Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-495
Chương 495 : Chương 495CẦU XIN
Nghe Vĩnh Chiêu Đế nói vậy, Tống Liêm Thần bèn đáp: “Hoàng thượng, việc này là do phụ tá của nhà họ Cố làm, nhưng không có nghĩa là nhà họ Cố biết chuyện đó. Thật sự thì nhà họ Cố có nhiều phụ tá, và lại không biết phụ tá này đã làm gì. Sao có thể đoán được cái gọi là lòng người đây?”
“Ồ?” Vĩnh Chiêu Đế liếc nhìn Tống Liêm Thần với ánh mắt mang hàm ý sâu xa, nét mặt ông ta có phần không vui.
Ý của Tống Liêm Thần là nhà họ Cố không biết gì về việc này, đổ hết mọi chuyện cho một phụ tá?
Chỉ là một phụ tá mà thôi, lấy đâu ra bản lĩnh và lá gan dám làm những việc đó với nhà họ Diệp danh gia vọng tộc?
Nếu nói nhà họ Cố không hề biết gì thì quả thật quá vô lý…
Tống Liêm Thần cúi đầu, đáp: “Hoàng thượng, thần cũng cho rằng việc nhà họ Cố không biết chút gì quả thật là khó bề tưởng tượng. Nhưng nếu hoàng thượng thấy biểu hiện của mọi người trong nhà họ Cố bây giờ thì sẽ biết những lời này không phải là giả. Có lẽ nhà họ Cố bất mãn với nhà họ Diệp, nhưng tuyệt đối sẽ không coi mạng người như cỏ rác như vậy. Vả lại…”
Tống Liêm Thần kéo dài giọng rồi nói thẳng: “Vả lại, vi thần cũng thấy không phải vô cớ mà chân tướng vụ việc của nhà họ Diệp lại liên quan đến nhà họ Cố. Vi thần cho rằng những chứng cứ đó quá toàn diện. Hoàng thường không cảm thấy chúng có điểm đáng nghi sao? Vi thần không dám phê bình việc xử án của Đại Lý Tự, nhưng vẫn khẩn cầu hoàng thượng minh xét. Nhà họ Cố một lòng trung thành với hoàng thượng, tất sẽ máu chảy đầu rơi vì hoàng thượng, chắc chắn sẽ không làm chuyện coi trời bằng vung như vậy.”
Ý của Tống Liêm Thần rất rõ ràng, nhà họ Cố bị quấn vào chuyện của nhà họ Diệp là bởi vì đã đắc tội với Uông đốc chủ của Đề Xưởng.
Đúng là Vĩnh Chiêu Đế hiểu ý của Tống Liêm Thần. Ông ta thoáng nhìn Tống Liêm Thần lần nữa nhưng không nói gì.
Tống Liêm Thần đứng trong điện Tử Thần, mặc dù trong lòng bồn chồn lo lắng nhưng dáng vẻ và cử chỉ lại hết sức bình tĩnh.
Một lát sau, Vĩnh Chiêu Đế nói: “Ái khanh, khanh có lòng cầu xin cho nhà họ Cố, trẫm đã biết. Việc này trẫm tự có phán đoán và quyết định trong lòng. Khanh lui xuống trước đi!”
Sau khi Tống Liêm Thần rời đi, Vĩnh Chiêu Đế nhìn những hồ sơ ghi chép như có điều nghĩ ngợi.
Vĩnh Chiêu Đế cho triệu ba quan viên là Vạn Ngạn Thời, Tần Phưởng và Hồ Sách tới rồi ra lệnh: “Nếu manh mối đã đầy đủ, chân tướng vụ việc của nhà họ Diệp đã rõ ràng, vậy thì cứ làm theo đúng pháp luật, bắt kẻ đầu sỏ Mục Viễn Đạo kia đền tội đi!”
Đế vương im lặng một lát mới nói tiếp: “Nhà họ Cố có dạng phụ tá như thế cũng khó tránh khỏi có liên can. Trẫm biếm Cố Chương làm thư ký thừa để răn đe. Chư vị ái khanh theo lệnh mà làm!”
Nghe đế vương nói xong, ba người Vạn, Tần, Sách liền cảm thấy xáo động trong lòng. Có điều tất nhiên là họ không để lộ ra mặt, chỉ cùng đồng thanh trả lời: “Vi thần tuân chỉ!”
Chỉ nghe lời đã đoán được ý bên trong, hoàng thượng đưa ra hai sự xử trí này rõ ràng là muốn quy hết tội cho phụ tá kia và muốn bảo vệ nhà họ Cố.
