Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-727
Chương 727 : Chương 727XUẤT PHÁT
Núi Lân Tuân nằm ở phía Nam của đạo Nhạn Tây. Trong kiếp trước, Diệp Tuy ở tận Kinh Triệu xa xôi, cũng đã nhiều lần nghe nói đến nơi hẻo lánh này. Những tên kẻ cướp và tội phạm bỏ trốn hung hãn tại núi Lân Tuân vẫn hung hăng ngang ngược trong những năm đầu Thái Ninh.
Kiếp trước có tình trạng như vậy chứng tỏ rằng Uông Ấn không có hành động tiêu diệt thổ phỉ, hoặc là việc tiêu diệt bọn chúng không thu được kết quả.
Bất luận là trường hợp nào thì đều giống với hiện tại, tất nhiên là lành dữ khó lường…
“Đại nhân, giờ đã là tháng mười hai, thời tiết giá lạnh, môi trường ở núi Lân Tuân là khắc nghiệt nhất, lại sắp hết năm. Thật sự là cơ hội tốt để diệt trừ thổ phỉ sao?” Diệp Tuy nói, đè nén đủ loại suy nghĩ về kiếp trước xuống.
Uông Ấn gật đầu: “Thời tiết khắc nghiệt, các binh sĩ bị hạn chế thì đám kẻ cướp và tội phạm bỏ trốn kia cũng vậy. Chính bởi sắp sang năm mới nên bọn chúng sẽ lơ là trong việc phòng bị. Vả lại, thời tiết như thế này vừa khéo để có thể dùng sức luyện binh.”
Theo như những gì tướng sĩ nơi này nói thì thời tiết ở đạo Nhạn Tây năm nay lạnh hơn những năm trước. Ngay cả tuyết đầu mùa cũng rơi nặng hạt và còn rơi trong thời gian rất dài, gây ra thảm họa về tuyết tại các nơi.
Tất nhiên là núi Lân Tuân cũng không ngoại lệ.
Bởi vì thảm họa do tuyết gây ra rất nghiêm trọng nên đám kẻ cướp và tội phạm bỏ trốn ở núi Lân Tuân chỉ có thể làm ổ tại chỗ, không tiện đi đâu. Điều này đã cho Nhạn Tây Vệ cơ hội tóm gọn bọn chúng hết một mẻ.
Thời cơ là thứ cần phải tạo ra. Theo Uông Ấn thấy, không có cái gì gọi là thời cơ thích hợp hay không thích hợp, điểm mấu chốt vẫn nằm ở hành động.
Chuyến diệt trừ thổ phỉ lần này do hắn sẽ đích thân dẫn binh sĩ đi, đồng thời cũng là một lần rèn luyện và kiểm tra đối với binh sĩ Nhạn Tây Vệ.
Diệp Tuy im lặng một lát mới lúng túng đáp: “À, ra là vậy…”
Việc mà Uông Ấn muốn làm dĩ nhiên là cần thiết và khả thi. Có điều… nàng cũng không nói chính xác được thái độ của bản thân đối với chuyện này là gì. Không quan trọng là hy vọng hắn đi hay không đi, mà chỉ cảm thấy có sự chán chường khôn tả trong lòng.
Sự chán chường này xen lẫn với sự thất vọng của nàng khi trở về tay không từ Đại Ung, pha lẫn với sự mờ mịt của con đường vô định phía trước.
Mùa thu năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi mốt là thời điểm mà Uông Ấn bỏ mạng trong kiếp trước. Đây là mốc thời gian cực kì quan trọng đối với nàng. Nàng đã làm rất nhiều việc chỉ để ứng phó với thời khắc này.
Nhưng khi thời điểm mấu chốt đó trôi qua một cách bình an vô sự thì nỗi lo lắng trong lòng nàng vẫn không thể buông lỏng được.
Ơ…
Uông Ấn hơi khom người xuống, xoa đầu Diệp Tuy và dịu dàng hỏi han: “Cô gái nhỏ, nàng sao thế?”
Vẻ mặt nàng mệt mỏi, ánh mắt cũng u tối, cả người trông có vẻ uể oải.
Diệp Tuy nhắm mắt lại, cọ đầu vào lòng bàn tay của Uông Ấn, biểu lộ sự quyến luyến.
“Đại nhân, thiếp không sao. Thiếp chỉ cảm thấy rất mệt… Có lẽ sự vất vả của hành trình vừa rồi vẫn chưa hết hẳn.”
Nàng mở mắt ra nhìn Uông Ấn rồi từ từ dựa đầu vào trước ngực hắn. Hơi thở lành lạnh quen thuộc len vào khoang mũi khiến nàng dần dần cảm thấy yên lòng.
Uông Ấn không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ lên lưng nàng, lặng lẽ chuyền sự quan tâm của mình cho nàng.
…
Quyết định tiến hành dẫn binh sĩ Nhạn Tây Vệ đi tiêu diệt thổ phỉ của Uông Ấn cũng được công khai. Ngoài được thông báo trong Nhạn Tây Vệ ra, việc này còn được nói cho quan sát sứ Bùi Giải.
