho lương thực có thóc lúa đầy đủ ngoài dự đoán, chứ không phải trống không như kiếp trước. Sau thiên tai, bách tính sẽ đều được thu xếp ổn định, đạo Giang Nam cũng sẽ không trở nên loạn lạc giống như kiếp trước.
Đương nhiên, quan trọng hơn cả là việc binh sĩ Giang Nam Vệ phản ứng nhanh chóng, gần như là khi lũ lụt vừa xuất hiện thì binh sĩ đã bắt đầu tiến hành cứu tế. Nếu không, việc di dời và ổn định chỗ ở cho bách tính Tiền Đường chính là một nguy cơ to lớn.
Đây là những gì Diệp Tuy biết được, về phần việc điều động binh sĩ Giang Nam Vệ dẫn đến nỗi lo lắng của Uông Ấn thì nàng không phát giác ra.
Cho dù không biết chuyện điều động binh sĩ, nàng cũng biết, trên đường trở về Kinh Triệu lần này chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Cho dù là Bán Lệnh, nàng hay Vân nhi, cũng đều là mục tiêu đang bị người ta để ý nhiều nhất. Mà bây giờ, những người này đã nghĩ hết cách buộc họ trở về Kinh Triệu, nhất định là có mưu đồ, hơn nữa còn là mưu đồ không tốt.
Trận mưa lớn này đột nhiên ập tới trì hoãn thời gian trở về Kinh Triệu. Không biết đối với họ thì chuyện này là tốt hay xấu nữa? Còn đối với người đứng đằng sau mưu tính tất cả thì thế nào đây?
Giờ khắc này, trong cung Thọ Khang tại Kinh Triệu, nội thị Hà Anh vội vã đi vào trong điện, bẩm báo với Hiền phi: “Nương nương, tình hình không tốt lắm, Cầu Ân ở trong ngục đột nhiên phát bệnh, thế tử Định Quốc Công đã đưa đi, bảo là muốn chữa khỏi bệnh rồi mới hỏi tội.”
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, kẻ vào ngục dẫn người đi chính là trưởng sử Triệu Phụng phủ Trưởng công chúa, cho nên nội thị trong cung căn bản không dám ngăn cản. Khi Hà Anh biết được tin tức thì Cầu Ân đã ra khỏi cung từ lâu.
Nhưng vì sao thế tử Định Quốc Công lại phải đưa nội thị điện Tử Thần đi?
Nghi vấn này cũng hiện lên trong lòng Hiền phi.
Từ trước đến nay, phủ Định Quốc công vẫn luôn không màng chuyện triều chính, nhưng thế tử Tề Thích Chi lại là ngoại lệ, được hoàng thượng vô cùng tín nhiệm.
Bởi vì việc hạ độc đối với Trưởng công chúa trước đây, cho dù Hiền phi tin chắc rằng mình không hề để lại bất cứ manh mối nào, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi hơi chột dạ, mọi việc đều cố gắng tránh xa phủ Định Quốc Công.
Bà ta tuyệt đối không ngờ rằng trong tình cảnh này, phủ Định Quốc Công lại có hành động. Bọn họ đưa Cầu Ân đi là vì cái gì?
Trong lòng Hiền phi đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, nhưng vừa nghĩ tới việc bây giờ Vĩnh Chiêu Đế vẫn còn hôn mê thì tâm trạng lại bình ổn hơn.
Chỉ cần hoàng thượng vẫn còn hôn mê, chỉ cần thái tử vẫn còn giám quốc, vậy thì dù phủ Định Quốc Công có làm gì cũng không đáng lo ngại.
Khi bà ta nhận được một tin báo khác thì lại đột nhiên bật cười ra tiếng, đây quả thật là chuyện hiếm khi xảy ra. Gương mặt lãnh đạm cũng trở nên hài hòa hơn.
“Nương nương, có phải có tin tức tốt gì hay không? Chuyện gì mà đáng vui như thế?” Hà Anh khom lưng hỏi, trên mặt cũng nở nụ cười.
Hiện phi ngừng cười, liếc mắt nhìn Hà Anh một cái, cười nói: “Đạo Giang Nam mưa lớn liên tục, đã thành lũ lụt, đây thật sự là chuyện tốt.”
Trận lũ lụt này quả nhiên là niềm vui ngoài ý muốn, như vậy chuyện bà ta cần làm tiếp theo càng thêm dễ dàng, ngay cả ông trời cũng đang giúp bà ta!
Thiên thời địa lợi nhân hòa đều nằm trong tay bà ta, nếu lúc này còn không được như ý thì đúng là quá vô lý... Ha ha.
Chương 969THỎA MÃN
Hai ngày sau, mưa vẫn tuôn xối xả, Uông Ấn và Diệp Tuy đã chuyển sang một nơi ở khác, đây là một căn nhà có địa thế cao hơn.
Diệp Tuy lẳng lặng nhìn mưa giăng đầy trời, trong lòng dâng tràn bi thương.
Mưa lớn như vậy vào thời điểm này khiến trong lòng nàng hiểu, lũ lụt đạo Giang Nam sẽ xuất hiện giống như kiếp trước... Hiện tại, nàng chỉ hy vọng hệ thống thủy lợi bắt đầu tu sửa từ đầu năm sẽ vững chắc đôi chút, thóc lúa dự trữ trong kho lương thực có thể đầy đủ để ứng đối với tình hình.
