Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-936
Chương 936 : Chương 936DANH SÁCH
Chương 936DANH SÁCH
Đây chính là danh sách các quan viên, giáo tập, sơn trưởng tại thư viện và các văn nhân sĩ tử ở đạo Giang Nam, là do trước đó Uông Ấn đã dặn dò Yến Thiên Quân đi sưu tầm.
Danh sách này không phải là thứ Uông Ấn muốn, mà là do Diệp Tuy yêu cầu.
Diệp Tuy nhận lấy danh sách, đáp: “Bán Lệnh, thiếp biết chàng đang suy nghĩ về chuyện của giới văn học ở đạo Giang Nam. Thiếp muốn nhìn xem trong đó có người tài nào dùng được hay không, như vậy có thể giúp chàng hoàn thành mệnh lệnh của hoàng thượng.”
Diệp Tuy muốn chọn nhân tài từ danh sách này. Nàng biết Uông Ấn muốn thu phục Chu Diễn. Việc Tôn Trường Uẩn nổi danh ở hội thơ Cô Sơn đã hoàn thành bước đầu tiên.
Nhưng mà văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị*, người có ảnh hưởng ở đạo Giang Nam không chỉ có một mình Tôn Trường Uẩn.
(*) Văn nhân mỗi người đều có một thế mạnh riêng, và rất khó để phân biệt ai cao ai thấp, cho nên nói văn vô đệ nhất. Luyện võ phải trực tiếp tỷ thí mới có thể phân cao thấp, cho nên nói võ vô đệ nhị.
Nói cách khác, đối với Bán Lệnh, chỉ có một mình Tôn Trường Uẩn vẫn chưa đủ.
Nàng mở danh sách ra, xem xét một cách cẩn thận, quả nhiên thấy được một cái tên quen thuộc.
Lâu Phượng Nghi, quả nhiên người này có tên trên danh sách, hơn nữa còn là giáo tập của thư viện Văn Hoa!
Nàng muốn phần danh sách này chính là vì Lâu Phượng Nghi.
Nàng chỉ vào cái tên trong danh sách, cười nói với Uông Ấn: “Bán Lệnh, nếu Lâu Phượng Nghi là sơn trưởng thư viện Văn Hoa, tình hình thư viện đạo Giang Nam sẽ càng thêm tốt đẹp.”
Lâu Phượng Nghi?
Uông Ấn nhìn theo ngón tay Diệp Tuy, thấy được cái tên này.
Mấy ngày nay hắn đã nghe Yến Thiên Quân báo cáo rất nhiều chuyện liên quan đến tình hình thư viện đạo Giang Nam, cũng hiểu biết toàn diện về tình hình thư viện đạo Giang Nam.
Hắn chỉ cần gặp một lần là không bao giờ quên, nếu quả thật đã từng nghe cái tên Lâu Phượng Nghi này thì nhất định sẽ không quên, thế nhưng trong đầu hắn không có bất kì ấn tượng nào. Nói cách khác, trong mắt Yến Thiên Quân, cái tên Lâu Phượng Nghi này không đáng để báo cáo.
Vậy tại sao A Ninh lại coi trọng y như vậy? Vị giáo tập thư viện Văn Hoa này rốt cuộc có bản lĩnh gì?
Hắn đột nhiên nhớ tới từ khi bắt đầu, lúc ở vườn Trạc Tú, A Ninh đã nhắc tới Tôn Trường Uẩn, sau đó hắn lệnh đề kỵ tìm Tôn Trường Uẩn mất vài năm, cuối cùng vẫn bất ngờ khi phát hiện ra người này. Sau đó cũng chứng tỏ Tôn Trường Uẩn không uổng công hắn tìm kiếm, quả thật là người có tài.
Lâu Phượng Nghi này cũng như thế sao?
“Bán Lệnh, chàng biết thư viện Văn Hoa chứ?”
Uông Ấn gật đầu.
Thư viện Văn Hoa gần thư viện Thanh Vân, là thư viện lớn thứ hai ở đạo Giang Nam, vẫn luôn bị thư viện Thanh Vân áp đảo.
“Ý của A Ninh là để thư viện Thanh Vân và thư viện Văn Hoa đấu đá lẫn nhau? Vì sao bỏ sơn trưởng Mạnh Nam Các mà lựa chọn giáo tập Lâu Phượng Nghi?” Uông Ấn hỏi.
“Đại nhân không biết đó thôi, tài học của Lâu Phượng Nghi vượt xa Chu Diễn, chỉ là Lâu Phượng Nghi bị Chu Diễn bày mưu tính kế, bởi vì chân có tật cho nên mới làm một giáo tập tại thư viện Văn Hoa.” Diệp Tuy giải thích, nhớ lại một sự việc tại đạo Giang Nam xảy ra ở kiếp trước.
