Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-707
Chương 707 : Chương 707TRƯỚC KHI DỰ TIỆC
Thừa Thái Đế cũng đang nghĩ đến chuyện mười lăm năm trước.
Mười lăm năm trước, vì kế li gián của Uông Ấn mà ông ta đã ra lệnh giết chết Trần Bão Tiết.
Khi đó, ông ta chỉ cho rằng Trần Bão Tiết “công cao lấn chủ”, đã trở thành mối đe dọa đối với ngai vàng của ông ta, vì vậy mới có hành động đó. Nhưng sau đó ông ta lại vô cùng hối hận.
Thừa Thái Đế không ngờ Đại Ung lại rối loạn lớn như vậy sau cái chết của Trần Bão Tiết. Tình hình nước nhà càng lúc càng đi xuống, và Trần Bão Tiết chính là ranh giới.
Đôi khi, Thừa Thái Đế luôn nghĩ rằng có phải mình đã làm sai hay không. Đáng tiếc là cho dù ông ta làm đúng hay sai thì Trần Bão Tiết cũng đã chết.
Tình hình hiện nay của Đại An cũng giống như Đại Ung năm đó sao?
Nói kĩ ra thì Uông Ấn chính là một Trần Bão Tiết khác mà thôi.
Nếu ông ta đã giết Trần Bão Tiết thì hẳn là Vĩnh Chiêu Đế cũng sẽ giết Uông Ấn.
Đây không phải là ông ta làm sai, mà tất cả hoàng đế trong thiên hạ đều sẽ làm như thế.
Nghĩ tới đây, Thừa Thái Đế gật đầu, nói: “Đã vậy thì cứ làm theo cách con nói đi.”
Ông ta cũng rất muốn biết, Đại An sẽ có sự thay đổi như thế nào sau cái chết của rường cột nước nhà là Uông Ấn.
Đại An cũng sẽ suy tàn, đây chính là chuyện tốt đối với Đại Ung.
“Trẫm nghe nói, võ nghệ của Uông Ấn thâm sâu khó dò. Không dễ đối phó với người như hắn. Con phải lên kế hoạch cho thật cẩn thận. Lực lượng bí mật trong triều giao cho con bố trí. Nếu đã muốn làm thì nhất định không thể có thất bại.”
“Vâng, thưa phụ hoàng! Nhi thần đã biết, xin phụ hoàng cứ yên tâm. Nhi thần nhất định sẽ làm tốt việc này.” Thân Mật đáp, cố gắng làm dịu sự phấn khích trong lòng.
Y đang lo không có cơ hội nhúng tay vào nhân lực nấp trong chỗ tối của thành Trường Ung. Hiện tại có lí do quang minh chính đại này, y chắc chắn sẽ chiếm số nhân lực này làm của riêng.
Cho dù không thể chiếm làm của riêng thì cũng phải cài cắm người của mình vào. Đối với y mà nói, chỉ như vậy đã là có thu hoạch lớn.
Chưa kể còn có công diệt trừ Uông Ấn.
Dĩ nhiên, việc này quá quan trọng. Y nhất định phải làm đến mức tốt nhất, phải đảm bảo tuyệt đối không thể có sai sót.
Sau khi Chúc tiên sinh biết về kế hoạch này, ông ta nói với vẻ lo lắng: “Điện hạ, hai nước còn không chém sứ thần đôi bên trong khi giao chiến. Đối phó với Uông Ấn vào lúc này không phải là thời điểm thích hợp. Mong điện hạ nghĩ lại!”
Ông ta luôn cảm thấy Thân Mật và Thừa Thái Đế đã nghĩ quá đơn giản. Bất kể hoàng đế của Đại An nghi kị Uông Ấn như thế nào thì hiện tại Uông Ấn đang là khách của Đại Ung. Sao có thể lên kế hoạch giết hắn tại Đại Ung?
Hơn nữa, Uông Ấn quá lợi hại. Hắn đã có gan tới Đại Ung thì đương nhiên là đã có cách đảm bảo cho sự an nguy của bản thân.
