Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-380
Chương 380 : Chương 380VỊ TRÍ TRONG THƯỢNG THƯ TỈNH
Uông Ấn đoán không sai, nhà họ Cố là một trong những người âm thầm thúc đẩy hai vụ việc này, thứ cuối cùng mà họ muốn giành được chính là vị trí đứng đầu Thượng Thư Tỉnh.
Từ sau khi Khúc Công Độ xảy ra chuyện thì vị trí trung thư lệnh vẫn luôn để trống. Rất nhiều người đều đang nhăm nhe vị trí này, đương nhiên nhà họ Cố cũng không ngoại lệ. Nhưng hiện tại nhà họ Cố không có trọng thần tam phẩm nên bọn họ muốn giành lấy vị trí ấy cho Chu Vân Xuyên.
Theo tính toán của nhà họ Cố, Chu Vân Xuyên sẽ cất nhắc lên chức thượng thư Lại Bộ nhờ quyển sách “xem xét tài năng mà dùng người”, chờ hai năm nữa là sẽ được thăng làm trung thư lệnh.
Con đường thăng tiến được hoạch định rất tốt, trước biến cố xảy ra trên đường đi viếng hoàng lăng, Chu Vân Xuyên luôn thể hiện vô cùng hoàn hảo.
Thế nhưng bước ngoặt chuyển tiếp vốn chuẩn bị cho Chu Vân Xuyên trong vụ ám sát được thiết kế công phu kia đã phá hỏng hoàn toàn.
Chuyện đến bước này, nhà họ Cố cũng không biết Chu Vân Xuyên bị bại lộ như thế nào, cứ ngỡ đã xóa hết mọi dấu vết về Chu Vân Xuyên, nhưng Đề Xưởng sớm để mắt đến Chu Vân Xuyên từ lâu rồi.
Sự việc trái với mong muốn, hiện tại Chu Vân Xuyên bị giam trong đại lao của Đề Xưởng, đừng nói tới chuyện muốn giành vị trí đứng đầu Thượng Thư Tỉnh, ngay cả làm thế nào để chết được toàn thây cũng là điều rất khó.
Cứ vừa nghĩ tới điều này, Cố Kính Chỉ lại càng kiêng dè Uông Ấn hơn.
Ông ta đã tính toán hết khả năng có thể Uông Ấn sẽ làm rồi nhưng vẫn còn thiếu sót, nhà họ Cố vẫn thất bại trong việc trù tính cho Chu Vân Xuyên.
May mà vụ việc Bình Hoài Thự đã thành công.
Chắc hẳn sau vụ này thì Tạ Giới cũng không giữ được chức tả bộc xạ Thượng Thư bao lâu nữa.
Không sao cả, vị trí đứng đầu Thượng Thư Tỉnh, ngoài trung thư lệnh ra còn có thêm tả - hữu bộc xạ Thượng Thư. Hai vị trí này ắt sẽ có một cái rơi vào tay họ.
“Nhị thúc, hiện giờ Chu Vân Xuyên gặp chuyện, chắc hẳn không giành được vị trí thượng thư Lại Bộ rồi. Vậy ai có thể đảm nhiệm vị trí trung thư lệnh?” Cố Chương hỏi Cố Kính Chỉ.
Đến bây giờ hắn ta mới biết ông nội và chú Hai của mình muốn giành vị trí đứng đầu Thượng Thư Tỉnh, nhưng tình thế lúc này đã thay đổi, phải làm sao đây?
Cố Kính Chỉ không trả lời thắc mắc của hắn mà hỏi ngược lại: “Chương nhi cho rằng vị quan nào thích hợp?”
Hiện tại Cố Chương đang đảm nhiệm chức xá nhân Trung Thư, đã bắt đầu đường đường chính chính tiếp xúc với công việc trong triều. Vị trí này rất quan trọng, Cố Chương cũng không thể mãi nằm trong sự bảo vệ của họ được mà phải tự mình tính toán rồi. Cố Kính Chỉ muốn nghe quan điểm của Cố Chương về việc này.
Cố Chương thoáng ngẫm nghĩ rồi đáp: “Bất kể là ai được thăng làm trung thư lệnh thì đều nhất định phải giữ quan hệ tốt với nhà họ Cố… Nhị thúc, thúc cảm thấy Tô Tức Ngôn là người thế nào?”