Chờ tới khi nàng biết tới Lâu Phượng Nghi này thì người ta đã là sơn trưởng thư viện Văn Hoa rồi, đồng thời còn dẫn dắt thư viện Văn Hoa vượt qua thư viện Thanh Vân, trở thành người đứng đầu các thư viện đạo Giang Nam.
Lâu Phượng Nghi dẫn đầu các thư viện đạo Giang Nam hưởng ứng tấu chương “môn đệ thiên tử” do Tôn Trường Uẩn đề xuất, đồng thời khai sáng một môn học thuyết đặc biệt, trở thành nhà nho nổi danh khắp thiên hạ trong những năm Thái Ninh.
Mà khi đó, chẳng ai còn biết tới Chu Diễn nữa.
Nàng còn nhớ rõ, Thái Ninh Đế từng nhắc tới câu “nhất tiên, nhị thánh, tam hiền” của đạo Giang Nam, sau đó còn cười nói: “Tiên nhân làm sao có thể gánh vác giới văn học đạo Giang Nam? Giới văn học đạo Giang Nam hiện nay, may mà có một nhà nho như Lâu Phượng Nghi!”
Cũng chính lúc bấy giờ, Diệp Tuy mới biết Lâu Phượng Nghi bị Chu Diễn hãm hại dẫn đến thương tật ở chân không tiện đi lại.
Hiện tại Chu Diễn nắm giữ giới văn học đạo Giang Nam, nàng tin rằng cuối cùng người có khả năng áp chế Chu Diễn chỉ có thể là Lâu Phượng Nghi.
“Bán Lệnh, chàng có cách nào tiếp cận Lâu Phượng Nghi không? Cái người tên Lâu Phượng Nghi này, còn phải điều tra tỉ mỉ thêm mới được.”
Uông Ấn gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Việc này, trong lòng bổn tọa tự có tính toán.”
“Bán Lệnh, hai bên tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Triều đình nhất định phải làm ngư ông đứng giữa các thư viện đạo Giang Nam.” Diệp Tuy tiếp tục nói.
Những lời của Tôn Trường Uẩn chắc chắn sẽ lan truyền khắp đạo Giang Nam với khí thế mạnh mẽ, tất nhiên cũng sẽ được hoàng thượng thừa nhận, tạo nên đả kích to lớn đối với thư viện đạo Giang Nam.
Kế tiếp, các thư viện đạo Giang Nam nhất định sẽ hợp sức lại đối phó Tôn Trường Uẩn. Trong lúc này, nếu các thư viện đạo Giang Nam cũng nảy sinh mâu thuẫn, vậy thì có thể giảm thiểu công kích đối với Tôn Trường Uẩn.
Hơn nữa, theo cách nhìn của Diệp Tuy, hiện tại thư viện Thanh Vân một mình bá chiếm giới văn học đạo Giang Nam, đây cũng không phải là chuyện tốt.
Thư viện Thanh Vân nắm giữ tài nguyên chính trị của giới văn học đạo Giang Nam, cũng áp chế tiền đồ của các sĩ tử khác. Sĩ tử đạo Giang Nam muốn ra làm quan thì nhất định phải phụ thuộc vào thư viện Thanh Vân, chuyện này thực sự bất lợi cho sự phát triển lâu dài của giới văn học nơi đây.
Bất kể là vì hoàng lệnh hay là vì sự lâu dài của giới văn học đạo Giang Nam, hiện tại nhất định phải phá vỡ cục diện một thư viện khống chế tất cả như thế này.
Nghe được lời Diệp Tuy nói, Uông Ấn chỉ im lặng trầm ngâm.
Biện pháp A Ninh nói quả thật khả thi, nhưng còn còn lâu mới đủ, dù sao Thanh Vân và Văn Hoa đều là thư viện. Hắn còn cần phải nâng đỡ thêm một nhóm quan viên trẻ tuổi do Tôn Trường Uẩn làm đại diện nữa. Bọn họ chính là tương lai, chính là sức sống mạnh mẽ sau này của triều đình.
Có như vậy mới tạo thành thế chân vạc, lại không làm tổn thương nền tảng văn hóa của đạo Giang Nam.
Lời Diệp Tuy nói đã nhắc nhở hắn một chuyện, vốn dĩ hắn còn muốn nắm giữ giới văn học đạo Giang Nam trong lòng bàn tay, nhưng hiện tại xem ra điều này là không cần thiết, chỉ cần thiết lập một con đường tương đối phù hợp thì giới văn học đạo Giang Nam nhất định sẽ rất tốt.
