Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-500
Chương 500 : Chương 500HỐI HẬN
Không biết bởi vì lời nói hay vẻ thờ ơ của Diệp Tuy đã kích thích Diệp Vân. Sắc mặt Diệp Vân thoáng chốc liền trở nên cực kì khó coi, còn vô thức giơ tay lên, hình như muốn đánh Diệp Tuy.
Nhưng tay của nàng ta mới giơ lên, Diệp Tuy đã lạnh lùng nói: “Đại tỷ, nghĩ kĩ rồi hãy làm. Muội thông cảm với nỗi đau mất đi người thân của tỷ nên không muốn làm gì. Nhưng tỷ à, nếu tỷ hồ đồ thì phải nhận hậu quả đấy!”
Nàng đến gần Diệp Vân thêm một bước rồi nói tiếp: “Đại tỷ, vì sao mẹ đẻ và em trai ruột của tỷ chết, không phải chân tướng đã rõ rành rành sao? Nếu Diệp Hướng Chinh không đi đánh trống Đăng Văn thì sao lại chết? Còn cả nhà họ Vạn nữa. Đại tỷ, Vạn Ngạn Thời có thái độ gì, muội đều biết rõ mười mươi đấy.”
“… Nhà họ Vạn không phải là lá chắn tuyệt đối đâu. Đại tỷ phải suy nghĩ cho thật rõ ràng vào!”
Ánh mắt Diệp Tuy lạnh buốt, toát ra sát khí. Chỉ với một ánh mắt như vậy mà đã khiến Diệp Vân cảm thấy trống ngực dồn dập, bất giác lùi lại một bước.
Trên điện Tuyên Chính, thiếu khanh Đại Lý Tự - Vạn Ngạn Thời bẩm tấu, xin tham gia điều tra chuyện của nhà họ Diệp. Mặc dù có sự xúi giục của Cố Chương ở phía sau nhưng điều đó cũng cho thấy chiều hướng của chính nhà họ Vạn.
Diệp Tuy không tin, việc Vạn Ngạn Thời ra tay làm vậy không có sự tác động của Diệp Vân.
Nàng đã sớm nghe nói trước kia Chu thị yêu thương người con gái này nhất. Mà tính cách của nàng ta cũng giống với Chu thị nhất. Chắc hẳn Diệp Vân cũng hận Tam phòng khắc cốt ghi xương chẳng khác gì những người khác của Đại phòng.
Vừa rồi Diệp Vân còn muốn vung tay đánh nàng. Nàng ta còn tưởng hiện giờ đang ở nhà họ Vạn hay là ở Đại phòng của nhà họ Diệp sao?
Diệp Tuy không muốn chấp nhặt Diệp Vân nhưng tuyệt đối sẽ không đứng yên chịu đánh. Nếu Diệp Vân chọc giận nàng, nàng tất sẽ khiến nàng ta phải trả giá.
Nếu Đại phòng đã vô tình vô nghĩa thì nàng cũng dứt khoát không nương tay.
Sắc mặt Diệp Vân liền thay đổi, ánh mắt nàng ta hiện lên nỗi căm hận xen lẫn không cam lòng, nhưng hai tay đã vô thức buông xuống.
Diệp Tuy nói đúng. Nhà họ Vạn không phải lá chắn tuyệt đối, không cản được Đề Xưởng. Nàng ta chỉ là cháu dâu của thiếu khanh Đại Lý Tự mà thôi. Ngay cả trưởng tộc của nhà họ Vạn mà gặp chồng của Diệp Tuy còn phải cung kính chào “Uông đốc chủ”.
Hiện tại Diệp Tuy mạnh hơn nàng ta. Ngoài cúi đầu ra, nàng ta không còn cách nào khác.
Thế nhưng, nàng ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu với Diệp Tuy mãi, tuyệt đối sẽ không như vậy.
Diệp Vân bình tĩnh lại, không có hành động gì, nhưng ánh mặt lại ác liệt và đáng sợ: “Tuy muội, rốt cuộc chuyện là thế nào nhất định sẽ rõ ràng. Ta tin rằng không ai có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Không có kẻ nào hết!”
