Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-403
Chương 403 : Chương 403BỘ LẠC LÝ
Điểm mà ngón tay Uông Ấn chỉ vào chính là bộ lạc Lý, nằm bên cạnh bộ lạc Cao và bộ lạc Tiêu.
Trương Hào Đoan thoáng nghĩ ngợi rồi hỏi với giọng điệu như muốn xác nhận lại: “Đốc chủ, ngài chọn bộ lạc Lý sao?”
Không phải là Đốc chủ đại nhân chỉ nhầm chứ, sao lại là bộ lạc Lý?
Uông Ấn gật đầu, khẳng định suy đoán của Trương Hào Đoan: “Đúng vậy, chính là bộ lạc Lý. Bổn tọa cho rằng nó sẽ là bước đột phá trong việc bình định loạn bách bộ lần này.”
“Nhưng… nhưng mà...” Trương Hào Đoan vẫn cảm thấy hết sức bất ngờ nên nhất thời lắp bắp.
Quan Hàn Tùng ở bên cạnh liền tiếp lời: “Đốc chủ, bộ lạc Lý không mạnh cho lắm, căn bản còn chẳng thể kìm hãm bộ lạc Tiêu và bộ lạc Cao chứ đừng nói đến việc chống lại họ. Quan trọng hơn… thủ lĩnh của bộ lạc Lý là nữ giới!”
Trương Hào Đoan và Quan Hàn Tùng ở Lĩnh Nam đã lâu nên hiểu rõ về tình hình của các bộ lạc như trong lòng bàn tay.
Có đề kỵ chuyên phụ trách điều tra và truy bắt ở đây, họ không cho rằng Uông đốc chủ không nắm rõ về tình hình của các bộ lạc, tuy nhiên họ thực sự lấy làm khó hiểu với lựa chọn của hắn.
Đặc biệt là vế cuối, Trương Hào Đoan và Quan Hàn Tùng đều thấy bất ổn.
Lấy một ví dụ không thỏa đáng, nếu một bộ lạc ngang bằng một huyện của Đại An thì thủ lĩnh của bộ lạc chính là huyện lệnh, sao nữ giới có thể đảm nhận chức huyện lệnh được?
Sao nữ giới có thể làm thủ lĩnh được? Thiên hạ này là của nam giới!
Bộ lạc do nữ giới thống lĩnh thì có thể mạnh tới mức nào chứ?
Điều này cũng không thể trách họ, vì các quan viên trong triều Đại An có cùng quan điểm với họ chiếm đại đa số.
Uông Ấn mỉm cười, đáp: “Nữ giới thì đã sao? Nếu nàng ta đã có thể làm được thủ lĩnh của bộ lạc Lý thì chứng tỏ rằng nàng ta có khả năng, đồng nghĩa với việc nàng ta được người trong bộ lạc công nhận và kính yêu. Bổn tọa không bao giờ so đo chuyện là nam hay nữ mà chỉ nhìn vào bản lĩnh và năng lực của họ. Chẳng lẽ hai vị đại nhân không như vậy?”
Tất nhiên là không rồi!
Trương Hào Đoan và Quan Hàn Tùng oán thầm trong lòng nhưng không nói ra miệng.
Đốc chủ đại nhân thật chẳng khéo, suy nghĩ khinh thường nữ giới này mọi người đều tự biết trong lòng, sao có thể bảo người ta nói ra được?
Suy cho cùng thì mẹ và vợ của họ cũng là nữ giới, họ là quan viên gương mẫu trong triều, sao lại khinh thường nữ giới cho được?
Đốc chủ nói vậy khác nào gài bẫy bọn họ!
Tuy hai người họ không đáp lời nhưng im lặng cũng là một kiểu phản đối.
Uông Ấn nghĩ một lát rồi lại nói: “Chính là bộ lạc Lý. Bổn tọa cảm thấy họ là người phù hợp nhất, thủ lĩnh là nam hay nữ không quan trọng.”
