Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-809
Chương 809 : Chương 809
NƯỚC SÂU KHÓ LỘI
Trần Tựu Đạo kết hợp với các quan viên của Công Bộ và Hộ Bộ cùng điều tra về tình hình của việc vận chuyển bằng đường thủy.
Tư Vận Chuyển thuộc Hộ Bộ nên việc vận chuyển những thứ như lương thực, tơ lụa liên quan đến Hộ Bộ, nhưng việc nạo vét, mở rộng đường sông lại thuộc sự quản lý của Công Bộ. Còn Ngự Sử Đài tham gia là vì… Hiện tại việc vận chuyển bằng đường thủy đã xảy ra vấn đề lớn, đương nhiên là phải có Ngự Sử Đài đến để kiểm tra và giám sát.
Tình hình việc vận chuyển đường thủy phức tạp rắc rối, từ Giang Nam đến Kinh Triệu có đi qua nhiều địa phương. Những khu vực liên đới rất rộng, còn liên quan đến rất nhiều người, muốn điều tra rõ từng cái một là điều khá khó khăn.
Quá nhiều việc với vô số chi tiết, nhóm người Trần Tựu Đạo chỉ có thể bắt đầu điều tra từ điểm mấu chốt nhất là khúc sông Dương Châu của đạo Giang Nam, đồng thời Trần Tựu Đạo còn đích thân đi đến Dương Châu.
Đi cùng Trần Tựu Đạo là thị lang Công Bộ - Thẩm Túy Sơn và trung thừa Ngự Sử Đài – Bùi Điển. Bọn họ thúc ngựa không dừng vó, không dám dừng lại một phút nào. Khi nhìn thấy tình hình của khúc sông Dương Châu, sự kinh hãi trong lòng họ quả là khó có lời nào diễn tả.
Sao khúc sông Dương Châu lại biến thành thế này?
Đúng như những gì các quan viên của đạo Giang Nam đã nói, lòng sông nhô cao đến mức thậm chí nhìn thấy được cả sỏi, cát trong lòng sông.
Về phần ít mưa vào thời điểm cuối mùa thu đầu mùa đông, nguồn nước đổ vào sông cũng trở nên ít đi, trên thực tế đã không thể coi là “ít” nữa, khúc sông chỉ còn là những đầm nước nhỏ, có thể nói là sắp khô cạn đến nơi.
Không chỉ như vậy, đê đập hai bên bờ sông hoàn toàn hỏng hết, có đoạn bị thủng toang một lỗ lớn ở giữa, cũng có đoạn đã bị đổ sụp hẳn.
Khúc sông Dương Châu là đoạn quan trọng nhất trong tuyến đường thủy, hiện giờ đã rơi vào tình trạng thê thảm không nỡ nhìn như thế này, vậy các khúc sông khác có thể khá hơn là bao?
Chẳng trách việc vận chuyển bằng đường thủy bị gián đoạn. Thuyền bè về căn bản không chạy được trên đường sông như thế này, chứ đừng nói đến thuyền vận chuyển lương thực trọng tải nặng.
Trần Tựu Đạo cố đè nén lửa giận, nhưng sắc mặt vẫn không khỏi sầm xuống. Ông ta nhìn thứ sử Dương Châu - Lưu Trọng Côn đang khom lưng đứng đằng sau, lạnh lùng nói: “Tại sao đường sông Dương Châu lại thế này? Quan viên của Tư Vận Chuyển đâu? Sao bọn họ không người nào xuất hiện?”
Tư Vận Chuyển chịu trách nhiệm về tình hình vận chuyển bằng đường sông, quan chủ quản là phát vận sứ* của cả đường sông và đường bộ. Trần Tựu Đạo vốn tưởng rằng sau khi đến Dương Châu thì sẽ gặp được quan viên của Tư Vận Chuyển, cũng có thể hiểu thêm về tình hình cụ thể của việc vận chuyển bằng đường thủy.
(*) Phát vận sứ là chức quan quản lí việc chuyên chở, vận chuyển hàng hóa.
Nhưng không ngờ, quan viên của Tư Vận Chuyển hoàn toàn không thấy mặt, chỉ có thứ sử Dương Châu dẫn họ đi xem xét tình hình đường sông.
“Bẩm đại nhân, Tiền đại nhân đã dẫn các quan viên đến Tô Châu làm việc, triều đình lệnh cho Tư Vận Chuyển nhất định phải làm sao để việc vận chuyển bằng đường thủy hoạt động bình thường, vì vậy bọn họ đang tìm cách…” Lưu Trọng Côn đáp với vẻ cẩn thận dè dặt.
