Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-506
Chương 506 : Chương 506GIẢI SẦU
Uông Ấn bèn khoát tay và nói: “Mọi người không cần phải ở lại đây. Thế này đi, các người hãy tổng hợp lại những tin tức trong quá khứ của phu nhân cho bổn tọa!”
Diệp Tuy không biết chuyện Uông Ấn triệu tập các thuộc hạ, còn hỏi họ cách giải quyết. Triệu Tam Nương là người nói với nàng rằng: “Phu nhân, hình như người có tâm sự. Thế này thì sẽ khiến… xưởng công lo lắng lắm.”
Đúng vậy, nàng thế này Uông Ấn sẽ lo lắng xiết bao. Suy cho cùng, nàng vẫn có phần chỉ biết đến cảm xúc của mình và coi nhẹ tâm trạng của Uông Ấn.
Diệp Tuy cười nói với Triệu Tam Nương: “Tam Nương, cảm ơn ngươi đã nhắc nhớ. Ta biết phải làm gì rồi.”
Đúng vậy, cho dù không biết quỹ đạo của vận mệnh sẽ ra sao, cho dù còn rất nhiều điều không như ý nhưng tình hình bây giờ đã tốt hơn kiếp trước quá nhiều. Những người thân của nàng đều vẫn còn sống, bên cạnh nàng còn có Uông Ấn.
Sao nàng có thể xem nhẹ những người và những điều tốt đẹp bên cạnh mình như vậy?
Nghĩ tới đây, Diệp Tuy khẽ mỉm cười, đôi mắt phượng sáng ngời.
Sáng hôm sau, nàng cười nói với Uông Ấn: “Đại nhân, hiện tại đúng lúc hoa trong phủ nở rộ, thiếp muốn đi dạo khắp nơi trong phủ và muốn đi đến thao trường. Đại nhân có rảnh để đi cùng thiếp không?”
Dứt lời, nàng nhìn Uông Ấn với ánh mắt lấp lánh, đầy mong đợi.
Ánh mắt Uông Ấn thoáng thay đổi, hắn gật đầu đáp: “Tất nhiên rồi.”
Lúc này, trong lòng ngoài nỗi kinh ngạc ra thì nhiều hơn là sự vui mừng
Dường như cô gái nhỏ của trước đây đã trở lại. Là nàng đã nghĩ thông suốt rồi chăng?
Có điều, hắn đã chuẩn bị quà tặng cho nàng thì vẫn phải lấy ra tặng nàng thôi.
Uông Ấn và Diệp Tuy sóng vai dạo bước trong phủ, ngắm nhìn hoa tươi khoe sắc muôn nơi. Khi họ đang thả bước trong vườn thược dược, bỗng nhiên có một con mèo trắng nhỏ lông trắng như tuyết chui ra khỏi bụi hoa. Sau đó, nó đi những bước kiêu ngạo về phía Diệp Tuy rồi ngồi xuống trước mặt nàng. Mèo con mở to đôi mắt tròn xoe nhìn nàng rồi không nhúc nhích nữa.
Con mèo nhỏ này có hai mắt khác màu, một mắt màu xanh biếc, một mắt màu xanh thẳm. Sự độc đáo và đáng yêu của nó không thể diễn tả được bằng lời.
Diệp Tuy dừng chân, đứng yên nhìn mèo con, sợ làm phiền đến nó.
Khi Uông Ấn nhìn thấy ánh mắt Diệp Tuy chợt sáng lên, hắn hơi híp mắt lại, khẽ nhếch khóe miệng.
Diệp Tuy rất thích, nàng nhìn mèo con lông xù màu trắng, nói với vẻ vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ: “Đại nhân, con mèo nhỏ này… Con mèo nhỏ này là tặng cho thiếp sao?”
Trong phủ nhà họ Uông đột nhiên xuất hiện một con mèo, còn ngồi xuống trước mặt nàng. Quan trọng hơn là trên mặt Uông Ấn ẩn chứa vẻ vui mừng. Mọi thứ quả thật quá rõ ràng.
Uông Ấn gật đầu, bình thản đáp: “Bổn tọa nghe nói có rất nhiều cô nương Kinh Triệu thích loại mèo con lông xù này. Con mèo này là do thuộc hạ của bổn tọa tìm được nhưng nghe nói rất hiểu tính người. Bổn tọa nghĩ nàng sẽ thích nó.”
Hai mắt Diệp Tuy sáng ngời, nàng gật đầu lia lịa và nói: “Đại nhân, thiếp rất thích, thật sự rất thích! Vui quá, cảm ơn đại nhân…”
Uông Ấn gật đầu, nét mắt vẫn như thường, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên để lộ ta tâm tình của hắn.
