Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-801
Chương 801 : Chương 801
Chương 801GIẾT CỐ KÍNH CHỈ
Tất nhiên, Thập hoàng tử Trịnh Huấn không to gan như vậy. Trong điện Tử Thần, khi nghe thấy câu hỏi của Vĩnh Chiêu Đế, y ngẩn cả người ra.
Mùi Long Diên Hương ngào ngạt khiến y giật mình, lấy lại tinh thần trong nháy mắt và lập tức giải thích: “Phụ hoàng, nhi thần không hề biết gì về chuyện này. Chỉ riêng việc của Đề Xưởng cũng đã đủ khiến nhi thần bận rộn. Nhi thần chưa bao giờ hỏi thăm về tình hình của Nghi Loan Vệ. Xin phụ hoàng minh xét.”
Nghi Loan Vệ là binh sĩ riêng của Vĩnh Chiêu Đế, hiện tại còn có vị trí quan trọng hơn cả Đề Xưởng, Trịnh Huấn nào dám tiếp xúc với Nghi Loan Vệ.
Y không biết vì sao phụ hoàng lại cho rằng Cố Kính Chỉ có sự tiếp xúc với Nghi Loan Vệ, nhưng trong tình huống này, y chỉ có thể phủ nhận, cho dù… sự phủ nhận này sẽ đưa Cố Kính Chỉ vào chỗ chết.
Nhưng y có cách nào đây? Chỉ có thể bỏ xe giữ tướng mà thôi!
Một khi y thừa nhận việc đã hỏi dò về tình hình của Nghi Loan Vệ thì phụ hoàng sẽ cho rằng y có dã tâm lớn, cho rằng y muốn bành trướng thế lực hết sức có thể, thậm chí dám chấm mút xà xẻo cả thế lực quan trọng nhất bên cạnh ông ta.
Y tuyệt đối không thể để lại ấn tượng như thế trước mặt phụ hoàng được.
Ngoài việc phủ nhận ra, y không có bất cứ sự lựa chọn nào khác, càng không thể cầu xin cho Cố Kính Chỉ.
Huống hồ, y thật sự chưa từng làm chuyện như vậy, có trời mới biết vì sao Cố Kính Chỉ lại qua lại với tướng lĩnh của Nghi Loan Vệ. Rốt cuộc là Cố Kính Chỉ muốn làm gì?
Sống lưng Trịnh Huấn liên tục đổ mồ hôi lạnh, cơ thể cũng không kìm được mà khẽ run lên, thầm mắng Cố Kính Chỉ vô số lần.
Trịnh Huấn quả thật quá rõ về sự ngờ vực và kiêng kỵ của Vĩnh Chiêu Đế, nếu không phải bởi vì lúc trước bị Cửu hoàng tử chèn ép đến nỗi không còn đường để trốn thì y thậm chí còn không muốn nắm giữ Đề Xưởng, sao lại có thể tơ tưởng đến Nghi Loan Vệ cho được?
Dưới ánh mắt hoài nghi và tìm tòi nghiên cứu của Vĩnh Chiêu Đế, Trịnh Huấn nơm nớp lo sợ, cuối cùng vẫn không chịu đựng được nữa, bèn quỳ xuống, kêu lên: “Phụ hoàng, nhi thần không biết gì cả! Xin phụ hoàng minh xét!”
Thấy Trịnh Huấn phản ứng như vậy, Vĩnh Chiêu Đế gật đầu, chậm rãi nói: “Trẫm nhất định sẽ tra rõ chuyện này. Ngươi hãy nói thử xem, ngươi nghĩ gì về Nghi Loan Vệ?”
“Phụ hoàng, nhi thần… nhi thần không dám có bất cứ suy nghĩ gì về Nghi Loan Vệ.” Mồ hôi trên trán Trịnh Huấn đã chảy ròng ròng, y chỉ mong sao rời khỏi điện Tử Thần ngay lập tức.
“Vậy ngươi nói xem, trưởng sử Cố Kính Chỉ trong phủ của ngươi là người như thế nào?” Vĩnh Chiêu Đế hỏi tiếp, dời chủ đề nói đến Cố Kính Chỉ.
