Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-913
Chương 913 : Chương 913YÊN TÂM
Chương 913YÊN TÂM
Khi Uông Ấn mở cửa đi ra bỗng phát hiện trong sân có rất nhiều người.
Những người thân cận như Quý ma ma và Phong bá chờ ở bên ngoài cũng thôi đi, Chu thái y, Mộc đại phu, Chu Cách, Đường Ngọc, ngay cả Thẩm Trực ở Thược Dược Viên, Ninh An trực ở cổng cũng ở đây là sao?
Uông Ấn hơi híp mắt, lạnh lùng liếc qua từng người, cả đám đều thẳng lưng theo bản năng, trên mỗi gương mặt đều tỏ vẻ nghiêm túc đứng đắn.
Giống như vừa rồi người tụ tập trong sân, hưng phấn xì xào bàn tán, còn cẩn thận nhón chân đi tới cạnh cửa, dán tai lại tập trung lắng nghe không phải là bọn họ vậy.
Giờ phút này trong lòng của mọi người như bị thứ gì đó cào qua, sốt ruột không nói nên lời. Ninh An còn mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ âm thầm nhìn về phía Phong bá.
Những người khác trong sân đều giống ông, ánh mắt nhìn về phía Phong bá chứa ý khẩn cầu tha thiết, im lặng thúc giục.
Phong bá, hỏi đi! Hỏi tối hôm qua đốc chủ và phu nhân thế nào, có làm chuyện đó hay không?
Không phải mới vừa thương lượng xong à? Ông là lão bộc mà đốc chủ kính trọng nhất, cũng chỉ có ông mới có thể hỏi được...
Nhưng Phong Bá vẫn rất bình thản, trên mặt nở nụ cười hiền lành, giống như không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu đến sắp rút gân của những người khác.
Đùa à, ông đúng là một lão bộc được chủ tử tôn trọng nhưng hỏi chuyện phòng the của chủ tử ngay trước mặt mọi người... Ông cũng đâu phải chán sống, còn muốn ở cạnh chủ tử thêm mấy năm nữa!
Thấy Phong bá không nói gì, mọi người lại chuyển ánh mắt khao khát nhìn về phía Quý ma ma.
Quý ma ma là bà vú của phu nhân, hỏi tình huống tối qua là thích hợp nhất đúng không?
Quý ma ma cũng rất muốn biết tối hôm qua đốc chủ và phu nhân như thế nào, cũng rất muốn mở miệng hỏi tình hình từ đốc chủ, nhưng mà... Trong lòng bà run sợ, chân cũng mềm nhũn, không dám nhìn thẳng Đốc chủ đại nhân, đâu còn dám hỏi những chuyện khác?
Thấy hai người này như vậy, Chu thái y lộ ra ánh mắt tiếc hận rèn sắt không thành thép, ruột gan y như bị ai cào cấu, ông thật sự rất muốn biết tình hình tối hôm qua!
Tối hôm qua trong phủ nhà họ Uông giăng lụa màu, treo đèn lồng, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, chính là không khí long trọng nhất vui mừng nhất, ông còn mang một vài loại thuốc trợ hứng từ Thượng Dược Cục tới, Quý ma ma cũng nấu xong canh trợ hứng rồi, còn lặng lẽ giấu một quyển “Xuân Cung Đồ” trong xiêm y mà phu nhân sẽ thay...
Chuyện lớn chuyện nhỏ bọn họ đều chuẩn bị thỏa đáng, ngay cả Phong bá cũng cố ý ở lại trong phủ làm người kiểm định cuối cùng.
Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông, à, không, chỉ thiếu đốc phủ và phu nhân trở lại.
Ai ngờ... đốc chủ và phu nhân trở lại, nhưng lại gặp chuyện ngoài ý muốn ở đường Dương Gia, phu nhân bị kinh hãi, còn được đốc chủ ôm vào trong phủ.
Sau khi biết chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở phố Dương Gia, đám người Chu thái y và Phong bá đều vừa sợ lại vừa thất vọng.
