Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-894
Chương 894 : Chương 894THƯỞNG NGƯỜI
Chương 894THƯỞNG NGƯỜI
Kể từ khi biết bản thân bị nhà mẹ đẻ khai trừ ra khỏi dòng họ, cuộc sống của Diệp Thân không hề dễ chịu.
Nàng ta không có tiếng nói và sức ảnh hưởng lớn ở nhà chồng như Diệp Vân.
Trước đó, nể mặt Vi hoàng hậu, mọi người ở phủ Lâm Xuyên Hầu đều kính trọng, nịnh nọt nàng ta. Nhưng khi Vi hoàng hậu bị cấm túc và thất thế, mẹ chồng và các chị em dâu của Diệp Thân cũng lạnh nhạt theo.
Ngay cả chồng của nàng ta là Đường Thủ Tĩnh cũng sẽ bóng gió châm chọc nàng ta nịnh bợ không đúng chỗ, sau đó nghỉ lại ở phòng của thiếp thất.
Sau khi chuyện nàng ta bị khai trừ khỏi dòng họ được truyền ra ngoài, những người này lại càng không kiêng dè, mắng thẳng miệng rằng nàng ta là đồ sao chổi, làm tổn hại đến danh tiếng của phủ Lâm Xuyên Hầu, chính bởi vì cưới nàng ta về nên phủ Lâm Xuyên Hầu mới liên tục gặp chuyện.
Diệp Thân không thể coi như không nghe thấy những lời này, nhưng với tình thế hiện nay, nàng ta buộc lòng phải thận trọng và nhẫn nại, luôn nghĩ rằng có một ngày nào đó sẽ đáp trả những người đó.
Việc đầu tiên mà nàng ta nghĩ đến là muốn xin chị gái của mình chỉ bảo cho, nhưng lá thư của nàng ta gửi đến nhà họ Vạn như viên đá chìm xuống đáy biển, Diệp Vân hoàn toàn không hồi âm lại.
Khi Diệp Thân đang thấp thỏm bất an thì nghe được tin tức nhà họ Vạn xảy ra chuyện.
Nhà họ Vạn bị lưu đày, chị gái của nàng ta cũng ở trong đó! Tại sao lại như vậy, sao có thể xảy ra chuyện này?
Nàng ta không biết, nhưng tất cả mọi người đều nói đây là sự trả thù của Uông Ấn, bởi vì Diệp Vân đã đứng ra làm chứng việc Diệp Tuy am hiểu vu cổ.
Làm chứng? Nàng ta cũng đứng ra làm chứng chuyện này giống như chị gái nàng ta. Bây giờ chị gái nàng ta đã bị lưu đày, vậy nàng ta sẽ gặp phải sự trả thù thế nào?
Đúng lúc này, nha hoàn thân tín của nàng ta là Ngô Chi bước vào, vẻ mặt hoảng hốt: “Phu nhân, có nội thị trong cung đến… Thuần phi nương nương cho gọi phu nhân ngày mai vào cung!”
Thuần phi nương nương? Là Diệp Tự, chị gái ruột của Diệp Tuy.
Lúc còn là chị em họ, nàng ta và Diệp Tự không có tình cảm chị em gì, không những thế mà có thể nói là có thù hận không thể hóa giải. Nàng ta cũng chưa bao giờ đến cung Diên Hi chào hỏi Diệp Tự.
Hiện nay Diệp Tự đang quản lý hậu cung, là người đắc thế nhất trong số các phi tần, hoàn toàn không có chỗ cho nàng ta từ chối.
Trước khi Diệp Thân ra khỏi cửa, Đường Thủ Tĩnh còn cố ý nhắc nàng ta: “Lần này nàng vào cung, nhất định phải cầu xin nương nương tha tội cho tử tế. Thuần phi nương nương hiện tại đang nắm quyền quản lý lục cung, cần gây dựng uy danh trong cung lẫn ngoài cùng, hai người dù sao cũng là chị em họ, có lẽ có thể bỏ qua cho chuyện đứng ra làm chứng của nàng.”
Diệp Thân ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại cực kì sợ hãi.
Chị em họ? Nàng ta không nghĩ như vậy, chắc hẳn Diệp Tự cũng không nghĩ như vậy.
