Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-418
Chương 418 : Chương 418NỘI TÌNH
Người chịu tình cảnh này giống như Phương Diễn còn có Phó tổng quản Đổng Khôn và một số kho thừa khác. Bọn họ đều bị đề kỵ điểm huyệt trong phòng mình rồi được đưa tới đỉnh núi phía Nam một cách lặng lẽ.
Đường Ngọc giải huyệt cho bọn họ, chắp tay nói: “Đã mạo phạm, xin các vị đại nhân lượng thứ!”
Đám người Phương Diễn không nén nổi kinh hãi, liền lắc đầu rối rít.
Đề kỵ dám làm như vậy chắc chắn là do Uông đốc chủ ra lệnh, bọn họ đâu dám trách cứ chứ?
Không vui cũng không dám lộ ra mặt chút nào!
Có điều, bọn họ bất ngờ vì Uông đốc chủ xuất hiện ở Nam Khố vào lúc nửa đêm, còn bí mật dẫn bọn họ tới đỉnh núi này. Vụ việc thợ thủ công bị chết xảy ra sau bữa tối, từ lúc đó đến bây giờ mới chỉ hơn hai canh giờ mà thôi.
Uông đốc chủ xuất hiện kịp thời như thế chứng tỏ nhất định là Đề Xưởng có mật thám cài cắm trong Nam Khố, nói cách khác, thật ra mọi hành động, diễn biến của Nam Khố đều nằm trong tay Đề Xưởng.
Trong số các quan viên tại đây, vẻ mặt của Phó tổng quản Đổng Khôn và hai khố thừa khác đặc biệt khó coi.
Uông Ấn chắp tay sau lưng, thờ ơ liếc nhìn bọn họ rồi nói: “Cái chết của các thợ thủ công, từ đầu chí cuối thế nào, nói rõ từng việc một cho bổn tọa!”
Giọng Uông Ấn lạnh nhạt, nét mặt không có vẻ gì là đang giận dữ, thậm chí dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn còn khá dịu dàng, thế nhưng đám người Phương Diễn đều cảm thấy như có một ngọn núi lớn đang đè nặng xuống, khiến bọn họ không thở được.
Phương Diễn và Đổng Khôn vô thức liếc nhìn nhau, đây là biểu hiện nỗi sợ hãi trong lòng của các vị quan viên trông coi Nam Khố.
Sau đó, Phương Diễn tiến lên bẩm báo: “Đốc chủ đại nhân, chuyện là thế này, sau bữa tối...”
Ông ta kể lại sự tình khi đó của Nam Khố:
Chập tối, Nam Khố không được thắp bất cứ ánh nến nào, đây là điều mà các quan viên và tất cả thợ thủ công ở đây đều biết với nhau nên đương nhiên mọi công việc đều dừng lại.
Tuy nhiên, không biết làm sao vị chủ bộ và mấy người thợ thủ công già kia lại đi xuống dưới mỏ, càng không rõ vì sao họ xảy ra va chạm, cuối cùng vị chủ bộ bị mấy thợ thủ công già ném đá cho tới chết, rồi sáu thợ thủ công cũng đập đầu vào vách đá tự sát.
Khi đám người Phương Diễn biết được tình hình thì trời đã tối hẳn.
Hiện trường dưới mỏ vẫn được giữ nguyên, thi thể của vị chủ bộ và sáu thợ thủ công vẫn chưa kịp khiêng lên.
Phương Diễn cúi đầu xuống và nói: “Đốc chủ đại nhân, chuyện là như vậy. Để tránh thu hút sự chú ý của mọi người trong Nam Khố, hạ quan tạm thời gác lại mọi việc, định đợi đến sáng mai xử lý sau.”
Uông Ấn nhìn lướt qua Phương Diễn, vẻ mặt hắn vẫn như thường, chỉ hỏi: “Tại sao xảy ra chuyện lớn như thế mà không khởi động tình trạng khẩn cấp, tại sao không lập tức bẩm lên trên?”
Đúng là Nam Khố nghiêm cấm không được thắp nến sau khi trời tối, nhưng đây không phải quy định bất di bất dịch mà có thể thay đổi tùy tình hình, tùy cơ ứng biến.