Dứt lời, nàng ta không để ý tới phản ứng của Diệp Tuy mà ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, sải bước rời khỏi đây.
Diệp Tuy nhìn theo bóng lưng nàng ta, hơi nheo mắt lại, dáng vẻ như đang có điều suy ngẫm.
Sự thật về chuyện của nhà họ Diệp rõ ràng đã được phơi bày. Mọi người đều biết đó là do nhà họ Cố làm nhưng Diệp Vân lại không thừa nhận. Nàng ta hận Tam phòng nên cho rằng chuyện này là do Đề Xưởng làm hay đã âm thầm biết được điều gì?
Bà già trong Phật đường kia cứ nhè vào lúc Diệp Vân đến viếng mới lao ra khóc lóc kể lể.
Lúc này, Diệp Tuy đột nhiên nhớ lại những lời anh trai mình đã nói khi nãy: Thế nào cũng phải có người đứng sau xúi bẩy Diệp Hướng Chinh. Và đây chắc chắn là người mà Diệp Hướng Chinh rất tin tưởng, đồng thời có mối quan hệ rất tốt với y.
Người có thể khiến Diệp Hướng Chinh thay đổi trạng thái ngu ngơ ngày trước, và được Diệp Hướng Chinh hết sức tin tưởng là ai? Liệu có phải là chị gái ruột Diệp Vân của y không?
Tuy nhiên, Diệp Vân xưa nay luôn thương yêu các em trai em gái ruột thì sao lại xúi giục Diệp Hướng Chinh đi đánh trống Đăng Văn? Đây chẳng phải ngang bằng đẩy y vào chỗ chết sao?
Có lẽ Diệp Vân là một kẻ tiểu nhân nham hiểm đê hèn nhưng lại rất tốt với các em ruột của mình, trước kia cũng thường hay ra mặt bênh vực cho vì Diệp Hướng Chinh và Diệp Thân. Người chị gái như vậy lại có thể đưa Diệp Hướng Chinh vào chỗ chết sao?
Diệp Tuy cảm thấy điều đó không có khả năng, và lại một lần nữa cảm thấy hoài nghi.
Nếu không phải là Diệp Vân thì rốt cuộc người đứng đằng sau xui Diệp Hướng Chinh là ai?
Diệp Vân đứng trong phòng của Diệp Hướng Chinh, nhìn cả căn phòng toàn đồ tang màu trắng, hai mắt dần đỏ hoe.
Ban đầu nàng ta còn cố nén nỗi đau xót, nhưng cuối cùng vẫn không kìm nén được, bật khóc nức nở: “Chinh nhi… em trai…”
Nàng ta dường như bị rút hết sức lực toàn thân, cả người yếu ớt gục xuống bàn trà mà khi xưa Lục Hướng Chinh thích nhất, nước mắt lã chã tuôn rơi.
So với sự ra đi của Chu thị, Diệp Vân cảm thấy đau buồn hơn trước cái chết của người em trai ruột thịt hơn.
Chu thị đã nằm liệt trên giường bệnh lâu như vậy, còn trở thành cái dạng kia nên Diệp Vân vẫn luôn có sự chuẩn bị trong lòng cho việc bà ta nhắm mắt xuôi tay, đồng thời luôn nghĩ rằng, có thể mượn
chuyện mẹ mình chết vì bệnh để làm gì Tam phòng không?
Ngay cả ông trời cũng đã đứng về phía nàng ta. Cái chết của Chu thị thế mà lại có nội tình khác. Nàng ta lập tức nắm chặt cơ hội, đổ hết tất cả mọi chuyện lên người Kế thị cũng sống trong Phật đường.
Khi đó, nàng ta nghĩ, Kế thị là bà nội ruột của Diệp Tuy và Diệp Tự, nếu Kế thị có chuyện gì thì Diệp Tuy và Diệp Tự cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Nàng ta đã nghĩ xong xuôi hết thảy nên mới cắn chặt Kế thị không buông…
Song, nàng ta hoàn toàn không ngờ em trai mình lại bỏ mạng, bỏ mạng đột ngột như vậy.
