Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-390
Chương 390 : Chương 390ĐI VỀ PHÍA NAM
Thấy chưa đầy một canh giờ mà Uông Ấn đã hồi phủ, Diệp Tuy rất đỗi kinh ngạc, không nén nổi liền hỏi: “Đại nhân, sao ngài trở về nhanh vậy?”
Thậm chí viện Tư Lai còn chưa được thu dọn xong.
“Bổn tọa phải đi đến Lĩnh Nam ngay bây giờ, hoàng thượng đã chấp thuận.” Uông Ấn đáp, nét mặt bình thản không cảm xúc.
Hắn dừng lại một lát, dường như muốn để nàng yên tâm bèn nói chi tiết hơn: “Các bộ lạc ở Lĩnh Nam xảy ra bạo loạn, Thẩm Trực đã bị thương nặng, tình hình bất ổn nên bổn tọa phải đến đó xem thế nào.”
Tin tức về loạn bách bộ sau này sẽ được truyền tới Kinh Triệu, rồi nàng cũng sẽ biết được.
Đây là cái cớ để hắn đến Lĩnh Nam, nhưng cũng là tình thế thật sự.
Nghe vậy, Diệp Tuy thoáng nín thở, kinh ngạc đến nỗi không cất nên lời.
Bách bộ rối loạn ở Lĩnh Nam?
Chẳng phải đây là chuyện của rất nhiều năm sau sao? Sao lại xuất hiện vào lúc này?
Lĩnh Nam đang nhiễu nhương, Uông Ấn lại đến Lĩnh Nam, liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?
Thấy Uông Ấn đang ra mệnh lệnh cho Phong bá và Khánh bá, Diệp Tuy không khỏi cảm thấy hoảng loạn trong lòng, như thể đã mất đi phần nào sự tỉnh táo.
Đúng lúc này, giọng nói của Uông Ấn vang lên bên tai nàng: “Nàng đừng lo lắng, bổn tọa sẽ không sao, hơn nữa còn có Phong bá và các đề kỵ.”
Cô gái nhỏ lo lắng ra mặt, sao hắn lại không biết nàng đang nghĩ gì?
Giọng hắn lành lạnh mà trong trẻo như mang theo khả năng trấn an kỳ lạ, khiến sự hoảng loạn trong lòng Diệp Tuy dần lắng xuống.
Nàng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì đã không còn vẻ hoang mang hoảng hốt nữa, thay vào đó là sự bình tĩnh.
Nàng nhìn Uông Ấn rồi lên tiếng: “Đại nhân, nếu ngài đi Lĩnh Nam thì nhất định phải dẫn Liễu Nguyên Tập đi cùng!”
Chuyện quá cấp bách, nàng không thể đi cùng Uông Ấn đến Lĩnh Nam, lại không thể làm được gì cho hắn, nhưng nàng biết một điều: Loạn bách bộ ở Lĩnh Nam trong kiếp trước là do Phó tướng quân Liễu Nguyên Tập của Lĩnh Nam Vệ dẹp yên.
Nàng không biết loạn bách bộ lúc này có giống loạn bách bộ vào mấy năm sau hay không, cũng không biết liệu Liễu Nguyên Tập của bây giờ có bản lĩnh như kiếp trước hay không, nhưng...
Dù sao dẫn Liễu Nguyên Tập đi cùng cũng không tổn hại gì.
Ít nhất thì đây là việc mà nàng có thể làm cho đại nhân.
Uông Ấn ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: “Liễu Nguyên Tập?”
Hắn tạm thời chưa nhớ Liễu Nguyên Tập là ai.
Phong bá ở bên cạnh liền đáp: “Chủ nhân, chính là Liễu Hoài Viễn, y được nhận làm con nuôi của Liễu Nhị gia nên đổi tên thành Liễu Nguyên Tập, chính là hôn phu của Diệp Khởi cô nương.”
Nghe vậy, Uông Ấn liền nhớ ra. Thì ra là y! Người sĩ tử của Quốc Tử Giám mà hắn rất có ấn tượng.
Nhưng sao cô gái nhỏ lại muốn hắn dẫn theo sĩ tử này đến Lĩnh Nam?
Uông Ấn ôm lòng hoài nghi, sực nhớ đến chuyện về Tôn Trường Uẩn liền đoán ra ý của Diệp Tuy.
Chẳng lẽ Liễu Nguyên Tập cũng có bản lĩnh mà người khác không biết được, giống như Tôn Trường Uẩn?
Hắn không hỏi tại sao, chỉ đưa mắt nhìn Diệp Tuy thật sâu và đáp: “Được.”