Cố Kính Chỉ vuốt râu, nghi hoặc hỏi: “Tô Tức Ngôn, thượng thư Công Bộ? Tại sao Chương nhi lại thấy Tô Tức Ngôn được?”
Đúng là Tô Tức Ngôn có giao hảo với nhà họ Cố, nhưng không cùng một chiến tuyến, không có quan hệ thân thiết và lợi ích to lớn. Đưa người như Tô Tức Ngôn vào Thượng Thư Tỉnh không mang lại nhiều lợi ích, nhà họ Cố tuyệt đối sẽ không làm cái việc “cốc mò cò xơi” này.
“Nhị thúc, Tô Tức Ngôn thân thiết với nhà họ Cố, trước đây lúc cháu cầu thân với nhà họ Diệp, ông ta đã thay mặt cháu đi chào hỏi. Huống hồ Tô Tức Ngôn có tình nghĩa như thầy trò với Diệp Cư Tiêu, chọn người này vừa khéo…”
Cố Kính Chỉ nhướng mày, hiểu được phần nào ý của cháu mình: “Chương nhi, cháu đang muốn… lợi dụng Diệp Cư Tiêu?”
Cố Chương gật đầu, ánh mặt trở nên lạnh lẽo. Hắn ta nói tiếp: “Diệp Cư Tiêu vốn là kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy, lại cộng thêm tình nghĩa thầy trò, chắc chắn ông ta ra mặt vì Tô Tức Ngôn. Diệp Cư Tiêu lại là ông nội đằng nhà vợ của Uông Ấn. Thúc nói thử xem, cuối cùng hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào?”
Cố Chương biết Uông Ấn được đế vương cực kì coi trọng, nhưng coi trọng đến đâu thì cũng có mức độ.
Dù tín nhiệm nhiều hơn nữa thì cũng không thắng nổi những hiềm nghi tích lũy dần theo năm tháng.
Nếu nhằm trực tiếp vào Uông Ấn chắc chắn sẽ bị Đề Xưởng phản công mạnh mẽ, phần lớn chuyện sẽ không thành nên không cần cố ý làm to chuyện, chỉ cần kiên trì liên tục thêm mắm dặm muối trước mặt hoàng thượng là được.
Lần thứ nhất không được thì lần thứ hai, lần thứ hai không được thì lại làm tiếp lần thứ ba… Thời gian lâu dài, với bản tính đa nghi của hoàng thượng, Uống Ấn còn có thể yên ổn được chắc?
Nhà họ Cố thất bại trong việc đối phó với Uông Ấn là bởi phía sau Uông Ấn chính là hoàng thượng. Chỉ cần hoàng thượng vứt bỏ Uông Ấn thì nhà họ Cố đối phó hắn sẽ dễ như giết chết một con kiến.
Để hoàng thượng đứng về phía nhà họ Cố thì bọn họ cần phải ngoan ngoãn và trở nên hữu dụng với hoàng thượng hơn nữa.
Chủ nhân dùng người thật ra đều dựa trên đạo lý này. Chẳng phải nhà họ Cố cũng sử dụng gia nhân, phụ tá trong phủ như thế hay sao?
Cố Kính Chỉ quan sát Cố Chương một lượt, thấy nét trẻ con trên mặt hắn ta đã biến mất, thay vào đó là vẻ thong dong điềm tĩnh, đã biết suy nghĩ chu toàn hơn.
Ông ta gật đầu hài lòng, cuối cùng thở phào đáp: “Nếu đã như vậy thì nhà họ Cố kết mối duyên lành này với Tô Tức Ngôn đi.”
Nói không chừng Tô Tức Ngôn cũng báo đáp lại thì sao?
Vì thế, trong buổi chầu sớm của đầu tháng mười hai, Thị lang Lại Bộ - Từ Nghiễm bước ra khỏi hàng, đưa ra kiến nghị: “Hoàng thượng, vị trí trung thư lệnh bỏ trống đã lâu, thần khẩn cầu hoàng thượng tuyển chọn trung thư lệnh để đảm bảo sự ổn định cho Tam Tỉnh.”
Quan viên trong triều đã suy đoán đủ điều về vị trí trung thư lệnh bị bỏ trống này, cũng có người thầm hi vọng hoàng thượng nhanh chóng quyết định người đảm nhận vị trí đó.
Nhưng hoàng thượng chưa hề có ý chọn người thay thế, cho nên bọn họ vẫn luôn kìm nén và chờ đợi tới tận bây giờ.