Hắn có thể hiểu được cách nghĩ của hai vị quan viên nhưng không thể đồng ý với họ.
Hắn nghĩ tới Diệp Tuy, nghĩ tới Trưởng công chúa Trịnh Vi, bản lĩnh của cả hai là nhờ vào tính cách và những gì họ đã trải qua, không liên quan tới giới tính của họ, thậm chí rất nhiều nam giới còn hoàn toàn không bì bằng.
Chắc hẳn thủ lĩnh Phùng Trân của bộ lạc Lý cũng vậy.
Hắn trầm ngâm chốc lát, sau đó nói tiếp: “Hai người không cần phải lo lắng, bổn tọa sẽ đi gặp nàng ta.”
Bấy giờ Trương Hào Đoan và Quan Hàn Tùng mới gật đầu.
Núi non ở đạo Lĩnh Nam không cao nhưng trùng trùng điệp điệp, hơn nữa hầu hết lại hẻo lánh, ít người đặt chân đến nên cây cối và cỏ dại mọc cao, sương mù bao phủ khắp mọi nơi, trông hết sức huyền bí.
Bởi vì Nam Khố cũng nằm sâu trong rừng rậm nên Uông Ấn cũng có ấn tượng rất sâu sắc với nơi đây.
Những dãy núi tràn ngập chướng khí và cỏ dại um tùm là môi trường sống cho rất nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến, hơn nữa đám rắn rết, côn trùng này đều rất to. Thế nên phần lớn người dân của các bộ lạc ở đạo Lĩnh Nam đều rất giỏi đuổi côn trùng, rắn rết, ra ngoài bình thường họ cũng sẽ mang theo thuốc bột để đuổi côn trùng.
Hiện giờ Uông Ấn đang dẫn Đường Ngọc, Chu Li, Liễu Nguyên Tập và vài đề kỵ đi vào rừng rậm của Lĩnh Nam, tiến về phía bộ lạc Lý nằm sâu trong núi.
Liễu Nguyên Tập theo sau Chu Li, đi mãi đi mãi mà núi rừng vẫn trùng điệp, hắn ta không nén nổi bèn cảm thán: “Núi sâu rừng thẳm thế này, người của bộ lạc Lý đúng thật là cách biệt với thế giới bên ngoài. Bọn họ ra vào kiểu gì nhỉ?”
Chu Li thoáng liếc hắn ta, thờ ơ đáp: “Làm sao ta biết được.”
Y không muốn đáp lời nhưng Liễu Nguyên Tập quá ồn ào, bắt chuyện với y suốt cả đường đi, cho dù y làm ngơ thì Liễu Nguyên Tập cũng có thể tự nói một mình không ngừng.
Thế nhưng xưởng công lại không ngăn hắn ta lại!
“Đi lâu vậy rồi, chúng ta sắp đến bộ lạc Lý rồi thì phải?” Liễu Nguyên Tập vừa đi nhanh vừa hỏi tiếp.
Chu Li tránh đám cỏ dại sắp cứa vào mặt, không muốn trả lời Liễu Nguyên Tập.
Thấy y như vậy, Liễu Nguyên Tập cũng không muốn mở miệng nữa mà im lặng đi theo sau.
Chẳng được bao lâu, hắn ta lại không nhịn được, chớp chớp mắt, cười toe toét, nói: “Chu đại nhân, thuốc bí truyền của ngài hiệu nghiệm thật đấy! Mới có mấy ngày mà ta đã có thể chạy nhảy rồi, không có thì chắc chưa thể đi theo mọi người đến bộ lạc Lý đâu.”
Nét mặt hắn ta sung sướng tỏ vẻ tán thưởng, nhưng Chu Li quay đầu lại, lườm hắn ta một cái, mặt sầm sì.
Đừng nhắc đến được không hả? Y vẫn tiếc đứt ruột đây này, thuốc bí truyền quý hiếm là thế...
