Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-48
Chương 48: Lại quay lại
Sau khi hội thơ Minh Chiếu kết thúc, gia nhân trong phủ hào hứng bàn luận về hội thơ, bàn cả về tên từng gốc cúc trong hội thơ, còn nghe nói các tác phẩm lần này sẽ được đóng thành sách.
Diệp Tuy hoàn toàn không màng đến những việc ấy. Điều nàng quan tâm là số phận của Cam Diệu trong kiếp này sẽ thế nào, Cố Nhiễm có giống như kiếp trước hay không?
Nàng đắn đo rất lâu, đến khi nàng sắp sửa vò đầu bứt tóc thì một câu nói vô tình của Bội Thanh đã giúp nàng nghĩ ra cách.
***
Thành Đông, phủ Kinh Triệu, trong một cửa hàng nhỏ bên cạnh trạm giao dịch Tứ Phương bày đầy những vật dụng thư phòng, bên trên treo tấm biển “Vận3Chuyển Các”.
Lúc này, Diệp Tuy đang đứng bên ngoài Vận Chuyển Các, sau đó nhấc bước đi vào mà không hề do dự.
Cửa hàng rất nhỏ, bên trong chỉ có một người làm thuê, vẫn là chàng trai trẻ tuổi khi cười sẽ lộ ra hai răng khểnh kia.
Sau khi lấy ba nghìn lượng từ chỗ Vận Chuyển Các, Diệp Tuy chắc chắn mình sẽ còn qua lại với nơi này. Mặc kệ là vì Vận Chuyển Các tò mò về nàng hay vì nàng biết về sự đặc biệt của nó.
Nói trắng ra, nguyên nhân chỉ là sao nàng có thể nỡ không tới một nơi có mạng tình báo lợi hại như Vận Chuyển Các?
Song, nàng không nghĩ mình sẽ quay lại các Vận Chuyển nhanh như vậy. Thứ nàng cầm2trong tay vẫn là số tiền lấy được từ Vận Chuyển Các lần trước.
Mặc dù cảm thấy khó thể tin, nhưng da mặt của Diệp Tuy đã tu luyện đến trình độ thượng thừa. Vì thế, nàng vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng giống như gặp một người quen, nói với chàng trai trẻ trong cửa tiệm: “Xin chào.”
Ngô Bất Hành đang đưa lưng lại với nàng, nghe thấy tiếng chào này quen quen, nghĩ là khách cũ tức thì cười niềm nở quay lại nói: “Xin chào...”
Nụ cười được nửa chừng thì tắt ngóm, giọng y cất cao: “Sao lại là cô?”
Ngô Bất Hành y có ấn tượng rất sâu sắc với cô nương này. Đây là cô nương đã biết được tin mật mà hầu hết quan viên Kinh Triệu không1biết, còn lấy từ chỗ y đi ba nghìn lượng.
Nghĩ đến ba nghìn lượng, Ngô Bất Hành liền thấy xót ruột. Không được, không được, không thể nghĩ đến bạc nữa!
Diệp Tuy cười, làm bộ ngạc nhiên nói: “Lạ nhỉ, cửa hàng mở cửa làm ăn, lẽ nào không cho khách đến? Chi bằng đóng cửa sớm đi cho rồi!”
Ngô Bất Hành hậm hực, chẳng buồn giả vờ nhiệt tình, cau có trả lời: “Sao cô lại đến đây?”
Nụ cười của Diệp Tuy càng thêm tươi, nàng nói tiếp: “Huynh đài trông cửa hàng à, thái độ của huynh kém như vậy ông chủ huynh có biết không đấy?”
Biết rõ nàng chẳng biết ông chủ của y là ai, nhưng Ngô Bất Hành vẫn lập tức nghĩ đến khuôn mặt trắng như tuyết,1tuấn tú mà lạnh lùng kia, vô thức cảm thấy rúm cả “cúc hoa*”.
(*) Cúc hoa: hậu môn (ngôn ngữ mạng).
Y liền dựng thẳng sống lưng lên, khoe ra nụ cười tiêu chuẩn của mình: “Khách quan, lần này muốn bán tin gì? Ba nghìn lượng hay là hai nghìn lượng?”
Ngô Bất Hành còn nhớ lần trước bẩm báo với chủ tử, chủ tử đã phá lệ hỏi thêm vài câu. Y nhớ rất kĩ và ý thức được cô nương này không hề đơn giản, ngay chủ tử cũng có phần lưu tâm đến nàng ta.
Nếu y không nhầm, đây là cô nương nhà họ Diệp ở ngõ Thái Bình. Lần này, Diệp cô nương mang đến tin tức gì? Đáng giá bao nhiêu tiền? Có cần bẩm báo với chủ tử1không?
Khiến y bất ngờ là Diệp cô nương lại lắc đầu, đáp: “Lần này ta không bán tin, mà là đến mua tin.”
Mua tin... mua tin?
Mắt Ngô Bất Hành sáng lên, hai cái răng khểnh lại lộ ra, “Mua tin? Không biết cô nương muốn mua tin gì? Cô nương đưa giá đi, rồi chúng ta thương lượng.”
