Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-717
Chương 717 : Chương 717CÓ QUY ĐỊNH
Tất nhiên là Uông Ấn không biết dự định của hai cha con nhà hoàng gia này. Nhưng vì lời nhắc nhở của Thân Linh Lung nên hắn đã chuẩn bị kĩ lưỡng.
Khi Vi Quan Chính nhắc tới việc sứ đoàn Đại An sắp về nước với sứ đoàn Đại Ung, Uông Ấn và nhóm thuộc hạ Đường Ngọc cũng bí mật thảo luận về những việc cần ứng phó khi rời khỏi đây.
Việc sứ đoàn Đại An về nước không có gì nguy hiểm, người thật sự gặp nguy hiểm là hắn.
Nhưng hắn là phó sứ đoàn của Đại An, là một thể với sứ đoàn. Nếu Đại Ung thật sự muốn đối phó hắn thì sứ đoàn không thể ở ngoài cuộc.
Thấy Uông Ấn đang khẩn trương ứng phó với những thủ tục trở về Đại An, trong lòng Diệp Tuy có nỗi lo lắng không lời nào diễn tả.
Chuyến đi sứ lần này đã vượt xa sự mong đợi đối với Đại An, nhưng thật ra lại chưa đạt tới sự kỳ vọng của nàng.
Bởi vì nàng không tìm được manh mối về chất độc mà Uông Ấn bị trúng.
Không đúng, thật ra cũng không thể nói như vậy. Qua những lời của Thân Linh Lung, kì thực đã có bước đột phá rất lớn. Đó là manh mối về chất độc nằm ở Thân Mật.
Có điều, Thân Mật trăm phương nghìn kế muốn lấy tính mạng của Uông Ấn. Hơn nữa, trước đó Uông Ấn đã từng từ chối y một lần. Tiếp theo nên làm thế nào đây?
Tất nhiên Thân Linh Lung có thể tiếp cận Thân Mật, nhưng những gì nàng ta tiếp xúc lại có liên quan đến ẩn vệ của Đại Ung.
Nếu liên quan đến ẩn vệ thì Thân Linh Lung đã che giấu bản thân rất tốt. Nhưng một khi nàng ta nhúng tay vào chuyện manh mối về chất độc thì sẽ bị bại lộ ngay lập tức.
Ngoài ra, theo những tin tức mà Thân Linh Lung đã cung cấp, hiện tại ngoại trừ có thể tiếp xúc với nhiệm vụ của ẩn vệ ra thì nàng ta không biết những bí mật khác.
Người tìm được chất độc năm đó thật sự là cậu ruột của Thân Mật sao? Đầu mối thật sự nằm trong tay Thân Mật sao?
Liên quan tới manh mối về thuốc độc, ngoại trừ Thân Mật ra cũng chỉ có mẹ của y biết được. Nhưng mẹ của Thân Mật đã bị giáng thành tần, đã không còn được sủng ái trong hậu cung của Đại Ung. Nếu tùy tiện sắp xếp người bên cạnh bà ta chắc chắn sẽ gây sự chú ý.
“Núi Đông Quan, núi Đông Quan…” Diệp Tuy vừa lẩm nhẩm địa danh này vừa xem bản đồ đang mở ra trước mặt, hàng lông mày cau lại.
Uông Ấn đã sai người đi tới núi Đông Quan. Nhưng Phong Mặc đã chết được nhiều năm như vậy, làm sao có thể khôi phục lại từng bước chân của ông ta? Và làm sao có thể tra được những manh mối về chất độc đó?
Đêm nay, Uông Ấn trở lại sứ quán rất muộn. Không biết là vì việc bàn giao mật thám hay vì vấn đề an toàn trong chuyến trở về Đại An mà Diệp Tuy thấy tinh thần hắn có phần mệt mỏi.
Trong ấn tượng của Diệp Tuy, Uông Ấn xưa nay luôn ung dung điềm tĩnh. Tuy thần sắc và thái độ của hắn hiện giờ vẫn như vậy, nhưng khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng.
