Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-802
Chương 802 : Chương 802
Chương 802KHÔNG CỨU ĐƯỢC
Thế cuộc trong triều hơi có biến động nhỏ là đã thu hút sự chú ý của văn võ bá quan, huống chi lại là trưởng sử bên cạnh Thập hoàng tử xảy ra chuyện. Người hay để ý chỉ vừa nghĩ thôi là đã biết lí do Cố Kính Chỉ gặp chuyện.
Cố Kính Chỉ là cánh tay phải của Thập hoàng tử, đã lập được nhiều công lao hiển hách cho Thập hoàng tử trong những năm gần đây. Và cũng chính bởi vậy mà hoàng thượng không thể dung thứ được người này.
Cố Kính chỉ bị khép tội “xu nịnh, phải giết” là do chính miệng hoàng thượng nói ra, ai dám chống lại ý của hoàng thượng, dám cầu xin cho Cố Kính Chỉ?
Do đó, sau khi tế tửu Quốc Tử Giám - Tống Liêm Thần nhìn thấy con gái và con rể của mình, bèn lắc đầu nói: “Việc này, bổn quan lực bất tòng tâm. Nghe nói là vì chuyện của Nghi Loan Vệ, hoàng thượng hết sức giận dữ nên mới đưa ra ý này, đã hết cách cứu vãn rồi.”
Tất nhiên, không phải là Tống Liêm Thần không thể cầu xin cho Cố Kính Chỉ. Nhưng sau khi cân nhắc, ông ta cảm thấy không cần thiết.
Không cần thiết phải mạo hiểm vì Cố Kính Chỉ, càng không cần thiết phải làm vậy để chọc giận hoàng thượng. Nói cho cùng thì Cố Kính Chỉ cũng chỉ là con cháu của nhà họ Cố, chỉ là trưởng sử bên cạnh Thập hoàng tử mà thôi. Người như Cố Kính Chỉ, cũng… không có giá trị lớn lao.
Nếu con rể Cố Chương của ông ta xảy ra chuyện thì đó lại là chuyện khác.
“Cha, Nhị thúc vô cùng quan trọng đối với nhà họ Cố, chính nhờ có Nhị thúc mà nhà họ Cố mới có thể từng bước ổn định được. Nhà họ Cố không thể không có Nhị thúc, con không thể mất đi Nhị thúc được, xin cha hãy dang tay giúp đỡ!” Cố Chương đã lo lắng đến nỗi sắp quỳ xuống đất.
Mấy năm qua, bởi vì chức quan của Tống Liêm Thần càng ngày càng cao, tầm ảnh hưởng càng ngày càng lớn nên Cố Chương thắt chặt thêm mối quan hệ với nhà họ Tống chính là để có thể nhờ cậy thế lực của nhà họ Tống khi có chuyện xảy ra.
Không ngờ, bây giờ khi nhà họ Cố thật sự có chuyện, vậy mà nhà họ Tống lại làm như không thấy.
Tống Liêm Thần vẫn lắc đầu, nói: “Con hẳn là biết rõ, sở sĩ hoàng thượng làm thế, chủ yếu là ‘gõ núi dọa hổ’, để chặt bỏ thế lực của Thập điện hạ, hơn thế là để dằn mặt phe cánh của Vi hoàng hậu. Bất kể là trường hợp nào cũng không cứu được Nhị thúc của con đâu. Con vẫn còn chưa hiểu sao?”
Bất luận là nhà họ Cố đi cầu xin ai, cho dù Vi hoàng hậu bằng lòng cầu xin cho Cố Kính Chỉ thì hiệu quả đều sẽ hoàn toàn ngược lại, sẽ chỉ khiến hoàng thượng càng quyết tâm giết chết Cố Kính Chỉ mà thôi.
Tống Liêm Thần hiểu tâm trạng chạy ngược chạy xuôi chật vật của Cố Chương. Công tử Thanh Yến xưa nay luôn trọng tình nghĩa, Tống Liêm Thần rất tán thưởng điều này, nhưng trong tình hình triều chính hiện giờ, thật không sáng suốt khi cầu xin khắp nơi cho Cố Kính Chỉ.