Đã gần một năm, mãi đến khi Từ Nghiễm bước ra bẩm tấu.
Vĩnh Chiêu Đế chỉ đáp “Trẫm sẽ suy nghĩ” rồi chẳng nói gì thêm, không lộ vẻ mất vui, cũng không đưa ra ý chỉ.
Rốt cuộc hoàng thượng đang nghĩ gì? Lại Bộ lại dâng tấu xin tuyển chọn người đảm nhiệm chức trung thư lệnh là xuất phát từ suy nghĩ gì?
Uông Ấn đoán được có người đang mưu toan giành lấy vị trí trong Thượng Thư Tỉnh nên không hề bất ngờ với bước đi này của Lại Bộ.
Chẳng qua hắn rất tò mò, trong danh sách quan viên được chọn cuối cùng mà Lại Bộ trình lên hoàng thượng sẽ có những ai?
Lại Bộ vừa quyết định xong những người được chọn thì Uông Ấn gần như cũng nhận được bẩm báo có liên quan.
Trong danh sách có Quan sát sử đạo Giang Nam - Chung Nê Tuyết, có Đại tướng quân Quan Nội Vệ - Hoắc Sái Quang, còn có Thượng thư Công Bộ - Tô Tức Ngôn, vân vân. Họ đều là quan viên tam phẩm trong triều, tuổi tác kinh nghiệm thành tích đều đủ cả, có tư cách đảm nhận chức vụ trung thư lệnh.
Hơn nữa, tất cả đều đặc biệt không nghiêng rõ về một thế lực nào, rất phù hợp với yêu cầu của hoàng thượng.
Quan viên trong Thượng Thư Tỉnh là cận thần của hoàng thượng, sao có thể chia theo phe phái được?
Thượng Thư Tỉnh là nền tảng của Đại An, là rường cột của triều đình, địa vị vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể lựa chọn qua loa được.
Đề Xưởng điều tra về những người này một cách rất rõ ràng, sau đó được Uông Ấn trình ngay lên hoàng thượng.
Uông Ấn không nhìn ra được điều gì ở họ.
Đúng vào lúc này thì Diệp Cư Tiêu gửi bái thiếp cho Uông Ấn.
Uông Ấn đoán không sai, nhà họ Cố là một trong những người âm thầm thúc đẩy hai vụ việc này, thứ cuối cùng mà họ muốn giành được chính là vị trí đứng đầu Thượng Thư Tỉnh.
Từ sau khi Khúc Công Độ xảy ra chuyện thì vị trí trung thư lệnh vẫn luôn để trống. Rất nhiều người đều đang nhăm nhe vị trí này, đương nhiên nhà họ Cố cũng không ngoại lệ. Nhưng hiện tại nhà họ Cố không có trọng thần tam phẩm nên bọn họ muốn giành lấy vị trí ấy cho Chu Vân Xuyên.
Theo tính toán của nhà họ Cố, Chu Vân Xuyên sẽ cất nhắc lên chức thượng thư Lại Bộ nhờ quyển sách “xem xét tài năng mà dùng người”, chờ hai năm nữa là sẽ được thăng làm trung thư lệnh.
Con đường thăng tiến được hoạch định rất tốt, trước biến cố xảy ra trên đường đi viếng hoàng lăng, Chu Vân Xuyên luôn thể hiện vô cùng hoàn hảo.
Thế nhưng bước ngoặt chuyển tiếp vốn chuẩn bị cho Chu Vân Xuyên trong vụ ám sát được thiết kế công phu kia đã phá hỏng hoàn toàn.
Chuyện đến bước này, nhà họ Cố cũng không biết Chu Vân Xuyên bị bại lộ như thế nào, cứ ngỡ đã xóa hết mọi dấu vết về Chu Vân Xuyên, nhưng Đề Xưởng sớm để mắt đến Chu Vân Xuyên từ lâu rồi.
Sự việc trái với mong muốn, hiện tại Chu Vân Xuyên bị giam trong đại lao của Đề Xưởng, đừng nói tới chuyện muốn giành vị trí đứng đầu Thượng Thư Tỉnh, ngay cả làm thế nào để chết được toàn thây cũng là điều rất khó.
Cứ vừa nghĩ tới điều này, Cố Kính Chỉ lại càng kiêng dè Uông Ấn hơn.