Nhìn sắc mặt đen sì của Chu Li, trong mắt Liễu Nguyên Tập lóe lên vẻ ranh mãnh, cuối cùng hắn ta đã không còn thấy buồn phiền nữa.
Cả quãng đường toàn rừng rậm với cỏ dại quả thực quá nhàm chán khiến người ta muốn phát điên, không tìm trò gì vui điều chỉnh tinh thần một chút thì sao chịu được?
Kể từ khi phát hiện ra cái tính keo kiệt của Chu Li, Liễu Nguyên Tập như thể đã tìm ra trò tiêu khiển.
Thỉnh thoảng, hắn ta sẽ mang chuyện thuốc bí truyền ra để trêu Chu Li.
Chu Li cũng không phụ sự mong đợi của hắn ta, lần nào cũng lộ vẻ mặt đau đớn.
Thú vị, quá thú vị!
Lúc này, Đường Ngọc đang đi bên cạnh Uông Ấn liếc nhìn hai người họ, lạnh lùng nhắc nhở: “Phía trước chính là địa phận của bộ lạc Lý, chắc sẽ có rất nhiều mai phục, tất cả mọi người phải chú ý cẩn thận!”
Nghe vậy, Chu Li và Liễu Nguyên Tập đều bỏ tâm trạng vui đùa đi, nét mặt trở nên nghiêm túc thận trọng hẳn lên.
Chẳng mấy chốc, sau khi lại băng qua một cánh rừng, nhóm người Uông Ấn cảm thấy cảnh sắc có sự thay đổi lớn, không còn cây cối và cỏ dại che khuất bầu trời nữa, trước mắt trở nên rộng rãi quang đãng. Vừa đưa mắt nhìn đã thấy một thung lũng rất lớn với nhiều ngôi nhà khói bếp lượn lờ, không ít người dân mặc trang phục độc đáo huyên náo qua lại, dòng nước chảy róc rách, hình thành sự đối lập rõ nét với rừng núi bao quanh, trông phồn thịnh lạ thường.
Nơi đây chính là bộ lạc Lý.
Điểm mà ngón tay Uông Ấn chỉ vào chính là bộ lạc Lý, nằm bên cạnh bộ lạc Cao và bộ lạc Tiêu.
Trương Hào Đoan thoáng nghĩ ngợi rồi hỏi với giọng điệu như muốn xác nhận lại: “Đốc chủ, ngài chọn bộ lạc Lý sao?”
Không phải là Đốc chủ đại nhân chỉ nhầm chứ, sao lại là bộ lạc Lý?
Uông Ấn gật đầu, khẳng định suy đoán của Trương Hào Đoan: “Đúng vậy, chính là bộ lạc Lý. Bổn tọa cho rằng nó sẽ là bước đột phá trong việc bình định loạn bách bộ lần này.”
“Nhưng… nhưng mà...” Trương Hào Đoan vẫn cảm thấy hết sức bất ngờ nên nhất thời lắp bắp.
Quan Hàn Tùng ở bên cạnh liền tiếp lời: “Đốc chủ, bộ lạc Lý không mạnh cho lắm, căn bản còn chẳng thể kìm hãm bộ lạc Tiêu và bộ lạc Cao chứ đừng nói đến việc chống lại họ. Quan trọng hơn… thủ lĩnh của bộ lạc Lý là nữ giới!”
Trương Hào Đoan và Quan Hàn Tùng ở Lĩnh Nam đã lâu nên hiểu rõ về tình hình của các bộ lạc như trong lòng bàn tay.
Có đề kỵ chuyên phụ trách điều tra và truy bắt ở đây, họ không cho rằng Uông đốc chủ không nắm rõ về tình hình của các bộ lạc, tuy nhiên họ thực sự lấy làm khó hiểu với lựa chọn của hắn.
Đặc biệt là vế cuối, Trương Hào Đoan và Quan Hàn Tùng đều thấy bất ổn.
