Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-816
Chương 816 : Chương 816
Chương 816HOÀNG HẬU HOẢNG SỢ
Sau khi bãi triều, Vĩnh Chiêu Đế vẫn luôn suy nghĩ về dụng ý của Vi hoàng hậu, luôn nghi ngờ về sự vội vàng của bà ta.
Cho đến khi ông ta dạo bước trong ngự hoa viên thì nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của hai cung nữ.
Tất nhiên là cung nữ không dám nói riêng với nhau trước mặt ông ta. Nói một cách cẩn thận thì những lời đó không phải do ông ta chính tai nghe thấy, mà là Ngụy Li Cung tai thính mắt tinh nghe được, sau đó liền bẩm báo lại với ông ta.
Buông rèm chấp chính? Hoàng đế nhỏ tuổi lên ngôi?
“Hai cung nữ kia quả thật đã nói như vậy?” Vĩnh Chiêu Đế hỏi Ngụy Li Cung, trong mắt lóe lên sát khí.
Hai cung nữ đó dám nói về chuyện xưa của triều trước, nói rằng thái hậu Vĩnh Long của triều trước đã nâng đỡ con trai nhỏ của mình đăng cơ, từ đó thao túng việc triều chính, còn nói gì mà “sở dĩ hồi đó thái hậu Vĩnh Long có thể giúp đỡ con trai nhỏ tuổi của mình lên ngôi là bởi vì hoàng đế Vĩnh Long đột ngột băng hà…”
Vĩnh Chiêu Đế tin rằng hai cung nữ đó tuyệt đối không có lá gan để nói ra những lời như vậy, còn để Ngụy Li Cung nghe thấy. Đây rất có thể là có người muốn để ông ta nghe thấy những lời này nên mới sắp xếp hai cung nữ bàn tán như thế.
Tuy nhiên, câu nói “hoàng đế Vĩnh Long đột ngột bằng hà” đã giống như mũi kim nhọn, khiến cả người ông ta vô cùng khó chịu.
Ông ta rất muốn lập tức quên đi câu nói đó, nhưng càng nghĩ lại càng không thể quên được.
Đột ngột băng hà, đột ngột băng hà…
Sao hai cung nữ kia lại có lá gan lớn như vậy?
“Bẩm hoàng thượng, đúng là hai người họ đã nói như thế. Thật ra… thần không chỉ một lần nghe thấy những lời như thế này. Kì thực những lời như vậy đã xuất hiện khắp nơi trong cung, mọi người đều nói về chuyện phế bỏ thái tử.” Ngụy Li Cung nói.
Hắn biết nói như vậy sẽ khiến hoàng thượng tức giận, nhưng đúng là hắn đã nghe thấy rất nhiều lần. Cho dù hoàng thượng không nghe thấy trong ngự hoa viên thì cũng có thể nghe thấy ở nơi khác.
Hắn còn đang định tìm cơ hội để bẩm báo việc này lên hoàng thượng, bây giờ xem ra thời cơ đã rất thích hợp.
Ngụy Li Cung cũng cảm thấy việc các cung nữ thì thầm bàn tán về những chuyện xưa của triều trước thực sự quá kỳ lạ. Hắn đã bí mật đi điều tra một lượt, nhưng không biết ngọn nguồn là từ đâu.
Nếu thật sự có người muốn nhắc nhở hoàng thượng điều gì đó thì Ngụy Li Cung cho rằng người đó đã đạt được mục đích.
Chuyện Vĩnh Long Đế triều trước đột ngột băng hà, chẳng lẽ là đang ám chỉ bá quan xin lập Thập Bát hoàng tử làm thái tử.
Hiện tại Vĩnh Chiêu Đế cũng đang nghĩ đến điều này.
Sao ông ta có thể không rõ chuyện của Vĩnh Long Đế của triều trước? Đây là một ví dụ tiêu cực khá điển hình.
Thái hậu Vĩnh Long cũng vì thế mà đã gây ra đủ loại tai tiếng, bởi vì việc bà đã giết vua soán ngôi, buông rèm chấp chính đã khiến dân chúng lầm than, tiếng oan thán dậy trời.
Không đúng, chuyện của thái hậu Vĩnh Long không liên quan đến ông ta cho lắm. Nhưng chuyện các quan viên xin sắc lập Thập Bát hoàng tử làm thái tử, lí do hoàng hậu sốt ruột khó nhẫn nhịn chính là như vậy sao?