Bọn họ chú tâm chuẩn bị nhiều đồ như vậy nhưng đều không dùng được, thật là người tính không bằng trời tính!
Quả nhiên, sắc mặt đốc chủ vô cùng khó coi, nghiêm lệnh cho tất cả tôi tớ bao gồm cả ám vệ đều lui hết ra, không cần phải canh giữ bên ngoài, sau đó đóng cửa không ra.
Chu thái y, Mộc đại phu và một đám tôi tớ mất mát rời khỏi viện Tư Lai, thầm nghĩ cơ hội vẫn còn, bọn họ nhất định sẽ tìm hết mọi cách để giúp đốc chủ và phu nhân!
Nhưng mà, sáng nay viện Tư Lai lại truyền ra một tin tức: Hơn nửa đêm hôm qua đốc chủ gọi một thùng nước nóng lớn!
Người trong phủ nhà họ Uông sao lại không biết điều này có ý nghĩa gì? Vì vậy, Chu thái y và Mộc đại phu lập tức tới viện Tư Lai.
Mặc dù ngày thường tôi tớ ở phủ nhà họ Uông luôn cẩn trọng giữ bổn phận, nhưng đây là chuyện lớn liên quan đến cuộc đời đốc chủ nên tin tức từ viện Tư Lai đã nhanh chóng truyền khắp phủ, sau đó Thẩm Trực và Ninh An cũng tới.
Người nên tới đều đã tới, nhưng vẫn chưa có tin tức xác thật, trong phòng vẫn luôn yên tĩnh, cho đến khi đốc chủ đẩy cửa đi ra...
Chu thái y suy nghĩ một lát, vẫn tiến lên một bước hỏi: “Đốc chủ, phu nhân bị kinh hãi có gì đáng ngại không? Có cần lão phu chữa trị không? Nhắc đến thì phu nhân cũng coi như một nửa đồ đệ của lão phu, lão phu thật sự lo lắng không thôi.”
“Nàng ấy cũng là đại phu, không quá mức đáng ngại, làm phiền Chu thái y quan tâm rồi.” Uông Ấn như cười như không nói.
Dứt lời, hắn lạnh lùng liếc nhìn mọi người, sát khí quanh thân tăng vọt, lạnh giọng nói: “Đến viện Tư Lai hết thế này là có chuyện gì? Thẩm Trực, Ninh An, có chuyện quan trọng gì cần bẩm báo?”
Thẩm Trực, Ninh An không ngừng lắc đầu, đồng thanh nói: “Thuộc hạ cáo lui!”
Vì vậy, Ninh An đỡ Thẩm Trực đang chống gậy vội vàng rời đi, không dám nán lại Viện Tư Lai thêm phút giây nào nữa.
Ngay cả bọn họ cũng cảm thấy mình hơi buồn cười: Góc tường của đốc chủ có thể nghe à? Có lẽ bọn họ đã quá rảnh rỗi rồi.
Ba người Chu thái y, Phong bá và Quý ma ma lại không đi.
Chu thái y thu lại tất cả tò mò, nghiêm nghị hỏi: “Đốc chủ, chất độc trên người ngài đã được giải hoàn toàn chưa?”
Sở dĩ ông vô cùng muốn biết tình hình tối hôm qua đúng là vì hy vọng đốc chủ và phu nhân có thể tu thành chính quả, nhưng điều mà ông muốn biết hơn là độc trên người Uông Ấn đã giải hết chưa.
Nghe thấy Chu thái y hỏi vậy, trong lòng Uông Ấn hơi hoảng hốt: Độc trên người hắn đã giải chưa?
Tối qua lúc động tình, trong mắt hắn chỉ có A Ninh, chỉ có chuyện quan trọng nhất kia, căn bản quên mất độc trên người mình.
Độc trên người hắn đã được giải hết chưa? Lúc tắm nước thuốc, châm cứu, thân thể trì trệ do độc dược khuếch tán của hắn đã khôi phục bình thường, nhưng độc đã được giải hoàn toàn rồi sao?
