Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-684
Chương 684 : Chương 684KHỞI HÀNH
Vào cuối tháng bảy, sứ đoàn của Đại An rời khỏi Kinh Triệu.
Trưởng sứ đoàn là tự khanh Hồng Lư Tự - Vi Quan Chính. Ông ta nhận lấy phù tiết* từ tay Vĩnh Chiêu Đế, sau đó dẫn đoàn sứ thần hơn hai trăm người cùng một nghìn binh sĩ, hùng dũng xuất phát từ Kinh Triệu.
(*) Phù tiết: Vật làm tin khi vua cử người đi sứ hoặc dùng để điều động binh lính.
Khi đoàn sứ thần tới đạo Nhạn Tây đã là trung tuần tháng tám. Cùng lúc đó, Uông Ấn cũng dẫn theo Diệp Tuy và đề kỵ rời khỏi nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ.
Họ sẽ tập hợp với đoàn sứ thần tại thành Nhạn Châu.
Vốn dĩ Uông Ấn là phó sứ đoàn thì phải hồi kinh nhận mệnh lệnh. Nhưng từ Đại An đi sang Đại Ung phải đi qua đạo Nhạn Tây. Uông Ấn lấy lý do phải thu xếp cho Nhạn Tây Vệ và hiểu rõ ám vệ, đã thỉnh cầu Vĩnh Chiêu Đế cho hắn tập hợp với đoàn sứ thần tại đạo Nhạn Tây.
Dĩ nhiên là Vĩnh Chiêu Đế chấp thuận thỉnh cầu đó của Uông Ấn.
Chỉ cần hắn có thể giao hết ám vệ ra thì đế vương đương nhiên sẽ đồng ý với yêu cầu cỏn con vặt vãnh này rồi.
Uông Ấn giao lại mọi việc của Nhạn Tây Vệ cho Mục Thái Trừng, đồng thời lệnh cho các binh sĩ Nhạn Tây Vệ tiếp tục tập luyện “trận đồ Xuân Đình”. Sau đó, hắn dẫn theo Diệp Tuy lên đường.
Chuyến này, Uông Ấn dẫn theo rất nhiều người đi sang Đại Ung. Ngoài đề kỵ ra còn có hơn một nghìn binh sĩ Nhạn Tây Vệ.
Ngoài ra, sứ đoàn còn dẫn theo một nghìn binh sĩ để bảo vệ quan viên trong sứ đoàn, nhằm thể hiện sự uy phong của quân đội Đại An.
Nói như vậy, số lượng các binh sĩ đi sang Đại Ung không hề ít. Và những binh sĩ này đều do Uông Ấn thống lĩnh.
Thời điểm Uông Ấn xuất hiện tại phủ quan sát sứ của đạo Nhạn Tây, các quan viên trong đoàn sứ thần do Vi Quan Chính dẫn đầu lập tức liền rơi vào trầm lặng, tim bất giác khẽ run lên.
Uông Ấn, Uông đốc chủ, Uông đại tướng quân, Uông phó sứ đang xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cho dù Uông Ấn đã rời khỏi Đề Xưởng nhưng trong ấn tượng và ký ức của các quan viên đều dừng lại ở thời điểm hắn vẫn còn là Uông đốc chủ. Bọn họ vĩnh viễn không thể quên được hình ảnh hắn mặc y phục Minh Xà màu đỏ.
Hiện tại, y phục Minh Xà đã được thay thế bằng áo giáp bạc. So với trước kia, hắn bớt đi chút sát khí đáng sợ nhưng lại nhiều thêm sự uy nghiêm không thể chống lại.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, các quan viên trong đoàn sứ thần cảm thấy Uông đốc chủ của bây giờ… À, không, Uông tướng quân của bây giờ càng khiến người ta e sợ hơn trước đây.
Tất cả các quan viên nhất thời đều hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn Uông Ấn.
