Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-950
Chương 950 : Chương 950GẠT TRỜI
Chương 950GẠT TRỜI
Diệp Tuy nhớ Vĩnh Phong Hào đã xảy ra chuyện vào lúc đạo Giang Nam gặp nạn lụt.
Bởi vì công trình thủy lợi không được sửa chữa, kho lương thực trống rỗng nên triều đình ra lệnh cho Vĩnh Phong Hào phát tiền bạc cứu trợ thiên tai. Thủ hào đạo Giang Nam mang danh “nửa quốc khố”, quan viên trong triều cho rằng chỉ cần thủ hào bỏ ngân lượng ra thì thiên tai ở đạo Giang Nam sẽ suy giảm.
Thế nhưng không ai ngờ rằng thủ hào đạo Giang Nam hoàn toàn không thể bỏ ra một thỏi bạc nào!
Dựa theo quy định của triều đình, kho bạc của thủ hào đạo Giang Nam phải có hai phần dành cho việc lưu thông hằng ngày, như thế vừa giúp thủ hào vận hành bền vững vừa xem như kho bạc của triều đình.
Diệp Tuy không rõ hai phần ngân lượng là bao nhiêu nhưng chắc là một con số cực kì lớn, thế nhưng thủ hào đạo Giang Nam lại không lấy ra được!
Vậy số tiền kia chạy đi đâu rồi?
Khi ấy nàng lo chăm sóc Vân nhi nên không biết tình hình cụ thể, có điều nàng nhớ kết quả cuối cùng. Tất cả tiền bạc của đạo Giang Nam đều thuộc về đạo Hà Nội, thủ hào đạo Giang Nam cũng không còn tồn tại nữa.
“Đại nhân, trưởng thôn Vân Gia này là chủ thủ hào đạo Giang Nam thật ư? Chàng nói xem, nếu quả thật có chuyện kho bạc thủ hào biến mất thì người của thôn Vân Gia có phải chết bất đắc kỳ tử không?”
Nàng không chờ Uông Ấn trả lời mà lắc đầu, lẩm bẩm: “Không đúng, hai việc này cách nhau quá xa, không có quan hệ trực tiếp.”
Thủ hào đạo Giang Nam gặp sự cố vào năm nay, còn người thôn Vân Gia chết vào những năm cuối Vĩnh Chiêu, cách nhau hơn mười năm nên ắt hẳn không có bao nhiêu quan hệ.
“Bổn tọa sẽ phái người tiếp tục điều tra về chuyện liên quan đến thủ hào đạo Giang Nam.” Uông Ấn nói xong liền im bặt.
Hắn suy nghĩ một lát rồi kể lời bẩm của Yến Thiên Quân: “Có điều sắp tới thôn Vân Gia sẽ tổ chức một hoạt động tế lễ long trọng, đây cũng là sự kiện quan trọng với Vân Khê, thậm chí là phủ Tô Châu. Chúng ta có thể đến xem thử.”
Nhân tiện để bọn họ tiếp xúc với người của thôn Vân Gia và gặp trưởng thôn Vân Tấn một lần.
“Vậy Vân nhi...” Diệp Tuy muốn nói lại thôi, dù sao cũng hơi bận tâm về nguyên nhân dẫn Trịnh Vân Hồi đến đây.
Uông Ấn mỉm cười khuyên nhủ: “Nàng cứ cho tiểu điện hạ mở mang tầm mắt đi, dù sao phủ Tô Châu có rất nhiều quan lại quyền quý.”
Cùng lúc đó, vài người đang lặng lẽ vào thôn Vân Gia bên cạnh Vân Khê, hơn nữa còn gặp trưởng thôn Vân Tấn mà không vấp phải trở ngại gì.
Bọn họ đều ăn mặc bình thường nhưng cơ thể hơi mập mạp, nhìn kĩ thì ai nấy đều đeo một chiếc nhẫn ngọc trông không hợp với quần áo của mình.
Hiển nhiên bọn họ đã cải trang trước khi đến, nếu giới quyền quý của đạo Giang Nam có mặt tại đây thì sẽ nhận ra mấy người này đều là chủ các hiệu bạc quan trọng tại đạo Giang Nam.
“Lão Vân, bây giờ làm sao đây? Quan viên của Hộ Bộ và Công Bộ đã đến phủ Hàng Châu điều tra thủy lợi và kho lương thực, Cố đại nhân đã gửi tin muốn lấy ngân lượng từ hiệu bạc của chúng ta để lấp đầy kho lương thực cho sớm.” Chủ hiệu Tống nói với vẻ vô cùng khó xử.
Những chủ hiệu khác cũng tỏ vẻ buồn rầu, cảm thấy việc này cực kì khó khăn.