Lần trước, Diệp cô nương đã lấy từ Vận Chuyển Các ba nghìn lượng cho tin tức di dời của phủ Kinh Triệu. Lần này, y sẽ đòi lại toàn bộ ba nghìn lượng ấy!
Diệp Tuy nhìn hai chiếc răng khểnh của Ngô Bất Hành, đột nhiên liên tưởng đến một chuyện khá thú vị. Chàng trai trước mặt này hơi giống một con sóc nhỏ mà nàng từng thấy, nhìn thì vô cùng khôn khéo nhưng thực tế lại ngốc nghếch, có khi bị người bán cũng không biết.
Vận Chuyển Các là tổ chức tình báo bí ẩn nhất Đại An, người làm công của nơi này có thể là kẻ ngốc được sao?
Tất nhiên là không rồi! Đây là kỹ thuật vặt vãnh hòng để khách đến buông lỏng cảnh giác mà thôi. May mà nàng cũng không dè chừng với Vận Chuyển Các cho lắm. Cho dù đây cũng chỉ là một nhánh nhỏ ở Đại An, mà ngay đến cả Thái Ninh Đế sau này cũng chẳng tra ra nổi gốc rễ của nó.
Cảnh giác với một Vận Chuyển Các hùng mạnh đến vậy thì có ích gì? Chỉ tiếc cho chàng trai đã tốn công vô ích này, ba nghìn lượng vào túi nàng rồi, tuyệt đối không thể dễ dàng lấy ra.
Vì vậy, Diệp Tuy mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: “Ta chỉ có ba trăm lượng bạc, không thể nhiều hơn. Là chút bạc thừa của lần trước. Ta muốn điều tra tin tức về Nhị thiếu gia nhà họ Cố ở Nam Bình, công tử Chu Sa!”
Nghe thấy “nhà họ Cố ở Nam Bình”, Ngô Bất Hành khẽ nhướng mày. Má ơi, thế mà lại là nhà họ Cố - danh gia vọng tộc ở Nam Bình. Tầm mắt của Diệp cô nương thật sự không phải là hạng người bình thường có thể dự liệu được.
Nhưng, công tử Chu Sa - Cố Nhị gia nổi tiếng khắp Đại An, xuất thân danh gia vọng tộc, tài hoa xuất chúng, giữa hai đầu lông mày điểm một nốt ruồi son. Đây là điều ai ai cũng biết, còn cần điều tra sao?
Ba trăm lượng này dễ kiếm thế sao? Ngô Bất Hành hơi hoài nghi.
Mà sự nghi ngờ của y cũng rất chính xác, ba trăm lượng này thật sự không dễ kiếm.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Diệp Tuy hoàn toàn không màng đến những việc ấy. Điều nàng quan tâm là số phận của Cam Diệu trong kiếp này sẽ thế nào, Cố Nhiễm có giống như kiếp trước hay không?
Nàng đắn đo rất lâu, đến khi nàng sắp sửa vò đầu bứt tóc thì một câu nói vô tình của Bội Thanh đã giúp nàng nghĩ ra cách.
***
Thành Đông, phủ Kinh Triệu, trong một cửa hàng nhỏ bên cạnh trạm giao dịch Tứ Phương bày đầy những vật dụng thư phòng, bên trên treo tấm biển “Vận3Chuyển Các”.
Lúc này, Diệp Tuy đang đứng bên ngoài Vận Chuyển Các, sau đó nhấc bước đi vào mà không hề do dự.
Cửa hàng rất nhỏ, bên trong chỉ có một người làm thuê, vẫn là chàng trai trẻ tuổi khi cười sẽ lộ ra hai răng khểnh kia.
Sau khi lấy ba nghìn lượng từ chỗ Vận Chuyển Các, Diệp Tuy chắc chắn mình sẽ còn qua lại với nơi này. Mặc kệ là vì Vận Chuyển Các tò mò về nàng hay vì nàng biết về sự đặc biệt của nó.
Nói trắng ra, nguyên nhân chỉ là sao nàng có thể nỡ không tới một nơi có mạng tình báo lợi hại như Vận Chuyển Các?
Song, nàng không nghĩ mình sẽ quay lại các Vận Chuyển nhanh như vậy. Thứ nàng cầm2trong tay vẫn là số tiền lấy được từ Vận Chuyển Các lần trước.
Mặc dù cảm thấy khó thể tin, nhưng da mặt của Diệp Tuy đã tu luyện đến trình độ thượng thừa. Vì thế, nàng vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng giống như gặp một người quen, nói với chàng trai trẻ trong cửa tiệm: “Xin chào.”
Ngô Bất Hành đang đưa lưng lại với nàng, nghe thấy tiếng chào này quen quen, nghĩ là khách cũ tức thì cười niềm nở quay lại nói: “Xin chào...”
Nụ cười được nửa chừng thì tắt ngóm, giọng y cất cao: “Sao lại là cô?”