Thế nhưng, Cố Chương bị biếm từ chức xá nhân Trung Thư xuống làm thư ký thừa, chẳng những bị giảm hai cấp mà còn cách xa quyền lực của Trung Thư Tỉnh. Sự trừng phạt này không thể nói là nhẹ, mà còn rất ý vị sâu xa.
“Điều này quả là phù hợp với tác phong làm việc của hoàng thượng. Dàn xếp ổn thỏa, cho dù chứng cứ xác thực thì trong lòng hoàng thượng cũng sẽ còn nghi vấn phải không?” Sau khi biết được ý chỉ của Vĩnh Chiêu Đế, Diệp Tuy hỏi Uông Ấn.
Trong thời gian ngắn như vậy mà có từng đấy bằng chứng, Diệp Tuy vốn dĩ cũng không ngờ rằng Vĩnh Chiêu Đế sẽ hoàn toàn tin tưởng.
Có thể đưa Mục Viễn Đạo vào chỗ chết và kéo nhà họ Cố xuống nước, khiến Đề Xưởng và Uông Ấn thoát ra khỏi chuyện này, xem như đã đạt được mục đích.
Có thể lôi Cố Chương ra khỏi Trung Thư Tỉnh đã là niềm vui bất ngờ rồi.
“Ừ, quy hết tội trạng cho Mục Viễn Đạo, đây là cách thích hợp và cũng đơn giản nhất.” Uông Ấn nói với vẻ mặt lãnh đạm.
Cũng giống như Diệp Tuy, hắn không cảm thấy thất vọng vì ý chỉ của Vĩnh Chiêu Đế.
Có lẽ Tần Phưởng còn cảm thấy hoàng thượng đã dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Cố, nhưng trong tình thế đế vương đang nghi kỵ Đề Xưởng thì kết quả hiện giờ đã rất tốt rồi.
Chân tướng vụ việc của nhà họ Diệp đã rõ ràng, từng vấn đề đều đã có lời giải thích, đồng thời đã có hung thủ nhận tội, Đề Xưởng đã thoát ra khỏi vụ này.
Sự việc của nhà họ Diệp đã kết thúc, Đề Xưởng và Uông Ấn cũng không phải chịu tổn thất thực tế. Kết quả này vẫn tạm chấp nhận được.
Còn về nhà họ Cố…
Một khi Cố Chương rời khỏi Trung Thư Tỉnh, nếu vẫn còn có thể quay lại thì Đề Xưởng đúng là quá vô dụng rồi. Hắn tuyệt đối sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.
Diệp Tuy hơi rầu rĩ, không hề hào hứng: “Đại nhân, mặc dù bề ngoài chuyện của nhà họ Diệp đã có chân tướng rõ ràng nhưng vẫn chưa thể tìm ra kẻ đứng đằng sau. Trong lòng thiếp vẫn bất an.”
Uông Ấn đáp: “Từ từ rồi sẽ tra ra, không vội! Nếu chúng ta đã có thể tìm được bước đột phá là bà già họ Thôi kia, thời gian trôi qua nhất định sẽ tra ra được nhiều manh mối hơn.”
Diệp Tuy khẽ gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, rất muốn dựa vào lồng ngực của Uông Ấn giống như lúc trước. Điều này sẽ khiến nàng cảm thấy bình tĩnh và yên tâm.
Có điều, hiện giờ không phải tình cảnh hoảng loạn, nàng không làm được hành động đó.
Diệp Tuy im lặng chốc lát rồi nói: “Chuyện nhà họ Diệp coi như đã kết thúc. Cha mẹ chắc hẳn sẽ nhanh chóng về đến Kinh Triệu…”
…
Trải qua nhiều chuyện ồn ào liên tục như vậy, sau khi chết mất ba người, nhà họ Diệp bây giờ u ám và tang thương, khắp nơi trong phủ đều là màu trắng của đồ tang.
Tại Đại Lý Tự, dưới sự điều tra của Hình Bộ và phủ Kinh Triệu, chân tướng vụ việc của nhà họ Diệp đã được phơi bày và cũng đã tìm thấy hung thủ. Bất kể người nhà họ Diệp và các quan viên trong triều có suy nghĩ thế nào về chân tướng này thì quả thật đã có thể kết thúc sự việc tại đây.
Hiện tại, thi thể của Chu thị và Diệp Hướng Chinh đã được chôn cất, chỉ còn thi thể của Kế thị vẫn đặt ở trong phủ.
Lý do là vì hiện giờ Diệp An Thế vẫn còn chưa về tới ngõ Thái Bình.