Tống Liêm Thần thoáng ngẫm nghĩ rồi có lòng nhắc nhở Cố Chương: “Chương nhi, không phải là cha không muốn giúp, nhưng chuyện đã xảy ra, tình thế đã đến nước này, nên quyết đoán không thể do dự. Nếu không, có lẽ nhà họ Cố sẽ gặp tai họa lớn hơn.”
Con gái của ông ta đã được gả làm vợ Cố Chương, đương nhiên là ông ta hy vọng nhà họ Cố yên ổn. Có điều, Cố Kính Chỉ đã làm liên lụy đến nhà họ Cố, chỉ có thể dứt khoát vứt bỏ Cố Kính Chỉ.
Thân là mệnh quan trong triều thì sẽ phải đối mặt với đủ loại cục diện khó khăn và không thể không lựa chọn. Với sự thông minh của Cố Chương, không thể không biết rõ làm thế nào mới là tốt cho nhà họ Cố.
Dĩ nhiên là Cố Chương có biết rõ, nhưng Cố Kính Chỉ ở trong lòng hắn không chỉ là một người con cháu của nhà họ Cố, mà còn là người bày mưu tính kế cho hắn trong rất nhiều chuyện.
Nay ông nội hắn đã già, cha hắn lại là người hồ đồ. Nếu chú Hai của hắn không còn thì sau này hắn phải làm thế nào? Nhà họ Cố sẽ ra sao?
Cố Chương càng nghĩ càng thấy sợ hãi. Hắn còn muốn nói gì nữa thì nghe thấy gia nhân của nhà họ Tống gõ cửa ở bên ngoài: “Lão gia, cậu rể, nhà họ Cố vừa gửi tin tức đến, mời cậu rể nhanh chóng trở về nhà họ Cố, nói rằng Nhị gia… đã mất rồi.”
Cố Kính Chỉ đã chết, ông ta đã chết trong nhà lao của Hình Bộ, khi Cố Chương vẫn đang chạy ngược chạy xuôi khắp nơi vì ông ta.
Theo như quan viên của Hình Bộ nói thì Cố Kính Chỉ chết vì bạo bệnh, đã tắt thở trước khi đại phu tới.
Về phần nguyên nhân bạo bệnh, đại phu cũng không rõ lắm. Dù sao, có không ít phạm nhân trong nhà lao của Hình Bộ bị chết vì bạo bệnh mỗi năm, mà thực sự không tìm ra được nguyên nhân cụ thể.
Bất kể nguyên nhân là gì thì Cố Kính Chỉ cũng đã chết.
Vốn dĩ ý của hoàng thượng là Cố Kính Chỉ “xu nịnh bề trên, phải chết”, bây giờ ông ta đã chết vì bạo bệnh, cũng phù hợp với ý của hoàng thượng.
Quan viên của Hình Bộ không vì thế mà sợ hãi, trái lại còn kiếm được một khoản lớn từ nhà họ Cố, mới trả thi thể của Cố Kính Chỉ về.
Khi Cố Chương khiêng thi thể của Cố Kính Chỉ về nhà họ Cố, Cố Sùng run rẩy chống gậy đi đến. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của con trai mình, ông ta không nhịn được mà phun ra máu tươi, ngay sau đó liền cảm thấy hai mắt tối sầm, ngất đi.
“Ông nội!” Cố Chương hoảng hốt kêu to, nhưng lại không thể tiến lên đỡ lấy Cố Sùng, nỗi sợ hãi tột độ đã khiến cả người hắn mềm nhũn, hoàn toàn không cử động được.
Chú Hai của hắn đã không còn, ông nội hắn bị đả kích mạnh vì chuyện này, nhà họ Cố chỉ còn có hắn…
“Tướng công! Tướng công! Chàng không sao chứ? Chàng đừng dọa thiếp… Tướng công!” Tống Loan thấy vậy liền đi tới lay cánh tay Cố Chương.
Có lẽ bởi vì quá đỗi lo lắng nên nàng ta lay quá mạnh, móng tay của nàng ta bấm vào cánh tay của Cố Chương.
Cánh tay nhói đau khiến Cố Chương đột nhiên lấy lại tinh thần, cuối cùng hắn cũng nhớ ra tình hình hiện giờ.