Hắn không nhiều lời về việc sao mèo con lại xuất hiện. Những điều đó không cần phải để nàng biết. Thật sự thì hắn đã tốn rất nhiều công sức cho sự xuất hiện của con mèo nhỏ này.
Lúc đó, sau khi nghe những lời Trịnh Thất nói, Uông Ấn cảm thấy rất có lý. Để cô gái nhỏ khuây khỏa thì phải phân tán sự chú ý nàng. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, nhất thời không nghĩ ra được nàng đặc biệt để ý tới thứ gì.
Cho đến khi hắn đọc được những ghi chép tổng hợp mà đề kỵ trình lên. Lúc đọc đến tình huống trong vườn mai nhà họ Thẩm, hắn bỗng chú ý tới con chó nhỏ mà Diệp Tuy từng bế lên.
Con chó đó là của Cố Chương dùng để thu hút sự chú ý của nàng.
Uông Ấn nhớ sau đó nàng đã nói về chuyện này. Nàng nói rằng Cố Chương làm thế thật nực cười. Tuy nhiên lúc nàng bế con chó lên, tâm tình thoải mái vẫn hiện lên rất rõ ràng.
Chắc hẳn nàng rất thích động vật nhỏ có bộ lông xù. Cho dù con chó nhỏ kia có liên quan đến Cố Chương mà nàng ghét thì nàng vẫn bế nó…
Vì thế, hắn liền nghĩ đến việc tặng con mèo nhỏ này cho Diệp Tuy để nàng quên đi nỗi buồn.
Tất nhiên, không cần phải kể đến chuyện đã mất bao nhiêu tâm tư để tìm được con mèo thích hợp.
Bây giờ nhìn thấy nụ cười của nàng, thấy tâm trạng vui sướng của nàng, cho dù tốn nhiều thời gian và công sức hơn nữa, Uông Ấn cũng cảm thấy rất đáng giá.
Diệp Tuy khom người bế con mèo lên, cảm nhận bộ lông mềm mại của nó. Nhìn nó híp mắt, cọ vào trước ngực nàng, kêu lên những tiếng “meo meo” cách quãng khiến đáy lòng nàng mềm mại khôn xiết.
Nàng không ngờ Uông Ấn lại tặng nàng một con mèo, còn là con mèo có bộ lông mềm mượt và có cặp mắt khác màu thế này.
Nàng sực nhớ đến chuyện trong kiếp trước, trước khi nàng được gả tới nhà họ Cố ở Nam Bình, anh trai nàng đã từng tặng nàng một con chó nhỏ.
Uông Ấn bèn khoát tay và nói: “Mọi người không cần phải ở lại đây. Thế này đi, các người hãy tổng hợp lại những tin tức trong quá khứ của phu nhân cho bổn tọa!”
Diệp Tuy không biết chuyện Uông Ấn triệu tập các thuộc hạ, còn hỏi họ cách giải quyết. Triệu Tam Nương là người nói với nàng rằng: “Phu nhân, hình như người có tâm sự. Thế này thì sẽ khiến… xưởng công lo lắng lắm.”
Đúng vậy, nàng thế này Uông Ấn sẽ lo lắng xiết bao. Suy cho cùng, nàng vẫn có phần chỉ biết đến cảm xúc của mình và coi nhẹ tâm trạng của Uông Ấn.
Diệp Tuy cười nói với Triệu Tam Nương: “Tam Nương, cảm ơn ngươi đã nhắc nhớ. Ta biết phải làm gì rồi.”
Đúng vậy, cho dù không biết quỹ đạo của vận mệnh sẽ ra sao, cho dù còn rất nhiều điều không như ý nhưng tình hình bây giờ đã tốt hơn kiếp trước quá nhiều. Những người thân của nàng đều vẫn còn sống, bên cạnh nàng còn có Uông Ấn.
Sao nàng có thể xem nhẹ những người và những điều tốt đẹp bên cạnh mình như vậy?
Nghĩ tới đây, Diệp Tuy khẽ mỉm cười, đôi mắt phượng sáng ngời.
Sáng hôm sau, nàng cười nói với Uông Ấn: “Đại nhân, hiện tại đúng lúc hoa trong phủ nở rộ, thiếp muốn đi dạo khắp nơi trong phủ và muốn đi đến thao trường. Đại nhân có rảnh để đi cùng thiếp không?”
Dứt lời, nàng nhìn Uông Ấn với ánh mắt lấp lánh, đầy mong đợi.
Ánh mắt Uông Ấn thoáng thay đổi, hắn gật đầu đáp: “Tất nhiên rồi.”
Lúc này, trong lòng ngoài nỗi kinh ngạc ra thì nhiều hơn là sự vui mừng
Dường như cô gái nhỏ của trước đây đã trở lại. Là nàng đã nghĩ thông suốt rồi chăng?
Có điều, hắn đã chuẩn bị quà tặng cho nàng thì vẫn phải lấy ra tặng nàng thôi.