Lấy một ví dụ không thỏa đáng, nếu một bộ lạc ngang bằng một huyện của Đại An thì thủ lĩnh của bộ lạc chính là huyện lệnh, sao nữ giới có thể đảm nhận chức huyện lệnh được?
Sao nữ giới có thể làm thủ lĩnh được? Thiên hạ này là của nam giới!
Bộ lạc do nữ giới thống lĩnh thì có thể mạnh tới mức nào chứ?
Điều này cũng không thể trách họ, vì các quan viên trong triều Đại An có cùng quan điểm với họ chiếm đại đa số.
Uông Ấn mỉm cười, đáp: “Nữ giới thì đã sao? Nếu nàng ta đã có thể làm được thủ lĩnh của bộ lạc Lý thì chứng tỏ rằng nàng ta có khả năng, đồng nghĩa với việc nàng ta được người trong bộ lạc công nhận và kính yêu. Bổn tọa không bao giờ so đo chuyện là nam hay nữ mà chỉ nhìn vào bản lĩnh và năng lực của họ. Chẳng lẽ hai vị đại nhân không như vậy?”
Tất nhiên là không rồi!
Trương Hào Đoan và Quan Hàn Tùng oán thầm trong lòng nhưng không nói ra miệng.
Đốc chủ đại nhân thật chẳng khéo, suy nghĩ khinh thường nữ giới này mọi người đều tự biết trong lòng, sao có thể bảo người ta nói ra được?
Suy cho cùng thì mẹ và vợ của họ cũng là nữ giới, họ là quan viên gương mẫu trong triều, sao lại khinh thường nữ giới cho được?
Đốc chủ nói vậy khác nào gài bẫy bọn họ!
Tuy hai người họ không đáp lời nhưng im lặng cũng là một kiểu phản đối.
Uông Ấn nghĩ một lát rồi lại nói: “Chính là bộ lạc Lý. Bổn tọa cảm thấy họ là người phù hợp nhất, thủ lĩnh là nam hay nữ không quan trọng.”
Hắn có thể hiểu được cách nghĩ của hai vị quan viên nhưng không thể đồng ý với họ.
Hắn nghĩ tới Diệp Tuy, nghĩ tới Trưởng công chúa Trịnh Vi, bản lĩnh của cả hai là nhờ vào tính cách và những gì họ đã trải qua, không liên quan tới giới tính của họ, thậm chí rất nhiều nam giới còn hoàn toàn không bì bằng.
Chắc hẳn thủ lĩnh Phùng Trân của bộ lạc Lý cũng vậy.
Hắn trầm ngâm chốc lát, sau đó nói tiếp: “Hai người không cần phải lo lắng, bổn tọa sẽ đi gặp nàng ta.”
Bấy giờ Trương Hào Đoan và Quan Hàn Tùng mới gật đầu.
Núi non ở đạo Lĩnh Nam không cao nhưng trùng trùng điệp điệp, hơn nữa hầu hết lại hẻo lánh, ít người đặt chân đến nên cây cối và cỏ dại mọc cao, sương mù bao phủ khắp mọi nơi, trông hết sức huyền bí.
Bởi vì Nam Khố cũng nằm sâu trong rừng rậm nên Uông Ấn cũng có ấn tượng rất sâu sắc với nơi đây.
Những dãy núi tràn ngập chướng khí và cỏ dại um tùm là môi trường sống cho rất nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến, hơn nữa đám rắn rết, côn trùng này đều rất to. Thế nên phần lớn người dân của các bộ lạc ở đạo Lĩnh Nam đều rất giỏi đuổi côn trùng, rắn rết, ra ngoài bình thường họ cũng sẽ mang theo thuốc bột để đuổi côn trùng.
Hiện giờ Uông Ấn đang dẫn Đường Ngọc, Chu Li, Liễu Nguyên Tập và vài đề kỵ đi vào rừng rậm của Lĩnh Nam, tiến về phía bộ lạc Lý nằm sâu trong núi.