Ngô Bất Hành y có ấn tượng rất sâu sắc với cô nương này. Đây là cô nương đã biết được tin mật mà hầu hết quan viên Kinh Triệu không1biết, còn lấy từ chỗ y đi ba nghìn lượng.
Nghĩ đến ba nghìn lượng, Ngô Bất Hành liền thấy xót ruột. Không được, không được, không thể nghĩ đến bạc nữa!
Diệp Tuy cười, làm bộ ngạc nhiên nói: “Lạ nhỉ, cửa hàng mở cửa làm ăn, lẽ nào không cho khách đến? Chi bằng đóng cửa sớm đi cho rồi!”
Ngô Bất Hành hậm hực, chẳng buồn giả vờ nhiệt tình, cau có trả lời: “Sao cô lại đến đây?”
Nụ cười của Diệp Tuy càng thêm tươi, nàng nói tiếp: “Huynh đài trông cửa hàng à, thái độ của huynh kém như vậy ông chủ huynh có biết không đấy?”
Biết rõ nàng chẳng biết ông chủ của y là ai, nhưng Ngô Bất Hành vẫn lập tức nghĩ đến khuôn mặt trắng như tuyết,1tuấn tú mà lạnh lùng kia, vô thức cảm thấy rúm cả “cúc hoa*”.
(*) Cúc hoa: hậu môn (ngôn ngữ mạng).
Y liền dựng thẳng sống lưng lên, khoe ra nụ cười tiêu chuẩn của mình: “Khách quan, lần này muốn bán tin gì? Ba nghìn lượng hay là hai nghìn lượng?”
Ngô Bất Hành còn nhớ lần trước bẩm báo với chủ tử, chủ tử đã phá lệ hỏi thêm vài câu. Y nhớ rất kĩ và ý thức được cô nương này không hề đơn giản, ngay chủ tử cũng có phần lưu tâm đến nàng ta.
Nếu y không nhầm, đây là cô nương nhà họ Diệp ở ngõ Thái Bình. Lần này, Diệp cô nương mang đến tin tức gì? Đáng giá bao nhiêu tiền? Có cần bẩm báo với chủ tử1không?
Khiến y bất ngờ là Diệp cô nương lại lắc đầu, đáp: “Lần này ta không bán tin, mà là đến mua tin.”
Mua tin... mua tin?
Mắt Ngô Bất Hành sáng lên, hai cái răng khểnh lại lộ ra, “Mua tin? Không biết cô nương muốn mua tin gì? Cô nương đưa giá đi, rồi chúng ta thương lượng.”
Lần trước, Diệp cô nương đã lấy từ Vận Chuyển Các ba nghìn lượng cho tin tức di dời của phủ Kinh Triệu. Lần này, y sẽ đòi lại toàn bộ ba nghìn lượng ấy!
Diệp Tuy nhìn hai chiếc răng khểnh của Ngô Bất Hành, đột nhiên liên tưởng đến một chuyện khá thú vị. Chàng trai trước mặt này hơi giống một con sóc nhỏ mà nàng từng thấy, nhìn thì vô cùng khôn khéo nhưng thực tế lại ngốc nghếch, có khi bị người bán cũng không biết.
Vận Chuyển Các là tổ chức tình báo bí ẩn nhất Đại An, người làm công của nơi này có thể là kẻ ngốc được sao?
Tất nhiên là không rồi! Đây là kỹ thuật vặt vãnh hòng để khách đến buông lỏng cảnh giác mà thôi. May mà nàng cũng không dè chừng với Vận Chuyển Các cho lắm. Cho dù đây cũng chỉ là một nhánh nhỏ ở Đại An, mà ngay đến cả Thái Ninh Đế sau này cũng chẳng tra ra nổi gốc rễ của nó.
Cảnh giác với một Vận Chuyển Các hùng mạnh đến vậy thì có ích gì? Chỉ tiếc cho chàng trai đã tốn công vô ích này, ba nghìn lượng vào túi nàng rồi, tuyệt đối không thể dễ dàng lấy ra.
Vì vậy, Diệp Tuy mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: “Ta chỉ có ba trăm lượng bạc, không thể nhiều hơn. Là chút bạc thừa của lần trước. Ta muốn điều tra tin tức về Nhị thiếu gia nhà họ Cố ở Nam Bình, công tử Chu Sa!”
Nghe thấy “nhà họ Cố ở Nam Bình”, Ngô Bất Hành khẽ nhướng mày. Má ơi, thế mà lại là nhà họ Cố - danh gia vọng tộc ở Nam Bình. Tầm mắt của Diệp cô nương thật sự không phải là hạng người bình thường có thể dự liệu được.
Nhưng, công tử Chu Sa - Cố Nhị gia nổi tiếng khắp Đại An, xuất thân danh gia vọng tộc, tài hoa xuất chúng, giữa hai đầu lông mày điểm một nốt ruồi son. Đây là điều ai ai cũng biết, còn cần điều tra sao?
Ba trăm lượng này dễ kiếm thế sao? Ngô Bất Hành hơi hoài nghi.
Mà sự nghi ngờ của y cũng rất chính xác, ba trăm lượng này thật sự không dễ kiếm.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com