Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-743
Chương 743 : Chương 743ĐÁNH TRÁO
Ba ngày sau, tất cả các quan viên và binh sĩ của Đại An và Đại Ung đều tập trung tại trung tâm của thành Vĩnh Châu.
Sau khi ký tên xong vào bản quốc thư cuối cùng, binh sĩ Đại An nhanh chóng rời đi tiếp quản từng cứ điểm quan trọng của thành Vĩnh Châu.
Còn Đồ Kiêu cũng được binh sĩ Nhạn Tây Vệ đẩy ra, chầm chậm được đẩy tới trước mặt Đậu Hiến.
Kể từ sau lần gặp mặt vào mười ngày trước, Đậu Hiến không đi thăm Đồ Kiêu nữa.
Đây là lần thứ hai ông ta nhìn thấy Đồ Kiêu. Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, dáng vẻ của Đồ Kiêu không có gì thay đổi, mặt mày vẫn mang theo vẻ ốm yếu nhợt nhạt.
Đậu Hiến tiến lên mấy bước, nắm lấy tay Đồ Kiêu giống như lần trước và nói: “Đồ thủ lĩnh, giờ bổn quan dẫn ngài về nước. Ngài yên tâm, hiện tại đã không ai có thể làm ngài bị thương được nữa.”
Nói rồi, ông ta liếc nhìn Uông Ấn với ánh mắt đầy ẩn ý.
Ngay sau đó, ông ta thu lại ánh nhìn, cười nói: “Đồ thủ lĩnh, lần trước ngài hỏi ta về khổng tước bảy màu của Linh Hựu, nhưng không biết ngài canh cánh nhất điều gì về Linh Hựu?”
“Đậu đại nhân, lần này về Đại Ung, con nai rừng mà ta săn được lúc trước đã rất ngoan ngoãn rồi phải không?” Đồ Kiêu nói với giọng điệu không khác gì trước đây.
Nghe thấy câu này, nỗi lo lắng trong lòng Đậu Hiến liền biến mất, nét mặt càng thêm nhẹ nhõm.
Tất nhiên, đây là mật hiệu khác, là mật hiệu mà chỉ có ông ta và Đồ Kiêu biết mà thôi.
Trước đó, Đậu Hiến còn lo bên phía Uông Ấn sẽ không thả Đồ Kiêu. Bây giờ, sau khi nghe thấy những ám hiệu này, ông ta đã xác định người đang ở trước mặt đúng là y.
Dĩ nhiên sự chắc chắn đó không chỉ dựa vào câu mật hiệu này, thời điểm ông ta nắm lấy hai tay Đồ Kiêu, ông ta đã kiểm tra kĩ một lượt.
Tất cả đều ổn… Xem ra sự hấp dẫn của thành Vĩnh Châu đối với Đại An vẫn là trên hết.
Đại An khát khao có được thành Vĩnh Châu cho nên không dám phá hỏng sự bàn giao này, chỉ có thể để Đồ Kiêu đi.
Khi Đồ Kiêu đi đến bên cạnh Đậu Hiến và được cởi xiềng xích trên chân, y thoáng nhìn những người xung quanh Đồ Kiêu một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Uông Ấn.
Sự căm thù trong mắt y giống như rắn độc đang phun nọc, như thể muốn nhào tới cắm răng nanh có độc lên cổ Uông Ấn.
“Uông tướng quân…” Đồ Kiêu mở miệng, giọng nói thô khàn mang theo sự căm hận thấu xương: “Cảm ơn sự khoản đãi của Uông tướng quân trong mấy ngày qua. Ân tình này, Đồ mỗ suốt đời không quên, ngày sau nhất định sẽ báo đáp ân tình của Uông tướng quân.”
Đồ Kiêu nói là báo đáp ân tình, nhưng y thể hiện như thế, ai cũng biết sự báo đáp ân tình đó là gì.
Sự căm hận thấu xương này khiến ngay cả Đậu Hiến cũng hoảng sợ.
Ông ta không hề nghi ngờ, nếu bây giờ có điều kiện, Đồ Kiêu chắc chắn sẽ xông lên chém Uông Ấn thành muôn mảnh.
Nghe nói người đã rơi vào tay Uông Ấn thì sẽ sống không bằng chết. Trong thời gian bị bắt làm tù binh, không biết Đồ Kiêu đã phải chịu bao nhiêu cực hình.
Đậu Hiến cười nói: “Chuyện sau này, để sau này rồi nói. Đồ thủ lĩnh, ngài cứ điều dưỡng thân thể cho tốt trước đã rồi hãy nói. Tạ đại nhân, Uông tướng quân, bổn quan đến đây cũng đã đủ lâu, xin cáo từ trước.”