Cố Kính Chỉ là người như thế nào? Tất nhiên ông ta là một người cực kì bản lĩnh.
Tuy mới đầu Trịnh Huấn không ưa Cố Kính Chỉ, nhưng y không thể phủ nhận rằng, dưới sự trợ giúp của Cố Kính Chỉ, đúng là y đã từng bước o ép được Cửu hoàng tử và nắm giữ Đề Xưởng trong tay.
Mọi người đều sẽ kính nể, quý trọng người có tài hoa, Trịnh Huấn cũng không ngoại lệ.
Mặc dù y không có dã tâm với ngôi vị đế vương, nhưng có một người tài giỏi như vậy ở bên cạnh, bất kể chuyện gì cũng có thể bớt lo, cuộc sống cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Song, y đâu ngờ được rằng tham vọng của Cố Kính Chỉ lại lớn đến thế!
Nghi Loan Vệ há có phải là tổ chức mà ông ta có thể tiếp xúc? Nay sự coi trọng của hoàng thượng đối với Nghi Loan Vệ chỉ có hơn chứ không kém đối với Đề Xưởng năm xưa, Cố Kính Chỉ bị điên hay bị ngu mà lại dám qua lại với tướng lĩnh của Nghi Loan Vệ?
Cho dù Trịnh Huấn có lòng thì cũng không bảo vệ được cho Cố Kính Chỉ.
Vĩnh Chiêu Đế nhìn sâu vào Trịnh Huấn cho đến khi người y cũng run rẩy, bấy giờ mới lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi đã nói vậy thì trẫm biết rồi. Năm đó trẫm đã nói với ngươi, có thuộc hạ được việc đương nhiên là rất quan trọng. Nhưng không thể vì thế mà mang đến tai họa gì đó, ngươi hiểu không?”
Trịnh Huấn gật đầu, lập tức đáp: “Nhi thần xin tuân theo lời dạy bảo của phụ hoàng! Xin phụ hoàng cứ yên tâm!”
Vĩnh Chiêu Đế nói tiếp: “Trẫm rất yên tâm với tính tình của ngươi. Ngươi là hoàng tử của trẫm, bất luận về sau tình thế trong triều như thế nào thì tóm lại cũng sẽ không để ngươi phải thiệt thòi. Ngươi nên hiểu rõ và có tính toán trong lòng mới phải.”
“Phụ hoàng, nhi thần lấy làm sợ hãi, cảm tạ phụ hoàng đã tin tưởng…” Trịnh Huấn đáp, dường như đang chấn động nên nỗi nói năng hơi lộn xộn.
Đạo lý đơn giản như “Đánh một gậy rồi lại cho một quả táo ngọt”, bản thân Trịnh Huấn cũng biết dùng. Đối mặt với những lời nói vừa rồi của Vĩnh Chiêu Đế, tất nhiên là y chỉ có thể xử sự như vậy.
Ở trong điện Tử Thần này, y thầm hiểu rõ một điều: Không thể giữ lại Cố Kính Chỉ được nữa. Nhưng, điều gì ở ông ta đã khiến phụ hoàng phải để ý?
Nói cách khác, Vĩnh Chiêu Đế muốn chặt đứt cánh tay phải của y hay đơn thuần là để cảnh cáo?
Sau khi Trịnh Huấn rời khỏi điện Tử Thần, ý của hoàng thượng cũng đã được truyền xuống.
Chỉ là xử lí một trưởng sử của phủ hoàng tử mà thôi, đế vương không cần phải ban mệnh lệnh cụ thể, chỉ với một câu đơn giản “Cố Kính Chỉ xu nịnh bề trên, phải giết”, Cố Kính Chỉ liền bị quan viên của Hình Bộ giải đi.
Khi tin tức được truyền đến nhà họ Cố, Cố Sùng và Cố Chương đều sững người, tim gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc tức thì hỗn loạn.
