Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-718
Chương 718 : Chương 718NGẦM TẤN CÔNG
“Đại nhân, ngài không thể đồng ý với Thân Mật, nhưng thiếp thì có thể. Thiếp là phu nhân của ngài. Trong con mắt của người khác, chỉ thân phận này là đủ có giá trị. Chắc hẳn Thân Mật cũng cho là vậy, như thế thì thiếp có thể tiếp cận hắn, tiến thêm một bước trong việc điều tra về manh mối của chất độc.”
“Nhưng cô gái nhỏ à, muốn có được sự tin tưởng của Thân Mật, chắc chắn nàng phải bỏ ra thứ gì đó tương ứng. Thứ này ắt hẳn có liên quan đến triều cục, nàng sẽ làm thế nào?”
Hoàng tử để ý đến ngai vàng, người có dã tâm sôi sục như Thân Mật không phải là kẻ ngốc, sẽ không để Diệp Tuy toại nguyện.
Hắn biết nàng một lòng muốn giải độc cho hắn. Tuy nhiên, hắn không tán thành với cách làm này.
Vì thuốc giải độc, hoặc có thể nói là vì manh mối của chất độc, một manh mối còn chưa biết là thật hay giả. Vì nó mà làm những chuyện “lột dạ hổ” thì không đáng.
Hắn nhìn nàng chăm chăm, ánh mắt dần dần tối đi, hai tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng.
Diệp Tuy gật đầu nói: “Đại nhân, thiếp biết rất khó để lấy được sự tin tưởng của Thân Mật, nhưng thiếp không thể bỏ cuộc. Yêu cầu mà y đưa ra là muốn đại nhân trợ giúp y lên ngôi. Việc này liên quan đến triều cục Đại Ung, tất nhiên có ảnh hưởng đến Đại An, nhưng có thể kiểm soát được.”
“Đại nhân, điều mà Thân Mật chú trọng là ngồi lên ngai vàng chứ không phải gây tổn hại đối với Đại An. Quan trọng hơn, người hợp tác với y là thiếp chứ không phải chàng. Trong con mắt của y, một người phụ nữ trong nội trạch sẽ mê muội và không tiếc mọi giá để giải được chất độc mà tướng công của mình bị trúng. Đó chính là điều thiếp muốn để cho y thấy.”
Uông Ấn khẽ thở dài rồi nói: “Cô gái nhỏ, bổn tọa vừa mới nói nàng muốn lấy được lòng tin của Thân Mật là điều rất khó.”
“Không, đại nhân, ngài sai rồi. Thiếp không cần phải lấy được lòng tin của Thân Mật, chỉ cần thiếp là phu nhân của ngài, thân phận này cũng đã đủ để khiến Thân Mật cảm thấy hứng thú. Chúng ta không muốn từ bỏ manh mối về chất độc, nhưng Thân Mật làm sao đành lòng từ bỏ cơ hội tiếp xúc với đại nhân?”
Bất luận Thân Mật muốn có được sự trợ giúp của Uông Ấn hay là muốn đối phó với Uông Ấn thì tóm lại vẫn không thể bỏ qua Uông Ấn. Đây chính là cơ hội của nàng.
Thấy Uông Ấn trầm ngâm, Diệp Tuy chậm rãi nói: “Đại nhân, hiếm khi xuất hiện manh mối về thuốc giải độc, thiếp không cam lòng cứ từ bỏ như vậy. Thiếp không muốn bị đứt manh mối. Đại nhân, chàng để thiếp thử xem, nếu cuối cùng cái giá phải bỏ ra là điều mà chàng không thể chấp nhận được, thiếp lại…”
Uông Ấn áp tay lên má nàng, ngăn lại lời nàng đang nói.
“Được, bổn tọa đồng ý với nàng, vậy nàng thử xem sao.”
“Đại nhân?” Lần này Diệp Tuy lúng túng. Nàng trợn tròn hai mắt như thể đang hoài nghi những gì mình nghe thấy.