Nhận tội và cầu xin tha thứ? Nàng ta không thể mất mặt như thế được.
Nhưng khi đứng trong cung Diên Hi, nàng ta đã thỉnh an Diệp Tự: “Bái kiến Tự tỷ tỷ, muội xin thỉnh an Tự tỷ tỷ! Không biết tỷ cho gọi muội đến đây là vì chuyện gì?”
Diệp Tự không nói gì, nhưng An Nghi cô cô bên cạnh Diệp Tuy lại nghiêm giọng trách mắng: “Đường phu nhân, nói năng cho cẩn thận! Chẳng lẽ người của phủ Lâm Xuyên Hầu không biết cách xưng hô sao?”
Khuôn mặt Diệp Thân lúc đỏ lúc trắng, lập tức cúi đầu xuống và khom người, đáp: “Là ta đã gọi sai, đa tạ cô cô nhắc nhở. Bái kiến Thuần phi nương nương, thỉnh an nương nương!”
Một cung nữ trong cung mà cũng “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, lại dám dạy bảo nàng ta? Nếu Diệp Tự thất thế, nàng ta nhất định phải băm vằm cung nữ này! Sẽ có ngày đó, nhất định sẽ có ngày đó.
Diệp Tự lặng lẽ nhìn Diệp Thân. Nàng ta đang cúi đầu xuống nên Diệp Tự không nhìn thấy được vẻ mặt của nàng ta. Nhưng từ những căm giận khó mà đè nén toát ra quanh người Diệp Thân, xem ra cũng có thể ít nhiều đoán ra được nàng ta đang nghĩ gì.
A Ninh nói đúng, Diệp Thân dễ đối phó hơn Diệp Vân nhiều.
Nhà dân thường thương yêu nhất là con út, khi Chu thị còn sống, bà ta yêu thương nhất chính là Diệp Hướng Chinh là Diệp Thân. Bởi vì được thương yêu chiều chuộng quá nên sinh hư, hai người đó cũng rất kiêu căng ngang ngược.
Kiêu căng ngang ngược thì phải trả giá đắt, Diệp Hương Chinh đã chết, nay chỉ còn lại Diệp Thân…
“Muội đã biết chuyện Diệp Vân bị lưu đày chưa?” Diệp Tự hỏi, mặt mày hiền hòa, khiến người ta cảm thấy gần gũi.
Song Diệp Thân không dám gần gũi, trái lại như thể đang đối diện với kẻ địch mạnh, chỉ mong sao rời khỏi cung Diên Hi ngay lập tức.
“Muội đã nghe nói về việc đó. Nhà họ Vạn phạm tội, chị gái muội là con dâu nhà họ Vạn, bị lưu đày cũng là phải.” Diệp Vân đáp, cố gắng chọn những lời dễ nghe, sợ khiến Diệp Tự tức giận.
Diệp Tự trầm lặng chốc lát rồi như cười như không mà rằng: “Diệp Vân vị lưu đày là phải, điều này cũng đúng…”
Diệp Vân đã bí mật quan tâm và nhắc nhở Diệp Thân ít nhiều. Diệp Tự cũng từng nghe nói rằng Diệp Thân có thể đứng vững trong nhà phủ Lâm Xuyên Hầu là nhờ công lớn của Diệp Vân.
Kết quả là, cô em gái được quan tâm chăm sóc chỉ có một câu “cũng là phải” để nó về chị gái! Thật quá mỉa mai.
Đây cũng là chị em gái sao?
Không, đây chính là đôi chị em gái Diệp Vân và Diệp Thân. Có điều, chỉ hai người họ mới như vậy mà thôi, còn nàng và Diệp Tuy tuyệt đối sẽ không như thế.
Sắc mặt Diệp Tự trở nên lạnh lùng, nói thẳng không hề khách khí: “Diệp Thân! Lần này bổn cung cho gọi muội vào cung là muốn nói cho muội biết, bổn cung hết sức tức giận với việc muội đứng ra làm chứng chuyện vu cổ lúc trước!”
Diệp Thân rụt người lại, vội đáp: “Nương nương, là muội bị ma xui quỷ khiến, muội tuyệt đối không nên nói những lời đó! Có điều, muội cũng chỉ là làm theo sự sai bảo của Hoàng hậu nương nương, lại thêm chị gái muội ra sức khuyến khích, muội không dám không nghe theo. Xin nương nương minh xét!”