Bất cứ chuyện gì đều là thế, một khi bắt đầu nghi ngờ thì càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.
Hoàng hậu đứng đằng sau làm rất nhiều chuyện, đầu tiên là xúi giục các quan viên xin phế bỏ thái tử trên điện Tuyên Chính, sau đó lại dùng việc vận chuyển bằng đường thủy xảy ra vấn đề để làm tổn hại uy tín của thái tử, khiến niềm tin của dân chúng đối với uy tín của thái tử gần như không còn, và lại một lần nữa cho quan viên dâng tấu xin phế bỏ thái tử, để có cơ hội sắc lập lại thái tử.
Phế thái tử vào lúc này không có lợi gì cho Thập Bát hoàng tử hãy còn đang nhỏ tuổi. Nhưng nếu… nếu ông ta không còn nữa thì sao?
Một khi ông ta đột ngột băng hà, hiện nay thế lực của phe hoàng hậu hùng mạnh như thế, mấy người giống như Ngũ hoàng tử có phải là đối thủ của hoàng hậu không?
Tất nhiên là không rồi. Đến lúc đó, với sự tôn quý và quyền lực của Vi hoàng hậu, việc nâng đỡ Thập Bát hoàng tử đăng cơ là chuyện đương nhiên, mà bà ta còn có thế buông rèm chấp chính.
Thế nhưng ông ta đang độ tuổi sung sức, sao có thể băng hà? Trừ khi, trừ khi…
Càng nghĩ, sắc mặt Vĩnh Chiêu Đế càng khó coi. Ông ta quả thật rất rõ sự tranh giành trong triều, sự đấu đá trong cung, không biết có bao nhiêu máu tanh và bí hiểm trong đó, càng không biết có bao nhiêu sự hiểm ác của lòng người. Vì ngai vàng, vì quyền lực tối cao trong thiên hạ, có việc gì mà không làm được?
Hoàng hậu thật sự độc ác như vậy sao?
Giờ phút này, Vi hoàng hậu đang đứng ngồi không yên trong cung Khôn Ninh, không ngừng bực bội đi qua đi lại, lông mày cau chặt lại.
Vừa rồi khi Lục Cầm đến bẩm báo, nói rằng đột nhiên có thêm lời đồn thổi nói về chuyện của thái hậu Vĩnh Long triều trước, hầu như toàn bộ cung nữ và nội thị các cung đều đang bàn tán xôn xao. Lục Cầm còn nói e rằng lời đồn đó sẽ truyền đến tai hoàng thượng.
Tuyệt đối không được để những lời đồn này truyền đến tai hoàng thượng!
Bà ta bèn dặn Lục Cầm đi dẹp yên những lời đồn đại, sau đó ở trong điện đợi kết quả.
Vào lúc này, cuối cùng nỗi sợ hãi trong lòng bà ta không kìm nén được nữa mà dâng lên như thủy triều.
Bà ta quá rõ thái hậu Vĩnh Long là người như thế nào, càng biết lời đồn trong cung hiện giờ chính là nhằm vào bà ta.
Tình cảnh bây giờ của bà ta cũng tương tự như thái hậu Vĩnh Long của triều trước, đều là bậc mẫu nghi thiên hạ, đều sinh hạ hoàng tử khi tuổi tác đã cao, đều là…
Có điều, Vi hoàng hậu biết rõ bà ta và thái hậu Vĩnh Long có sự khác biệt, đó là bà ta hoàn toàn không có tâm địa độc ác và sự quyết đoán sát phạt như thái hậu Vĩnh Long. Bà ta chưa bao giờ nghĩ đến việc gây bất lợi cho hoàng thượng.
Bà ta chỉ muốn lẳng lặng chờ đợi, đợi hoàng thượng già đi, đợi thái tử bị văn võ bá quan phỉ nhổ để đoạt lấy vị trí thái tử.
Hoàng thượng sẽ nghe thấy những lời đồn đó sao? Hoàng thượng sẽ tin bà ta chứ?
Vi hoàng hậu cảm thấy huyệt thái dương giần giật, cả người dường như bị rút hết sức lực, nếu không phải có nội thị đang đỡ bà ta thì bà ta thậm chí còn không bước đi nổi.
Lục Cầm có thể trấn áp những tin đồn trong cung không? Tình hình bên điện Tử Thần như thế nào?
Vi hoàng hậu liên tục nghĩ như vậy, nhưng không nghĩ ra được nguyên do, chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn mờ mịt.