Tạ Giới chắp tay, đáp: “Xin mời Đậu đại nhân. Bổn quan cũng phải sắp xếp binh sĩ Nhạn Tây Vệ, không giữ các vị ở lại nữa.”
Uông Ấn vẫn mang vẻ mặt thờ ơ, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy có một thoáng chán nản trong ánh mắt. Hắn cũng nhìn chằm chằm vào Đồ Kiêu, dáng vẻ như đang có điều suy tư.
Đậu Hiến sợ Uông Ấn sẽ lao lên bắt Đồ Kiêu lại ngay tức khắc nên không muốn nói gì nữa, chỉ cất quốc thư thật cẩn thận rồi lớn tiếng ra lệnh: “Tất cả mọi người nghe lệnh, thủ tục bàn giao đã hoàn tất, tất cả mọi người lập tức về nước!”
Ông ta vừa dứt lời, binh sĩ Đại Ung liền bắt đầu hành động. Bọn họ vây quanh Đồ Kiêu, bảo vệ y, để đề phòng có gì bất trắc.
Trong tình huống này, dĩ nhiên Đại An sẽ không làm gì cả, mà chỉ nhìn Đồ Kiêu rời đi theo đám người Đại Ung.
Tất nhiên, đoàn người Đậu hiến biết rất rõ, bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm nguy cấp, sau khi bọn họ rời khỏi thành Vĩnh Châu mới là lúc nguy hiểm nhất.
Nếu Uông Ấn muốn làm gì thì chắc chắn sẽ ra tay vào lúc đó. Bọn họ không thể không đề phòng.
Sau khi đoàn người Đậu Hiến rời khỏi thành Vĩnh Châu, Đường Ngọc liền đến bẩm với Uông Ấn: “Xưởng công, còn nửa ngày nữa là năm mươi nghìn đại quân do Mục phó tướng dẫn đầu sẽ tới đây. Xin xưởng công yên tâm.”
Uông Ấn gật đầu, dặn Đường Ngọc: “Sau khi binh sĩ đến, lập tức bố trí canh phòng thành Vĩnh Châu, canh gác chặt chẽ bốn cổng thành và tất cả các trạm gác, tuyệt đối không được để cho người Đại Ung lại có cơ hội bước vào nơi này nữa.”
Đường Ngọc gật đầu vâng lệnh, nghiêm giọng đáp: “Vâng, xưởng công!”
Ngay sau đó, Uông Ấn cho gọi Phong bá và Chu Li đến, ra một mệnh lệnh khác: “Đồ Kiêu đã theo binh sĩ Đại Ung trở về nước. Đợi sau khi Mục Thái Trừng dẫn binh sĩ tới đây, hai người đuổi theo đoàn người của Đậu Hiến, nhất định phải gây tổn thất thật nghiêm trọng cho bọn họ.”
“Rõ!” Phong bá đáp lời ngay lập tức rồi cùng Chu Li lui xuống.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nửa ngày đối với Uông Ấn mà nói gần như là không cần phải chờ đợi.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, Nhạn Tây Vệ đã có sự gắn kết và bản lĩnh không hề tầm thường. Vừa vặn đúng nửa ngày, Mục Thái Trừng đã dẫn năm mười nghìn sĩ đến thành Vĩnh Châu.
Sau khi bọn họ vào thành, Phong bá và Chu Li dẫn theo hơn một nghìn binh sĩ rời khỏi thành Vĩnh Châu, truy kích theo hướng Đại Ung.
Cùng lúc đó, Đậu Hiến lại ra lệnh cho tất cả mọi người đề cao tinh thần cảnh giác, tăng tốc tiến về phía trước.
Bọn họ đã đi được nửa ngày, không dám dừng lại một khắc nào, chỉ mong sao mọc cánh trên người, bay về Đại Ung ngay lập tức.
Bọn họ lo rằng Đại An sẽ chặn đường và tấn công, mặc dù đã có thỏa thuận giữa hai nước, nhưng con người Uông Ấn…
Đậu Hiến thật sự không nắm chắc liệu mệnh lệnh của Vĩnh Chiêu Đế có thể kìm được Uông Ấn hay không.
Thế nhưng, sợ cái gì thì cái đó đến. Chập tối ngày hôm đó, khi đoàn người Đậu Hiến dần dần thả lỏng thì đoàn người Phong bá và Chu Li cuối cùng đã đuổi kịp bọn họ.
Sau đó tất nhiên là một trận chiến đẫm máu, gần như có thể nói là trận chiến quyết tử.
Thời điểm Phong và Chu Li truy kích đoàn người Đậu Hiến, Uông Ấn đi tới một căn viện, nhìn thấy một người cao to vạm vỡ đang nằm trên giường.