Trước đó hắn chần chừ không quyết chính là vì chất độc trên người, mãi không dám làm đến bước cuối cùng chuyện mà trong nội tâm mình khát vọng nhất.
Nhưng bây giờ... Câu trả lời không cần nói cũng biết.
Uông Ấn cố gạt bỏ những hình ảnh tối hôm qua đi, khẽ gật đầu nói: “Ừ, độc trên người bổn tọa đã giải rồi.”
Tối hôm qua hắn chưa thỏa mãn, chỉ cảm thấy số lần quá ít, tình huống như vậy, biểu hiện như vậy đâu giống dáng vẻ trúng độc?
Trúng độc nhiều năm, có lẽ thân thể của hắn còn có những tình trạng khác, nhưng trong chuyện sinh hoạt vợ chồng đã không còn gì đáng ngại nữa rồi.
Sau khi nghe rõ lời hắn nói, ánh mắt của ba người Chu thái y đều sáng lên, hơi thở cũng dồn dập, trong lòng kích động không thôi.
Cuối cùng Quý ma ma cũng dám nhìn thẳng vào Uông Ấn, vội vàng nói: “Có thật không? Độc trên người đốc chủ đã giải? Đốc chủ, ta muốn vào thăm phu nhân một lát.”
Cô nương mà bà nhìn từ nhỏ tới lớn cuối cùng cũng có thể hưởng thụ hạnh phúc bình thường nhất đơn giản nhất rồi.
Sau khi Quý ma ma vội vã vào phòng, Phong bá khom người trước Uống Ấn, ánh mắt vui vẻ tinh thần thoải mái, chúc phúc: “Lão nô chúc mừng chủ tử đạt được điều mình mong muốn!”
Trời cao cuối cùng cũng không phụ lòng người, độc trên người chủ tử đã được giải hoàn toàn, điều thiếu sót duy nhất kia cuối cùng cũng đã được bù đắp lại.
Mong rằng chủ tử cùng phu nhân thân thiết quấn quýt, tới khi bạc đầu cũng không chia ly.
Như vậy là lão nô an tâm rồi.
Chương 913YÊN TÂM
Khi Uông Ấn mở cửa đi ra bỗng phát hiện trong sân có rất nhiều người.
Những người thân cận như Quý ma ma và Phong bá chờ ở bên ngoài cũng thôi đi, Chu thái y, Mộc đại phu, Chu Cách, Đường Ngọc, ngay cả Thẩm Trực ở Thược Dược Viên, Ninh An trực ở cổng cũng ở đây là sao?
Uông Ấn hơi híp mắt, lạnh lùng liếc qua từng người, cả đám đều thẳng lưng theo bản năng, trên mỗi gương mặt đều tỏ vẻ nghiêm túc đứng đắn.
Giống như vừa rồi người tụ tập trong sân, hưng phấn xì xào bàn tán, còn cẩn thận nhón chân đi tới cạnh cửa, dán tai lại tập trung lắng nghe không phải là bọn họ vậy.
Giờ phút này trong lòng của mọi người như bị thứ gì đó cào qua, sốt ruột không nói nên lời. Ninh An còn mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ âm thầm nhìn về phía Phong bá.
Những người khác trong sân đều giống ông, ánh mắt nhìn về phía Phong bá chứa ý khẩn cầu tha thiết, im lặng thúc giục.
Phong bá, hỏi đi! Hỏi tối hôm qua đốc chủ và phu nhân thế nào, có làm chuyện đó hay không?
Không phải mới vừa thương lượng xong à? Ông là lão bộc mà đốc chủ kính trọng nhất, cũng chỉ có ông mới có thể hỏi được...
Nhưng Phong Bá vẫn rất bình thản, trên mặt nở nụ cười hiền lành, giống như không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu đến sắp rút gân của những người khác.
Đùa à, ông đúng là một lão bộc được chủ tử tôn trọng nhưng hỏi chuyện phòng the của chủ tử ngay trước mặt mọi người... Ông cũng đâu phải chán sống, còn muốn ở cạnh chủ tử thêm mấy năm nữa!