Sắc mặt của Vân Tấn cũng không dễ nhìn là bao, ông ta nhíu mày: “Quan viên triều đình không được hỏi chuyện của thủ hào, cho dù Cố Tổ Phân là quan sát sứ thì cũng không có quyền đó, chỉ có thể từ chối ông ta.”
“Lão Vân, nói thì là vậy nhưng suy cho cùng thì Cố đại nhân vẫn là quan sát sứ phụ trách đạo Giang Nam, nếu như từ chối thì sau này sẽ gian nan lắm. Quan trọng hơn, tôi sợ Cố đại nhân sẽ không chịu buông hiệu bạc đạo Giang Nam ra.” Chủ hiệu Tống tiếp tục nói, các chủ hiệu khác đều gật đầu tán thành.
Cố Tổ Phân không có quyền điều tra thủ hào đạo Giang Nam thật, nhưng nói đi nói lại thì ông ta vẫn là quan sát sứ của đạo Giang Nam nên không thể làm mích lòng.
Hơn nữa bọn họ cũng sợ chuyện kho lương thực liên lụy đến các hiệu bạc đạo Giang Nam. Bọn họ biết rõ bây giờ thủ hào đạo Giang Nam không đưa ra được đồng nào, càng đừng nhắc đến việc bù vào chỗ khuyết lớn trong kho lương thực.
Chủ hiệu Du đang ngồi bổ sung thêm: “Lão Vân, nghe nói Tư Thiên Giám dự đoán được rằng năm nay đạo Giang Nam sẽ có nạn lụt, nếu có lũ lụt thật thì chuyện kho lương thực sẽ bị bại lộ, lỡ như triều đình yêu cầu hiệu bạc hỗ trợ cho nạn thiên tai...”
Bọn họ đều biết rõ kết quả cuối cùng.
Hiển nhiên chuyện kho lương thực thiếu hụt không thể lừa được các chủ hiệu bạc đạo Giang Nam, thậm chí bọn họ còn lén lút giúp Cố Tổ Phân làm nhiều chuyện, qua đó nhận được rất nhiều thứ tốt.
Các hiệu bạc ở đạo Giang Nam có khả năng tránh né khi chuyện thiếu hụt bị phát hiện, nhưng sợ nhất là chuyện xảy ra sau đó kìa.
Lúc này bọn họ còn chưa biết Ngự Sử Đài đã biết chuyện kho lương thực từ lâu, bằng không sẽ càng hoảng loạn và luống cuống hơn.
Sao Vân Tấn không biết chuyện như thế này chứ? Bởi vì ông ta biết nên sắc mặt mới khó coi đến vậy.
Ông ta quan sát mấy người trước mắt một lát rồi hỏi: “Hiện tại kho bạc có thể thu lại bao nhiêu ngân lượng tập trung?”
Ông ta vừa dứt lời thì sắc mặt của những người khác đều trắng bệch, cuối cùng chủ hiệu Tống ngượng ngùng trả lời: “Lão Vân, đâu phải ông không biết hiện giờ hiệu bạc... đâu còn tập trung được bao nhiêu ngân lượng.”
Cũng trách bọn họ thực hiện một mối làm ăn lớn với quyền quý Kinh Triệu, đã giao tiền thì sao đòi lại được?
Huống chi e là việc đột ngột rút lại số bạc đó sẽ làm ảnh hưởng đến cả đạo Giang Nam, hiệu bạc cũng sẽ có nguy cơ mất.
“Bây giờ chúng ta không còn cách gì nữa, có thể thu về bao nhiêu bạc thì cứ thu bấy nhiêu, trước hết cứ để sổ sách trông bình thường rồi hẵng tính tiếp.” Vân Tấn nhanh chóng ra quyết định.
“Lão Vân... phải làm vậy thật à? Chẳng lẽ chúng ta không thể chọn cách khác sao? Nhóm quyền quý Kinh Triệu đó có cách gì khác không? Bằng không hiệu bạc sẽ bị tổn thất nghiêm trọng lắm.” Chủ hiệu Du nói với vẻ đau khổ.
Việc thu hồi tiền chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hiệu bạc, nói không chừng mấy năm qua sẽ xem như làm không công mất.
Vân Tấn lạnh lùng liếc nhìn chủ hiệu Du, kế đó hạ giọng hỏi: “Hiện giờ nạn lớn đã rơi xuống đầu rồi, phải né nó trước mới tính tiếp được. Các ông không biết à? Đốc chủ Đề Xưởng cũng đã đến đạo Giang Nam.”
Đốc chủ Đề Xưởng ở đâu thì nơi đó sẽ có sóng gió, lẽ nào hắn thật sự đến đạo Giang Nam du lịch à? Mấy người này không biết suy nghĩ hay sao?