Chương 816HOÀNG HẬU HOẢNG SỢ
Sau khi bãi triều, Vĩnh Chiêu Đế vẫn luôn suy nghĩ về dụng ý của Vi hoàng hậu, luôn nghi ngờ về sự vội vàng của bà ta.
Cho đến khi ông ta dạo bước trong ngự hoa viên thì nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của hai cung nữ.
Tất nhiên là cung nữ không dám nói riêng với nhau trước mặt ông ta. Nói một cách cẩn thận thì những lời đó không phải do ông ta chính tai nghe thấy, mà là Ngụy Li Cung tai thính mắt tinh nghe được, sau đó liền bẩm báo lại với ông ta.
Buông rèm chấp chính? Hoàng đế nhỏ tuổi lên ngôi?
“Hai cung nữ kia quả thật đã nói như vậy?” Vĩnh Chiêu Đế hỏi Ngụy Li Cung, trong mắt lóe lên sát khí.
Hai cung nữ đó dám nói về chuyện xưa của triều trước, nói rằng thái hậu Vĩnh Long của triều trước đã nâng đỡ con trai nhỏ của mình đăng cơ, từ đó thao túng việc triều chính, còn nói gì mà “sở dĩ hồi đó thái hậu Vĩnh Long có thể giúp đỡ con trai nhỏ tuổi của mình lên ngôi là bởi vì hoàng đế Vĩnh Long đột ngột băng hà…”
Vĩnh Chiêu Đế tin rằng hai cung nữ đó tuyệt đối không có lá gan để nói ra những lời như vậy, còn để Ngụy Li Cung nghe thấy. Đây rất có thể là có người muốn để ông ta nghe thấy những lời này nên mới sắp xếp hai cung nữ bàn tán như thế.
Tuy nhiên, câu nói “hoàng đế Vĩnh Long đột ngột bằng hà” đã giống như mũi kim nhọn, khiến cả người ông ta vô cùng khó chịu.
Ông ta rất muốn lập tức quên đi câu nói đó, nhưng càng nghĩ lại càng không thể quên được.
Đột ngột băng hà, đột ngột băng hà…
Sao hai cung nữ kia lại có lá gan lớn như vậy?
“Bẩm hoàng thượng, đúng là hai người họ đã nói như thế. Thật ra… thần không chỉ một lần nghe thấy những lời như thế này. Kì thực những lời như vậy đã xuất hiện khắp nơi trong cung, mọi người đều nói về chuyện phế bỏ thái tử.” Ngụy Li Cung nói.
Hắn biết nói như vậy sẽ khiến hoàng thượng tức giận, nhưng đúng là hắn đã nghe thấy rất nhiều lần. Cho dù hoàng thượng không nghe thấy trong ngự hoa viên thì cũng có thể nghe thấy ở nơi khác.
Hắn còn đang định tìm cơ hội để bẩm báo việc này lên hoàng thượng, bây giờ xem ra thời cơ đã rất thích hợp.
Ngụy Li Cung cũng cảm thấy việc các cung nữ thì thầm bàn tán về những chuyện xưa của triều trước thực sự quá kỳ lạ. Hắn đã bí mật đi điều tra một lượt, nhưng không biết ngọn nguồn là từ đâu.
Nếu thật sự có người muốn nhắc nhở hoàng thượng điều gì đó thì Ngụy Li Cung cho rằng người đó đã đạt được mục đích.
Chuyện Vĩnh Long Đế triều trước đột ngột băng hà, chẳng lẽ là đang ám chỉ bá quan xin lập Thập Bát hoàng tử làm thái tử.
Hiện tại Vĩnh Chiêu Đế cũng đang nghĩ đến điều này.
Sao ông ta có thể không rõ chuyện của Vĩnh Long Đế của triều trước? Đây là một ví dụ tiêu cực khá điển hình.
Thái hậu Vĩnh Long cũng vì thế mà đã gây ra đủ loại tai tiếng, bởi vì việc bà đã giết vua soán ngôi, buông rèm chấp chính đã khiến dân chúng lầm than, tiếng oan thán dậy trời.
Không đúng, chuyện của thái hậu Vĩnh Long không liên quan đến ông ta cho lắm. Nhưng chuyện các quan viên xin sắc lập Thập Bát hoàng tử làm thái tử, lí do hoàng hậu sốt ruột khó nhẫn nhịn chính là như vậy sao?