Chúc tiên sinh thật sự lo rằng Thân Mật làm vậy sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Nghe thấy thế, sắc mặt Thân Mật liền sa sầm, y nói: “Chúc tiên sinh, ông không cần phải lo lắng nhiều về việc này. Bổn điện hạ tự có cách.” Chúc tiên sinh là người có tầm nhìn hạn hẹp, không nhìn rõ tình hình. Giờ Uông Ấn đang ở Đại Ung, đây chính là cơ hội ra tay tốt nhất. Còn về những chuyện khác, một khi Uông Ấn chết rồi thì hết thảy đều không đáng lo nghĩ.
“Điện hạ…” Chúc tiên sinh còn muốn nói gì nữa, nhưng đã bị Thân Mật giơ tay ngăn lại.
“Việc này, bổn điện hạ đã quyết định. Đó cũng là ý của phụ hoàng ta. Chúc tiên sinh không cần nói nhiều, ông cứ làm tốt việc mà bổn điện hạ đã giao là được.” Thân Mật nói với thái độ rất kiên quyết.
Y liếc nhìn Chúc tiên sinh với vẻ không vui và càng thấy không hài lòng với ông ta.
Chúc tiên sinh làm việc cứ sợ này sợ nọ. Ông ta đã không thích hợp để theo hầu y nữa.
Sau khi loại bỏ được Uông Ấn, y sẽ chuyển Chúc tiên sinh đi.
Có điều, ông ta đã biết quá nhiều chuyện, tạm thời còn phải vỗ yên mới được.
Thân Mật ngẫm nghĩ chốc lát rồi cười nói: “Chúc tiên sinh, đúng là Uông Ấn rất khó đối phó. Nhưng hắn có thể địch lại được cả Đại Ung sao? Thật ra việc này thực hiện rất dễ. Chúng ta không nói thì ai biết Uông Ấn đã chết như thế nào?”
Đại Ung sẽ không bao giờ thừa nhận việc này, cho nên hoàn toàn có thể trốn trách nhiệm.
Tuy nhiên, cẩn thận là đúng. Phải điều động đến cả lực lượng bí mật trong thành Trường Ung thì phải tìm khoảng thời gian mà Uông Ấn buông lỏng nhất.
Thân Mật lao công khổ tứ suy nghĩ, cuối cùng vài ngày sau đã có một chủ định. Có điều, y phải thảo luận với trưởng sứ đoàn đón tiếp của Đại Ung là Đậu Hiến mới được.
Sau khi nhận được lời mời của Đậu Hiến, Vi Quan Chính nói với Uông Ấn chuyện này: “Uông tướng quân, Đậu đại nhân thết tiệc trong phủ, mời chúng ta cùng đến tham gia, có thể dẫn theo phu nhân đi cùng.”
Uông Ấn thoáng nghĩ ngợi rồi đáp: “Vi đại nhân, bổn tướng sẽ tham gia. Nhưng về phần phu nhân của bổn tướng thì không cần thiết. Dù sao Vi đại cũng không dẫn theo phu nhân của ngài tới đây, bổn tướng dẫn theo phu nhân của mình đi dự tiệc cũng không hay.”
Hắn không biết vì sao Đậu Hiến lại cố ý đưa ta yêu cầu muốn mời phu nhân của hắn tham gia. Việc này hơi kỳ lạ.
Chẳng lẽ Diệp Tuy đã thu hút sự chú ý của sứ đoàn tiếp đãi của Đại Ung?
Uông Ấn sực nhớ ra những lời bẩm báo của Vương Bạch.
Vương Bạch có nói rằng lúc Diệp Tuy rời khỏi hoàng cung, Thân Mật cũng vừa vặn có ở trong cung. Y còn đứng yên không nhúc nhích nhìn Diệp Tuy rời đi.
Sau đó, Uông Ấn và Diệp Tuy gặp Thân Linh Lung nên hắn không truy cứu chuyện mà Vương Bạch đã bẩm bảo, nhưng càng đề phòng Thân Mật hơn.
Thân Mật muốn gặp Diệp Tuy sao?
Ha, sao hắn có thể dẫn theo nàng đến yến tiệc được?