Chú Hai của hắn đã mất, ông nội hắn nôn ra máu, nếu hắn còn vô tri vô giác thì nhà họ Cố sẽ hết hy vọng.
Cố Chương ấn mạnh bàn tay của Cố Loan đang bám lấy cánh tay hắn, để cơn đau trên cánh tay mình càng dữ dội hơn, như vậy hắn mới có thể tỉnh táo hơn.
“Phu nhân, phiền nàng thu xếp chuyện hậu sự cho Nhị thúc, đưa linh cữu của Nhị thúc về an táng tại Nam Bình, cũng phiền nàng chăm sóc nhiều hơn cho ông nội. Hiện tại trong phủ đang lúc rối loạn, ta phải dốc toàn bộ tinh thần, quan tâm đến tình hình trong triều, có lẽ không còn lòng dạ nào.” Cố Chương nói.
Nhất định hắn phải biết được vì sao Cố Kính Chỉ lại chết, rốt cuộc người đứng đằng sau ra tay với Cố Kính Chỉ, với nhà họ Cố là ai?
Chuyện xảy ra mà không hề có dấu hiệu báo trước, nhưng lại kết thúc nhanh chóng như thế này, dường như chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức khiến Cố Chương không kịp có bất cứ sự ứng phó nào thì chú Hai của hắn đã chết.
Chú Hai của hắn là trưởng sử của phủ Thập hoàng tử. Người đứng đằng sau việc này chắc chắn không sợ phủ Thập hoàng tử, thậm chí không sợ thế lực của Vi hoàng hậu.
Bản lĩnh này, thủ đoạn này, rốt cuộc là ai đây? Là ai muốn đối phó với nhà họ Cố như vậy?
Hắn càng lo lắng hơn là, liệu cái chết của Cố Kính Chỉ có phải chỉ là một điềm báo, và tiếp theo nhà họ Cố sẽ còn gặp phải tai họa lớn hơn hay không?
Tin tức này được truyền đến phủ nhà họ Uông, Diệp Tuy mỉm cười, cảm thấy hơi vui mừng, bù lại cho nỗi thất vọng vì không có tiến triển gì trong việc điều chế thuốc giải của nàng.
Chương 802KHÔNG CỨU ĐƯỢC
Thế cuộc trong triều hơi có biến động nhỏ là đã thu hút sự chú ý của văn võ bá quan, huống chi lại là trưởng sử bên cạnh Thập hoàng tử xảy ra chuyện. Người hay để ý chỉ vừa nghĩ thôi là đã biết lí do Cố Kính Chỉ gặp chuyện.
Cố Kính Chỉ là cánh tay phải của Thập hoàng tử, đã lập được nhiều công lao hiển hách cho Thập hoàng tử trong những năm gần đây. Và cũng chính bởi vậy mà hoàng thượng không thể dung thứ được người này.
Cố Kính chỉ bị khép tội “xu nịnh, phải giết” là do chính miệng hoàng thượng nói ra, ai dám chống lại ý của hoàng thượng, dám cầu xin cho Cố Kính Chỉ?
Do đó, sau khi tế tửu Quốc Tử Giám - Tống Liêm Thần nhìn thấy con gái và con rể của mình, bèn lắc đầu nói: “Việc này, bổn quan lực bất tòng tâm. Nghe nói là vì chuyện của Nghi Loan Vệ, hoàng thượng hết sức giận dữ nên mới đưa ra ý này, đã hết cách cứu vãn rồi.”
Tất nhiên, không phải là Tống Liêm Thần không thể cầu xin cho Cố Kính Chỉ. Nhưng sau khi cân nhắc, ông ta cảm thấy không cần thiết.
Không cần thiết phải mạo hiểm vì Cố Kính Chỉ, càng không cần thiết phải làm vậy để chọc giận hoàng thượng. Nói cho cùng thì Cố Kính Chỉ cũng chỉ là con cháu của nhà họ Cố, chỉ là trưởng sử bên cạnh Thập hoàng tử mà thôi. Người như Cố Kính Chỉ, cũng… không có giá trị lớn lao.
Nếu con rể Cố Chương của ông ta xảy ra chuyện thì đó lại là chuyện khác.
