Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-714
Chương 714 : Chương 714NỘI TÌNH THẬT SỰ
Nàng ta cải trang làm người hầu trong sứ quán, đi tới trước mặt Uông Ấn và Diệp Tuy.
Lúc nhìn thấy nàng ta, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu Uông Ấn là hắn cảm thấy rất thú vị.
Lúc trước, Thân Mật cũng đột ngột xuất hiện trong sứ quán như thế này, còn muốn cùng hắn thực hiện một giao dịch. Bây giờ Thân Linh Lung cũng thế.
Thân Linh Lung có thể tránh được tai mắt, lẻn vào sứ quán, an toàn xuất hiện trước mắt hắn. Điều này đã nói rõ khả năng của Thân Linh Lung không phải diện tầm thường.
Từ khi nào mà hộ vệ của sứ quán Đại Ung chỉ thùng rỗng kêu to, để mặc cho người ta tự nhiên ra vào thế này?
Thảo nào Đại Ung cũng có gan bao vây tấn công sứ quán. Hiện giờ xem ra, chỉ là Đại Ung không có mưu đồ nào khác đối với hắn, chứ sự an toàn của sứ quán nơi này rất đáng lo ngại.
Lần này, Thân Linh Lung, không, phải nói là con cháu của nhà họ Trần đến đây để nói điều gì?
Uông Ấn nhìn nàng ta với vẻ mặt không mảy may biến sắc, như thể người xuất hiện trước mặt hắn chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhưng Diệp Tuy lại không kìm lòng được mà nhìn nàng ta mấy lần.
Thân Linh Lung đến được nơi này quả thật rất không tầm thường. Lần trước gặp trên phố còn có thể nói là trùng hợp. Lần này thì sao?
Nét mặt Thân Linh Lung cũng hết sức tự nhiên, nàng ta còn nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Uông tướng quân, chắc hẳn ngài đã biết chuyện hôm đó ta trở về nhà họ Trần phải không? Ngài cho rằng ta là con gái của Trần Bão Tiết?”
Nghe nàng ta nói hết câu, Diệp Tuy kinh ngạc trong lòng, nhìn nàng ta không chớp mắt và đã nhìn ra được một vài điều. Trong mắt Thân Linh Lung không hề có sự căm hận.
Nhà họ Trần gặp tai họa lớn là bởi vì Uông Ấn. Nếu Thân Linh Lung là hậu duệ của nhà họ Trần thì khi đối mặt với Uông Ấn, nàng ta hẳn là phải mang theo sự căm hận mới đúng.
Nàng ta bình tĩnh như thế này là bởi vì che giấu quá tốt hay bởi vì trong lòng nàng ta hoàn toàn không có thù hận?
Hậu duệ của nhà họ Trần…
Thân Linh Lung mỉm cười, nói tiếp: “Uông tướng quân, chắc hẳn các người đều cho rằng ta là con cháu của nhà họ Trần thì phải. Thật ra các người đã sai rồi. Bề ngoài ta là Tam tiểu thư của nhà họ Trần, nhưng thật sự thì ta là Thân Linh Lung.”
“Hồi đó, thời gian cha ta và Trần Bão Tiết gặp chuyện rất gần nhau, gần như là nối tiếp nhau. Trần Bão Tiết chết vì kế li gián của Uông tướng quân. Nhưng e rằng Uông tướng quân cũng không rõ, người tìm kiếm thuốc độc, muốn đưa cha ta vào chỗ chết lúc trước chính là Trần Bão Tiết.”
Nàng ta vừa nói dứt lời, Diệp Tuy liền nheo mắt lại, trong lòng chấn động.
Trần Bão Tiết là chiến thần của Đại Ung, chiến công hiển hách, có đức độ, lại là rường cột trong triều. Người như ông ta sao có thể đầu độc, hãm hãi thái tử?
“Có đức độ? Trần Bão Tiết là chiến thần, đúng là có chiến công chói lọi. Nhưng ông ta hoàn toàn không xứng với ba chữ ‘có đức độ’! Uông tướng quân, vì sao kế li gián năm đó của ngài lại dễ dàng thành công đến vậy? Chính là bởi vì Trần Bão Tiết quả thật có dã tâm. Những điều mà ngài cho loan truyền không phải là giả đâu.”