Rõ ràng nàng ta… chỉ bảo Diệp Hướng Chinh đi đánh trống Đăng Văn, làm cho chuyện đó rùm beng khắp Kinh Triệu, đâu ngờ Diệp Hướng Chinh lại bởi vậy mà lìa đời.
Sau khi nghe được tin em trai mình bị chết đuối, Diệp Tuy như bị giáng một đòn nặng nề. Sau khi chồng nàng ta nói về động tĩnh của tình hình trong triều tại Kinh Triệu, cuối cùng nàng ta mới biết hóa ra em trai mình bởi vì chuyện đi đánh trống Đăng Văn để khiếu kiện nên mới có thể bị giết chết.
Sau khi thấy suy đoán này, lòng Diệp Vân đau như dao cắt. Nàng ta không tài nào chấp nhận được sự thật đó, càng không muốn tin đây là sự thật.
Lúc đó, nàng ta cảm thấy việc mẹ nàng ta mất không thể cứ như vậy bị chôn vùi trong nhà họ Diệp, nếu không chắc chắn sẽ bị Đề Xưởng dìm xuống. Nhất định phải gây ra động tĩnh lớn hơn mới được.
Vì thế, nàng ta lén đi tìm Diệp Hướng Chinh, nói ra ý định của mình. Anh trai nàng ra hiện vẫn đang ở bên ngoài Kinh Triệu, Diệp Hướng Chinh là con trai trong nhà, chỉ có y là thích hợp nhất để đi đánh trống Đăng Văn thưa kiện.
Diệp Hướng Chinh cũng hết sức đồng ý với đề nghị của Diệp Vân. Y nói nhất định sẽ khiến những hung thủ là người của Tam phòng phải trả giá đắt.
Nàng ta đâu ngờ Đề Xưởng lại điên cuồng như thế, vậy mà lại giết người diệt khẩu.
Cuối cùng chẳng những không khiến Tam phòng phải trả giá mà trái lại Diệp Hướng Chinh lại bị chết đuối.
Không biết bởi vì lời nói hay vẻ thờ ơ của Diệp Tuy đã kích thích Diệp Vân. Sắc mặt Diệp Vân thoáng chốc liền trở nên cực kì khó coi, còn vô thức giơ tay lên, hình như muốn đánh Diệp Tuy.
Nhưng tay của nàng ta mới giơ lên, Diệp Tuy đã lạnh lùng nói: “Đại tỷ, nghĩ kĩ rồi hãy làm. Muội thông cảm với nỗi đau mất đi người thân của tỷ nên không muốn làm gì. Nhưng tỷ à, nếu tỷ hồ đồ thì phải nhận hậu quả đấy!”
Nàng đến gần Diệp Vân thêm một bước rồi nói tiếp: “Đại tỷ, vì sao mẹ đẻ và em trai ruột của tỷ chết, không phải chân tướng đã rõ rành rành sao? Nếu Diệp Hướng Chinh không đi đánh trống Đăng Văn thì sao lại chết? Còn cả nhà họ Vạn nữa. Đại tỷ, Vạn Ngạn Thời có thái độ gì, muội đều biết rõ mười mươi đấy.”
“… Nhà họ Vạn không phải là lá chắn tuyệt đối đâu. Đại tỷ phải suy nghĩ cho thật rõ ràng vào!”
Ánh mắt Diệp Tuy lạnh buốt, toát ra sát khí. Chỉ với một ánh mắt như vậy mà đã khiến Diệp Vân cảm thấy trống ngực dồn dập, bất giác lùi lại một bước.
Trên điện Tuyên Chính, thiếu khanh Đại Lý Tự - Vạn Ngạn Thời bẩm tấu, xin tham gia điều tra chuyện của nhà họ Diệp. Mặc dù có sự xúi giục của Cố Chương ở phía sau nhưng điều đó cũng cho thấy chiều hướng của chính nhà họ Vạn.
Diệp Tuy không tin, việc Vạn Ngạn Thời ra tay làm vậy không có sự tác động của Diệp Vân.