Nghe Vĩnh Chiêu Đế nói vậy, Tống Liêm Thần bèn đáp: “Hoàng thượng, việc này là do phụ tá của nhà họ Cố làm, nhưng không có nghĩa là nhà họ Cố biết chuyện đó. Thật sự thì nhà họ Cố có nhiều phụ tá, và lại không biết phụ tá này đã làm gì. Sao có thể đoán được cái gọi là lòng người đây?”
“Ồ?” Vĩnh Chiêu Đế liếc nhìn Tống Liêm Thần với ánh mắt mang hàm ý sâu xa, nét mặt ông ta có phần không vui.
Ý của Tống Liêm Thần là nhà họ Cố không biết gì về việc này, đổ hết mọi chuyện cho một phụ tá?
Chỉ là một phụ tá mà thôi, lấy đâu ra bản lĩnh và lá gan dám làm những việc đó với nhà họ Diệp danh gia vọng tộc?
Nếu nói nhà họ Cố không hề biết gì thì quả thật quá vô lý…
Tống Liêm Thần cúi đầu, đáp: “Hoàng thượng, thần cũng cho rằng việc nhà họ Cố không biết chút gì quả thật là khó bề tưởng tượng. Nhưng nếu hoàng thượng thấy biểu hiện của mọi người trong nhà họ Cố bây giờ thì sẽ biết những lời này không phải là giả. Có lẽ nhà họ Cố bất mãn với nhà họ Diệp, nhưng tuyệt đối sẽ không coi mạng người như cỏ rác như vậy. Vả lại…”
Tống Liêm Thần kéo dài giọng rồi nói thẳng: “Vả lại, vi thần cũng thấy không phải vô cớ mà chân tướng vụ việc của nhà họ Diệp lại liên quan đến nhà họ Cố. Vi thần cho rằng những chứng cứ đó quá toàn diện. Hoàng thường không cảm thấy chúng có điểm đáng nghi sao? Vi thần không dám phê bình việc xử án của Đại Lý Tự, nhưng vẫn khẩn cầu hoàng thượng minh xét. Nhà họ Cố một lòng trung thành với hoàng thượng, tất sẽ máu chảy đầu rơi vì hoàng thượng, chắc chắn sẽ không làm chuyện coi trời bằng vung như vậy.”
Ý của Tống Liêm Thần rất rõ ràng, nhà họ Cố bị quấn vào chuyện của nhà họ Diệp là bởi vì đã đắc tội với Uông đốc chủ của Đề Xưởng.
Đúng là Vĩnh Chiêu Đế hiểu ý của Tống Liêm Thần. Ông ta thoáng nhìn Tống Liêm Thần lần nữa nhưng không nói gì.
Tống Liêm Thần đứng trong điện Tử Thần, mặc dù trong lòng bồn chồn lo lắng nhưng dáng vẻ và cử chỉ lại hết sức bình tĩnh.
Một lát sau, Vĩnh Chiêu Đế nói: “Ái khanh, khanh có lòng cầu xin cho nhà họ Cố, trẫm đã biết. Việc này trẫm tự có phán đoán và quyết định trong lòng. Khanh lui xuống trước đi!”
Sau khi Tống Liêm Thần rời đi, Vĩnh Chiêu Đế nhìn những hồ sơ ghi chép như có điều nghĩ ngợi.
Vĩnh Chiêu Đế cho triệu ba quan viên là Vạn Ngạn Thời, Tần Phưởng và Hồ Sách tới rồi ra lệnh: “Nếu manh mối đã đầy đủ, chân tướng vụ việc của nhà họ Diệp đã rõ ràng, vậy thì cứ làm theo đúng pháp luật, bắt kẻ đầu sỏ Mục Viễn Đạo kia đền tội đi!”
Đế vương im lặng một lát mới nói tiếp: “Nhà họ Cố có dạng phụ tá như thế cũng khó tránh khỏi có liên can. Trẫm biếm Cố Chương làm thư ký thừa để răn đe. Chư vị ái khanh theo lệnh mà làm!”
Nghe đế vương nói xong, ba người Vạn, Tần, Sách liền cảm thấy xáo động trong lòng. Có điều tất nhiên là họ không để lộ ra mặt, chỉ cùng đồng thanh trả lời: “Vi thần tuân chỉ!”
Chỉ nghe lời đã đoán được ý bên trong, hoàng thượng đưa ra hai sự xử trí này rõ ràng là muốn quy hết tội cho phụ tá kia và muốn bảo vệ nhà họ Cố.