Chương 936DANH SÁCH
Đây chính là danh sách các quan viên, giáo tập, sơn trưởng tại thư viện và các văn nhân sĩ tử ở đạo Giang Nam, là do trước đó Uông Ấn đã dặn dò Yến Thiên Quân đi sưu tầm.
Danh sách này không phải là thứ Uông Ấn muốn, mà là do Diệp Tuy yêu cầu.
Diệp Tuy nhận lấy danh sách, đáp: “Bán Lệnh, thiếp biết chàng đang suy nghĩ về chuyện của giới văn học ở đạo Giang Nam. Thiếp muốn nhìn xem trong đó có người tài nào dùng được hay không, như vậy có thể giúp chàng hoàn thành mệnh lệnh của hoàng thượng.”
Diệp Tuy muốn chọn nhân tài từ danh sách này. Nàng biết Uông Ấn muốn thu phục Chu Diễn. Việc Tôn Trường Uẩn nổi danh ở hội thơ Cô Sơn đã hoàn thành bước đầu tiên.
Nhưng mà văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị*, người có ảnh hưởng ở đạo Giang Nam không chỉ có một mình Tôn Trường Uẩn.
(*) Văn nhân mỗi người đều có một thế mạnh riêng, và rất khó để phân biệt ai cao ai thấp, cho nên nói văn vô đệ nhất. Luyện võ phải trực tiếp tỷ thí mới có thể phân cao thấp, cho nên nói võ vô đệ nhị.
Nói cách khác, đối với Bán Lệnh, chỉ có một mình Tôn Trường Uẩn vẫn chưa đủ.
Nàng mở danh sách ra, xem xét một cách cẩn thận, quả nhiên thấy được một cái tên quen thuộc.
Lâu Phượng Nghi, quả nhiên người này có tên trên danh sách, hơn nữa còn là giáo tập của thư viện Văn Hoa!
Nàng muốn phần danh sách này chính là vì Lâu Phượng Nghi.
Nàng chỉ vào cái tên trong danh sách, cười nói với Uông Ấn: “Bán Lệnh, nếu Lâu Phượng Nghi là sơn trưởng thư viện Văn Hoa, tình hình thư viện đạo Giang Nam sẽ càng thêm tốt đẹp.”
Lâu Phượng Nghi?
Uông Ấn nhìn theo ngón tay Diệp Tuy, thấy được cái tên này.
Mấy ngày nay hắn đã nghe Yến Thiên Quân báo cáo rất nhiều chuyện liên quan đến tình hình thư viện đạo Giang Nam, cũng hiểu biết toàn diện về tình hình thư viện đạo Giang Nam.
Hắn chỉ cần gặp một lần là không bao giờ quên, nếu quả thật đã từng nghe cái tên Lâu Phượng Nghi này thì nhất định sẽ không quên, thế nhưng trong đầu hắn không có bất kì ấn tượng nào. Nói cách khác, trong mắt Yến Thiên Quân, cái tên Lâu Phượng Nghi này không đáng để báo cáo.
Vậy tại sao A Ninh lại coi trọng y như vậy? Vị giáo tập thư viện Văn Hoa này rốt cuộc có bản lĩnh gì?
Hắn đột nhiên nhớ tới từ khi bắt đầu, lúc ở vườn Trạc Tú, A Ninh đã nhắc tới Tôn Trường Uẩn, sau đó hắn lệnh đề kỵ tìm Tôn Trường Uẩn mất vài năm, cuối cùng vẫn bất ngờ khi phát hiện ra người này. Sau đó cũng chứng tỏ Tôn Trường Uẩn không uổng công hắn tìm kiếm, quả thật là người có tài.
Lâu Phượng Nghi này cũng như thế sao?
“Bán Lệnh, chàng biết thư viện Văn Hoa chứ?”
Uông Ấn gật đầu.
Thư viện Văn Hoa gần thư viện Thanh Vân, là thư viện lớn thứ hai ở đạo Giang Nam, vẫn luôn bị thư viện Thanh Vân áp đảo.
“Ý của A Ninh là để thư viện Thanh Vân và thư viện Văn Hoa đấu đá lẫn nhau? Vì sao bỏ sơn trưởng Mạnh Nam Các mà lựa chọn giáo tập Lâu Phượng Nghi?” Uông Ấn hỏi.
“Đại nhân không biết đó thôi, tài học của Lâu Phượng Nghi vượt xa Chu Diễn, chỉ là Lâu Phượng Nghi bị Chu Diễn bày mưu tính kế, bởi vì chân có tật cho nên mới làm một giáo tập tại thư viện Văn Hoa.” Diệp Tuy giải thích, nhớ lại một sự việc tại đạo Giang Nam xảy ra ở kiếp trước.