Những quan viên từ Kinh Triệu này đến là để điều tra tình hình của việc vận chuyển bằng đường thủy, nhưng kì thực là đến để hỏi tội. Khúc sông Dương Châu do ông ta quản lý xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, sao ông ta không hoảng hốt cho được?
Có điều, mặc dù tuyến đường sông Dương Châu thuộc sự quản lý của ông ta, nhưng chuyện liên quan đến tình hình vận chuyển bằng đường thủy lại thuộc sự quản lý của Tư Vận Chuyển. Khúc sông Dương Châu xuất hiện nhiều vấn đề, ông ta đã nhiều lần yêu cầu làm rõ, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Tình trạng đó đã kéo dài không phải ngày một ngày hai, còn ông ta bận rộn nhiều việc, sau đó đã quên bẵng mất những chuyện này.
Nào ngờ, việc vận chuyển bằng đường thủy lại xảy ra vấn đề lớn, khiến thượng thư Hộ Bộ ở Kinh Triệu phải đích thân đến điều tra xem xét.
Thẩm Túy Sơn tức giận ra mặt, không kìm nén được bèn nói: “Bọn họ đang tìm cách sao? Điều mấu chốt để giải quyết vấn đề nằm ở chỗ nạo vét đường sông và dẫn nước vào, bình thường cũng phải dự trữ nước. Bây giờ bọn họ đi đến Tô Châu tìm cách gì?”
Thẩm Túy Sơn thật sự tức giận đến độ muốn chửi ầm lên. Ông là quan viên của Công Bộ nên đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của việc vận chuyển bằng đường thủy, lại càng biết rõ điều căn bản của việc vận chuyển bằng đường thủy nằm ở chính bản thân đường sông.
Để xảy ra vấn đề nghiêm trọng như thế mà quan viên của Tư Vận Chuyển vẫn không buồn để ý đến tình hình khúc sông, đây chính là bỏ gốc lấy ngọn. Quan viên của Tư Vận Chuyển làm việc kiểu gì vậy? Rốt cuộc phát vận sứ - Tiền Khả Kính đang làm cái gì?
Vẻ mặt Bùi Điển cũng rất khó coi, đanh giọng ra lệnh: “Gọi Tiền Khả Kính về Dương Châu ngay! Ông ta phải bẩm báo với chúng ta về tình hình cụ thể của việc vận chuyển bằng đường thủy!”
Vai trò giám sát của Ngự Sử Đài phải dùng đến trong quá trình điều tra việc này, bây giờ đã xảy ra chuyện thì lại càng phải dùng đến.
Bùi Điển rất lấy làm lạ, tin tức bọn họ đến đạo Giang Nam đã sớm được truyền ra ngoài, Tiền Khả Kính không thể không biết chuyện này. Nhưng Tiền Khả kính biết rõ bọn họ đến mà lại tránh không gặp… Chuyện ông ta đến Tô Châu để tìm cách, nghe thế nào cũng không ổn.
“Vâng, hạ quan đi làm ngay!” Lưu Trọng Côn đáp, bất giác thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Vấn đề của việc vận chuyển bằng đường thủy vẫn nên giao cho Tư Vận Chuyển thôi, ông ta thực sự không có sức chống đỡ với tình thế hiện giờ.
Tuy nhiên, Trần Tựu Đạo lại gọi ông ta lại rồi dặn: “Khoan đã! Không cần phải gọi Tiền Khả Kính về, chúng ta đến thẳng Tư Vận Chuyển luôn! Còn ông đứng ra triệu tập tất cả các nhà thuyền của Dương Châu lại, bổn quan có chuyện muốn hỏi họ.”
Bất kể lí do không xuất hiện của Tiền Khả Kính là gì, nhưng Tư Vận Chuyển được đặt tại Dương Châu, vừa hay có sự tiện lợi này. Nhân lúc Tiền Khả Kính vẫn chưa về, đi thẳng đến đó điều tra tư liệu có lẽ còn có thể tra ra được ít nhiều tình hình thật sự.
Về phần để Lưu Trọng Côn triệu tập các nhà thuyền, việc này càng trực tiếp hơn, có ai hiểu rõ về tình hình đường sông và việc vận chuyển bằng đường thủy hơn các nhà thuyền nào?
Lúc này, Trần Tựu Đạo và Thẩm Túy Sơn đều không ngờ rằng sẽ có phát hiện lớn ở Tư Vận Chuyển.