Thật sự thì quan viên quản lý Nam Khố như Phương Diễn và Đổng Khôn không thể không biết rõ điều đó. Nhưng vì sao Uông Ấn chỉ nhận được bẩm báo của đề kỵ mà không nhận được báo cáo khẩn cấp của quan viên Nam Khố?
Bấy giờ, Đổng Khôn mới tiến lên, đáp: “Đốc chủ, là chúng hạ quan sơ suất, nhất thời không nghĩ đây là tình huống khẩn cấp, xin đốc chủ cứ trách phạt!”
Kì thực, Phương Diễn và Đổng Khôn hoàn toàn không cho rằng sự việc lại nghiêm trọng tới mức cần phải khởi động tình trạng khẩn cấp. Đến thời khắc này, họ càng không dám nói đã gửi tin tức cho phủ Trấn Quốc Công mà không gửi cho Uông Ấn.
Thoạt đầu họ nghĩ tuy rằng cái chết của mấy người thợ thủ công không tính là chuyện nhỏ, nhưng cũng chẳng phải là chuyện lớn, đợi thế tử gia của phủ Trấn Quốc Công tới thì sự việc sẽ lắng xuống, không truyền ra bên ngoài. Họ tuyệt nhiên không ngờ Đốc chủ đại nhân sẽ đi suốt cả đêm để đến đây, nhanh vượt quá sức tưởng tượng của họ, khiến họ bỗng chốc luống cuống.
Uông Ấn im lặng một lát rồi liếc nhìn họ một lần nữa, lại nói: “Việc này đã bẩm báo cho Quốc Công gia rồi phải không?”
Sau khi Nam Khố xảy ra chuyện, đề kỵ phát hiện có hai quan viên của Nam Khố rời khỏi đây, đi về hướng phủ Trấn Quốc Công, hẳn là đến phủ Trấn Quốc Công để báo cáo.
Nghe vậy, sắc mặt Phương Diễn và Đổng Khôn trở nên hơi mất tự nhiên, hồi lâu mới đáp: “Bẩm đốc chủ, đã... bẩm báo rồi.”
Uông Ấn vô thức liếc nhìn hai người họ, vẻ mặt hắn vẫn không mảy may dao động.
Trấn Quốc Công Ngu Đản Chi là tổng quản của Nam Khố, Nam Khố có chuyện, quan viên ở đây bẩm báo cho ông ta là lẽ thường tình.
Nhưng tại sao hai quan viên trước mặt hắn lại ấp úng, nét mặt hiện rõ vẻ khác thường?
Chắc hẳn những quan viên của Nam Khố cũng biết việc hắn đang ở tại phủ nha Thiều Châu của đạo Lĩnh Nam. Lẽ ra, Nam Khố có chuyện cũng nên báo cáo với quan viên thay hắn tới giám sát kiểm tra mới phải, vậy mà bọn họ lại cố ý bỏ sót.
Là cố tình quên mất hay có nguyên nhân gì khác?
Chuyện lớn như vậy, Trấn Quốc Công sẽ có phản ứng gì?
Các quan viên Nam Khố đều không rõ nguyên do, nghe ra đây lại là việc ngoài ý muốn.
Gần đây, Nam Khố quả thực hơi nhiều chuyện ngoài ý muốn...
Lúc này Uông Ấn nghĩ tới Trấn Quốc Công Ngu Đản Chi.
Nam Khố là địa điểm bí mật của Đại An, mọi thứ liên quan đến nơi này đều hết sức nghiêm ngặt và cẩn thận. Tất cả thợ thủ công đều được kiểm soát chặt chẽ, toàn bộ quan viên đều được lựa chọn kĩ càng, trải qua nhiều lần kiểm tra đánh giá. Thợ thủ công và quan viên còn như vậy, nói gì đến tổng quản của Nam Khố. Ngu Đản Chi có thể được quản lý cả Nam Khố nên đương nhiên chính là tâm phúc đáng tin cậy trong số những tâm phúc thân tín của Vĩnh Chiêu đế. Nếu lấy bản thân Uông Ấn và Ngu Đản Chi ra để so sánh thì có lẽ một người là “tai mắt”, một người là “chân tay” của hoàng thượng, thiếu một trong hai đều không được. Hơn nữa, với địa vị một Trấn Quốc Công, Vĩnh Chiêu Đế coi trọng Ngu Đản Chi khác hẳn.
Nói kĩ ra thì bản thân hắn và Ngu Đản Chi cũng không có gì để so sánh.
