Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-796
Chương 796 : Chương 796
Chương 796KHÔNG CÓ HIỆU QUẢ
Kể từ khi có được đơn thuốc, Diệp Tuy vẫn luôn nghiên cứu. Sau khi về đến Nhạn Tây Vệ, nàng cũng đã gửi bản sao của đơn thuốc cho Chu thái y và Mộc đại phu.
Tuy nhiên, với sức của ba người mà hiện tại vẫn chưa có tiến triển gì.
Những lời nói của tộc trưởng Ô Liệt của tộc Ô Linh trước đó không sai, mặc dù chất độc Uông Ấn bị trúng là từ đơn thuốc này, nhưng lại có sự khác biệt.
Diệp Tuy và Chu thái y đã làm thử nghiệm, nếu theo đơn thuốc này, có người sau khi bị trúng độc, làm được chuyện phòng the hay không thì còn khó nói, nhưng chắc chắn không sống được quá ba năm.
Còn tình hình thực tế là Uông Ấn quả thật đã trúng chất độc này và vẫn đang sống.
Ngoại trừ việc không thể làm chuyện phòng the ra thì biểu hiện của chất độc trên người hắn là không có triệu chứng bệnh nào khác, chức năng cơ thể hắn khỏe mạnh. Bởi vì luyện võ nên cơ thể còn khỏe hơn người bình thường.
Mộc đại phu lắc đầu trước tình huống trúng độc mâu thuẫn này. Ông khó xử nói: “Chất độc này vốn dĩ đã dẫn đến tử vong từ lâu, tình trạng của xưởng công như vậy, nói là có thể chống lại được chất độc cũng đúng. Hẳn rằng Đại Ung năm đó đã thay đổi loại độc này.”
Ông đã chăm sóc sức khỏe cho Uông Ấn mười mấy năm nên hiểu rõ về tình trạng cơ thể của hắn hơn Diệp Tuy và Chu thái y.
Chu thái y cũng rất đồng ý với phán đoán của Mộc đại phu.
“Nếu đã có đơn thuốc thì trước tiên cứ căn cứ theo đó mà nghiên cứu điều chế ra thuốc giải ban đầu, sau đó lại căn cứ theo tình trạng cụ thể trên người đại nhân để điều chỉnh.” Diệp Tuy nói.
Chu thái y ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: “Trước mắt cũng đành phải vậy. Rốt cuộc vị thuốc cổ Ô Phong này có cách sử dụng như thế nào còn cần phải suy nghĩ kĩ đã.”
Nghe nói cỏ Ô Phong là thuốc quý của tộc Ô Linh, không thể thiếu loại dược liệu này trong thuốc độc và thuốc giải. Trước đây, Chu thái y chưa từng gặp loại dược liệu này, nên không rõ tính chất của nó.
Song, một vị thuốc có thể làm chất độc, lại có thể làm thuốc giải tương ứng, điều này không giống với bình thường.
“Vậy làm phiền Chu thái y và Mộc đại phu rồi. Dược liệu của núi Linh Sơn sẽ được vận chuyển đến Kinh Triệu. Ta tin rằng dược liệu của thuốc giải độc cũng xuất phát từ núi Ô Linh.” Diệp Tuy nói tiếp.
Đơn thuốc đã có, dược liệu sẽ có, Diệp Tuy tràn ngập lòng tin với việc nghiên cứu và điều chế thành công thuốc giải.
Bất luận là họ có suy nghĩ và suy đoán như thế nào thì tất cả đều phải biến thành hành động mới được, và phải mất một thời gian dài mới có được tiến triển nhỏ giọt về thuốc giải.
Diệp Tuy và mấy người Chu thái y hoàn toàn đắm chìm trong việc nghiên cứu đơn thuốc.
Còn Uông Ấn tuy đã bị cách chức và đang bị giảm lỏng, ngoại trừ phủ nhà họ Uông ra thì không được đi đâu, nhưng không vì thế mà trở nên rảnh rỗi.
Trong Hạ Nhật Trai, có rất nhiều người ra vào mỗi tối, có người cải trang ăn mặc như đề kỵ, cũng có những thành viên của Vận Chuyển Các hành tung bất định. Bọn họ lần lượt ở đây để nghe sự sai bảo của Uông Ấn.
Không một ai biết chuyện bọn họ ra vào phủ nhà họ Uông, càng không cần phải nói đến việc có thể nghe ngóng được động tĩnh trong phủ, bởi vì những tai mắt quanh phủ đã bị xử lý sạch sẽ.