Chương 950GẠT TRỜI
Diệp Tuy nhớ Vĩnh Phong Hào đã xảy ra chuyện vào lúc đạo Giang Nam gặp nạn lụt.
Bởi vì công trình thủy lợi không được sửa chữa, kho lương thực trống rỗng nên triều đình ra lệnh cho Vĩnh Phong Hào phát tiền bạc cứu trợ thiên tai. Thủ hào đạo Giang Nam mang danh “nửa quốc khố”, quan viên trong triều cho rằng chỉ cần thủ hào bỏ ngân lượng ra thì thiên tai ở đạo Giang Nam sẽ suy giảm.
Thế nhưng không ai ngờ rằng thủ hào đạo Giang Nam hoàn toàn không thể bỏ ra một thỏi bạc nào!
Dựa theo quy định của triều đình, kho bạc của thủ hào đạo Giang Nam phải có hai phần dành cho việc lưu thông hằng ngày, như thế vừa giúp thủ hào vận hành bền vững vừa xem như kho bạc của triều đình.
Diệp Tuy không rõ hai phần ngân lượng là bao nhiêu nhưng chắc là một con số cực kì lớn, thế nhưng thủ hào đạo Giang Nam lại không lấy ra được!
Vậy số tiền kia chạy đi đâu rồi?
Khi ấy nàng lo chăm sóc Vân nhi nên không biết tình hình cụ thể, có điều nàng nhớ kết quả cuối cùng. Tất cả tiền bạc của đạo Giang Nam đều thuộc về đạo Hà Nội, thủ hào đạo Giang Nam cũng không còn tồn tại nữa.
“Đại nhân, trưởng thôn Vân Gia này là chủ thủ hào đạo Giang Nam thật ư? Chàng nói xem, nếu quả thật có chuyện kho bạc thủ hào biến mất thì người của thôn Vân Gia có phải chết bất đắc kỳ tử không?”
Nàng không chờ Uông Ấn trả lời mà lắc đầu, lẩm bẩm: “Không đúng, hai việc này cách nhau quá xa, không có quan hệ trực tiếp.”
Thủ hào đạo Giang Nam gặp sự cố vào năm nay, còn người thôn Vân Gia chết vào những năm cuối Vĩnh Chiêu, cách nhau hơn mười năm nên ắt hẳn không có bao nhiêu quan hệ.
“Bổn tọa sẽ phái người tiếp tục điều tra về chuyện liên quan đến thủ hào đạo Giang Nam.” Uông Ấn nói xong liền im bặt.
Hắn suy nghĩ một lát rồi kể lời bẩm của Yến Thiên Quân: “Có điều sắp tới thôn Vân Gia sẽ tổ chức một hoạt động tế lễ long trọng, đây cũng là sự kiện quan trọng với Vân Khê, thậm chí là phủ Tô Châu. Chúng ta có thể đến xem thử.”
Nhân tiện để bọn họ tiếp xúc với người của thôn Vân Gia và gặp trưởng thôn Vân Tấn một lần.
“Vậy Vân nhi...” Diệp Tuy muốn nói lại thôi, dù sao cũng hơi bận tâm về nguyên nhân dẫn Trịnh Vân Hồi đến đây.
Uông Ấn mỉm cười khuyên nhủ: “Nàng cứ cho tiểu điện hạ mở mang tầm mắt đi, dù sao phủ Tô Châu có rất nhiều quan lại quyền quý.”
Cùng lúc đó, vài người đang lặng lẽ vào thôn Vân Gia bên cạnh Vân Khê, hơn nữa còn gặp trưởng thôn Vân Tấn mà không vấp phải trở ngại gì.
Bọn họ đều ăn mặc bình thường nhưng cơ thể hơi mập mạp, nhìn kĩ thì ai nấy đều đeo một chiếc nhẫn ngọc trông không hợp với quần áo của mình.
Hiển nhiên bọn họ đã cải trang trước khi đến, nếu giới quyền quý của đạo Giang Nam có mặt tại đây thì sẽ nhận ra mấy người này đều là chủ các hiệu bạc quan trọng tại đạo Giang Nam.
“Lão Vân, bây giờ làm sao đây? Quan viên của Hộ Bộ và Công Bộ đã đến phủ Hàng Châu điều tra thủy lợi và kho lương thực, Cố đại nhân đã gửi tin muốn lấy ngân lượng từ hiệu bạc của chúng ta để lấp đầy kho lương thực cho sớm.” Chủ hiệu Tống nói với vẻ vô cùng khó xử.
Những chủ hiệu khác cũng tỏ vẻ buồn rầu, cảm thấy việc này cực kì khó khăn.