Nàng đã sớm nghe nói trước kia Chu thị yêu thương người con gái này nhất. Mà tính cách của nàng ta cũng giống với Chu thị nhất. Chắc hẳn Diệp Vân cũng hận Tam phòng khắc cốt ghi xương chẳng khác gì những người khác của Đại phòng.
Vừa rồi Diệp Vân còn muốn vung tay đánh nàng. Nàng ta còn tưởng hiện giờ đang ở nhà họ Vạn hay là ở Đại phòng của nhà họ Diệp sao?
Diệp Tuy không muốn chấp nhặt Diệp Vân nhưng tuyệt đối sẽ không đứng yên chịu đánh. Nếu Diệp Vân chọc giận nàng, nàng tất sẽ khiến nàng ta phải trả giá.
Nếu Đại phòng đã vô tình vô nghĩa thì nàng cũng dứt khoát không nương tay.
Sắc mặt Diệp Vân liền thay đổi, ánh mắt nàng ta hiện lên nỗi căm hận xen lẫn không cam lòng, nhưng hai tay đã vô thức buông xuống.
Diệp Tuy nói đúng. Nhà họ Vạn không phải lá chắn tuyệt đối, không cản được Đề Xưởng. Nàng ta chỉ là cháu dâu của thiếu khanh Đại Lý Tự mà thôi. Ngay cả trưởng tộc của nhà họ Vạn mà gặp chồng của Diệp Tuy còn phải cung kính chào “Uông đốc chủ”.
Hiện tại Diệp Tuy mạnh hơn nàng ta. Ngoài cúi đầu ra, nàng ta không còn cách nào khác.
Thế nhưng, nàng ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu với Diệp Tuy mãi, tuyệt đối sẽ không như vậy.
Diệp Vân bình tĩnh lại, không có hành động gì, nhưng ánh mặt lại ác liệt và đáng sợ: “Tuy muội, rốt cuộc chuyện là thế nào nhất định sẽ rõ ràng. Ta tin rằng không ai có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Không có kẻ nào hết!”
Dứt lời, nàng ta không để ý tới phản ứng của Diệp Tuy mà ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, sải bước rời khỏi đây.
Diệp Tuy nhìn theo bóng lưng nàng ta, hơi nheo mắt lại, dáng vẻ như đang có điều suy ngẫm.
Sự thật về chuyện của nhà họ Diệp rõ ràng đã được phơi bày. Mọi người đều biết đó là do nhà họ Cố làm nhưng Diệp Vân lại không thừa nhận. Nàng ta hận Tam phòng nên cho rằng chuyện này là do Đề Xưởng làm hay đã âm thầm biết được điều gì?
Bà già trong Phật đường kia cứ nhè vào lúc Diệp Vân đến viếng mới lao ra khóc lóc kể lể.
Lúc này, Diệp Tuy đột nhiên nhớ lại những lời anh trai mình đã nói khi nãy: Thế nào cũng phải có người đứng sau xúi bẩy Diệp Hướng Chinh. Và đây chắc chắn là người mà Diệp Hướng Chinh rất tin tưởng, đồng thời có mối quan hệ rất tốt với y.
Người có thể khiến Diệp Hướng Chinh thay đổi trạng thái ngu ngơ ngày trước, và được Diệp Hướng Chinh hết sức tin tưởng là ai? Liệu có phải là chị gái ruột Diệp Vân của y không?
Tuy nhiên, Diệp Vân xưa nay luôn thương yêu các em trai em gái ruột thì sao lại xúi giục Diệp Hướng Chinh đi đánh trống Đăng Văn? Đây chẳng phải ngang bằng đẩy y vào chỗ chết sao?
Có lẽ Diệp Vân là một kẻ tiểu nhân nham hiểm đê hèn nhưng lại rất tốt với các em ruột của mình, trước kia cũng thường hay ra mặt bênh vực cho vì Diệp Hướng Chinh và Diệp Thân. Người chị gái như vậy lại có thể đưa Diệp Hướng Chinh vào chỗ chết sao?