Người này không phải Đồ Kiêu thì còn có thể là ai?
Ba ngày sau, tất cả các quan viên và binh sĩ của Đại An và Đại Ung đều tập trung tại trung tâm của thành Vĩnh Châu.
Sau khi ký tên xong vào bản quốc thư cuối cùng, binh sĩ Đại An nhanh chóng rời đi tiếp quản từng cứ điểm quan trọng của thành Vĩnh Châu.
Còn Đồ Kiêu cũng được binh sĩ Nhạn Tây Vệ đẩy ra, chầm chậm được đẩy tới trước mặt Đậu Hiến.
Kể từ sau lần gặp mặt vào mười ngày trước, Đậu Hiến không đi thăm Đồ Kiêu nữa.
Đây là lần thứ hai ông ta nhìn thấy Đồ Kiêu. Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, dáng vẻ của Đồ Kiêu không có gì thay đổi, mặt mày vẫn mang theo vẻ ốm yếu nhợt nhạt.
Đậu Hiến tiến lên mấy bước, nắm lấy tay Đồ Kiêu giống như lần trước và nói: “Đồ thủ lĩnh, giờ bổn quan dẫn ngài về nước. Ngài yên tâm, hiện tại đã không ai có thể làm ngài bị thương được nữa.”
Nói rồi, ông ta liếc nhìn Uông Ấn với ánh mắt đầy ẩn ý.
Ngay sau đó, ông ta thu lại ánh nhìn, cười nói: “Đồ thủ lĩnh, lần trước ngài hỏi ta về khổng tước bảy màu của Linh Hựu, nhưng không biết ngài canh cánh nhất điều gì về Linh Hựu?”
“Đậu đại nhân, lần này về Đại Ung, con nai rừng mà ta săn được lúc trước đã rất ngoan ngoãn rồi phải không?” Đồ Kiêu nói với giọng điệu không khác gì trước đây.
Nghe thấy câu này, nỗi lo lắng trong lòng Đậu Hiến liền biến mất, nét mặt càng thêm nhẹ nhõm.
Tất nhiên, đây là mật hiệu khác, là mật hiệu mà chỉ có ông ta và Đồ Kiêu biết mà thôi.
Trước đó, Đậu Hiến còn lo bên phía Uông Ấn sẽ không thả Đồ Kiêu. Bây giờ, sau khi nghe thấy những ám hiệu này, ông ta đã xác định người đang ở trước mặt đúng là y.
Dĩ nhiên sự chắc chắn đó không chỉ dựa vào câu mật hiệu này, thời điểm ông ta nắm lấy hai tay Đồ Kiêu, ông ta đã kiểm tra kĩ một lượt.
Tất cả đều ổn… Xem ra sự hấp dẫn của thành Vĩnh Châu đối với Đại An vẫn là trên hết.
Đại An khát khao có được thành Vĩnh Châu cho nên không dám phá hỏng sự bàn giao này, chỉ có thể để Đồ Kiêu đi.
Khi Đồ Kiêu đi đến bên cạnh Đậu Hiến và được cởi xiềng xích trên chân, y thoáng nhìn những người xung quanh Đồ Kiêu một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Uông Ấn.
Sự căm thù trong mắt y giống như rắn độc đang phun nọc, như thể muốn nhào tới cắm răng nanh có độc lên cổ Uông Ấn.
“Uông tướng quân…” Đồ Kiêu mở miệng, giọng nói thô khàn mang theo sự căm hận thấu xương: “Cảm ơn sự khoản đãi của Uông tướng quân trong mấy ngày qua. Ân tình này, Đồ mỗ suốt đời không quên, ngày sau nhất định sẽ báo đáp ân tình của Uông tướng quân.”
Đồ Kiêu nói là báo đáp ân tình, nhưng y thể hiện như thế, ai cũng biết sự báo đáp ân tình đó là gì.
Sự căm hận thấu xương này khiến ngay cả Đậu Hiến cũng hoảng sợ.
Ông ta không hề nghi ngờ, nếu bây giờ có điều kiện, Đồ Kiêu chắc chắn sẽ xông lên chém Uông Ấn thành muôn mảnh.
Nghe nói người đã rơi vào tay Uông Ấn thì sẽ sống không bằng chết. Trong thời gian bị bắt làm tù binh, không biết Đồ Kiêu đã phải chịu bao nhiêu cực hình.
Đậu Hiến cười nói: “Chuyện sau này, để sau này rồi nói. Đồ thủ lĩnh, ngài cứ điều dưỡng thân thể cho tốt trước đã rồi hãy nói. Tạ đại nhân, Uông tướng quân, bổn quan đến đây cũng đã đủ lâu, xin cáo từ trước.”