Nhận ra ánh mắt lo lắng của nàng, Uông Ấn mỉm cười, mặt mày dãn ra, dịu dàng nói: “Cô gái nhỏ, nàng đừng lo lắng. Nếu bổn tọa đã đến đây thì tất nhiên cũng sẽ trở về an toàn.”
Hai chữ “an toàn” nặng tựa nghìn cân. Hắn không chỉ vì sự an toàn của bản thân, vì sự an toàn của nàng, mà còn vì sự an toàn của các quan viên và binh sĩ.
“Đại nhân, thiếp biết. Thiếp cũng tin tưởng rằng chúng ta nhất định sẽ về nước bình an… Có điều, đại nhân, thiếp không cam lòng. Thiếp không cam cứ như vậy mà từ bỏ những manh mối về chất độc.”
Nàng biết vì sao Uông Ấn lại từ bỏ manh mối này. Bởi vì cái giá phải trả khi hợp tác với Thân Mật là quá lớn, là cái giá mà hắn không thể bỏ ra được.
Dù cho hoàng đế của Đại An nghi kị hắn, nhưng trong lòng hắn, Đại An vẫn là quan trọng nhất.
Có lẽ không ai ngờ được rằng người bị mắng là gian thần tiểu nhân, người bị bị bọn họ coi là xu nịnh cấp trên, bắt nạt cấp dưới như Uông Ấn lại coi trọng Đại An như thế.
Uông Ấn nhìn thấy rõ sự không cam lòng trong mắt Diệp Tuy, đáy lòng bỗng dưng mềm mại, không kìm được bèn nắm lấy tay nàng, đưa lên môi khẽ hôn rồi dịu giọng nói: “Cô gái nhỏ, nàng biết đấy, hiện tại bổn tọa không thể đồng ý với yêu cầu của Thân Mật, cũng không thể hợp tác với y. Nhưng nếu Thân Linh Lung đã nói như vậy, bổn tọa tuyệt đối sẽ không bỏ qua manh mối này. Bổn tọa sẽ bí mật điều tra, nàng cứ yên tâm.”
Diệp Tuy ngập ngừng, sau đó gật đầu.
Nàng luôn luôn tin ở Uông Ấn. Tuy nhiên, vào thời điểm này, nàng biết hắn chỉ đang an ủi nàng mà thôi.
Hắn sẽ không từ bỏ nguyên tắc của bản thân, điều đó cũng có nghĩa là hắn và Thân Mật sẽ không có khả năng bắt tay hợp tác gì hết.
Con người Thân Mật, tuy làm việc không chu to
“Đại nhân, thiếp…” Diệp Tuy mấp máy môi, nhưng lại ngừng lời.
Uông Ấn nắm chặt tay nàng và nhìn nàng với anh mắt rất đỗi dịu dàng, khích lệ nàng nói ra những lời tiếp theo.
Diệp Tuy nhắm mắt lại, cảm nhận rõ ràng độ ấm từ trên tay Uông Ấn truyền tới, chạm thẳng vào trong tim nàng.
Bởi sự ấm áp này mà những nỗi lo lắng và sự không cam lòng dần dần tiêu tan.
Nàng biết rõ mục đích đến Đại Ung lần này của mình rất đơn giản, chỉ là muốn tìm được thuốc giải độc cho Uông Ấn.
Manh mối đã xuất hiện, có thể nói là trong tầm tay, nhưng lại bị yêu cầu của Thân Mật tách rời ra, nàng không tài nào chạm tới được.
Trừ khi…
Diệp Tuy chậm rãi thở ra, cuối cùng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Đại nhân, thiếp có một cách, có thể tiếp cận với Thân Mật. Xin đại nhân hãy đồng ý.”
Nghe nàng nói hết câu, lòng Uông Ấn bất giác hơi nặng nề, nét mặt càng lãnh đạm hơn.
Hắn nắm tay nàng thật chặt, mở miệng hỏi: “Cô gái nhỏ, suy nghĩ của nàng… là gì?”