“Ông ta biết cha ta là người tài giỏi. Ông ta biết rõ nếu địa vị của cha ta vững chắc thì ông ta sẽ không có hy vọng cướp ngôi. Cho nên, trước mặt ông nội của ta… Không, không thể gọi là ông nội, chỉ có thể gọi là hoàng thượng. Trước mặt hoàng thượng, Trần Bão Tiết đã ra sức đặt điều, nói rằng cha ta bí mật mưu đồ làm phản. Thật ra, người thật sự có mưu đồ làm phản là ông ta mới đúng.”
“Đáng tiếc là, ‘chim tước có mưu đồ muốn nuốt cả bầu trời, nhưng lại không có sức để nuốt’. Cho dù là cha ta hay Trần Bão Tiết thì cũng đều quá non nớt trước mặt hoàng thượng. Hoàng thượng đã lợi dụng Trần Bão Tiết để đối phó với cha ta. Sau đó, lợi dụng kế li gián của Uông tướng quân để tiêu diệt nhà họ Trần. Một công đôi việc, loại bỏ được hai người có mối đe dọa cực kì to lớn đối với ngai vàng. Hoàng thượng mới là người thắng lớn nhất.”
“Cha ta là con trai của hoàng thượng, người ta nói máu mủ tình thâm. Nhưng như thế thì đã sao? Đứng trước ngai vàng thì tất cả đều không đáng một xu.”
Nghe được những bí mật này của hoàng gia, Diệp Tuy vô thức liếc nhìn Uông Ấn, trong lòng đang suy nghĩ những lời Thân Linh Lung vừa nói là thật hay giả.
Trong nhà đế vương không có tình cảm cha con, nếu quả thật là như vậy thì những chuyện đấu đá bí mật của hoàng tộc Đại Ung còn tàn khốc hơn cả Đại An.
Chỉ dựa vào lời nói từ một phía của Thân Linh Lung, tất nhiên là Uông Ấn và Diệp Tuy sẽ không có suy đoán, quyết định gì, chỉ tiếp tục suy nghĩ về mục đích đến của nàng ta.
“Uông tướng quân, có lẽ các người cũng không biết mẹ ta là chị em họ với con dâu của Trần Bão Tiết. Tuổi của ta và Tam cô nương nhà họ Trần cũng xấp xỉ, từ nhỏ đã có dáng dấp rất giống nhau.”
“Năm ấy, khi hoàng thượng đuổi cùng giết tận thái tử, ta được gia nhân trung thành trong nhà cứu được, sau đó trở thành cô nương của nhà họ Trần. Khi đó, hoàng thượng cảm thấy hối hận sau khi chém chết Trần Bão Tiết. Không có chiến thần, quân đội Đại Ung liền rối tinh rối mù. Đại Ung cũng không còn hy vọng chinh phục thiên hạ nữa.”
Nói rồi, nàng ta chăm chú nhìn Uông Ấn với ánh mắt không hề né tránh, hòng chứng minh những lời mình nói là sự thật.
Cuối cùng Diệp Tuy lên tiếng trước: “Vậy cô nương tìm đến chúng ta là có ý gì? Nếu vẫn là những lời như đối phó với Đại Ung thì không cần phải nói nữa.”
Thân Linh Lung có thể thuận lợi ra vào sứ quán, có thể thấy được là nàng ta có lực lượng chống lưng. Diệp Tuy không dám tùy tiện phán đoán về nội tình trong những lời nói của nàng ta, cũng như người đứng sau lưng nàng ta.
Thân Linh Lung hơi khom người với Diệp Tuy, cười đáp: “Tướng quân phu nhân, lần trước là ta đường đột. Lần này ta đến vẫn là muốn làm một giao dịch với Uông tướng quân. Nhưng nội dung giao dịch không phải là manh mối về loại độc trong người Uông tướng quân, mà liên quan đến ẩn vệ của Đại Ung cài cắm vào Đại An.”
Nàng ta vừa nhắc đến hai chữ “ẩn vệ”, bầu không khí trong phòng liền đột nhiên thay đổi. Ngay cả hơi thở trên người Uông Ấn cũng dường như khác hẳn.
Nói tới đây, ánh mắt Thân Linh Lung vẫn không hề né tránh: “Thế nào, Uông tướng quân không tin ta sao? Ta có thể nói với ngài ngay bây giờ.”