Chờ tới khi nàng biết tới Lâu Phượng Nghi này thì người ta đã là sơn trưởng thư viện Văn Hoa rồi, đồng thời còn dẫn dắt thư viện Văn Hoa vượt qua thư viện Thanh Vân, trở thành người đứng đầu các thư viện đạo Giang Nam.
Lâu Phượng Nghi dẫn đầu các thư viện đạo Giang Nam hưởng ứng tấu chương “môn đệ thiên tử” do Tôn Trường Uẩn đề xuất, đồng thời khai sáng một môn học thuyết đặc biệt, trở thành nhà nho nổi danh khắp thiên hạ trong những năm Thái Ninh.
Mà khi đó, chẳng ai còn biết tới Chu Diễn nữa.
Nàng còn nhớ rõ, Thái Ninh Đế từng nhắc tới câu “nhất tiên, nhị thánh, tam hiền” của đạo Giang Nam, sau đó còn cười nói: “Tiên nhân làm sao có thể gánh vác giới văn học đạo Giang Nam? Giới văn học đạo Giang Nam hiện nay, may mà có một nhà nho như Lâu Phượng Nghi!”
Cũng chính lúc bấy giờ, Diệp Tuy mới biết Lâu Phượng Nghi bị Chu Diễn hãm hại dẫn đến thương tật ở chân không tiện đi lại.
Hiện tại Chu Diễn nắm giữ giới văn học đạo Giang Nam, nàng tin rằng cuối cùng người có khả năng áp chế Chu Diễn chỉ có thể là Lâu Phượng Nghi.
“Bán Lệnh, chàng có cách nào tiếp cận Lâu Phượng Nghi không? Cái người tên Lâu Phượng Nghi này, còn phải điều tra tỉ mỉ thêm mới được.”
Uông Ấn gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Việc này, trong lòng bổn tọa tự có tính toán.”
“Bán Lệnh, hai bên tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Triều đình nhất định phải làm ngư ông đứng giữa các thư viện đạo Giang Nam.” Diệp Tuy tiếp tục nói.
Những lời của Tôn Trường Uẩn chắc chắn sẽ lan truyền khắp đạo Giang Nam với khí thế mạnh mẽ, tất nhiên cũng sẽ được hoàng thượng thừa nhận, tạo nên đả kích to lớn đối với thư viện đạo Giang Nam.
Kế tiếp, các thư viện đạo Giang Nam nhất định sẽ hợp sức lại đối phó Tôn Trường Uẩn. Trong lúc này, nếu các thư viện đạo Giang Nam cũng nảy sinh mâu thuẫn, vậy thì có thể giảm thiểu công kích đối với Tôn Trường Uẩn.
Hơn nữa, theo cách nhìn của Diệp Tuy, hiện tại thư viện Thanh Vân một mình bá chiếm giới văn học đạo Giang Nam, đây cũng không phải là chuyện tốt.
Thư viện Thanh Vân nắm giữ tài nguyên chính trị của giới văn học đạo Giang Nam, cũng áp chế tiền đồ của các sĩ tử khác. Sĩ tử đạo Giang Nam muốn ra làm quan thì nhất định phải phụ thuộc vào thư viện Thanh Vân, chuyện này thực sự bất lợi cho sự phát triển lâu dài của giới văn học nơi đây.
Bất kể là vì hoàng lệnh hay là vì sự lâu dài của giới văn học đạo Giang Nam, hiện tại nhất định phải phá vỡ cục diện một thư viện khống chế tất cả như thế này.
Nghe được lời Diệp Tuy nói, Uông Ấn chỉ im lặng trầm ngâm.
Biện pháp A Ninh nói quả thật khả thi, nhưng còn còn lâu mới đủ, dù sao Thanh Vân và Văn Hoa đều là thư viện. Hắn còn cần phải nâng đỡ thêm một nhóm quan viên trẻ tuổi do Tôn Trường Uẩn làm đại diện nữa. Bọn họ chính là tương lai, chính là sức sống mạnh mẽ sau này của triều đình.
Có như vậy mới tạo thành thế chân vạc, lại không làm tổn thương nền tảng văn hóa của đạo Giang Nam.
Lời Diệp Tuy nói đã nhắc nhở hắn một chuyện, vốn dĩ hắn còn muốn nắm giữ giới văn học đạo Giang Nam trong lòng bàn tay, nhưng hiện tại xem ra điều này là không cần thiết, chỉ cần thiết lập một con đường tương đối phù hợp thì giới văn học đạo Giang Nam nhất định sẽ rất tốt.