Tuy Uông Ấn cảm thấy thực sự không có tác dụng gì khi dẫn theo một sĩ tử của Quốc Tử Giám đến Lĩnh Nam, nhưng để cô gái nhỏ yên tâm, hắn sẽ đưa người này đi cùng.
Song, Nam khố là chuyện bí mật, ngay cả thượng thư Binh Bộ cũng không được biết thì đương nhiên không thể để lộ cho một sĩ tử nhỏ nhoi của Quốc Tử Giám được.
Hắn quyết định, cho dù dẫn theo Liễu Nguyên Tập đến Lĩnh Nam cũng sẽ không để Liễu Nguyên Tập tiếp xúc với bất cứ việc gì của Nam khố.
Thấy Uông Ấn dễ dàng đáp lại một tiếng “Được”, Diệp Tuy trầm lặng, những lời thuyết phục của nàng không có cơ hội để nói ra.
Nàng lập tức hiểu ngay, chỉ cần là lời đề nghị của nàng thì Uông Ấn đều sẽ đồng ý, nàng đâu cần phải nghĩ cách thuyết phục hắn?
Thế là nàng bèn nói: “Đại nhân có thể bàn bạc với người này về chuyện bách bộ náo loạn. Nghe đâu hắn rất am hiểu thuật dùng binh, có lẽ sẽ có cách hay.”
Uông Ấn khẽ gật đầu, đáp: “Bổn tọa biết rồi.”
Phong bá ở bên cạnh thì lại nhìn Diệp Tuy với nét mặt hơi khác thường.
Có phải phu nhân hiểu sai điều gì về đại nhân không? Nếu nói đến binh pháp và sách lược thì trong triều có ai sánh được với người lớn lên trong quân ngũ như đại nhân?
Huống hồ người kia chỉ là một sĩ tử trẻ tuổi của Quốc Tử Giám, ở trước mặt đại nhân mà lại nói đến việc am hiểu binh pháp, điều này hơi lạ lùng thì phải?
Nhưng trông thấy sắc mặt của Uông Ấn vẫn như thường, còn hứa đủ điều với phu nhân, Phong bá loáng thoáng hiểu ra.
Ồ, xem ra chủ nhân không để tâm đến việc bị phu nhân đánh giá thấp, phải nói là chủ nhân rất hưởng thụ sự quan tâm của phu nhân.
Là một thuộc hạ thân cận, Phong bá tất nhiên sẽ không lắm lời vào lúc này.
Ông còn liếc mắt ra hiệu cho đám người Triệu Tam Nương và Khánh bá, sau đó khẽ khàng lui ra ngoài, để lại nơi này cho chủ nhân và phu nhân.
Tất cả tâm trí của Diệp Tuy đều đặt hết ở Uông Ấn nên không phát hiện ra đám người Phong bá đã rời đi.
Lúc rời khỏi đỉnh Xu Vân, nàng đã nghĩ đến việc có lẽ Uông Ấn phải đi Lĩnh Nam, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, đến nỗi còn không thể ngủ lại trong phủ một đêm.
Lần này hắn đi Lĩnh Nam, đến khi nào mới về? Hiện tại còn chưa biết thì phải.
Lúc này đây, nàng không suy nghĩ được nhiều, chỉ lo lắng cho hắn và mong hắn bình an trở về.
Tuy nàng yên lặng không cất nổi nên lời nhưng hắn vẫn hiểu cả, không kìm nén được mà nắm chặt lấy tay Diệp Tuy, giống như lúc ở đỉnh Xu Vân, cam đoan với nàng: “Bổn tọa sẽ trở về bình an, nàng yên tâm!”
Diệp Tuy cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Uông Ấn, ngửi thấy hương trà Diệm Khê thơm mát trên người hắn, đáy lòng nàng khẽ xao động.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Uông Ấn nhưng lại chẳng nói gì.
Uông Ấn cũng không lên tiếng, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở Diệp Tuy.
Hai người cứ yên lặng đối diện với nhau như vậy, chỉ có tình ý bao trùm cả căn phòng, dường như bao bọc lấy cả hai người.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng gõ cửa từ bên ngoài ắt ngang cảm xúc, đồng thời giúp họ tỉnh táo lại.
“Xưởng công, Liễu Nguyên Tập đã đến, mọi thứ đã được chuẩn bị xong.” Chưởng ban đề kỵ Đường Ngọc đứng bên ngoài bẩm báo.
Không cần phải nghi ngờ về tốc độ làm việc của đề kỵ, nếu mọi việc đã được chuẩn bị ổn thỏa thì có thể lập tức lên đường đến Lĩnh Nam.