“Nhị thúc đã bị quan viên của Hình Bộ giải đi, hoàng thượng nói là ‘phải chết’… Không được, cháu phải đi cầu kiến Thập điện hạ. Nhị thúc tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được!” Cố Chương rối bời, hoàn toàn không thể bình tĩnh được.
Chú Hai… Chú Hai của hắn là người rất có tài, là cái đầu nhiều mưu trí của nhà họ Cố, đã cung cấp không biết bao nhiêu kế sách cho sự phát triển thịnh vượng của nhà họ Cố, là người hoàn toàn không thể thiếu được cho tương lai của nhà họ Cố. Chú Hai của hắn tuyệt đối không thể gặp chuyện được.
Vào lúc này, Cố Chương đã không kịp suy nghĩ xem vì sao lại xảy ra chuyện như thế, hắn chỉ biết một điều, hắn nhất định phải cứu Cố Kính Chỉ.
Hồi đó, nhà họ Cố đã tổn thất mất một Mục Viễn Đạo đa mưu túc trí, bây giờ tuyệt đối không thể lại mất đi Cố Kính Chỉ nữa.
“Không được, tìm Thập điện hạ cũng vô dụng thôi, đi tìm Hoàng hậu nương nương đi! Chỉ có Hoàng hậu nương nương mới có thể cứu được Nhị thúc của cháu.” Cố Sùng khàn giọng nói với Cố Chương, bàn tay chống gậy đang không ngừng run rẩy.
Cố Kính Chỉ làm việc vô cùng cẩn thận, sao lại khiến hoàng thượng chú ý? Khả năng duy nhất là hoàng thượng đang ra oai, muốn chặt bớt một cánh tay của Thập hoàng tử.
Nếu như Thập hoàng tử có thể cứu được Cố Kính Chỉ thì quan viên của Hình Bộ đã không thể dẫn Cố Kính Chỉ đi. Thập hoàng tử đã vô dụng.
Cố Sùng lúc này còn chưa biết, cho dù nhà họ Cố có tìm ai thì cũng không thể cứu được Cố Kính Chỉ!
Chương 801GIẾT CỐ KÍNH CHỈ
Tất nhiên, Thập hoàng tử Trịnh Huấn không to gan như vậy. Trong điện Tử Thần, khi nghe thấy câu hỏi của Vĩnh Chiêu Đế, y ngẩn cả người ra.
Mùi Long Diên Hương ngào ngạt khiến y giật mình, lấy lại tinh thần trong nháy mắt và lập tức giải thích: “Phụ hoàng, nhi thần không hề biết gì về chuyện này. Chỉ riêng việc của Đề Xưởng cũng đã đủ khiến nhi thần bận rộn. Nhi thần chưa bao giờ hỏi thăm về tình hình của Nghi Loan Vệ. Xin phụ hoàng minh xét.”
Nghi Loan Vệ là binh sĩ riêng của Vĩnh Chiêu Đế, hiện tại còn có vị trí quan trọng hơn cả Đề Xưởng, Trịnh Huấn nào dám tiếp xúc với Nghi Loan Vệ.
Y không biết vì sao phụ hoàng lại cho rằng Cố Kính Chỉ có sự tiếp xúc với Nghi Loan Vệ, nhưng trong tình huống này, y chỉ có thể phủ nhận, cho dù… sự phủ nhận này sẽ đưa Cố Kính Chỉ vào chỗ chết.
Nhưng y có cách nào đây? Chỉ có thể bỏ xe giữ tướng mà thôi!
Một khi y thừa nhận việc đã hỏi dò về tình hình của Nghi Loan Vệ thì phụ hoàng sẽ cho rằng y có dã tâm lớn, cho rằng y muốn bành trướng thế lực hết sức có thể, thậm chí dám chấm mút xà xẻo cả thế lực quan trọng nhất bên cạnh ông ta.
Y tuyệt đối không thể để lại ấn tượng như thế trước mặt phụ hoàng được.
Ngoài việc phủ nhận ra, y không có bất cứ sự lựa chọn nào khác, càng không thể cầu xin cho Cố Kính Chỉ.