Cuối cùng Vi Quan Chính lên tiếng: “Uông tướng quân, ngài đã tới rồi sao? Vừa nãy bổn quan còn nhắc đến ngài…”
Vi Quan Chính là quan viên tam phẩm trong triều, tất nhiên là sẽ tiếp xúc không ít với Uông Ấn. Tuy hiện tại ông ta và Uông Ấn cùng cấp bậc, nhưng vẫn quen xưng hô tôn kính với hắn.
Ngay cả quan viên của Tam Tỉnh cũng xưng hô tôn kính với Uông Ấn thì một cửu tự khanh như ông ta đương nhiên là cũng vậy.
Mặc dù lần này đi sứ sang Đại Ung, ông ta là trưởng sứ đoàn, Uông Ấn là phó sứ đoàn, trên danh nghĩa, chức vụ của Uông Ấn còn thấp hơn ông ta. Thế nhưng…
Vi Quan Chính vẫn cho rằng cứ tôn trọng Uông Ấn thì tốt hơn. Chuyến này Uông Ấn dẫn theo nhiều binh sĩ như vậy, sự an nguy của các quan viên trong sứ đoàn đều nằm cả trong tay hắn.
Uông Ấn gật đầu, chỉ chắp tay với Vi Quan Chính mà không nói gì.
Sau khi Uông Ấn gia nhập, lần này thì các quan viên của sứ đoàn đã đầy đủ hết. Thế là các quan viên của sứ đoàn đã mở cuộc họp đầu tiên về việc đi sứ ngay tại phủ quan sát sứ của đạo Nhạn Tây.
Từ trước tới nay, Uông Ấn không có hứng thú gì với những chuyện như thế này. Từ đầu chí cuối, hắn không hề mở miệng lên tiếng. Phản ứng duy nhất của hắn là khẽ gật đầu khi Vi Quan Chính nói đến nhiệm vụ bảo vệ.
Sứ đoàn có khoảng hơn hai trăm quan viên và hai nghìn binh sĩ. Số lượng binh sĩ gấp mười lần số lượng quan viên, cộng thêm cả đề kỵ, để bảo vệ tốt cho những người này đương nhiên là không thành vấn đề.
Quan trọng hơn, chuyến đi sứ lần này là đáp lại lời mời của Đại Ung, đi đường đã đủ an toàn. Cái khác thì không cần nói đến, nhưng Đại Ung nhất định sẽ đảm bảo cho sự an toàn của những quan viên này của Đại An.
Về phần bọn họ muốn đạt thành mục đích gì sau khi tới Đại Ung, đến chào những quan viên nào hoặc nghe ngóng bao nhiêu về tình của Đại Ung, Uông Ấn không bận tâm.
Đối với hắn mà nói, nhiệm vụ chính của chuyến đi sứ lần nào là bàn giao lại ám vệ.
Có điều, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nhận được ý chỉ của bước tiếp theo.
Đến cùng thì hoàng thượng quyết định chọn ai đến tiếp quản ám vệ ở Đại Ung?
Người đó ắt hẳn là nằm trong số những quan viên này…
Ánh mắt Uông Ấn nhìn lướt qua từng quan viên, khiến tất cả bọn họ đều vô thức thẳng sống lưng, không hiểu vì sao ánh mắt của Uông đại tướng quân lại ẩn chứa sự tìm tòi nghiên cứu.
Liếc sơ qua một lượt, Uông Ấn không lãng phí tinh thần và sức lực nữa. Đã đến lúc này rồi, rất nhanh là có thể thấy rõ ai sẽ tiếp quản ám vệ thôi.
.
Quả nhiên, sau khi nói xong đủ loại yêu cầu, Vi Quan Chính chốt lại: “Bổn quan còn có việc khác, mời Uông đại tướng quân và Hàn tự thừa ở lại. Những người còn lại đều rời đi trước đi!”
Lúc nghe thấy ba chữ “Hàn tự thừa”, ánh mắt Uông Ấn nhìn về một hướng khác.
Hàn tự thừa… là tự thừa Hồng Lư Tự - Hàn Châu Tiết? Phò mã Hàn Châu Tiết của Cửu công chúa Đồng Nhạc sao?