Đối với thế cuộc trong triều ở Kinh Triệu mà nói, người có thể dễ dàng khuấy động tình hình triều chính thay đổi như Uông Ấn lại cứ như vậy mà lắng xuống không còn chút tin tức nào nữa.
Mọi người đều không biết tóm lại Uông Ấn có tâm trạng như thế nào khi bị xử phạt như vậy, và phủ nhà họ Uông sẽ có sự thay đổi ra sao.
Tất nhiên là lại càng không rõ về việc nhóm người Diệp Tuy và Chu thái y nghiên cứu điều chế thuốc giải.
Nghiên cứu đơn thuốc, điều chế thuốc giải là một việc đơn điệu và tốn thời gian, sau mấy ngày thậm chí vài tháng cũng không có tiến triển gì. Đặc biệt là loại độc mà Uông Ấn bị trúng trong người chỉ có một trường hợp như hắn trong thiên hạ, không có trường hợp mẫu để tham khảo, nên độ khó càng cao hơn.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chỉ chớp mắt đã hơn ba tháng. Thời điểm Uông Ấn và Diệp Tuy về đến Kinh Triệu vẫn còn là cuối xuân muôn hoa úa tàn, thì bây giờ đã là mùa thu, hoa quế đưa hương, quả trĩu cành.
Sau khi gieo trồng vào mùa xuân, mùa hạ, đã đến thời điểm mùa thu thu hoạch. Phủ nhà họ Uông cũng theo đạo lý đơn giản này.
Trải qua hơn ba tháng nghiên cứu và thử nghiệm ngày đêm không ngừng nghỉ, nhóm người Diệp Tuy và Chu thái y cuối cùng đã căn cứ theo đơn thuốc để nghiên cứu, điều chế ra được thuốc giải tương ứng.
“Lần này quá tốt rồi, quá tốt rồi!” Chu thái y vuốt râu cười nói, vui mừng đến độ khoa chân múa tây giống như một đứa trẻ.
“Chúng ta chỉ dựa theo đơn thuốc để điều chế ra thuốc giải độc. Nhưng thuốc giải này có hiệu quả trên người xưởng công hay không thì còn chưa rõ…” Mộc đại phu nói, tìm lại được chút lí trí từ trong niềm vui điên cuồng.
Diệp Tuy gật đầu, đáp: “Đúng vậy, vẫn phải dùng thuốc giải này trên người đại nhân mới có thể biết được hiệu quả. Nhưng ta nghĩ, tình huống trên người đại nhân rất đặc thù, thuốc giải này không nhất định sẽ cho hiệu quả.”
“Quan tâm quá tất sẽ rối loạn” chính là như vậy. Tuy nhiên, chính bởi Diệp Tuy tham gia vào việc điều chế thuốc giải nên có sự bình tĩnh phi thường.
Hiện tại chỉ là bước đầu tiên của họ mà thôi, bước đầu không được thì đi bước thứ hai, bước thứ hai không được thì đi bước thứ ba… Thời gian không phụ lòng người, cuối cùng sẽ thành công.
Uông Ấn đã đợi gần hai mươi năm thì ba tháng ngắn ngủi này đã đáng gì?
Nghe Diệp Tuy nói xong, Chu thái y trầm lặng, sau đó liền cười nói: “Nói đúng lắm, nếu là thuốc thì luôn phải dùng đã mới biết được. Có điều, đây là chuyện tốt, đáng để vui mừng.”
Diệp Tuy cũng mỉm cười, gật mạnh đầu và nói: “Đúng thế, ông Chu nói không sau, chuyện này đáng để vui mừng.”
Mỗi sự tiến triển nhỏ đều đáng quý, cũng sẽ có sự giúp ích lớn lao đối với kết quả cuối cùng, sao có thể không vui cho được?
Do đó, khi thuốc giải không có hiệu quả sau khi dùng trên người Uông Ấn, mấy người Diệp Tuy và Chu thái y mặc dù đều cảm thấy thất vọng, nhưng lại không vì thế mà chán chường, suy sụp. Điều này vốn dĩ đã nằm trong dự liệu của họ.
“Đơn thuốc là cơ sở, tất nhiên chỉ dựa vào cơ sở này thì không được. Xem ra, phải thử nghiệm đi thử nghiệm lại trên người đại nhân mới được.” Diệp Tuy nói ra việc cần làm tiếp theo.
Tất nhiên là Uông Ấn sẽ không phản đối việc thử nghiệm trên người hắn, nhưng hắn lại nói một câu: “Kết quả dùng thuốc trên người bổn tọa sẽ do Chu thái y và Mộc thái y phụ trách. Cô gái nhỏ, nàng không cần tham gia vào việc này.”