Hắn dễ dàng đồng ý như thế sao? Nàng còn tưởng rằng phải tiếp tục nghĩ ra nhiều lí do để thuyết phục hắn, còn tưởng rằng hắn sẽ không để nàng mạo hiểm.
Dường như để nàng yên tâm, Uông Ấn mỉm cười, bàn tay ôm lấy má nàng xoa nhẹ, bình thản hỏi: “Cô gái nhỏ, nàng định làm như thế nào?”
Diệp Tuy không trả lời ngay câu hỏi của Uông Ấn mà chỉ đưa tay giữ chặt lấy bàn tay đang vuốt ve má nàng của hắn, vẻ mặt ẩn chứa sự nghiêm túc: “Đại nhân, sao chàng lại đồng ý?”
Chính vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo của đề kỵ: “Xưởng công, Vi đại nhân mời xưởng công đi một chuyến, nói là có ý chỉ của hoàng thượng Đại Ung.”
Uông Ấn buông tay ra: “Cô gái nhỏ, chờ bổn tọa về rồi sẽ nói cho nàng biết lí do.”
Diệp Tuy khẽ cắn môi rồi gật đầu.
Uông Ấn không rời đi ngay mà lại hơi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Diệp Tuy:
“Cô gái nhỏ, nàng không cần phải nghĩ quá nhiều. Nàng thấy khả thi và muốn làm thì bổn tọa sẽ đồng ý hết. Chuyện này… trong thâm thâm, bổn tọa cũng hy vọng có thể giải được độc. Nếu có hy vọng thì tất nhiên là sẽ phải thử rồi.”
Hắn không muốn nàng phải trả giá vì chuyện tìm kiếm manh mối về chất độc. Nhưng nghĩ đến sự nôn nóng và không cam lòng của nàng suốt mấy ngày qua, trái tim hắn liền dịu đi.
Thôi vậy, nếu nàng đã muốn làm thì cứ thử xem sao. Có hắn ở đây, sự tình luôn có thể kiểm soát được.
“Đại nhân, ngài không thể đồng ý với Thân Mật, nhưng thiếp thì có thể. Thiếp là phu nhân của ngài. Trong con mắt của người khác, chỉ thân phận này là đủ có giá trị. Chắc hẳn Thân Mật cũng cho là vậy, như thế thì thiếp có thể tiếp cận hắn, tiến thêm một bước trong việc điều tra về manh mối của chất độc.”
“Nhưng cô gái nhỏ à, muốn có được sự tin tưởng của Thân Mật, chắc chắn nàng phải bỏ ra thứ gì đó tương ứng. Thứ này ắt hẳn có liên quan đến triều cục, nàng sẽ làm thế nào?”
Hoàng tử để ý đến ngai vàng, người có dã tâm sôi sục như Thân Mật không phải là kẻ ngốc, sẽ không để Diệp Tuy toại nguyện.
Hắn biết nàng một lòng muốn giải độc cho hắn. Tuy nhiên, hắn không tán thành với cách làm này.
Vì thuốc giải độc, hoặc có thể nói là vì manh mối của chất độc, một manh mối còn chưa biết là thật hay giả. Vì nó mà làm những chuyện “lột dạ hổ” thì không đáng.
Hắn nhìn nàng chăm chăm, ánh mắt dần dần tối đi, hai tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng.
Diệp Tuy gật đầu nói: “Đại nhân, thiếp biết rất khó để lấy được sự tin tưởng của Thân Mật, nhưng thiếp không thể bỏ cuộc. Yêu cầu mà y đưa ra là muốn đại nhân trợ giúp y lên ngôi. Việc này liên quan đến triều cục Đại Ung, tất nhiên có ảnh hưởng đến Đại An, nhưng có thể kiểm soát được.”