Hàn Châu Tiết chính là người mà hoàng thượng chọn?
Ngay sau đó, nghi vấn của Uông Ấn đã được giải đáp.
Vi Quan Chính cười nói: “Uông đại tướng quân, Hàn tự thừa, bổn quan không hỏi tới trọng trách mà hoàng thượng giao cho hai vị. Phiền hai người tự trao đổi sự tình cụ thể, bổn quan rời đi trước.”
Dứt lời, Vi Quan Chính liền đứng lên rời đi.
Làm trưởng sứ đoàn, tất nhiên là ông ta biết rõ nhiệm vụ của Uông Ấn và Hàn Châu Tiết, nhưng cũng chỉ là biết mà thôi.
Việc liên quan tới ám vệ là chuyện trọng đại, ông ta sẽ không tham dự vào, cũng không muốn tham dự vào.
Năm đó, toàn bộ ám vệ mà Hồng Lư Tự bố trí ở Đại Ung đã gần như bị tiêu diệt sạch. Điều này đã trở thành nỗi đau xót và hổ thẹn của tất cả quan viên Hồng Lư Tự. Thật ra, Vi Quan Chính không hi vọng những ám vệ kia lại về lại tay quan viên Hồng Lư Tự lần nữa.
Bởi vì mười mấy năm qua không xảy ra chuyện ám vệ bị bại lộ. Theo quan điểm của ông ta, ám vệ do Uông Ấn nắm giữ sẽ tốt hơn.
Kín như bưng, đây mới điều an toàn nhất đối với cả ám vệ lẫn quan viên quản lý ám vệ.
Nhưng hiện tại hoàng thượng muốn sắp xếp lại ám vệ… Ý vua như vậy, thân là bề tôi, Vi Quan Chính có thể nói gì cho được?
Sau khi Vi Quan Chính rời đi, Uông Ấn hơi nhíu mày, nhìn Hàn Châu Tiết.
Xem ra, trước đây, hắn đã bỏ sót người này…
Vào cuối tháng bảy, sứ đoàn của Đại An rời khỏi Kinh Triệu.
Trưởng sứ đoàn là tự khanh Hồng Lư Tự - Vi Quan Chính. Ông ta nhận lấy phù tiết* từ tay Vĩnh Chiêu Đế, sau đó dẫn đoàn sứ thần hơn hai trăm người cùng một nghìn binh sĩ, hùng dũng xuất phát từ Kinh Triệu.
(*) Phù tiết: Vật làm tin khi vua cử người đi sứ hoặc dùng để điều động binh lính.
Khi đoàn sứ thần tới đạo Nhạn Tây đã là trung tuần tháng tám. Cùng lúc đó, Uông Ấn cũng dẫn theo Diệp Tuy và đề kỵ rời khỏi nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ.
Họ sẽ tập hợp với đoàn sứ thần tại thành Nhạn Châu.
Vốn dĩ Uông Ấn là phó sứ đoàn thì phải hồi kinh nhận mệnh lệnh. Nhưng từ Đại An đi sang Đại Ung phải đi qua đạo Nhạn Tây. Uông Ấn lấy lý do phải thu xếp cho Nhạn Tây Vệ và hiểu rõ ám vệ, đã thỉnh cầu Vĩnh Chiêu Đế cho hắn tập hợp với đoàn sứ thần tại đạo Nhạn Tây.
Dĩ nhiên là Vĩnh Chiêu Đế chấp thuận thỉnh cầu đó của Uông Ấn.
Chỉ cần hắn có thể giao hết ám vệ ra thì đế vương đương nhiên sẽ đồng ý với yêu cầu cỏn con vặt vãnh này rồi.
Uông Ấn giao lại mọi việc của Nhạn Tây Vệ cho Mục Thái Trừng, đồng thời lệnh cho các binh sĩ Nhạn Tây Vệ tiếp tục tập luyện “trận đồ Xuân Đình”. Sau đó, hắn dẫn theo Diệp Tuy lên đường.