Câu này nàng ta nói không sai, đúng là bởi vì Vi hoàng hậu và Diệp Vân nên nàng ta mới đứng ra làm chứng.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Diệp Tự dịu đi phần nào: “Bổn cung cũng nghĩ chuyện là như vậy. Mọi người đều là chị em, nếu không có lí do thì sao muội lại nói ra những lời đó cơ chứ? Bổn cung cũng hiểu muội là vì bất đắc dĩ.”
“Đa tạ nương nương thương cảm! Đa tạ nương nương đã thông cảm!” Diệp Thân liền đáp, cả người cũng hơi hồ đồ.
Mọi người đều là chị em… Tại sao Diệp Tự lại nói những lời này? Dù sao cũng sẽ không phải là thật sự thương cảm nàng ta thì phải?
“Bổn cung thương xót muội thân cô thế cô trong phủ Lâm Xuyên Hầu, còn nghe nói Đường tam công tử thường xuyên nghỉ lại phòng thiếp thất. Thế này đi… Bên cạnh bổn cung có một cung nữ rất được việc, bổn cung nể tình chị em chúng ta, thưởng nàng ta cho muội, cũng có thể giúp đỡ muội sống tốt hơn trong phủ Lâm Xuyên Hầu. Ý muội thế nào?”
Diệp Thân bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Tự, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Tự toàn là sát khí nồng đậm, bèn vội gật đầu.
Ý nàng ta thế nào? Nàng ta còn được lựa chọn sao? Diệp Tự ban thưởng chỉ là danh nghĩa, còn theo dõi nàng ta mới là thật. Diệp Tự muốn dùng cung nữ để kiểm soát nàng ta.
Diệp Thân hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải bình tĩnh, đồng thời nặn ra nụ cười, đáp: “Vậy muội xin đa tạ Thuần phi nương nương. Muội thật sự vô cùng biết ơn tấm chân tình của nương nương!”
Khi nhìn thấy cung nữ chậm rãi bước ra từ sau tấm bình phòng, Diệp Thân đột nhiên lùi lại, sắc mặt tức thì trắng bệch.
Chương 894THƯỞNG NGƯỜI
Kể từ khi biết bản thân bị nhà mẹ đẻ khai trừ ra khỏi dòng họ, cuộc sống của Diệp Thân không hề dễ chịu.
Nàng ta không có tiếng nói và sức ảnh hưởng lớn ở nhà chồng như Diệp Vân.
Trước đó, nể mặt Vi hoàng hậu, mọi người ở phủ Lâm Xuyên Hầu đều kính trọng, nịnh nọt nàng ta. Nhưng khi Vi hoàng hậu bị cấm túc và thất thế, mẹ chồng và các chị em dâu của Diệp Thân cũng lạnh nhạt theo.
Ngay cả chồng của nàng ta là Đường Thủ Tĩnh cũng sẽ bóng gió châm chọc nàng ta nịnh bợ không đúng chỗ, sau đó nghỉ lại ở phòng của thiếp thất.
Sau khi chuyện nàng ta bị khai trừ khỏi dòng họ được truyền ra ngoài, những người này lại càng không kiêng dè, mắng thẳng miệng rằng nàng ta là đồ sao chổi, làm tổn hại đến danh tiếng của phủ Lâm Xuyên Hầu, chính bởi vì cưới nàng ta về nên phủ Lâm Xuyên Hầu mới liên tục gặp chuyện.
Diệp Thân không thể coi như không nghe thấy những lời này, nhưng với tình thế hiện nay, nàng ta buộc lòng phải thận trọng và nhẫn nại, luôn nghĩ rằng có một ngày nào đó sẽ đáp trả những người đó.
Việc đầu tiên mà nàng ta nghĩ đến là muốn xin chị gái của mình chỉ bảo cho, nhưng lá thư của nàng ta gửi đến nhà họ Vạn như viên đá chìm xuống đáy biển, Diệp Vân hoàn toàn không hồi âm lại.
Khi Diệp Thân đang thấp thỏm bất an thì nghe được tin tức nhà họ Vạn xảy ra chuyện.
Nhà họ Vạn bị lưu đày, chị gái của nàng ta cũng ở trong đó! Tại sao lại như vậy, sao có thể xảy ra chuyện này?