Huống hồ, y thật sự chưa từng làm chuyện như vậy, có trời mới biết vì sao Cố Kính Chỉ lại qua lại với tướng lĩnh của Nghi Loan Vệ. Rốt cuộc là Cố Kính Chỉ muốn làm gì?
Sống lưng Trịnh Huấn liên tục đổ mồ hôi lạnh, cơ thể cũng không kìm được mà khẽ run lên, thầm mắng Cố Kính Chỉ vô số lần.
Trịnh Huấn quả thật quá rõ về sự ngờ vực và kiêng kỵ của Vĩnh Chiêu Đế, nếu không phải bởi vì lúc trước bị Cửu hoàng tử chèn ép đến nỗi không còn đường để trốn thì y thậm chí còn không muốn nắm giữ Đề Xưởng, sao lại có thể tơ tưởng đến Nghi Loan Vệ cho được?
Dưới ánh mắt hoài nghi và tìm tòi nghiên cứu của Vĩnh Chiêu Đế, Trịnh Huấn nơm nớp lo sợ, cuối cùng vẫn không chịu đựng được nữa, bèn quỳ xuống, kêu lên: “Phụ hoàng, nhi thần không biết gì cả! Xin phụ hoàng minh xét!”
Thấy Trịnh Huấn phản ứng như vậy, Vĩnh Chiêu Đế gật đầu, chậm rãi nói: “Trẫm nhất định sẽ tra rõ chuyện này. Ngươi hãy nói thử xem, ngươi nghĩ gì về Nghi Loan Vệ?”
“Phụ hoàng, nhi thần… nhi thần không dám có bất cứ suy nghĩ gì về Nghi Loan Vệ.” Mồ hôi trên trán Trịnh Huấn đã chảy ròng ròng, y chỉ mong sao rời khỏi điện Tử Thần ngay lập tức.
“Vậy ngươi nói xem, trưởng sử Cố Kính Chỉ trong phủ của ngươi là người như thế nào?” Vĩnh Chiêu Đế hỏi tiếp, dời chủ đề nói đến Cố Kính Chỉ.
Cố Kính Chỉ là người như thế nào? Tất nhiên ông ta là một người cực kì bản lĩnh.
Tuy mới đầu Trịnh Huấn không ưa Cố Kính Chỉ, nhưng y không thể phủ nhận rằng, dưới sự trợ giúp của Cố Kính Chỉ, đúng là y đã từng bước o ép được Cửu hoàng tử và nắm giữ Đề Xưởng trong tay.
Mọi người đều sẽ kính nể, quý trọng người có tài hoa, Trịnh Huấn cũng không ngoại lệ.
Mặc dù y không có dã tâm với ngôi vị đế vương, nhưng có một người tài giỏi như vậy ở bên cạnh, bất kể chuyện gì cũng có thể bớt lo, cuộc sống cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Song, y đâu ngờ được rằng tham vọng của Cố Kính Chỉ lại lớn đến thế!
Nghi Loan Vệ há có phải là tổ chức mà ông ta có thể tiếp xúc? Nay sự coi trọng của hoàng thượng đối với Nghi Loan Vệ chỉ có hơn chứ không kém đối với Đề Xưởng năm xưa, Cố Kính Chỉ bị điên hay bị ngu mà lại dám qua lại với tướng lĩnh của Nghi Loan Vệ?
Cho dù Trịnh Huấn có lòng thì cũng không bảo vệ được cho Cố Kính Chỉ.
Vĩnh Chiêu Đế nhìn sâu vào Trịnh Huấn cho đến khi người y cũng run rẩy, bấy giờ mới lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi đã nói vậy thì trẫm biết rồi. Năm đó trẫm đã nói với ngươi, có thuộc hạ được việc đương nhiên là rất quan trọng. Nhưng không thể vì thế mà mang đến tai họa gì đó, ngươi hiểu không?”
Trịnh Huấn gật đầu, lập tức đáp: “Nhi thần xin tuân theo lời dạy bảo của phụ hoàng! Xin phụ hoàng cứ yên tâm!”