Bùi Giản vui mừng khôn xiết, lập tức chạy đến nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ: “Hành động lần này của Uông tướng quân là đang làm việc thiện. Nếu chuyến này có chỗ cần dùng đến bổn quan thì cứ việc lên tiếng!”
Qua chuyện huyện Tịnh Bình xảy ra bệnh dịch, Bùi Giải vô cùng tin tưởng và nể phục Uông Ấn. Dù bây giờ Nhạn Tây Vệ vẫn chưa có bất kì hành động gì, dù ông ta hoàn toàn không biết kế hoạch tiêu diệt đám thổ phỉ thì ông ta vẫn tin tưởng rằng việc này nhất định sẽ thành công.
Nhìn dáng vẻ dường như không kìm nén được mà nôn nóng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài lồng ngực của ông ta, Uông Ấn cười nói: “Bùi đại nhân, đúng thật là bổn tướng có việc muốn làm phiền Bùi đại nhân đây.”
“Uông tướng quân, là việc gì?”
Uông Ấn gật đầu: “Bùi đại nhân, xin nhờ Bùi đại nhân loan truyền chuyện bổn tướng dẫn binh sĩ đến núi Lân Tuân diệt trừ thổ phỉ, để càng nhiều người biết càng tốt.”
Bùi Giải ngạc nhiên: “Càng nhiều người biết càng tốt?”
Càng nhiều người biết thì có nghĩa là đám kẻ cướp ở núi Lân Tuân cũng sẽ biết. Nếu bọn chúng biết thì nhất định sẽ có sự đề phòng.
Mọi người ai cũng sẽ hết sức che giấu hành động quét sạch đám thổ phỉ này để đánh bọn chúng trở thay không kịp. Uông tướng quân thì lại muốn ra sức công khai?
Uông Ấn trả lời một cách chắc chắn: “Đúng thế, cứ cực lực công khai. Việc này làm phiền Bùi đại nhân. Để đám thổ phỉ của núi Lân Tuân biết được là tốt nhất.”
Bùi Giải nghiêm mặt, đáp: “Uông tướng quân, bổn quan nhất định sẽ làm thật thỏa đáng, xin hãy yên tâm!”
Vào một buổi tối vài ngày sau, Đường Ngọc đến bẩm báo với Uông Ấn: “Xưởng công, tất cả đều đã được bố trí đâu vào đấy. Các đề kỵ luôn theo dõi sát sao mấy tướng lĩnh đã truyền tin tức.”
Vẫn là nét mặt thờ ơ, Uông Ấn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, hờ hững nói: “Truyền lệnh của bổn tọa, các binh sĩ lập tức khởi hành!”
Núi Lân Tuân nằm ở phía Nam của đạo Nhạn Tây. Trong kiếp trước, Diệp Tuy ở tận Kinh Triệu xa xôi, cũng đã nhiều lần nghe nói đến nơi hẻo lánh này. Những tên kẻ cướp và tội phạm bỏ trốn hung hãn tại núi Lân Tuân vẫn hung hăng ngang ngược trong những năm đầu Thái Ninh.
Kiếp trước có tình trạng như vậy chứng tỏ rằng Uông Ấn không có hành động tiêu diệt thổ phỉ, hoặc là việc tiêu diệt bọn chúng không thu được kết quả.
Bất luận là trường hợp nào thì đều giống với hiện tại, tất nhiên là lành dữ khó lường…
“Đại nhân, giờ đã là tháng mười hai, thời tiết giá lạnh, môi trường ở núi Lân Tuân là khắc nghiệt nhất, lại sắp hết năm. Thật sự là cơ hội tốt để diệt trừ thổ phỉ sao?” Diệp Tuy nói, đè nén đủ loại suy nghĩ về kiếp trước xuống.
Uông Ấn gật đầu: “Thời tiết khắc nghiệt, các binh sĩ bị hạn chế thì đám kẻ cướp và tội phạm bỏ trốn kia cũng vậy. Chính bởi sắp sang năm mới nên bọn chúng sẽ lơ là trong việc phòng bị. Vả lại, thời tiết như thế này vừa khéo để có thể dùng sức luyện binh.”
Theo như những gì tướng sĩ nơi này nói thì thời tiết ở đạo Nhạn Tây năm nay lạnh hơn những năm trước. Ngay cả tuyết đầu mùa cũng rơi nặng hạt và còn rơi trong thời gian rất dài, gây ra thảm họa về tuyết tại các nơi.
Tất nhiên là núi Lân Tuân cũng không ngoại lệ.
Bởi vì thảm họa do tuyết gây ra rất nghiêm trọng nên đám kẻ cướp và tội phạm bỏ trốn ở núi Lân Tuân chỉ có thể làm ổ tại chỗ, không tiện đi đâu. Điều này đã cho Nhạn Tây Vệ cơ hội tóm gọn bọn chúng hết một mẻ.
Thời cơ là thứ cần phải tạo ra. Theo Uông Ấn thấy, không có cái gì gọi là thời cơ thích hợp hay không thích hợp, điểm mấu chốt vẫn nằm ở hành động.
