Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-591
Chương 591 : Chương 591MỆNH LỆNH CHIA XA
Uông Ấn chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía trước rồi nhanh chóng ấn xuống, phát ra một tiếng vang ngắn ngủi.
Đây là động tác tay mà tất cả đề kỵ điều hiểu rõ, là mệnh lệnh bắt buộc phải thực hiện.
Ngay khi lòng bàn tay hạ xuống, Uông Ấn nói: “Cho dù bổn tọa không ở Kinh Triệu thì Đề Xưởng vẫn còn. Bổn tọa hi vọng khi bổn tọa hồi kinh và lại tiếp nhận Đề Xưởng thì các ngươi vẫn còn ở đây.”
Lúc Uông Ấn giơ tay lên, tất cả đề kỵ đều im phăng phắc. Sau khi nghe xong câu nói đó, bọn họ không kìm nén được mà lại ồn ào lần nữa. Lần này không giống với sự bi thương vừa rồi mà là tiếng reo vui khó nén nổi sự phấn khởi.
Xưởng công sẽ lại tiếp nhận Đề Xưởng sao? Đây… là thật sao? Điều này thực sự quá vui sướng và bất ngờ.
Trong suy nghĩ của những đề kỵ, xưởng công của bọn họ chỉ có một. Đó chính là Uông Ấn. Bọn họ đều đã nghĩ kĩ, bất kể xưởng công đi đâu thì bọn họ cũng sẽ tìm mọi cách để đi theo. Cho dù rời khỏi Đề Xưởng, cho dù dấn thân trở thành một binh lính quèn của Nhạn Tây Vệ cũng hoàn toàn không sao hết.
Bọn họ coi việc trở thành thuộc hạ của Uông Ấn là vinh quang, coi việc được đi theo hắn là vinh dự. Nhưng nếu không có vị xưởng công Uông Ấn này, bọn họ cảm thấy ở lại Đề Xưởng cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Song, xưởng công đã ra mệnh lệnh bắt buộc, bảo bọn họ ở lại Kinh Triệu… Và còn nói sẽ có một ngày tiếp quản lại Đề Xưởng.
Bọn họ tin tưởng vô điều kiện những lời xưởng công nói, đồng thời cũng chấp hành vô điều kiện mệnh lệnh xưởng công đưa ra.
Cho dù xưởng công đã trở thành đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, cho dù xưởng công không ở lại Kinh Triệu nữa thì bọn họ cũng sẽ bảo vệ thật tốt cho Đề Xưởng. Sau đó, đợi xưởng công trở về.
Các đề kỵ vốn đang hơi khom người dần dần đứng thẳng lên. Nỗi buồn trên khuôn mặt họ dần tan biết, sắc mặt lại một lần nữa trở nên nghiêm nghị, tạo thành khí thế hiên ngang bất khuất.
Đây là khí thế mà trước kia bá quan không muốn đụng phải nhất, sẽ luôn khiến họ vô thức rét run trong lòng. Nhưng giờ phút này, tại thao trường trong phủ nhà họ Uông, nó lại trở thành điều ấm áp nhất.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, cơn sóng vốn bị đè nén trong lòng Uông Ấn lại cuồn cuộn trào dâng, càng lúc càng mãnh liệt, suýt nữa đã nhấn chìm hắn.
Tại thời điểm này, hắn cảm thấy thực sự quá may mắn vì có những thuộc hạ, những người anh em như vậy. Suy nghĩ trong lòng hắn càng kiên định hơn. Hắn nhất định sẽ trở lại chấp chưởng Đề Xưởng.
Để có thể lại chấp chưởng Đề Xưởng lần nữa, hắn nhất định phải trù tính thật tốt.
Chẳng phải có một số người vì lo lắng hắn quyền thế quá lớn, “công cao lấn át chủ” sao? Vậy thì hắn sẽ cho những người đó thật sự nhìn xem cái gì gọi là quyền cao chức trọng, “công cao lấn át chủ”.
Khi hắn chấp chưởng Đề Xưởng lần nữa, hắn sẽ không bị bất cứ người nào lay chuyển, cho dù… là hoàng thượng cũng không được.
Uông Ấn mím chặt môi, khuôn mặt tuấn tú toát ra một thoáng lạnh lùng. Lúc Uông Ấn lại nhìn về phía các đề kỵ, hắn đã khôi phục lại là Uông đốc chủ trước đây.
Những đề kỵ đứng nghiêm trang, một tay đặt lên đao Thất Tinh, sau đó cung kính khom người, đồng thanh hô vang: “Xưởng công, thuộc hạ tuân lệnh!”
Vâng lệnh xưởng công bảo bọn họ ở lại Kinh Triệu, vâng lệnh xưởng công bảo vệ Đề Xưởng cẩn thận, yên ổn ở Kinh Triệu đợi xưởng công trở về.
Uông Ấn trầm lặng, hắn không còn điều gì để nói nữa. Chuyện sau này không cần phải nói ra. Nếu hắn đã hứa với các đề kỵ thì nhất định sẽ thực hiện.