Thấy chưa đầy một canh giờ mà Uông Ấn đã hồi phủ, Diệp Tuy rất đỗi kinh ngạc, không nén nổi liền hỏi: “Đại nhân, sao ngài trở về nhanh vậy?”
Thậm chí viện Tư Lai còn chưa được thu dọn xong.
“Bổn tọa phải đi đến Lĩnh Nam ngay bây giờ, hoàng thượng đã chấp thuận.” Uông Ấn đáp, nét mặt bình thản không cảm xúc.
Hắn dừng lại một lát, dường như muốn để nàng yên tâm bèn nói chi tiết hơn: “Các bộ lạc ở Lĩnh Nam xảy ra bạo loạn, Thẩm Trực đã bị thương nặng, tình hình bất ổn nên bổn tọa phải đến đó xem thế nào.”
Tin tức về loạn bách bộ sau này sẽ được truyền tới Kinh Triệu, rồi nàng cũng sẽ biết được.
Đây là cái cớ để hắn đến Lĩnh Nam, nhưng cũng là tình thế thật sự.
Nghe vậy, Diệp Tuy thoáng nín thở, kinh ngạc đến nỗi không cất nên lời.
Bách bộ rối loạn ở Lĩnh Nam?
Chẳng phải đây là chuyện của rất nhiều năm sau sao? Sao lại xuất hiện vào lúc này?
Lĩnh Nam đang nhiễu nhương, Uông Ấn lại đến Lĩnh Nam, liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?
Thấy Uông Ấn đang ra mệnh lệnh cho Phong bá và Khánh bá, Diệp Tuy không khỏi cảm thấy hoảng loạn trong lòng, như thể đã mất đi phần nào sự tỉnh táo.
Đúng lúc này, giọng nói của Uông Ấn vang lên bên tai nàng: “Nàng đừng lo lắng, bổn tọa sẽ không sao, hơn nữa còn có Phong bá và các đề kỵ.”
Cô gái nhỏ lo lắng ra mặt, sao hắn lại không biết nàng đang nghĩ gì?
Giọng hắn lành lạnh mà trong trẻo như mang theo khả năng trấn an kỳ lạ, khiến sự hoảng loạn trong lòng Diệp Tuy dần lắng xuống.
Nàng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì đã không còn vẻ hoang mang hoảng hốt nữa, thay vào đó là sự bình tĩnh.
Nàng nhìn Uông Ấn rồi lên tiếng: “Đại nhân, nếu ngài đi Lĩnh Nam thì nhất định phải dẫn Liễu Nguyên Tập đi cùng!”
Chuyện quá cấp bách, nàng không thể đi cùng Uông Ấn đến Lĩnh Nam, lại không thể làm được gì cho hắn, nhưng nàng biết một điều: Loạn bách bộ ở Lĩnh Nam trong kiếp trước là do Phó tướng quân Liễu Nguyên Tập của Lĩnh Nam Vệ dẹp yên.
Nàng không biết loạn bách bộ lúc này có giống loạn bách bộ vào mấy năm sau hay không, cũng không biết liệu Liễu Nguyên Tập của bây giờ có bản lĩnh như kiếp trước hay không, nhưng...
Dù sao dẫn Liễu Nguyên Tập đi cùng cũng không tổn hại gì.
Ít nhất thì đây là việc mà nàng có thể làm cho đại nhân.
Uông Ấn ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: “Liễu Nguyên Tập?”
Hắn tạm thời chưa nhớ Liễu Nguyên Tập là ai.
Phong bá ở bên cạnh liền đáp: “Chủ nhân, chính là Liễu Hoài Viễn, y được nhận làm con nuôi của Liễu Nhị gia nên đổi tên thành Liễu Nguyên Tập, chính là hôn phu của Diệp Khởi cô nương.”
Nghe vậy, Uông Ấn liền nhớ ra. Thì ra là y! Người sĩ tử của Quốc Tử Giám mà hắn rất có ấn tượng.
Nhưng sao cô gái nhỏ lại muốn hắn dẫn theo sĩ tử này đến Lĩnh Nam?
Uông Ấn ôm lòng hoài nghi, sực nhớ đến chuyện về Tôn Trường Uẩn liền đoán ra ý của Diệp Tuy.
Chẳng lẽ Liễu Nguyên Tập cũng có bản lĩnh mà người khác không biết được, giống như Tôn Trường Uẩn?
Hắn không hỏi tại sao, chỉ đưa mắt nhìn Diệp Tuy thật sâu và đáp: “Được.”