Sắc mặt của Vân Tấn cũng không dễ nhìn là bao, ông ta nhíu mày: “Quan viên triều đình không được hỏi chuyện của thủ hào, cho dù Cố Tổ Phân là quan sát sứ thì cũng không có quyền đó, chỉ có thể từ chối ông ta.”
“Lão Vân, nói thì là vậy nhưng suy cho cùng thì Cố đại nhân vẫn là quan sát sứ phụ trách đạo Giang Nam, nếu như từ chối thì sau này sẽ gian nan lắm. Quan trọng hơn, tôi sợ Cố đại nhân sẽ không chịu buông hiệu bạc đạo Giang Nam ra.” Chủ hiệu Tống tiếp tục nói, các chủ hiệu khác đều gật đầu tán thành.
Cố Tổ Phân không có quyền điều tra thủ hào đạo Giang Nam thật, nhưng nói đi nói lại thì ông ta vẫn là quan sát sứ của đạo Giang Nam nên không thể làm mích lòng.
Hơn nữa bọn họ cũng sợ chuyện kho lương thực liên lụy đến các hiệu bạc đạo Giang Nam. Bọn họ biết rõ bây giờ thủ hào đạo Giang Nam không đưa ra được đồng nào, càng đừng nhắc đến việc bù vào chỗ khuyết lớn trong kho lương thực.
Chủ hiệu Du đang ngồi bổ sung thêm: “Lão Vân, nghe nói Tư Thiên Giám dự đoán được rằng năm nay đạo Giang Nam sẽ có nạn lụt, nếu có lũ lụt thật thì chuyện kho lương thực sẽ bị bại lộ, lỡ như triều đình yêu cầu hiệu bạc hỗ trợ cho nạn thiên tai...”
Bọn họ đều biết rõ kết quả cuối cùng.
Hiển nhiên chuyện kho lương thực thiếu hụt không thể lừa được các chủ hiệu bạc đạo Giang Nam, thậm chí bọn họ còn lén lút giúp Cố Tổ Phân làm nhiều chuyện, qua đó nhận được rất nhiều thứ tốt.
Các hiệu bạc ở đạo Giang Nam có khả năng tránh né khi chuyện thiếu hụt bị phát hiện, nhưng sợ nhất là chuyện xảy ra sau đó kìa.
Lúc này bọn họ còn chưa biết Ngự Sử Đài đã biết chuyện kho lương thực từ lâu, bằng không sẽ càng hoảng loạn và luống cuống hơn.
Sao Vân Tấn không biết chuyện như thế này chứ? Bởi vì ông ta biết nên sắc mặt mới khó coi đến vậy.
Ông ta quan sát mấy người trước mắt một lát rồi hỏi: “Hiện tại kho bạc có thể thu lại bao nhiêu ngân lượng tập trung?”
Ông ta vừa dứt lời thì sắc mặt của những người khác đều trắng bệch, cuối cùng chủ hiệu Tống ngượng ngùng trả lời: “Lão Vân, đâu phải ông không biết hiện giờ hiệu bạc... đâu còn tập trung được bao nhiêu ngân lượng.”
Cũng trách bọn họ thực hiện một mối làm ăn lớn với quyền quý Kinh Triệu, đã giao tiền thì sao đòi lại được?
Huống chi e là việc đột ngột rút lại số bạc đó sẽ làm ảnh hưởng đến cả đạo Giang Nam, hiệu bạc cũng sẽ có nguy cơ mất.
“Bây giờ chúng ta không còn cách gì nữa, có thể thu về bao nhiêu bạc thì cứ thu bấy nhiêu, trước hết cứ để sổ sách trông bình thường rồi hẵng tính tiếp.” Vân Tấn nhanh chóng ra quyết định.
“Lão Vân... phải làm vậy thật à? Chẳng lẽ chúng ta không thể chọn cách khác sao? Nhóm quyền quý Kinh Triệu đó có cách gì khác không? Bằng không hiệu bạc sẽ bị tổn thất nghiêm trọng lắm.” Chủ hiệu Du nói với vẻ đau khổ.
Việc thu hồi tiền chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hiệu bạc, nói không chừng mấy năm qua sẽ xem như làm không công mất.
Vân Tấn lạnh lùng liếc nhìn chủ hiệu Du, kế đó hạ giọng hỏi: “Hiện giờ nạn lớn đã rơi xuống đầu rồi, phải né nó trước mới tính tiếp được. Các ông không biết à? Đốc chủ Đề Xưởng cũng đã đến đạo Giang Nam.”
Đốc chủ Đề Xưởng ở đâu thì nơi đó sẽ có sóng gió, lẽ nào hắn thật sự đến đạo Giang Nam du lịch à? Mấy người này không biết suy nghĩ hay sao?