NƯỚC SÂU KHÓ LỘI
Trần Tựu Đạo kết hợp với các quan viên của Công Bộ và Hộ Bộ cùng điều tra về tình hình của việc vận chuyển bằng đường thủy.
Tư Vận Chuyển thuộc Hộ Bộ nên việc vận chuyển những thứ như lương thực, tơ lụa liên quan đến Hộ Bộ, nhưng việc nạo vét, mở rộng đường sông lại thuộc sự quản lý của Công Bộ. Còn Ngự Sử Đài tham gia là vì… Hiện tại việc vận chuyển bằng đường thủy đã xảy ra vấn đề lớn, đương nhiên là phải có Ngự Sử Đài đến để kiểm tra và giám sát.
Tình hình việc vận chuyển đường thủy phức tạp rắc rối, từ Giang Nam đến Kinh Triệu có đi qua nhiều địa phương. Những khu vực liên đới rất rộng, còn liên quan đến rất nhiều người, muốn điều tra rõ từng cái một là điều khá khó khăn.
Quá nhiều việc với vô số chi tiết, nhóm người Trần Tựu Đạo chỉ có thể bắt đầu điều tra từ điểm mấu chốt nhất là khúc sông Dương Châu của đạo Giang Nam, đồng thời Trần Tựu Đạo còn đích thân đi đến Dương Châu.
Đi cùng Trần Tựu Đạo là thị lang Công Bộ - Thẩm Túy Sơn và trung thừa Ngự Sử Đài – Bùi Điển. Bọn họ thúc ngựa không dừng vó, không dám dừng lại một phút nào. Khi nhìn thấy tình hình của khúc sông Dương Châu, sự kinh hãi trong lòng họ quả là khó có lời nào diễn tả.
Sao khúc sông Dương Châu lại biến thành thế này?
Đúng như những gì các quan viên của đạo Giang Nam đã nói, lòng sông nhô cao đến mức thậm chí nhìn thấy được cả sỏi, cát trong lòng sông.
Về phần ít mưa vào thời điểm cuối mùa thu đầu mùa đông, nguồn nước đổ vào sông cũng trở nên ít đi, trên thực tế đã không thể coi là “ít” nữa, khúc sông chỉ còn là những đầm nước nhỏ, có thể nói là sắp khô cạn đến nơi.
Không chỉ như vậy, đê đập hai bên bờ sông hoàn toàn hỏng hết, có đoạn bị thủng toang một lỗ lớn ở giữa, cũng có đoạn đã bị đổ sụp hẳn.
Khúc sông Dương Châu là đoạn quan trọng nhất trong tuyến đường thủy, hiện giờ đã rơi vào tình trạng thê thảm không nỡ nhìn như thế này, vậy các khúc sông khác có thể khá hơn là bao?
Chẳng trách việc vận chuyển bằng đường thủy bị gián đoạn. Thuyền bè về căn bản không chạy được trên đường sông như thế này, chứ đừng nói đến thuyền vận chuyển lương thực trọng tải nặng.
Trần Tựu Đạo cố đè nén lửa giận, nhưng sắc mặt vẫn không khỏi sầm xuống. Ông ta nhìn thứ sử Dương Châu - Lưu Trọng Côn đang khom lưng đứng đằng sau, lạnh lùng nói: “Tại sao đường sông Dương Châu lại thế này? Quan viên của Tư Vận Chuyển đâu? Sao bọn họ không người nào xuất hiện?”
Tư Vận Chuyển chịu trách nhiệm về tình hình vận chuyển bằng đường sông, quan chủ quản là phát vận sứ* của cả đường sông và đường bộ. Trần Tựu Đạo vốn tưởng rằng sau khi đến Dương Châu thì sẽ gặp được quan viên của Tư Vận Chuyển, cũng có thể hiểu thêm về tình hình cụ thể của việc vận chuyển bằng đường thủy.
(*) Phát vận sứ là chức quan quản lí việc chuyên chở, vận chuyển hàng hóa.
Nhưng không ngờ, quan viên của Tư Vận Chuyển hoàn toàn không thấy mặt, chỉ có thứ sử Dương Châu dẫn họ đi xem xét tình hình đường sông.
“Bẩm đại nhân, Tiền đại nhân đã dẫn các quan viên đến Tô Châu làm việc, triều đình lệnh cho Tư Vận Chuyển nhất định phải làm sao để việc vận chuyển bằng đường thủy hoạt động bình thường, vì vậy bọn họ đang tìm cách…” Lưu Trọng Côn đáp với vẻ cẩn thận dè dặt.