“Đại nhân, điều mà Thân Mật chú trọng là ngồi lên ngai vàng chứ không phải gây tổn hại đối với Đại An. Quan trọng hơn, người hợp tác với y là thiếp chứ không phải chàng. Trong con mắt của y, một người phụ nữ trong nội trạch sẽ mê muội và không tiếc mọi giá để giải được chất độc mà tướng công của mình bị trúng. Đó chính là điều thiếp muốn để cho y thấy.”
Uông Ấn khẽ thở dài rồi nói: “Cô gái nhỏ, bổn tọa vừa mới nói nàng muốn lấy được lòng tin của Thân Mật là điều rất khó.”
“Không, đại nhân, ngài sai rồi. Thiếp không cần phải lấy được lòng tin của Thân Mật, chỉ cần thiếp là phu nhân của ngài, thân phận này cũng đã đủ để khiến Thân Mật cảm thấy hứng thú. Chúng ta không muốn từ bỏ manh mối về chất độc, nhưng Thân Mật làm sao đành lòng từ bỏ cơ hội tiếp xúc với đại nhân?”
Bất luận Thân Mật muốn có được sự trợ giúp của Uông Ấn hay là muốn đối phó với Uông Ấn thì tóm lại vẫn không thể bỏ qua Uông Ấn. Đây chính là cơ hội của nàng.
Thấy Uông Ấn trầm ngâm, Diệp Tuy chậm rãi nói: “Đại nhân, hiếm khi xuất hiện manh mối về thuốc giải độc, thiếp không cam lòng cứ từ bỏ như vậy. Thiếp không muốn bị đứt manh mối. Đại nhân, chàng để thiếp thử xem, nếu cuối cùng cái giá phải bỏ ra là điều mà chàng không thể chấp nhận được, thiếp lại…”
Uông Ấn áp tay lên má nàng, ngăn lại lời nàng đang nói.
“Được, bổn tọa đồng ý với nàng, vậy nàng thử xem sao.”
“Đại nhân?” Lần này Diệp Tuy lúng túng. Nàng trợn tròn hai mắt như thể đang hoài nghi những gì mình nghe thấy.
Hắn dễ dàng đồng ý như thế sao? Nàng còn tưởng rằng phải tiếp tục nghĩ ra nhiều lí do để thuyết phục hắn, còn tưởng rằng hắn sẽ không để nàng mạo hiểm.
Dường như để nàng yên tâm, Uông Ấn mỉm cười, bàn tay ôm lấy má nàng xoa nhẹ, bình thản hỏi: “Cô gái nhỏ, nàng định làm như thế nào?”
Diệp Tuy không trả lời ngay câu hỏi của Uông Ấn mà chỉ đưa tay giữ chặt lấy bàn tay đang vuốt ve má nàng của hắn, vẻ mặt ẩn chứa sự nghiêm túc: “Đại nhân, sao chàng lại đồng ý?”
Chính vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo của đề kỵ: “Xưởng công, Vi đại nhân mời xưởng công đi một chuyến, nói là có ý chỉ của hoàng thượng Đại Ung.”
Uông Ấn buông tay ra: “Cô gái nhỏ, chờ bổn tọa về rồi sẽ nói cho nàng biết lí do.”
Diệp Tuy khẽ cắn môi rồi gật đầu.
Uông Ấn không rời đi ngay mà lại hơi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Diệp Tuy:
“Cô gái nhỏ, nàng không cần phải nghĩ quá nhiều. Nàng thấy khả thi và muốn làm thì bổn tọa sẽ đồng ý hết. Chuyện này… trong thâm thâm, bổn tọa cũng hy vọng có thể giải được độc. Nếu có hy vọng thì tất nhiên là sẽ phải thử rồi.”
Hắn không muốn nàng phải trả giá vì chuyện tìm kiếm manh mối về chất độc. Nhưng nghĩ đến sự nôn nóng và không cam lòng của nàng suốt mấy ngày qua, trái tim hắn liền dịu đi.
Thôi vậy, nếu nàng đã muốn làm thì cứ thử xem sao. Có hắn ở đây, sự tình luôn có thể kiểm soát được.