Diệp Tuy cảm thấy điều đó không có khả năng, và lại một lần nữa cảm thấy hoài nghi.
Nếu không phải là Diệp Vân thì rốt cuộc người đứng đằng sau xui Diệp Hướng Chinh là ai?
Diệp Vân đứng trong phòng của Diệp Hướng Chinh, nhìn cả căn phòng toàn đồ tang màu trắng, hai mắt dần đỏ hoe.
Ban đầu nàng ta còn cố nén nỗi đau xót, nhưng cuối cùng vẫn không kìm nén được, bật khóc nức nở: “Chinh nhi… em trai…”
Nàng ta dường như bị rút hết sức lực toàn thân, cả người yếu ớt gục xuống bàn trà mà khi xưa Lục Hướng Chinh thích nhất, nước mắt lã chã tuôn rơi.
So với sự ra đi của Chu thị, Diệp Vân cảm thấy đau buồn hơn trước cái chết của người em trai ruột thịt hơn.
Chu thị đã nằm liệt trên giường bệnh lâu như vậy, còn trở thành cái dạng kia nên Diệp Vân vẫn luôn có sự chuẩn bị trong lòng cho việc bà ta nhắm mắt xuôi tay, đồng thời luôn nghĩ rằng, có thể mượn
chuyện mẹ mình chết vì bệnh để làm gì Tam phòng không?
Ngay cả ông trời cũng đã đứng về phía nàng ta. Cái chết của Chu thị thế mà lại có nội tình khác. Nàng ta lập tức nắm chặt cơ hội, đổ hết tất cả mọi chuyện lên người Kế thị cũng sống trong Phật đường.
Khi đó, nàng ta nghĩ, Kế thị là bà nội ruột của Diệp Tuy và Diệp Tự, nếu Kế thị có chuyện gì thì Diệp Tuy và Diệp Tự cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Nàng ta đã nghĩ xong xuôi hết thảy nên mới cắn chặt Kế thị không buông…
Song, nàng ta hoàn toàn không ngờ em trai mình lại bỏ mạng, bỏ mạng đột ngột như vậy.
Rõ ràng nàng ta… chỉ bảo Diệp Hướng Chinh đi đánh trống Đăng Văn, làm cho chuyện đó rùm beng khắp Kinh Triệu, đâu ngờ Diệp Hướng Chinh lại bởi vậy mà lìa đời.
Sau khi nghe được tin em trai mình bị chết đuối, Diệp Tuy như bị giáng một đòn nặng nề. Sau khi chồng nàng ta nói về động tĩnh của tình hình trong triều tại Kinh Triệu, cuối cùng nàng ta mới biết hóa ra em trai mình bởi vì chuyện đi đánh trống Đăng Văn để khiếu kiện nên mới có thể bị giết chết.
Sau khi thấy suy đoán này, lòng Diệp Vân đau như dao cắt. Nàng ta không tài nào chấp nhận được sự thật đó, càng không muốn tin đây là sự thật.
Lúc đó, nàng ta cảm thấy việc mẹ nàng ta mất không thể cứ như vậy bị chôn vùi trong nhà họ Diệp, nếu không chắc chắn sẽ bị Đề Xưởng dìm xuống. Nhất định phải gây ra động tĩnh lớn hơn mới được.
Vì thế, nàng ta lén đi tìm Diệp Hướng Chinh, nói ra ý định của mình. Anh trai nàng ra hiện vẫn đang ở bên ngoài Kinh Triệu, Diệp Hướng Chinh là con trai trong nhà, chỉ có y là thích hợp nhất để đi đánh trống Đăng Văn thưa kiện.
Diệp Hướng Chinh cũng hết sức đồng ý với đề nghị của Diệp Vân. Y nói nhất định sẽ khiến những hung thủ là người của Tam phòng phải trả giá đắt.
Nàng ta đâu ngờ Đề Xưởng lại điên cuồng như thế, vậy mà lại giết người diệt khẩu.
Cuối cùng chẳng những không khiến Tam phòng phải trả giá mà trái lại Diệp Hướng Chinh lại bị chết đuối.