Song Uông Ấn không ngờ hắn sẽ nhận được một mật báo trước khi chuẩn bị dự tiệc.
Trong đó có viết: Yến tiệc là bẫy, cẩn thận tính mạng.
Mật báo này được giấu trong bữa ăn gửi vào sứ quán Đại Ung, không có bất cứ ký hiệu nào của người gửi, chỉ có mấy chữ kia.
Những gì viết trong mật báo này là thật hay giả? Là ai gửi lời nhắc nhở cho hắn?
“Đại nhân, thà tin còn hơn không. Thiếp cho rằng không nên tham gia yến tiệc này.” Diệp Tuy nói, trong lòng không khỏi lấy làm kinh hãi.
“Yến tiệc bẫy”, Đậu Yến mở tiệc là để đối phó với Uông Ấn? Đại Ung muốn gây bất lợi cho Uông Ấn? .
Hiện giờ bọn họ đang đi sứ sang Đại Ung, là khách của Đại Ung, Đại Ung có trách nhiệm phải bảo vệ bọn họ. Lẽ nào Đại Ung còn có thể sát hại Uông Ấn?
Chuyện này không có lí do. Nhưng lỡ như Đại Ung nổi điên…
Thấy Uông Ấn trầm ngâm, Diệp Tuy nói tiếp, giọng nói có phần lo lắng: “Đại nhân, cần phải đề phòng kẻ bất nhân. Nếu thật sự có người muốn đối phó với chàng thì họ nhất định sẽ tranh thủ lúc thế lực của chàng yếu nhất. Đó chính là thời điểm đi sứ này.”
Nàng đột nhiên nhớ tới lại chuyện trong kiếp trước. Nay đã sắp hết mùa thu, Uông Ấn vẫn bình yên vô sự, nhưng điều đó không có nghĩa là nguy cơ mất mạng đã được loại trừ.
Bữa tiệc này sẽ là mối nguy lớn sao?
Nghe nàng nói xong, Uông Ấn gật đầu, đáp: “Cô gái nhỏ, bổn tọa sẽ tham gia yến tiệc này. Bổn tọa cũng muốn biết có điều gì đang chờ bổn tọa!”
Thừa Thái Đế cũng đang nghĩ đến chuyện mười lăm năm trước.
Mười lăm năm trước, vì kế li gián của Uông Ấn mà ông ta đã ra lệnh giết chết Trần Bão Tiết.
Khi đó, ông ta chỉ cho rằng Trần Bão Tiết “công cao lấn chủ”, đã trở thành mối đe dọa đối với ngai vàng của ông ta, vì vậy mới có hành động đó. Nhưng sau đó ông ta lại vô cùng hối hận.
Thừa Thái Đế không ngờ Đại Ung lại rối loạn lớn như vậy sau cái chết của Trần Bão Tiết. Tình hình nước nhà càng lúc càng đi xuống, và Trần Bão Tiết chính là ranh giới.
Đôi khi, Thừa Thái Đế luôn nghĩ rằng có phải mình đã làm sai hay không. Đáng tiếc là cho dù ông ta làm đúng hay sai thì Trần Bão Tiết cũng đã chết.
Tình hình hiện nay của Đại An cũng giống như Đại Ung năm đó sao?
Nói kĩ ra thì Uông Ấn chính là một Trần Bão Tiết khác mà thôi.
Nếu ông ta đã giết Trần Bão Tiết thì hẳn là Vĩnh Chiêu Đế cũng sẽ giết Uông Ấn.
Đây không phải là ông ta làm sai, mà tất cả hoàng đế trong thiên hạ đều sẽ làm như thế.
Nghĩ tới đây, Thừa Thái Đế gật đầu, nói: “Đã vậy thì cứ làm theo cách con nói đi.”
Ông ta cũng rất muốn biết, Đại An sẽ có sự thay đổi như thế nào sau cái chết của rường cột nước nhà là Uông Ấn.
Đại An cũng sẽ suy tàn, đây chính là chuyện tốt đối với Đại Ung.
“Trẫm nghe nói, võ nghệ của Uông Ấn thâm sâu khó dò. Không dễ đối phó với người như hắn. Con phải lên kế hoạch cho thật cẩn thận. Lực lượng bí mật trong triều giao cho con bố trí. Nếu đã muốn làm thì nhất định không thể có thất bại.”