“Cha, Nhị thúc vô cùng quan trọng đối với nhà họ Cố, chính nhờ có Nhị thúc mà nhà họ Cố mới có thể từng bước ổn định được. Nhà họ Cố không thể không có Nhị thúc, con không thể mất đi Nhị thúc được, xin cha hãy dang tay giúp đỡ!” Cố Chương đã lo lắng đến nỗi sắp quỳ xuống đất.
Mấy năm qua, bởi vì chức quan của Tống Liêm Thần càng ngày càng cao, tầm ảnh hưởng càng ngày càng lớn nên Cố Chương thắt chặt thêm mối quan hệ với nhà họ Tống chính là để có thể nhờ cậy thế lực của nhà họ Tống khi có chuyện xảy ra.
Không ngờ, bây giờ khi nhà họ Cố thật sự có chuyện, vậy mà nhà họ Tống lại làm như không thấy.
Tống Liêm Thần vẫn lắc đầu, nói: “Con hẳn là biết rõ, sở sĩ hoàng thượng làm thế, chủ yếu là ‘gõ núi dọa hổ’, để chặt bỏ thế lực của Thập điện hạ, hơn thế là để dằn mặt phe cánh của Vi hoàng hậu. Bất kể là trường hợp nào cũng không cứu được Nhị thúc của con đâu. Con vẫn còn chưa hiểu sao?”
Bất luận là nhà họ Cố đi cầu xin ai, cho dù Vi hoàng hậu bằng lòng cầu xin cho Cố Kính Chỉ thì hiệu quả đều sẽ hoàn toàn ngược lại, sẽ chỉ khiến hoàng thượng càng quyết tâm giết chết Cố Kính Chỉ mà thôi.
Tống Liêm Thần hiểu tâm trạng chạy ngược chạy xuôi chật vật của Cố Chương. Công tử Thanh Yến xưa nay luôn trọng tình nghĩa, Tống Liêm Thần rất tán thưởng điều này, nhưng trong tình hình triều chính hiện giờ, thật không sáng suốt khi cầu xin khắp nơi cho Cố Kính Chỉ.
Tống Liêm Thần thoáng ngẫm nghĩ rồi có lòng nhắc nhở Cố Chương: “Chương nhi, không phải là cha không muốn giúp, nhưng chuyện đã xảy ra, tình thế đã đến nước này, nên quyết đoán không thể do dự. Nếu không, có lẽ nhà họ Cố sẽ gặp tai họa lớn hơn.”
Con gái của ông ta đã được gả làm vợ Cố Chương, đương nhiên là ông ta hy vọng nhà họ Cố yên ổn. Có điều, Cố Kính Chỉ đã làm liên lụy đến nhà họ Cố, chỉ có thể dứt khoát vứt bỏ Cố Kính Chỉ.
Thân là mệnh quan trong triều thì sẽ phải đối mặt với đủ loại cục diện khó khăn và không thể không lựa chọn. Với sự thông minh của Cố Chương, không thể không biết rõ làm thế nào mới là tốt cho nhà họ Cố.
Dĩ nhiên là Cố Chương có biết rõ, nhưng Cố Kính Chỉ ở trong lòng hắn không chỉ là một người con cháu của nhà họ Cố, mà còn là người bày mưu tính kế cho hắn trong rất nhiều chuyện.
Nay ông nội hắn đã già, cha hắn lại là người hồ đồ. Nếu chú Hai của hắn không còn thì sau này hắn phải làm thế nào? Nhà họ Cố sẽ ra sao?
Cố Chương càng nghĩ càng thấy sợ hãi. Hắn còn muốn nói gì nữa thì nghe thấy gia nhân của nhà họ Tống gõ cửa ở bên ngoài: “Lão gia, cậu rể, nhà họ Cố vừa gửi tin tức đến, mời cậu rể nhanh chóng trở về nhà họ Cố, nói rằng Nhị gia… đã mất rồi.”
Cố Kính Chỉ đã chết, ông ta đã chết trong nhà lao của Hình Bộ, khi Cố Chương vẫn đang chạy ngược chạy xuôi khắp nơi vì ông ta.
Theo như quan viên của Hình Bộ nói thì Cố Kính Chỉ chết vì bạo bệnh, đã tắt thở trước khi đại phu tới.
