Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-585
Chương 585 : Chương 585AI LÀ NGƯỜI THÔNG MINH?
Lúc nhận được lời tuyên triệu của Vĩnh Chiêu Đế, Uông Ấn biết là sẽ nghe thấy đề xuất mà Vi hoàng hậu đã nói.
Quả nhiên, Vĩnh Chiêu Đế không vòng vo mà nói thẳng với hắn: “Ái khanh, từ sau khi Triệu Tổ Thuần xảy ra chuyện hồi đầu năm ngoái, chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ vẫn để trống cho tới giờ. Trẫm nghĩ đi nghĩ lại, lần lữa mãi chưa thể quyết định ứng viên cho vị trí này. Trong quân không thể một ngày không có tướng, trẫm quả thật lấy làm lo lắng. Không biết ái khanh có thể chia sẻ bớt nỗi lo với trẫm không?”
“Xin hoàng thượng có chỉ thị, thần nhất định chết muôn lần không từ chối!” Uông Ấn đáp.
Vĩnh Chiêu Đế cười nói: “Không cần khanh phải chết muôn lần không từ chối. Trẫm ngẫm đi ngẫm lại, cảm thấy khanh vô cùng thích hợp để tiếp quản Nhạn Tây Vệ. Không biết ái khanh có bằng lòng nhận lấy vị trí đại tướng quân không?”
Uông Ấn bỗng ngẩng đầu lên, nét mặt hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức trả lời: “Hoàng thượng ban ơn hậu hĩnh như vậy, thần thực sự thấy sợ hãi. Có điều, thần chỉ sợ không nhận nổi vinh quang to lớn này. Thần thực sự không dám nhận trọng trách.”
“Huống hồ, hiện tại thần đang chấp chưởng Đề Xưởng, lại kiêm chức thủ lĩnh Điện Trung Tỉnh. Như thế là đã rất được hoàng thượng ưu ái và coi trọng, không còn sức lực và khả năng để tiếp quản Nhạn Tây Vệ nữa. Thần chỉ sợ phải phụ sự mong đợi của hoàng thượng rồi.”
Việc Uông Ấn từ chối đã nằm trong dự liệu của Vĩnh Chiêu Đế.
Ông ta không hề tức giận mà nói tiếp: “Bán Lệnh, trẫm quả thật không nghĩ ra được người nào có thể tiếp nhận chức đại tướng quân. Ái khanh chính là người phù hợp nhất có thể thống lĩnh được Nhạn Tây Vệ. Mà người trẫm tin tưởng chỉ có khanh.”
Lời nói của Vĩnh Chiêu Đế rất ôn hòa, phối hợp với nếp nhăn hai bên cánh mũi khiến cả người ông ta trông có cảm giác buồn rầu bất đắc dĩ.
Từng chữ ông ta nói với Uông Ấn không chỉ thể hiện tình cảm giữa vua tôi, mà còn có rất nhiều cảm xúc cá nhân.
Thân là đế vương, Vĩnh Chiêu Đế xưa nay là một người mạnh mẽ và nghiêm túc. Ngoại trừ thời điểm năm đó được Uông Ấn cứu về, cho tới bây giờ ông ta chưa từng tỏ ra yếu đuối thế này.
Uông Ấn im lặng hồi lâu, không trả lời. Vẻ mặt hắn ẩn chứa sự khó xử nhưng trong lòng lại hơi xao động.
Để khiến hắn tiếp nhận Nhạn Tây Vệ, hoàng thượng còn tỏ ra yếu đuối. Điều này…
Thấy Uông Ấn trầm lặng, Vĩnh Chiêu Đế liền nói: “Ái khanh, về phần Đề Xưởng, khanh cứ yên tâm. Đề Xưởng vẫn tồn tại như cũ, đề kỵ cũng vẫn y nguyên không thay đổi. Sau khi khanh từ Nhạn Tây Vệ trở vệ vẫn có thể chấp chưởng Đề Xưởng. Bọn họ vẫn có thể tôn khanh là xưởng công.”