“Vâng, thưa phụ hoàng! Nhi thần đã biết, xin phụ hoàng cứ yên tâm. Nhi thần nhất định sẽ làm tốt việc này.” Thân Mật đáp, cố gắng làm dịu sự phấn khích trong lòng.
Y đang lo không có cơ hội nhúng tay vào nhân lực nấp trong chỗ tối của thành Trường Ung. Hiện tại có lí do quang minh chính đại này, y chắc chắn sẽ chiếm số nhân lực này làm của riêng.
Cho dù không thể chiếm làm của riêng thì cũng phải cài cắm người của mình vào. Đối với y mà nói, chỉ như vậy đã là có thu hoạch lớn.
Chưa kể còn có công diệt trừ Uông Ấn.
Dĩ nhiên, việc này quá quan trọng. Y nhất định phải làm đến mức tốt nhất, phải đảm bảo tuyệt đối không thể có sai sót.
Sau khi Chúc tiên sinh biết về kế hoạch này, ông ta nói với vẻ lo lắng: “Điện hạ, hai nước còn không chém sứ thần đôi bên trong khi giao chiến. Đối phó với Uông Ấn vào lúc này không phải là thời điểm thích hợp. Mong điện hạ nghĩ lại!”
Ông ta luôn cảm thấy Thân Mật và Thừa Thái Đế đã nghĩ quá đơn giản. Bất kể hoàng đế của Đại An nghi kị Uông Ấn như thế nào thì hiện tại Uông Ấn đang là khách của Đại Ung. Sao có thể lên kế hoạch giết hắn tại Đại Ung?
Hơn nữa, Uông Ấn quá lợi hại. Hắn đã có gan tới Đại Ung thì đương nhiên là đã có cách đảm bảo cho sự an nguy của bản thân.
Chúc tiên sinh thật sự lo rằng Thân Mật làm vậy sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Nghe thấy thế, sắc mặt Thân Mật liền sa sầm, y nói: “Chúc tiên sinh, ông không cần phải lo lắng nhiều về việc này. Bổn điện hạ tự có cách.” Chúc tiên sinh là người có tầm nhìn hạn hẹp, không nhìn rõ tình hình. Giờ Uông Ấn đang ở Đại Ung, đây chính là cơ hội ra tay tốt nhất. Còn về những chuyện khác, một khi Uông Ấn chết rồi thì hết thảy đều không đáng lo nghĩ.
“Điện hạ…” Chúc tiên sinh còn muốn nói gì nữa, nhưng đã bị Thân Mật giơ tay ngăn lại.
“Việc này, bổn điện hạ đã quyết định. Đó cũng là ý của phụ hoàng ta. Chúc tiên sinh không cần nói nhiều, ông cứ làm tốt việc mà bổn điện hạ đã giao là được.” Thân Mật nói với thái độ rất kiên quyết.
Y liếc nhìn Chúc tiên sinh với vẻ không vui và càng thấy không hài lòng với ông ta.
Chúc tiên sinh làm việc cứ sợ này sợ nọ. Ông ta đã không thích hợp để theo hầu y nữa.
Sau khi loại bỏ được Uông Ấn, y sẽ chuyển Chúc tiên sinh đi.
Có điều, ông ta đã biết quá nhiều chuyện, tạm thời còn phải vỗ yên mới được.
Thân Mật ngẫm nghĩ chốc lát rồi cười nói: “Chúc tiên sinh, đúng là Uông Ấn rất khó đối phó. Nhưng hắn có thể địch lại được cả Đại Ung sao? Thật ra việc này thực hiện rất dễ. Chúng ta không nói thì ai biết Uông Ấn đã chết như thế nào?”
Đại Ung sẽ không bao giờ thừa nhận việc này, cho nên hoàn toàn có thể trốn trách nhiệm.
Tuy nhiên, cẩn thận là đúng. Phải điều động đến cả lực lượng bí mật trong thành Trường Ung thì phải tìm khoảng thời gian mà Uông Ấn buông lỏng nhất.