Ông ta đã tính toán hết khả năng có thể Uông Ấn sẽ làm rồi nhưng vẫn còn thiếu sót, nhà họ Cố vẫn thất bại trong việc trù tính cho Chu Vân Xuyên.
May mà vụ việc Bình Hoài Thự đã thành công.
Chắc hẳn sau vụ này thì Tạ Giới cũng không giữ được chức tả bộc xạ Thượng Thư bao lâu nữa.
Không sao cả, vị trí đứng đầu Thượng Thư Tỉnh, ngoài trung thư lệnh ra còn có thêm tả - hữu bộc xạ Thượng Thư. Hai vị trí này ắt sẽ có một cái rơi vào tay họ.
“Nhị thúc, hiện giờ Chu Vân Xuyên gặp chuyện, chắc hẳn không giành được vị trí thượng thư Lại Bộ rồi. Vậy ai có thể đảm nhiệm vị trí trung thư lệnh?” Cố Chương hỏi Cố Kính Chỉ.
Đến bây giờ hắn ta mới biết ông nội và chú Hai của mình muốn giành vị trí đứng đầu Thượng Thư Tỉnh, nhưng tình thế lúc này đã thay đổi, phải làm sao đây?
Cố Kính Chỉ không trả lời thắc mắc của hắn mà hỏi ngược lại: “Chương nhi cho rằng vị quan nào thích hợp?”
Hiện tại Cố Chương đang đảm nhiệm chức xá nhân Trung Thư, đã bắt đầu đường đường chính chính tiếp xúc với công việc trong triều. Vị trí này rất quan trọng, Cố Chương cũng không thể mãi nằm trong sự bảo vệ của họ được mà phải tự mình tính toán rồi. Cố Kính Chỉ muốn nghe quan điểm của Cố Chương về việc này.
Cố Chương thoáng ngẫm nghĩ rồi đáp: “Bất kể là ai được thăng làm trung thư lệnh thì đều nhất định phải giữ quan hệ tốt với nhà họ Cố… Nhị thúc, thúc cảm thấy Tô Tức Ngôn là người thế nào?”
Cố Kính Chỉ vuốt râu, nghi hoặc hỏi: “Tô Tức Ngôn, thượng thư Công Bộ? Tại sao Chương nhi lại thấy Tô Tức Ngôn được?”
Đúng là Tô Tức Ngôn có giao hảo với nhà họ Cố, nhưng không cùng một chiến tuyến, không có quan hệ thân thiết và lợi ích to lớn. Đưa người như Tô Tức Ngôn vào Thượng Thư Tỉnh không mang lại nhiều lợi ích, nhà họ Cố tuyệt đối sẽ không làm cái việc “cốc mò cò xơi” này.
“Nhị thúc, Tô Tức Ngôn thân thiết với nhà họ Cố, trước đây lúc cháu cầu thân với nhà họ Diệp, ông ta đã thay mặt cháu đi chào hỏi. Huống hồ Tô Tức Ngôn có tình nghĩa như thầy trò với Diệp Cư Tiêu, chọn người này vừa khéo…”
Cố Kính Chỉ nhướng mày, hiểu được phần nào ý của cháu mình: “Chương nhi, cháu đang muốn… lợi dụng Diệp Cư Tiêu?”
Cố Chương gật đầu, ánh mặt trở nên lạnh lẽo. Hắn ta nói tiếp: “Diệp Cư Tiêu vốn là kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy, lại cộng thêm tình nghĩa thầy trò, chắc chắn ông ta ra mặt vì Tô Tức Ngôn. Diệp Cư Tiêu lại là ông nội đằng nhà vợ của Uông Ấn. Thúc nói thử xem, cuối cùng hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào?”
Cố Chương biết Uông Ấn được đế vương cực kì coi trọng, nhưng coi trọng đến đâu thì cũng có mức độ.
Dù tín nhiệm nhiều hơn nữa thì cũng không thắng nổi những hiềm nghi tích lũy dần theo năm tháng.
Nếu nhằm trực tiếp vào Uông Ấn chắc chắn sẽ bị Đề Xưởng phản công mạnh mẽ, phần lớn chuyện sẽ không thành nên không cần cố ý làm to chuyện, chỉ cần kiên trì liên tục thêm mắm dặm muối trước mặt hoàng thượng là được.