Chương 796KHÔNG CÓ HIỆU QUẢ
Kể từ khi có được đơn thuốc, Diệp Tuy vẫn luôn nghiên cứu. Sau khi về đến Nhạn Tây Vệ, nàng cũng đã gửi bản sao của đơn thuốc cho Chu thái y và Mộc đại phu.
Tuy nhiên, với sức của ba người mà hiện tại vẫn chưa có tiến triển gì.
Những lời nói của tộc trưởng Ô Liệt của tộc Ô Linh trước đó không sai, mặc dù chất độc Uông Ấn bị trúng là từ đơn thuốc này, nhưng lại có sự khác biệt.
Diệp Tuy và Chu thái y đã làm thử nghiệm, nếu theo đơn thuốc này, có người sau khi bị trúng độc, làm được chuyện phòng the hay không thì còn khó nói, nhưng chắc chắn không sống được quá ba năm.
Còn tình hình thực tế là Uông Ấn quả thật đã trúng chất độc này và vẫn đang sống.
Ngoại trừ việc không thể làm chuyện phòng the ra thì biểu hiện của chất độc trên người hắn là không có triệu chứng bệnh nào khác, chức năng cơ thể hắn khỏe mạnh. Bởi vì luyện võ nên cơ thể còn khỏe hơn người bình thường.
Mộc đại phu lắc đầu trước tình huống trúng độc mâu thuẫn này. Ông khó xử nói: “Chất độc này vốn dĩ đã dẫn đến tử vong từ lâu, tình trạng của xưởng công như vậy, nói là có thể chống lại được chất độc cũng đúng. Hẳn rằng Đại Ung năm đó đã thay đổi loại độc này.”
Ông đã chăm sóc sức khỏe cho Uông Ấn mười mấy năm nên hiểu rõ về tình trạng cơ thể của hắn hơn Diệp Tuy và Chu thái y.
Chu thái y cũng rất đồng ý với phán đoán của Mộc đại phu.
“Nếu đã có đơn thuốc thì trước tiên cứ căn cứ theo đó mà nghiên cứu điều chế ra thuốc giải ban đầu, sau đó lại căn cứ theo tình trạng cụ thể trên người đại nhân để điều chỉnh.” Diệp Tuy nói.
Chu thái y ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: “Trước mắt cũng đành phải vậy. Rốt cuộc vị thuốc cổ Ô Phong này có cách sử dụng như thế nào còn cần phải suy nghĩ kĩ đã.”
Nghe nói cỏ Ô Phong là thuốc quý của tộc Ô Linh, không thể thiếu loại dược liệu này trong thuốc độc và thuốc giải. Trước đây, Chu thái y chưa từng gặp loại dược liệu này, nên không rõ tính chất của nó.
Song, một vị thuốc có thể làm chất độc, lại có thể làm thuốc giải tương ứng, điều này không giống với bình thường.
“Vậy làm phiền Chu thái y và Mộc đại phu rồi. Dược liệu của núi Linh Sơn sẽ được vận chuyển đến Kinh Triệu. Ta tin rằng dược liệu của thuốc giải độc cũng xuất phát từ núi Ô Linh.” Diệp Tuy nói tiếp.
Đơn thuốc đã có, dược liệu sẽ có, Diệp Tuy tràn ngập lòng tin với việc nghiên cứu và điều chế thành công thuốc giải.
Bất luận là họ có suy nghĩ và suy đoán như thế nào thì tất cả đều phải biến thành hành động mới được, và phải mất một thời gian dài mới có được tiến triển nhỏ giọt về thuốc giải.
Diệp Tuy và mấy người Chu thái y hoàn toàn đắm chìm trong việc nghiên cứu đơn thuốc.
Còn Uông Ấn tuy đã bị cách chức và đang bị giảm lỏng, ngoại trừ phủ nhà họ Uông ra thì không được đi đâu, nhưng không vì thế mà trở nên rảnh rỗi.
Trong Hạ Nhật Trai, có rất nhiều người ra vào mỗi tối, có người cải trang ăn mặc như đề kỵ, cũng có những thành viên của Vận Chuyển Các hành tung bất định. Bọn họ lần lượt ở đây để nghe sự sai bảo của Uông Ấn.
Không một ai biết chuyện bọn họ ra vào phủ nhà họ Uông, càng không cần phải nói đến việc có thể nghe ngóng được động tĩnh trong phủ, bởi vì những tai mắt quanh phủ đã bị xử lý sạch sẽ.