Bất cứ chuyện gì đều là thế, một khi bắt đầu nghi ngờ thì càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.
Hoàng hậu đứng đằng sau làm rất nhiều chuyện, đầu tiên là xúi giục các quan viên xin phế bỏ thái tử trên điện Tuyên Chính, sau đó lại dùng việc vận chuyển bằng đường thủy xảy ra vấn đề để làm tổn hại uy tín của thái tử, khiến niềm tin của dân chúng đối với uy tín của thái tử gần như không còn, và lại một lần nữa cho quan viên dâng tấu xin phế bỏ thái tử, để có cơ hội sắc lập lại thái tử.
Phế thái tử vào lúc này không có lợi gì cho Thập Bát hoàng tử hãy còn đang nhỏ tuổi. Nhưng nếu… nếu ông ta không còn nữa thì sao?
Một khi ông ta đột ngột băng hà, hiện nay thế lực của phe hoàng hậu hùng mạnh như thế, mấy người giống như Ngũ hoàng tử có phải là đối thủ của hoàng hậu không?
Tất nhiên là không rồi. Đến lúc đó, với sự tôn quý và quyền lực của Vi hoàng hậu, việc nâng đỡ Thập Bát hoàng tử đăng cơ là chuyện đương nhiên, mà bà ta còn có thế buông rèm chấp chính.
Thế nhưng ông ta đang độ tuổi sung sức, sao có thể băng hà? Trừ khi, trừ khi…
Càng nghĩ, sắc mặt Vĩnh Chiêu Đế càng khó coi. Ông ta quả thật rất rõ sự tranh giành trong triều, sự đấu đá trong cung, không biết có bao nhiêu máu tanh và bí hiểm trong đó, càng không biết có bao nhiêu sự hiểm ác của lòng người. Vì ngai vàng, vì quyền lực tối cao trong thiên hạ, có việc gì mà không làm được?
Hoàng hậu thật sự độc ác như vậy sao?
Giờ phút này, Vi hoàng hậu đang đứng ngồi không yên trong cung Khôn Ninh, không ngừng bực bội đi qua đi lại, lông mày cau chặt lại.
Vừa rồi khi Lục Cầm đến bẩm báo, nói rằng đột nhiên có thêm lời đồn thổi nói về chuyện của thái hậu Vĩnh Long triều trước, hầu như toàn bộ cung nữ và nội thị các cung đều đang bàn tán xôn xao. Lục Cầm còn nói e rằng lời đồn đó sẽ truyền đến tai hoàng thượng.
Tuyệt đối không được để những lời đồn này truyền đến tai hoàng thượng!
Bà ta bèn dặn Lục Cầm đi dẹp yên những lời đồn đại, sau đó ở trong điện đợi kết quả.
Vào lúc này, cuối cùng nỗi sợ hãi trong lòng bà ta không kìm nén được nữa mà dâng lên như thủy triều.
Bà ta quá rõ thái hậu Vĩnh Long là người như thế nào, càng biết lời đồn trong cung hiện giờ chính là nhằm vào bà ta.
Tình cảnh bây giờ của bà ta cũng tương tự như thái hậu Vĩnh Long của triều trước, đều là bậc mẫu nghi thiên hạ, đều sinh hạ hoàng tử khi tuổi tác đã cao, đều là…
Có điều, Vi hoàng hậu biết rõ bà ta và thái hậu Vĩnh Long có sự khác biệt, đó là bà ta hoàn toàn không có tâm địa độc ác và sự quyết đoán sát phạt như thái hậu Vĩnh Long. Bà ta chưa bao giờ nghĩ đến việc gây bất lợi cho hoàng thượng.
Bà ta chỉ muốn lẳng lặng chờ đợi, đợi hoàng thượng già đi, đợi thái tử bị văn võ bá quan phỉ nhổ để đoạt lấy vị trí thái tử.
Hoàng thượng sẽ nghe thấy những lời đồn đó sao? Hoàng thượng sẽ tin bà ta chứ?
Vi hoàng hậu cảm thấy huyệt thái dương giần giật, cả người dường như bị rút hết sức lực, nếu không phải có nội thị đang đỡ bà ta thì bà ta thậm chí còn không bước đi nổi.
Lục Cầm có thể trấn áp những tin đồn trong cung không? Tình hình bên điện Tử Thần như thế nào?
Vi hoàng hậu liên tục nghĩ như vậy, nhưng không nghĩ ra được nguyên do, chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn mờ mịt.