Chuyến diệt trừ thổ phỉ lần này do hắn sẽ đích thân dẫn binh sĩ đi, đồng thời cũng là một lần rèn luyện và kiểm tra đối với binh sĩ Nhạn Tây Vệ.
Diệp Tuy im lặng một lát mới lúng túng đáp: “À, ra là vậy…”
Việc mà Uông Ấn muốn làm dĩ nhiên là cần thiết và khả thi. Có điều… nàng cũng không nói chính xác được thái độ của bản thân đối với chuyện này là gì. Không quan trọng là hy vọng hắn đi hay không đi, mà chỉ cảm thấy có sự chán chường khôn tả trong lòng.
Sự chán chường này xen lẫn với sự thất vọng của nàng khi trở về tay không từ Đại Ung, pha lẫn với sự mờ mịt của con đường vô định phía trước.
Mùa thu năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi mốt là thời điểm mà Uông Ấn bỏ mạng trong kiếp trước. Đây là mốc thời gian cực kì quan trọng đối với nàng. Nàng đã làm rất nhiều việc chỉ để ứng phó với thời khắc này.
Nhưng khi thời điểm mấu chốt đó trôi qua một cách bình an vô sự thì nỗi lo lắng trong lòng nàng vẫn không thể buông lỏng được.
Ơ…
Uông Ấn hơi khom người xuống, xoa đầu Diệp Tuy và dịu dàng hỏi han: “Cô gái nhỏ, nàng sao thế?”
Vẻ mặt nàng mệt mỏi, ánh mắt cũng u tối, cả người trông có vẻ uể oải.
Diệp Tuy nhắm mắt lại, cọ đầu vào lòng bàn tay của Uông Ấn, biểu lộ sự quyến luyến.
“Đại nhân, thiếp không sao. Thiếp chỉ cảm thấy rất mệt… Có lẽ sự vất vả của hành trình vừa rồi vẫn chưa hết hẳn.”
Nàng mở mắt ra nhìn Uông Ấn rồi từ từ dựa đầu vào trước ngực hắn. Hơi thở lành lạnh quen thuộc len vào khoang mũi khiến nàng dần dần cảm thấy yên lòng.
Uông Ấn không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ lên lưng nàng, lặng lẽ chuyền sự quan tâm của mình cho nàng.
…
Quyết định tiến hành dẫn binh sĩ Nhạn Tây Vệ đi tiêu diệt thổ phỉ của Uông Ấn cũng được công khai. Ngoài được thông báo trong Nhạn Tây Vệ ra, việc này còn được nói cho quan sát sứ Bùi Giải.
Bùi Giản vui mừng khôn xiết, lập tức chạy đến nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ: “Hành động lần này của Uông tướng quân là đang làm việc thiện. Nếu chuyến này có chỗ cần dùng đến bổn quan thì cứ việc lên tiếng!”
Qua chuyện huyện Tịnh Bình xảy ra bệnh dịch, Bùi Giải vô cùng tin tưởng và nể phục Uông Ấn. Dù bây giờ Nhạn Tây Vệ vẫn chưa có bất kì hành động gì, dù ông ta hoàn toàn không biết kế hoạch tiêu diệt đám thổ phỉ thì ông ta vẫn tin tưởng rằng việc này nhất định sẽ thành công.
Nhìn dáng vẻ dường như không kìm nén được mà nôn nóng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài lồng ngực của ông ta, Uông Ấn cười nói: “Bùi đại nhân, đúng thật là bổn tướng có việc muốn làm phiền Bùi đại nhân đây.”
“Uông tướng quân, là việc gì?”
Uông Ấn gật đầu: “Bùi đại nhân, xin nhờ Bùi đại nhân loan truyền chuyện bổn tướng dẫn binh sĩ đến núi Lân Tuân diệt trừ thổ phỉ, để càng nhiều người biết càng tốt.”
Bùi Giải ngạc nhiên: “Càng nhiều người biết càng tốt?”
Càng nhiều người biết thì có nghĩa là đám kẻ cướp ở núi Lân Tuân cũng sẽ biết. Nếu bọn chúng biết thì nhất định sẽ có sự đề phòng.
Mọi người ai cũng sẽ hết sức che giấu hành động quét sạch đám thổ phỉ này để đánh bọn chúng trở thay không kịp. Uông tướng quân thì lại muốn ra sức công khai?
Uông Ấn trả lời một cách chắc chắn: “Đúng thế, cứ cực lực công khai. Việc này làm phiền Bùi đại nhân. Để đám thổ phỉ của núi Lân Tuân biết được là tốt nhất.”
Bùi Giải nghiêm mặt, đáp: “Uông tướng quân, bổn quan nhất định sẽ làm thật thỏa đáng, xin hãy yên tâm!”
Vào một buổi tối vài ngày sau, Đường Ngọc đến bẩm báo với Uông Ấn: “Xưởng công, tất cả đều đã được bố trí đâu vào đấy. Các đề kỵ luôn theo dõi sát sao mấy tướng lĩnh đã truyền tin tức.”
Vẫn là nét mặt thờ ơ, Uông Ấn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, hờ hững nói: “Truyền lệnh của bổn tọa, các binh sĩ lập tức khởi hành!”