Thân Mật lao công khổ tứ suy nghĩ, cuối cùng vài ngày sau đã có một chủ định. Có điều, y phải thảo luận với trưởng sứ đoàn đón tiếp của Đại Ung là Đậu Hiến mới được.
Sau khi nhận được lời mời của Đậu Hiến, Vi Quan Chính nói với Uông Ấn chuyện này: “Uông tướng quân, Đậu đại nhân thết tiệc trong phủ, mời chúng ta cùng đến tham gia, có thể dẫn theo phu nhân đi cùng.”
Uông Ấn thoáng nghĩ ngợi rồi đáp: “Vi đại nhân, bổn tướng sẽ tham gia. Nhưng về phần phu nhân của bổn tướng thì không cần thiết. Dù sao Vi đại cũng không dẫn theo phu nhân của ngài tới đây, bổn tướng dẫn theo phu nhân của mình đi dự tiệc cũng không hay.”
Hắn không biết vì sao Đậu Hiến lại cố ý đưa ta yêu cầu muốn mời phu nhân của hắn tham gia. Việc này hơi kỳ lạ.
Chẳng lẽ Diệp Tuy đã thu hút sự chú ý của sứ đoàn tiếp đãi của Đại Ung?
Uông Ấn sực nhớ ra những lời bẩm báo của Vương Bạch.
Vương Bạch có nói rằng lúc Diệp Tuy rời khỏi hoàng cung, Thân Mật cũng vừa vặn có ở trong cung. Y còn đứng yên không nhúc nhích nhìn Diệp Tuy rời đi.
Sau đó, Uông Ấn và Diệp Tuy gặp Thân Linh Lung nên hắn không truy cứu chuyện mà Vương Bạch đã bẩm bảo, nhưng càng đề phòng Thân Mật hơn.
Thân Mật muốn gặp Diệp Tuy sao?
Ha, sao hắn có thể dẫn theo nàng đến yến tiệc được?
Song Uông Ấn không ngờ hắn sẽ nhận được một mật báo trước khi chuẩn bị dự tiệc.
Trong đó có viết: Yến tiệc là bẫy, cẩn thận tính mạng.
Mật báo này được giấu trong bữa ăn gửi vào sứ quán Đại Ung, không có bất cứ ký hiệu nào của người gửi, chỉ có mấy chữ kia.
Những gì viết trong mật báo này là thật hay giả? Là ai gửi lời nhắc nhở cho hắn?
“Đại nhân, thà tin còn hơn không. Thiếp cho rằng không nên tham gia yến tiệc này.” Diệp Tuy nói, trong lòng không khỏi lấy làm kinh hãi.
“Yến tiệc bẫy”, Đậu Yến mở tiệc là để đối phó với Uông Ấn? Đại Ung muốn gây bất lợi cho Uông Ấn? .
Hiện giờ bọn họ đang đi sứ sang Đại Ung, là khách của Đại Ung, Đại Ung có trách nhiệm phải bảo vệ bọn họ. Lẽ nào Đại Ung còn có thể sát hại Uông Ấn?
Chuyện này không có lí do. Nhưng lỡ như Đại Ung nổi điên…
Thấy Uông Ấn trầm ngâm, Diệp Tuy nói tiếp, giọng nói có phần lo lắng: “Đại nhân, cần phải đề phòng kẻ bất nhân. Nếu thật sự có người muốn đối phó với chàng thì họ nhất định sẽ tranh thủ lúc thế lực của chàng yếu nhất. Đó chính là thời điểm đi sứ này.”
Nàng đột nhiên nhớ tới lại chuyện trong kiếp trước. Nay đã sắp hết mùa thu, Uông Ấn vẫn bình yên vô sự, nhưng điều đó không có nghĩa là nguy cơ mất mạng đã được loại trừ.
Bữa tiệc này sẽ là mối nguy lớn sao?
Nghe nàng nói xong, Uông Ấn gật đầu, đáp: “Cô gái nhỏ, bổn tọa sẽ tham gia yến tiệc này. Bổn tọa cũng muốn biết có điều gì đang chờ bổn tọa!”