Đối với thế cuộc trong triều ở Kinh Triệu mà nói, người có thể dễ dàng khuấy động tình hình triều chính thay đổi như Uông Ấn lại cứ như vậy mà lắng xuống không còn chút tin tức nào nữa.
Mọi người đều không biết tóm lại Uông Ấn có tâm trạng như thế nào khi bị xử phạt như vậy, và phủ nhà họ Uông sẽ có sự thay đổi ra sao.
Tất nhiên là lại càng không rõ về việc nhóm người Diệp Tuy và Chu thái y nghiên cứu điều chế thuốc giải.
Nghiên cứu đơn thuốc, điều chế thuốc giải là một việc đơn điệu và tốn thời gian, sau mấy ngày thậm chí vài tháng cũng không có tiến triển gì. Đặc biệt là loại độc mà Uông Ấn bị trúng trong người chỉ có một trường hợp như hắn trong thiên hạ, không có trường hợp mẫu để tham khảo, nên độ khó càng cao hơn.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chỉ chớp mắt đã hơn ba tháng. Thời điểm Uông Ấn và Diệp Tuy về đến Kinh Triệu vẫn còn là cuối xuân muôn hoa úa tàn, thì bây giờ đã là mùa thu, hoa quế đưa hương, quả trĩu cành.
Sau khi gieo trồng vào mùa xuân, mùa hạ, đã đến thời điểm mùa thu thu hoạch. Phủ nhà họ Uông cũng theo đạo lý đơn giản này.
Trải qua hơn ba tháng nghiên cứu và thử nghiệm ngày đêm không ngừng nghỉ, nhóm người Diệp Tuy và Chu thái y cuối cùng đã căn cứ theo đơn thuốc để nghiên cứu, điều chế ra được thuốc giải tương ứng.
“Lần này quá tốt rồi, quá tốt rồi!” Chu thái y vuốt râu cười nói, vui mừng đến độ khoa chân múa tây giống như một đứa trẻ.
“Chúng ta chỉ dựa theo đơn thuốc để điều chế ra thuốc giải độc. Nhưng thuốc giải này có hiệu quả trên người xưởng công hay không thì còn chưa rõ…” Mộc đại phu nói, tìm lại được chút lí trí từ trong niềm vui điên cuồng.
Diệp Tuy gật đầu, đáp: “Đúng vậy, vẫn phải dùng thuốc giải này trên người đại nhân mới có thể biết được hiệu quả. Nhưng ta nghĩ, tình huống trên người đại nhân rất đặc thù, thuốc giải này không nhất định sẽ cho hiệu quả.”
“Quan tâm quá tất sẽ rối loạn” chính là như vậy. Tuy nhiên, chính bởi Diệp Tuy tham gia vào việc điều chế thuốc giải nên có sự bình tĩnh phi thường.
Hiện tại chỉ là bước đầu tiên của họ mà thôi, bước đầu không được thì đi bước thứ hai, bước thứ hai không được thì đi bước thứ ba… Thời gian không phụ lòng người, cuối cùng sẽ thành công.
Uông Ấn đã đợi gần hai mươi năm thì ba tháng ngắn ngủi này đã đáng gì?
Nghe Diệp Tuy nói xong, Chu thái y trầm lặng, sau đó liền cười nói: “Nói đúng lắm, nếu là thuốc thì luôn phải dùng đã mới biết được. Có điều, đây là chuyện tốt, đáng để vui mừng.”
Diệp Tuy cũng mỉm cười, gật mạnh đầu và nói: “Đúng thế, ông Chu nói không sau, chuyện này đáng để vui mừng.”
Mỗi sự tiến triển nhỏ đều đáng quý, cũng sẽ có sự giúp ích lớn lao đối với kết quả cuối cùng, sao có thể không vui cho được?
Do đó, khi thuốc giải không có hiệu quả sau khi dùng trên người Uông Ấn, mấy người Diệp Tuy và Chu thái y mặc dù đều cảm thấy thất vọng, nhưng lại không vì thế mà chán chường, suy sụp. Điều này vốn dĩ đã nằm trong dự liệu của họ.
“Đơn thuốc là cơ sở, tất nhiên chỉ dựa vào cơ sở này thì không được. Xem ra, phải thử nghiệm đi thử nghiệm lại trên người đại nhân mới được.” Diệp Tuy nói ra việc cần làm tiếp theo.
Tất nhiên là Uông Ấn sẽ không phản đối việc thử nghiệm trên người hắn, nhưng hắn lại nói một câu: “Kết quả dùng thuốc trên người bổn tọa sẽ do Chu thái y và Mộc thái y phụ trách. Cô gái nhỏ, nàng không cần tham gia vào việc này.”