Thế nhưng, Cố Chương bị biếm từ chức xá nhân Trung Thư xuống làm thư ký thừa, chẳng những bị giảm hai cấp mà còn cách xa quyền lực của Trung Thư Tỉnh. Sự trừng phạt này không thể nói là nhẹ, mà còn rất ý vị sâu xa.
“Điều này quả là phù hợp với tác phong làm việc của hoàng thượng. Dàn xếp ổn thỏa, cho dù chứng cứ xác thực thì trong lòng hoàng thượng cũng sẽ còn nghi vấn phải không?” Sau khi biết được ý chỉ của Vĩnh Chiêu Đế, Diệp Tuy hỏi Uông Ấn.
Trong thời gian ngắn như vậy mà có từng đấy bằng chứng, Diệp Tuy vốn dĩ cũng không ngờ rằng Vĩnh Chiêu Đế sẽ hoàn toàn tin tưởng.
Có thể đưa Mục Viễn Đạo vào chỗ chết và kéo nhà họ Cố xuống nước, khiến Đề Xưởng và Uông Ấn thoát ra khỏi chuyện này, xem như đã đạt được mục đích.
Có thể lôi Cố Chương ra khỏi Trung Thư Tỉnh đã là niềm vui bất ngờ rồi.
“Ừ, quy hết tội trạng cho Mục Viễn Đạo, đây là cách thích hợp và cũng đơn giản nhất.” Uông Ấn nói với vẻ mặt lãnh đạm.
Cũng giống như Diệp Tuy, hắn không cảm thấy thất vọng vì ý chỉ của Vĩnh Chiêu Đế.
Có lẽ Tần Phưởng còn cảm thấy hoàng thượng đã dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Cố, nhưng trong tình thế đế vương đang nghi kỵ Đề Xưởng thì kết quả hiện giờ đã rất tốt rồi.
Chân tướng vụ việc của nhà họ Diệp đã rõ ràng, từng vấn đề đều đã có lời giải thích, đồng thời đã có hung thủ nhận tội, Đề Xưởng đã thoát ra khỏi vụ này.
Sự việc của nhà họ Diệp đã kết thúc, Đề Xưởng và Uông Ấn cũng không phải chịu tổn thất thực tế. Kết quả này vẫn tạm chấp nhận được.
Còn về nhà họ Cố…
Một khi Cố Chương rời khỏi Trung Thư Tỉnh, nếu vẫn còn có thể quay lại thì Đề Xưởng đúng là quá vô dụng rồi. Hắn tuyệt đối sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.
Diệp Tuy hơi rầu rĩ, không hề hào hứng: “Đại nhân, mặc dù bề ngoài chuyện của nhà họ Diệp đã có chân tướng rõ ràng nhưng vẫn chưa thể tìm ra kẻ đứng đằng sau. Trong lòng thiếp vẫn bất an.”
Uông Ấn đáp: “Từ từ rồi sẽ tra ra, không vội! Nếu chúng ta đã có thể tìm được bước đột phá là bà già họ Thôi kia, thời gian trôi qua nhất định sẽ tra ra được nhiều manh mối hơn.”
Diệp Tuy khẽ gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, rất muốn dựa vào lồng ngực của Uông Ấn giống như lúc trước. Điều này sẽ khiến nàng cảm thấy bình tĩnh và yên tâm.
Có điều, hiện giờ không phải tình cảnh hoảng loạn, nàng không làm được hành động đó.
Diệp Tuy im lặng chốc lát rồi nói: “Chuyện nhà họ Diệp coi như đã kết thúc. Cha mẹ chắc hẳn sẽ nhanh chóng về đến Kinh Triệu…”
…
Trải qua nhiều chuyện ồn ào liên tục như vậy, sau khi chết mất ba người, nhà họ Diệp bây giờ u ám và tang thương, khắp nơi trong phủ đều là màu trắng của đồ tang.
Tại Đại Lý Tự, dưới sự điều tra của Hình Bộ và phủ Kinh Triệu, chân tướng vụ việc của nhà họ Diệp đã được phơi bày và cũng đã tìm thấy hung thủ. Bất kể người nhà họ Diệp và các quan viên trong triều có suy nghĩ thế nào về chân tướng này thì quả thật đã có thể kết thúc sự việc tại đây.
Hiện tại, thi thể của Chu thị và Diệp Hướng Chinh đã được chôn cất, chỉ còn thi thể của Kế thị vẫn đặt ở trong phủ.
Lý do là vì hiện giờ Diệp An Thế vẫn còn chưa về tới ngõ Thái Bình.