Nàng ta cải trang làm người hầu trong sứ quán, đi tới trước mặt Uông Ấn và Diệp Tuy.
Lúc nhìn thấy nàng ta, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu Uông Ấn là hắn cảm thấy rất thú vị.
Lúc trước, Thân Mật cũng đột ngột xuất hiện trong sứ quán như thế này, còn muốn cùng hắn thực hiện một giao dịch. Bây giờ Thân Linh Lung cũng thế.
Thân Linh Lung có thể tránh được tai mắt, lẻn vào sứ quán, an toàn xuất hiện trước mắt hắn. Điều này đã nói rõ khả năng của Thân Linh Lung không phải diện tầm thường.
Từ khi nào mà hộ vệ của sứ quán Đại Ung chỉ thùng rỗng kêu to, để mặc cho người ta tự nhiên ra vào thế này?
Thảo nào Đại Ung cũng có gan bao vây tấn công sứ quán. Hiện giờ xem ra, chỉ là Đại Ung không có mưu đồ nào khác đối với hắn, chứ sự an toàn của sứ quán nơi này rất đáng lo ngại.
Lần này, Thân Linh Lung, không, phải nói là con cháu của nhà họ Trần đến đây để nói điều gì?
Uông Ấn nhìn nàng ta với vẻ mặt không mảy may biến sắc, như thể người xuất hiện trước mặt hắn chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhưng Diệp Tuy lại không kìm lòng được mà nhìn nàng ta mấy lần.
Thân Linh Lung đến được nơi này quả thật rất không tầm thường. Lần trước gặp trên phố còn có thể nói là trùng hợp. Lần này thì sao?
Nét mặt Thân Linh Lung cũng hết sức tự nhiên, nàng ta còn nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Uông tướng quân, chắc hẳn ngài đã biết chuyện hôm đó ta trở về nhà họ Trần phải không? Ngài cho rằng ta là con gái của Trần Bão Tiết?”
Nghe nàng ta nói hết câu, Diệp Tuy kinh ngạc trong lòng, nhìn nàng ta không chớp mắt và đã nhìn ra được một vài điều. Trong mắt Thân Linh Lung không hề có sự căm hận.
Nhà họ Trần gặp tai họa lớn là bởi vì Uông Ấn. Nếu Thân Linh Lung là hậu duệ của nhà họ Trần thì khi đối mặt với Uông Ấn, nàng ta hẳn là phải mang theo sự căm hận mới đúng.
Nàng ta bình tĩnh như thế này là bởi vì che giấu quá tốt hay bởi vì trong lòng nàng ta hoàn toàn không có thù hận?
Hậu duệ của nhà họ Trần…
Thân Linh Lung mỉm cười, nói tiếp: “Uông tướng quân, chắc hẳn các người đều cho rằng ta là con cháu của nhà họ Trần thì phải. Thật ra các người đã sai rồi. Bề ngoài ta là Tam tiểu thư của nhà họ Trần, nhưng thật sự thì ta là Thân Linh Lung.”
“Hồi đó, thời gian cha ta và Trần Bão Tiết gặp chuyện rất gần nhau, gần như là nối tiếp nhau. Trần Bão Tiết chết vì kế li gián của Uông tướng quân. Nhưng e rằng Uông tướng quân cũng không rõ, người tìm kiếm thuốc độc, muốn đưa cha ta vào chỗ chết lúc trước chính là Trần Bão Tiết.”
Nàng ta vừa nói dứt lời, Diệp Tuy liền nheo mắt lại, trong lòng chấn động.
Trần Bão Tiết là chiến thần của Đại Ung, chiến công hiển hách, có đức độ, lại là rường cột trong triều. Người như ông ta sao có thể đầu độc, hãm hãi thái tử?
“Có đức độ? Trần Bão Tiết là chiến thần, đúng là có chiến công chói lọi. Nhưng ông ta hoàn toàn không xứng với ba chữ ‘có đức độ’! Uông tướng quân, vì sao kế li gián năm đó của ngài lại dễ dàng thành công đến vậy? Chính là bởi vì Trần Bão Tiết quả thật có dã tâm. Những điều mà ngài cho loan truyền không phải là giả đâu.”