Uông Ấn và Diệp Tuy sóng vai dạo bước trong phủ, ngắm nhìn hoa tươi khoe sắc muôn nơi. Khi họ đang thả bước trong vườn thược dược, bỗng nhiên có một con mèo trắng nhỏ lông trắng như tuyết chui ra khỏi bụi hoa. Sau đó, nó đi những bước kiêu ngạo về phía Diệp Tuy rồi ngồi xuống trước mặt nàng. Mèo con mở to đôi mắt tròn xoe nhìn nàng rồi không nhúc nhích nữa.
Con mèo nhỏ này có hai mắt khác màu, một mắt màu xanh biếc, một mắt màu xanh thẳm. Sự độc đáo và đáng yêu của nó không thể diễn tả được bằng lời.
Diệp Tuy dừng chân, đứng yên nhìn mèo con, sợ làm phiền đến nó.
Khi Uông Ấn nhìn thấy ánh mắt Diệp Tuy chợt sáng lên, hắn hơi híp mắt lại, khẽ nhếch khóe miệng.
Diệp Tuy rất thích, nàng nhìn mèo con lông xù màu trắng, nói với vẻ vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ: “Đại nhân, con mèo nhỏ này… Con mèo nhỏ này là tặng cho thiếp sao?”
Trong phủ nhà họ Uông đột nhiên xuất hiện một con mèo, còn ngồi xuống trước mặt nàng. Quan trọng hơn là trên mặt Uông Ấn ẩn chứa vẻ vui mừng. Mọi thứ quả thật quá rõ ràng.
Uông Ấn gật đầu, bình thản đáp: “Bổn tọa nghe nói có rất nhiều cô nương Kinh Triệu thích loại mèo con lông xù này. Con mèo này là do thuộc hạ của bổn tọa tìm được nhưng nghe nói rất hiểu tính người. Bổn tọa nghĩ nàng sẽ thích nó.”
Hai mắt Diệp Tuy sáng ngời, nàng gật đầu lia lịa và nói: “Đại nhân, thiếp rất thích, thật sự rất thích! Vui quá, cảm ơn đại nhân…”
Uông Ấn gật đầu, nét mắt vẫn như thường, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên để lộ ta tâm tình của hắn.
Hắn không nhiều lời về việc sao mèo con lại xuất hiện. Những điều đó không cần phải để nàng biết. Thật sự thì hắn đã tốn rất nhiều công sức cho sự xuất hiện của con mèo nhỏ này.
Lúc đó, sau khi nghe những lời Trịnh Thất nói, Uông Ấn cảm thấy rất có lý. Để cô gái nhỏ khuây khỏa thì phải phân tán sự chú ý nàng. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, nhất thời không nghĩ ra được nàng đặc biệt để ý tới thứ gì.
Cho đến khi hắn đọc được những ghi chép tổng hợp mà đề kỵ trình lên. Lúc đọc đến tình huống trong vườn mai nhà họ Thẩm, hắn bỗng chú ý tới con chó nhỏ mà Diệp Tuy từng bế lên.
Con chó đó là của Cố Chương dùng để thu hút sự chú ý của nàng.
Uông Ấn nhớ sau đó nàng đã nói về chuyện này. Nàng nói rằng Cố Chương làm thế thật nực cười. Tuy nhiên lúc nàng bế con chó lên, tâm tình thoải mái vẫn hiện lên rất rõ ràng.
Chắc hẳn nàng rất thích động vật nhỏ có bộ lông xù. Cho dù con chó nhỏ kia có liên quan đến Cố Chương mà nàng ghét thì nàng vẫn bế nó…
Vì thế, hắn liền nghĩ đến việc tặng con mèo nhỏ này cho Diệp Tuy để nàng quên đi nỗi buồn.
Tất nhiên, không cần phải kể đến chuyện đã mất bao nhiêu tâm tư để tìm được con mèo thích hợp.
Bây giờ nhìn thấy nụ cười của nàng, thấy tâm trạng vui sướng của nàng, cho dù tốn nhiều thời gian và công sức hơn nữa, Uông Ấn cũng cảm thấy rất đáng giá.
Diệp Tuy khom người bế con mèo lên, cảm nhận bộ lông mềm mại của nó. Nhìn nó híp mắt, cọ vào trước ngực nàng, kêu lên những tiếng “meo meo” cách quãng khiến đáy lòng nàng mềm mại khôn xiết.
Nàng không ngờ Uông Ấn lại tặng nàng một con mèo, còn là con mèo có bộ lông mềm mượt và có cặp mắt khác màu thế này.
Nàng sực nhớ đến chuyện trong kiếp trước, trước khi nàng được gả tới nhà họ Cố ở Nam Bình, anh trai nàng đã từng tặng nàng một con chó nhỏ.