Những quan viên từ Kinh Triệu này đến là để điều tra tình hình của việc vận chuyển bằng đường thủy, nhưng kì thực là đến để hỏi tội. Khúc sông Dương Châu do ông ta quản lý xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, sao ông ta không hoảng hốt cho được?
Có điều, mặc dù tuyến đường sông Dương Châu thuộc sự quản lý của ông ta, nhưng chuyện liên quan đến tình hình vận chuyển bằng đường thủy lại thuộc sự quản lý của Tư Vận Chuyển. Khúc sông Dương Châu xuất hiện nhiều vấn đề, ông ta đã nhiều lần yêu cầu làm rõ, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Tình trạng đó đã kéo dài không phải ngày một ngày hai, còn ông ta bận rộn nhiều việc, sau đó đã quên bẵng mất những chuyện này.
Nào ngờ, việc vận chuyển bằng đường thủy lại xảy ra vấn đề lớn, khiến thượng thư Hộ Bộ ở Kinh Triệu phải đích thân đến điều tra xem xét.
Thẩm Túy Sơn tức giận ra mặt, không kìm nén được bèn nói: “Bọn họ đang tìm cách sao? Điều mấu chốt để giải quyết vấn đề nằm ở chỗ nạo vét đường sông và dẫn nước vào, bình thường cũng phải dự trữ nước. Bây giờ bọn họ đi đến Tô Châu tìm cách gì?”
Thẩm Túy Sơn thật sự tức giận đến độ muốn chửi ầm lên. Ông là quan viên của Công Bộ nên đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của việc vận chuyển bằng đường thủy, lại càng biết rõ điều căn bản của việc vận chuyển bằng đường thủy nằm ở chính bản thân đường sông.
Để xảy ra vấn đề nghiêm trọng như thế mà quan viên của Tư Vận Chuyển vẫn không buồn để ý đến tình hình khúc sông, đây chính là bỏ gốc lấy ngọn. Quan viên của Tư Vận Chuyển làm việc kiểu gì vậy? Rốt cuộc phát vận sứ - Tiền Khả Kính đang làm cái gì?
Vẻ mặt Bùi Điển cũng rất khó coi, đanh giọng ra lệnh: “Gọi Tiền Khả Kính về Dương Châu ngay! Ông ta phải bẩm báo với chúng ta về tình hình cụ thể của việc vận chuyển bằng đường thủy!”
Vai trò giám sát của Ngự Sử Đài phải dùng đến trong quá trình điều tra việc này, bây giờ đã xảy ra chuyện thì lại càng phải dùng đến.
Bùi Điển rất lấy làm lạ, tin tức bọn họ đến đạo Giang Nam đã sớm được truyền ra ngoài, Tiền Khả Kính không thể không biết chuyện này. Nhưng Tiền Khả kính biết rõ bọn họ đến mà lại tránh không gặp… Chuyện ông ta đến Tô Châu để tìm cách, nghe thế nào cũng không ổn.
“Vâng, hạ quan đi làm ngay!” Lưu Trọng Côn đáp, bất giác thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Vấn đề của việc vận chuyển bằng đường thủy vẫn nên giao cho Tư Vận Chuyển thôi, ông ta thực sự không có sức chống đỡ với tình thế hiện giờ.
Tuy nhiên, Trần Tựu Đạo lại gọi ông ta lại rồi dặn: “Khoan đã! Không cần phải gọi Tiền Khả Kính về, chúng ta đến thẳng Tư Vận Chuyển luôn! Còn ông đứng ra triệu tập tất cả các nhà thuyền của Dương Châu lại, bổn quan có chuyện muốn hỏi họ.”
Bất kể lí do không xuất hiện của Tiền Khả Kính là gì, nhưng Tư Vận Chuyển được đặt tại Dương Châu, vừa hay có sự tiện lợi này. Nhân lúc Tiền Khả Kính vẫn chưa về, đi thẳng đến đó điều tra tư liệu có lẽ còn có thể tra ra được ít nhiều tình hình thật sự.
Về phần để Lưu Trọng Côn triệu tập các nhà thuyền, việc này càng trực tiếp hơn, có ai hiểu rõ về tình hình đường sông và việc vận chuyển bằng đường thủy hơn các nhà thuyền nào?
Lúc này, Trần Tựu Đạo và Thẩm Túy Sơn đều không ngờ rằng sẽ có phát hiện lớn ở Tư Vận Chuyển.