Đây là những lời Vĩnh Chiêu Đế nói ra sau khi đã suy đi tính lại.
Mặc dù ông ta có cách để kìm hãm Uông Ấn, nhưng hiện tại vẫn rất khó nói hắn sẽ biểu hiện cụ thể thế nào ở Nhạn Tây Vệ. Nếu Uông Ấn biểu hiện tầm thường còn được. Nếu hắn thật sự thu một trăm nghìn binh mã kia về một mối, vậy thì ông ta nhất định phải cho Uông Ấn trở lại…
Ông ta biết Uông Ấn không buông bỏ được Đề Xưởng, bèn lấy lợi ích rỗng này để thuyết phục hắn.
“Hoàng thượng…”
Uông Ấn còn đang định nói gì đó thì bị Vĩnh Chiêu Đế ngắt lời.
“Ái khanh, trẫm biết sự bổ nhiệm này là quá đột ngột đối với khanh. Khanh không cần phải từ chối ngay bây giờ. Trẫm cho khanh thời gian mấy ngày để cân nhắc, đến lúc đó hẵng trả lời trẫm. Hi vọng… ái khánh sẽ không để trẫm thất vọng!”
Nói đến lời cuối cùng, giọng nói của ông ta trở nên lạnh lùng, thần sắc cũng nặng nề, khôi phục vẻ uy nghiêm của đế vương. Điều đó cho thấy sự không vui trong lòng.
Vĩnh Chiêu Đế vận dụng rất nhuần nhuyễn cách vừa ban ơn vừa thị uy này.
Vua đã có lệnh, bề tôi không thể không tuân theo. Đây mới là thái độ của quan viên trong triều đối với chủ thượng. Giờ Vĩnh Chiêu Đế nói vậy là đã đặc biệt gia ơn, là đã niệm những tình công lao của Đề Xưởng và Uông Ấn trước kia.
Tất nhiên, không phải ông ta thật sự muốn bàn bạc với Uông Ấn mà chỉ là đang dùng thủ đoạn lung lạc mà thôi.
Ông ta tin rằng, người am hiểu quan sát sắc mặt của người khác như Uông Ấn, dĩ nhiên sẽ biết rõ ý mà ông ta muốn biểu đạt. Thời gian mấy ngày, ông ta chỉ cho hắn bậc thang này để đi xuống mà thôi.
“Vâng, đa tạ hoàng thượng đã ưu ái. Thần nhất định sẽ suy nghĩ tỉ mỉ, rõ ràng.”
Sau khi Uông Ấn rời đi, phó thủ lĩnh nội thị Phòng Bảo sắp xếp sổ sách, tấu chương trên ngự án cho Vĩnh Chiêu Đế rồi cung kính đứng ở một bên, không kìm được bèn hỏi: “Hoàng thượng, nô tài có chuyện không hiểu, cả gan xin hoàng thượng giải thích cho.”
“Nói đi.” Vĩnh Chiêu Đế đáp với vẻ thoải mái, trong đầu còn đang nghĩ về câu trả lời của Uông Ấn.
“Hoàng thượng, chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ là chức quan tam phẩm, quản lý một trăm nghìn binh mã. Còn đốc chủ Đề Xưởng chỉ là chức quan tứ phẩm, so ra thì thấp hơn chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ. Vì sao Uông đốc chủ lại muốn từ chối? Nô tài thật sự nghĩ mãi mà không hiểu.”
Vĩnh Chiêu Đế thoáng nhìn Phòng Bảo một cái, hiếm khi có hứng thú trả lời câu hỏi của nô tài: “Có gì mà không hiểu? Trong lòng Uông Ấn, Đề Xưởng quan trọng hơn Nhạn Tây Vệ nhiều, nên hắn mới từ chối.”
