Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-746
Chương 746 : Chương 746THỜI GIAN TRÔI QUA NHANH
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là mùa xuân năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi lăm.
Trong ba năm qua, rất nhiều thứ đã thay đổi, tất nhiên cũng có rất nhiều thứ không thay đổi.
Tính kĩ ra thì Uông Ấn nhậm chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ đã hơn bốn năm. Dưới sự dẫn dắt của hắn, Nhạn Tây Vệ đã có sự thay đổi rõ rệt.
Chuồng ngựa Trữ Châu cách không xa nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ, đã trở thành chuồng ngựa lớn nhất của Đại An. Đồng thời, rất nhiều giống ngựa quý từ Đại Ung đã được đưa đến đây, bởi vậy mà chợ ngựa trung tâm của Đại An đã chuyển từ Quan Ngoại tới đạo Nhạn Tây.
Nhờ sự phát triển của chuồng ngựa mà gia quyến của các tướng sĩ Nhạn Tây Vệ ngày càng nhiều lên.
Mới đầu, những gia quyến này chỉ có thể tự cung tự cấp. Nhưng về sau, số tiền mà họ kiếm được đã có thể dùng để nuôi binh sĩ Nhạn Tây Vệ.
Vì những hành động kiên trì bền bỉ diệt trừ thổ phỉ của binh sĩ Nhạn Tây Vệ mà đám kẻ cướp gây họa một phương tại đạo Nhạn Tây đã bị nhổ sạch. Tuy không thể hết hẳn nạn trộm cướp nhưng chỉ là những hành vi vụn vặt, cũng không làm được trò trống gì
Những thay đổi này không phải chỉ xảy ra trong một sớm một chiều mà xuất hiện tuần tự từng bước một. Bản thân không thể cảm thấy có bất cứ thay đổi gì khi ở trong đó, nhưng sau ba, bốn năm nhìn lại mới nhận ra đã có sự thay đổi lớn như vậy.
Tất nhiên, thay đổi lớn nhất trong đó chính là bản thân Nhạn Tây Vệ.
Trải qua bốn năm rèn luyện, Nhạn Tây Vệ đã trở thành lực lượng chiến đấu mạnh nhất trong mười Vệ lớn của Đại An, là Vệ có sự gắn kết mạnh nhất, là tấm lá chắn kiên cố nhất và cũng là lưỡi đao sắc bén nhất của Đại An.
Binh sĩ chính là vũ khí quan trọng của của quốc gia, mà Nhạn Tây Vệ là vũ khí quan trọng nhất trong số vũ khí quan trọng.
Nhạn Tây Vệ lại có những thay đổi như thế này, công lao chủ yếu đương nhiên là thuộc về Uông đại tướng quân.
Bốn năm trước Uông Ấn chỉ có ba nghìn đề kỵ trong tay, nhưng Uông Ấn của bây giờ lại chấp chưởng một trăm nghìn binh sĩ.
Điều kinh khủng hơn là dưới sự huấn luyện của hắn, một trăm nghìn binh sĩ này đã tiến bộ vượt bậc, ngày càng thu hẹp khoảng cách với đề kỵ.
Hồi đó, khi Uông Ấn từ chức đốc chủ Đề Xưởng, trở thành đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, rất nhiều người đều biết đây là hoàng thượng muốn làm suy yếu quyền thế của Uông Ấn. Một số người vỗ tay vui sướng với chuyện này, âm thầm chờ đợi kết cục của Uông Ấn.
Nhưng điều mà bọn họ chờ đợi được lại không phải là sự sụp đổ của Uông Ấn, mà là những lần lập công và uy danh quyền thế của hắn ngày càng mạnh.
Bấy giờ, trong doanh trướng đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, Tôn Trường Uẩn cung kính thưa với Uông Ấn: “Đại tướng quân, ta dự định sau khi mãn tang sẽ đến Kinh Triệu, chuẩn bị cho kỳ thi năm sau.”
Uông Ấn ngẩng đầu lên nhìn chàng trai trẻ đang ở trước mặt, khẽ gật đầu và nói: “Được, cũng đến lúc nên về Kinh Triệu rồi.”
Tôn Trường Uẩn đi theo hắn đã ba năm, cũng đã nắm được gần như đầy đủ những kiến thức cần tiếp xúc và cần hiểu. Việc phải làm tiếp theo chính là thi cử rồi ra làm quan, rèn luyện trong chốn quan trường, dùng những kiến thức đã hiểu được trong việc triều chính.