Chuyến này, Uông Ấn dẫn theo rất nhiều người đi sang Đại Ung. Ngoài đề kỵ ra còn có hơn một nghìn binh sĩ Nhạn Tây Vệ.
Ngoài ra, sứ đoàn còn dẫn theo một nghìn binh sĩ để bảo vệ quan viên trong sứ đoàn, nhằm thể hiện sự uy phong của quân đội Đại An.
Nói như vậy, số lượng các binh sĩ đi sang Đại Ung không hề ít. Và những binh sĩ này đều do Uông Ấn thống lĩnh.
Thời điểm Uông Ấn xuất hiện tại phủ quan sát sứ của đạo Nhạn Tây, các quan viên trong đoàn sứ thần do Vi Quan Chính dẫn đầu lập tức liền rơi vào trầm lặng, tim bất giác khẽ run lên.
Uông Ấn, Uông đốc chủ, Uông đại tướng quân, Uông phó sứ đang xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cho dù Uông Ấn đã rời khỏi Đề Xưởng nhưng trong ấn tượng và ký ức của các quan viên đều dừng lại ở thời điểm hắn vẫn còn là Uông đốc chủ. Bọn họ vĩnh viễn không thể quên được hình ảnh hắn mặc y phục Minh Xà màu đỏ.
Hiện tại, y phục Minh Xà đã được thay thế bằng áo giáp bạc. So với trước kia, hắn bớt đi chút sát khí đáng sợ nhưng lại nhiều thêm sự uy nghiêm không thể chống lại.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, các quan viên trong đoàn sứ thần cảm thấy Uông đốc chủ của bây giờ… À, không, Uông tướng quân của bây giờ càng khiến người ta e sợ hơn trước đây.
Tất cả các quan viên nhất thời đều hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn Uông Ấn.
Cuối cùng Vi Quan Chính lên tiếng: “Uông tướng quân, ngài đã tới rồi sao? Vừa nãy bổn quan còn nhắc đến ngài…”
Vi Quan Chính là quan viên tam phẩm trong triều, tất nhiên là sẽ tiếp xúc không ít với Uông Ấn. Tuy hiện tại ông ta và Uông Ấn cùng cấp bậc, nhưng vẫn quen xưng hô tôn kính với hắn.
Ngay cả quan viên của Tam Tỉnh cũng xưng hô tôn kính với Uông Ấn thì một cửu tự khanh như ông ta đương nhiên là cũng vậy.
Mặc dù lần này đi sứ sang Đại Ung, ông ta là trưởng sứ đoàn, Uông Ấn là phó sứ đoàn, trên danh nghĩa, chức vụ của Uông Ấn còn thấp hơn ông ta. Thế nhưng…
Vi Quan Chính vẫn cho rằng cứ tôn trọng Uông Ấn thì tốt hơn. Chuyến này Uông Ấn dẫn theo nhiều binh sĩ như vậy, sự an nguy của các quan viên trong sứ đoàn đều nằm cả trong tay hắn.
Uông Ấn gật đầu, chỉ chắp tay với Vi Quan Chính mà không nói gì.
Sau khi Uông Ấn gia nhập, lần này thì các quan viên của sứ đoàn đã đầy đủ hết. Thế là các quan viên của sứ đoàn đã mở cuộc họp đầu tiên về việc đi sứ ngay tại phủ quan sát sứ của đạo Nhạn Tây.
Từ trước tới nay, Uông Ấn không có hứng thú gì với những chuyện như thế này. Từ đầu chí cuối, hắn không hề mở miệng lên tiếng. Phản ứng duy nhất của hắn là khẽ gật đầu khi Vi Quan Chính nói đến nhiệm vụ bảo vệ.
Sứ đoàn có khoảng hơn hai trăm quan viên và hai nghìn binh sĩ. Số lượng binh sĩ gấp mười lần số lượng quan viên, cộng thêm cả đề kỵ, để bảo vệ tốt cho những người này đương nhiên là không thành vấn đề.