Uông Ấn biết rõ, so với vinh quang của Nhạn Tây Vệ mang lại, Đề Xưởng mới là nơi hắn lập thân, là sức mạnh để dựa vào. Hắn nhìn thấu điều đó nên mới có lựa chọn như vậy.
Uông Ấn quá thông minh.
Nhưng ông ta không thích bề tôi quá thông minh.
Ông ta cũng rất muốn biết, sau mấy ngày nữa, Uông Ấn sẽ có câu trả lời như thế nào.
Tất nhiên, hắn nhận sự bổ nhiệm này là tốt nhất. Nếu không nhận… Không, không có khả năng đó. Thế nào Uông Ấn cũng phải tiếp nhận.
Trong thiên hạ, không có bức tường nào là không lọt gió, nhất là ở trong cung dày đặc các loại mật thám. Quyết định của Vĩnh Chiêu Đế ít nhiều đã có một số tin tức được truyền ra ngoài, gây nên từng đợt sóng âm thầm trong triều.
Định Quốc Công Tề Thiêm Trúc là một trong số những người biết về quyết định này của Uông Ấn.
Ông chỉ cảm thấy chuyện Uông Ấn có thể sẽ nhậm chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ hoang đường đến cực điểm.
Uông Ấn là hoạn quan. Từ xưa tới nay, Đại An chưa bao giờ có tiền lệ để hoạn quan nắm giữ binh quyền. Sao hoàng thượng có thể làm như thế?
Hơn nữa, Nhạn Tây Vệ là nơi nào? Nó bảo vệ đạo Nhạn Tây giáp ranh với Đại Ung, là sự tồn tại quan trọng nhất trong số các Vệ của Đại An. Sao người làm đại tướng quân của nó có thể là một hoạn quan được?
Tề Thiêm Trúc nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ sao cũng thấy quyết định này của hoàng thượng không ổn. Ông bí mật gửi thư cho bạn tốt của mình là tế tửu Quốc Tử Giám – Triệu Phác, mời ông ta đến thảo luận việc này.
Nhưng Triệu Phác còn chưa tới thì đã có một người khác đến gặp Tề Thiêm Trúc.
Lúc nhận được lời tuyên triệu của Vĩnh Chiêu Đế, Uông Ấn biết là sẽ nghe thấy đề xuất mà Vi hoàng hậu đã nói.
Quả nhiên, Vĩnh Chiêu Đế không vòng vo mà nói thẳng với hắn: “Ái khanh, từ sau khi Triệu Tổ Thuần xảy ra chuyện hồi đầu năm ngoái, chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ vẫn để trống cho tới giờ. Trẫm nghĩ đi nghĩ lại, lần lữa mãi chưa thể quyết định ứng viên cho vị trí này. Trong quân không thể một ngày không có tướng, trẫm quả thật lấy làm lo lắng. Không biết ái khanh có thể chia sẻ bớt nỗi lo với trẫm không?”
“Xin hoàng thượng có chỉ thị, thần nhất định chết muôn lần không từ chối!” Uông Ấn đáp.
Vĩnh Chiêu Đế cười nói: “Không cần khanh phải chết muôn lần không từ chối. Trẫm ngẫm đi ngẫm lại, cảm thấy khanh vô cùng thích hợp để tiếp quản Nhạn Tây Vệ. Không biết ái khanh có bằng lòng nhận lấy vị trí đại tướng quân không?”
Uông Ấn bỗng ngẩng đầu lên, nét mặt hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức trả lời: “Hoàng thượng ban ơn hậu hĩnh như vậy, thần thực sự thấy sợ hãi. Có điều, thần chỉ sợ không nhận nổi vinh quang to lớn này. Thần thực sự không dám nhận trọng trách.”
“Huống hồ, hiện tại thần đang chấp chưởng Đề Xưởng, lại kiêm chức thủ lĩnh Điện Trung Tỉnh. Như thế là đã rất được hoàng thượng ưu ái và coi trọng, không còn sức lực và khả năng để tiếp quản Nhạn Tây Vệ nữa. Thần chỉ sợ phải phụ sự mong đợi của hoàng thượng rồi.”