Nàng ta không biết, nhưng tất cả mọi người đều nói đây là sự trả thù của Uông Ấn, bởi vì Diệp Vân đã đứng ra làm chứng việc Diệp Tuy am hiểu vu cổ.
Làm chứng? Nàng ta cũng đứng ra làm chứng chuyện này giống như chị gái nàng ta. Bây giờ chị gái nàng ta đã bị lưu đày, vậy nàng ta sẽ gặp phải sự trả thù thế nào?
Đúng lúc này, nha hoàn thân tín của nàng ta là Ngô Chi bước vào, vẻ mặt hoảng hốt: “Phu nhân, có nội thị trong cung đến… Thuần phi nương nương cho gọi phu nhân ngày mai vào cung!”
Thuần phi nương nương? Là Diệp Tự, chị gái ruột của Diệp Tuy.
Lúc còn là chị em họ, nàng ta và Diệp Tự không có tình cảm chị em gì, không những thế mà có thể nói là có thù hận không thể hóa giải. Nàng ta cũng chưa bao giờ đến cung Diên Hi chào hỏi Diệp Tự.
Hiện nay Diệp Tự đang quản lý hậu cung, là người đắc thế nhất trong số các phi tần, hoàn toàn không có chỗ cho nàng ta từ chối.
Trước khi Diệp Thân ra khỏi cửa, Đường Thủ Tĩnh còn cố ý nhắc nàng ta: “Lần này nàng vào cung, nhất định phải cầu xin nương nương tha tội cho tử tế. Thuần phi nương nương hiện tại đang nắm quyền quản lý lục cung, cần gây dựng uy danh trong cung lẫn ngoài cùng, hai người dù sao cũng là chị em họ, có lẽ có thể bỏ qua cho chuyện đứng ra làm chứng của nàng.”
Diệp Thân ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại cực kì sợ hãi.
Chị em họ? Nàng ta không nghĩ như vậy, chắc hẳn Diệp Tự cũng không nghĩ như vậy.
Nhận tội và cầu xin tha thứ? Nàng ta không thể mất mặt như thế được.
Nhưng khi đứng trong cung Diên Hi, nàng ta đã thỉnh an Diệp Tự: “Bái kiến Tự tỷ tỷ, muội xin thỉnh an Tự tỷ tỷ! Không biết tỷ cho gọi muội đến đây là vì chuyện gì?”
Diệp Tự không nói gì, nhưng An Nghi cô cô bên cạnh Diệp Tuy lại nghiêm giọng trách mắng: “Đường phu nhân, nói năng cho cẩn thận! Chẳng lẽ người của phủ Lâm Xuyên Hầu không biết cách xưng hô sao?”
Khuôn mặt Diệp Thân lúc đỏ lúc trắng, lập tức cúi đầu xuống và khom người, đáp: “Là ta đã gọi sai, đa tạ cô cô nhắc nhở. Bái kiến Thuần phi nương nương, thỉnh an nương nương!”
Một cung nữ trong cung mà cũng “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, lại dám dạy bảo nàng ta? Nếu Diệp Tự thất thế, nàng ta nhất định phải băm vằm cung nữ này! Sẽ có ngày đó, nhất định sẽ có ngày đó.
Diệp Tự lặng lẽ nhìn Diệp Thân. Nàng ta đang cúi đầu xuống nên Diệp Tự không nhìn thấy được vẻ mặt của nàng ta. Nhưng từ những căm giận khó mà đè nén toát ra quanh người Diệp Thân, xem ra cũng có thể ít nhiều đoán ra được nàng ta đang nghĩ gì.
A Ninh nói đúng, Diệp Thân dễ đối phó hơn Diệp Vân nhiều.
Nhà dân thường thương yêu nhất là con út, khi Chu thị còn sống, bà ta yêu thương nhất chính là Diệp Hướng Chinh là Diệp Thân. Bởi vì được thương yêu chiều chuộng quá nên sinh hư, hai người đó cũng rất kiêu căng ngang ngược.
Kiêu căng ngang ngược thì phải trả giá đắt, Diệp Hương Chinh đã chết, nay chỉ còn lại Diệp Thân…
“Muội đã biết chuyện Diệp Vân bị lưu đày chưa?” Diệp Tự hỏi, mặt mày hiền hòa, khiến người ta cảm thấy gần gũi.