Lần thứ nhất không được thì lần thứ hai, lần thứ hai không được thì lại làm tiếp lần thứ ba… Thời gian lâu dài, với bản tính đa nghi của hoàng thượng, Uống Ấn còn có thể yên ổn được chắc?
Nhà họ Cố thất bại trong việc đối phó với Uông Ấn là bởi phía sau Uông Ấn chính là hoàng thượng. Chỉ cần hoàng thượng vứt bỏ Uông Ấn thì nhà họ Cố đối phó hắn sẽ dễ như giết chết một con kiến.
Để hoàng thượng đứng về phía nhà họ Cố thì bọn họ cần phải ngoan ngoãn và trở nên hữu dụng với hoàng thượng hơn nữa.
Chủ nhân dùng người thật ra đều dựa trên đạo lý này. Chẳng phải nhà họ Cố cũng sử dụng gia nhân, phụ tá trong phủ như thế hay sao?
Cố Kính Chỉ quan sát Cố Chương một lượt, thấy nét trẻ con trên mặt hắn ta đã biến mất, thay vào đó là vẻ thong dong điềm tĩnh, đã biết suy nghĩ chu toàn hơn.
Ông ta gật đầu hài lòng, cuối cùng thở phào đáp: “Nếu đã như vậy thì nhà họ Cố kết mối duyên lành này với Tô Tức Ngôn đi.”
Nói không chừng Tô Tức Ngôn cũng báo đáp lại thì sao?
Vì thế, trong buổi chầu sớm của đầu tháng mười hai, Thị lang Lại Bộ - Từ Nghiễm bước ra khỏi hàng, đưa ra kiến nghị: “Hoàng thượng, vị trí trung thư lệnh bỏ trống đã lâu, thần khẩn cầu hoàng thượng tuyển chọn trung thư lệnh để đảm bảo sự ổn định cho Tam Tỉnh.”
Quan viên trong triều đã suy đoán đủ điều về vị trí trung thư lệnh bị bỏ trống này, cũng có người thầm hi vọng hoàng thượng nhanh chóng quyết định người đảm nhận vị trí đó.
Nhưng hoàng thượng chưa hề có ý chọn người thay thế, cho nên bọn họ vẫn luôn kìm nén và chờ đợi tới tận bây giờ.
Đã gần một năm, mãi đến khi Từ Nghiễm bước ra bẩm tấu.
Vĩnh Chiêu Đế chỉ đáp “Trẫm sẽ suy nghĩ” rồi chẳng nói gì thêm, không lộ vẻ mất vui, cũng không đưa ra ý chỉ.
Rốt cuộc hoàng thượng đang nghĩ gì? Lại Bộ lại dâng tấu xin tuyển chọn người đảm nhiệm chức trung thư lệnh là xuất phát từ suy nghĩ gì?
Uông Ấn đoán được có người đang mưu toan giành lấy vị trí trong Thượng Thư Tỉnh nên không hề bất ngờ với bước đi này của Lại Bộ.
Chẳng qua hắn rất tò mò, trong danh sách quan viên được chọn cuối cùng mà Lại Bộ trình lên hoàng thượng sẽ có những ai?
Lại Bộ vừa quyết định xong những người được chọn thì Uông Ấn gần như cũng nhận được bẩm báo có liên quan.
Trong danh sách có Quan sát sử đạo Giang Nam - Chung Nê Tuyết, có Đại tướng quân Quan Nội Vệ - Hoắc Sái Quang, còn có Thượng thư Công Bộ - Tô Tức Ngôn, vân vân. Họ đều là quan viên tam phẩm trong triều, tuổi tác kinh nghiệm thành tích đều đủ cả, có tư cách đảm nhận chức vụ trung thư lệnh.
Hơn nữa, tất cả đều đặc biệt không nghiêng rõ về một thế lực nào, rất phù hợp với yêu cầu của hoàng thượng.
Quan viên trong Thượng Thư Tỉnh là cận thần của hoàng thượng, sao có thể chia theo phe phái được?
Thượng Thư Tỉnh là nền tảng của Đại An, là rường cột của triều đình, địa vị vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể lựa chọn qua loa được.
Đề Xưởng điều tra về những người này một cách rất rõ ràng, sau đó được Uông Ấn trình ngay lên hoàng thượng.
Uông Ấn không nhìn ra được điều gì ở họ.
Đúng vào lúc này thì Diệp Cư Tiêu gửi bái thiếp cho Uông Ấn.