Về phần nguyên nhân bạo bệnh, đại phu cũng không rõ lắm. Dù sao, có không ít phạm nhân trong nhà lao của Hình Bộ bị chết vì bạo bệnh mỗi năm, mà thực sự không tìm ra được nguyên nhân cụ thể.
Bất kể nguyên nhân là gì thì Cố Kính Chỉ cũng đã chết.
Vốn dĩ ý của hoàng thượng là Cố Kính Chỉ “xu nịnh bề trên, phải chết”, bây giờ ông ta đã chết vì bạo bệnh, cũng phù hợp với ý của hoàng thượng.
Quan viên của Hình Bộ không vì thế mà sợ hãi, trái lại còn kiếm được một khoản lớn từ nhà họ Cố, mới trả thi thể của Cố Kính Chỉ về.
Khi Cố Chương khiêng thi thể của Cố Kính Chỉ về nhà họ Cố, Cố Sùng run rẩy chống gậy đi đến. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của con trai mình, ông ta không nhịn được mà phun ra máu tươi, ngay sau đó liền cảm thấy hai mắt tối sầm, ngất đi.
“Ông nội!” Cố Chương hoảng hốt kêu to, nhưng lại không thể tiến lên đỡ lấy Cố Sùng, nỗi sợ hãi tột độ đã khiến cả người hắn mềm nhũn, hoàn toàn không cử động được.
Chú Hai của hắn đã không còn, ông nội hắn bị đả kích mạnh vì chuyện này, nhà họ Cố chỉ còn có hắn…
“Tướng công! Tướng công! Chàng không sao chứ? Chàng đừng dọa thiếp… Tướng công!” Tống Loan thấy vậy liền đi tới lay cánh tay Cố Chương.
Có lẽ bởi vì quá đỗi lo lắng nên nàng ta lay quá mạnh, móng tay của nàng ta bấm vào cánh tay của Cố Chương.
Cánh tay nhói đau khiến Cố Chương đột nhiên lấy lại tinh thần, cuối cùng hắn cũng nhớ ra tình hình hiện giờ.
Chú Hai của hắn đã mất, ông nội hắn nôn ra máu, nếu hắn còn vô tri vô giác thì nhà họ Cố sẽ hết hy vọng.
Cố Chương ấn mạnh bàn tay của Cố Loan đang bám lấy cánh tay hắn, để cơn đau trên cánh tay mình càng dữ dội hơn, như vậy hắn mới có thể tỉnh táo hơn.
“Phu nhân, phiền nàng thu xếp chuyện hậu sự cho Nhị thúc, đưa linh cữu của Nhị thúc về an táng tại Nam Bình, cũng phiền nàng chăm sóc nhiều hơn cho ông nội. Hiện tại trong phủ đang lúc rối loạn, ta phải dốc toàn bộ tinh thần, quan tâm đến tình hình trong triều, có lẽ không còn lòng dạ nào.” Cố Chương nói.
Nhất định hắn phải biết được vì sao Cố Kính Chỉ lại chết, rốt cuộc người đứng đằng sau ra tay với Cố Kính Chỉ, với nhà họ Cố là ai?
Chuyện xảy ra mà không hề có dấu hiệu báo trước, nhưng lại kết thúc nhanh chóng như thế này, dường như chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức khiến Cố Chương không kịp có bất cứ sự ứng phó nào thì chú Hai của hắn đã chết.
Chú Hai của hắn là trưởng sử của phủ Thập hoàng tử. Người đứng đằng sau việc này chắc chắn không sợ phủ Thập hoàng tử, thậm chí không sợ thế lực của Vi hoàng hậu.
Bản lĩnh này, thủ đoạn này, rốt cuộc là ai đây? Là ai muốn đối phó với nhà họ Cố như vậy?
Hắn càng lo lắng hơn là, liệu cái chết của Cố Kính Chỉ có phải chỉ là một điềm báo, và tiếp theo nhà họ Cố sẽ còn gặp phải tai họa lớn hơn hay không?
Tin tức này được truyền đến phủ nhà họ Uông, Diệp Tuy mỉm cười, cảm thấy hơi vui mừng, bù lại cho nỗi thất vọng vì không có tiến triển gì trong việc điều chế thuốc giải của nàng.