Uông Ấn lại làm một động tác tay lần nữa, ra hiệu cho mọi người giải tán. Tất cả các đề kỵ tựa như là bay vút ra ngoài thao trường cùng một lúc rồi biến mất dưới ánh trăng.
Cho đến khi đề kỵ cuối cùng rời đi, ngay cả Đường Ngọc cũng đã rời đi, Phong bá mới khom người, bước lên nói: “Chủ nhân, các đề kỵ đã rời đi cả rồi. Chủ nhân, về thôi.”
Uông Ấn gật đầu nhưng không nhúc nhích mà vẫn đứng nhìn thao trường.
Từng dãy phòng nhỏ bên kia thao trường vẫn còn đó, giống như doanh trướng trong quân đội. Có điều khác biệt là bên trong đã không còn ai.
Binh sĩ ở đây đều đã được Uông Ấn tiễn đi, được sắp xếp vào trong các Vệ lớn của Đại An, lặng lẽ ẩn nấp, chờ đợi mệnh lệnh trở lại.
Hiện tại, hắn cũng phải rời đi rồi.
Uông Ấn lưu luyến nhìn nơi đây, sau đó chắp tay sau lưng, điềm nhiên nói: “Phong bá, đi thôi!”
Phủ nhà họ Uông vẫn còn, thao trường vẫn còn, Đề Xưởng vẫn còn. Cho dù những binh sĩ đó đã rời đi, cho dù hắn rời đi thì nhất định cũng sẽ có ngày trở lại. Thao trường cũng sẽ có ngày được dùng lại.
Cả hắn và đề kỵ đều hết sức mong đợi ngày này.
Uông Ấn hơi cúi người, băng qua cánh cửa nhỏ giữa bức tường để trở lại phủ nhà họ Uông.
Sau khi đi qua cánh cửa nhỏ, hắn thuận thế ngẩng đầu lên rồi ngẩn người.
Dưới bức tường, cách khung cửa không xa, cô gái nhỏ đang đứng đó, cứ thế nhìn về phía hắn mà không hề chớp mắt.
Nàng mặc trường bào màu xanh nhạt, trên đầu không cài trâm. Ánh trăng dìu dịu phủ lên khuôn mặt nàng, dường như khiến nàng bớt đi vẻ diễm lệ thường ngày mà trở nên dịu dàng hơn... Nhưng vẫn đẹp đến hút hồn, khiến hắn không thể dời mắt.
Uông Ấn chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía trước rồi nhanh chóng ấn xuống, phát ra một tiếng vang ngắn ngủi.
Đây là động tác tay mà tất cả đề kỵ điều hiểu rõ, là mệnh lệnh bắt buộc phải thực hiện.
Ngay khi lòng bàn tay hạ xuống, Uông Ấn nói: “Cho dù bổn tọa không ở Kinh Triệu thì Đề Xưởng vẫn còn. Bổn tọa hi vọng khi bổn tọa hồi kinh và lại tiếp nhận Đề Xưởng thì các ngươi vẫn còn ở đây.”
Lúc Uông Ấn giơ tay lên, tất cả đề kỵ đều im phăng phắc. Sau khi nghe xong câu nói đó, bọn họ không kìm nén được mà lại ồn ào lần nữa. Lần này không giống với sự bi thương vừa rồi mà là tiếng reo vui khó nén nổi sự phấn khởi.
Xưởng công sẽ lại tiếp nhận Đề Xưởng sao? Đây… là thật sao? Điều này thực sự quá vui sướng và bất ngờ.
Trong suy nghĩ của những đề kỵ, xưởng công của bọn họ chỉ có một. Đó chính là Uông Ấn. Bọn họ đều đã nghĩ kĩ, bất kể xưởng công đi đâu thì bọn họ cũng sẽ tìm mọi cách để đi theo. Cho dù rời khỏi Đề Xưởng, cho dù dấn thân trở thành một binh lính quèn của Nhạn Tây Vệ cũng hoàn toàn không sao hết.
Bọn họ coi việc trở thành thuộc hạ của Uông Ấn là vinh quang, coi việc được đi theo hắn là vinh dự. Nhưng nếu không có vị xưởng công Uông Ấn này, bọn họ cảm thấy ở lại Đề Xưởng cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Song, xưởng công đã ra mệnh lệnh bắt buộc, bảo bọn họ ở lại Kinh Triệu… Và còn nói sẽ có một ngày tiếp quản lại Đề Xưởng.
Bọn họ tin tưởng vô điều kiện những lời xưởng công nói, đồng thời cũng chấp hành vô điều kiện mệnh lệnh xưởng công đưa ra.
Cho dù xưởng công đã trở thành đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, cho dù xưởng công không ở lại Kinh Triệu nữa thì bọn họ cũng sẽ bảo vệ thật tốt cho Đề Xưởng. Sau đó, đợi xưởng công trở về.