Song Diệp Thân không dám gần gũi, trái lại như thể đang đối diện với kẻ địch mạnh, chỉ mong sao rời khỏi cung Diên Hi ngay lập tức.
“Muội đã nghe nói về việc đó. Nhà họ Vạn phạm tội, chị gái muội là con dâu nhà họ Vạn, bị lưu đày cũng là phải.” Diệp Vân đáp, cố gắng chọn những lời dễ nghe, sợ khiến Diệp Tự tức giận.
Diệp Tự trầm lặng chốc lát rồi như cười như không mà rằng: “Diệp Vân vị lưu đày là phải, điều này cũng đúng…”
Diệp Vân đã bí mật quan tâm và nhắc nhở Diệp Thân ít nhiều. Diệp Tự cũng từng nghe nói rằng Diệp Thân có thể đứng vững trong nhà phủ Lâm Xuyên Hầu là nhờ công lớn của Diệp Vân.
Kết quả là, cô em gái được quan tâm chăm sóc chỉ có một câu “cũng là phải” để nó về chị gái! Thật quá mỉa mai.
Đây cũng là chị em gái sao?
Không, đây chính là đôi chị em gái Diệp Vân và Diệp Thân. Có điều, chỉ hai người họ mới như vậy mà thôi, còn nàng và Diệp Tuy tuyệt đối sẽ không như thế.
Sắc mặt Diệp Tự trở nên lạnh lùng, nói thẳng không hề khách khí: “Diệp Thân! Lần này bổn cung cho gọi muội vào cung là muốn nói cho muội biết, bổn cung hết sức tức giận với việc muội đứng ra làm chứng chuyện vu cổ lúc trước!”
Diệp Thân rụt người lại, vội đáp: “Nương nương, là muội bị ma xui quỷ khiến, muội tuyệt đối không nên nói những lời đó! Có điều, muội cũng chỉ là làm theo sự sai bảo của Hoàng hậu nương nương, lại thêm chị gái muội ra sức khuyến khích, muội không dám không nghe theo. Xin nương nương minh xét!”
Câu này nàng ta nói không sai, đúng là bởi vì Vi hoàng hậu và Diệp Vân nên nàng ta mới đứng ra làm chứng.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Diệp Tự dịu đi phần nào: “Bổn cung cũng nghĩ chuyện là như vậy. Mọi người đều là chị em, nếu không có lí do thì sao muội lại nói ra những lời đó cơ chứ? Bổn cung cũng hiểu muội là vì bất đắc dĩ.”
“Đa tạ nương nương thương cảm! Đa tạ nương nương đã thông cảm!” Diệp Thân liền đáp, cả người cũng hơi hồ đồ.
Mọi người đều là chị em… Tại sao Diệp Tự lại nói những lời này? Dù sao cũng sẽ không phải là thật sự thương cảm nàng ta thì phải?
“Bổn cung thương xót muội thân cô thế cô trong phủ Lâm Xuyên Hầu, còn nghe nói Đường tam công tử thường xuyên nghỉ lại phòng thiếp thất. Thế này đi… Bên cạnh bổn cung có một cung nữ rất được việc, bổn cung nể tình chị em chúng ta, thưởng nàng ta cho muội, cũng có thể giúp đỡ muội sống tốt hơn trong phủ Lâm Xuyên Hầu. Ý muội thế nào?”
Diệp Thân bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Tự, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Tự toàn là sát khí nồng đậm, bèn vội gật đầu.
Ý nàng ta thế nào? Nàng ta còn được lựa chọn sao? Diệp Tự ban thưởng chỉ là danh nghĩa, còn theo dõi nàng ta mới là thật. Diệp Tự muốn dùng cung nữ để kiểm soát nàng ta.
Diệp Thân hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải bình tĩnh, đồng thời nặn ra nụ cười, đáp: “Vậy muội xin đa tạ Thuần phi nương nương. Muội thật sự vô cùng biết ơn tấm chân tình của nương nương!”
Khi nhìn thấy cung nữ chậm rãi bước ra từ sau tấm bình phòng, Diệp Thân đột nhiên lùi lại, sắc mặt tức thì trắng bệch.