Không để nơi này trở thành vùng đất xương chất thành núi, cũng không đến mức vạn dặm không một hơi thở của sự sống.
Từ những tin tức tình báo do đề kỵ trình lên, có thể thấy tình hình khá hơn kiếp trước một chút. Không, phải nói là tốt hơn rất nhiều.
Mưa lớn trút xuống sông Tiền Đường, rất nhiều người chết đuối, nhưng bởi vì có thị lang Công Bộ là Thẩm Túy Sơn có kinh nghiệm phong phú, biết cách xoay sở thỏa đáng ở đây, cho nên mặc dù những đường sông khác của đạo Giang Nam gặp lũ lụt nguy hiểm, nhưng vẫn không hề sụp đổ. Điều này mang đến cho nhân dân đạo Giang Nam một tia hy vọng.
Đồng thời, bởi vì có thị lang Hộ Bộ Hà Giới, cho nên kho lương thực có thóc lúa đầy đủ ngoài dự đoán, chứ không phải trống không như kiếp trước. Sau thiên tai, bách tính sẽ đều được thu xếp ổn định, đạo Giang Nam cũng sẽ không trở nên loạn lạc giống như kiếp trước.
Đương nhiên, quan trọng hơn cả là việc binh sĩ Giang Nam Vệ phản ứng nhanh chóng, gần như là khi lũ lụt vừa xuất hiện thì binh sĩ đã bắt đầu tiến hành cứu tế. Nếu không, việc di dời và ổn định chỗ ở cho bách tính Tiền Đường chính là một nguy cơ to lớn.
Đây là những gì Diệp Tuy biết được, về phần việc điều động binh sĩ Giang Nam Vệ dẫn đến nỗi lo lắng của Uông Ấn thì nàng không phát giác ra.
Cho dù không biết chuyện điều động binh sĩ, nàng cũng biết, trên đường trở về Kinh Triệu lần này chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Cho dù là Bán Lệnh, nàng hay Vân nhi, cũng đều là mục tiêu đang bị người ta để ý nhiều nhất. Mà bây giờ, những người này đã nghĩ hết cách buộc họ trở về Kinh Triệu, nhất định là có mưu đồ, hơn nữa còn là mưu đồ không tốt.
Trận mưa lớn này đột nhiên ập tới trì hoãn thời gian trở về Kinh Triệu. Không biết đối với họ thì chuyện này là tốt hay xấu nữa? Còn đối với người đứng đằng sau mưu tính tất cả thì thế nào đây?
Giờ khắc này, trong cung Thọ Khang tại Kinh Triệu, nội thị Hà Anh vội vã đi vào trong điện, bẩm báo với Hiền phi: “Nương nương, tình hình không tốt lắm, Cầu Ân ở trong ngục đột nhiên phát bệnh, thế tử Định Quốc Công đã đưa đi, bảo là muốn chữa khỏi bệnh rồi mới hỏi tội.”
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, kẻ vào ngục dẫn người đi chính là trưởng sử Triệu Phụng phủ Trưởng công chúa, cho nên nội thị trong cung căn bản không dám ngăn cản. Khi Hà Anh biết được tin tức thì Cầu Ân đã ra khỏi cung từ lâu.
Nhưng vì sao thế tử Định Quốc Công lại phải đưa nội thị điện Tử Thần đi?
Nghi vấn này cũng hiện lên trong lòng Hiền phi.
Từ trước đến nay, phủ Định Quốc công vẫn luôn không màng chuyện triều chính, nhưng thế tử Tề Thích Chi lại là ngoại lệ, được hoàng thượng vô cùng tín nhiệm.
Bởi vì việc hạ độc đối với Trưởng công chúa trước đây, cho dù Hiền phi tin chắc rằng mình không hề để lại bất cứ manh mối nào, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi hơi chột dạ, mọi việc đều cố gắng tránh xa phủ Định Quốc Công.
Bà ta tuyệt đối không ngờ rằng trong tình cảnh này, phủ Định Quốc Công lại có hành động. Bọn họ đưa Cầu Ân đi là vì cái gì?
Trong lòng Hiền phi đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, nhưng vừa nghĩ tới việc bây giờ Vĩnh Chiêu Đế vẫn còn hôn mê thì tâm trạng lại bình ổn hơn.
Chỉ cần hoàng thượng vẫn còn hôn mê, chỉ cần thái tử vẫn còn giám quốc, vậy thì dù phủ Định Quốc Công có làm gì cũng không đáng lo ngại.
Khi bà ta nhận được một tin báo khác thì lại đột nhiên bật cười ra tiếng, đây quả thật là chuyện hiếm khi xảy ra. Gương mặt lãnh đạm cũng trở nên hài hòa hơn.
“Nương nương, có phải có tin tức tốt gì hay không? Chuyện gì mà đáng vui như thế?” Hà Anh khom lưng hỏi, trên mặt cũng nở nụ cười.
Hiện phi ngừng cười, liếc mắt nhìn Hà Anh một cái, cười nói: “Đạo Giang Nam mưa lớn liên tục, đã thành lũ lụt, đây thật sự là chuyện tốt.”
Trận lũ lụt này quả nhiên là niềm vui ngoài ý muốn, như vậy chuyện bà ta cần làm tiếp theo càng thêm dễ dàng, ngay cả ông trời cũng đang giúp bà ta!
Thiên thời địa lợi nhân hòa đều nằm trong tay bà ta, nếu lúc này còn không được như ý thì đúng là quá vô lý... Ha ha.