Các đề kỵ vốn đang hơi khom người dần dần đứng thẳng lên. Nỗi buồn trên khuôn mặt họ dần tan biết, sắc mặt lại một lần nữa trở nên nghiêm nghị, tạo thành khí thế hiên ngang bất khuất.
Đây là khí thế mà trước kia bá quan không muốn đụng phải nhất, sẽ luôn khiến họ vô thức rét run trong lòng. Nhưng giờ phút này, tại thao trường trong phủ nhà họ Uông, nó lại trở thành điều ấm áp nhất.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, cơn sóng vốn bị đè nén trong lòng Uông Ấn lại cuồn cuộn trào dâng, càng lúc càng mãnh liệt, suýt nữa đã nhấn chìm hắn.
Tại thời điểm này, hắn cảm thấy thực sự quá may mắn vì có những thuộc hạ, những người anh em như vậy. Suy nghĩ trong lòng hắn càng kiên định hơn. Hắn nhất định sẽ trở lại chấp chưởng Đề Xưởng.
Để có thể lại chấp chưởng Đề Xưởng lần nữa, hắn nhất định phải trù tính thật tốt.
Chẳng phải có một số người vì lo lắng hắn quyền thế quá lớn, “công cao lấn át chủ” sao? Vậy thì hắn sẽ cho những người đó thật sự nhìn xem cái gì gọi là quyền cao chức trọng, “công cao lấn át chủ”.
Khi hắn chấp chưởng Đề Xưởng lần nữa, hắn sẽ không bị bất cứ người nào lay chuyển, cho dù… là hoàng thượng cũng không được.
Uông Ấn mím chặt môi, khuôn mặt tuấn tú toát ra một thoáng lạnh lùng. Lúc Uông Ấn lại nhìn về phía các đề kỵ, hắn đã khôi phục lại là Uông đốc chủ trước đây.
Những đề kỵ đứng nghiêm trang, một tay đặt lên đao Thất Tinh, sau đó cung kính khom người, đồng thanh hô vang: “Xưởng công, thuộc hạ tuân lệnh!”
Vâng lệnh xưởng công bảo bọn họ ở lại Kinh Triệu, vâng lệnh xưởng công bảo vệ Đề Xưởng cẩn thận, yên ổn ở Kinh Triệu đợi xưởng công trở về.
Uông Ấn trầm lặng, hắn không còn điều gì để nói nữa. Chuyện sau này không cần phải nói ra. Nếu hắn đã hứa với các đề kỵ thì nhất định sẽ thực hiện.
Uông Ấn lại làm một động tác tay lần nữa, ra hiệu cho mọi người giải tán. Tất cả các đề kỵ tựa như là bay vút ra ngoài thao trường cùng một lúc rồi biến mất dưới ánh trăng.
Cho đến khi đề kỵ cuối cùng rời đi, ngay cả Đường Ngọc cũng đã rời đi, Phong bá mới khom người, bước lên nói: “Chủ nhân, các đề kỵ đã rời đi cả rồi. Chủ nhân, về thôi.”
Uông Ấn gật đầu nhưng không nhúc nhích mà vẫn đứng nhìn thao trường.
Từng dãy phòng nhỏ bên kia thao trường vẫn còn đó, giống như doanh trướng trong quân đội. Có điều khác biệt là bên trong đã không còn ai.
Binh sĩ ở đây đều đã được Uông Ấn tiễn đi, được sắp xếp vào trong các Vệ lớn của Đại An, lặng lẽ ẩn nấp, chờ đợi mệnh lệnh trở lại.
Hiện tại, hắn cũng phải rời đi rồi.
Uông Ấn lưu luyến nhìn nơi đây, sau đó chắp tay sau lưng, điềm nhiên nói: “Phong bá, đi thôi!”
Phủ nhà họ Uông vẫn còn, thao trường vẫn còn, Đề Xưởng vẫn còn. Cho dù những binh sĩ đó đã rời đi, cho dù hắn rời đi thì nhất định cũng sẽ có ngày trở lại. Thao trường cũng sẽ có ngày được dùng lại.
Cả hắn và đề kỵ đều hết sức mong đợi ngày này.
Uông Ấn hơi cúi người, băng qua cánh cửa nhỏ giữa bức tường để trở lại phủ nhà họ Uông.
Sau khi đi qua cánh cửa nhỏ, hắn thuận thế ngẩng đầu lên rồi ngẩn người.
Dưới bức tường, cách khung cửa không xa, cô gái nhỏ đang đứng đó, cứ thế nhìn về phía hắn mà không hề chớp mắt.
Nàng mặc trường bào màu xanh nhạt, trên đầu không cài trâm. Ánh trăng dìu dịu phủ lên khuôn mặt nàng, dường như khiến nàng bớt đi vẻ diễm lệ thường ngày mà trở nên dịu dàng hơn... Nhưng vẫn đẹp đến hút hồn, khiến hắn không thể dời mắt.