Tất nhiên là Uông Ấn không biết dự định của hai cha con nhà hoàng gia này. Nhưng vì lời nhắc nhở của Thân Linh Lung nên hắn đã chuẩn bị kĩ lưỡng.
Khi Vi Quan Chính nhắc tới việc sứ đoàn Đại An sắp về nước với sứ đoàn Đại Ung, Uông Ấn và nhóm thuộc hạ Đường Ngọc cũng bí mật thảo luận về những việc cần ứng phó khi rời khỏi đây.
Việc sứ đoàn Đại An về nước không có gì nguy hiểm, người thật sự gặp nguy hiểm là hắn.
Nhưng hắn là phó sứ đoàn của Đại An, là một thể với sứ đoàn. Nếu Đại Ung thật sự muốn đối phó hắn thì sứ đoàn không thể ở ngoài cuộc.
Thấy Uông Ấn đang khẩn trương ứng phó với những thủ tục trở về Đại An, trong lòng Diệp Tuy có nỗi lo lắng không lời nào diễn tả.
Chuyến đi sứ lần này đã vượt xa sự mong đợi đối với Đại An, nhưng thật ra lại chưa đạt tới sự kỳ vọng của nàng.
Bởi vì nàng không tìm được manh mối về chất độc mà Uông Ấn bị trúng.
Không đúng, thật ra cũng không thể nói như vậy. Qua những lời của Thân Linh Lung, kì thực đã có bước đột phá rất lớn. Đó là manh mối về chất độc nằm ở Thân Mật.
Có điều, Thân Mật trăm phương nghìn kế muốn lấy tính mạng của Uông Ấn. Hơn nữa, trước đó Uông Ấn đã từng từ chối y một lần. Tiếp theo nên làm thế nào đây?
Tất nhiên Thân Linh Lung có thể tiếp cận Thân Mật, nhưng những gì nàng ta tiếp xúc lại có liên quan đến ẩn vệ của Đại Ung.
Nếu liên quan đến ẩn vệ thì Thân Linh Lung đã che giấu bản thân rất tốt. Nhưng một khi nàng ta nhúng tay vào chuyện manh mối về chất độc thì sẽ bị bại lộ ngay lập tức.
Ngoài ra, theo những tin tức mà Thân Linh Lung đã cung cấp, hiện tại ngoại trừ có thể tiếp xúc với nhiệm vụ của ẩn vệ ra thì nàng ta không biết những bí mật khác.
Người tìm được chất độc năm đó thật sự là cậu ruột của Thân Mật sao? Đầu mối thật sự nằm trong tay Thân Mật sao?
Liên quan tới manh mối về thuốc độc, ngoại trừ Thân Mật ra cũng chỉ có mẹ của y biết được. Nhưng mẹ của Thân Mật đã bị giáng thành tần, đã không còn được sủng ái trong hậu cung của Đại Ung. Nếu tùy tiện sắp xếp người bên cạnh bà ta chắc chắn sẽ gây sự chú ý.
“Núi Đông Quan, núi Đông Quan…” Diệp Tuy vừa lẩm nhẩm địa danh này vừa xem bản đồ đang mở ra trước mặt, hàng lông mày cau lại.
Uông Ấn đã sai người đi tới núi Đông Quan. Nhưng Phong Mặc đã chết được nhiều năm như vậy, làm sao có thể khôi phục lại từng bước chân của ông ta? Và làm sao có thể tra được những manh mối về chất độc đó?
Đêm nay, Uông Ấn trở lại sứ quán rất muộn. Không biết là vì việc bàn giao mật thám hay vì vấn đề an toàn trong chuyến trở về Đại An mà Diệp Tuy thấy tinh thần hắn có phần mệt mỏi.
Trong ấn tượng của Diệp Tuy, Uông Ấn xưa nay luôn ung dung điềm tĩnh. Tuy thần sắc và thái độ của hắn hiện giờ vẫn như vậy, nhưng khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng.