Người chịu tình cảnh này giống như Phương Diễn còn có Phó tổng quản Đổng Khôn và một số kho thừa khác. Bọn họ đều bị đề kỵ điểm huyệt trong phòng mình rồi được đưa tới đỉnh núi phía Nam một cách lặng lẽ.
Đường Ngọc giải huyệt cho bọn họ, chắp tay nói: “Đã mạo phạm, xin các vị đại nhân lượng thứ!”
Đám người Phương Diễn không nén nổi kinh hãi, liền lắc đầu rối rít.
Đề kỵ dám làm như vậy chắc chắn là do Uông đốc chủ ra lệnh, bọn họ đâu dám trách cứ chứ?
Không vui cũng không dám lộ ra mặt chút nào!
Có điều, bọn họ bất ngờ vì Uông đốc chủ xuất hiện ở Nam Khố vào lúc nửa đêm, còn bí mật dẫn bọn họ tới đỉnh núi này. Vụ việc thợ thủ công bị chết xảy ra sau bữa tối, từ lúc đó đến bây giờ mới chỉ hơn hai canh giờ mà thôi.
Uông đốc chủ xuất hiện kịp thời như thế chứng tỏ nhất định là Đề Xưởng có mật thám cài cắm trong Nam Khố, nói cách khác, thật ra mọi hành động, diễn biến của Nam Khố đều nằm trong tay Đề Xưởng.
Trong số các quan viên tại đây, vẻ mặt của Phó tổng quản Đổng Khôn và hai khố thừa khác đặc biệt khó coi.
Uông Ấn chắp tay sau lưng, thờ ơ liếc nhìn bọn họ rồi nói: “Cái chết của các thợ thủ công, từ đầu chí cuối thế nào, nói rõ từng việc một cho bổn tọa!”
Giọng Uông Ấn lạnh nhạt, nét mặt không có vẻ gì là đang giận dữ, thậm chí dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn còn khá dịu dàng, thế nhưng đám người Phương Diễn đều cảm thấy như có một ngọn núi lớn đang đè nặng xuống, khiến bọn họ không thở được.
Phương Diễn và Đổng Khôn vô thức liếc nhìn nhau, đây là biểu hiện nỗi sợ hãi trong lòng của các vị quan viên trông coi Nam Khố.
Sau đó, Phương Diễn tiến lên bẩm báo: “Đốc chủ đại nhân, chuyện là thế này, sau bữa tối...”
Ông ta kể lại sự tình khi đó của Nam Khố:
Chập tối, Nam Khố không được thắp bất cứ ánh nến nào, đây là điều mà các quan viên và tất cả thợ thủ công ở đây đều biết với nhau nên đương nhiên mọi công việc đều dừng lại.
Tuy nhiên, không biết làm sao vị chủ bộ và mấy người thợ thủ công già kia lại đi xuống dưới mỏ, càng không rõ vì sao họ xảy ra va chạm, cuối cùng vị chủ bộ bị mấy thợ thủ công già ném đá cho tới chết, rồi sáu thợ thủ công cũng đập đầu vào vách đá tự sát.
Khi đám người Phương Diễn biết được tình hình thì trời đã tối hẳn.
Hiện trường dưới mỏ vẫn được giữ nguyên, thi thể của vị chủ bộ và sáu thợ thủ công vẫn chưa kịp khiêng lên.
Phương Diễn cúi đầu xuống và nói: “Đốc chủ đại nhân, chuyện là như vậy. Để tránh thu hút sự chú ý của mọi người trong Nam Khố, hạ quan tạm thời gác lại mọi việc, định đợi đến sáng mai xử lý sau.”
Uông Ấn nhìn lướt qua Phương Diễn, vẻ mặt hắn vẫn như thường, chỉ hỏi: “Tại sao xảy ra chuyện lớn như thế mà không khởi động tình trạng khẩn cấp, tại sao không lập tức bẩm lên trên?”
Đúng là Nam Khố nghiêm cấm không được thắp nến sau khi trời tối, nhưng đây không phải quy định bất di bất dịch mà có thể thay đổi tùy tình hình, tùy cơ ứng biến.
Thật sự thì quan viên quản lý Nam Khố như Phương Diễn và Đổng Khôn không thể không biết rõ điều đó. Nhưng vì sao Uông Ấn chỉ nhận được bẩm báo của đề kỵ mà không nhận được báo cáo khẩn cấp của quan viên Nam Khố?