Thấy Phong bá không nói gì, mọi người lại chuyển ánh mắt khao khát nhìn về phía Quý ma ma.
Quý ma ma là bà vú của phu nhân, hỏi tình huống tối qua là thích hợp nhất đúng không?
Quý ma ma cũng rất muốn biết tối hôm qua đốc chủ và phu nhân như thế nào, cũng rất muốn mở miệng hỏi tình hình từ đốc chủ, nhưng mà... Trong lòng bà run sợ, chân cũng mềm nhũn, không dám nhìn thẳng Đốc chủ đại nhân, đâu còn dám hỏi những chuyện khác?
Thấy hai người này như vậy, Chu thái y lộ ra ánh mắt tiếc hận rèn sắt không thành thép, ruột gan y như bị ai cào cấu, ông thật sự rất muốn biết tình hình tối hôm qua!
Tối hôm qua trong phủ nhà họ Uông giăng lụa màu, treo đèn lồng, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, chính là không khí long trọng nhất vui mừng nhất, ông còn mang một vài loại thuốc trợ hứng từ Thượng Dược Cục tới, Quý ma ma cũng nấu xong canh trợ hứng rồi, còn lặng lẽ giấu một quyển “Xuân Cung Đồ” trong xiêm y mà phu nhân sẽ thay...
Chuyện lớn chuyện nhỏ bọn họ đều chuẩn bị thỏa đáng, ngay cả Phong bá cũng cố ý ở lại trong phủ làm người kiểm định cuối cùng.
Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông, à, không, chỉ thiếu đốc phủ và phu nhân trở lại.
Ai ngờ... đốc chủ và phu nhân trở lại, nhưng lại gặp chuyện ngoài ý muốn ở đường Dương Gia, phu nhân bị kinh hãi, còn được đốc chủ ôm vào trong phủ.
Sau khi biết chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở phố Dương Gia, đám người Chu thái y và Phong bá đều vừa sợ lại vừa thất vọng.
Bọn họ chú tâm chuẩn bị nhiều đồ như vậy nhưng đều không dùng được, thật là người tính không bằng trời tính!
Quả nhiên, sắc mặt đốc chủ vô cùng khó coi, nghiêm lệnh cho tất cả tôi tớ bao gồm cả ám vệ đều lui hết ra, không cần phải canh giữ bên ngoài, sau đó đóng cửa không ra.
Chu thái y, Mộc đại phu và một đám tôi tớ mất mát rời khỏi viện Tư Lai, thầm nghĩ cơ hội vẫn còn, bọn họ nhất định sẽ tìm hết mọi cách để giúp đốc chủ và phu nhân!
Nhưng mà, sáng nay viện Tư Lai lại truyền ra một tin tức: Hơn nửa đêm hôm qua đốc chủ gọi một thùng nước nóng lớn!
Người trong phủ nhà họ Uông sao lại không biết điều này có ý nghĩa gì? Vì vậy, Chu thái y và Mộc đại phu lập tức tới viện Tư Lai.
Mặc dù ngày thường tôi tớ ở phủ nhà họ Uông luôn cẩn trọng giữ bổn phận, nhưng đây là chuyện lớn liên quan đến cuộc đời đốc chủ nên tin tức từ viện Tư Lai đã nhanh chóng truyền khắp phủ, sau đó Thẩm Trực và Ninh An cũng tới.
Người nên tới đều đã tới, nhưng vẫn chưa có tin tức xác thật, trong phòng vẫn luôn yên tĩnh, cho đến khi đốc chủ đẩy cửa đi ra...
Chu thái y suy nghĩ một lát, vẫn tiến lên một bước hỏi: “Đốc chủ, phu nhân bị kinh hãi có gì đáng ngại không? Có cần lão phu chữa trị không? Nhắc đến thì phu nhân cũng coi như một nửa đồ đệ của lão phu, lão phu thật sự lo lắng không thôi.”
“Nàng ấy cũng là đại phu, không quá mức đáng ngại, làm phiền Chu thái y quan tâm rồi.” Uông Ấn như cười như không nói.