“Ông ta biết cha ta là người tài giỏi. Ông ta biết rõ nếu địa vị của cha ta vững chắc thì ông ta sẽ không có hy vọng cướp ngôi. Cho nên, trước mặt ông nội của ta… Không, không thể gọi là ông nội, chỉ có thể gọi là hoàng thượng. Trước mặt hoàng thượng, Trần Bão Tiết đã ra sức đặt điều, nói rằng cha ta bí mật mưu đồ làm phản. Thật ra, người thật sự có mưu đồ làm phản là ông ta mới đúng.”
“Đáng tiếc là, ‘chim tước có mưu đồ muốn nuốt cả bầu trời, nhưng lại không có sức để nuốt’. Cho dù là cha ta hay Trần Bão Tiết thì cũng đều quá non nớt trước mặt hoàng thượng. Hoàng thượng đã lợi dụng Trần Bão Tiết để đối phó với cha ta. Sau đó, lợi dụng kế li gián của Uông tướng quân để tiêu diệt nhà họ Trần. Một công đôi việc, loại bỏ được hai người có mối đe dọa cực kì to lớn đối với ngai vàng. Hoàng thượng mới là người thắng lớn nhất.”
“Cha ta là con trai của hoàng thượng, người ta nói máu mủ tình thâm. Nhưng như thế thì đã sao? Đứng trước ngai vàng thì tất cả đều không đáng một xu.”
Nghe được những bí mật này của hoàng gia, Diệp Tuy vô thức liếc nhìn Uông Ấn, trong lòng đang suy nghĩ những lời Thân Linh Lung vừa nói là thật hay giả.
Trong nhà đế vương không có tình cảm cha con, nếu quả thật là như vậy thì những chuyện đấu đá bí mật của hoàng tộc Đại Ung còn tàn khốc hơn cả Đại An.
Chỉ dựa vào lời nói từ một phía của Thân Linh Lung, tất nhiên là Uông Ấn và Diệp Tuy sẽ không có suy đoán, quyết định gì, chỉ tiếp tục suy nghĩ về mục đích đến của nàng ta.
“Uông tướng quân, có lẽ các người cũng không biết mẹ ta là chị em họ với con dâu của Trần Bão Tiết. Tuổi của ta và Tam cô nương nhà họ Trần cũng xấp xỉ, từ nhỏ đã có dáng dấp rất giống nhau.”
“Năm ấy, khi hoàng thượng đuổi cùng giết tận thái tử, ta được gia nhân trung thành trong nhà cứu được, sau đó trở thành cô nương của nhà họ Trần. Khi đó, hoàng thượng cảm thấy hối hận sau khi chém chết Trần Bão Tiết. Không có chiến thần, quân đội Đại Ung liền rối tinh rối mù. Đại Ung cũng không còn hy vọng chinh phục thiên hạ nữa.”
Nói rồi, nàng ta chăm chú nhìn Uông Ấn với ánh mắt không hề né tránh, hòng chứng minh những lời mình nói là sự thật.
Cuối cùng Diệp Tuy lên tiếng trước: “Vậy cô nương tìm đến chúng ta là có ý gì? Nếu vẫn là những lời như đối phó với Đại Ung thì không cần phải nói nữa.”
Thân Linh Lung có thể thuận lợi ra vào sứ quán, có thể thấy được là nàng ta có lực lượng chống lưng. Diệp Tuy không dám tùy tiện phán đoán về nội tình trong những lời nói của nàng ta, cũng như người đứng sau lưng nàng ta.
Thân Linh Lung hơi khom người với Diệp Tuy, cười đáp: “Tướng quân phu nhân, lần trước là ta đường đột. Lần này ta đến vẫn là muốn làm một giao dịch với Uông tướng quân. Nhưng nội dung giao dịch không phải là manh mối về loại độc trong người Uông tướng quân, mà liên quan đến ẩn vệ của Đại Ung cài cắm vào Đại An.”
Nàng ta vừa nhắc đến hai chữ “ẩn vệ”, bầu không khí trong phòng liền đột nhiên thay đổi. Ngay cả hơi thở trên người Uông Ấn cũng dường như khác hẳn.
Nói tới đây, ánh mắt Thân Linh Lung vẫn không hề né tránh: “Thế nào, Uông tướng quân không tin ta sao? Ta có thể nói với ngài ngay bây giờ.”