Việc Uông Ấn từ chối đã nằm trong dự liệu của Vĩnh Chiêu Đế.
Ông ta không hề tức giận mà nói tiếp: “Bán Lệnh, trẫm quả thật không nghĩ ra được người nào có thể tiếp nhận chức đại tướng quân. Ái khanh chính là người phù hợp nhất có thể thống lĩnh được Nhạn Tây Vệ. Mà người trẫm tin tưởng chỉ có khanh.”
Lời nói của Vĩnh Chiêu Đế rất ôn hòa, phối hợp với nếp nhăn hai bên cánh mũi khiến cả người ông ta trông có cảm giác buồn rầu bất đắc dĩ.
Từng chữ ông ta nói với Uông Ấn không chỉ thể hiện tình cảm giữa vua tôi, mà còn có rất nhiều cảm xúc cá nhân.
Thân là đế vương, Vĩnh Chiêu Đế xưa nay là một người mạnh mẽ và nghiêm túc. Ngoại trừ thời điểm năm đó được Uông Ấn cứu về, cho tới bây giờ ông ta chưa từng tỏ ra yếu đuối thế này.
Uông Ấn im lặng hồi lâu, không trả lời. Vẻ mặt hắn ẩn chứa sự khó xử nhưng trong lòng lại hơi xao động.
Để khiến hắn tiếp nhận Nhạn Tây Vệ, hoàng thượng còn tỏ ra yếu đuối. Điều này…
Thấy Uông Ấn trầm lặng, Vĩnh Chiêu Đế liền nói: “Ái khanh, về phần Đề Xưởng, khanh cứ yên tâm. Đề Xưởng vẫn tồn tại như cũ, đề kỵ cũng vẫn y nguyên không thay đổi. Sau khi khanh từ Nhạn Tây Vệ trở vệ vẫn có thể chấp chưởng Đề Xưởng. Bọn họ vẫn có thể tôn khanh là xưởng công.”
Đây là những lời Vĩnh Chiêu Đế nói ra sau khi đã suy đi tính lại.
Mặc dù ông ta có cách để kìm hãm Uông Ấn, nhưng hiện tại vẫn rất khó nói hắn sẽ biểu hiện cụ thể thế nào ở Nhạn Tây Vệ. Nếu Uông Ấn biểu hiện tầm thường còn được. Nếu hắn thật sự thu một trăm nghìn binh mã kia về một mối, vậy thì ông ta nhất định phải cho Uông Ấn trở lại…
Ông ta biết Uông Ấn không buông bỏ được Đề Xưởng, bèn lấy lợi ích rỗng này để thuyết phục hắn.
“Hoàng thượng…”
Uông Ấn còn đang định nói gì đó thì bị Vĩnh Chiêu Đế ngắt lời.
“Ái khanh, trẫm biết sự bổ nhiệm này là quá đột ngột đối với khanh. Khanh không cần phải từ chối ngay bây giờ. Trẫm cho khanh thời gian mấy ngày để cân nhắc, đến lúc đó hẵng trả lời trẫm. Hi vọng… ái khánh sẽ không để trẫm thất vọng!”
Nói đến lời cuối cùng, giọng nói của ông ta trở nên lạnh lùng, thần sắc cũng nặng nề, khôi phục vẻ uy nghiêm của đế vương. Điều đó cho thấy sự không vui trong lòng.
Vĩnh Chiêu Đế vận dụng rất nhuần nhuyễn cách vừa ban ơn vừa thị uy này.
Vua đã có lệnh, bề tôi không thể không tuân theo. Đây mới là thái độ của quan viên trong triều đối với chủ thượng. Giờ Vĩnh Chiêu Đế nói vậy là đã đặc biệt gia ơn, là đã niệm những tình công lao của Đề Xưởng và Uông Ấn trước kia.
Tất nhiên, không phải ông ta thật sự muốn bàn bạc với Uông Ấn mà chỉ là đang dùng thủ đoạn lung lạc mà thôi.