Dứt lời, hắn lạnh lùng liếc nhìn mọi người, sát khí quanh thân tăng vọt, lạnh giọng nói: “Đến viện Tư Lai hết thế này là có chuyện gì? Thẩm Trực, Ninh An, có chuyện quan trọng gì cần bẩm báo?”
Thẩm Trực, Ninh An không ngừng lắc đầu, đồng thanh nói: “Thuộc hạ cáo lui!”
Vì vậy, Ninh An đỡ Thẩm Trực đang chống gậy vội vàng rời đi, không dám nán lại Viện Tư Lai thêm phút giây nào nữa.
Ngay cả bọn họ cũng cảm thấy mình hơi buồn cười: Góc tường của đốc chủ có thể nghe à? Có lẽ bọn họ đã quá rảnh rỗi rồi.
Ba người Chu thái y, Phong bá và Quý ma ma lại không đi.
Chu thái y thu lại tất cả tò mò, nghiêm nghị hỏi: “Đốc chủ, chất độc trên người ngài đã được giải hoàn toàn chưa?”
Sở dĩ ông vô cùng muốn biết tình hình tối hôm qua đúng là vì hy vọng đốc chủ và phu nhân có thể tu thành chính quả, nhưng điều mà ông muốn biết hơn là độc trên người Uông Ấn đã giải hết chưa.
Nghe thấy Chu thái y hỏi vậy, trong lòng Uông Ấn hơi hoảng hốt: Độc trên người hắn đã giải chưa?
Tối qua lúc động tình, trong mắt hắn chỉ có A Ninh, chỉ có chuyện quan trọng nhất kia, căn bản quên mất độc trên người mình.
Độc trên người hắn đã được giải hết chưa? Lúc tắm nước thuốc, châm cứu, thân thể trì trệ do độc dược khuếch tán của hắn đã khôi phục bình thường, nhưng độc đã được giải hoàn toàn rồi sao?
Trước đó hắn chần chừ không quyết chính là vì chất độc trên người, mãi không dám làm đến bước cuối cùng chuyện mà trong nội tâm mình khát vọng nhất.
Nhưng bây giờ... Câu trả lời không cần nói cũng biết.
Uông Ấn cố gạt bỏ những hình ảnh tối hôm qua đi, khẽ gật đầu nói: “Ừ, độc trên người bổn tọa đã giải rồi.”
Tối hôm qua hắn chưa thỏa mãn, chỉ cảm thấy số lần quá ít, tình huống như vậy, biểu hiện như vậy đâu giống dáng vẻ trúng độc?
Trúng độc nhiều năm, có lẽ thân thể của hắn còn có những tình trạng khác, nhưng trong chuyện sinh hoạt vợ chồng đã không còn gì đáng ngại nữa rồi.
Sau khi nghe rõ lời hắn nói, ánh mắt của ba người Chu thái y đều sáng lên, hơi thở cũng dồn dập, trong lòng kích động không thôi.
Cuối cùng Quý ma ma cũng dám nhìn thẳng vào Uông Ấn, vội vàng nói: “Có thật không? Độc trên người đốc chủ đã giải? Đốc chủ, ta muốn vào thăm phu nhân một lát.”
Cô nương mà bà nhìn từ nhỏ tới lớn cuối cùng cũng có thể hưởng thụ hạnh phúc bình thường nhất đơn giản nhất rồi.
Sau khi Quý ma ma vội vã vào phòng, Phong bá khom người trước Uống Ấn, ánh mắt vui vẻ tinh thần thoải mái, chúc phúc: “Lão nô chúc mừng chủ tử đạt được điều mình mong muốn!”
Trời cao cuối cùng cũng không phụ lòng người, độc trên người chủ tử đã được giải hoàn toàn, điều thiếu sót duy nhất kia cuối cùng cũng đã được bù đắp lại.
Mong rằng chủ tử cùng phu nhân thân thiết quấn quýt, tới khi bạc đầu cũng không chia ly.
Như vậy là lão nô an tâm rồi.