Tạ Giới chắp tay, đáp: “Xin mời Đậu đại nhân. Bổn quan cũng phải sắp xếp binh sĩ Nhạn Tây Vệ, không giữ các vị ở lại nữa.”
Uông Ấn vẫn mang vẻ mặt thờ ơ, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy có một thoáng chán nản trong ánh mắt. Hắn cũng nhìn chằm chằm vào Đồ Kiêu, dáng vẻ như đang có điều suy tư.
Đậu Hiến sợ Uông Ấn sẽ lao lên bắt Đồ Kiêu lại ngay tức khắc nên không muốn nói gì nữa, chỉ cất quốc thư thật cẩn thận rồi lớn tiếng ra lệnh: “Tất cả mọi người nghe lệnh, thủ tục bàn giao đã hoàn tất, tất cả mọi người lập tức về nước!”
Ông ta vừa dứt lời, binh sĩ Đại Ung liền bắt đầu hành động. Bọn họ vây quanh Đồ Kiêu, bảo vệ y, để đề phòng có gì bất trắc.
Trong tình huống này, dĩ nhiên Đại An sẽ không làm gì cả, mà chỉ nhìn Đồ Kiêu rời đi theo đám người Đại Ung.
Tất nhiên, đoàn người Đậu hiến biết rất rõ, bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm nguy cấp, sau khi bọn họ rời khỏi thành Vĩnh Châu mới là lúc nguy hiểm nhất.
Nếu Uông Ấn muốn làm gì thì chắc chắn sẽ ra tay vào lúc đó. Bọn họ không thể không đề phòng.
Sau khi đoàn người Đậu Hiến rời khỏi thành Vĩnh Châu, Đường Ngọc liền đến bẩm với Uông Ấn: “Xưởng công, còn nửa ngày nữa là năm mươi nghìn đại quân do Mục phó tướng dẫn đầu sẽ tới đây. Xin xưởng công yên tâm.”
Uông Ấn gật đầu, dặn Đường Ngọc: “Sau khi binh sĩ đến, lập tức bố trí canh phòng thành Vĩnh Châu, canh gác chặt chẽ bốn cổng thành và tất cả các trạm gác, tuyệt đối không được để cho người Đại Ung lại có cơ hội bước vào nơi này nữa.”
Đường Ngọc gật đầu vâng lệnh, nghiêm giọng đáp: “Vâng, xưởng công!”
Ngay sau đó, Uông Ấn cho gọi Phong bá và Chu Li đến, ra một mệnh lệnh khác: “Đồ Kiêu đã theo binh sĩ Đại Ung trở về nước. Đợi sau khi Mục Thái Trừng dẫn binh sĩ tới đây, hai người đuổi theo đoàn người của Đậu Hiến, nhất định phải gây tổn thất thật nghiêm trọng cho bọn họ.”
“Rõ!” Phong bá đáp lời ngay lập tức rồi cùng Chu Li lui xuống.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nửa ngày đối với Uông Ấn mà nói gần như là không cần phải chờ đợi.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, Nhạn Tây Vệ đã có sự gắn kết và bản lĩnh không hề tầm thường. Vừa vặn đúng nửa ngày, Mục Thái Trừng đã dẫn năm mười nghìn sĩ đến thành Vĩnh Châu.
Sau khi bọn họ vào thành, Phong bá và Chu Li dẫn theo hơn một nghìn binh sĩ rời khỏi thành Vĩnh Châu, truy kích theo hướng Đại Ung.
Cùng lúc đó, Đậu Hiến lại ra lệnh cho tất cả mọi người đề cao tinh thần cảnh giác, tăng tốc tiến về phía trước.
Bọn họ đã đi được nửa ngày, không dám dừng lại một khắc nào, chỉ mong sao mọc cánh trên người, bay về Đại Ung ngay lập tức.
Bọn họ lo rằng Đại An sẽ chặn đường và tấn công, mặc dù đã có thỏa thuận giữa hai nước, nhưng con người Uông Ấn…
Đậu Hiến thật sự không nắm chắc liệu mệnh lệnh của Vĩnh Chiêu Đế có thể kìm được Uông Ấn hay không.
Thế nhưng, sợ cái gì thì cái đó đến. Chập tối ngày hôm đó, khi đoàn người Đậu Hiến dần dần thả lỏng thì đoàn người Phong bá và Chu Li cuối cùng đã đuổi kịp bọn họ.
Sau đó tất nhiên là một trận chiến đẫm máu, gần như có thể nói là trận chiến quyết tử.
Thời điểm Phong và Chu Li truy kích đoàn người Đậu Hiến, Uông Ấn đi tới một căn viện, nhìn thấy một người cao to vạm vỡ đang nằm trên giường.
Người này không phải Đồ Kiêu thì còn có thể là ai?