Bấy giờ, Đổng Khôn mới tiến lên, đáp: “Đốc chủ, là chúng hạ quan sơ suất, nhất thời không nghĩ đây là tình huống khẩn cấp, xin đốc chủ cứ trách phạt!”
Kì thực, Phương Diễn và Đổng Khôn hoàn toàn không cho rằng sự việc lại nghiêm trọng tới mức cần phải khởi động tình trạng khẩn cấp. Đến thời khắc này, họ càng không dám nói đã gửi tin tức cho phủ Trấn Quốc Công mà không gửi cho Uông Ấn.
Thoạt đầu họ nghĩ tuy rằng cái chết của mấy người thợ thủ công không tính là chuyện nhỏ, nhưng cũng chẳng phải là chuyện lớn, đợi thế tử gia của phủ Trấn Quốc Công tới thì sự việc sẽ lắng xuống, không truyền ra bên ngoài. Họ tuyệt nhiên không ngờ Đốc chủ đại nhân sẽ đi suốt cả đêm để đến đây, nhanh vượt quá sức tưởng tượng của họ, khiến họ bỗng chốc luống cuống.
Uông Ấn im lặng một lát rồi liếc nhìn họ một lần nữa, lại nói: “Việc này đã bẩm báo cho Quốc Công gia rồi phải không?”
Sau khi Nam Khố xảy ra chuyện, đề kỵ phát hiện có hai quan viên của Nam Khố rời khỏi đây, đi về hướng phủ Trấn Quốc Công, hẳn là đến phủ Trấn Quốc Công để báo cáo.
Nghe vậy, sắc mặt Phương Diễn và Đổng Khôn trở nên hơi mất tự nhiên, hồi lâu mới đáp: “Bẩm đốc chủ, đã... bẩm báo rồi.”
Uông Ấn vô thức liếc nhìn hai người họ, vẻ mặt hắn vẫn không mảy may dao động.
Trấn Quốc Công Ngu Đản Chi là tổng quản của Nam Khố, Nam Khố có chuyện, quan viên ở đây bẩm báo cho ông ta là lẽ thường tình.
Nhưng tại sao hai quan viên trước mặt hắn lại ấp úng, nét mặt hiện rõ vẻ khác thường?
Chắc hẳn những quan viên của Nam Khố cũng biết việc hắn đang ở tại phủ nha Thiều Châu của đạo Lĩnh Nam. Lẽ ra, Nam Khố có chuyện cũng nên báo cáo với quan viên thay hắn tới giám sát kiểm tra mới phải, vậy mà bọn họ lại cố ý bỏ sót.
Là cố tình quên mất hay có nguyên nhân gì khác?
Chuyện lớn như vậy, Trấn Quốc Công sẽ có phản ứng gì?
Các quan viên Nam Khố đều không rõ nguyên do, nghe ra đây lại là việc ngoài ý muốn.
Gần đây, Nam Khố quả thực hơi nhiều chuyện ngoài ý muốn...
Lúc này Uông Ấn nghĩ tới Trấn Quốc Công Ngu Đản Chi.
Nam Khố là địa điểm bí mật của Đại An, mọi thứ liên quan đến nơi này đều hết sức nghiêm ngặt và cẩn thận. Tất cả thợ thủ công đều được kiểm soát chặt chẽ, toàn bộ quan viên đều được lựa chọn kĩ càng, trải qua nhiều lần kiểm tra đánh giá. Thợ thủ công và quan viên còn như vậy, nói gì đến tổng quản của Nam Khố. Ngu Đản Chi có thể được quản lý cả Nam Khố nên đương nhiên chính là tâm phúc đáng tin cậy trong số những tâm phúc thân tín của Vĩnh Chiêu đế. Nếu lấy bản thân Uông Ấn và Ngu Đản Chi ra để so sánh thì có lẽ một người là “tai mắt”, một người là “chân tay” của hoàng thượng, thiếu một trong hai đều không được. Hơn nữa, với địa vị một Trấn Quốc Công, Vĩnh Chiêu Đế coi trọng Ngu Đản Chi khác hẳn.
Nói kĩ ra thì bản thân hắn và Ngu Đản Chi cũng không có gì để so sánh.