“Vâng, ta định mùa hè sẽ xuất phát. Trước đó, ta sẽ hoàn tất bàn giao mọi việc… Ba năm nay, đa tạ đại tướng quân đã chỉ dạy, ta…” Tôn Trường Uẩn hơi nghẹn lời.
“Không cần phải như thế. Tạ đại nhân gửi gắm ngươi cho bổn tướng, bổn tướng chỉ không muốn phụ sự nhờ vả của Tạ đại nhân. Ngươi đừng quên di nguyện của Tạ đại nhân là tốt nhất.” Uông Ấn đáp, ánh mắt không khỏi mang theo một thoáng dịu dàng. .
Tạ Giới qua đời đã gần được ba năm, sau khi tiếp quản thành Vĩnh Châu không lâu thì ông đổ bệnh.
Có lẽ là bởi vì tuổi già, có lẽ là bởi vì không quen khí hậu, lần đó vừa đổ bệnh liền nằm liệt giường, dù cho nhóm người Chu thái y dốc hết khả năng cũng không giữ lại được tính mạng của Tạ Giới.
Vị trọng thần gần như cả đời cẩn trọng của Đại An này đã thay đổi tác phong làm quan, từ chỉ biết bo bo giữ mình mà trượng nghĩa lên tiếng vì Khúc Công Độ vào mấy năm trước khi về hưu. Từ đầu đã thật sự không thẹn với chức quan của ông, đủ để làm trọng thần Tam Tỉnh.
Ông chết khi còn đương nhiệm, chết nơi đất khách quê người. Khi ông nhắm mắt xuôi tay, bên cạnh ông có Bùi Giải, Uông Ấn và các quan viên ngưỡng mộ ông, và còn có người học trò Tôn Trường Uẩn kế thừa chí hướng của ông. Như vậy cũng không có nhiều nuối tiếc.
Khi tin tức Tạ Giới đã từ trần được truyền tới Kinh Triệu, nghe đâu Vĩnh Chiêu Đế đã đau đớn khóc ròng mà rằng: “Trẫm đã mất Tạ khanh rồi, lòng như rơi vào trời đông giá rét vậy, đau xót quá!”
Sau đó, Vĩnh Chiêu Đế ban tên tên thụy cho Tạ Giới là “Thành” để tuyên dương ông là vị quan có đức, làm nên giai thoại “vua tôi hòa hợp” tại Kinh Triệu.
Có điều, mỗi lần nghĩ đến chữ “Thành”, trong lòng Uông Ấn đều có cảm giác không lời nào diễn tả.
Thật lòng giúp ích cho người khác là “thành”, một lòng trước sau như một là “thành”. Tạ Giới đã làm được điều đó, nhưng hoàng thượng có làm được như vậy với Tạ Giới hay không?
Nếu hoàng thượng không lệnh cho Tạ Giới đến tiếp quản thành Vĩnh Châu, có lẽ Tạ Giới còn có thể sống thêm được vài năm nữa.
Chuyện đã qua rồi thì không thể truy cứu, nhưng vẫn có thể mong đợi ở tương lai. Tận mắt nhìn thấy người học trò mà Tạ Giới yêu quý nhất và coi trọng nhất từng bước trưởng thành, Uông Ấn nghĩ thầm, nếu Tạ Giới dưới suối vàng có biết được điều này, cũng sẽ cảm thấy hết sức vui mừng.
Bây giờ đã đến lúc, Tôn Trường Uẩn, người chủ động để tang Tạ Giới ba năm rời đi rồi.
Tôn Trường Uẩn đến chào từ biệt khiến Uông Ấn nhớ tới Tạ Giới, tâm trạng hơi xao động.
Khi Tạ Giới qua đời, ngoài lo lắng cho học trò và người nhà ra, ông còn lo lắng cho Đại An.
So với ba năm trước, Đại An hiện giờ thế nào?
Trịnh Trọng vẫn là thái tử, Ngũ hoàng tử Trịnh Phồn càng được lòng đế vương, quyền hành của hoàng hậu ngày càng lớn, Đại An không có sóng gió lớn nào, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện sóng ngầm.
Bất luận nói thế nào thì đã đỡ hơn rất nhiều so với Đại Ung hỗn loạn khó có thể yên bình.
Còn Uông Ấn… Hoàng thượng ngày càng kiêng kị hắn, nhưng cũng ngày càng không dám hành động. Việc này là tốt hay không tốt?
Đúng lúc này, Diệp Tuy đến gặp Uông Ấn. Nàng vội vàng bước vào, không kìm nén được nụ cười trên mặt: “Đại nhân, cuối cùng bên kia đã có tin tức rồi.”