Nhận ra ánh mắt lo lắng của nàng, Uông Ấn mỉm cười, mặt mày dãn ra, dịu dàng nói: “Cô gái nhỏ, nàng đừng lo lắng. Nếu bổn tọa đã đến đây thì tất nhiên cũng sẽ trở về an toàn.”
Hai chữ “an toàn” nặng tựa nghìn cân. Hắn không chỉ vì sự an toàn của bản thân, vì sự an toàn của nàng, mà còn vì sự an toàn của các quan viên và binh sĩ.
“Đại nhân, thiếp biết. Thiếp cũng tin tưởng rằng chúng ta nhất định sẽ về nước bình an… Có điều, đại nhân, thiếp không cam lòng. Thiếp không cam cứ như vậy mà từ bỏ những manh mối về chất độc.”
Nàng biết vì sao Uông Ấn lại từ bỏ manh mối này. Bởi vì cái giá phải trả khi hợp tác với Thân Mật là quá lớn, là cái giá mà hắn không thể bỏ ra được.
Dù cho hoàng đế của Đại An nghi kị hắn, nhưng trong lòng hắn, Đại An vẫn là quan trọng nhất.
Có lẽ không ai ngờ được rằng người bị mắng là gian thần tiểu nhân, người bị bị bọn họ coi là xu nịnh cấp trên, bắt nạt cấp dưới như Uông Ấn lại coi trọng Đại An như thế.
Uông Ấn nhìn thấy rõ sự không cam lòng trong mắt Diệp Tuy, đáy lòng bỗng dưng mềm mại, không kìm được bèn nắm lấy tay nàng, đưa lên môi khẽ hôn rồi dịu giọng nói: “Cô gái nhỏ, nàng biết đấy, hiện tại bổn tọa không thể đồng ý với yêu cầu của Thân Mật, cũng không thể hợp tác với y. Nhưng nếu Thân Linh Lung đã nói như vậy, bổn tọa tuyệt đối sẽ không bỏ qua manh mối này. Bổn tọa sẽ bí mật điều tra, nàng cứ yên tâm.”
Diệp Tuy ngập ngừng, sau đó gật đầu.
Nàng luôn luôn tin ở Uông Ấn. Tuy nhiên, vào thời điểm này, nàng biết hắn chỉ đang an ủi nàng mà thôi.
Hắn sẽ không từ bỏ nguyên tắc của bản thân, điều đó cũng có nghĩa là hắn và Thân Mật sẽ không có khả năng bắt tay hợp tác gì hết.
Con người Thân Mật, tuy làm việc không chu to
“Đại nhân, thiếp…” Diệp Tuy mấp máy môi, nhưng lại ngừng lời.
Uông Ấn nắm chặt tay nàng và nhìn nàng với anh mắt rất đỗi dịu dàng, khích lệ nàng nói ra những lời tiếp theo.
Diệp Tuy nhắm mắt lại, cảm nhận rõ ràng độ ấm từ trên tay Uông Ấn truyền tới, chạm thẳng vào trong tim nàng.
Bởi sự ấm áp này mà những nỗi lo lắng và sự không cam lòng dần dần tiêu tan.
Nàng biết rõ mục đích đến Đại Ung lần này của mình rất đơn giản, chỉ là muốn tìm được thuốc giải độc cho Uông Ấn.
Manh mối đã xuất hiện, có thể nói là trong tầm tay, nhưng lại bị yêu cầu của Thân Mật tách rời ra, nàng không tài nào chạm tới được.
Trừ khi…
Diệp Tuy chậm rãi thở ra, cuối cùng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Đại nhân, thiếp có một cách, có thể tiếp cận với Thân Mật. Xin đại nhân hãy đồng ý.”
Nghe nàng nói hết câu, lòng Uông Ấn bất giác hơi nặng nề, nét mặt càng lãnh đạm hơn.
Hắn nắm tay nàng thật chặt, mở miệng hỏi: “Cô gái nhỏ, suy nghĩ của nàng… là gì?”