Ông ta tin rằng, người am hiểu quan sát sắc mặt của người khác như Uông Ấn, dĩ nhiên sẽ biết rõ ý mà ông ta muốn biểu đạt. Thời gian mấy ngày, ông ta chỉ cho hắn bậc thang này để đi xuống mà thôi.
“Vâng, đa tạ hoàng thượng đã ưu ái. Thần nhất định sẽ suy nghĩ tỉ mỉ, rõ ràng.”
Sau khi Uông Ấn rời đi, phó thủ lĩnh nội thị Phòng Bảo sắp xếp sổ sách, tấu chương trên ngự án cho Vĩnh Chiêu Đế rồi cung kính đứng ở một bên, không kìm được bèn hỏi: “Hoàng thượng, nô tài có chuyện không hiểu, cả gan xin hoàng thượng giải thích cho.”
“Nói đi.” Vĩnh Chiêu Đế đáp với vẻ thoải mái, trong đầu còn đang nghĩ về câu trả lời của Uông Ấn.
“Hoàng thượng, chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ là chức quan tam phẩm, quản lý một trăm nghìn binh mã. Còn đốc chủ Đề Xưởng chỉ là chức quan tứ phẩm, so ra thì thấp hơn chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ. Vì sao Uông đốc chủ lại muốn từ chối? Nô tài thật sự nghĩ mãi mà không hiểu.”
Vĩnh Chiêu Đế thoáng nhìn Phòng Bảo một cái, hiếm khi có hứng thú trả lời câu hỏi của nô tài: “Có gì mà không hiểu? Trong lòng Uông Ấn, Đề Xưởng quan trọng hơn Nhạn Tây Vệ nhiều, nên hắn mới từ chối.”
Uông Ấn biết rõ, so với vinh quang của Nhạn Tây Vệ mang lại, Đề Xưởng mới là nơi hắn lập thân, là sức mạnh để dựa vào. Hắn nhìn thấu điều đó nên mới có lựa chọn như vậy.
Uông Ấn quá thông minh.
Nhưng ông ta không thích bề tôi quá thông minh.
Ông ta cũng rất muốn biết, sau mấy ngày nữa, Uông Ấn sẽ có câu trả lời như thế nào.
Tất nhiên, hắn nhận sự bổ nhiệm này là tốt nhất. Nếu không nhận… Không, không có khả năng đó. Thế nào Uông Ấn cũng phải tiếp nhận.
Trong thiên hạ, không có bức tường nào là không lọt gió, nhất là ở trong cung dày đặc các loại mật thám. Quyết định của Vĩnh Chiêu Đế ít nhiều đã có một số tin tức được truyền ra ngoài, gây nên từng đợt sóng âm thầm trong triều.
Định Quốc Công Tề Thiêm Trúc là một trong số những người biết về quyết định này của Uông Ấn.
Ông chỉ cảm thấy chuyện Uông Ấn có thể sẽ nhậm chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ hoang đường đến cực điểm.
Uông Ấn là hoạn quan. Từ xưa tới nay, Đại An chưa bao giờ có tiền lệ để hoạn quan nắm giữ binh quyền. Sao hoàng thượng có thể làm như thế?
Hơn nữa, Nhạn Tây Vệ là nơi nào? Nó bảo vệ đạo Nhạn Tây giáp ranh với Đại Ung, là sự tồn tại quan trọng nhất trong số các Vệ của Đại An. Sao người làm đại tướng quân của nó có thể là một hoạn quan được?
Tề Thiêm Trúc nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ sao cũng thấy quyết định này của hoàng thượng không ổn. Ông bí mật gửi thư cho bạn tốt của mình là tế tửu Quốc Tử Giám – Triệu Phác, mời ông ta đến thảo luận việc này.
Nhưng Triệu Phác còn chưa tới thì đã có một người khác đến gặp Tề Thiêm Trúc.