Quan trọng hơn, chuyến đi sứ lần này là đáp lại lời mời của Đại Ung, đi đường đã đủ an toàn. Cái khác thì không cần nói đến, nhưng Đại Ung nhất định sẽ đảm bảo cho sự an toàn của những quan viên này của Đại An.
Về phần bọn họ muốn đạt thành mục đích gì sau khi tới Đại Ung, đến chào những quan viên nào hoặc nghe ngóng bao nhiêu về tình của Đại Ung, Uông Ấn không bận tâm.
Đối với hắn mà nói, nhiệm vụ chính của chuyến đi sứ lần nào là bàn giao lại ám vệ.
Có điều, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nhận được ý chỉ của bước tiếp theo.
Đến cùng thì hoàng thượng quyết định chọn ai đến tiếp quản ám vệ ở Đại Ung?
Người đó ắt hẳn là nằm trong số những quan viên này…
Ánh mắt Uông Ấn nhìn lướt qua từng quan viên, khiến tất cả bọn họ đều vô thức thẳng sống lưng, không hiểu vì sao ánh mắt của Uông đại tướng quân lại ẩn chứa sự tìm tòi nghiên cứu.
Liếc sơ qua một lượt, Uông Ấn không lãng phí tinh thần và sức lực nữa. Đã đến lúc này rồi, rất nhanh là có thể thấy rõ ai sẽ tiếp quản ám vệ thôi.
.
Quả nhiên, sau khi nói xong đủ loại yêu cầu, Vi Quan Chính chốt lại: “Bổn quan còn có việc khác, mời Uông đại tướng quân và Hàn tự thừa ở lại. Những người còn lại đều rời đi trước đi!”
Lúc nghe thấy ba chữ “Hàn tự thừa”, ánh mắt Uông Ấn nhìn về một hướng khác.
Hàn tự thừa… là tự thừa Hồng Lư Tự - Hàn Châu Tiết? Phò mã Hàn Châu Tiết của Cửu công chúa Đồng Nhạc sao?
Hàn Châu Tiết chính là người mà hoàng thượng chọn?
Ngay sau đó, nghi vấn của Uông Ấn đã được giải đáp.
Vi Quan Chính cười nói: “Uông đại tướng quân, Hàn tự thừa, bổn quan không hỏi tới trọng trách mà hoàng thượng giao cho hai vị. Phiền hai người tự trao đổi sự tình cụ thể, bổn quan rời đi trước.”
Dứt lời, Vi Quan Chính liền đứng lên rời đi.
Làm trưởng sứ đoàn, tất nhiên là ông ta biết rõ nhiệm vụ của Uông Ấn và Hàn Châu Tiết, nhưng cũng chỉ là biết mà thôi.
Việc liên quan tới ám vệ là chuyện trọng đại, ông ta sẽ không tham dự vào, cũng không muốn tham dự vào.
Năm đó, toàn bộ ám vệ mà Hồng Lư Tự bố trí ở Đại Ung đã gần như bị tiêu diệt sạch. Điều này đã trở thành nỗi đau xót và hổ thẹn của tất cả quan viên Hồng Lư Tự. Thật ra, Vi Quan Chính không hi vọng những ám vệ kia lại về lại tay quan viên Hồng Lư Tự lần nữa.
Bởi vì mười mấy năm qua không xảy ra chuyện ám vệ bị bại lộ. Theo quan điểm của ông ta, ám vệ do Uông Ấn nắm giữ sẽ tốt hơn.
Kín như bưng, đây mới điều an toàn nhất đối với cả ám vệ lẫn quan viên quản lý ám vệ.
Nhưng hiện tại hoàng thượng muốn sắp xếp lại ám vệ… Ý vua như vậy, thân là bề tôi, Vi Quan Chính có thể nói gì cho được?
Sau khi Vi Quan Chính rời đi, Uông Ấn hơi nhíu mày, nhìn Hàn Châu Tiết.
Xem ra, trước đây, hắn đã bỏ sót người này…