Liễu Nguyên Tập theo sau Chu Li, đi mãi đi mãi mà núi rừng vẫn trùng điệp, hắn ta không nén nổi bèn cảm thán: “Núi sâu rừng thẳm thế này, người của bộ lạc Lý đúng thật là cách biệt với thế giới bên ngoài. Bọn họ ra vào kiểu gì nhỉ?”
Chu Li thoáng liếc hắn ta, thờ ơ đáp: “Làm sao ta biết được.”
Y không muốn đáp lời nhưng Liễu Nguyên Tập quá ồn ào, bắt chuyện với y suốt cả đường đi, cho dù y làm ngơ thì Liễu Nguyên Tập cũng có thể tự nói một mình không ngừng.
Thế nhưng xưởng công lại không ngăn hắn ta lại!
“Đi lâu vậy rồi, chúng ta sắp đến bộ lạc Lý rồi thì phải?” Liễu Nguyên Tập vừa đi nhanh vừa hỏi tiếp.
Chu Li tránh đám cỏ dại sắp cứa vào mặt, không muốn trả lời Liễu Nguyên Tập.
Thấy y như vậy, Liễu Nguyên Tập cũng không muốn mở miệng nữa mà im lặng đi theo sau.
Chẳng được bao lâu, hắn ta lại không nhịn được, chớp chớp mắt, cười toe toét, nói: “Chu đại nhân, thuốc bí truyền của ngài hiệu nghiệm thật đấy! Mới có mấy ngày mà ta đã có thể chạy nhảy rồi, không có thì chắc chưa thể đi theo mọi người đến bộ lạc Lý đâu.”
Nét mặt hắn ta sung sướng tỏ vẻ tán thưởng, nhưng Chu Li quay đầu lại, lườm hắn ta một cái, mặt sầm sì.
Đừng nhắc đến được không hả? Y vẫn tiếc đứt ruột đây này, thuốc bí truyền quý hiếm là thế...
Nhìn sắc mặt đen sì của Chu Li, trong mắt Liễu Nguyên Tập lóe lên vẻ ranh mãnh, cuối cùng hắn ta đã không còn thấy buồn phiền nữa.
Cả quãng đường toàn rừng rậm với cỏ dại quả thực quá nhàm chán khiến người ta muốn phát điên, không tìm trò gì vui điều chỉnh tinh thần một chút thì sao chịu được?
Kể từ khi phát hiện ra cái tính keo kiệt của Chu Li, Liễu Nguyên Tập như thể đã tìm ra trò tiêu khiển.
Thỉnh thoảng, hắn ta sẽ mang chuyện thuốc bí truyền ra để trêu Chu Li.
Chu Li cũng không phụ sự mong đợi của hắn ta, lần nào cũng lộ vẻ mặt đau đớn.
Thú vị, quá thú vị!
Lúc này, Đường Ngọc đang đi bên cạnh Uông Ấn liếc nhìn hai người họ, lạnh lùng nhắc nhở: “Phía trước chính là địa phận của bộ lạc Lý, chắc sẽ có rất nhiều mai phục, tất cả mọi người phải chú ý cẩn thận!”
Nghe vậy, Chu Li và Liễu Nguyên Tập đều bỏ tâm trạng vui đùa đi, nét mặt trở nên nghiêm túc thận trọng hẳn lên.
Chẳng mấy chốc, sau khi lại băng qua một cánh rừng, nhóm người Uông Ấn cảm thấy cảnh sắc có sự thay đổi lớn, không còn cây cối và cỏ dại che khuất bầu trời nữa, trước mắt trở nên rộng rãi quang đãng. Vừa đưa mắt nhìn đã thấy một thung lũng rất lớn với nhiều ngôi nhà khói bếp lượn lờ, không ít người dân mặc trang phục độc đáo huyên náo qua lại, dòng nước chảy róc rách, hình thành sự đối lập rõ nét với rừng núi bao quanh, trông phồn thịnh lạ thường.
Nơi đây chính là bộ lạc Lý.