Vĩnh Chiêu Đế nói tiếp: “Trẫm rất yên tâm với tính tình của ngươi. Ngươi là hoàng tử của trẫm, bất luận về sau tình thế trong triều như thế nào thì tóm lại cũng sẽ không để ngươi phải thiệt thòi. Ngươi nên hiểu rõ và có tính toán trong lòng mới phải.”
“Phụ hoàng, nhi thần lấy làm sợ hãi, cảm tạ phụ hoàng đã tin tưởng…” Trịnh Huấn đáp, dường như đang chấn động nên nỗi nói năng hơi lộn xộn.
Đạo lý đơn giản như “Đánh một gậy rồi lại cho một quả táo ngọt”, bản thân Trịnh Huấn cũng biết dùng. Đối mặt với những lời nói vừa rồi của Vĩnh Chiêu Đế, tất nhiên là y chỉ có thể xử sự như vậy.
Ở trong điện Tử Thần này, y thầm hiểu rõ một điều: Không thể giữ lại Cố Kính Chỉ được nữa. Nhưng, điều gì ở ông ta đã khiến phụ hoàng phải để ý?
Nói cách khác, Vĩnh Chiêu Đế muốn chặt đứt cánh tay phải của y hay đơn thuần là để cảnh cáo?
Sau khi Trịnh Huấn rời khỏi điện Tử Thần, ý của hoàng thượng cũng đã được truyền xuống.
Chỉ là xử lí một trưởng sử của phủ hoàng tử mà thôi, đế vương không cần phải ban mệnh lệnh cụ thể, chỉ với một câu đơn giản “Cố Kính Chỉ xu nịnh bề trên, phải giết”, Cố Kính Chỉ liền bị quan viên của Hình Bộ giải đi.
Khi tin tức được truyền đến nhà họ Cố, Cố Sùng và Cố Chương đều sững người, tim gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc tức thì hỗn loạn.
“Nhị thúc đã bị quan viên của Hình Bộ giải đi, hoàng thượng nói là ‘phải chết’… Không được, cháu phải đi cầu kiến Thập điện hạ. Nhị thúc tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được!” Cố Chương rối bời, hoàn toàn không thể bình tĩnh được.
Chú Hai… Chú Hai của hắn là người rất có tài, là cái đầu nhiều mưu trí của nhà họ Cố, đã cung cấp không biết bao nhiêu kế sách cho sự phát triển thịnh vượng của nhà họ Cố, là người hoàn toàn không thể thiếu được cho tương lai của nhà họ Cố. Chú Hai của hắn tuyệt đối không thể gặp chuyện được.
Vào lúc này, Cố Chương đã không kịp suy nghĩ xem vì sao lại xảy ra chuyện như thế, hắn chỉ biết một điều, hắn nhất định phải cứu Cố Kính Chỉ.
Hồi đó, nhà họ Cố đã tổn thất mất một Mục Viễn Đạo đa mưu túc trí, bây giờ tuyệt đối không thể lại mất đi Cố Kính Chỉ nữa.
“Không được, tìm Thập điện hạ cũng vô dụng thôi, đi tìm Hoàng hậu nương nương đi! Chỉ có Hoàng hậu nương nương mới có thể cứu được Nhị thúc của cháu.” Cố Sùng khàn giọng nói với Cố Chương, bàn tay chống gậy đang không ngừng run rẩy.
Cố Kính Chỉ làm việc vô cùng cẩn thận, sao lại khiến hoàng thượng chú ý? Khả năng duy nhất là hoàng thượng đang ra oai, muốn chặt bớt một cánh tay của Thập hoàng tử.
Nếu như Thập hoàng tử có thể cứu được Cố Kính Chỉ thì quan viên của Hình Bộ đã không thể dẫn Cố Kính Chỉ đi. Thập hoàng tử đã vô dụng.
Cố Sùng lúc này còn chưa biết, cho dù nhà họ Cố có tìm ai thì cũng không thể cứu được Cố Kính Chỉ!