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là mùa xuân năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi lăm.
Trong ba năm qua, rất nhiều thứ đã thay đổi, tất nhiên cũng có rất nhiều thứ không thay đổi.
Tính kĩ ra thì Uông Ấn nhậm chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ đã hơn bốn năm. Dưới sự dẫn dắt của hắn, Nhạn Tây Vệ đã có sự thay đổi rõ rệt.
Chuồng ngựa Trữ Châu cách không xa nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ, đã trở thành chuồng ngựa lớn nhất của Đại An. Đồng thời, rất nhiều giống ngựa quý từ Đại Ung đã được đưa đến đây, bởi vậy mà chợ ngựa trung tâm của Đại An đã chuyển từ Quan Ngoại tới đạo Nhạn Tây.
Nhờ sự phát triển của chuồng ngựa mà gia quyến của các tướng sĩ Nhạn Tây Vệ ngày càng nhiều lên.
Mới đầu, những gia quyến này chỉ có thể tự cung tự cấp. Nhưng về sau, số tiền mà họ kiếm được đã có thể dùng để nuôi binh sĩ Nhạn Tây Vệ.
Vì những hành động kiên trì bền bỉ diệt trừ thổ phỉ của binh sĩ Nhạn Tây Vệ mà đám kẻ cướp gây họa một phương tại đạo Nhạn Tây đã bị nhổ sạch. Tuy không thể hết hẳn nạn trộm cướp nhưng chỉ là những hành vi vụn vặt, cũng không làm được trò trống gì
Những thay đổi này không phải chỉ xảy ra trong một sớm một chiều mà xuất hiện tuần tự từng bước một. Bản thân không thể cảm thấy có bất cứ thay đổi gì khi ở trong đó, nhưng sau ba, bốn năm nhìn lại mới nhận ra đã có sự thay đổi lớn như vậy.
Tất nhiên, thay đổi lớn nhất trong đó chính là bản thân Nhạn Tây Vệ.
Trải qua bốn năm rèn luyện, Nhạn Tây Vệ đã trở thành lực lượng chiến đấu mạnh nhất trong mười Vệ lớn của Đại An, là Vệ có sự gắn kết mạnh nhất, là tấm lá chắn kiên cố nhất và cũng là lưỡi đao sắc bén nhất của Đại An.
Binh sĩ chính là vũ khí quan trọng của của quốc gia, mà Nhạn Tây Vệ là vũ khí quan trọng nhất trong số vũ khí quan trọng.
Nhạn Tây Vệ lại có những thay đổi như thế này, công lao chủ yếu đương nhiên là thuộc về Uông đại tướng quân.
Bốn năm trước Uông Ấn chỉ có ba nghìn đề kỵ trong tay, nhưng Uông Ấn của bây giờ lại chấp chưởng một trăm nghìn binh sĩ.
Điều kinh khủng hơn là dưới sự huấn luyện của hắn, một trăm nghìn binh sĩ này đã tiến bộ vượt bậc, ngày càng thu hẹp khoảng cách với đề kỵ.
Hồi đó, khi Uông Ấn từ chức đốc chủ Đề Xưởng, trở thành đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, rất nhiều người đều biết đây là hoàng thượng muốn làm suy yếu quyền thế của Uông Ấn. Một số người vỗ tay vui sướng với chuyện này, âm thầm chờ đợi kết cục của Uông Ấn.
Nhưng điều mà bọn họ chờ đợi được lại không phải là sự sụp đổ của Uông Ấn, mà là những lần lập công và uy danh quyền thế của hắn ngày càng mạnh.
Bấy giờ, trong doanh trướng đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, Tôn Trường Uẩn cung kính thưa với Uông Ấn: “Đại tướng quân, ta dự định sau khi mãn tang sẽ đến Kinh Triệu, chuẩn bị cho kỳ thi năm sau.”
Uông Ấn ngẩng đầu lên nhìn chàng trai trẻ đang ở trước mặt, khẽ gật đầu và nói: “Được, cũng đến lúc nên về Kinh Triệu rồi.”
Tôn Trường Uẩn đi theo hắn đã ba năm, cũng đã nắm được gần như đầy đủ những kiến thức cần tiếp xúc và cần hiểu. Việc phải làm tiếp theo chính là thi cử rồi ra làm quan, rèn luyện trong chốn quan trường, dùng những kiến thức đã hiểu được trong việc triều chính.