Tuy Uông Ấn cảm thấy thực sự không có tác dụng gì khi dẫn theo một sĩ tử của Quốc Tử Giám đến Lĩnh Nam, nhưng để cô gái nhỏ yên tâm, hắn sẽ đưa người này đi cùng.
Song, Nam khố là chuyện bí mật, ngay cả thượng thư Binh Bộ cũng không được biết thì đương nhiên không thể để lộ cho một sĩ tử nhỏ nhoi của Quốc Tử Giám được.
Hắn quyết định, cho dù dẫn theo Liễu Nguyên Tập đến Lĩnh Nam cũng sẽ không để Liễu Nguyên Tập tiếp xúc với bất cứ việc gì của Nam khố.
Thấy Uông Ấn dễ dàng đáp lại một tiếng “Được”, Diệp Tuy trầm lặng, những lời thuyết phục của nàng không có cơ hội để nói ra.
Nàng lập tức hiểu ngay, chỉ cần là lời đề nghị của nàng thì Uông Ấn đều sẽ đồng ý, nàng đâu cần phải nghĩ cách thuyết phục hắn?
Thế là nàng bèn nói: “Đại nhân có thể bàn bạc với người này về chuyện bách bộ náo loạn. Nghe đâu hắn rất am hiểu thuật dùng binh, có lẽ sẽ có cách hay.”
Uông Ấn khẽ gật đầu, đáp: “Bổn tọa biết rồi.”
Phong bá ở bên cạnh thì lại nhìn Diệp Tuy với nét mặt hơi khác thường.
Có phải phu nhân hiểu sai điều gì về đại nhân không? Nếu nói đến binh pháp và sách lược thì trong triều có ai sánh được với người lớn lên trong quân ngũ như đại nhân?
Huống hồ người kia chỉ là một sĩ tử trẻ tuổi của Quốc Tử Giám, ở trước mặt đại nhân mà lại nói đến việc am hiểu binh pháp, điều này hơi lạ lùng thì phải?
Nhưng trông thấy sắc mặt của Uông Ấn vẫn như thường, còn hứa đủ điều với phu nhân, Phong bá loáng thoáng hiểu ra.
Ồ, xem ra chủ nhân không để tâm đến việc bị phu nhân đánh giá thấp, phải nói là chủ nhân rất hưởng thụ sự quan tâm của phu nhân.
Là một thuộc hạ thân cận, Phong bá tất nhiên sẽ không lắm lời vào lúc này.
Ông còn liếc mắt ra hiệu cho đám người Triệu Tam Nương và Khánh bá, sau đó khẽ khàng lui ra ngoài, để lại nơi này cho chủ nhân và phu nhân.
Tất cả tâm trí của Diệp Tuy đều đặt hết ở Uông Ấn nên không phát hiện ra đám người Phong bá đã rời đi.
Lúc rời khỏi đỉnh Xu Vân, nàng đã nghĩ đến việc có lẽ Uông Ấn phải đi Lĩnh Nam, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, đến nỗi còn không thể ngủ lại trong phủ một đêm.
Lần này hắn đi Lĩnh Nam, đến khi nào mới về? Hiện tại còn chưa biết thì phải.
Lúc này đây, nàng không suy nghĩ được nhiều, chỉ lo lắng cho hắn và mong hắn bình an trở về.
Tuy nàng yên lặng không cất nổi nên lời nhưng hắn vẫn hiểu cả, không kìm nén được mà nắm chặt lấy tay Diệp Tuy, giống như lúc ở đỉnh Xu Vân, cam đoan với nàng: “Bổn tọa sẽ trở về bình an, nàng yên tâm!”
Diệp Tuy cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Uông Ấn, ngửi thấy hương trà Diệm Khê thơm mát trên người hắn, đáy lòng nàng khẽ xao động.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Uông Ấn nhưng lại chẳng nói gì.
Uông Ấn cũng không lên tiếng, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở Diệp Tuy.
Hai người cứ yên lặng đối diện với nhau như vậy, chỉ có tình ý bao trùm cả căn phòng, dường như bao bọc lấy cả hai người.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng gõ cửa từ bên ngoài ắt ngang cảm xúc, đồng thời giúp họ tỉnh táo lại.
“Xưởng công, Liễu Nguyên Tập đã đến, mọi thứ đã được chuẩn bị xong.” Chưởng ban đề kỵ Đường Ngọc đứng bên ngoài bẩm báo.
Không cần phải nghi ngờ về tốc độ làm việc của đề kỵ, nếu mọi việc đã được chuẩn bị ổn thỏa thì có thể lập tức lên đường đến Lĩnh Nam.