“Vâng, ta định mùa hè sẽ xuất phát. Trước đó, ta sẽ hoàn tất bàn giao mọi việc… Ba năm nay, đa tạ đại tướng quân đã chỉ dạy, ta…” Tôn Trường Uẩn hơi nghẹn lời.
“Không cần phải như thế. Tạ đại nhân gửi gắm ngươi cho bổn tướng, bổn tướng chỉ không muốn phụ sự nhờ vả của Tạ đại nhân. Ngươi đừng quên di nguyện của Tạ đại nhân là tốt nhất.” Uông Ấn đáp, ánh mắt không khỏi mang theo một thoáng dịu dàng. .
Tạ Giới qua đời đã gần được ba năm, sau khi tiếp quản thành Vĩnh Châu không lâu thì ông đổ bệnh.
Có lẽ là bởi vì tuổi già, có lẽ là bởi vì không quen khí hậu, lần đó vừa đổ bệnh liền nằm liệt giường, dù cho nhóm người Chu thái y dốc hết khả năng cũng không giữ lại được tính mạng của Tạ Giới.
Vị trọng thần gần như cả đời cẩn trọng của Đại An này đã thay đổi tác phong làm quan, từ chỉ biết bo bo giữ mình mà trượng nghĩa lên tiếng vì Khúc Công Độ vào mấy năm trước khi về hưu. Từ đầu đã thật sự không thẹn với chức quan của ông, đủ để làm trọng thần Tam Tỉnh.
Ông chết khi còn đương nhiệm, chết nơi đất khách quê người. Khi ông nhắm mắt xuôi tay, bên cạnh ông có Bùi Giải, Uông Ấn và các quan viên ngưỡng mộ ông, và còn có người học trò Tôn Trường Uẩn kế thừa chí hướng của ông. Như vậy cũng không có nhiều nuối tiếc.
Khi tin tức Tạ Giới đã từ trần được truyền tới Kinh Triệu, nghe đâu Vĩnh Chiêu Đế đã đau đớn khóc ròng mà rằng: “Trẫm đã mất Tạ khanh rồi, lòng như rơi vào trời đông giá rét vậy, đau xót quá!”
Sau đó, Vĩnh Chiêu Đế ban tên tên thụy cho Tạ Giới là “Thành” để tuyên dương ông là vị quan có đức, làm nên giai thoại “vua tôi hòa hợp” tại Kinh Triệu.
Có điều, mỗi lần nghĩ đến chữ “Thành”, trong lòng Uông Ấn đều có cảm giác không lời nào diễn tả.
Thật lòng giúp ích cho người khác là “thành”, một lòng trước sau như một là “thành”. Tạ Giới đã làm được điều đó, nhưng hoàng thượng có làm được như vậy với Tạ Giới hay không?
Nếu hoàng thượng không lệnh cho Tạ Giới đến tiếp quản thành Vĩnh Châu, có lẽ Tạ Giới còn có thể sống thêm được vài năm nữa.
Chuyện đã qua rồi thì không thể truy cứu, nhưng vẫn có thể mong đợi ở tương lai. Tận mắt nhìn thấy người học trò mà Tạ Giới yêu quý nhất và coi trọng nhất từng bước trưởng thành, Uông Ấn nghĩ thầm, nếu Tạ Giới dưới suối vàng có biết được điều này, cũng sẽ cảm thấy hết sức vui mừng.
Bây giờ đã đến lúc, Tôn Trường Uẩn, người chủ động để tang Tạ Giới ba năm rời đi rồi.
Tôn Trường Uẩn đến chào từ biệt khiến Uông Ấn nhớ tới Tạ Giới, tâm trạng hơi xao động.
Khi Tạ Giới qua đời, ngoài lo lắng cho học trò và người nhà ra, ông còn lo lắng cho Đại An.
So với ba năm trước, Đại An hiện giờ thế nào?
Trịnh Trọng vẫn là thái tử, Ngũ hoàng tử Trịnh Phồn càng được lòng đế vương, quyền hành của hoàng hậu ngày càng lớn, Đại An không có sóng gió lớn nào, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện sóng ngầm.
Bất luận nói thế nào thì đã đỡ hơn rất nhiều so với Đại Ung hỗn loạn khó có thể yên bình.
Còn Uông Ấn… Hoàng thượng ngày càng kiêng kị hắn, nhưng cũng ngày càng không dám hành động. Việc này là tốt hay không tốt?
Đúng lúc này, Diệp Tuy đến gặp Uông Ấn. Nàng vội vàng bước vào, không kìm nén được nụ cười trên mặt: “Đại nhân, cuối cùng bên kia đã có tin tức rồi.”